Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 137 - C 137

C 137 C 137C 137

chương 137: Căn cứ trò chơi Editor: Cô Rùa *

[Chúc mừng người chơi Ninh Túc vượt ải thành công. 】

[Phó bản đang dịch chuyển...]

[Đang trong quá trình thống kê thành tích và khen thưởng đối với người chơi Ninh Túc trong phó bản [Hợp Nhới.]

[Hiện tại bắt đầu thông báo thành tích và phần thưởng của người chơi.]

[Thành tích của người trong phó bản [Hợp Nhớ] như sau:]

(Hệ thống đánh giá cấp bậc: B (Trong đó xếp hạng của thành tích thi đại học là S [728 điểm], xếp hạng thể hiện trong phó bản là F )}

[NPC cốt lõi đánh giá: Không (Tử vong không được xếp hạng)]

[Đánh giá toàn diện: B. ]

[Phần thưởng của người chơi trong trò chơi này như sau:]

[Tổng điểm: 698.725]

[Sau khi kiểm tra đo lường, phát hiện người chơi Ninh Túc đã lén mang đạo cụ cốt lõi ra phó bản, hiện tại trừ hết tất cả điểm và đạo cụ của người chơi Ninh Túc trong lượt chơi này để bồi thường.]

[Phần thưởng của người chơi trong lượt chơi này như sau:]

[Tổng điểm: 0]

[Chúc mừng người chơi, xin hãy không ngừng cố gắng nữa nhé.] Ninh Túc: “...” Ninh Túc: [Tao phản đối, tao không có tự ý mang vật phẩm cốt lõi ra ngoài phó bản, là Quỷ chủ, cũng chính là NPC cốt lõi của tụi bây mang ra mà.] 9277: [Phản đối vô hiệu.] Ninh Túc: [Tao phản đối, quái vật cây đen đã chết, cái cành gãy mà Quỷ Sinh mang ra làm sao có thể tính là vật phẩm cốt lõi được, trừ tao nhiều điểm như vậy là không hợp lý nha.] 9277: [Phản đối vô hiệu.] Ninh Túc vẫn còn đang muốn đôi co, nhưng cậu nghĩ nếu hệ thống mà là con người thì có lẽ đã bị cậu chọc tức chết rồi. Hệ thống rút dây thần kinh của Lăng Tiêu cho con quái vật chuyên cắn nuốt, phong ấn ký ức của Lăng Tiêu đã bị cậu tiêu diệt. Vậy mà hệ thống vẫn có thể cho cậu điểm B, đó chỉ có thể là do nó không phải con người, mà là một hệ thống có quy tắc, nếu không thì cậu đã có thể nhận một con F trừ rồi. Ninh Túc ngậm ngùi nói: [Được rồi, dù sao thì tao cũng không thiếu vài ba chục vạn điểm đó, hẳn là sẽ có người cho tao 100 vạn điểm khác để xài thôi.]

9277: [..]

Đáng lẽ nó không nên xuất hiện!

Người chơi lần lượt hiện ra trong quầng sáng.

Chỉ cần người chơi có thể sống sót đi ra, cho dù chỉ còn lại một hơi thở thì sau khi rời khỏi thế giới phó bản và trở về căn cứ đều có thể hồi phục gần như hoàn toàn.

Lúc này trí nhớ của những người chơi xuất hiện trong quầng sáng cũng đã khôi phục lại, bọn họ vẫn còn đang thẫn thờ trong vài giây.

Sau khi ngày càng nhiều người chơi xuất hiện, trạng thái xuất thần liền chuyển sang bất ngờ vui sướng.

“Không ngờ lại có nhiều người ra khỏi phó bản cấp 6 như vậy!”

“Chừng này là hơn 50 lận đó!”

“Tỷ lệ vượt ải cấp 6 cao nhất đó giờ cũng chỉ mới 37%!”

Mọi người mồm năm miệng mười nói không ngớt, khi ký ức quay trở lại, họ đều biết công lao chủ yếu thuộc về ai.

Sư Thiên Xu vui mừng nói: “Chúng ta phải cảm ơn Ninh Túc rồi.”

