Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên (Đã Dịch Full)

Chương 7 - Chương 68: Mở Party, Kết Cục Như Đã Từng Quen!

Chương 68: Mở party, kết cục như đã từng quen!

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Akainu cũng trở nên kiên định lên.

Trầm giọng nói: "Không tệ! Chính nghĩa không thể khuất phục hải tặc!

Có lẽ chúng ta biểu hiện quá mức nhu nhược, thế nên, mới để cho nhóm hải tặc càng hung hăng ngang ngược!

Lần này, ta muốn cho đám hải tặc biết, hoành hành ngang ngược là phải trả cái giá gì!"

Chiến Quốc mới vừa còn muốn nói gì, Saint Bruno đã giành nói: "Chuyện này cứ như vậy đi, đây là mệnh lệnh!"

Chiến Quốc nghe thế, cũng không thể nói thêm cái gì.

Đợi đến sau khi mọi người rời đi, Saint Bruno mới nhếch miệng cười nói: "Râu Trắng, Shanks, các ngươi nhanh tới đây một chút đi!

Ta đều sắp đợi không kịp rồi."

Dứt lời, phía sau lưng Saint Bruno ngọa nguậy một trận kịch liệt, giống như có cái gì muốn chui ra.

...

Red Force.

Giòng chảy của thế giới Vua Hải Tặc khác với thế giới thực tế.

Dựa theo Diệp Húc tính toán, ở thế giới Vua Hải Tặc ngây ngốc hai ngày, đoán chừng thế giới thực tế cũng chỉ qua có một hai tiếng mà thôi.

Thế nên, cho dù là buổi trưa ngày kia mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Húc cũng không có quá mức để ý.

Ngược lại bởi vì có thể ngồi thuyền ngắm biển, hắn cảm thấy rất mới mẻ, thú vị.

Diệp Húc đứng ở đầu thuyền, cảm thụ được gió biển nhè nhẹ phả vào mặt, ngửi vị mặn nhàn nhạt trong không khí, nghe hải âu kêu to... Cả người lộ ra vẻ vô cùng thoải mái, thích ý.

Mặt trời chiều ngã về tây, bầu trời xa xăm giống như nối liền với biển rộng, biến thành một mảnh lửa đỏ, mơ hồ tản mát ra không khí ấm áp nhè nhẹ, làm cho người ta cực kỳ hướng tới.

Nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên.

Nữ Hiệp: Thật là thật là đẹp a. [Cảm động. Jpg.]

Thiên Cổ Đệ Nhất Đế: Thì ra là trên biển rộng còn có phong cảnh bực này.

Hồng Hướng Dương: Tần Thủy Hoàng lão đại, ngươi chớ để cho cảnh sắc này mê hoặc, mục tiêu của ngươi là Yến, Tề, Triệu, Ngụy, Hàn, Sở cơ.

Thiên Cổ Đệ Nhất Đế:...

Orochimaru: @ Tia Chớp Vàng, Minato, ở thế giới Vua Hải Tặc có cảm thụ gì?

...

Trong hình ảnh trực tiếp.

Namikaze Minato đang khiêng một con cá lớn dài hai ba thước, nhảy ra từ trong biển.

Gương mặt anh tuấn, cười tươi như một đứa trẻ.

Hồi lâu, hắn mới chú ý tới tin tức trong nhóm.

Tia Chớp Vàng: Cái thế giới này vô cùng thú vị, ít nhất, ta còn chưa từng thấy cá lớn như vậy, đoán chừng đủ để ta ăn cả ngày rồi.

...

Thế giới Hỏa Ảnh.

Orochimaru ngồi ở trong phòng thí nghiệm, sau khi thấy cái tin tức này, chân mày nhảy loạn một trận.

Mình mốn hỏi cái này ư?

Tên này, sao trong đầu chỉ có ăn thôi vậy?

Rốt cuộc thì hắn lên làm Hokage bằng cách nào vậy?

...

Thế giới Vua Hải Tặc.

Đứng ở trên bong thuyền, Shanks thấy tin tức tróng nhóm, lẩm bẩm nói: "Ăn? Xem ra hẳn là mọi người cũng đói bụng rồi."

