Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 33 - C 33

C 33 C 33C 33

chương 33: Mạn Mạn

Editor: Cô Rùa



Sáng hôm sau dậy ăn sáng, Ninh Túc rõ ràng cảm thấy bầu không khí đã khác hẳn sáng hôm qua.

Ngày hôm qua lầu 5 và lầu 6 không ai nói tiếng nào nhưng còn có lầu 4 gắn kết, tuy nhiên hôm nay trầm nhất lại là lầu 4.

Sau khi Ninh Túc ngồi xuống, thái độ của Sư Thiên Xu cũng không khác gì ngày hôm qua, cô hỏi cậu: “Tối qua ngủ có ngon không?”

Ninh Túc gật đầu, “Cũng được ạ.”

Thể lực đều đã được bổ sung đầy đủ.

Sư Thiên Xu: “Ừm, vậy là tốt rồi.”

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi hai người bắt đầu ăn sáng, cũng chỉ có hai người họ là những người duy nhất trong nhà ăn không bị ảnh hưởng.

Ăn sáng xong, năm người chơi ở lầu 4 quay về lầu của mình để tăng cường phòng vệ cho cửa sổ. Sau chuyện đêm qua, họ không còn dám bất cẩn nữa, làm mọi cách để gia cố tất cả các lối ra vào trên lầu 4. Nhưng dù là vậy một số người vẫn nằm trong trạng thái hoảng sợ và bi quan. Sư Thiên Xu và cổ bà đều là cao thủ lừng lẫy trong căn cứ. Người thì cuồng quét phó bản, không biết đã có trong tay bao nhiêu vũ khí kỹ năng thần kỳ. Người thì sở hữu những con cổ trùng có khả năng biến hóa khôn lường, vượt xa những tấm ván gỗ của họ.

Nói tóm lại, lũ quái vật ấy trước sau gì cũng sẽ vọt vào tầng 4.

Trong bầu không khí trầm mặc này, đột nhiên có người hỏi Ninh Túc: “Cậu và Sư Thiên Xu thân nhau lắm à? Vào giờ phút này còn cùng cô ta nói chuyện, cậu bị làm sao vậy?”

Người nói chuyện chính là Ban Chung.

Trải qua hai đêm ở lâu đài, lầu 4 chỉ còn lại năm người, đó là Ninh Túc, Chúc Song Song, Quý Minh Thụy, Mạnh Giang và người chơi tên Ban Chung này.

Giọng điệu hắn rất gay gắt, cũng dễ dàng hiểu được ẩn ý đằng sau câu hỏi của hắn.

“Ban Chung, cậu đừng nói vậy.” Chúc Song Song nói, “Đây không phải thế giới hiện thực, sẽ không có chuyện giúp người làm niềm vui, mà là trò chơi kinh dị có thể mất mạng bất cứ lúc nào, chúng ta cũng không dựa vào cô ấy, cũng không yêu cầu bọn họ giúp đỡ, cho nên họ làm vậy cũng chẳng có gì sai.”

Giọng của Ban Chung đột nhiên cao lên: “Giờ còn đi nói đỡ cho cô ta, mà cũng đúng thôi, cô ta rất thích cậu mà, sao hai người các cậu không trực tiếp dọn lên lầu 6 luôn đi!”

Ninh Túc: “Ủa, được hông?” Bầu không khó bỗng nhiên im lặng vài giây.

Ninh Túc nghiêm túc nói, “Thật sự có thể chuyển đi sao?”

Quý Minh Thụy nói: “Đừng nói nhảm nữa, bây giờ chúng ta không thể thiếu một người nào hết, nhất định phải đoàn kết với nhau.”

Năm người đã rất khó rồi, lúc này Ninh Túc và Chúc Song Song mà dọn đi thì bọn họ còn chơi bời gì nữa.

Một người thì luôn ổn định lòng quân, một người tuy trông như bù nhìn có hơi vô dụng nhưng vẫn có thể góp thêm một phần sức lực.

Tất nhiên Ban Chung cũng hiểu được điều này, sắc mặt hắn khó coi, chán nản dựa vào tường.truyenggg.com- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !

Trên tường vẫn còn thịt vụn của Tôn Tinh đêm trước, đó cũng chính là nơi mà Lâm Duyệt bị nổ thành một làn sương máu.

