C71
C71C71
chương 71: Nô lệ hoa
Editor: Cô Rùa
米
Khi Ninh Túc ra khỏi phòng trà, trong phòng của Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song vẫn không có động tĩnh gì hết. Cậu định bụng xuống lầu để xem thì lại bắt gặp Thánh Nữ đang đi lên.
Cô hồi Ninh Túc: “Cảm giác thế nào?”
Ninh Túc không trả lời, mà chỉ hỏi: “Vừa rồi cô vào phòng của Ninh Trường Phong và Chúc Song Song đã nói những gì vậy?”
Thánh Nữ cũng không trả lời cậu, cô bước vào phòng của Ninh Trường Phong, liếc nhìn tình huống của Ninh Trường Phong, có vẻ rất hài lòng. “Vừa rồi tôi không nói gì với anh ta hết, không phải để cậu nói sẽ càng có tác dụng hơn sao? Cuộc gieo trồng này rất thành công.”
Ai nói cũng chẳng quan trọng, bởi vì mục đích sau cùng đều là kích thích người được trồng hoa thánh, lúc đó cô dứt khoát nói cho Ninh Trường Phong cũng là để hôm nay Ninh Túc thành công kích thích Ninh Trường Phong.
Ninh Túc lại hỏi Thánh Nữ tiếp, “Vậy cô đã nói gì với Chúc Song Song?” “Trước đó Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh dựa vào oẳn tù tì để quyết định xem ai là người trồng hoa thánh trước, Chúc Song Song vẫn luôn cho rằng điều đó rất công bằng.” Thánh Nữ nói đến đây thì nhech môi: “Nhưng cô ấy đâu biết [Con Dấu Chú Rể] của Tô Vãng Sinh có tác dụng mê hoặc khống chế, là Tô Vãng Sinh cố ý để cô ấy thắng, còn tôi chỉ cho Chúc Song Song biết sự thật về chuyện này thôi.”
Ninh Túc giương mắt nhìn về phía Thánh Nữ.
Cái gì cô ta cũng biết hết.
Biết cả mối quan hệ huyết thống của cậu với Ninh Trường Phong, biết vũ khí kỹ năng của mỗi người trong số họ.
Sư Thiên Xu cũng từng nói với cậu, Quỷ Chủ rất đáng sợ.
Bản thân Ninh Túc cũng ý thức được điều này.
Tại mỗi lần đánh giá cuối của phó bản, xếp hạng của hệ thống và xếp hạng của Quỷ chủ là như nhau, có thể nói là ngang hàng với nhau. Nhưng trên thực tế, các vũ khí kỹ năng của phó bản hẳn là đều dựa vào tâm tình và sự yêu thích của Quỷ chủ dành cho người chơi.
Ở phó bản [Quỷ Súc] đầu tiên có hai món vũ khí kỹ năng là [Khăn Voan Đỏ] và [Âm Dương Gian], cái này đã thể hiện rất rõ ràng.
Từ việc đánh giá toàn diện từ phó bản và vũ khí kỹ năng, có thể thấy quyền lực của Quỷ chủ trong mỗi phó bản cũng không kém cạnh gì với hệ thống.
Tất cả những điều này đều minh chứng cho sức mạnh của Quỷ chủ.
Về cơ bản, cậu có thể xác nhận người điều khiển, hoặc người sáng tạo ra thế giới này có lẽ chính là vị Thánh Nữ trước mặt cậu. Chẳng qua cậu vẫn còn chưa chắc chắn lắm, cô ấy rốt cuộc là Quỷ chủ hay là Thần chủ. Nhìn bóng là cách xác định đơn giản nhất, nhưng cách này không có hiệu quả với cô ta.
Khi Thánh Nữ chuẩn bị rời đi, Ninh Túc nhìn bóng của cô, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ, có lẽ ngay cả chính Thánh Nữ cũng không biết bản thân cô là gì.
Cô luôn nghĩ mình chính là Thánh Nữ.
Sau khi Thánh Nữ rời đi, Ninh Túc ngồi trên ghế cạnh giường nước một hồi. Cậu vừa nhìn Ninh Trường Phong, vừa lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh.
Khi hoạt động tế bái sắp bắt đầu, cậu vẫn không nghe thấy gì hết.
Lòng Ninh Túc hơi chùng xuống.
Trong đầu cậu thi thoảng sẽ hiện lên hình ảnh Chúc Song Song cho cậu kẹo ở phó bản [Quỷ Súc].
Cậu đột nhiên cảm thấy trong phòng rất ngột ngạt, vì vậy đi tới mở cửa sổ, lúc này cậu mới nhìn thấy Tô Vãng Sinh đang đứng phía dưới vui vẻ vẫy tay với cậu.
