Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 42 - C 42

C 42 C 42C 42

chương 42: Mạn Mạn

Editor: Cô Rùa



Lâu đài vào lúc 3 giờ đêm vô cùng yên ắng.

Ninh Túc bước từ trong phòng ra sờ sờ mũi, men theo dây leo trên cửa sổ hình vòm đu lên cửa sổ phòng trẻ em 507. Cũng giống như lúc tối, cậu đẩy tụi cổ trùng bị choáng sang một bên ló đầu ra: “Hề lô.”

Lần này con rối sơn dầu không cứng nhắc quay đầu nữa bởi vì nó đang ngồi đưa mặt về phía cửa sổ.

Ninh Túc chỉ vào cửa sổ, hiện tại cửa sổ không chỉ có cổ trùng dày đặc mà còn bị khóa trái bên trong. Sau khi chỉ xong, cậu háo hức chờ đợi con rối sơn dầu mở cửa cho mình.

Đối với bạn quỷ mà nói đây là một chuyện hết sức thần kỳ.

Khi một bạn quỷ được sinh ra nó sẽ đi gõ cửa phòng người chơi, một khi đã xác định gõ cửa phòng ai thì người đó đã được chọn, ngay khi người chơi mở cửa chào đón nó vào thì nó cũng nhận định đây là người sẽ cộng sinh với nó.

Cộng sinh gọi là làm bạn từ khi sinh ra cũng gọi là làm bạn cả đời. Đây là lời hứa lãng mạn nhất và cũng thật tàn nhẫn nhất mà một quỷ cộng sinh đưa ra. Phải cùng nhau sinh ra làm bạn cả đời, nếu một bên không thể thì cả hai đều diệt vong.

Họ là người gõ cửa trước nhưng người chơi mới là người mở cửa hoặc quyết định xem có thực sự muốn cộng sinh hay không.

Mà bây giờ con rối sơn dầu phải quyết định có nên mở cửa sổ hay không.

Lần đầu tiên nó gõ cửa có một người chơi đã mở cửa cho nó, nhưng sau khi mở cửa họ lại sống trong hai căn phòng khác nhau, mỗi người một phòng tối, đó là làm bạn sao?

Lần thứ hai có một cậu bé gõ cửa sổ, chủ động bước đến gần nó. Cậu bé xinh đẹp thanh tú, khi cười đôi mắt đào hoa của cậu ánh lên một tia sáng.

Sau khi cậu ôm nó sẽ có một dòng chất đen ổn định khiến quỷ cũng cảm thấy ấm áp tràn vào cơ thể nó. Cảm nhận kỹ loại chất đó chính là căn nguyên nguồn năng lượng.

Đối với trẻ sơ sinh nhân loại, năng lượng nguyên thủy đến từ cơ thể mẹ. Còn đối với những con quỷ sinh ra trong trò chơi vô hạn, nguồn năng lượng đáng lẽ phải đến từ trò chơi mới đúng, nhưng trong cơ thể của cậu bé này lại chứa đựng nguồn năng lượng mãnh liệt ấy.

Cậu nói với nó: “Nửa đêm tao sẽ quay lại tìm mày, mày phải mở cửa sổ cho tao đấy.”

Giống trước đó, nó ngồi trong bóng tối lắng nghe hệ thống thông báo người chơi nhận được giá trị may mắn. Sau khi thông báo của hệ thống kết thúc nó quay người lại ngồi ở bên cửa sổ. Trong căn phòng trẻ em chật chội, có một chiếc đồng hồ gốc cây đặt trên tường cạnh cửa sổ.

Một tiếng.

Hai tiếng.

Ba tiếng.

“Hề lô.”

Toàn thân con rối sơn dầu là màu xám nhem nhuốc, mặt gỗ được tạc thành một khuôn mặt cười, cái miệng màu tím đậm cười hình vòng cung kéo dài, dính sơn dầu đỏ, xanh và đen.

Nó nhìn hao hao như chú hề, bề ngoài thì cười nhưng lại lộ ra không vui nên có cảm giác khá quỷ dị.

Nó “cười” nhìn cậu bé xinh đẹp sạch sẽ trước cửa sổ, các đốt ngón tay cứng ngắc khẽ cựa quậy.

Sau khi nhìn một lúc lâu nó mới đứng dậy mở cửa sổ cho cậu bé.