Khoảnh khắc những con quái vật trắng hếu ướt dầm da bước ra khỏi phòng 402, đã phá nát hy vọng vừa mới nảy mầm trong nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng của họ.

Tất cả những thứ này như muốn thổi bay đại não và lý trí của hắn.

“Xin lỗi, do tôi quá sợ hãi nên mới vậy.”

Thật ra từ tận đáy lòng hắn rất sợ hai người mà Sư Thiên Xu thích sẽ rời đi. Mà những người chơi vô dụng như bọn họ sẽ trở thành con tốt thí bị vứt bỏ.

Ban Chung nói: “Xin lỗi các cậu, là do tôi quá sợ hãi và hèn nhát nên đã buông những lời không hay.” Ninh Tuc “ừm' một tiếng.

Chúc Song Song cũng mềm mỏng nói với hắn: “Tôi hiểu mà, Ban Chung à mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi, nếu cùng nhau chúng ta nhất định sẽ vượt qua.”

Ban Chung gật đầu, trên gương mặt suy sút lộ ra nụ cười yếu ớt, khi hắn nhìn Chúc Song Song còn có hơi ngượng nghịu.

Cô gái vừa bước sang tuổi đôi mươi, hiện tại 6 tuổi lại càng có khí chất tiểu thư hơn, nhưng vào thời điểm này cô còn kiên cường hơn cả một thằng đàn ông con trai như hắn, thậm chí còn an ủi ngược lại hắn.

Trên mặt cô dính chút tro bụi, nhưng vẫn không ngừng nở nụ cười tỏa nắng.

“Chúng ta tiếp tục thôi!”

“Ừm!?

Trong khi những người chơi ở tầng 5 và 6 đang nhàn nhã chơi với người bạn quỷ trong hoa viên và bể bơi, thì những người chơi ở tầng 4 lại bận rộn chặn cửa sổ và cửa ra vào.

Họ thỉnh thoảng sẽ xuống khu vườn lâu đài, sân sau,... Để tìm các nguyên liệu. Mấy đứa trẻ 6 tuổi không buông bỏ tất cả những thứ có thể dùng được, Ninh Túc còn dẫn Qủy Sinh và búp bê máu đến nhà bếp xách từng thùng dầu lên.

Khi Chúc Song Song và Ban Chung đi qua hoa viên, những người chơi ở tầng 5 và 6 đang vui vẻ nghe nhạc, trong lòng sinh ra cảm giác vượt trội dị thường, bọn họ tỏ ra thượng đẳng nhìn người chơi cấp thấp ở tầng 4. “Vô dụng cả thôi, mấy người có thể đọ lại được hội trưởng Su sao? Hay là cố gắng vượt qua cổ bà đại nhân?”

“Mấy người rỗi hơi như vậy thì không bằng mỗi đêm cống hiến một người bạn quỷ đi.”

Ban Chung căng da đầu dọn thùng sắt, Chúc Song Song nghiêng đầu bật lại: “Não mấy người có nếp nhăn không vậy?”

Người nọ định nói gì đó lại thấy Sư Thiên Xu đi ra, cười với Chúc Song Song: “Cố lên nha.”

Chúc Song Song gật đầu: “Ừ, chúng tôi sẽ thử tất cả mọi cách.”

Sư Thiên Xu hơi gật đầu, quay đầu nhìn về phía hai người chơi nam kia, tươi cười trên khóe miệng sâu xa không rõ ý.

Hai tên kia lập tức rén sun vòi đứng thẳng không dám nói một lời.

“Mắt chó khinh thường người.” Sau khi lên cầu thang, Ban Chung cắn răng nói.

Chúc Song Song nói: “Đừng nóng, trước sau gì cũng đến lượt họ thôi, tôi cảm thấy Sư Thiên Xu và cổ bà cũng không ngốc đến vậy, nếu lầu 4 chúng ta chết hết thì bọn họ cũng chẳng yên đâu.”

Ban Chung “ừm” một tiếng.

Họ tìm những tấm gỗ và những miếng sắt từ khắp lâu đài, chúa tể sức mạnh Mạnh Giang đã làm phẳng chúng, Ninh Túc ngồi xổm xuống bên cạnh cầm một cái bàn chải quét một lớp dầu mỡ lên.

“Cậu quét dầu lên đó làm gì vậy?” Không cần Ninh Túc trả lời hắn đã tự tìm thấy đáp án, “Ồ, nếu vậy sẽ làm tụi nó bị trơn, khiến chúng không thể bò lên được.”