Ninh Túc sửng sốt một giây, sau đó bật cười.
Chúc Song Song đã rời khỏi phó bản rồi.
Cô ấy đã nghĩ ra.
Ninh Túc đứng bên cửa sổ thở ra một hơi. Điện thờ Thần Hoa không có chỗ nào khác để điều tra, cả ngày lẫn đêm chỉ thấy những người hầu hoa trong đại sảnh, cách nhìn thấy thần cũng không khó đoán lắm.
Không biết những người chơi còn lại thật sự là không đoán ra, hay do bọn họ không muốn rời đi.
Không rời đi là vì điểm, vì vũ khí, vì bản đồ, vì nhiệm vụ hay là vì những thứ khác?
Ninh Túc liếc nhìn Ninh Trường Phong còn đang ngủ say, đứng dậy tham gia hoạt động tế bái.
Cậu đặt đóa hoa bốn cánh đỏ tươi giữa ngón tay của tượng thần, cùng những người bên ngoài hát thánh ca, ngay khi bên ngoài bắt đầu cầu nguyện, cậu lại nhảy xuống từ lòng bàn tay tượng thần, theo ngón tay và vạt áo gấm đen của tượng thần trượt xuống, biến mất ở hành lang. Cậu chưa bao giờ bỏ qua buổi tế bái nào, nhưng cậu cũng chưa từng cầu nguyện với tượng thần.
Khi Ninh Túc quay trở lại thì Ninh Trường Phong cũng đã tỉnh dậy. Tâm trạng của hắn có vẻ đã ổn định hơn.
Ánh mắt thê lương của hắn nhìn chằm chằm Ninh Túc, “Cậu lại đi tế bái Thần Hoa của cậu à?”
Hắn đều đã thành như vậy rồi, vậy mà Ninh Túc còn bỏ hắn đi tế bái Thần Hoa.
Ninh Túc: “Bớt diễn đi.”
“Thôi được rồi.” Người đàn ông vừa mới trồng xong hoa thánh thản nhiên ngồi dậy, nói với Ninh Túc, “Tôi không diễn nữa, cậu lại đây đi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc nào.”
Hắn nói rất nghiêm túc, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh giường nước, ý bảo Ninh Túc ngồi xuống đó.
Ninh Túc sửng sốt một chút, đi qua ngồi xuống. Cậu biết Ninh Trường Phong định nói gì, cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Thật ra Ninh Trường Phong đã tỉnh lại từ lâu, song lúc đó lại không có Ninh Túc ở đó, hắn đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện này, cuối cùng quyết định thẳng thắn với Ninh Túc luôn.
Hắn đã bỏ lỡ con trai của mình rất nhiều năm, nên càng không muốn mập mờ như thế này nữa.
Hắn là một người cha, chuyện này nên để cho hắn chủ động trước.
Ninh Trường Phong nói: “Thánh Nữ nói với tôi rằng cậu là con trai của tôi, lúc ấy tôi đã rất sốc khi nghe thấy điều đó này, nhưng tôi cũng lập tức tin ngay.”
“Khi trồng hoa thánh cho cậu, lòng tôi rất hoảng loạn, hơn nữa máu cậu dính trên tay tôi còn làm tôi nóng như muốn phỏng luôn vậy, tôi thừa hưởng huyết thống của cổ thần nên rất nhạy cảm với máu, chưa kể trông cậu còn rất giống tôi nữa.”
Về điều cuối cùng, Ninh Túc không tỏ ý kiến.
Ninh Trường Phong nói, “Thánh Nữ còn nói, cậu đã biết quan hệ của chúng ta từ trước rồi, cũng biết tôi là cha ruột của cậu ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tôi.”
Hắn quan sát Ninh Túc một cái, thấy tâm trạng của cậu không có dao động gì thì lại hỏi: “Sao cậu không nói cho tôi biết? Hay là do cậu không muốn nhận người ba này, cậu hận tôi sao?”
Hắn nói rất chân thành, không có giấu giếm điều gì cả.
Hắn còn coi thường việc thảo mai với người khác chứ đừng nói đến con ruột của mình.
May mắn thay, con trai hắn cũng là một người như vậy, đối với cuộc nói chuyện thẳng thắn kiểu này cũng không ngại ngùng.
Cậu nói: “Vốn là có chút hận, lúc tôi bị đánh, bị bắt nạt, tôi trách tại sao hai người lại sinh ra tôi rồi lại vứt bỏ tôi, sau đó bước vào trò chơi này, tôi mới không còn hận nữa.”