Tỷ lệ vượt ải cấp 6 cao nhất 37% cũng là do Sư Thiên Xu dẫn ra, trước đây cô chưa bao giờ nghĩ rằng nếu cô ngã xuống trong một phó bản, sẽ có người có thể thay thế thậm chí là làm càng tốt hơn cả cô. Một người chơi đứng ra nói: “Tôi vẫn còn nhớ rõ những lời Ninh Túc nói, đối với những người không vào phòng tối tìm cách chuyển ký ức, nếu cậu có thể đưa bọn tôi ra ngoài thì mỗi người sẽ đưa cậu 100 vạn điểm, bây giờ tôi sẽ đưa nó cho cậu.” Ninh Túc cười “khà khà” rồi nói: “Anh cứ đưa cho tôi, lát nữa tôi sẽ chia cho Ninh Trường Phong, Cổ Bà mỗi người một phần.” Ài, một người chính là 100 vạn đó. Nếu là có năm người đưa, thì nhất định càng nhiều hơn so với số điểm mà hệ thống trừ của cậu.

【Tai khoản hệ thống +100 vạn, từ người chơi Sư Thiên Xu.]

[Tài khoản hệ thống +100 vạn, từ người chơi Lăng Tiêu.]

[Tài khoản hệ thống +100 vạn, từ người chơi Chu Tương.] Ninh Túc: “!” Nhận tiền từ Sư Thiên Xu và Lăng Tiêu hình như có hơi sai sai? Nhưng nếu bọn họ đã cho thì cậu trả lại cũng không phải phép cho lắm nhỉ? Quầng sáng biến mất. Cổ Bà nói: “Tôi không làm gì cả, điểm này cậu cứ giữ lại dùng đi.” Nói xong hắn rời đi một mình. Người nhộng sư vẫn còn chưa hoàn hồn cũng lập tức chạy theo hắn. Hai người chơi khác của guild Vĩnh Minh cũng theo sau.

Sau khi những người của guild Vĩnh Minh rời đi, Cát Trạch Minh hỏi: “Chúng ta có nên cùng đi bàn lại phó bản này không? Tôi cảm thấy phó bản này rất khó.”

Ninh Túc lập tức gật đầu, nhìn thoáng Sư Thiên Xu, hỏi Ninh Trường Phong: “Anh muốn di cùng không?”

Ninh Trường Phong: “... ĐI.”

Ninh Túc: “...”

Cũng chưa nói là đi đâu, “đi” này đến từ đâu, là đi nơi nào?

Cát Trạch Minh: “Được thôi, mọi người cùng đến Ngân Hoa nào!”

Cũng giống Sư Thiên Xu, khi ra khỏi phó bản đều sẽ mời người chơi đến Ngân Hoa để bàn lại, người chơi cũng vui vẻ theo Ngân Hoa để có thể có một bản đồ càng hoàn chỉnh hơn.

Có điều, đây là lần đầu tiên Ninh Trường Phong công khai tới guild Ngân Hoa.

Ninh Túc và Lăng Tiêu đi cùng nhau, cùng Ninh Trường Phong đi ở sau cùng.

“Không ngờ hội trưởng lại cho phép anh đến Ngân Hoa!” Ninh Túc thì thà thì thầm nói.

Khóe miệng nhếch lên của Ninh Trường Phong lại hạ xuống, ho khan một tiếng: “Thì sao, đi cả đám mà, có gì đâu.”

Ninh Túc: “...” Ở đó mà diễn.

Phải biết rằng, Đừng nói là Sư Thiên Xu cho Ninh Trường Phong đến Ngân Hoa, gặp mặt không đánh đã là tốt rồi.

Trên đường di rất nhiều người chơi đều muốn té bật ngửa khi nhìn thấy Ninh Trường Phong đi theo Sư Thiên Xu hướng về phía guild Ngân Hoa.

Khi biết Ninh Trường Phong, Sư Thiên Sư, Cổ Bà, Người Nhộng Sư, Ninh Túc cùng vào chung phó bản, rất nhiều người đều vô cùng tò mò, đưa ra đủ loại suy đoán.

Có người nói, bởi vì trong cuộc thi cá nhân vẫn chưa thi thố được, nên Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong cùng vào chung một phó bản như vậy là để phân cao thấp.

Chắc hẳn đây là một trận chiến rất lớn, nồng nặc mùi thuốc súng.