Không khí lạnh lẽo cùng ánh trăng nhàn nhạt đồng thời chào đón căn phòng trẻ em tăm tối.

“Nếu mày không lắc đầu từ chối thì tao sẽ trộm mày đi á.”

Con rối sơn dầu cứng ngắc đứng trước cửa sổ, cúi đầu nhìn cậu.

Chỉ cho hai giây suy nghĩ, Ninh Túc duỗi tay ra ôm lấy nó, giống như một cơn gió mà đu dây lăng tiêu trượt xuống hoa viên. Mỗi ngày đều có người dẫn bạn quỷ đến hoa viên nhỏ chơi, nhưng đây là lần đầu tiên con rối gỗ được đặt chân đến nơi này.

Nó có hơi ngỡ ngàng giống như một người nghèo kiết xác lần đầu bước vào một nhà hàng cao cấp.

Ninh Túc bế nó đến xích đu sau đó ngồi lên đó, cả hai cùng nhẹ nhàng đong đưa.

Khi con rối sơn dầu quen dần, cậu bé bẻ các khớp gỗ trên ngón tay nó, nơi đó phát ra tiếng “két cứng ngắc cổ lỗ sỉ. Giống như một con robot lâu năm trong tình trạng hư hỏng không được sửa.

Ninh Túc vừa đút nó ăn vừa hỏi: “Chắc lâu rồi mày chưa được ăn gì đúng không?”

Cậu nhìn thẳng vào mắt con rối sơn dầu, thương lượng với nó: “Mỗi đêm tao sẽ đút cho mày ăn nên mày có thể giúp tao một việc được không?”

Con rối sơn dầu nhìn cậu, tròng mắt nhân tạo lóe lên một tia sáng trắng mờ dưới ánh trắng.

Ninh Túc chỉ vào cánh cổng sắt lớn, “Mày có thể thử mở nó được không?”

Con rối sơn dầu cứng ngắc nhìn vào cánh cổng sắt, đó là nơi rời khỏi đây.

Ninh Túc lại trấn an nó lần nữa, “Tao chỉ muốn mày thử một chút thôi, đêm nay tao sẽ không rời đi, tối mai còn đến tìm mày chơi nữa.”

Con rối sơn dầu nhảy khỏi xích đu đi về phía cổng sắt. Ninh Túc theo sát nó, “Trước tiên thử xem mày có thể ra khỏi cổng hay không đã, sau đó thử mở cửa cho những người khác.”

Con rối sơn dầu quay lại nhìn lại cậu một cái, lách ngang qua khe cửa bước một bước ra ngoài, khi nó vừa bước một bước này đôi mắt đào hoa của cậu dường như sáng lên một chút, trở nên xinh đẹp hơn.

Người nọ kéo nó vào, “Rồi giờ mày thử mở cửa xem?”

Con rối sơn dầu bị cậu kéo cánh tay, ngây ngốc đứng một hồi.

Ánh trăng nhàn nhạt trải xuống, đổ hai chiếc bóng một lớn một nhỏ rất gần nhau trên phiến đá. Bàn tay của cậu bé rất trắng, còn cánh tay của con rối sơn dầu lại rất do, đó là một loại sơn dầu bẩn thấm vào kết cấu gỗ cực kỳ khó tẩy xóa.

“Ha... A...”

Ninh Túc bế nó lên, con rối sơn dầu có thể vươn tay nắm then cửa.

Tay gỗ vừa chạm vào dùng sức một chút.

“Két ”

Đúng lúc này một đàn cổ trùng bò lên trên cổng sắt.

Có một người quay lưng về phía ánh trăng, một bóng đen kéo dài dưới chân họ.

Ninh Túc đặt con rối sơn dầu xuống, quay người chào hỏi người phía sau: “Cổ bà cũng tới đây ngắm trăng à.”

Cổ bà đã thay bộ quần áo bẩn thỉu mà hắn[1] mặc khi mới vào phó bản bằng một chiếc áo choàng đen rất khó dơ che kín toàn thân. [1] TÁC GIẢ DÙNG TỪ HẮN NHA. ĐOẠN SAU CÓ GIẢI THÍCH

Tóc vẫn còn bẩn và bóng nhờn cũ, dày nặng buông xuống hai bên má che mất nửa khuôn mặt. Dưới ánh trăng trắng xám có cảm giác như một mụ phù thủy bước ra từ bóng tối.