Tiếp theo, hắn cất cao giọng nói: "Lucky Roo, bưng đồ ăn lên, ăn cơm!"

Lucky Roo đáp một tiếng: "Tốt!"

Không đầy một lát, một bàn lớn toàn là thịt, liền được bưng lên boong tàu.

Shanks cười nói: "Trong khoảng thời gian này, chúng ta đã luyện tập lại kỹ năng nấu nướng, mùi vị đã khá hơn trước kia nhiều.

Chúa Cứu Thế đại nhân, ngươi mau nếm thử đi."

Diệp Húc nửa tin nửa ngờ, nhét một miếng thịt vào trong miệng.

Cháy, cứng, mặn!

Diệp Húc trực tiếp phun ra, thở dài nói: "Xem ra... Hai ngày này phải ăn trái cây lót dạ rồi."

Aizen cũng ăn một ngụm thịt, gật đầu nói: "Đồng ý."

Đồ Sơn Nhã Nhã lạnh lùng nói: "Đồng ý."

Namikaze Minato bất đắc dĩ nói: "Đồng ý."

Shanks lúng túng nói: "Có... Có khó ăn như vậy sao?"

Dứt lời, theo đó cầm lấy một miếng thịt bỏ vào miệng.

"Ta cảm thấy ăn rất ngon mà̀."

...

Nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên.

Nữ Hiệp: Chúa Cứu Thế đại ca ca đáng thương.

Nữ Hiệp: Ngoài ra, ta mới vừa rồi nghe được giong của Nhã Nhã tỷ tỷ, thật là quá dễ nghe! Hơn nữa, còn không cần há mồm cơ. [Đáng yêu. Jpg].

Chúa Cứu Thế: Thật nhớ món ưn của Tiểu Đương Gia.

Đội Trưởng Đội 5: Bữa cơm kia, đích xác là mỹ vị đến cực điểm.

Tiểu Đương Gia: Ta mới vừa lấy được đồ làm bếp trong truyền thuyết - Vĩnh Linh đao, nếu như các ngươi muốn ăn, ta có thể tới giúp các ngươi làm một chút món ăn.

Đội Trưởng Đội 5: Thật chứ?

Tiểu Đương Gia: Chẳng qua, ta chỉ có 425 điểm tích lũy, mua không nổi Xuyên Việt Phù.

Đội Trưởng Đội 5: Mời ngươi đi làm món ăn, sao có thể để ngươi mua Xuyên Việt Phù? Chúa Cứu Thế đại nhân, có thể lại cho ta mượn một tờ Xuyên Việt Phù, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, ta sẽ trả lại ngươi 1000 điểm tích lũy.

Aizen biết rõ điểm tích lũy trân quý, nhưng, vẫn bằng lòng lấy ra 500 điểm tích lũy giúp Tiểu Đương Gia mua một tờ Xuyên Việt Phù.

Bởi vậy có thể thấy được, hắn công nhận cỡ nào về tài nấu nướng của Tiểu Đương Gia.

Chúa Cứu Thế: Xuyên Việt Phù cho Tiểu Đương Gia để ta cung cấp là được, Aizen, ngươi cũng không cần trả cho ta 500 điểm tích lũy.

...

Ngay sau đó, Tiểu Đương Gia xuất hiện ở trên bong thuyền.

"Chào các ngươi. " Tiểu Đương Gia mỉm cười nói.

"Tiểu Đương Gia, ngươi có thể tới thật sự là quá tốt. " Diệp Húc cao hứng nói.

Tiểu Đương Gia sờ sờ cái ót, có phần ngượng ngùng nói: "Ta cũng rất hứng khởi khi được sử dụng thịt ở thế giới Vua Hải Tặc để nấu ăn."

Vốn là, đám người Shanks và Lucky Roo còn đang không ngừng ăn thịt, sau khi thấy Tiểu Đương Gia, liền lao nhao dừng lại động tác trên tay và miệng.

Diệp Húc kêu lên: "Shanks, các ngươi còn ngẩn người làm gì?

Nhanh đi lấy đồ tất cả làm bếp và thịt cá tới đây.

