Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 76 - C76

C76 C76C76

chương 76: Căn cứ trò chơi Editor: Cô Rùa *

[Bắt đầu dịch chuyển.]

[Đang trong quá trình thống kê thành tích và phần thưởng của người chơi.]

[Hiện tại bắt đầu thông báo thành tích và phần thưởng của người chơi]

[Thành tích của người chơi trong phó bản [Nô Lệ Hoa] như sau:]

[Hệ thống đánh giá cấp bậc: C.]

[NPC cốt lõi đánh giá cấp bậc: A.]

[Đánh giá toàn diện: B.]

[Người chơi sẽ được nhận phần thưởng như sau:}

[Hoa Đầm Đen: Hoa thánh trong truyền thuyết mọc lên ở cạnh thần, có thể nở ra những đóa hoa mà loài người không sao tưởng tượng được. Người chơi vui lòng tự khám phá. ]

(Tổng điểm thu được: 231.028]

[Chúc mừng người chơi, hãy cố gắng không ngừng nữa nhé.] Ninh Túc nhìn chằm chằm ngón tay mình, nơi đó dường như vẫn còn vương cảm giác khi chạm vào cánh tay áo màu đen kia.

Không biết tay áo đó được làm bằng chất liệu gì, hay dính lấy mùi hương nào đó mà lại có cảm giác rất chân thật.

Phó bản hệt như một giấc mơ, có một loại cảm giác thật lạ thường.

Nghe thấy tổng điểm và đạo cụ khen thưởng của mình, hai mắt Ninh Túc sáng rực.

Rốt cuộc cũng có điểm rồi.

Thật không ngờ Quỷ chủ Thánh Nữ còn cho cậu vũ khí đạo cụ.

Một số người chơi xuất hiện cùng nhau trong quầng sáng, cho dù Chúc Song Song hay Lão Lý đã rời khỏi phó bản từ trước thì cuối cùng họ vẫn rời phó bản cùng lúc với Ninh Túc, tất cả đều cùng xuất hiện ở ngoài cổng lớn của căn cứ.

Nhìn thấy Ninh Túc xuất hiện, mọi người đều thở phào một hơi.

Đặc biệt là Ninh Trường Phong.

Trong hai ngày cuối cùng của phó bản, hắn đều bị Ninh Túc chọc cho tức đến nhồi máu cơ tim.

“Rồi chốt lại cậu có nhìn thấy thần không?” Ninh Trường Phong hỏi cậu. Người xung quanh cũng đều nhìn về phía cậu.D ocfull.v n- đọc tr miễn phí

Dựa theo thông lệ của căn cứ, những người cùng nhau ra khỏi phó bản sẽ cùng nhau thảo luận về phó bản để có thể soạn ra bản đồ hoàn chỉnh. Cho nên Ninh Túc cũng không có giấu diếm: “Tôi đã nhìn thấy.” Một số người sửng sốt, đều muốn biết Thần Hoa rốt cuộc trông như thế nào.

Giả Thần Thăng nói: “Không bằng hôm nay tôi mời khách, mọi người cùng đến guild Hồng Vũ để bàn lại phó bản nhé?”

Ninh Túc lập tức nói: “Duyệt!”

Ninh Trường Phong: “...”

Duyệt cái gì mà duyệt, sao cậu cứ nhìn hắn bằng đôi mắt sáng lấp lánh như thế.

Giả Thần Thăng nhìn Ninh Trường Phong một cách không chắc chắn, “Nếu cậu bận thì không đi cũng được.”

Hắn biết Ninh Trường Phong là người chơi hệ solo, đây là đang giúp hắn tìm một cái cớ. Nhưng đối với Ninh Trường Phong mà nói, hắn hiện giờ chính là không muốn làm bản thân.

Ninh Trường Phong: “Tôi không bận.”

Quầng sáng biến mất, bọn họ xuất hiện bên ngoài cổng căn cứ, ở trước mặt mọi người.

Ninh Trường Phong và Giả Thần Thăng cùng xuất hiện khiến nơi này lập tức trở thành tâm điểm của mọi người. Nhưng Ninh Trường Phong đi theo Giả Thần Thăng đến guild Hồng Vũ lại càng khiến mọi người bàn tán sôi nổi hơn.

“Lúc đầu có rất nhiều guild chiêu mộ Ninh Trường Phong, nhưng anh ta đều mặc kệ, lần này là sao đây?” “Đừng nói anh ta muốn gia nhập vào guild Hồng Vũ nha!”

“Có khi mày nói đúng đấy, không phải trận đấu giữa các guild sắp bắt đầu rồi sao? Các guild lớn đều đang ra sức chiêu mộ cao thủ mà.”

Hai người dường như không nghe thấy điều này, một người mặt lạnh, người còn lại thì xụ mặt.