“Có lẽ hai người đã sinh tôi ra trong trò chơi vô hạn này, trong vài năm sắp tới, chắc chắn hai người vào phó bản cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Mẹ đã sinh ra tôi trong một hoàn cảnh khó khăn và nguy hiểm như vậy, có lẽ hai người phải cố hết sức lắm mới có thể đưa tôi ra khỏi trò chơi kinh dị vô hạn này.”
Cậu biết, bây giờ cậu đã biết tại sao cậu lại cảm thấy thế giới trong phó bản tốt hơn thế giới thực rồi, bởi vì thế giới thực của cậu là tận thế, mà cậu là một con zombie với năng lượng hắc ám.
Nếu cậu là một con người bình thường, nếu hiện thực là một thế giới hòa bình, hẳn là sẽ như bao người chơi khác, nằm mơ cũng muốn thoát khỏi trò chơi này.
Đó là mong muốn lớn nhất của những người chơi bị mắc kẹt trong trò chơi này. Cũng là món quà tuyệt vời nhất mà bậc cha mẹ có thể dành cho con cái của mình. Đưa cậu ra khỏi trò chơi kinh dị vô hạn này, thoát khỏi tử vong và đau khổ, lớn lên khỏe mạnh, sống yên ổn trong một thế giới hòa bình.
Cậu tên là Ninh Túc.
Sư Thiên Xu nói cái tên này có nghĩa là có thể ngủ yên giấc, đó là điều ước của mọi người chơi, cũng là nguyện vọng tốt đẹp của cha mẹ cậu. Ninh Túc: “Cho nên, tôi không còn hận nữa.”
Trong lâu đài ở phó bản [Mạn Mạn], khi cậu nói những điều tương tự với Sư Thiên Xu, giống như thể cậu đã hòa giải với chính mình, với cha mẹ mình, cũng như với thế giới.
Cậu rất vui khi được ăn bánh kem, đám zombie trong mơ cũng trở thành những món ăn thơm ngon ngọt ngào.
Lần đầu tiên, cậu có suy nghĩ cha mẹ cậu cũng có thể yêu cậu.
Mặc dù từ nhỏ cậu đã không có cha mẹ, nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc cha mẹ cậu không yêu cậu, có thể đó là một loại tình yêu khác mà thôi.
Ninh Trường Phong không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là gì, Ninh Túc không trách bọn họ, đáng lý hắn nên vui vẻ mới đúng. Thế nhưng trái lại, hắn lại không muốn con trai mình trở nên hiểu chuyện như vậy.
“Vậy tại sao cậu không nhận bọn tôi?”
Ninh Túc nói: “Giáo viên trước đây của tôi từng nói mỗi giây của mỗi người là khác nhau, có thể sau này hai người bằng lòng muốn có con, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc hiện tại hai người muốn có con.” Chưa kể quan hệ của hai người còn thế kia nữa.
Ninh Túc: “Tôi không muốn ảnh hưởng đến cảm xúc của hai người, sự lựa chọn của hai người, thậm chí là một phần cuộc sống của hai người, cứ như vậy là tốt rồi.”
Ninh Trường Phong sững sờ trong chốc lát, hắn chưa từng nghĩ lại là vì lý do này.
Hắn muốn cười, nhưng trái tim hắn lại đang rất đau.
Ninh Tuc hơi quay đầu đi, “Nếu chúng ta nhận nhau, tôi cũng không biết nên ở chung với hai người như thế nào.”
Cậu chưa từng có kinh nghiệm ở chung với cha mẹ thành công, chứ đừng nói đến đến chuyện ở chung với cặp cha mẹ trẻ như vậy.
Ninh Trường Phong nhìn cậu hơi quay đầu đi, sắc mặt nhợt nhạt, đường nét uyển chuyển, sống mũi cao ngất, càng nhìn càng thích, càng nhìn lòng càng mềm nhũn.
Hắn nói với Ninh Túc: “Tôi không biết mẹ cậu sẽ nghĩ gì, nhưng tôi thật sự rất nghiêm túc khi nói điều này với cậu, tôi vô cùng hạnh phúc, tôi vô cùng muốn đứa con trai này, Ninh Túc à, sự tồn tại của cậu đã khiến sinh mệnh của tôi càng trở nên trọn vẹn, thậm chí là càng hơn thế nữa.” Ninh Tuc mím môi dưới, rũ lông mi xuống.
“Tôi thực sự không biết nên làm thế nào để ở chung với anh như cha con, dù sao bây giờ tôi cũng chỉ kém anh có 3-4 tuổi thôi.”
