C158
C158C158
chương 158: Căn cứ trò chơi
Editor: Cô Rùa
*
Hai người dẫn Mạn Mạn đi về phía cổng của căn cứ trò chơi.
Ninh Túc nhìn về phía Lăng Tiêu.
Không kéo cổ tay cậu đi sao?
Ở giai đoạn sau của thế giới ký ức, Lăng Tiêu đi đâu cũng sẽ kéo cậu theo.
Trong không gian ký ức lại càng thân thiết hơn, bây giờ tự dưng xa cách như vậy, Ninh Túc có chút không quen lắm.
Lăng Tiêu đang đi, đột nhiên bị một bàn tay nhỏ lạnh lạnh giữ lại.
Hắn không khó chịu hất nó đi, bởi vì đây là Quỷ chủ mà hắn tạo ra.
Mạn Mạn kéo tay hắn lại.
Cô bé ngày càng xinh đẹp nắm lấy một tay của hắn, tay kia nắm lấy tay Ninh Túc, sau đó chắp hai tay họ lại với nhau.
Đầu ngón tay của người mà hắn mới cầm khẽ run lên trong lòng bàn tay hắn. Lăng Tiêu không có cúi đầu nhìn ma duỗi thẳng ngón tay rồi nắm chặt lại.
Ninh Túc bặm môi cười mím.
Con gái nhà mình đúng là quá thông minh và chu đáo.
May là cậu đã dẫn theo Mạn Mạn ra ngoài và để lại Quỷ Sinh trong không gian ký ức.
Chứ thằng nhóc Quỷ Sinh ngơ ngơ ngác ngác kia tuyệt đối không có khả năng làm được chuyện như này.
Ninh Túc: “A Phi muốn chúng ta nắm tay.”
“Con bé coi anh là ba nó, coi tôi như mẹ nó, anh biết đấy, trẻ con đều muốn ba mẹ gần gũi hơn.”
Mạn Mạn lùi về phía cánh tay còn lại của Ninh Túc, vén tóc ra sau tai, bắt chước Quỷ Sinh: “Ò!”
Lăng Tiêu cúi đầu cười nói: “Có lẽ không chỉ mỗi A Phi đâu.”
Ninh Tuc mạnh miệng nói: “Tôi thật sự không có ý đó.”
Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: “Tôi nói cậu à?”
Ninh Túc sửng sốt một chút.
Căn cứ của họ không lớn bằng căn cứ ở thế giới Lăng Tiêu, nhưng lại đông nghịt người.
Lúc này mọi người đang đi lại trên đại lộ trung tâm trò chơi còn hắn thì quay lại nhìn cậu, khi hắn mỉm cười, phía sau hắn là ánh hoàng hôn màu cam hồng cùng với những đám mây lửa đỏ.
Ninh Túc nhớ tới quê hương của hắn.
Lại nhớ đến tượng thần tĩnh lặng trước vô số tín đồ.
Lúc bấy giờ tượng thần trở nên sống động hơn.
Ninh Túc hí hửng nắm tay hắn, dắt Thần Hoa đi đón bố mẹ mình.
Cậu bước đi có phần tung tăng, đôi mắt còn tỏa sáng lấp lánh.
“Thần Hoa đại nhân à, vừa rồi anh muốn mời tôi đi ăn đúng không?” “Ừm, cậu muốn ăn gì?”
V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
“Anh có nhiều điểm như vậy, chắc là ăn gì cũng được nhỉ. Mà nhiều điểm như thế thì xài sao cho hết đây.”
“Vậy phải nhờ cậu vất vả nỗ lực rồi.”
“Được thôi!”
Tất nhiên là phải nỗ lực xài rồi, nếu không sau này rời khỏi trò chơi thì chẳng phải sẽ lãng phí sao?
Ninh Túc: “Nhưng hôm nay tôi phải đi ăn với ba mẹ rồi, sau bữa này chúng ta có thể sống thế giới hai người không?”
Lăng Tiêu đã hiểu “thế giới hai người” của cậu có ý gì, không chút do dự nói: “Được.”
Ninh Tố: “Sống thế giới hai người xong, hai ta lại đi ăn tiếp.” Lăng Tiêu: “... Được.”