Hôm nay chúng ta sẽ mở một cái party trên tàu!"

"Tốt! " Shanks lập tức lên tiếng.

Rất nhanh, từng luồng khói bếp chậm rãi dâng lên.

Không bao lâu, lần lượt từng đĩa thức ăn xuất hiện ở trên bàn.

"Xoạt!"

Mở dĩa thức ăn ra, kim quang lóe sáng, mùi thơm giống như núi lửa, ầm ầm bộc phát.

Tất cả mọi người cũng ngây người, đều không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Diệp Húc tay mắt lanh lẹ, phản ứng đầu tiên, bưng lên một chiếc đĩa vội ăn thịt.

"Ưm ưm!"

"Ực ực!"

Vào miệng liền tan, hương thơm quanh quẩn!

Rockstar từng có kinh nghiệm ăn cơm lần trước, lần này, phản ứng của hắn cũng rất mau, duỗi tay liền chộp tới cái đĩa thứ hai.

Song, có người nhanh hơn cả hắn.

Shanks đoạt trước một bước lấy được cái đĩa thứ hai, cũng nhanh chóng ăn thịt.

Rockstar thầm than một tiếng, vừa vội đi lấy cái đĩa thứ ba.

Nhưng mà, lại có người nhanh hơn hắn.

Thân thể Aizen nhẹ nhàng lắc một cái, liền cướp được cái đĩa thứ ba.

Rockstar chỉ đành phải dồn ánh mắt vào cái đĩa thứ tư.

Chẳng qua, vẫn có người nhanh hơn hắn, không biết từ lúc nào, Namikaze Minato đã để lại ấn ký ở trên bàn.

Phát động Phi Lôi Thần thuật, trong nháy mắt xuất hiện ở trước bàn, lấy được cái đĩa thứ tư.

Rockstar vừa nhìn tới cái đĩa thứ năm, nhưng, lại phát hiện cái đĩa lại tự bay lên, cuối cùng rơi vào trong tay Đồ Sơn Nhã Nhã.

Lúc Rockstar muốn chém giết cái đĩa thứ sáu, thì lại phát hiện mình đã bị đẩy ra khỏi bàn, đừng nói là tranh đĩa đồ ăn, chỉ là muốn nhìn thấy đĩa thịt cũng không được.

Rockstar nhìn đám người Lucky Roo, Yasopp và Shanks điên cuồng ăn uống, ngửi mùi thịt đậm đặc trong không khí, nghe tiếng nuốt “ực ực” của mọi người.

Rockstar kêu lên: "Này! Cho ta vơid.... !

Chúng ta là hảo huynh đệ nha!

Ban đầu lúc nới nhập bọn, chúng ta đã nói là sẽ đồng cam cộng khổ mà!"

Song, không có một người đáp lại hắn.

Một màn này, thật sự rất quen thuộc.

Chương 69: Ăn ngon, mỹ vị!

Diệp Húc cùng với đám người băng hải tặc Tóc Đỏ ăn vô cùng vui vẻ.

Tiểu Đương Gia thấy vậy, cũng càng thêm dũng cảm, nhanh chóng nấu nướng ra một đĩa đồ ănmỹ vị tuyệt hảo.

Mùi thịt đậm đặc, không ngừng bay lên, cũng chậm rãi khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

...

Trên con tàu Moby Dick.

Lúc một trận gió nhẹ phất qua bên người Râu Trắng, hắn không khỏi dùng sức hít mũi một cái, rù rì nói: "Cái vị gì?"

Theo thời gian trôi qua, mùi thịt càng lúc càng nồng nặc.

Rốt cuộc, không chỉ có Râu Trắng ngửi thấy được, Marco, Saatchi, Blamenco... Cùng với rất nhiều tiểu hải tặc, cũng ngửi thấy được mùi thơm, đều lao nhao nghị luận lên.

"Đây... đến tột cùng là mùi vị gì?"

"Trước kia chẳng bao giờ ngửi thấy qua, cũng quá thơm đi!"

"Đây là mùi thịt sao?"

"Hẳn là không phải, thịt làm sao có thể thơm như vậy."