Ninh Túc “Ừ” khẽ một tiếng.

Họ sử dụng mấy thứ này để ghim chặt cửa sổ hình vòm thành nhiều lớp.

Quý Minh Thụy nói: “Tôi đề nghị chúng ta nên sử dụng hành lang như một trung tâm an toàn, đến lúc đó chúng ta cứ để những người bạn quỷ ở nơi đó thì căn phòng sẽ trở thành một lớp bảo vệ nữa.”

Mọi người đều hiểu ý Quý Minh Thụy.

Đêm qua lũ trẻ quái vật vào phòng qua cửa sổ phòng 402, cả căn phòng chỉ có cửa sổ là có bảo hộ, như vậy rất không an toàn.

Chuyển tất cả bạn quỷ ra ngoài hành lang thì bọn họ còn có thể canh chừng được cả cửa sổ hình vòm, nếu quái vật muốn tiêu diệt bạn quỷ thì phải đi qua cửa sổ phòng và cửa phòng, điều này tương đương với việc lũ quái sẽ đi thêm một tầng chướng ngại vật, còn người bạn quỷ cũng sẽ có thêm cho mình một lớp bảo hộ.

“Ý kiến này ổn phết, vậy chúng ta gia cố thêm cửa sổ và cửa phòng thêm một lần nữa đi.”

Tất cả các phòng trên tầng 4, dù có người ở hay không đều phải gia cố, đây là một công trình lớn.

Đến khi 5 đứa nhỏ loai choai làm xong thì trời đã gần tối.

Ban Chung và Quý Minh Thụy cùng mang bữa tối lên lầu, họ tính vừa làm vừa ăn. Còn Ninh Tuc và Chúc Song Song thì gom bạn quỷ lại tập trung ở hành lang. Bọn họ trải một tấm thảm mềm cách cửa sổ hình vòm không xa, đặt cả 5 bạn quỷ lên đó.

Những người bạn quỷ đi theo họ cả ngày dường như cũng nhận ra điều gì, trời vừa sẩm tối thì chúng đã trở nên rất bất an.

Tối qua người giấy đỏ chịu đả kích rất lớn, lúc này đang ngồi thu lu ở một góc của thảm lông.

Chúc Song Song do dự một chút, có hơi ngập ngừng duỗi tay ra, sờ đầu nó, “Mày đừng sợ.”

Người giấy đỏ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt nó là một dấu chấm bằng mực được nhưng đã khô, thô ráp nứt nẻ trông rất đáng sợ, lúc này có hơi ướt át một chút, giống như mới được chấm lên.

Chúc Song Song cười trấn an nó, “Trước giờ vẫn không biết gọi mày như thế nào, hay là tao lấy cho mày một cái tên nhé.”

Cô vuốt giấy đỏ thô ráp trên người nó, nói: “Gọi là Chi Chi nha?”

Người giấy đỏ nhìn Chúc Song Song, “chít chít hai tiếng.

Người giấy đỏ trông vô cùng mong manh, đừng nói là lũ quái vật, với làn da bằng giấy kia của nó thì ngay cả một đứa trẻ cũng đều có thể đâm thủng được, nên nó nhát gan cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng có đứa còn nhát hơn cả nó nữa.

Trời vừa tối, búp bê máu lại bắt đầu rưng rưng, hai hàng máu trực trào nơi khóe mắt. Không sao cả, Quy Sinh đã có rất có kinh nghiệm ứng phó với chuyện này. Nó lập tức dùng khăn đỏ quấn lấy búp bê máu, đương nhiên không thể thiếu đồ chơi đầu lâu rất có cảm giác an toàn làm bạn bên cạnh, còn có một bình sữa máu để một bên, lúc sợ có thể lấy nó bổ sung năng lượng.

Khung cảnh quỷ dị này làm những người khác cảm thấy hơi rợn rợn. Bọn họ lại nhìn về phía Ninh Túc.

Ninh Túc đang cầm trong tay một đống bóng đèn nhỏ, cắm vào đầu lâu. Ban ngày bọn họ gia cố cửa sổ và cửa ra vào, bọn họ lấy tất cả những vật dụng cần thiết từ khắp nơi trong lâu đài, những thứ vụn vặt trên hàng lang, trông chẳng khác gì một trạm thu gom phế liệu.