Khi đến gần cổng căn cứ, Ninh Túc cúi đầu nhìn tay họ: “Chúng ta có nên dắt tay nhau nữa không?”
Lăng Tiêu: “Cậu nói xem?”
Ninh Túc: “Tôi thì không quan tâm nhưng sợ Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu không chịu nổi thôi, một người coi anh là anh em tốt duy nhất, một người khác lại coi anh là tiền bối thân phận khó lường.”
Lăng Tiêu cười.
Ninh Túc: “Đặc biệt là Ninh Trường Phong á, ổng ra sức làm tôi gọi anh là chú, lúc nào cũng tạo cơ hội cho chúng ta bồi dưỡng quan hệ chú cháu.”
Lăng Tiêu vẫn chưa thôi cười.
Ninh Túc: “Sao anh lại cười?”
Lăng Tiêu: “Thì sao? Tại sao bọn họ lại không chịu nổi?”
Ninh Túc: “Thì bởi vì nhìn thấy hai ta nắm tay chứ sao.”
Lăng Tiêu: “Thì sao? Trong đầu cậu, nắm tay có ý nghĩa gì?”
Ninh Túc: “...”
Hắn biết.
Dù ký ức khác nhau, trải qua những chuyện không giống nhau, nhưng những gì từ sâu trong cốt của một người vẫn sẽ không thay đổi bởi trải nghiệm hay môi trường. Nếu là vậy, Ninh Túc có chút bối rối nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất thoải mái.
Cậu để tay còn lại ra sau lưng, không trả lời mà thay vào đó hỏi ngược lại: “Thần Hoa đại nhân muốn để bọn họ biết đúng không? Lần trước ở bữa tiệc liên hoan, bọn họ gọi anh là tiền bối, một lát sau lại bảo Quỷ Sinh gọi anh là ông. Lúc đó anh làm trò trước mặt họ, nói Mạn Mạn giống anh, tôi hỏi tại sao thì anh trả lời tôi thế nào?”
Lăng Tiêu cũng hỏi: “Tôi ở trước mặt họ nói Mạn Mạn giống tôi, vậy sao cậu lại căng thẳng?”
Ninh Túc: “...”
“Ra rồi!”
“Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu đều ra ngoài!”
Nghe thấy tiếng động, hai người lập tức bước nhanh tới.
Có điều đôi tay vẫn là buông lỏng ra.
Nếu bản thân họ còn không hiểu thì sao có thể khiến người khác phải suy nghĩ nhiều?
Không biết bọn họ có dùng điểm để hồi phục lại vết thương trong vầng sáng hay không, nhưng Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong nhìn sơ qua đều rất ổn.
Thấy họ đứng cạnh nhau càng không tệ.
Có lẽ, không chỉ mỗi không tệ thôi đâu. Lúc Ninh Túc và Lăng Tiêu chạy tới, bọn họ thấy Sư Thiên Xu đang cười nói gi đó với Ninh Trường Phong.
Mà Ninh Trường Phong khẽ gật đầu, lúc hắn mím môi cười, ấy vậy mà lại có chút ngượng ngùng?
Ninh Túc: “?”
Khi trông thấy Ninh Túc và Lăng Tiêu, bọn họ cũng lập tức qua đó.
Sư Thiên Xu nhìn Lăng Tiêu, có lẽ muốn mở miệng gọi tiền bối, nhưng nghĩ Lăng Tiêu dường như không ưng cái xưng hô này lắm nên lại đổi thành: “Lăng Tiêu.”
Không nghe thấy cô gọi tiền bối, ba người đàn ông đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Trường Phong cũng gọi tên hắn một tiếng, “Không ngờ cậu còn ra đây đón tôi, không hổ là bạn thân duy nhất của tôi.”
Ninh Túc: “Đi thôi, em mời hai người ăn cơm.”
Ninh Trường Phong khó tin nhìn cậu: “Ai mời?”
Lăng Tiêu: “Tôi mời.”
“A, được.” Ninh Trường Phong sửng sốt.
Lăng Tiêu cố ý tới đón bọn họ, mời bọn họ dùng bữa, sao cảm thấy quái quái vậy ta? Sau đó hắn nghĩ lại, hắn cũng từng mời Lăng Tiêu đi ăn, Ninh Túc cũng từng gọi Lăng Tiêu qua nhà ăn cơm, Lăng Tiêu mời bọn họ lại cũng là chuyện hết sức bình thường.