Cổ trùng đen đã bò lên chân Ninh Túc.

“Ninh Túc, tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu có muốn lên lầu 5 không?” Giọng nói khàn khàn truyền ra.

Lý do tại sao cổ bà dùng từ “lại” là dựa vào việc lần trước hắn và Sư Thiên Xu cùng đồng thời yêu cầu Ninh Túc ngồi cạnh mình, nhưng trên cơ bản Ninh Túc đã chọn Sư Thiên Xu.

“Nếu tầng 5 đối nghịch với tầng 6 thì tôi không muốn.” Ninh Túc nói.

Cổ trùng đã bò đến caing chân cậu.

“Ngay cả cậu cũng thích cô ta.” Cổ bà trầm giọng nói, hắn hơi ngẩng đầu, “Tôi còn tưởng cậu sẽ khác.”

Ninh Túc “à” một tiếng, “Quả thật tôi có hơi khác biệt một chút.”

Bầu không khí rơi vào khoảng lặng.

Cổ bà nói: “Trước đó tôi cũng nghĩ như vậy.”

Trong tất cả các phó bản mà hắn và Sư Thiên Xu cùng xuất hiện, tất cả người chơi đầu tiên sẽ chú ý đến Sư Thiên Xu, chọn Sư Thiên Xu, đi theo Sư Thiên Xu sau đó mới đến lượt hắn.

Chỉ có cậu nhóc này là khác. Khi hắn xuất hiện trong hình hài niên thiếu bẩn thỉu mà hắn không muốn để người khác thấy nhất, hắn lại không ngờ sẽ có một cậu bé chủ động đến ngồi cạnh mình khi Sư Thiên Xu cũng có mặt ở đây.

Chịu đựng mùi hôi thối của cơ thể hắn và nói chuyện với hắn.

Cậu ấy không phải giả vờ, nếu giả vờ thì cậu ấy đã không ăn ngon đến vậy. Cậu chủ động chào hỏi hắn, thậm chí còn chủ động nắm tay hắn đi vệ sinh chung.

Nhưng đến sau này khi Sư Thiên Xu chủ động bắt chuyện với cậu, cậu đã thay đổi.

Cổ bà hỏi: “Tại sao hôm đó cậu lại kéo tôi đi vệ sinh?”

Ninh Túc bặm môi, nghĩ tới hồi còn học tiểu học cùng các bạn trong lớp đi vệ sinh chung đều rất vui vẻ. Đặc biệt là giữa các bạn nam, chuyện hai bạn nữ đi vệ sinh chung là chuyện hết sức bình thường, nhưng nếu đổi lại là hai bạn nam thì nhất định coi nhau là bạn tốt.

Ninh Túc nói: “Lúc đó hội trưởng Sư và Chúc Song Song đều đi nhà vệ sinh bên phải, tôi thấy cậu cũng muốn đi vệ sinh nên sợ cậu vào bên đó, tôi không nhìn ra được giới tính của cậu cho nên cậu không thể vào đó được.”

Có một sự yên lặng trong khu vườn.

Cổ bà lặng lẽ đứng đó với dáng vẻ cô đơn, khi tiếng cười “ha” phát ra còn mang theo tự giễu và buồn cười.

Cho nên đó là vì Sư Thiên Xu và cô gái tên Chúc Song Song kia.

Không thể nhìn ra giới tính của hắn vậy cậu có từng nghĩ giả sử hắn là một cô gái thì bị kéo vào phòng vệ sinh nam có ổn không. Mặc dù khi đó còn chưa phân rõ nhà vệ sinh nam nữ.

Những con cổ trùng dày đặc lan rộng khắp phần dưới cơ thể cậu như thủy triều đen, khi chúng tiếp tục di chuyển lên trên về phía con rối sơn dầu thì chợt khựng lại.

Vốn dĩ Ninh Túc đang ôm con rối sơn dầu nhưng lúc cổ trùng bò lên con rối sơn dầu lại ôm chặt lấy Ninh Túc, không có ý định xuống.

Cổ bà lắng lặng nhìn Ninh Túc, cơ bắp trên mặt dường như khẽ run. Nếu có chuyện gì xảy ra với con rối sơn dầu thì hắn cũng coi như xong. Chỉ qua đêm nay nữa mà thôi.