Ninh Túc ngồi xổm ở nơi đó, làm ra hai cái đèn ngủ đầu lâu từ những thứ này, sau đó treo chúng lên hai bên bức tường chỗ bạn quỷ đang ngồi.

Những ngọn nến nhỏ trên đèn chùm hành lang không sáng cho lắm, bởi vậy ánh sáng ở hành lang rất mờ, tạo cho người ta một cảm giác âu lo. Sau khi hai chiếc đèn ngủ hình đầu lâu được treo lên, chúng đã soi sáng một thế giới màu vàng ấm áp cho những người bạn quỷ.

Nhưng chiếc đèn ngủ này thực sự rất có cảm giác cõi âm, đầu lâu thật am đạm khi chúng được treo một mình, chưa kể “miệng, nắt và “ta? của chúng còn đang phát ra ánh sáng.

Có điều năm người bạn quỷ lại không nghĩ như vậy, nỗi bất an trong lòng chúng đã vơi đi rất nhiều, chúng ngẩng đầu nhìn đèn ngủ “xinh đẹp”, sau đó lại nhìn sang Ninh Túc, trong mắt có một loại cảm giác lấp lánh.

Mà Ninh Túc đã ngồi xổm trước búp bê máu của mình, cầm lấy cái lược nhỏ bắt đầu tút tát lại cho nó. Còn Quỷ Sinh đứng bên cạnh cậu đút sữa cho búp bê.

Phong cách của phòng 405 này quả thật rất lạ đời.

Nhưng cũng vì phong cách lạ đời này mà cảm giác khủng bố cũng bốc hơi hết, khiến người ta cũng không còn căng thẳng nữa.

Trong ánh đèn vàng ấm áp, năm người bạn quỷ đang ngồi trên chiếc thảm êm ái nhìn họ.

Búp bê máu của Ninh Túc, người giấy đỏ của Chúc Song Song, em bé ngày tết của Quý Minh Thụy, nhóc xác ướp của Mạnh Giang, tượng đất xanh hình người của Ban Chung.

Trông chúng kỳ dị và đều không có bóng, mỗi khuôn mặt đột nhiên xuất hiện đều có thể trở thành cảnh kinh dị kinh điển trong phim. Nhưng không hiểu sao lúc này bọn họ lại không cảm thấy chúng kinh dị như vậy, nhìn ánh mắt ỷ lại của chúng, trong lòng ít nhiều gì cũng cảm thấy phức tạp.

Có điều cảm giác ấm áp kỳ lạ này không tồn tại được lâu.

“Bụng mẹ thật ấm áp, muốn kéo đến địa ngục làm bạn.”

“Lúc ta chết, nó còn đang run run, là bởi vì quyến luyến ta sao?” Mặc dù cửa ra vào và cửa sổ đều đã được bịt kín tầng tầng lớp lớp, nhưng giọng trẻ con lanh lảnh vẫn vọng vào trong được.

Khuôn mặt của những người bạn quỷ trên tầng 4 bỗng nhiên căng chặt, há miệng như sắp khóc.

Chúc Song Song bước đến bên cửa sổ và nói với Quỷ Sinh, “Qủy Sinh, nếu mày còn sức lực thì có thể bảo vệ thêm Chỉ Chi được không?”

Quỷ Sinh nhìn thoáng qua người giấy đỏ đang run bần bật, “Ừm!”

Trên khuôn mặt tái xanh của Chúc Song Song lộ ra một nụ cười, “Cảm ơn mày.”

Tất cả các cửa sổ và cửa ra vào đều đã bịt chặt, thậm chí không có một kẽ hở nào để nhìn, cho nên họ không thấy được gì cả, mọi dây thần kinh đều căng ra khi họ đứng đó chờ đợi.

Đôi khi việc không nhìn thấy không nhất thiết sẽ làm giảm nỗi sợ hãi mà ngược lại, nó còn làm bất an thêm.

Trên tòa lâu đài xám đen, một lớp ánh bạc nhợt nhạt phủ lấy bóng trăng.

Bức tượng bào thai màu trắng bị xuyên thủng trên đỉnh lâu đài với hai mắt và miệng mím chặt, tựa như phát ra một tiếng kêu đau đớn trong thầm lặng.

Vô số con quái vật xuất hiện từ màn sương mù xám xịt và bắt đầu leo

lên lâu đài từ khắp mọi nơi.