Ninh Túc dắt theo hai bé con, đi tà tà ở phía sau.

Mạn Mạn nắm lấy tay phải của cậu, nhỏ giọng hỏi cậu: “Mẹ, mẹ đã thấy ba chưa?”

Bước chân của Ninh Túc hơi khựng lại, chẳng hiểu sao trái tim cũng nhảy loạn lên theo.

Nhịp tim này rất khác thường, so với trước đây thì không có giống lắm, nó trở nên nặng nề hơn rất nhiều, như thể có thứ gì đó ở bên trong.

Sau khi ra khỏi phó bản, tất cả đều khôi phục lại như trước khi vào phó bản, không còn bộ dáng suy yếu, tỉnh thần sa sút hay mạch máu căng phồng nữa, cũng không còn vẻ ngoài khủng bố, tất cả đều trở về bộ dáng lúc bình thường.

Cậu quan sát những người khác, trừ việc làn da trông mọng nước hơn nhờ nước thánh thì không có gì khác bất thường cả.

Nhưng trái tìm cậu dường như vẫn còn nặng trĩu.

Ninh Túc từng nghe bọn họ nói thế giới trong phó bản có thể cải tạo cơ thể người, khiến họ trở nên cường tráng chắc khỏe hơn, chỉ cần có thể ra khỏi phó bản thì sẽ được cải tạo theo chiều hướng tốt. Cũng giống như lần này, làn da của một số người đã được cải thiện rõ rệt hơn.

Vậy điều gì đã xảy ra với trái tim của cậu?

“Ò.” Ninh Túc vừa suy nghĩ vừa nói với Mạn Mạn, “Có lẽ tao đã gặp được người ba mà mày nói.”

Cậu lấy lại tỉnh thần, hỏi: “Còn tụi bây có ổn không?”

Quỷ Sinh duỗi ra tay nhỏ ra, bàn tay trắng xám thủng lỗ chỗ, thiếu mất ba đầu ngón tay, “Rửa chén, rớt mất tiêu.”

Ninh Túc: “...”

Nhất thời không biết nên bắt đầu từ việc rửa chén hay bắt đầu với việc mất ngón tay.

Quỷ Sinh: “Qua hai ngày là mọc lại ngay.”

Mạn Mạn nói: “Con muốn đi kiếm lại cho Quỷ Sinh mà em nó bảo mọc cái mới sẽ càng tốt hơn.”

Quỷ Sinh: “Ừm!”

Ninh Túc: “.”

Được lắm.

Vứt đồ bừa bãi, não cá vàng, thói quen nhỏ của nhóc Quỷ Sinh đáng sợ. Mạn Mạn tiếp tục nói: “Những cái khác đều không có vấn đề gì, tụi con sống tốt lắm, việc cuối cùng là ngăn chặn Thánh Nữ cũng rất suôn sẻ.” Quỷ Sinh:“Uml”

Mạn Mạn nói: “Cô ấy không tránh thoát khỏi tụi con mà cứ luôn ngó cửa sổ lầu 3, cô ấy đang nhìn cái gì vậy?”

Không vô tư như Quỷ Sinh, Mạn Mạn là một cô bé hiếu kỳ.

Ninh Túc cũng không đối xử với chúng như những đứa trẻ ba bốn tuổi bình thường khác, rất sẵn sàng nói với chúng nhiều điều.

Cậu nói: “Chắc cô ấy đang đợi ai đó nhìn về phía cô ấy một cái.”

Vào cái ngày mà những người chơi khác bị nhốt ngoài cổng đen, cậu và Hoa Phong nằm trước cửa sổ hình tròn nhỏ trong đại sảnh của người hầu hoa, Hoa Phong đã dùng một giọng đứt quãng nói cho cậu rất nhiều chuyện mà Dã Nam Vọng và Hạo Bắc Kinh đều không thể kể ra được, về chuyện của hắn và anh trai hắn, về Thánh Nữ và anh trai hắn.

Suốt dọc đường đi, Ninh Túc nhỏ giọng kể lại câu chuyện của họ cho hai đứa nhỏ nghe. Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh đi bên cạnh cũng im lặng lắng nghe.

Mạn Mạn nghe xong thì nói: “Ở giây cuối cùng khi tụi con rời khỏi phó bản, Hoa Nguyên vẫn chưa từng ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.”

Giọng nói non nớt và hồn nhiên của cô bé khiến câu nói này nghe bớt bi đát hơn.

Trong cơn mưa tầm tã, bọn họ vẫn có thể tưởng tượng ra bóng dáng của Thánh Nữ đứng trước điện thờ Thần Hoa.

Con bé lại hỏi: “Hoa Nguyên đó có phải là đồ cặn bã không?” Ninh Tuc trầm mặc một hồi, “Bọn tao cũng không biết, nhưng có thể chắc chắn anh ta là một người anh tốt.”