"Nhưng, sao ta lại có cảm giác muốn chảy nước miếng?"

Mọi người vừa nói, vừa dùng sức hít lỗ mũi.

Rốt cuộc, một tên hải tặc cầm lấy kính viễn vọng kêu lên: "Các ngươi nhìn! Băng hải tặc Tóc Đỏ nấu cơm ở trên bong thuyền!

Hnh như mùi thơm chính là từ nơi này truyền tới."

Các hải tặc hít hà, lao nhao nhìn về phía con tàu Red Force.

"Đúng, mùi thơm chính là từ nơi này bay tới."

"Bọn họ đến tột cùng đang làm cái gì vậy?"

"Ực ực!"

"Ực ực!"

Không ít hải tặc ngửi thấy mùi thịt, đều không kìm nén được phải nuốt nước miếng.

Bọn họ đã hoàn toàn bị kích thích sự thèm ăn.

Lúc này, Râu Trắng ngồi ở phía xa cất cao giọng nói: "Marco, ngươi đi tới chỗ Tóc Đỏ tiểu tử xem một chút đi."

"Vâng, cha!"

Trên thực tế, Marco đã sớm muốn đi xem thử rồi.

Bây giờ, nghe thấy Râu Trắng nói vậy, hắn càng không có chút do dự gì, phía sau lưng nhanh chóng ngưng tụ ra một đôi Thanh Viêm cánh.

Hai cánh nhẹ nhàng mở ra, thoáng cái đã xuất hiện trên bong thuyền Red Force.

Càng tới gần Red Force, mùi thơm lại càng đậm đặc.

Sau khi rơi vào trên bong thuyền, Marco cảm giác mình như chìm trong trong hải dương mùi thịt, loại tư vị này... Cực sung sướng.

Marco dùng sức nuốt nước miếng, nói: "Tóc Đỏ, Yasopp, Lucky Roo... Các ngươi đang ăn cái gì thế?"

Song, mọi đang người ăn vui vẻ, đâu có thời gian để ý tới hắn?

Càng như vậy, nội tâm Marco lại càng là ngứa ngáy.

Hắn lần nữa vung lên hai cánh Thanh Viêm, bay đến phía trên boong tàu.

Từ trên cao đi xuống, mắt nhìn Tiểu Đương Gia đang nấu ăn, cùng với mọi người đang ăn ngon lành.

Lúc thêm một đĩa thức ăn ngon mới vừa được để lên trên bàn, Rockstar tay mắt lanh lẹ, mắt thấy chính mình rốt cuộc sắp cướp đến một phần thức ăn ngon.

Song, Marco trên không trung với tốc độ nhanh hơn, chiếm trước được đĩa thức ăn.

Rockstar thấy vậy, trong lòng tủi thân một trận, rồi lại không thể làm gì.

Dĩ nhiên, Marco là không có thời gian và tâm tư đi để ý tới Rockstar.

Bởi vì, khi hắn cướp được cái đĩa, hắn đã bị thức ăn xa hoa bên trong, và mùi thơm nức mũi hoàn toàn hấp dẫn.

Marco gần như là phản xạ có điều kiện, lấy tay nắm lên một miếng thịt bỏ vào trong miệng.

"Ưm ưm!"

"Ực ực ực ực!"

Ăn ngon!

Ăn quá là ngon!

Lập tức, Marco giống như mấy ngày chưa ăn cơm, ăn tựa như lang như sói, không tới nửa phút, đã ăn sạch cả đĩa.

Thậm chí, còn kìm lòng không đậu dùng đầu lưỡi, liếm sạch cái đĩa, bóng loáng, sáng choang giống như gương.

Ngay sau đó, Marco lần nữa dồn sự chú ý vào cái đĩa được Tiểu Đương Gia chuẩn bị để đựng món ăn.

Mà Rockstar cũng đang nhìn cái đĩa này chằm chằm.

"Đông!"

Lúc Tiểu Đương Gia vừa mới đặt đĩa lên bàn, Marco và Rockstar đồng thời ra tay.

Song, Marco có cánh hiển nhiên là tốc độ nhanh hơn, bản lĩnh càng thêm nhanh nhẹn.