Đối mặt với hướng của vầng trăng khuyết, năm đứa nhỏ choai choai đứng trước cửa số hình vòm trong hành lang, ngửi thấy một mùi tanh tưởi và lạnh lẽo trong không khí, lập tức thẳng người vểnh tai lên. Tiếng “lạch cach”phang phất của tay chân ướt át bò trên tường càng ngày càng rõ ràng, sột sột soạt soạt biểu thị bọn chúng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh.

“Rầm rầm rầm!”

Đột nhiên một tiếng động dữ dội vang lên.

Cửa sổ hình vòm trên tầng 4 là cửa sổ thấp nhất và cũng là điểm đến quen thuộc nhất của chúng. Chúng quen thuộc cửa nẻo đi vào nơi này để hủy diệt người bạn quỷ của đêm nay.

“Rầm rầm rầm raml Chát chát chát!! Bang bang bang banggggg!!!!? Tiếng đập cửa càng lúc càng nặng nề, âm thanh càng lúc càng điếc tai. Có thể tưởng tượng ra vô số con quái vật đang cùng nhau đập mạnh vào cửa sổ mà không ngơi nghỉ một giây nào. Từ tiếng động có thể thấy chúng đang ngày càng ra sức, cũng ngày càng tức giận.

“Rầm rầm! Am ầm ầm!!! Bốp bốp bang bang bang bang bang bang banggggsg!IIII”

Nhiều lớp gỗ vụn rơi xuống từ cửa sổ vòm, các tấm thiết và khối sắt bên trên đã bắt đầu biến dạng.

Chúc Song Song: “Mau đẩy!”

Mạnh Giang lao lên phía trước đầu tiên, năm người chơi lập tức nhào đến đẩy tấm chắn bảo hộ trước cửa sổ.

Bốn người chơi đều mặc kệ tất cả ôm tâm trạng bi tráng mà đẩy, nhưng không biết có phải là do lần này có chuẩn bị sẵn trước không, lần này có vẻ dễ dàng hơn lần trước. Khối sắt móp cong vắt vẻo bị bàn tay ai đó đẩy một phát dính lại.

Ban Chung: “Chời đũy mẹ! Cậu cũng quá trâu bò rồi Mạnh Giang! Có phải sức mạnh của cậu sẽ thăng cấp khi đối mặt với nguy hiểm không?” Mạnh Giang không chắc chắn lắm, “Thật ư?”

Chúc Song Song: “Thật mà, thật tuyệt khi lầu 4 có cậu!”

Quý Minh Thụy cảm nhận một chút nói, “Hình như bên ngoài yếu đi rồi, chúng nó đã bắt đầu leo lên phía trên.”

Ban Chung vừa mới vui vẻ được một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Rất có thể chúng sẽ còn quay lại nữa, dù sao hai cao thủ bên trên cũng không phải để trưng.”

Mạnh Giang gật đầu, “Tôi đoán bọn chúng sẽ không tìm thấy được lầu 6, Sư Thiên Xu có vật phẩm không gian có thể che giấu, cho nên còn phải tùy tình huống ở tầng 5.”

Trái tim vài người hơi chùng xuống.

Bạn quỷ rơm rớm nước mắt đã ngừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn năm người đứng trước cửa sổ.

Đối lập với tiếng ầm ầm trên lầu, lầu 4 lại chìm vào yên tĩnh.

Năm đứa bé hít sâu một ngụm không khí vừa lạnh vừa tanh, họ vẫn ấn chặt cửa sổ hình vòm, chờ đợi sự lựa chọn cuối cùng của lũ quái vật kia. Kiểu chờ đợi này giống như luôn có thanh gươm của Damocles[1] trên đầu, mỗi một giây lại càng thêm hoảng loạn. [1]“THANH GƯƠM CỦA D4MOCLES”THUONG ĐƯỢC SỬ DỤNG PHỔ BIẾN NHƯ MỘT CÁCH NÓI ẨN DỤ ĐỂ MÔ TẢ MỘT MỐI NGUY HIỂM LUÔN RÌNH RẬP, HOẶC TÌNH HUỐNG NGUY HIỂM BẤP BÊNH.

“Rầm rầm rầâmmmm!!!”

Những cú đập tức giận như đánh thẳng vào tim của người chơi, đôi mắt họ bất ngờ mở lớn ra.