Huyết thống không thể lừa người, vì vậy cần gì phải để ý đến ánh mắt của người đời, hay một cái xưng hô chứ. Mặc dù hắn quả thật rất muốn nghe một tiếng đó.
Ninh Túc không nói chuyện, cả phòng lại chìm vào im lặng.
Một lúc sau, Ninh Trường Phong mới mở miệng hỏi cậu: “Trong phòng trà, cậu nói chỉ cần để cậu chặt một cái đầu của tôi thì cậu sẽ trồng hoa thánh trước, thật ra đó chỉ là cái cớ để tôi trồng hoa thánh cho cậu trước thôi đúng không?”
Thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi, hắn càng hiểu rõ hơn về Ninh Túc hơn.
Con của hắn, bề ngoài có vẻ lười nhác nhưng thực ra lại rất hiểu chuyện và sẵn sóc.
Ninh Trường Phong tự tin hơn, hắn cảm thấy Ninh Túc không muốn xuống tay với người ba này, cho nên mới mới nói thực lực của họ xêm xêm nhau, nếu đánh thì cả hai đều sẽ bị thương, đưa ra một cái đầu đổi 100 triệu điểm, để cậu trồng hoa thánh trước, dùng thỏa thuận để che giấu sự săn sóc của cậu.
Ninh Túc bắt chước Quỷ Sinh: “0?”
Ninh Trường Phong bật cười, nói: “Ở phòng trà cậu nói chặt đầu tôi, ở đại sảnh cậu cũng nói chặt đầu tôi, đến lúc trồng hoa thánh cho tôi mà cậu vẫn nhắc đến chuyện chặt đầu tôi — Giáo viên của cậu chưa từng nói với cậu rằng, khi một người cứ hay nhấn mạnh một điều hết lần này đến lần khác, thì đó chính là biểu hiện của sự chột dạ hay tự ám thị bản thân sao?”
“Giống như càng thiếu thứ gì thì họ sẽ càng muốn khoe cái đó vậy.”
Hắn nhìn Ninh Túc nói: “Nếu cậu thật sự muốn làm, thì cậu sẽ trực tiếp làm luôn, giống như cái lần bóp cổ Đới Đông và ném hắn vào trong hồ vậy, tương tự khi cậu vừa ra khỏi phó bản, cậu sẽ trực tiếp đi chặt đầu tôi, chứ không phải là nhai đi nhai lại thế này.”
Ninh Túc: “...”
“Chờ tôi không có tiền ăn cơm, tôi sẽ thử xem, với tôi mà nói thì đồ ăn và sự sống luôn là ưu tiên hàng đầu.”
Ninh Trường Phong nở nụ cười, cười đến vô cùng vui vẻ.
Hắn duỗi tay về phía Ninh Túc: “Hey bro.”
Ninh Tô nhìn chằm chằm bàn tay thon dài mạnh mẽ của hắn hồi lâu, sau đó vươn tay ra bắt lấy bàn tay hắn, giống như những cậu học sinh cấp ba chơi bóng rổ xong sẽ đập tay nhau một cái.
Ninh Trường Phong: “Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây nha.”
Ninh Túc: “Ừm.”
Hai người thoải mái đi xuống lầu.
Ninh Trường Phong nói: “Này bạn hiền, tôi xin lỗi vì lần trước đã đá lồng hoa của cậu nhé.”
“Ò.” Ninh Túc nói, “Anh phải tôn trọng tín ngưỡng của tôi, tôn trọng hoa thánh của tôi.”
Ninh Trường Phong nhìn thoáng qua mạch máu đen trên cổ Ninh Túc, hỏi cậu: “Cơ thể cậu làm sao vậy?”
“À.” Ninh Túc nhẹ giọng nói, “Thế giới tôi sống sau này bùng nổ dịch zombie, tôi trở thành một con zombie hơi đặc biệt một chút.” Nói xong câu đó, cậu thấy cằm của Ninh Trường Phong banh chặt, sau đó tự dưng hỏi hắn: “Trước anh bị người khác chặt ba cái đầu, thì giờ còn sáu cái sao?”
Ninh Trường Phong: “...”
Không biết tại sao, ánh mắt háo hức của Ninh Túc giống như muốn chặt đầu hắn thật vậy.
Chẳng lẽ hắn đoán sai rồi?
“Không phải, vẫn còn có chín cái.” Hắn nói, “Cái này tôi chỉ nói với cậu thôi đấy, chín cái đầu của tôi không phai chặt một cái là mất một cái, mà là phải chặt hết toàn bộ thì mới có thể giết được tôi, chỉ cần còn thừa một cái thì sẽ không chết được, có thể khôi phục lại toàn bộ.”