Rockstar lần nữa vồ hụt.

Hắn nhìn thức ăn ngon cách mình càng ngày càng xa, rốt cuộc không thể kìm được mà chảy xuống nước mắt.

Tại sao luôn là tôi?

Marco đã biết thức ăn trong đĩa là mỹ vị. cỡ nào

Theo lý thuyết, hẳn là hắn rất khẩn cấp, tiếp tục ăn như sói đói.

Chẳng qua, Marco lại không có làm như vậy.

Bởi vì, trong lòng hắn vĩnh viễn nhớ tới cha.

Marco bưng cái đĩa, tung người bay ngược về phía con tàu Moby Dick, đi tới bên cạnh Râu Trắng.

"Cha, đây là thức ăn đám Tóc Đỏ bọn họ làm được, ngài mau nếm thử đi, mùi vị vô cùng tuyệt vơid. " Marco đưa ra cái mâm nói.

Râu Trắng nhận lấy cái mâm, cũng chậm rãi mở nắp ra.

"Xoạt!"

Trong phút chốc, trong mâm tràn ra kim mang chói mắt.

Ngay tại lúc đó, mùi thơm nồng nặc giống như thủy triều lan đến.

Dù là Râu Trắng trải qua vô số đại sự, đã ăn không ít thức ăn ngon...

Lúc này, cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh dị.

Mà những hải tặc khác, thì đều đồng thời xoay người, dùng ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc, chăm chú nhìn cái đĩa trong tay Râu Trắng, không nhin được mà nuốt nước miếng.

Hồi lâu, Râu Trắng đổ hết thức ăn vào miệng. Bởi đối với hắn ta, đây là một đĩa thức ăn rất nhỏ.

"Ưm ưm!"

Lập tức, cả chiếc tàu Moby Dick đều là âm thanh Râu Trắng nhấm nháp.

"Ừng ực!"

Ngay sau đó, Râu Trắng đứng bật dậy, hưng phấn kêu to: "Ăn ngon!"

Cất cao giọng nói: "Namur, lái thuyền về phía Tóc Đỏ tiểu tử kia đi!"

"Vâng thưa cha! " Sư đoàn trưởng số 8 Namur nói.

Không đầy một lát, hình ảnh đám người Shanks đứng ở trên bong thuyền Red Force điên cuồng ăn uống xuất hiện trong tầm mắt băng hải tặc Râu Trắng.

Một chút tiểu hải tặc không khỏi thấp giọng nghị luận.

"Càng ngày càng thơm."

"Bọn họ đến tột cùng là đang làm cái thức ăn gì?"

"Có lẽ, là thịt rồng trong truyền thuyết."

"Ừng ực!"

"Ừng ực!"

Từng đợt âm thanh nuốt nước miếng, liên tiếp vang lên trên tàu Moby Dick,.

Râu Trắng giật xuống ống tiêm trên người, thân thể khổng lồ nhảy vọt, trực tiếp nhảy lên con tàu Red Force.

Lập tức, cả chiếc thuyền lớn chợt trầm xuống tới mấy chục centimét, cũng kịch liệt lay động lên, như có thể bị lật bất cứ khi nào.

Đồ làm bếp, cái bàn, cái đĩa, cũng theo đó bắt đầu chuyển động lắc lư, phát ra một trận âm thanh binh binh boong boong.

Shanks có phần trách cứ: "Ngươi thật là, không thể nhẹ nhàng một chút sao?"

Râu Trắng cũng lơ đễnh, ngửa mặt lên trời cười nói: "A ha ha ha ha! Thật là quá thơm rồi! Tóc Đỏ tiểu tử, sao không sớm lấy ra loại thức ăn ngon này một chút hả."

Dứt lời, Râu Trắng vươn ra bàn tay to cầm hết mấy cái đĩa trên bàn, đổ hết tất cả vào miệng miệng.

"Ưm ưm!"

"Ực ực!"

"A ha ha ha ha! Ăn ngon! " Râu Trắng lần nữa ngửa mặt lên trời cười to, "Nhưng mà quá ít chút."