“Vậy cậu bỏ luôn cái chân của mình đi!”

Cổ trùng hưng phấn mà chui vào chân Ninh Túc.

—— Đây là trong mắt của cổ bà.

Sau đó hắn phát hiện có chỗ không đúng.

Không phải cổ trùng đang hút máu thịt cậu mà là cổ trùng đang say khướt cọ vào chân cậu.

Có một sự im lặng khủng khiếp trong khu vườn.

Ninh Túc đi đến bên cạnh cổ bà đặt con rối sơn dầu vào tay hắn, “Ừm thì, tôi quả thật có hơi khác biệt một chút, ngủ ngon nhé.”

Nói xong lập tức co giò bỏ chạy. Trốn nhanh còn hơn cả trộm chó, cổ trùng còn văng tứ tung trên đường.

Dưới ánh trăng cổ bà cứng đờ đứng tại chỗ, con rối sơn dầu trên tay hắn cũng cứng ngắc không kém.

Phòng 507 được khôi phục lại bộ dáng như cũ.

Hai căn phòng đen như mực được ngăn cách bởi một cánh cửa, một bên là con rối sơn dầu và một bên là cổ bà đang ngồi trên giường.

Người đáng lẽ đã về phòng bỗng đu ngoài cửa sổ phòng trẻ em nhìn một cái lại nhìn thoáng qua phòng cổ bà.

“Cậu nhìn cái gì? Đến để cười tôi sao?”

Cổ bà không ngẩng đầu lên, “Bạn quỷ của tôi bị cậu mê hoặc, cổ trùng của tôi cũng bị câu mê hoặc, cậu rất đắc ý đúng không?”

Nếu đã bị phát hiện thì Ninh Túc cũng không che giấu nữa, “Tôi đang nhìn xem hai người cực kỳ cô đơn tại sao lại phải tách ra làm hai phòng.”

Ninh Túc gõ gõ cửa sổ, “Cổ bà à, mở cửa giúp tôi đi.”

Cổ bà ngồi trên giường hồi lâu, cửa sổ trước mặt Ninh Túc mới được cổ trùng mở ra.

Cậu nhóc thành thạo chui vào, “Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy nên đến xin lỗi cậu.”

“Hôm đó tôi kéo cậu vào phòng vệ sinh bên trái là vì tôi biết cậu có thiên hướng con trai hơn.” Cậu nói: “Sau này tôi còn có thể kéo cậu đi vệ sinh chung.”

Phòng của cổ bà rất hiếm khi bật đèn. Có thể điều này là tốt cho việc nuôi cổ trùng, hoặc có thể là vì những lý do khác.

Ánh trăng nhàn nhạt tràn vào nhưng vẫn bị hạn chế, u tối không nhìn thấy rõ mặt nhau.

Chiếc quần dài màu vàng kem mà Ninh Túc đang mặc trở thành ánh sáng duy nhất trong phòng.

Ánh mắt cô bà cố định chỗ ống quần cậu, nói một cách chế giễu, “Con trai? Cậu cảm thấy người học cổ thuật còn được gọi là cổ bà có thể con trai sao?”

Ở một số ngôi làng hẻo lánh có tồn tại cổ thuật, quả thật có cách nói chỉ truyền cổ thuật cho con gái chứ không truyền cho con trai, đây cũng là lý do ra đời của cái tên cổ bà.

Hắn cho rằng cậu bé không thể trả lời câu hỏi này nhưng không ngờ cậu lại nói: “À, hiểu rồi. Hồi cậu còn nhỏ là một cô gái nhưng sau đó đến tuổi dậy thì lại thành con trai đúng không?”

Cổ bà sửng sốt đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt sưng vù đầy điên cuồng, tròng mắt run rẩy kịch liệt.

Dường như hắn đang nhớ lại chuyện gì đó.

Hắn dữ tợn nhìn chằm chằm cậu, cho rằng sẽ nhìn thấy sự khác thường trong mắt của Ninh Túc.

Hắn đã quá quen với chuyện này, từ hồi thiếu niên đã luôn sống trong ánh mắt khinh thường, sợ hãi và chán ghét của người khác. Cổ bà có một cái tên.