Quỷ Sinh: “Các cô gái không cần phải ở bên hoàng tử, không cần phải ở bên đồ cặn bã.”

Ninh Túc: “.”

Tiếp nối câu chuyện cổ tích nàng tiên cá và hoàng tử, cụm từ “đồ cặn bã” đã được thêm vào danh sách đen của Quỷ Sinh.

Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi đến guild Hồng Vũ, guild Hồng Vũ không lớn bằng guild Ngân Hoa, guild bọn họ là một tòa cao ốc hiện đại, trông rất giàu có.

Giả Thần Thăng đưa họ đến nhà ăn của guild, nơi đây không được trang trọng như của Sư Thiên Xu, bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện về phó bản. Guild Hồng Vũ thật sự rất giàu, với hơn 20 món ăn trên bàn ăn lớn, mỗi món trông rất đắt nữa.

Ninh Túc vừa vui vẻ ăn vừa nghe họ nói chuyện, thỉnh thoảng phát ra tiếng “ừm” hoặc “ò”.

Giả Thần Thăng nói: “Ngoại trừ Ninh Túc nhìn thấy thần thật sự, phương pháp nhìn thấy thần mà mọi người nộp lên trước đó đều là trước tiên phải có lòng sùng kính với thần, sau đó đến Đầm Đen lựa chọn hoa thánh, cũng tức là hạt giống thần linh, dùng chính trái tim, máu và cơ thể của chính mình để nuôi dưỡng ra vị thần độc nhất vô nhị của mình tại điện thờ Thần Hoa. Trên đời này không có thần chờ bạn, chỉ có thần mà bạn thật sự tin tưởng, cũng tự bản thân mình tạo dựng nên có đúng không?” Những người chơi đã gửi câu trả lời gật đầu, từng người bổ sung thêm một số chỉ tiết về đáp án.

Giả Thần Thăng nhìn thoáng qua Ninh Trường Phong nãy giờ vẫn luôn nín thỉnh, không chắc chắn mà nói: “Dựa theo bản đồ phó bản do chúng ta soạn ra, mọi người có cảm thấy phó bản này có chút khác thường không?”

Kinh nghiệm phân tích các phó bản nhiều năm khiến hắn nhạy bén nhận ra được điều gì đó, “Phó bản này dường như không hoàn toàn được điều khiển bởi Quỷ chủ Thánh Nữ.”

Chúc Song Song nói: “Nhưng chẳng phải kinh nghiệm đúc kết được từ căn cứ nói rằng Quỷ chủ là nguồn gốc của thế giới phó bản, hoặc có thể là người điều khiến thế giới sao?”

“Thế giới của [Nô Lệ Hoa] bắt nguồn từ câu chuyện của cô ấy, điều này hẳn là không có vấn đề đi.”

Giả Thần Thăng chau mày nói, “Nhưng phần lớn thời điểm, Quỷ chủ đều có thể hoàn toàn khống chế được thế giới, cô ấy thật sự có thể khống chế được việc thần ra đời sao?”

Phương Kỳ: “Đó là thế giới của cô ấy, là thần của thế giới cô ấy, cô ấy còn không thể khống chế được sao?”

Ninh Túc: “Không phải, không phải thần của cô ấy, là của tôi.”

Giả Thần Thăng nói: “Đúng vậy, vấn đề nằm ở chỗ này.”

“Ninh Túc từng tranh chấp với Thánh Nữ, Thành Nữ với tư cách là Quỷ chủ nói cô ấy đã nhìn thấy Thần Hoa, nhưng Ninh Túc nói cô ấy không nhìn thấy, song Ninh Tuc đã nuôi dưỡng một vị thần mà cô ấy thậm chí còn không biết, đây chắc hẳn không phải là thần của thế giới cô ấy như Phương Kỳ đã nói.”

Các người chơi rơi vào yên lặng,bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.

Thấy bọn họ đã ngừng ăn một hồi lâu, Ninh Túc nói: “Mọi người cũng đừng cho rằng Quỷ chủ nào cũng đều có thể khống chế được thế giới phó bản.”

Vừa nói cậu vừa nhìn lướt sang Quỷ Sinh bên cạnh.

Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh từng bước ra từ phó bản [Quỷ Súc] cũng đồng thời nhìn về phía Quỷ Sinh.

Quỷ Sinh đang gặm đùi gà cỡ lớn ngước đầu lên, “Ở?”

Chúc Song Song: “Túc Túc nói rất đúng, có một số Quỷ Chủ có thể rất đáng thương.”

Có thể ăn mặc rách rưới, bị đuổi đến sống trong một nhà kho nhỏ trong một lò mổ.

Tô Vãng Sinh: “Đúng vậy.”

Có thể đói đến mức đêm hôm khuya khoắt mà chạy đến gặm móng tay của người ta.