Khi đang nói chuyện, Râu Trắng vừa nhìn về phía cái nồi sắt lớn đang đặt trên nồi lửa.

Tiện đà, nắm lên nồi sắt lớn, liền chuẩn bị đổ hết vào trong miệng.

Tiểu Đương Gia vội nói: "Cái này còn chưa nấu xong."

Râu Trắng sang sảng nói: "A ha ha ha! Thế này là rất thơm rồi!"

Dứt lời, trực tiếp đổ cả cái nồi vào trong miệng.

"Ưm ưm!"

"Ực ực ực ực!"

Chương 70: Party, hai băng hải tặc lớn vui vẻ!

Dầu mỡ dính đầy khóe miệng Râu Trắng, nhưng hắn căn bản là không hề để ý.

Đợi đến khi tất cả thức ăn trong nồi đều đã bị ăn sạch sẽ.

Râu Trắng mới ngửa mặt lên trời quát to một tiếng: "Ăn ngon!"

Tiếp theo, Râu Trắng quét mắt nhìn quanh boong tàu, nói: "Tóc Đỏ tiểu tử, thuyền của ngươi cũng quá nhỏ, đi sang tàu Moby Dick của ta đi.

Hôm nay, băng hải tặc Râu Trắng chúng ta và băng hải tặc Tóc Đỏ cùng nhau chuẩn bị cái party, ngươi cảm thấy như thế nào đây?"

Shanks không gấp gáp trả lời, mà là đem ánh mắt rơi vào trên người Diệp Húc.

Diệp Húc lau lấy dầu mỡ dính trên khóe miệng, cười nói: "Tàu Moby Dick thượng có rượu không?"

Râu Trắng sang sảng nói: "A ha ha ha ha! Có, rượu ngon nhất trên đời!"

"Vậy thì tốt! Đi, đi tàu Moby Dick mở party! " Diệp Húc kêu lên.

"Tốt! " tất cả mọi người cũng hưng phấn kêu lên.

Ngay sau đó, Diệp Húc vừa nhìn về phía Tiểu Đương Gia đang chảy đầy mồ hôi hột.

Lên tiếng nói: "Tiểu Đương Gia, tí nữa ngươi lại phải cực khổ nấu nướng rồi."

Tiểu Đương Gia cười nói: " Nguyên liệu nấu ăn ở nơi này rất đặc biệt, ta làm cũng rất vui vẻ."

Diệp Húc nói: "Mặc dù ngươi làm vui vẻ, nhưng, thân thể đã rất mệt nhọc rồi, dùng Thiên Đạo Chi Quang học một chút công pháp, khôi phục một chút thể lực đi."

Dứt lời, Diệp Húc để suy nghĩ tiến vào nhóm chat bao lì xì chư thiên, cũng phát cho Tiểu Đương Gia đi một cái bao lì xì chuyên chúc.

Hồng Hướng Dương: 4000 điểm tích lũy!

Play Boy: Oh, my god!

Nữ Hiệp: Rất nhiều điểm tích lũy.

Ta Muốn Làm Hokage: Chúa Cứu Thế sư phụ, quỳ cầu điểm tích lũy.

Thiên Cổ Đệ Nhất Đế: Chúa Cứu Thế đại nhân thật là hào khí.

Chúa Cứu Thế: Phản ứng không cần lớn như vậy, nếu các ngươi có một nửa tài nấu nướng của Tiểu Đương Gia, ta có thể cho các ngươi làm cơm, sau đó cho các ngươi điểm tích lũy. @ Tiểu Đương Gia, nhanh sử dụng Thiên Đạo Chi Quang đi.

Hồng Hướng Dương: Ta bây giờ đổi nghề thành đầu bếp vẫn tới kịp sao?

Tiểu Đương Gia: Vâng, Chúa Cứu Thế đại nhân.

Đứng ở trên bong thuyền, Tiểu Đương Gia phát xong tin tức, quanh thân bắn tán loạn ra từng sợi kim mang.

Trong phút chốc, nét mệt mỏi trên mặt Tiểu Đương Gia hoàn toàn biến mất.