Trong trường hợp này, mối quan hệ giữa hai người nhất định sẽ càng tệ hơn sau khi ra ngoài. Thế nhưng, những gì họ nhìn thấy trước mắt lại đi ngược với những gì họ tưởng tượng.

Vì quá tò mò, một người chơi bước tới bên cạnh Chu Tương đang cười, hỏi: “Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu có đánh nhau ầm ầm trong phó bản không vậy?”

Chu Tương ngẫm nghĩ một lúc, nụ cười của hắn bỗng có hơi bối rối.

Sau khi ra khỏi phó bản, tất cả ký ức của hắn đều đã được phục hồi, những ký ức sau khi mất trí nhớ vẫn còn đó.

Hắn nhớ đến mối quan hệ giữa Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu trong phó bản, lại càng bối rối hơn. Họ không những không gây gổ mà còn ở cùng rất hòa thuận?

Không những cùng lớp mà còn cùng bàn, cùng ăn, cùng chạy đêm chung?

Hắn nhìn một người chơi khác, người này học lớp 5, là lớp mà Sư Thiên Xu đã học, cũng là lớp mà Ninh Trường Phong cố ý chuyển qua.

“Hai top đầu ở cùng nhau cũng đâu có tệ lắm nhỉ?” Hắn hỏi.

Người chơi kia bối rối, nói: “Nếu ý của cậu là, Ninh Trường Phong dành toàn bộ thời gian để dạy kiến thức mẫu giáo và tiểu học cho Sư Thiên Xu, không cho bất kỳ bạn nam nào đến gần cô ấy, luôn túc trực bên cạnh cô ấy, gọi một tiếng là có mặt, tan học còn chạy đi mua đồ uống và trái cây cho Sư Thiên Xu, luôn cầm một cuốn sách để che nắng cho Sư Thiên Xu khi cô ấy đang ngủ.”

“Nếu ý cậu là, Sư Thiên Xu luôn cảnh giác với những bạn nam khác trong lớp, nhưng chỉ bằng lòng ở cùng với Ninh Trường Phong, chỉ nghe anh ta dạy, thích dựa vào vai anh ta ngủ.”

Ninh Túc tròn xoe hai mắt nhìn Ninh Trường Phong, vẻ mặt kiểu “Lúc hông có tôi, mấy người làm cái gì đấy”.

Ninh Trường Phong: “... Cái này cũng đâu có gì đâu.”

Ninh Túc: “...?”

Càng đến gần Ngân Hoa, lại càng có càng nhiều người ngạc nhiên. Sau khi vào Ngân Hoa, Ninh Tuc nhìn thấy vài người chơi vừa trông thấy Ninh Trường Phong tiến vào Ngân Hoa, đều theo bản năng muốn rút vũ khí.

Ninh Túc: “.”

Ninh Túc nhìn Sư Thiên Xu, Sư Thiên Xu không có biểu tình gì, nhìn rất bình tĩnh, chỉ là từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại mà thôi.

Đoàn người lần nữa tiến vào phòng họp kia, trên bức tường lớn màu trắng xuất hiện một màn hình sáng, trên đó là phó bản trong đầu Sư Thiên Xu.

Lão tổng quản bưng trà cho mọi người, lúc đưa cho Ninh Túc, ông ta cũng không thèm tém lại mà nói với Ninh Túc: “Ninh Trường Phong không phải người tốt bụng gì, đừng thân với tên đó quá.”

Ninh Túc: “... Dạ.”

Ninh Trường Phong: “...”

Ủa mắc gì không nói nhỏ đi?

Lúc này vẫn là giờ học ở trường tiểu học Ngân Hoa, Ninh Túc thả Quỷ Sinh và Mạn Mạn ra để bọn nó lên lớp.

Hai đứa nhỏ bước ra từ phó bản [Hợp Nhới đã tích cực hơn trước rất nhiều.

Cặp sách và mọi thứ khác đều nằm trong quả cầu pha lê của Ninh Túc, khi Quỷ Sinh rời đi, nó lấy cuốn “Từ vựng tiếng Anh dành cho học sinh tiểu học” của mình ra hỏi Lăng Tiêu: “Ba còn cần nó không?”

Lăng Tiêu: “...” Ninh Túc vội túm lấy cổ áo Quỷ Sinh ném ra ngoài.