Chỉ là hắn không muốn nhắc tới, người trong căn cứ có biết cũng không dám tùy tiện đề cập đến, đều gọi hắn là cổ bà.

Hắn cũng không bao giờ nói về nó vì cái tên của hắn rất nữ tính.

Hắn tên là Miêu Xu.

Cùng một chữ Xu giống với Sư Thiên Xu nhưng tất cả mọi người trong căn cứ trò chơi đều biết Sư Thiên Xu, lại rất ít người biết Miêu Xu.

Hắn có một cái tên nữ tính như vậy bởi vì khi hắn còn nhỏ, tất cả mọi người bao gồm cả hắn đều nghĩ hắn là con gái.

Sinh ra trong một ngôi làng trọng nam khinh nữ, hắn là con gái thứ tư trong gia đình.

Ở ngôi làng này con gái không thể nào so sánh được với con trai, quyền ưu tiên duy nhất của con gái chính là theo cổ bà học cổ.

Hắn được cha mẹ giao cho cổ bà vì gia đình không thể nuôi được quá nhiều con cái.

Hắn theo cổ bà học cổ, đảm đương mọi công việc nhà.

Cổ bà lầm lì không bao giờ nói chuyện, ngoại trừ khi dạy và ra lệnh cho hắn thì cũng không nói gì khác, có khi một tuần cũng chưa từng mở miệng.

Rồi hắn cũng từ từ hiểu tại sao.

Ở cái làng phong kiến mê tín dị đoan ấy, người có bệnh khó chữa sẽ tìm đến cổ bà nhưng hầu hết dân làng đều xa lánh cổ bà, không những vậy còn buông những lời bình phẩm dèm pha sau lưng cổ bà.

Nếu một người đang khỏe mạnh đột ngột qua đời, chắc chắn là do cổ bà. Năm nay hạn hán nghiêm trọng mùa màng trong làng thất thu, chắc chắn là cổ bà.

Một số tên đàn ông có gia đình ngoại tình với phụ nữ bị bắt quả tang sẽ khóc lóc nói khi hắn đi qua cửa nhà cổ bà, chẳng biết tại sao lại như bị ma xui quỷ ám, vợ hắn lập tức tin sái cổ, khóc lóc dẫn người tới mắng nhiếc cả ngày ở ngoài cửa.

Ngôi làng dường như cần một người như vậy để trút bỏ sự bất mãn và lấy đó làm cái cớ cho mọi hành vi đê hèn của họ.

Đương nhiên hắn cũng chịu sự đối xử tương tự như vậy ở trong làng. Khi lên trấn học tiểu học tiếp thu được kiến thức từ trường, tình huống này không những không chuyển biến tốt mà càng trở nên đáng sợ hơn. Hắn không bao giờ có bạn cùng bàn.

Các bạn nữ đều nói trên đầu hắn có chấy, trên người hắn có rận.

Nếu trong lớp mà có một bạn nào đó bị ốm thì phụ huynh sẽ đến lớp làm ầm lên, buộc hắn phải đổi hết lớp này đến lớp khác, chẳng có giáo viên nào thích hắn cả.

Cuốn sách của hắn bị ném ra khỏi lớp học, có bạn nam không biết chuyện gì vô tình đi ngang qua nhặt lên, sau đó cả lớp lao ra hò hét phấn khích vây quanh người đó.

“Cậu ta nhặt sách cho Miêu Xu, nhất định là bị Miêu Xu hạ cổ tình!” “Cậu ta nhất định sẽ không ngại Miêu Xu ở bẩn, cảm thấy Miêu Xu rất xinh đẹp, muốn ngủ với cô ấy!”

“Ủ? ~m~

Cậu trai kia đổ mặt, chỉ vào hắn và hét lên: “Làm sao tôi có thể thích một người kinh tởm như cô ta chứ, tôi vừa thấy cô ấy là muốn nôn rồi!” Vừa nói xong cậu trai kia quay lưng về phía hắn, vịn thân cây nôn khan một trận.

Cậu ta nỗ lực ói như vậy, cố gắng giữ vững lập trường để hòa nhập chung vào nhóm người kia.

Không có bạn nam nào dám hoặc sẵn sàng đến gần hắn.

Khi hắn vừa bước đến cửa phòng vệ sinh, bạn nữ bên trong sẽ vội vã chạy ra.

Giống như hắn là ôn dịch.