Cuộc sống mà, có qua có lại thôi.
Sư Thiên Xu muốn về thay quần áo trước, họ đứng đợi cô ở cổng guild Ngân Hoa.
Cô vừa rời đi, Ninh Túc đã hỏi: “Sao rồi bạn?”
Ninh Trường Phong nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, cũng không giấu diếm hắn mà thẳng thắn nói: “Sư Thiên Xu hình như thích tôi, nhưng cũng giống như không thích tôi.”
Ninh Túc: “?”
Ninh Trường Phong: “Nghe kỳ lắm đúng không? Nhưng tôi cũng không biết phải diễn tả như thế nào nữa.”
Ninh Túc: “Không kỳ, đôi khi tôi cũng có cảm giác này mà.”
Lăng Tiêu: “...”
Ninh Trường Phong: “2???”
Trạng thái của Ninh Trường Phong lập tức thay đổi, hung hăng hỏi: “Là nhỏ nào?!”
Ninh Túc: “Thì mấy quỷ quái thần linh trong phó bản đồ đồ á.”
Ninh Trường Phong đang chuẩn bị một loạt phát ngôn bạo lực: *...” “Mấy cái đó không phải người, có cảm xúc cũng không tính.” Lăng Tiêu: “...”
Ninh Túc: “Vậy anh nói xem, sao anh lại cảm thấy như vậy.”
Ninh Trường Phong: “Có đôi khi cổ đối xử với tôi, hmm hai người chắc cũng hiểu á, kiểu có chút ngưỡng mộ vậy.”
Ninh Túc: “...”
“Cảm giác của đàn ông quả thực không chuẩn, thường tự tin thái quá chăng?”
NÑinh Trường Phong khựng lại một chút chợt nhìn sang Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, cậu hiểu mà đúng không, cao thủ đẳng cấp như cậu thỉnh thoảng cũng sẽ có cảm giác này mà nhỉ?”
Lăng Tiêu: “Không hiểu, cũng không có.”
Ninh Trường Phong: “...”
Lăng Tiêu: “Tôi không cảm thấy có người ngưỡng mộ tôi, nhưng có người tín ngưỡng tôi.”
Ninh Trường Phong: “Cậu đang khoe khoang với tôi đấy à?”
Lăng Tiêu: “Khoe cái gì đâu?”
Ninh Túc: “...”
Ninh Túc vội hỏi Ninh Trường Phong: “Sao anh lại có cảm giác này?” Ninh Trường Phong: “Thì trong phó bản Sư Thiên Xu thường hay nói tôi rất lợi hại, đại loại như vậy á. Đây chẳng phải là sau khi gạt bổ thành kiến, cổ đã nhìn thấy được thực lực của tôi, bắt đầu có chút sùng bái tôi sao?”
“Chưa hết, có lần cổ bị Thần chủ đánh ngã, tôi thấy cổ có thể tự đứng dậy được nhưng cổ lại cứ ngồi ì ra đó, lúc tôi tiến tới kéo cổ dậy, cổ còn dựa vào tôi, như vậy không phải là có hơi hơi thích à?”
“Chuyện kiểu vậy cũng nhiều mà.”
“Cổ còn hay cười với tôi nữa.”
Có đúng là ngưỡng mộ hay không, Ninh Túc thật sự không muốn nói. Nếu những gì Ninh Trường Phong kể không quá theo ý kiến cá nhân thì có khả năng là hơi thích thật.
Ninh Túc hỏi: “Thế sao anh lại nói cũng có vẻ giống không thích?”
Ninh Trường Phong: “Thì cổ đang cười cái tự dưng không cười nữa.” Ninh Túc: “...”
“Là sao ta?”
Ninh Trường Phong: “Rất giống như có chút thích nhưng lại chưa thoát ra khỏi trạng thái từng là kẻ thù vậy á. Tôi lấy một ví dụ như thế này, trong tiểu thuyết võ hiệp ấy, chắc cậu cũng từng thấy qua tình tiết yêu phải kẻ thù giết cha rồi đúng không?”