Ninh Túc: “Không ngờ nó lại dám dùng từ vựng tiếng Anh của học sinh tiểu học để sỉ nhục Thần Hoa đại nhân, thật đáng giận! Trình độ tiếng Anh của Thần Hoa chúng ta chắc chắn có thể thi được 149 điểm!”

Lăng Tiêu: *...”

Mọi người uống vài ngụm trà, bắt đầu sôi nổi bàn về phó bản.

Lỗ Việt có trí nhớ của toàn bộ quá trình, nói: “Phó bản này nhắm đến những học sinh kém và học sinh giỏi, có nhiều cách thức khác nhau để đoạt ký ức, nó có liên quan đến lịch sử của phòng tối ở trường Thanh Nghi”

“Nghe nói phòng tối của trường Thanh Nghi ban đầu sử dụng chút khả năng kiểm soát trí nhớ để thúc đẩy học sinh kém học tập, đây là cách đầu tiên để vào phòng tối, những người chơi có thành tích tương đối kém, rơi vào top 100 đếm ngược sẽ vào đây tự ngẫm.”

“Sau đó, nhà trường dùng phòng tối để cướp trí nhớ tri thức của những học sinh đứng đầu đưa cho những học sinh có gia thế hiển hách thi đại học, đây là cách thứ hai để vào phòng tối, những người chơi có điểm xuất sắc vào top 10 của khối sẽ đến phòng tối nhận thưởng.”

“Còn một cách khác nữa, đó là vi phạm nội quy của trường vào thẳng phòng tối để kiểm điểm.”

“Đây là ba cách để vào phòng tối.”

Cát Trạch Minh nói: “Người chơi phải lưu ý ba cách này, cố gắng tránh vào phòng tối nhiều nhất có thể, bởi vì rất có khả năng chỉ cần vào đó một lần là mất trí nhớ luôn, vào hai lần thì tỷ lệ mất trí nhớ sẽ là 50%, nếu vào ba lần, chắc chắn sẽ bị mất trí nhớ.” “Khi người chơi tìm ra quy tắc này, cũng là lúc hầu hết người chơi đã bị mất trí nhớ, người chơi còn lại chắc chắn sẽ không dám vào phòng tối nữa.”

Lỗ Việt thở dài, “Chỗ khó là ở đây, những người chơi không bị mất trí nhớ qua nhiều đợt kiểm tra nhất định có thành tích rất tốt, sau khi biết phòng tối nguy hiểm như vậy, tất nhiên bọn họ sẽ không muốn vào phòng tối, muốn dựa vào thực lực của bản thân để cố gắng đạt thi được 600 điểm hoàn thành nhiệm vụ chính.”

“Nếu vậy, bất kể là người chơi kiểu nào thì đều coi như toang.”

“Bởi vì kỳ thi này có tính mê hoặc, trước đây tôi cũng tưởng mình có thể đạt được 600 điểm, nhưng sau này đề thi bỗng khó hơn, rất ít người có thể đạt được 600 điểm, những người chơi đang liều mạng thi 600 điểm cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

“Không người nào vào phòng tối, những người chơi mất trí nhớ đều coi như xong, bởi vì ký ức họ cần đều nằm trong phòng tối.”

Hồng Chấn Giang nói: “Cho nên, phó bản này tên là [Hợp Nhới], điều này nhắc nhở người chơi đây là phó bản liên quan đến trí nhớ và cần đến sự hợp tác để vượt ải.”

Hắn nhìn Sư Thiên Xu một cái, trong lòng ngưỡng mộ không thôi.

Mặc dù Sư Thiên Xu mất trí nhớ từ rất sớm, nhưng trước khi mất trí nhớ cô đã triệu tập người chơi lại, đề xuất những người chơi bị mất trí nhớ hợp tác với những người chơi còn trí nhớ, đặt ra cái sườn sẵn cho việc hợp tác sau này của phó bản.

Ninh Tuc huých Ninh Trường Phong một cái.

Thể hiện đi thể hiện đi. Ninh Trường Phong nhìn Sư Thiên Sư rồi nói, “Cho dù cuối cùng người chơi đã ý thức ra được mình cần phải phối hợp, có thể hạ quyết tâm vào phòng tối, nhưng vẫn còn một vấn đề lớn hơn nữa.”