Ninh Túc kinh ngạc trợn to hai mắt, “Không ngờ lại là nguyên tự tái tạo lại, vậy có chặt cũng không sao đúng không?”
Ninh Trường Phong: “...”
Ninh Túc lắc đầu, “Đó không phải là lừa hội trưởng Sư sao.”
Ninh Trường Phong cảm thấy có chút hụt hãng, chua xót nói: “Cậu đối với Sư Thiên Xu thật tốt, lần trước ở dưới đáy sông căn cứ còn vì giúp cô ấy mà sút bay tôi, cậu như này là quá thiên vị.”
Ninh Túc lại trưng mặt đơ zombie ra, “Không phải là do tôi sợ anh sau này sẽ hối hận à, tới đó lại sấp mặt chứ chẳng đùa.”
Ninh Trường Phong: “Sấp mặt cái gì?”
Trên khuôn mặt ngốc ngốc của Ninh Túc lộ ra một chút khinh bỉ, “Theo đuổi vợ sấp mặt đó, bộ anh không đọc tiểu thuyết à?” Ninh Trường Phong: “...”
Khi cả hai bước xuống cầu thang, họ lập tức bị những người chơi bao vây.
Không hổ là cao thủ số một ở căn cứ trò chơi, vừa trồng hoa thánh xong đã có thể xuống giường được ngay trong ngày rồi.
Trời đã có hơi tối, Ninh Túc ngồi xuống giường của mình, đột nhiên cảm thấy lòng rất thoải mái, có thể là đã nói chuyện với Ninh Trường Phong rõ ràng, hoặc có thể là bởi vì Chúc Song Song đã thành công rời khỏi phó bản.
Cậu đã không còn cố ky nữa.
Tiếp theo, cậu chỉ cần chăm sóc thật tốt cho hoa thánh là được.
Tô Vãng Sinh hiển nhiên cũng rất thoải mái vui vẻ, lúc này còn đang nằm vắt chân trên giường. Hoa Phong bên trái cũng giống vậy, hắn đang ngồi trên giường, vừa ngâm nga thánh ca vừa vẽ tranh.
Ninh Túc mỉm cười.
Trong đại sảnh âm u ẩm ướt hệt như luyện ngục này, một thứ gì đó tươi sáng quật cường đang lớn lên.
Bóng đêm càng lúc càng đặc sệt, trong đại sảnh lại vang lên tiếng hét thẳm thiết. Sau tiếng hét đó, bọn họ nằm lên giường ngủ.
Cứ như vậy, theo hoa thánh ngày càng dài càng lớn, thì tổn thương trên cơ thể bọn họ lại càng tăng, đau đớn cũng ngày càng sâu.
Tuy nhiên, tất cả họ đều rất ngoan cường và kiên trì. Đến một đêm nọ, sau khi hoa thánh hoạt động xong, Hoa Phong đã không còn sức đứng dậy được nữa, Ninh Túc vươn tay muốn kéo hắn cũng bị ngã xuống theo.
Tô Vãng Sinh cười ha ha kéo Ninh Túc, nhưng hoa thánh của hắn rất kỳ lạ, toàn bộ đều mọc ở bên trái khiến thân hình của hắn không ổn định, cho nên vừa nhấc chân lên đã ngã cái đụi.
Phương Kỳ dứt khoát qua chỗ họ ngồi luôn.
Tô Vãng Sinh kéo tay hắn, nói: “Hoa thánh của cậu đã mọc tới ngón tay rồi này.”
Phương Kỳ chọc chọc cánh tay của hắn, “Ủa sao hoa thánh của anh chỉ mọc bên trái thôi vậy, có phải bên phải có thứ gì bẩn không hả?”
Hoa Phong thì sờ trán Ninh Túc, “Hình như chỗ này có nốt chu sa nè.” Ninh Túc khẽ nhắm mắt lại, đặt ngón tay vào lòng bàn tay của hắn, “Bên trong có còn máu không vậy?”
Lúc Ninh Trường Phong cầm khăn ướt trở về, hắn trông thấy bốn thằng con trai đang ngồi tụm lại vào nhau. Trên đầu bọn họ có một cái đèn bằng bạc, bên trên có ánh nến mờ nhạt, nhưng cũng không thể giấu đi sắc mặt tái nhợt của họ, mà càng làm tăng thêm ve tiều tụy.
Bọn họ đang vuốt ve những mạch máu mọc nham nhở trên cánh tay của nhau, trên khuôn mặt xanh xao của ai cũng vương một nụ cười yếu ớt.