Hắn cho rằng hắn sẽ cứ như vậy.

Số phận của hắn sẽ cứ bi thảm như vậy.

Nhưng không ngờ còn nhiều điều đau khổ nực cười hơn đang chờ đợi hắn.

Hắn ngày càng giống con trai, nét nam tính trên người ngày càng rõ, cuối cùng trong một lần kiểm tra sức khỏe, hắn lao ra khỏi bệnh viện thị trấn trở thành tin tức chấn động trong thị trấn.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt khiếp đảm, hưng phấn, ghê tởm và khác thường. Các cô gái trong lớp dùng sách và cặp đập hắn như điên, mắng hắn là biến thái.

Lúc hắn chuẩn bị đi vệ sinh sẽ bị một cô gái ném đá, hai bạn nam đứng trước cửa vệ sinh nam hưng phấn nhìn hắn, đúng hơn là nhìn chằm chằm phía dưới của hắn mà vẫy tay.

Người dân trong làng nói cuối cùng hắn cũng bị phản phệ, hắn đã bị nguyền rủa sau khi làm quá nhiều điều gian ác, biến thành một con quái vật bất nam bất nữ.

Điều hắn không ngờ là thái độ của cổ bà cũng trở nên gay gắt hơn sau khi biết chuyện này.

Cổ bà vừa dùng chổi đánh hắn vừa điên cuồng chửi hắn, chửi hắn còn nhiều hơn tất cả những lời cô nói trong một năm cộng lại.

Nhìn sự hận thù điên cuồng xoắn xuýt trong nếp nhăn vờn quanh mắt của cổ bà, hắn đã hiểu, cổ bà cuối cùng cũng tìm được “chỗ phát tiết lời nói của mình.

“Chỉ có con gái mới có thể học cổ, mày lấy thân đàn ông nuôi cổ sẽ bị phản phệ, sẽ bị cổ thần trừng phạt!” Cô bà giận dữ hét khàn cả cuống họng.

Nghe đi, những gì họ nói đều giống nhau.

Mà điều buồn cười là hắn thật sự bị phản phệ, hắn giống như một người thật sự bị nguyền rủa.

Da trên người hắn bắt đầu mưng mủ, ngày càng ghê tởm, khắp người bốc mùi tanh tưởi. Hắn không có cách nào đến trường, không thể tiếp xúc với người khác cũng không thể ở lại chỗ cổ bà. Hắn nằm dưới một gốc cây khô.

Chỉ có quạ đen bằng lòng đậu trên cây khô, chỉ có sâu bọ rắn rết bằng lòng đến gần hắn.

Nếu không phải vào trò chơi thì có thể hắn đã chết rồi.

Sau khi vào trò chơi, tất cả mọi thứ đều được giấu nhẹm đi.

Mãi đến khi cậu bé trước mặt trực tiếp chọc thủng, lộ ra quá khứ vặn vẹo như giòi bọ của hắn.

Cậu bé đoán được sự thật khó tin này chắc chắn sẽ nhìn hắn với một ánh mắt khác, giống như khi mọi người biết chuyện vào thời điểm đó, không nói ghê tởm nhưng ít nhất sẽ dùng ánh mắt dị thường nhìn hắn. Nhưng cậu ấy không có.

Cậu ấy nhìn hắn giống như cách cậu ấy nhìn con người, nhìn bạn quỷ, nhìn tất cả mọi thứ mà cậu ấy nghĩ là bình thường.

Cậu nói chuyện rất chỉ là thản nhiên, “À, đấy là do cơ thể cậu thiếu men 5ơ-reductase[2] á.”

[2] THIẾU MEN 5-ALPHA REDUCTASE LÀ MỘT BỆNH DI TRUYỀN ẢẲNH HƯỞNG ĐẾN SỰ PHÁT TRIỂN SINH DỤC NAM TRƯỚC RHI SINH VÀ TRONG TUỔI DẬY THÌ. NGƯỜI BỆNH LÀ NAM GIỚI VỀ MẶT DI TRUYỀN, VỚI MỘT NHIỄM SẮC THỂ X VÀ MỘT NHIỄM SẮC THỂ Y TRONG MỖI TẾ BÀO VÀ CÓ TUYẾN SINH DỤC NAM (TINH HOÀN). TUY NHIÊN, CƠ THỂ HỌ KHÔNG SẲN XUẤT ĐỦ HORMONE DIHVDROTESTOSTERONE (DHT), ĐÓNG VẠI TRÒ QUAN TRỌNG TRONG SỰ PHÁT TRIỀN SINH DỤC CỦA NAM GIỚI. THIẾU HORMONE NÀY LÀM GIÁN ĐOẠN SỰ HÌNH THÀNH CÁC CƠ QUAN SINH DỤC BÊN NGOÀI TRƯỚC KHI SINH. “Cái, cái gì?”