“Trước hết là cần tìm hiểu làm thế nào để chuyển dời ký ức, bước này có thể khơi dậy sự cảnh giác và tăng cường khả năng phòng thủ của nhà trường, nếu người chơi muốn vào phòng tối lần thứ hai, có thể sẽ phải đối mặt với quái vật cây đen.”

“Nếu người chơi không đánh bại được nó, không lấy được trí nhớ thì ải này coi như bỏ.”

“Nhưng khi người chơi làm quái vật cây đen bị thương, ký ức sẽ trở về vị trí ban đầu, bởi vậy ký ức mà người chơi muốn lấy cũng mất luôn.” Nếu không phải Ninh Túc có Quỷ Sinh, thì đây chính là ngõ chết.

Ngay cả sau khi ra ngoài, những người chơi có mặt ở đây đều cảm thấy phó bản này thật vờ lờ.

Cát Trạch Minh nói: “Bây giờ ngẫm lại, đáng lẽ lúc Hồng Chấn Giang và Lâm Giai Trạch đi xem cách chuyển dời ký ức, chúng ta nên trực tiếp đoạt lấy gốc dời thần kinh kia, chuyển luôn ký ức được lưu trữ trong trường cho rồi nhỉ?”

Sư Thiên Xu lắc đầu, “Lúc đó còn quá sớm, đến ngày thi an ninh trong trường sẽ được thắt chặt hơn, ký ức vừa được chuyển vào sẽ bị các giáo viên ùa đến rút ra, quái vật cây đen vẫn còn đó, có thể vẫn bị nó nuốt chứng lần nữa.”

Càng v]l hơn nữa.

Sư Thiên Xu: “Sau này người chơi vào phó bản phải cư xử cho thật tốt, không được để trường học phòng bị, phải kiên trì cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học sắp diễn ra rồi hãy vi phạm nội quy nhà trường vào phòng tối, khi trường học không chuẩn bị gì mà lên tầng hai, truyền ký ức rồi bỏ chạy.”

“Thời gian thì nên chọn vào buổi chiều khi còn đang đi học, có thể bị nhốt trong phòng tối vì vi phạm nội quy của trường, ngoài ra còn được nghỉ sau giờ học để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.”

Suốt toàn bộ quá trình thảo luận, Ninh Túc chưa từng tham dự vào.

Ở góc độ của cậu, bản đồ của phó bản này không có ý nghĩa gì cả, thứ mà cậu quan tâm chính là phó bản này có mở lại hay không.

Khi cuộc thảo luận kết thúc, bầu trời đã phủ đầy ánh hoàng hôn.

Ngoại trừ những người trong guild Ngân Hoa, những người chơi khác cũng lần lượt rời đi, Ninh Trường Phong đứng đó do dự một lát, Ninh Túc đang định đi tới thì nhìn thấy Sư Thiên Xu bước đến trước.

Ninh Túc vếnh tai nhỏ lên nghe.

Sư Thiên Xu: “Trong phó bản, cảm ơn anh đã chăm sóc.”

“À.” Ninh Trường Phong giơ tay lên rồi lại buông xuống: “Này có gì đâu mà cảm ơn, điều nên làm mà.”

Sư Thiên Xu nhìn hắn một cái “Điều này ngay từ đầu đã không nên.” Ninh Túc: “.”

Sư Thiên Xu nói lời cảm ơn rồi rời đi.

Ninh Túc nhìn Ninh Trường Phong một cái, lật đật đuổi theo cô. Sư Thiên Xu không biết tại sao, nhưng lông mày của cô vẫn luôn nhíu lại.

Ninh Túc: “Hội trưởng, có chuyện gì vậy ạ?”

Sư Thiên Xu: “Tại sao Ninh Trường Phong lại đối xử với tôi như vậy?” Ninh Túc không biết trả lời vấn đề này như thế nào, cũng không thể nói cho cô ấy biết, Ninh Trường Phong có thể có hơi thích cô ấy.

Hoặc nói, bởi vì cô là mẹ của con trai hắn?

Cậu nói: “Em cảm thấy Ninh Trường Phong là thật lòng thật dạ chăm sóc chị trong phó bản đấy, nhìn ảnh cũng không tệ đến nỗi đó đâu ạ.” Cậu cảm thấy Sư Thiên Xu cũng có thể cảm nhận được điều này, cô hẳn là biết rõ điều đó hơn bất kỳ ai khác.