Ninh Trường Phong giữ khoảnh khắc này lại bằng đạo cụ. Ngày càng có ít người hầu hoa trong điện thờ Thần Hoa.
Sau một đêm khổ sở, đến sáng người mặc đồ trắng lại tới khiêng một người đi.
Là Đới Đông.
Không phải hắn không chịu nổi sự phát triển của hoa thánh, mà là hoa thánh trong cơ thể của hắn đã héo úa, tựa như Mạnh Lâm Gia.
Trước đó, người mặc đồ trắng đã dùng rất nhiều cách khác nhau để kích thích hắn, nhưng cảm xúc của hắn vẫn không hề dao động.
Hắn đã không còn muốn sống từ lâu rồi.
Ninh Túc ngồi trên giường nhìn người mặc đồ trắng khiêng hắn ra ngoài hệt như từng khiêng Mạnh Lâm Gia.
Trên mặt Đới Đông ngập tràn vẻ già nua, ánh mắt đã không còn tiêu cự. Ít nhất Mạnh Lâm Gia vẫn có thể đặt chút ánh sáng cuối cùng trong mắt vào cơ thể bạn trai của mình, còn hắn không có.
Hắn cứ vậy bị khiêng ra đại sảnh.
Khi mới bước vào phó bản, hắn rất bình tĩnh, điềm đạm và nói chuyện thoải mái.
Khi Tưởng Anh chết, hắn đau đớn áy náy, hàng đêm gặp ác mộng.
Khi được đưa vào điện thờ Thần Hoa, hắn đã phát điên mà gào khóc. Khi vào điện thờ Thần Hoa, hắn trở nên trầm hẳn. Mãi đến khi được khiêng ra khỏi cánh cửa đen, hắn mới hơi mỉm cười, giống như lúc vừa mới vào phó bản.
Hắn đưa tay ra nắm lấy gì đó, như thể đang nắm lấy Tưởng Anh.
Lúc người mặc đồ trắng mang Tưởng Anh rời đi, hắn không có vươn tay ra giành lại, song vào lúc cuối cùng cũng vươn tay ra.
Ninh Túc nhìn về phía hắn duỗi tay ra, nơi đó là Thánh Nữ.
Giả Thần Thăng chán nắn ngồi trên giường lau mặt.
Là hội trưởng guild Hồng Vũ, người giỏi phân tích phó bản nhất, hắn không thể không biết cách thấy thần, một phần nguyên nhân khiến hắn ở lại đây là giúp Đới Đông có thể kiên trì đến cuối.
Đới Đông đi rồi, nhưng hắn vẫn chưa thể rời đi được.
Hắn còn phải vì guild mà mang về bản đồ hoàn chỉnh của phó bản này. Trong đại sảnh càng ngày càng ít người, vẻ ngoài của người hầu hoa ngày càng đáng sợ, dây leo đã mọc dài lên mặt, trên tay họ, sau đó kéo dài thành một đường vòng cung gồ ghề, nếu bất ngờ bắt gặp thì chẳng khác nào như nhìn thấy quái vật khủng bố.
Không biết bọn họ còn có thể chịu được bao lâu.
Thánh Nữ lặng lẽ dắt người mặc đồ trắng bước đến bên giường hai cô gái nọ.
Hai người hầu hoa ưu tú nhất trong điện thờ Thần Hoa, vẫn ngồi cạnh nhau trên một chiếc giường nhồ như thường lệ. Thánh Nữ cúi xuống, nắm lấy tay một cô gái trong số đó, xòe các ngón tay ra.
Lúc này Ninh Túc mới nhận ra, sau một đêm hoa thánh trong cơ thể của một cô gái đã mọc ra khỏi cơ thể, trên móng tay cô xuất hiện một nụ hoa màu hồng nhạt.
Điều này không giống như hoa thánh mọc ra khi hoạt động vào lúc nửa đêm, mà nó đã mọc hẳn ra ngoài cơ thể ngay ban ngày, yên tĩnh mỹ lệ. Thánh Nữ đứng lên, vừa lòng nói: “Lễ tế Thần Hoa sắp tới rồi.”
Một số người chơi trong điện thờ Thần Hoa đồng loạt nhìn về phía cô. Trong hai ngày kế tiếp quận Phù Nhân náo nhiệt đến lạ thường, một số người chơi nhìn ra ngoài cửa sổ không hiểu tại sao.
Hoa Phong nói với bọn họ: “Hẳn là quốc vương sắp tới rồi.”
Nếu quốc vương tới thì dễ hiểu, ông ta là chủ nhân của toàn bộ vương quốc Hầu Thần này mà.