532

Mấy người đang nói cái gì vậy? Ý là Quỷ chủ đó hả?

Quỷ Sinh tiếp tục gặm đùi gà, đôi tay nhỏ xíu tàn khuyết không đầy đủ của nó cầm chiếc đùi gà thật to khiến người ta nhìn mà có chút bùi ngùi Xót Xa.

Phó bản này rất khó để thảo luận, bọn họ chỉ có thể tìm ra bối cảnh của câu chuyện, để nhóm người sau này tự thăm đò.

Bởi vì loại phó bản này yêu cầu người chơi tìm ra đáp án, không có khả năng sẽ thay đổi hai nhiệm vụ chính, một là tìm cách nhìn thấy thần, và hai là nhìn thấy được thần thật sự.

Nếu phương pháp lý thuyết trước đó không thay đổi, vậy mới vào phó bản nộp ngay đáp án đã thành công. Cho nên bọn họ chỉ hoàn thành bối cảnh của câu chuyện, cũng ghi chép lại có người thực sự nuôi dưỡng ra thần, cùng với cung cấp quá trình chủ yếu trong lúc nuôi rồi kết thúc. Là hội trưởng của một guild lớn, Giả Thần Thăng rất bận rộn, đặc biệt là những ngày này. Vừa ăn xong hắn đã nói: “Thành thật xin lỗi, nhưng giải đấu giữa các guild năm nay và thi đấu cá nhân sắp bắt đầu rồi, thành thử ra hai ngày này tôi rất bận, lát nữa không thể dẫn mọi người đi tham quan guild được, mọi người cứ tự nhiên nhé.”

Ninh Túc, Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh vẫn còn được tính là newbie, vẫn chưa biết cuộc thi giữa các guild và cuộc thi cá nhân diễn ra như thế nào.

Chúc Song Song hỏi: “Nghe nói là tổ chức công khai? Công khai kiểu gì vậy?”

Giả Thần Thăng nói với họ: “Cũng là thi đấu trong phó bản thôi, đến lúc đó có thể đứng trong sảnh trò chơi hoặc dùng hệ thống cá nhân để quan sát, còn có thể lựa chọn góc nhìn của bất kỳ người chơi nào đang tham gia, thậm chí có thể tham gia bình luận ngay lúc đó nữa.”

“Wow.” Chúc Song Song cực kỳ hóng, nói, “Thế không phải rất náo nhiệt và thú vị sao?” Giả Thần Thăng mỉm cười, “Đúng vậy, đó là khoảng thời gian náo nhiệt nhất của căn cứ, nửa tháng đó không bị giới hạn bởi quy tắc mỗi tuần ít nhất phải vào một phó bản một lần, tất cả người chơi đều có thể tham gia hoặc xem thi đấu.”

Căn cứ trò chơi thường tràn ngập bầu không khí khủng bố và áp lực, trận thi đấu đó là trường hợp ngoại lệ duy nhất, có thể xem náo nhiệt mà không phải lo lắng về cái chết.

Hắn ấy nói với cả ba người họ: “Các cậu cũng nên đăng ký tham gia trận đấu cá nhân đi, phó bản thi đấu có điểm thưởng cao hơn so với các phó bản thông thường, xác suất rơi đạo cụ và vũ khí cũng cao hơn, còn có những phần thưởng riêng cho các người chơi có biểu hiện tốt nhất nữa đấy.”

Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh lập tức gật đầu, còn Ninh Túc thì im lặng.

Sau khi Giả Thần Thăng rời đi, Chúc Song Song hỏi Ninh Túc: “Túc Túc này, cậu có tham gia không?”

Ninh Túc lắc đầu, “Chắc tôi không tham gia đâu.”

9277 vẫn luôn nhấn mạnh với cậu là phải tém tém chút, bình thường chút.

Loại thi đấu công khai này có thể không chỉ tiết lộ khuôn mặt của người chơi và các vũ khí kỹ năng, lỡ đâu nguyên chuỗi số liệu “~” của cậu đều bị tiết lộ ra hết thì sao, đặc biệt là chỉ số sinh mệnh 0.1 đó.

Uầy, có hơi ngại nha.

Ninh Túc viện cớ, “Tôi còn phải cưu mang trẻ nhỏ, không cần phải xông pha chiến trường làm gì.” Cậu ma cuu mang trẻ nhỏ cái gì, cậu la cuu mang quỷ dữ.

Chúc Song Song lại hỏi Phương Kỳ: “Phương Kỳ, còn cậu thì sao?” Phương Kỳ nói: “Nếu có thời gian thì tham gia, còn không thì thôi.”

Ý của hắn là hắn sẽ không vì trận đấu cá nhân mà ảnh hưởng đến việc vào phó bản.