Ngay cả cổ bà cũng ngây ra, nghe thấy một từ như vậy trong một trò chơi kinh dị giống như là nghe được một chuyện ma quỷ vậy, phải nói là càng quỷ quái hơn cả chuyện ma quỷ.

“Cậu nên tin nha.” Cậu bé ưỡn ngực nói, “Tôi là sinh viên ngành sinh vật học đó, 12 tuổi đã vào đại học rồi, 15 tuổi đã nghiên cứu các hạng mục sinh học quan trọng với tư cách là nghiên cứu sinh và cố vấn đó, cậu phải tin tôi, tin tưởng vào khoa học.”

Cậu bé ngồi xếp bằng trên thảm, đối mặt với cậu bé khác ngồi trên giường, phổ cập kiến thức khoa học cho hắn, “Trong trường hợp của cậu, đối với sinh vật người thì đây chỉ tính là da lông cơ bản thôi, điều tôi mới nói nếu nói một cách đơn giản thì chính là thiếu hormone 5d- Dihydrotestosterone.”

Im lặng.

“Mà cậu cũng biết biết đấy, thiên tài sẽ không giải thích rõ vấn đề với người khác.” Cậu cúi đầu nói, “Tóm lại, thiếu mất cái này thì ngay từ đầu cậu sẽ không thể sản sinh ra đủ nội tiết tố nam cho đến khi phát triển đến giai đoạn trưởng thành.”

“Vì vậy cậu sẽ trông giống như một cô gái khi còn nhỏ, và lúc lớn lên nội tiết tố nam bắt đầu tiết ra bình thường sẽ bắt đầu phân hóa thành nam giới.”

“Trên thế giới cũng có rất nhiều người giống như cậu vậy, chẳng hạn như người X, người Y, người XXY, người XYY, vân vân và mây mây đủ mọi nơi trên thế giới.” “Ngoài ra còn có một tổ chức tên là [Gia đình XY], chính là muốn nói với cậu, cậu không hề cô đơn, các cậu đều là một con người thực sự, là một sự tồn tại tươi sáng, cũng có một đại gia đình ấm áp.”

Ninh Túc tiếp tục phổ cập kiến thức cho hắn, “Về những yếu tố ảnh hưởng thì có thể là do di truyền, hoặc khi mang thai cha mẹ dùng thuốc làm thay đổi giới tính thai nhi chẳng hạn.”

“Cậu nói lại, nói lại lần nữa...”

Giọng hắn khàn đặc, như thể sắp khóc.

Người nói cúi đầu, mái tóc dài che mặt trong bóng tối, có thể lờ mờ nhìn thấy toàn thân hắn khẽ run.

Ninh Tuc mím môi nói lại lần nữa, bỏ thêm một câu mang tính ý kiến rất cá nhân, “Nói chung bị như vậy không hề liên quan đến bản thân đứa con.”

Trong phòng quá an tĩnh.

Đủ an tĩnh để nghe thấy tiếng chất lỏng nào đó rơi xuống trên vải vóc. Không biết qua bao lâu, cổ bà ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn cậu.

Bầu trời đêm đen hiện ra một tia sáng.

Hắn mơ hồ có thể nhìn thấy cậu bé đang ngồi trên thảm.

Cậu ấy có mái tóc đen mềm mại, làn da trắng đến mức tỏa sáng nhè nhẹ trong căn phòng tối, đôi mắt đào hoa to tròn trong veo, đôi mi dài giống như những cánh bướm đang vỗ cánh mỏng.

Có một con ếch xấu xí sống trong một thế giới tăm tối. Hắn bị dày vò bởi bóng tối va sự cô đơn ngày này qua ngày khác, hắn luôn nghĩ rằng thế giới tối tắm này chính là địa ngục và hắn cũng chính là một sinh vật đen tối ghê tởm trong địa ngục đó.