Họ nghĩ rằng lũ quái vật sẽ trở về, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy. Chúng đã quay lại và còn lợi hại hơn xưa, căm hận va chạm mạnh mẽ vào cửa sổ với một bộ dạng sẽ không bao giờ từ bỏ nếu không đập bể cửa.

Năm người rõ ràng cũng cảm nhận được bọn chúng tức giận hơn trước đó, sức lực cũng khủng bố hơn rất nhiều lần, còn đẩy lùi họ về từng bước.

Mạnh Giang: “Má nó! Tấm thép cũng biến dạng theo chúng rồi!”

Họ bịt rất nhiều lớp ván gỗ và tấm sắt trên cửa sổ, ở giữa còn lót thêm một lớp thép, tấm ván gỗ thì khỏi cần phải nói, đã bị chúng đập vỡ từ lâu rồi.

Nhưng này đây, ngay cả tấm sắt dày cũng bị méo mó theo hình dạng căm phẫn đào bới như điên của bọn chúng.

Sắt nóng chảy xuống lẫn lộn với một chất lỏng nào đó không rõ, mùi tanh hôi lập tức xộc vào hành lang, nồng nặc đến muốn ói.

“Chất lỏng trên người chúng có thể làm tan chảy sắt!” Mạnh Giang rống to. Ban Chung: “Các phòng khác cũng bị bọn quái bao vây rồi!”

“Bùm bùm bang bang bang bang bang!!!” Đến từ cửa sổ hình vòm. “Boom bang bang !!!” từ cửa sổ 401.

“Boom bang bang !!!” từ cửa sổ 402.

“Boom bang bang !!!? từ cửa sổ 407.

“Bùm bùm bang bang bang bang bang !!!? Đến từ cửa cầu thang.

“Bùm bùm bùm bụp bụp bụp bụp bụp bụp bụp!” Từ cánh cửa 407 đang đóng chặt gần nhất.

Toàn bộ lầu 4 đều bị tiếng bang bang' dồn dập này bao phủ, càng lúc càng vang, càng lúc càng gần.

Cùng với tiếng rít gào cực kỳ phẫn nộ mà lần đầu tiên họ nghe thấy, thì toàn bộ tầng lầu đều đã bị chúng bao vây, bị va đập đến đong đưa.

Lầu 4 gần như sắp bị sụp đến nơi.

Loại cảm giác rung chuyển này như được cô đọng lại thành thực chất hẳn rõ trên con ngươi đang trợn lớn của người chơi.

Bài hát thiếu nhi quỷ dị, ca từ lạnh lẽo vô hồn chuyển sang giận dữ đầy ai oán.

“Bụng mẹ thật ấm áp, muốn kéo đến địa ngục làm bạn.”

“Lúc ta chết, nó còn đang run run, là bởi vì quyến luyến ta sao?” “Sau khi lớn lên, vì sao bạn luôn làm như không thấy ta?”

“Ta bị nhốt trong căn phòng lạnh băng, bạn có nghe thấy tiếng ta kêu khóc không?”

Tiếng kêu thảm thiết từ những người bạn quỷ cũng vang vọng khắp tầng lầu.

Không biết cánh cửa nào phát ra tiếng nứt vỡ.

Có quá nhiều cửa, quá nhiều lối vào, bọn họ đang bị bao vây tứ phía và không thể làm gì được.

Không biết là ai tuyệt vọng nức nở kêu lên: “Chúng ta tiêu rồi.”

Hắn dường như nhìn thấy cảnh tượng lũ quái vật trắng nhầy kia lặng lẽ đi vào hành lang từ lối vào, mỉm cười nhìn về phía bọn họ.

“Tránh ra.”

Khi giọng nói trầm lắng này lần đầu tiên vang lên, nó không thu hút được sự chú ý của những người chơi đang bị mắc kẹt trong sợ hãi và tuyệt vọng.

Ninh Túc đành phải cao giọng lên một tông, lặp lại lần nữa: “Tránh ra.” Nếu cậu cùng họ đẩy thì cũng không phải là không được, nhưng cậu sợ năng lượng đen xuất ra nhanh quá sẽ làm cho nhân loại bọn họ không chịu nổi, cũng không biết có thể làm họ bị nhiễm vi rút zombie luôn hay không.

Hơn nữa cứ đẩy chậm như vậy thì quá tiêu hao thể lực. Thể lực của cậu chỉ có 32 thôi. Sau khi biến thành con nít, thể lực cũng bị giảm đi rất nhiều.