Ninh Túc: “Kiểu drama này cũng có trong tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết mà.”
“Ừm.” Sau đó Ninh Trường Phong kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu còn đọc cả tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết nữa á?” Ninh Tuc gật đầu: “Hay mà, hồi xưa đọc bao ghiền luôn.”
Ninh Trường Phong có chút bối rối, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, vì thế hắn tiếp tục nói ra cảm giác của hắn: “Thái độ của Sư Thiên Xu đối với tôi có chút giống như, hmm cổ có hơi thích tôi nhưng lại chợt nhớ ra tôi là ke giết cha cổ vậy.”
Ninh Túc: “...”
Ninh Túc: “Nói vậy có hơi ố dề quá, có khi nào là hội trưởng hơi thích anh nhưng lại chợt nhớ ra anh là bạn của cha chị ấy không?”
Lăng Tiêu: “...”
Ninh Trường Phong: “Không thể nào, tuyệt đối không phải vậy. Mà tôi là bạn của cha cô ấy thì đã sao? Yêu bạn của cha mình chả có gì sai cả, cũng đâu có trái pháp luật hay trái đạo đức gì.”
Ninh Túc: “.”
Lăng Tiêu: “Đúng, đúng là đạo lý này.”
Ninh Trường Phong nhìn về phía Lăng Tiêu.
Anh bạn này, cái từ “đúng” này của bạn có hơi đột ngột đó.
Đứng như tượng thần lâu như vậy, sao đột nhiên lại lên tiếng?
Lăng Tiêu: “Nói tiếp đi.”
Ninh Trường Phong: “Còn có chuyện này kỳ nữa nè, lần trước tôi thua cổ, tâm lý hiếu thắng của cổ bị ép ngược trở lại, trong phó bản cổ vừa ngưỡng mộ tôi vừa đợi tôi cứu cổ, nhưng lúc nào cũng hay hơn thua với tôi hết.” “Không chỉ trong phó bản mà còn cả trước đó nữa... Đúng rồi, hai người từng vào một phó bản biến thành trẻ con lúc sáu tuổi đúng không? Là phó bản nào vậy? Tôi nhất định phản dẫn cậu đi lại lần nữa.”
Ninh Túc nhìn thoáng qua Mạn Mạn.
Mạn Mạn: “...”
Ninh Túc: “Chỉ sợ là không được.”
Ninh Trường Phong: “Ủa sao vậy?”
Ninh Túc: “Quỷ chủ của phó bản ấy chạy mất rồi.”
Cả đời Ninh Trường Phong hối hận nhất chính là chưa được nhìn thấy bộ dạng khi nhỏ của con trai mình, tiếc hận đến đau lòng: “Cái tên Quỷ chủ này đúng là không hiểu chuyện.”
Ninh Túc: “?”
Này nhé, dù ông có là ba tui thì cũng không thể mắng con gái tui như vậy nha.
Ninh Túc: “Anh không biết con bé hiểu chuyện đến cỡ nào đâu.”
Cô bé mới vừa toát ra hơi lạnh túm lấy quần Ninh Túc, mím môi cười. “Đang nói chuyện gì vậy?” Sư Thiên Xu đã tắm rửa thay đồ xong xuôi, tỉnh thần thoải mái đi về phía bên này.
Ninh Túc: “Em đang hỏi hội trưởng và Ninh Trường Phong ở cùng nhau như thế nào á.” Sư Thiên Xu nhìn thoáng qua Ninh Trường Phong, hơi cúi đầu, cười mỉm một cái.
Gương mặt lạnh lùng nhiễm ý cười, giống như bông tuyết tan chảy dưới ánh mặt trời ấm áp, Ninh Túc lập tức hiểu tại sao cô ấy có thể trở thành nữ thần căn cứ rồi.
Mẹ quả thật rất đẹp.
Phải làm sao đây khi người phụ nữ đẹp nhất thế giới này lại chính là mẹ và con gái của mình.
Ninh Tuc vừa vui ve vừa tự hào.
Họ chậm rãi đi về phía nhà hàng.
Sư Thiên Xu nói: “Chúng tôi ở cùng rất hợp nhau.”