Chúc Song Song lại nhìn về phía Ninh Trường Phong, “Còn tiền bối chắc sẽ tham gia rồi, tôi rất mong đợi màn biểu diễn đại sát tứ phương tuyệt vời đến từ tiền bối.”

Ninh Trường Phong: “...”

Ninh Túc cũng nhìn Ninh Trường Phong, cậu chớp chớp mắt, “Cũng không biết là anh bạn đây hay hội trưởng Sư sẽ giành được vị trí top một trong mùa giải lần này nhỉ.”

Ninh Trường Phong: “...”

“Tôi không tham gia.” Hắn nói với về mặt cứng ngắc.

Nếu có thể không tham gia thì tốt rồi, nhưng người chơi trong top 10 mùa trước đều phải tham gia.

Giả Thần Thăng bảo họ có thể tự nhiên đi dạo, Tô Vãng Sinh còn chưa tham gia guild và Chúc Song Song đã tham gia guild cùng đi tham quan tìm hiểu guild này.

Trong phó bản, Giả Thần Thăng từng gửi lời mời tham gia guild đến Tô Vãng Sinh. Phương Kỳ cũng đi theo, vì hắn biết guild Hồng Vũ nắm nhiều thông tin nhất, hắn vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm người đó.

Ninh Túc không có hứng thú với guild này, cậu dắt hai đứa nhỏ ra ngoài cùng với Ninh Trường Phong.

Trên đường đi, cậu hỏi Ninh Trường Phong vẫn luôn giữ im lặng trong suốt cuộc thảo luận, “Anh nghĩ gì về câu hỏi cuối cùng mà Giả Thần Thăng đưa ra?”

Giả Thần Thăng nói, Quỷ chủ Thánh Nữ có khả năng không thể kiểm soát hoàn toàn mọi chuyện trong thế giới phó bản.

Ninh Trường Phong nói, “Trong một số phó bản cấp cao, tôi đã lờ mờ nhận ra một điều.”

Ninh Trường Phong là một người chơi hệ solo, đồng thời là người chơi đứng top một, còn có huyết mạch truyền thừa mạnh mẽ, có thể khám phá những nơi mà người chơi bình thường khó tiếp cận được, điều này cho phép hắn có một số phát hiện mà người thường không thể biết, cũng không thể nói cho ai hay.

Nhưng lại có thể nói với con trai mình mà không cần giấu giếm điều gì. “Trong thế giới trò chơi này, chúng ta bị điều khiển bởi hệ thống, thậm chí ngay cả Quỷ chủ, Thần chủ, Yêu chủ cũng có thể quyết định được sự sống chết của chúng ta, tuy nhiên cũng có khả năng còn có một thế lực nằm ngoài hai thứ này.”

Ninh Túc suy tư một chút, “Ở bên ngoài phó bản, hệ thống hoàn toàn khống chế chúng ta, còn ở bên trong phó bản, hệ thống và Quỷ chủ dường như ngang hàng nhau, vậy thế lực mà anh nhắc đến thì sao?” “NÑó yếu hơn chúng, hay là vượt trội hơn chúng, hay là một trong số chúng?”

Ninh Trường Phong hỏi: “Tại sao cậu lại nói nó có thể là một trong số chúng?”

Vừa rồi hắn nói nó nằm ngoài hai thứ này.

Ninh Túc cũng không thể cho Ninh Trường Phong một câu trả lời chính xác được, khi nghe thấy Ninh Trường Phong nói còn có một thế lực khác, trong đầu cậu lập tức nghĩ đến hoa lăng tiêu.

Khi Tuyết Cầu chết, hoa lăng tiêu mọc ra, Tuyết Cầu trở thành quỷ dữ, trở thành Quỷ chủ một cõi.

Khi Thánh Nữ chết, hoa lăng tiêu cũng xuất hiện, cô sở hữu sức mạnh đáng sợ, trở thành một Quỷ chủ tạo ra một thế giới điên loạn.

Trong tiềm thức của Thánh Nữ coi hoa lăng tiêu là Thần Hoa, thứ xuất hiện ở nơi mà ngay cả Quỷ chủ cũng không thể khống chế được chính là hoa lăng tiêu bốn cánh.

Còn có người cha mà A Phi nhắc tới.

Trong [Mạn Mạn], A Phi đeo khuyên tai hoa lăng tiêu, chiếc váy nhỏ mà nó mặc cũng có thêu hoạ tiết dây leo hoa lăng tiêu.

Khi Ninh Túc hỏi con bé về “người cha” trong miệng nó, nó cũng không thể nói rõ được, chỉ nói giống với sự tồn tại của Chúa Cha.