Đó là lý do tại sao cô hoang mang.

Ninh Túc nhân cơ hội hỏi: “Hội trưởng à, tại sao quan hệ giữa chị và Ninh Trường Phong lại tệ như vậy ạ?”

Lần này đến phiên Sư Thiên Xu kể.

Cùng nói một chuyện như Ninh Trường Phong, nhưng mỗi người lại có mỗi quan điểm khác nhau, cảm xúc khác nhau, nghe qua Ninh Trường Phong có vẻ thật sự là một tên deu cáng.

Ninh Túc cẩn thận nói: “Hội trưởng à, chuyện này có khi nào có hiểu lầm gì không?”

“Trước đó em có nghe nói, huyết mạch truyền thừa lúc đầu rất không ổn định, rất khó khống chế bản thân biến thành cái gì.” Sư Thiên Xu: “Cho dù là vậy đi nữa thì tại sao khi anh ta có thể nói chuyện được lại không nói cho tôi biết?”

Ninh Túc: “...”

Hết cãi.

Lúc cậu nghe Ninh Trường Phong kể xong, cậu cũng lập tức nắm được sơ hở này.

Đúng là lúc đầu Ninh Trường Phong không thể khống chế mà xuất hiện trước mặt Sư Thiên Xu dưới hình dạng một con rắn bạc, Sư Thiên Xu hiểu lầm hắn, chân thành đối xử với hắn như cổ xà trong phó bản, cực kỳ muốn ký khế ước với hắn.

Sau khi nghe được yêu cầu chân thành từ cô, Ninh Trường Phong mới có thể mở miệng, nhưng hắn vẫn không nói cho Sư Thiên Xu biết, thậm chí còn để Sư Thiên Thư ngủ trên người rắn của hắn.

Lòng mang ý xấu, tâm tư bất chính.

Ninh Túc: “Là ảnh sai!”

Dù thế nào đi nữa cũng phải hùa theo mẹ chửi trước đã.

Ninh Túc bổ sung: “Cũng có thể ảnh đâm lao nên phải theo lao, muốn cứ vậy mà giấu nhẹm luôn đó chị à, nếu chị không biết ảnh là người chơi thì sẽ thấy thoải mái hơn.”

Theo như lời Ninh Trường Phong nói, khi đó Sư Thiên Xu đã kể cho hắn rất nhiều điều mà cô chưa bao giờ nói với ai, nếu biết hắn là người chơi, cô sẽ không được tự nhiên.

Vì vậy hắn muốn giấu luôn, không cần để Sư Thiên Xu biết. Ninh Túc tiếp tục nói: “Có lẽ ngay từ đầu ảnh cũng không có ý định gạt chị làm ra trò đùa mất nết như vậy đâu.”

“Nếu ảnh là người như vậy, thì ảnh sẽ có hành vi còn tệ hơn trong [Hợp Nhới.”

Những người khác, hoặc là Sư Thiên Xu của trước kia, khi bọn họ nhìn thấy Ninh Trường Phong chuyển đến lớp của Sư Thiên Xu đã mất trí nhớ thì nhất định sẽ cho rằng Ninh Trường Phong đang định trêu chọc trả đũa Sư Thiên Xu, đó là một cơ hội rất tốt.

Lúc ấy có rất nhiều người chơi không có hận thù gì cũng đang bắt nạt những người chơi bị mất trí nhớ.

Nhưng mà, hắn là đi chăm sóc bảo vệ Sư Thiên Xu.

Sư Thiên Xu nhấc chân đi về phía trước.

Cô nhớ đến một tối nọ, mấy người bọn họ đang đi đến sân thể dục, lúc xuyên qua khu rừng đen nhìn thấy một người chơi nam đang bắt nạt một người chơi nữ bị mất trí nhớ, sắc mặt Ninh Trường Phong đã khó coi đến cỡ nào.

Hắn mắng chủ nhiệm vì vẫn chưa chịu chuyển hắn sang lớp năm.

Sau đó, hắn chuyển đến lớp năm, vẫn luôn túc trực bên cạnh cô.

Có một cảnh tượng mà Sư Thiên Xu đặc biệt nhớ rõ, một ngày nọ, sau khi ăn trưa xong và trở về phòng học, cô đã ngủ quên ở trên bàn.