“Tôi vào trò chơi nhiều năm như vậy, đã vào vô số phó bản, kỳ thực có lúc tôi cảm thấy có chút cô đơn.”
“Bên cạnh tôi có rất nhiều người, bọn họ kính trọng tôi, sợ hãi tôi, nhưng lại không hiểu tôi, đều nói tôi thích tìm kiếm nhân tài cho Ngân Hoa. Nhưng thật ra tôi là đang tìm người nghĩ đến tôi, tư duy giống tôi, cùng chung trình độ với tôi.”
“Không ngờ người này lại chính là Ninh Trường Phong, người mà trước đây tôi rất ghét.”
Ninh Túc chớp chớp mắt, không phải cậu sao?
Cậu vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá ạ.”
Cậu rất vui khi nghe được điều này, có thể nghe thấy sự thật trong đó. Ninh Trường Phong nói nhiều như vậy, nhưng mấy lời này của Sư Thiên Xu lại khiến cậu cảm thấy Sư Thiên Xu có thể đã thật sự rung động với Ninh Trường Phong.
Một người có thể thực sự hiểu cô ấy, sát cánh cùng cô ấy.
Sư Thiên Xu liếc nhìn khuôn mặt vui vẻ của Ninh Túc, nụ cười trong mắt càng đậm thêm.
Cô quay đầu lại, bắt gặp Lăng Tiêu đang nhìn chằm chằm cô, không biết đang nghĩ gì.
Sư Thiên Xu dùng ngón cái ấn vào khớp ngón trỏ, gật đầu mỉm cười với hắn.
Ninh Trường Phong lập tức nói: “Tôi cũng có cảm giác vậy!”
Ninh Túc: “...”
Chứ không phải là cảm giác ngưỡng mộ hả?
Lăng Tiêu mời khách, mời họ đến một nhà hàng cao cấp nổi tiếng của căn cứ.
Chỗ ngồi tốt nhất ngay cạnh cửa sổ, đặt một bàn đầy đủ các món ăn. Ninh Túc vừa hạnh phúc ăn cơm, vừa vui vẻ nghe hai người nói chuyện trong phó bản, hai mắt sáng ngời suốt cả đêm.
Bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc toát ra từ cậu. Mặc dù vẻ mặt của cậu có hơi cứng ngắc. Sư Thiên Xu kiềm chế dời ánh mắt khỏi cậu, cố gắng hết sức để kìm lại ý Cười.
Thấy Ninh Trường Phong gắp thêm một miếng thịt tôm hùm nữa, cô nói: “Anh thích tôm hùm à? Tôi biết có một cửa hàng làm tôm hùm ngon lắm, tôi cũng rất thích, hôm nào chúng ta cùng đi đi?”
Ninh Túc gật đầu thật mạnh.
Sư Thiên Xu lại nhìn cậu: “Cậu cũng muốn đi à?”
Ninh Túc lắc đầu: “Em thích ăn đùi gà và bít tết hơn, hai người đi ăn tôm hùm đi!”
Ninh Túc thực sự rất thích đùi gà và bít tết.
Đùi gà là món yêu thích hồi nhỏ của cậu.
Khi đó, gia đình nhận nuôi cậu mỗi lần nấu gà luôn có hai cái đùi gà, nhưng cả hai đầu thuộc về một đứa trẻ khác trong gia đình.
Còn bít tết là món cậu thích nhất khi đi học.
Lúc mới vào tiểu học rất nhiều bạn cùng lớp đi ăn bít tết, Ninh Túc chỉ có thể ăn bánh bao thịt bò, còn là loại trộn lẫn với thịt lợn.
Khi vào đại học, mặc dù đã có trong tay một ít tiền nhưng cậu vẫn yêu thích hai món này.
Các bạn cùng lớp rủ cậu đi ăn nhiều món cao cấp hơn, nhưng cậu không muốn đi.
Họ nói lợn rừng không ăn được cám mịn.* *Lon rừng ăn đủ loại hoang dã nên không quen ăn cám mịn, cũng giống với câu nghèo mãi nên không thể sang nổi í.
Ninh Túc không quan tâm, cậu chỉ thích ăn đùi gà và bít tết.
Trong tình yêu, luôn có sự cố chấp như vậy.