Không thể cứ tiếp tục như vậy được.

Lần này bốn người còn lại đều nghe được, đồng thời ngay lúc đó bọn họ cũng thấy một cảnh tượng hết sức hãi hùng, không khỏi loạng choạng về phía trước, họ kinh hãi nhìn một màn trước mặt đến cứng cả người. “Ô hắc hắc.”

Hai con quái vật bước ra từ phòng 404.

Lần này đèn trên hành lang đã sáng lên rất nhiều, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào thân thể trắng bệch đầy chất nhầy của chúng, phản chiếu ra rõ dáng vẻ của chúng.

Hai con quái vật này rất nhỏ và có chút dị dạng trong quá trình phát triển, một con có cái cổ nhổ ra đằng trước, một con thì trán hõm vào trong.

Chúng có màu trắng như bạch tạng, bởi vì trên người có chất lỏng màu vàng nên nhìn chúng trắng bóng. Một chất lỏng nào đó chảy xuống cơ thể nó, tích thành một vũng nhầy nhụa trên mặt đất.

Lũ trẻ quái vật điên cuồng đập phá, đi đến trước mặt bạn quỷ, yên tĩnh một cách quỷ dị.

Đôi mắt chết chóc của chúng nhìn chằm chằm bạn quỷ.

Đám bạn quỷ chống tay ra phía sau, vừa khóc vừa bò ra sau.

Dưới ánh mắt kinh hãi của người chơi cùng với người bạn quỷ đang di chuyển, một cậu bé bên cạnh họ cũng bắt đầu hành động. Cậu ta biến mất trước cửa sổ như một cơn gió, bay về phía chiếc đèn chùm cổ điển lộng lẫy ở hành lang. Trên chiếc đèn chùm chạm khắc bằng đồng thau có những ngọn nến nhỏ trông rất đẹp, nhưng người chơi luôn cảm thấy vòng sáng mà chúng tỏa ra không có tác dụng chút nào.

Nhưng đó là trước kia.

Một ngọn nến nhỏ bị đá bay về phía hai con quái vật, ngọn lửa nhỏ phiếm đen “không có tác dụng' rơi xuống chân lũ quái, chẳng biết dính vào cái gì đột nhiên 'phừng' một tiếng, một ngọn lửa bùng lên thiêu cháy hai con quái vật kia.

Hai con quái vật trắng nhầy bỗng la hét đau đớn, vùng vẫy trong ngọn lửa.

“Nếu bọn chúng thực sự là Thủy Anh Linh.” Chúc Song Song lẩm bẩm, “Sao tôi lại quên mất chúng sợ lửa chứ, không chỉ sợ mà còn...”

Sau khi ngọn nến bị đá về hướng quái vật, giây tiếp theo một đống nến cũng bay về phía cửa các phòng trên tầng 4, cũng như cửa sổ hình vòm đằng sau họ.

Họ không thấy rõ ngọn lửa bùng cháy ở nơi khác, nhưng họ có thể thấy rõ cửa sổ hình vòm phía sau.

Ngoài những tấm ván gỗ vụn gỗ ra, còn có một lớp dầu trên đó.

Họ nghĩ ngay đến các loại dầu mà Ninh Túc và Qủy Sinh đã mang lên từ nhà bếp, cũng như hình ảnh cậu ngồi xổm trên đất dùng bàn chải quét chúng.

Ngay sau khi cửa sổ hình vòm bị cháy, nối tiếp theo sau chính là tiếng la hét và những tiếng kêu la í ơi đầy tức giận phát ra từ bên ngoài cửa sổ. Có một cái lỗ trên cửa sổ hình vòm do đám quái vật kia đập ra, từ cái lỗ đó họ có thể thấy lũ quái vật bên ngoài cửa sổ đang kêu gào.

Dù chỉ bỏng một chút nhưng chúng cũng vùng vẫy và biến mất.

Còn những con không bị lửa bắt đến cũng bị chọc giận hoàn toàn, chúng đập mạnh vào bức tường xung quanh cửa, cả lâu đài dường như đều đang rung chuyển, nhưng bọn chúng vẫn không dám đến gần nguồn lửa, thay vào đó là rụt về sau một chút.

Tác động ở các phòng khác trong hành lang cũng biến mất.