Tổng hợp tất cả những điều này lại với nhau, Ninh Túc cảm thấy thế lực mà Ninh Trường Phong nói đến có liên quan đến hoa lăng tiêu. Mà các Quỷ chủ lại có quan hệ khăng khít với hoa lăng tiêu, một phần sức mạnh của các Quỷ chủ còn có thể xuất phát từ hoa lăng tiêu. Ninh Túc không nói, Ninh Trường Phong cũng không có hỏi lại, hắn hỏi cậu: “Giờ về luôn à?”

“À.” Ninh Túc nói: “Tôi ghé qua guild Ngân Hoa một chuyến đã.”

NÑinh Trường Phong: “......”

Kể từ khi hắn biết Ninh Túc có thể là con của hắn và Sư Thiên Xu, vừa nghe đến chuyện liên quan đến Sư Thiên Xu thì đã cảm thấy không được tự nhiên.

“Cậu ghé qua đó làm gì?”

Ninh Túc liếc hắn một cái rồi nói: “Hội trưởng Sư đối xử với tôi rất tốt, phó bản trước còn tặng cho tôi hai món đạo cụ.”

“Cô ấy có một thuộc hạ áo đen rất mạnh nhưng tên đó đã chết trong một phó bản, điều này có thể còn liên quan đến tôi.”

Ninh Trường Phong đã hiểu.

Sư Thiên Xu đối xử với Ninh Túc rất tốt, Ninh Túc muốn trả ơn cô, chưa kể cậu cảm thấy có chút áy náy với Sư Thiên Xu về chuyện áo đen, cho nên lại càng muốn trả ơn Sư Thiên Xu nhiều hơn nữa.

Cậu có thể sẽ nói với Sư Thiên Xu về phó bản này, lấp đầy bản đồ phó bản của guild Ngân Hoa.

Còn có chuyện mà thi đấu giữa các guild mà cậu mới nghe được.

Ninh Túc trông có vẻ lười nhác, dửng dưng không quan tâm, nhưng cậu rất thông minh. Cậu biết sự cạnh tranh giữa guild Ngân Hoa va guild Vĩnh Minh, cũng biết Sư Thiên Xu đã thua trong cuộc thi đấu mùa vừa rồi.

Cậu chắc hẳn cũng đã đoán được tầm quan trọng của áo đen đối với guild Ngân Hoa trong cuộc thi của các guild.

Áo đen là người chơi duy nhất có vũ khí hệ bóng tối, tuy không thể sánh bằng 10 người chơi top đầu của guild Vĩnh Minh nhưng ở một số phó bản hắc ám bất lợi với guild Ngân Hoa thì hắn là người chơi có lợi nhất của guild Ngân Hoa.

Ninh Trường Phong rất vui vẻ, lại có điểm chua xót, “Được, cậu đi đi.” Hắn mới vừa nói xong câu đó thì đã thấy Ninh Túc quay đầu nhìn về một hướng.

Trừ guild Vĩnh Minh, những guild tương đối giàu đều được xây dựng gần sảnh trò chơi, nghĩa là rất gần nhau.

Sau khi bọn họ bước ra khỏi guild Hồng Vũ không lâu thì tình cờ nhìn thấy Sư Thiên Xu đang đi ra từ cổng lớn của guild Ngân Hoa.

Ninh Túc: “Hội trưởng Sư.”

Ninh Trường Phong: “...”

ĐI không được, mà không đi cũng không xong.

Sư Thiên Xu nghe thấy giọng nói thì lập tức đi tới, “Tôi mới nghe nói cậu vừa ra khỏi phó bản.”

“Ừm.” Ninh Túc gật đầu, “Tôi đang định đi tìm chị để nói về phó bản đây.” Trên gương mặt Su Thiên Xu lộ ra một nụ cười, coi bộ tâm tình rất tốt, cô nói: “Được.”

Từ đầu đến cuối cô đều không cho Ninh Trường Phong một ánh mắt.

Cô vẫn mang đôi cao gót màu bạc như trước, cô khoác trên mình một chiếc áo sơ mi rộng rãi mềm mại bằng lụa mồng mà ít người trong căn cứ mặc, mái tóc đen dài buông gọn dưới vai, nước da trắng bóc, đôi mắt đào hoa quả thực rất giống với Ninh Túc, chẳng qua là lạnh lẽo hơn, nhìn không dễ hòa hợp cho lắm.

“Anh nhìn gì?” Cô bỗng quay đầu, chau mày nói với Ninh Trường Phong.

Ninh Trường Phong: “...”

Ninh Túc: “...”

Chỉ cần Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu xuất hiện cùng một chỗ, sẽ không thiếu người bu lại hóng hớt, chưa kể còn gần sảnh trò chơi, nơi có nhiều người nhất.

Tất cả bọn họ đều có vẻ mặt “sắp đánh nhau rồi”.

Ngay khi Sư Thiên Xu vừa dứt lời, cảm giác ấy càng trở nên mạnh mẽ hơn.

La kỳ thay là Ninh Trường Phong không có đáp trả, trông như có gì đó khác thường.