Hoa Phong nói: “Mỗi năm quốc vương đều sẽ tham gia lễ tế Thần Hoa, đều sẽ đến rất sớm.”
Một số người chơi nhìn nhau trầm ngâm.
Họ có linh cảm rằng, bí mật cuối cùng sắp được tiết lộ rồi.
Đúng như Hoa Phong đoán, thật sự là quốc vương đến, trưa hôm đó ông ta cùng với người dân quận Phù Nhân đã tế bái tượng thần ngoài ở điện thờ Thần Hoa, cũng vào ở điện thờ Thần Hoa linh thiêng nhất quận Phù Nhân. Đúng như Ninh Tuc nghĩ, có một phòng cho khách quý trong điện thờ Thần Hoa.
Người hầu hoa có địa vị cao quý trong vương quốc Hầu Thần, thế hệ đầu tiên của người hầu hoa là do đích thân quốc vương tuyển chọn, quốc vương tới đây là muốn gặp những người hầu hoa.
Thánh Nữ yêu cầu người hầu hoa ưu tú nhất đại diện đến gặp quốc vương, cũng chính là cô gái có hoa thánh đã mọc ra một nụ hoa chỗ ngón tay.
Cô nắm chặt tay cô gái khác, không muốn rời khỏi cô ấy một giây nào, bộ dáng căng thẳng.
Ninh Túc nói với cô gái đang ngồi trên giường đối diện, “Cô đang an ủi bạn gái của mình sao?”
Cô gái hỏi: “Bạn gái là gì?”
Quận Phù Nhân không có cách gọi này.
Tô Vãng Sinh khó khăn ngồi dậy, cười nói: “Đó là người con gái mà cô yêu.”
Phương Kỳ thì trực tiếp hơn, “Chính là vợ chưa cưới đó.”
Hai cô gái đỏ mặt rất xấu hổ, nhưng hiển nhiên hai người đã thả lỏng hơn rất nhiều, hơn nữa còn trông rất hạnh phúc.
Bên ngoài họ bị coi là những kẻ dị giáo, họ bị bắt bẻ thẳng lại bằng đủ cách dơ bẩn và kinh khủng, những người đó chỉ muốn làm tổn thương họ dưới danh nghĩa là muốn bẻ thẳng các cô thôi. Chưa từng nghe ai than nhiên lại bình thường nói với các cô ve những từ như “bạn gái cô”, người con gái cô yêư'.
Nghe thấy mà hốc mắt các cô đều nóng lên.
Trong thời gian này, các cô có thể cảm nhận được họ thực sự không coi họ là những kẻ dị giáo, cảm thấy các cô rất bình thường, còn chấp nhận mối quan hệ của các cô một cách rất tự nhiên.
Thật tốt.
Đến điện thờ Thần Hoa làm người hầu hoa thật tốt.
Cô gái ngồi trên giường vỗ vỗ tay cô gái bên mép giường, “Đừng căng thẳng, đi đi, em nhất định sẽ ở đây chờ chị.”
“Ừm.” Cô gái đi theo người mặc đồ trắng.
Trước khi lên lầu, cô đến phòng đen thay một bộ đồ khác.
Khi lên lầu, cô liếc nhìn xuống cầu thang và mỉm cười với cô gái trên giường.
Trên người cô thêu nhiều lớp vải tuyn đen gấm đen, trên đó có thêu những hoa văn màu đỏ như máu, trong sự lộng lẫy còn mang theo cảm giác trang nghiêm, rất giống của Thánh Nữ.
Phương Kỳ hỏi, “Liệu cô ấy có thể trở thành Thánh Nữ thế hệ sau không?”
Tất cả đều biết Thánh Nữ là người hầu thế hệ đầu, cô là người hầu hoa thành công nhất đã từng thấy thần trong số những người phục hoa thế hệ đầu, mà cô gái này hiện là người hầu hoa ưu tú nhất trong số bọn họ. Ninh Tuc “ừm” một tiếng.
Cô gái đi lên lầu thật lâu cũng không thấy xuống, cô gái ở dưới càng ngày càng lo lắng.
Một số người chơi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ninh Túc nhìn thấy một con rắn nhỏ màu đen bò trên sàn nhà màu đen đến bên giường của Ninh Trường Phong, nếu không để ý thì sẽ không thấy rõ, sau đó cậu nhìn thấy sắc mặt Ninh Trường Phong vô cùng khó col.
Cậu đang định hỏi, nhưng đúng vào lúc này, hoa thánh lại bắt đầu hoạt động.