Nghe cậu nói vậy, ba đôi đũa và một con dao nĩa cùng lúc với lấy miếng bít tết trên đĩa sứ.
Ninh Túc sửng sốt, sau đó cong mắt mỉm cười, đôi mắt đào hoa như tràn ngập ánh sáng.
Tất nhiên, miếng bít tết đó đã rơi vào đĩa ăn của Ninh Túc.
Cậu cắt một miếng cho Mạn Mạn, hy vọng sau này con bé lớn lên sẽ không thích bít tết quá.
Nghĩ nghị, cậu lại gắp cho Mạn Mạn sườn cừu, tôm hùm, bào ngư, gạch cua...
Mạn Mạn nhìn đồ ăn trước mặt đã cao tới cằm: “...”
Trong không gian ký ức.
Quỷ Sinh viết xong từ 1 đến 200, ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu đang có chút mệt mỏi, nó xoa bụng đứng dậy, đi tới kéo tay áo hắn.
“Ba ơi, con ngửi thấy mùi thịt.”
Lăng Tiêu: “Mày cho rằng ở đây có thịt sao?”
Quỷ Sinh: “Ò! Đúng zậy!” Lăng Tiêu: “...”
Lăng Tiêu không muốn nói chuyện, Quỷ Sinh nhìn hắn: “Quỷ Sinh biết rồi, ở đây không có thịt. Vậy chúng ta ăn gì? Không tích cực ăn cơm thì não bộ sẽ có vấn đê!”
Nó lanh lảnh nói thêm: “Mẹ nói vậy á!”
Lăng Tiêu đưa cho nó mấy chiếc lá, còn là lá khô.
Có một sự hoang mang không hề nhẹ trong đôi mắt to tròn khác màu của Quỷ Sinh.
Quỷ Sinh: “Hoa Hoa, ngay cả hoa hoa cũng không có?”
Lăng Tiêu: “Phải đợi thêm hai ngày nữa.”
Quỷ Sinh hướng về phía bài tập của mình ăn lá khô.
Đây là lần đầu tiên nó ăn loại lá này, giòn giòn như khoai tây chiên.
Sau khi Lăng Tiêu đồng bộ với thần kinh, trong không gian ký ức đã thay đổi, ít nhất đã có gió.
Gió thổi qua tấm lưng nhỏ bé của nó, khiến nó trông đáng thương hơn. Lăng Tiêu nhìn nó một hồi, mới mở miệng hỏi: “Mới đầu mày ăn bảy lá rồi ngơ ngác nhìn bài tập một chập, sau đó lại ăn thêm tám lá, tổng cộng mày đã ăn bao nhiêu lá?”
Quỷ Sinh mờ mịt quay đầu lại, nghiêm túc nói với hắn: “Đáng lẽ ba phải nói với con trước chứ! Giờ sao mà con đếm được!”
Lăng Tiêu: “...” Quỷ Sinh chậm ri ri đi đến bên cạnh hắn, hỏi: “Cho con lại tám lá thử xem?”
Lăng Tiêu bật cười một tiếng: “Mày và Ninh Túc giống nhau thật đấy, lúc ăn thì giỏi lắm.”
Quỷ Sinh vui vẻ mà cười, “Ò! Giống!”
Lăng Tiêu: “Ninh Túc học toán thế nào?”
Quỷ Sinh ưỡn ngực tự hào, “Hiếm lắm mới không được điểm tối đa! Điểm tối đa ~”
Lăng Tiêu cười, nhìn qua có chút vui vẻ.
Quỷ Sinh ngồi xổm trên mặt đất, ngước đầu nhìn hắn: “Còn ba thì sao?” Lăng Tiêu chưa kịp trả lời thì Quỷ Sinh đã nhớ ra: “Giỏi toán! Nhưng kém tiếng Anh!”
Nó nhanh nhau chạy đến cặp sách lấy ra cuốn “Từ vựng tiếng Anh dành cho học sinh tiểu học” hớn hở nói: “Chúng ta cùng học từ vựng nha!” Lăng Tiêu: “...”
Quỷ Sinh ở nơi xa, lại ăn thêm mười lăm chiếc lá.
Nó nhìn bầu trời, nghĩ về những ngày ở thôn Hòe Dương.