Mặt mày Sư Thiên Xu càng trở nên lạnh hơn, “Ninh Trường Phong, trong lòng anh lại đang có ý đồ gì xấu đúng không?”

Ninh Trường Phong: “...” Hắn vừa định mở miệng nói chuyện thì Ninh Túc đã giành trước, cậu nói với Sư Thiên Xu: “Hội trưởng Sư, chúng ta đi nói về phó bản đi.” “Được.” Sư Thiên Xu nói, “Đến guild Ngân Hoa đi, tôi sẽ kêu bọn họ nấu món ngon cho cậu.”

“Được!”

Ninh Túc vội dắt hai bé con đang hóng hớt đi theo Sư Thiên Xu. Cậu vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Ninh Trường Phong qua hệ thống.

Ninh Túc: [Này anh bạn, anh nhìn cái gì đấy?]

Ninh Trường Phong: [Nhìn mẹ cậu.]

Ninh Túc: [...]

Đúng thật.

Ninh Túc cũng không ngạc nhiên khi Ninh Trường Phong có thể đoán ra được Sư Thiên Xu chính là mẹ cậu.

Ninh Túc: [Ngẫm lại quan hệ của hai người hiện giờ đi, tém lại chút.] Ninh Túc: [Tạm thời đừng nói cho chị ấy.]

Khi sắp đến cổng guild Ngân Hoa, Ninh Túc chợt dừng lại. Sư Thiên Xu khó hiểu nhìn về phía cậu.

Ninh Túc cười nói: “Em dẫn chị qua chỗ này trước.”

“Ông chủ, buổi chiều tốt lành nha.” Ngay khi ông chủ quầy hoa ngước đầu lên đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Lý do mà hắn nhớ mặt Ninh Túc cũng không chỉ vì khuôn mặt ưa nhìn của cậu, mà còn vì hắn rất có ấn tượng sâu sắc đối với sự ki bo của cậu. Lần trước khi mua một bó little girl, hắn còn tặng kèm theo một bông hướng dương vì quá nhỏ nên không bán được cho cậu.

Ông chủ âm thầm thở dài, không biết liệu lần này hắn có làm ăn lỗ vốn nữa hay không.

Hắn nhớ hôm qua vẫn còn dư lại một bó hoa cam cúc không được tươi cho lắm, có gì bán rẻ lại cho cậu. Ngay khi đang nghĩ ngợi về điều này, hắn vừa quay đầu lại nhìn thấy Sư Thiên Xu, người giàu nhất trong toàn bộ căn cứ trò chơi.

Ông chủ: “...”

Ninh Túc nói với Sư Thiên Xu: “Em có tiền, muốn mua hoa tặng chị.” Đây là lần đầu tiên cậu nhận được điểm trong suốt ba phó bản trò chơi. Phó bản gần đây nhất là [Nô Lệ Hoa], bên trong quả thật có hoa, nhưng đoạn video giới thiệu là lừa đảo, không có nhìn thấy những loài hoa mà cậu muốn cho A Phi ngắm.

Những đóa hoa đó hẳn là được mọc ra từ ngón tay của người chơi.

Nghĩ đến bộ dạng cầm hoa nhìn ánh mặt trời của hai đứa nhỏ lần trước, Ninh Túc quyết định mua cho chúng một bó tốt hơn vào lần này.

Cũng mua tặng cho Sư Thiên Xu luôn. Ninh Tuc nói với ông chủ, “Lấy tôi hoa hồng Austin đắt tiền ấy!”

Cậu vẫn luôn nhớ rõ điều này, lần trước ông chủ nói cậu không có khả năng mua, cậu cũng từng trông thấy những tế phẩm hình hoa cùng loại trong phó bản.

Ông chủ sửng sốt một lúc rồi mới nói: “... Được, tất cả đều nằm trong bốn chiếc thùng này.”

Quỷ Sinh thích hoa hướng dương màu vàng, hai bàn tay vẫn còn thiếu ba ngón cầm lấy hai bông hướng dương màu bơ, rồi đến hai bông hướng dương Teddy-Bear, mới rốt cuộc không thể cầm xuể được nữa. Bốn bông hoa tươi thắm đáng yêu phản chiếu một màu vàng ấm áp trong hai con mắt to tròn khác màu của nó.

Mạn Mạn thích màu đỏ sậm, cô bé đã chọn ba bông hồng đỏ từ bốn chiếc thùng mà ông chủ nói.

Ông chủ đóng gói đơn giản lại cho cô bé, cô bé nhỏ ôm nó vào lòng, hoa hồng đỏ đậm rất hợp với khí chất quỷ lệ của cô bé.

Ninh Túc cũng chọn hoa cho Sư Thiên Xu từ trong bốn cái thùng, tầm mắt cậu quét về phía trước, cúi đầu nói, “Hai thùng hoa đó rất đẹp.”