Khi cô tỉnh dậy, cô nhìn thấy Ninh Trường Phong đang cầm cuốn sách giúp cô che đi ánh nắng ánh nắng mặt trời chiếu đến trước mặt cô.

Tay trái vẫn còn đang vẽ tranh, trên tranh là một tòa lâu đài. Trước đó hắn từng kể cho cô nghe một câu chuyện cổ tích, nhưng lúc đó đầu óc cô trống rỗng, ngay cả lâu đài là gì cũng không biết.

Tất cả chuyện này xảy ra khi cô đang ngủ, khi hắn tưởng rằng cô không biết.

Nếu là lừa cô, liệu có cần đến mức này không?

Ninh Túc tiếp tục nói: “Chỗ này nhất định có hiểu lầm, em ở chung với ảnh cảm thấy ảnh không phải người xấu như vậy, em sẽ không gạt chị.” Sư Thiên Xu “ừ” một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Ninh Túc không nghe ra thái độ của cô trong tiếng “ừ” này.

Sự hiểu lầm giữa Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong đã kéo dài suốt nhiều năm, những năm gần đây mâu thuẫn lại ngày càng gia tăng, muốn giải quyết triệt để trong một lần không phải chuyện dễ dàng gì. Ninh Túc đuổi theo cô, dè dặt nói: “Hội trưởng à, sau khi em chuyển nhà xong thì chị vẫn chưa đến nhà nhỏ của em chơi, em có thể mời chị về nhà ăn cơm được không ạ?”

“Được.” Sư Thiên Xu rất vui lòng.

“Hmm, thực ra em và Ninh Trường Phong cũng hay thường ăn chung, em thấy ảnh khá tốt.”

Sư Thiên Xu quay đầu nhìn về phía cậu, “Nói thẳng.”

Ninh Túc: “Á dại!”

“Em muốn tự tay nấu một bàn tiệc lớn, mọi người đều tới tham dự, nếu được thì hãy nói chuyện trực tiếp với nhau, có thể tháo gỡ được hiểu lầm thì sẽ tốt hơn là đè nén như vậy.”

Suốt chặng đường Sư Thiên Xu luôn giữ im lặng, cuối cùng cũng đồng ý.

Ninh Túc mừng rỡ chạy một mạch đi đón hai đứa nhỏ về.

Sau khi ra khỏi phó bản [Hợp Nhới, hai đứa nhỏ có động lực học tập hơn hẳn, lúc Ninh Túc rời đi, bọn nó vẫn còn đang làm bài.

Ninh Túc đón hai nhóc quỷ, dẫn tụi nó đi mua mua mua chuẩn bị cho ngày mai.

Đương nhiên là phải mời luôn cả Lăng Tiêu, lúc ấy đã nói với hắn là muốn tìm một phó bản nào đó để ba mẹ cậu có thể hòa hợp với nhau hơn, thử xem có thể giải quyết được hiểu lầm hay không, phó bản đó chính là do Lăng Tiêu chọn.

Lăng Tiêu hỏi: “Làm sao?”

Ninh Túc nhìn Lăng Tiêu trước mặt, một Lăng Tiêu không có ký ức hắc ám, là Lăng Tiêu mang theo khí chất của Thần Hoa.

Mới xa nhau chưa được bao lâu, không ngờ lại nhớ đến vậy.

Song, có lẽ là vì khí chất không thể xúc phạm của thần, không có con cổ tình kia quấy nhiễu, Ninh Túc muốn ôm nhưng lại có hơi ngượng ngùng.

Nghĩ đến những lời cậu nói với Lăng Tiêu từ ký ức hắc ám ngưng tụ lại, giờ nhìn khuôn mặt này, Ninh Túc sờ sờ lỗ tai, có chút nóng.

“A, hiện tại cũng khá tốt, quan hệ của bọn họ cũng không còn căng thẳng như trước đây.” Ninh Túc rời khỏi đôi mắt hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, nói: “Ngày mai anh tới nhà của tôi ăn cơm nhé, có cả ba mẹ tôi nữa.”

Cậu không nghe thấy tiếng Lăng Tiêu, chỉ cảm thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm, hơn mười giây sau mới cười khẽ một tiếng.