Ninh Túc ăn tới no căng bụng.
Mạn Mạn ăn đến không biết gì.
Năm người ăn hơn 20.000 điểm. Sau khi ra khỏi nhà hàng, Sư Thiên Xu mời Ninh Trường Phong đến guild Ngân Hoa bàn lại bản đồ. Tất nhiên Ninh Trường Phong rất vui vẻ đồng ý, không chút do dự rời đi cùng Sư Thiên Xu. Nhìn bóng lưng xứng đôi của họ, Ninh Túc vui mừng nói: “Tôi sắp sửa được nhận mẹ rồi.” Lăng Tiêu: “Muốn nhận sao?” Ninh Túc gật đầu, “Rất muốn.” Sắp tới sẽ là trận chiến lớn, cho nên trước đó cậu muốn nhận mẹ mình. Nếu trước đó cậu còn không gọi được một tiếng mẹ thì đó có lẽ là điều cậu hối hận nhất trên đời. Lăng Tiêu: “Được.” Trước lúc ấy hắn muốn nói với Ninh Túc: “Sư Thiên Xu là một người kiên định và tự chủ, cô ấy sẽ không vì con cái mà trói buộc bản thân với người đàn ông mình không thích đâu.” Ninh Túc gật đầu, “Chủ yếu là giờ họ đã có dấu hiệu rõ ràng rồi, tôi sẽ tìm cơ hội để nói chuyện này.” Ninh Túc đã sắp xếp những việc quan trọng cần phải làm gần đây nhất. 1. Kéo Thần Hoa đại nhân về phe họ. 2. Nhận mẹ. 3. Nói cho ba mẹ biết về hệ thống. 4. Lăng Tiêu hợp nhất, gặp phụ huynh. Cậu vui sướng vươn vai nói: “Thần Hoa đại nhân này, chúng ta cùng bắt đầu thế giới hai người đi.”
Xung quanh không có gì thay đổi, nhưng cả hai đã biến mất khỏi đám đông.
Lăng Tiêu: “Được rồi đấy, cậu muốn nói gì thì nói đi.”
Ninh Túc nghiêm túc nói: “Trước khi nói chuyện đó thì tôi muốn hồi anh một vấn đề.”
Lăng Tiêu nghiêm mặt hồi: “Vấn đề gì?”
Ninh Túc: “Nếu hệ thống và tôi cùng rơi xuống nước thì anh sẽ cứu ai trước?”
Lăng Tiêu: *...”
Đàn ông trời sinh đã có một sự nhạy cảm nhất định đối với vấn đề sống chết kiểu này.
Mặc dù Lăng Tiêu không hiểu lắm, nhưng khi hắn nghĩ đến việc hệ thống không có thực thể và Ninh Túc biết bơi, hắn vẫn nói ra đáp án: “Cậu.”
Ninh Túc: “Nếu anh và ba tôi cùng rơi xuống nước, tôi cũng sẽ cứu anh trước, bởi vì ba tôi ổng biết bơi, gặp nước lại càng khoái nữa. Lần đầu tiên tôi gặp ổng là khi tôi sống ở gầm cầu, 6ng trồi từ dưới sông lên bơi tới chỗ tôi. Không những vậy ổng còn có thể đánh mẹ tôi ở dưới nước, khả năng di chuyển của bà ổng không hề bị nước ảnh hưởng chút nào, khi tôi sút ổng, ổng bay cũng rất nhanh.”
Lăng Tiêu: “...” Chỉ trong một giây đó, hắn đã hiểu được logic của Ninh Túc.
Đó là sẽ dùng rất nhiều điều mà mọi người không biết phải nói sao để hỗ trợ cho lý do cậu cứu hắn là vì Ninh Trường Phong biết bơi, ngược lại, chuyện này không còn gì để nói.
Lăng Tiêu cười theo logic của cậu nói: “Gia đình cậu thật thú vị.”
Ninh Túc gật đầu: “Nếu tôi và hệ thống rơi xuống nước cùng lúc, anh sẽ cứu tôi trước, nói cách khác, khi tôi chiến đấu với hệ thống, anh sẽ đứng về phía tôi, cùng tôi phá hủy hệ thống.”
Lăng Tiêu: “...”