“A? À, hai thùng này là hoa cẩm chướng, cậu có muốn lấy cái này không?”

Ninh Tuc bặm môi, 'ừm' một tiếng, “Rất đẹp, lấy luôn, lấy tôi thêm mấy cành đi.”

Hoa cẩm chướng thường được tặng cho mẹ, cô giáo và các bậc trưởng bối. Ông chủ không biết cậu có biết điều này không, vì đang mai đắm chìm trong cú sốc khi nhìn thấy Sư Thiên Xu nên hắn cũng quên nói mất, thất thần đưa cho cậu.

Sau khi Ninh Túc chọn xong, ông chủ đơn giản gói nó lại, cậu đưa bó hoa cho Sư Thiên Xu, nói: “Tặng cho chị.”

Đôi mắt đào hoa lạnh lùng của Sư Thiên Xu khẽ nhếch lên, trong ánh hoàng hôn mang màu sắc ấm áp, cô cầm lấy bó hoa và nói: “Cảm ơn.” Cô hỏi thiếu niên, “Cậu kiếm được bao nhiêu điểm trong phó bản?”

Đôi mắt Ninh Túc sáng rực lên, nói: “23 vạn lận.”

Sư Thiên Xu càng cười vui vẻ hơn, cô “ừm' một tiếng.

Cô nhìn xuống những bông hoa bình thường mà đáng yêu này, trong lòng như tuôn ra 100 triệu điểm, một cái đầu của Ninh Trường Phong cũng không thể cho cô niềm vui đó, cô lại lặp lại lần nữa: “Cảm ơn, tôi rất thích.”

Ông chủ càng muốn bật ngửa.

Ở trong căn cứ, người chơi luôn mang trong mình tâm lý sợ hãi và lo lắng trước cái chết, trên thực tế cũng chẳng có bao nhiêu người có tâm trạng mà mua hoa.

Cả căn cứ chỉ có hai nơi bán hoa, một là quầy hoa của hắn, hai là một cái cửa hàng hoa tốt hơn một chút.

Hai người bán hoa đương nhiên có quen biết nhau, quan hệ của họ cũng không tệ lắm. Hắn cũng từng nghe chủ cửa hàng hoa đó nói, mặc dù có rất nhiêu người đàn ông trong căn cứ đã mua hoa tặng Sư Thiên Xu, nhưng Sư Thiên Sư chưa bao giờ nhận chúng. Nghe đồn cô ấy không thích những thứ mong manh dễ chết, hoa cũng vậy.

Còn đây là sao, nhận xong còn rất vui vẻ như vậy nữa?

Ninh Túc: “Chị thích thì tốt, bó này tốn cả vài trăm cái bánh bao, không thích thì lỗ chết.”

Sư Thiên Xu: “...”

Bốn người vui vẻ rời đi, tươi cười nói chuyện, hướng về phía guild Ngân Hoa.

Ngoài ông chủ vẫn còn đang thẫn thờ ra thì còn có một người đang xụ mặt.

Con trai có, con gái có, mẹ cũng có, còn người cha này không đáng có một bó hoa phải không.

Ninh Trường Phong bước đến quầy hoa, hắn định bụng sẽ tự mua cho mình một bó thì đột nhiên nhận ra sự bất thường mà ngoái đầu lại nhìn.

Trên con phố trung tâm của căn cứ trò chơi, tại trong đám đông đi lại dưới ánh nắng hoàng hôn màu cam, có một người đàn ông cao lớn khoác trên người một chiếc áo gió màu đen sẫẵm đang bước về phía này. Trong số tất cả những người chơi kỳ quái thì quần áo hắn mặc vẫn tính là bình thường, ve ngoài cũng không có gì đáng sợ, nhưng chẳng hiểu sao những người xung quanh đều tránh hắn ra.

Dưới mái tóc đen rối loạn, bên tai phải của hắn có một vệt đỏ như máu không rõ là khuyên tai hay là ấn ký, cùng với vệt đỏ thẫm nơi đuôi mắt của hắn giao lấy nhau ma lóe lên một tia sáng khiến lòng người rét run trong ánh hoàng hôn.

Ninh Trường Phong sững người một chút, hét lên về phía người đó: “Lăng Tiêu!”

Người đàn ông giương mắt nhìn sang, đây cũng không phải lần đầu tiên Ninh Trường Phong nhìn thấy ánh mắt của hắn, nhưng Ninh Trường Phong vẫn không khỏi cứng còng người.

Ninh Trường Phong siết chặt tay, nhấc chân đi đến trước mặt hắn, “Sao cậu lại đến đây?”

Tầm mắt của Lăng Tiêu đặt tại một nơi không rõ, “Tôi đến để tìm lại trái tim của mình.”
Bình Luận (0)
Comment