Cho đến một ngày có một con bướm xinh đẹp bay từ trên cao xuống, cánh bướm xinh đẹp nhỏ yếu lại có một hiệu ứng bươm bướm thần kỳ, nhấc lên hòn đá trên đỉnh đầu.

Khi ánh mặt trời chói chang vẩy lên người hắn, hắn mới nhận ra hắn không ở trong địa ngục, hắn chỉ đang ở dưới đáy giếng thôi.

“Cậu lên 12 tuổi thì học đại học, còn tôi 12 tuổi mới vào trung học, cũng là lúc có dấu hiệu chuyến biến thành con trai.” Hắn mở đầu nói.

Ninh Túc: “Thật tuyệt khi có thể học trung học ở tuổi 12.”

6592

Ninh Túc: “Thì có tiền mới có thể học trung học mà, còn tôi không có tiền nên mới không ngừng nhảy lớp như thế.”

“Dù sao đi nữa cậu cũng rất thông minh.”

“À đúng.” Cậu bé gật đầu, “Có điều sau này tôi sinh bệnh, có một loại virus công kích đại não của tôi nên bây giờ tôi có hơi khù khờ.”

Hai cậu bé trò chuyện như những người bạn bình thường trong căn phòng mờ tối.

Qua một hồi cậu bé nhìn ra ngoài cửa sổ, “Trời sắp sáng rồi, tôi phải đi đây.” Cậu bé quen thuộc nhảy ra ngoài cửa sổ rời đi.

Cổ bà ngồi trên giường một lúc, đi đến tủ quần áo bên cạnh giường mở ra.

Hệ thống không có chia phòng, phòng là do người chơi tự chọn, bởi vì không biết người chọn là trai hay gái cho nên trong tủ quần áo đều chuẩn bị sẵn cả hai giới tính.

Giống như chiếc áo sơ mi màu hồng cổ cánh hoa mà Ninh Túc mặc hôm nay là của con gái, nhưng cậu ấy có lẽ không biết.

Ở phía bên phải của tủ quần áo là một loạt bộ váy xinh đẹp dành cho các bé gái sáu tuổi. Với đôi tay phồng rộp, hắn nhẹ nhàng vuốt ve một trong những chiếc váy lụa tơ tằm tay phồng.

Nhiều năm trôi qua, hắn buộc mình phải quên đi quá khứ, trí nhớ của hắn thực sự bắt đầu mờ đi.

Hắn không nhớ lúc hắn 6 tuổi trông như thế nào nữa, nhưng có một điều chắc chắn là hắn giống một cô bé.

Còn là một cô bé khá xinh xắn.

Năm sáu tuổi, có lẽ là lúc cô gái vừa trỗi dậy niềm yêu thích làm đẹp.Hai năm đó là những tháng năm duy nhất trong đời hắn soi gương.

Hắn đóng cửa tủ quần áo lại đi đến trước cửa phòng trẻ em.

Hắn mở cánh cửa nặng nề bước vào trong phòng.

Con rối sơn dầu ngồi trên giường trẻ em nhìn hắn như cái cách mà nó nhìn hắn khi lần đầu tiên mở cửa cho nó. Khi ấy đập vào mắt hắn đầu tiên chính là nước sơn bẩn không thể rửa sạch, hắn như nhìn thấy chính mình nên dứt khoát để nó trong phòng trẻ em.

Lúc ở phòng vệ sinh nghe một người chơi nói nó giống hắn, hắn thậm chí không muốn đưa nó xuống ăn cơm nữa, cũng không muốn nhìn thấy nó.

Con rối sơn dầu nhảy xuống giường, lon ton chạy đến ôm chầm lấy hắn. Cổ bà cắn chặt môi như kìm lại điều gì đó.

Con rối sơn dầu càng ôm chặt lấy hắn, càng bám chặt lấy hắn.

Khi cậu bé có đôi mắt đào hoa trượt theo dây lăng tiêu ra khỏi cửa sổ đã ôm chặt lấy nó, hỏi: “Mày có thích cảm giác được ôm như thế này không?”

“Ha... A...”

“Vậy thì mày cũng có thể ôm người người cộng sinh của mình như thế này, cậu ta cũng sẽ thích đấy.”
Bình Luận (0)
Comment