Gần tới lễ hội Thần Hoa, hoa thánh trong mỗi người hầu hoa đều mọc rất lớn, mặc dù không mọc dài ra ngoài ngón tay như cô gái kia, nhưng cũng đã mọc dài đến cổ tay và trên mặt.
Điều này có nghĩa là họ phải chịu đựng những cơn đau càng dữ dội hơn. Ninh Túc nhìn thấy cô gái vừa co quắp đau đớn ở vừa tròn mắt nhìn lên lầu.
Hầu như đêm nào hai cô gái cũng là người đau đớn nhất, bởi hoa thánh trong người họ vẫn luôn lớn lên và dài nhất, cả hai chỉ biết ôm nhau mà nhịn qua cơn đau.
Đêm nay cô gái chỉ còn một mình, tròng mắt của cô dường như cũng dây leo mọc ra, khóe mắt muốn nứt ra mà nhìn trên lầu.
Giữa tiếng la hét điếc tai cùng với tiếng va chạm trong đại sảnh, Ninh Túc dường như nghe thấy một tiếng sợ hãi khác, tiếng hét này từ trên lầu truyền đến, không biết là lầu nào. Sau đó một vài người mặc đồ trắng chạy lên lầu.
Khi tiếng hét cuối cùng cũng dừng lại, điện thờ Thần Hoa bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Cô gái trên giường bò tới nắm lấy chân của một người mặc đồ trắng, hỏi hắn: “An Hương đâu rồi?”
Hai ba giờ đêm, người mặc đồ trắng cũng phải trở về nghỉ ngơi, hắn không có trả lời cô, mà kéo tay cô ra rồi rời đi.
Cô sững người một lúc, chống người dậy, thân thể dị dạng lảo đảo đi về phía cầu thang.
Ninh Túc nhìn Ninh Trường Phong, Ninh Trường Phong biết cậu muốn hỏi gì, khẽ nói: “An Hương có thể đã chết rồi.”
Một số người chơi sững sờ trong giây lát, họ nhìn cô gái đang leo cầu thang, cảm thấy khó chịu không thể nói rõ được.
Các cô ấy đều luôn coi điện thờ Thần Hoa là nơi cứu rỗi của chính mình, luôn nghĩ chỉ cần chịu đựng lúc đầu thì sau này sẽ nhìn thấy ánh sáng bình minh.
Cách đây vài giờ, họ vẫn đang cười rất hạnh phúc.
Phương Kỳ chua xót nói: “Làm sao có thể chứ, sao cô ấy có thể chết được.”
Giọng hắn nghẹn ngào, như dây thanh quản bị xé rách.
Hắn là người bước vào điện thờ Thần Hoa sớm nhất, sống cùng hai cô gái lâu nhất, nhất thời không thể chấp nhận được sự thật cô gái kia đã chết ngay sau khi đi lên đó. Sắc mặt Ninh Trường Phong vẫn tệ như trước, giống như không phải chỉ bởi cái chết của cô gái mới lên lầu, hắn nhìn thoáng qua Ninh Túc, mở miệng nhưng không biết nên nói cái gì.
Tô Vãng Sinh nói: “Thi thể còn ở trên lầu không? Cô ấy có thể nhìn người yêu mình lần cuối chứ?”
Ninh Tuc đột nhiên đứng lên, “Xuống lầu hai.”
Một số người chơi lập tức hiểu ý cậu.
Sau nhiều ngày như vậy, bọn họ đều đã đoán được tình hình ở tầng dưới của điện thờ Thần Hoa.
Ở tầng hai của điện thờ Thần Hoa, có một phòng hoa thánh dự phòng, bùn lầy nơi đó là được chuyển tới từ Đầm Đen quỷ dị kia.
Thánh Nữ từng nói sau khi người hầu hoa chết sẽ trở về thánh địa, lúc đó thi thể của Tưởng Anh cũng là được người mặc đồ trắng đưa đến Đầm Đen.
Trở về thánh địa, thực ra trong thân tâm của các người chơi đều biết, đây chính là làm phân bón cho hoa thánh trong Đầm Đen mà thôi.
Nấu An Hương đã chết, thì có lẽ cô ấy sẽ bị ném xuống đầm lầy của Đầm Đen trong tầng hai.
Chỉ có nửa buổi nữa là tới sáng, trong điện thờ Thần Hoa không còn ai, những người chơi cố gắng lê cái thân tàn tạ của mình xuống tầng hai một cách khó khăn.
Bọn họ không thể ngăn can cái chết của cô gái tội nghiệp đó, nhưng nếu bây giờ họ nhanh chân hơn một chút, thì may ra vẫn có thể giữ cho cô ấy nguyên vẹn không bị ăn mòn.