Bốn người chơi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn về phía Ninh Túc. Chân cậu bé sáu tuổi đang móc vào đèn chùm và đang bị treo ngược, tay và tóc không còn sức lực buông thõng xuống, theo tiếng cót két của đèn chùm mà lắc qua lắc lại.

Giống như một con cá mặn mất đi lý tưởng.

Khi lắc về phía họ một khoảng cách gần, một tiếng kêu rên hết sức sống truyền đến, “Khi nào thì mấy người mới trở thành đùi cho tôi ôm hả?” Quý Minh Thụy hỏi: “Cậu biết chúng sợ lửa từ lâu mà sao không chịu nói?”

Cá mặn iu xìu mở mắt ra, nhìn về cánh cửa phòng 405 đang cháy, trong mắt dấy lên một nỗi ưu thương chói lọi.

Đã hiểu. Phương pháp này sẽ thiêu rui căn phòng bảo bối của cậu ta, nếu không phải bí quá thì cậu ta sẽ không dùng.

Chúc Song Song: “Cậu mau xuống đi.”

Chân nhỏ cục cua một cái, sau đó lập tức rơi cái 'uỳnh” xuống một thằng nhóc khác.

Qủy Sinh suýt chút nữa bị đè bẹp: “Ớ?”

Chúc Song Song: “...”

Cô ấn ấn thái dương mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đêm nay chúng sẽ bỏ cuộc sao?”

“Chắc là không.” Mạnh Giang nói.

Lũ quái vật rất sợ lửa, quả thật lửa có thể ngăn chặn được bọn chúng, đồng thời cũng chọc giận chúng hoàn toàn.

Cộng thêm chuyện không hủy diệt được người bạn quỷ, nỗi tức giận lập tức được nhân đôi lên khiến chúng càng trở nên khủng bố hơn, bằng chứng là tiếng “Ô hắc hắc” ngày càng nặng nề cùng với lâu đài bị đập phá đến rung chuyển.

Mạnh Giang vừa dứt lời thì từ trên lầu vang lên một tiếng “răng rắc” giòn tan.

Đó là tiếng kính pha lê bị vỡ.

Năm người chơi cùng lúc mở to mắt.

“Là lầu 5? Bọn chúng vào được lầu 5 rồi?” “Sự tức giận quả thật khiến chúng trở nên điên cuồng bất chấp hơn...” Sau tiếng thủy tỉnh vỡ là tiếng thét kinh hoàng của người chơi, “ầm ầm” và các loại âm thanh rung động, sự kết hợp lộn xộn của nhiều âm thanh pha tạp vào nhau khiến họ không nghe ra được cái gì.

Bỗng hàng mi của Ninh Túc run lên, lập tức ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Trên trần là hành lang tầng trên, một cái lỗ vô cùng tròn cực kỳ tiêu chuẩn bị đục ra, một đàn quái vật vừa tràn vào hành lang tầng 5 lập tức rơi thẳng xuống lầu 4.

Khoảnh khắc đó tất cả mọi thứ đều xảy ra thật chậm.

Bốn người chơi đứng trước cửa sổ hình vòm trợn mắt kinh hãi, sau đó há to mồm hoảng sợ hét lên, nhấc chân chạy tới chỗ bạn quỷ.

Đàn quái vật giận dữ sau khi rớt xuống từ lầu 5 bỗng nở một nụ cười kích động méo mó trên mặt, đôi mắt tím đen mở to, duỗi thẳng hai bàn tay dính đớp tím tái về phía những bạn quỷ trên đất.

Ninh Túc lập tức trở mình, tức khắc nắm lấy góc chăn ném ra sau.

Bốn người bạn quỷ ngồi trên thảm bay vút lên trời khóc to đầy hoảng loạn.

Nhưng thiếu mất một đứa.

Ninh Túc sững sờ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy tượng đất màu xanh đang chảy nước mắt dầm dề chạy chậm về phía Ban Chung.

Hàng trăm con quái vật vồ về phía nó. Ban Chung đứng bên cửa sổ ngã khuy xuống đất, lúc hắn vừa chạm đất lập tức biến thành một cục thịt bằng phẳng rồi bị nghiền nát thành nhiều mảnh. Máu phun ra từ những nơi bị dập nát.

[Bạn quỷ của người chơi Ban Chung bị diệt.]

[Người chơi Ban Chung tử vong. ]
Bình Luận (0)
Comment