Ninh Túc tiến lại gần hắn một bước, dùng cái miệng nhỏ nói xấu hệ thống: “Như anh biết đấy, hệ thống này đã hết thuốc cứu rồi, lần trước chúng ta ở thế giới hai người đã suy ra rồi đó, chính nó là nguyên nhân gây ra tận thế zombie đồ đồ ở thế giới của tôi, chuỗi năng lượng của nó quả thực là điên rồ.”
“NO còn muốn hút máu anh, coi anh như một công cụ vòng lặp vô hạn trong thế giới vô hạn. Ký ức của anh đều là bị nó lấy đi hết đó, chính là vì muốn sử dụng anh như một nguồn lao động miễn phí để duy trì thế giới vô hạn cho nó.”
Kỳ thật Ninh Túc cũng không chắc chắn lắm.
Cậu không biết mối quan hệ giữa Lăng Tiêu thực thể và hệ thống như thế nào.
Hệ thống muốn lợi dụng Lăng Tiêu, nên ngoài mặt nhất định sẽ đối xử với Lăng Tiêu rất tốt.
Vậy còn Lăng Tiêu đối với hệ thống thì sao? Phó bản [Hợp Nhới] làm cậu nhìn nhận rất rõ sự yếu ớt của con người sau khi mất trí nhớ, và cả sau khi người đó hoàn toàn mất trí nhớ sẽ có bao nhiêu tình cảm đối với cái người đã hướng dẫn họ trong một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Hiển nhiên sau mỗi lần Lăng Tiêu mất trí nhớ, hắn đều được hệ thống hướng dẫn vào các thế giới kỳ quái hoặc hoang vắng không một bóng người.
Ninh Túc hỏi Lăng Tiêu nếu cậu và hệ thống cùng rơi xuống nước thì sẽ cứu ai trước.
Câu hỏi này xuất phát từ câu bạn gái và mẹ cùng rơi xuống nước thì sẽ cứu ai trước, dù trả lời thế nào cũng không có nghĩa là không có tình cảm với bên còn lại.
Ninh Túc mở miệng ra hỏi vậy, tất nhiên trong tiềm thức cũng đang thắc mắc Lăng Tiêu có coi hệ thống là kim chỉ nam dẫn đường hắn nhìn thế giới, thậm chí có thể coi là “cha mẹ” hoặc những thứ đại loại thế hay không.
Lăng Tiêu gật đầu: “Tôi biết.”
Ninh Túc hơi ngạc nhiên, “Anh biết?”
Lăng Tiêu: “Ở phó bản trước, tôi nhận ra mình không phải là mất sạch ký ức cùng một lúc mà là nhiều lần mất trí nhớ. Nếu có thể làm tôi mất trí nhớ nhiều lần như vậy thì chắc chắn có liên quan đến hệ thống.”
“Ở phó bản [Hợp Nhới, có lẽ hệ thống đang cố làm tôi mất trí nhớ lần nữa.”
Lăng Tiêu cau mày, trầm mặc một hồi mới nói: “Nếu cậu và hệ thống cùng rơi xuống nước, tôi sẽ cứu cậu trước. Nếu cậu muốn phá hủy hệ thống hoặc nó làm cậu bị thương, tôi sẽ cùng cậu đánh nó.”
Lăng Tiêu thực ra không có cẩm giác gì với việc mất trí nhớ.
Hệ thống trí nhớ của hắn từ lâu đã bị nát tan tành, giống như một bãi rác trống rỗng hỗn loạn, đầy rẫy hố sâu, không đáng để nhìn, cũng không thể thấy rõ.
Cho nên có nhiều hơn một chút, bớt đi một chút, hay lau chùi vài lần cũng chẳng là gì cả.
Tuy nhiên có một ngày nọ, một thiếu niên đã đến đây.
Khi hắn nhận ra nếu mình dọn dẹp lần nữa, hắn sẽ mất di cậu thiếu niên này thì hắn lại hoảng loạn, mà lúc hắn sinh ra hận ý với hệ thống, hắn đã đoán trước được tất cả kết cục.
Túc Túc với chú Lăng thực thể vẫn còn chưa công khai rõ ràng nên vẫn giữ xưng hô tôi - anh/cậu.