Ninh Túc quay đầu lại, nhìn hắn: “Anh cười cái gì dọ?”

Hỏi một đằng Lăng Tiêu trả lời một nẻo, ánh mắt hắn dừng lại trên cổ áo cậu, “Nay mặc áo sơ mi à?”

Ninh Túc không theo kịp suy nghĩ của hắn, cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi màu hường của mình, “À” một tiếng, “Thì căn cứ vào thu trở lạnh rồi mà.”

Căn cứ trò chơi cũng có bốn mùa, không khí đầu thu khá mát, mặc mỗi áo thun trắng thì có hơi lạnh cho nên Ninh Túc thay một chiếc áo sơ mi dài tay dày hơn.

Đối với quần áo, cậu không mấy để ý lắm, chiếc áo sơ mi này là do người bán quần áo lúc đó tặng cho cậu, nói là nếu mua chiếc áo này sẽ được kèm thêm một cái áo choàng dệt kim nữa, rất hợp với mùa thu. Ninh Túc vừa nghe có quà khuyến mãi, lập tức mua.

Chỉ là trời chưa lạnh đến thế nên không cần mặc áo choàng, Ninh Túc chỉ mặc một chiếc áo sơ mi.

Lúc này Ninh Túc đánh giá chiếc áo sơ mi trên người mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu mặc áo này xấu lắm sao? Không hợp à?

Ông chủ nói cậu mặc cái này đẹp lắm mà. Bà nội nó, chẳng lẽ cậu gặp phải một gian thương vô lương tâm rồi sao? Nói hợp chỉ vì muốn bán áo sơ mi này cho cậu thôi đúng không? Hay xấu quá nên mới không bán được?

Lăng Tiêu: “Còn thiếu một chiếc cà vạt nữa.”

Nói đoạn, một chiếc cà vạt quen thuộc xuất hiện trên tay hắn.

Ninh Túc: “...”

Không ngờ Thần Hoa lại theo cậu học hư!

Còn biết chôm đồ từ trong phó bản nữa!

Trước sự khiếp sợ của Ninh Túc, Lăng Tiêu quàng chiếc cà vạt trong tay qua cổ Ninh Túc, đè nó xuống dưới cổ áo cậu.

Trên chiếc cà vạt đen có thêu dòng chữ “Lingxiao” màu xám sáng lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.

Trong phó bản, lúc Lăng Tiêu thắt chiếc cà vạt này cho cậu, cậu cũng không biết trên đó có tên của hắn.

Mà giờ phút này, cậu biết.

Biết và không biết là hai cẩm giác hoàn toàn khác nhau.

Cà vạt lướt từ sau ra trước, những đốt ngón tay uốn lượn cọ vào vành tai hơi nóng.

Thân thể Ninh Túc run lên, lỗ tai càng nóng hơn.

Cậu thấy bàn tay đó dừng lại vài giây, quẹt một cái lên cà vạt rồi mới tiếp tục thắt. Cà vạt có thêu tên Lăng Tiêu được buộc thành một nút thắt chắc chắn dưới cổ cậu, nhẹ nhàng rơi xuống nơi ngực cậu, lúc nó rơi xuống, tim cậu đập mạnh mà nhanh ở nơi đó.

Ninh Túc nhìn một hồi, mới ngẩng đầu lên hỏi: “Tại sao anh lại thắt cho tôi cà vạt mang tên của anh vậy?”

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp trong veo của cậu lần đầu lộ ra một cảm giác mơ hồ không thể giải thích được.

Tai cậu thậm chí còn đỏ hơn, dưới làn da nhợt nhạt kia, vết đỏ nhàn nhạt đó dần lan xuống phía dưới.

Ngón tay ở sau lưng Lăng Tiêu khẽ miết lại với nhau, đột nhiên cảm thấy cổ áo che nơi đó thật chướng mắt.

Quả nhiên, một chiếc áo thun trắng có cổ rộng là phù hợp nhất.

Trên ngón tay vẫn còn lây hơi nóng như cũ, Lăng Tiêu miết lần cuối, từ phía sau lấy ra một chiếc cà vạt khác: “Không rõ nữa, lát nữa cậu có thể thử xem.”

Nhìn chiếc cà vạt rất quen thuộc kia, Ninh Túc: “...”
Bình Luận (0)
Comment