Ngay tại lúc đó, một loại hơi thở vô cùng kỳ diệu, tràn ngập ra từ trên người Tiểu Đương Gia ngoài.

Cảm giác ấy tựa như một vũng nước ngọt trong sa mạc, có thể làm cho người ta thoải mái, vừa giống như luồng ánh nắng giữa trời đông giá rét, có thể mang cho người ta từng tia ấm áp...

Vừa mới chuẩn bị xoay người, Râu Trắng không khỏi nghi ngờ nói: "Đây là..."

4 phút đồng hồ sau, Tiểu Đương Gia mở mắt, cả người thay đổi, thần thái sáng láng.

Vốn là, Diệp Húc còn cho là sau khi mình đưa cho Tiểu Đương Gia 4000 điểm tích lũy, hẳn là hắn có học tập « Hàng Yêu Bổng Pháp », « Thần Phong Quyết », « Hỏa Long Thuật » và « Thần Kiếm Quyết » trong nhóm.

Đây cũng là nguyên nhân Diệp Húc thoải mái cho hắn 4000 điểm tích lũy.

Bởi vì, nếu như Tiểu Đương Gia học tập công pháp trong nhóm, Diệp Húc lập tức có thể đạt được 4000 điểm tích lũy.

Hắn tin tưởng... Bất luận kẻ nào đối mặt với thứ gần như có thể xưng là công pháp tu tiên, cũng sẽ khẩn cấp muốn tu luyện.

Song, cho đến khi Tiểu Đương Gia sử dụng 4 phút đồng hồ Thiên Đạo Chi Quang, tiêu hao tất cả điểm tích lũy, Diệp Húc cũng không nhận được nhắc nhở đạt được điểm tích lũy.

Diệp Húc không nhịn được hỏi: "Tiểu Đương Gia, ngươi không học tập công pháp?"

Tiểu Đương Gia gật đầu nói: "Sau khi sử dụng Thiên Đạo Chi Quang, trong đầu ta đột nhiên xuất hiện rất nhiều ý tưởng nấu nướng, sau đó, liền đắm chìm ở trong việc nấu nướng rồi."

Đắm chìm ở việc nấu nướng?

Diệp Húc ngây ngẩn cả người.

Ý là... 4000 điểm tích lũy của mình, trở thành nước dội lá khoai rồi?

Diệp Húc chỉ cảm thấy trong lòng một trận đau đớn.

Lúc này, Shanks kêu lên: "Chúa Cứu Thế đại nhân, Tiểu Đương Gia, chúng ta nhanh đi lên trên thuyền Râu Trắng đi, chỗ của hắn bày đặt không ít thịt ngon, rượu ngon."

Diệp Húc nghe thế, ánh mắt lập tức trở nên kiên định lên.

Đúng, thịt ngon, rượu ngon!

Nếu điểm tích lũy đã không thể kiếm trở về rồi, vậy liền ăn nhiều thịt, uống nhiều rượu, coi như là dùng điểm tích lũy để trả tiền đi.

Rất nhanh, tất cả mọi người của băng hải tặc Tóc Đỏ đều đã đi tới tàu của Râu Trắng.

Còn con tàu Red Force của băng hải tặc Tóc Đỏ thì dùng một sợi dây thừng cột vào phía sau con tàu Moby dick, không cần có người phải ngồi trong khoang lái.

"Các con, mở party rồi! " Râu Trắng hắng giọng kêu to.

"Vâng thưa cha! " tất cả mọi người của băng hải tặc Râu Trắng đều kêu to lên.

"Ta đi lấy cái bàn!"

"Ta đi lấy bếp lò!"

"Ta đi lấy bộ đồ ăn!"

"Ta đi lấy nguyên liệu nấu ăn!"

Các hải tặc lao nhao chạy đi, mau lẹ vô cùng.

Không bao lâu, mọi thứ đều đã được bày chỉnh tề trên thuyền.

Sau khi sử dụng Thiên Đạo Chi Quang, Tiểu Đương Gia tựa như nghệ thuật gia đột nhiên có vô số linh cảm, ở vào trạng thái cực độ muốn sáng tác.

Thế nên, hắn không hề ngừng nghỉ, khẩn cấp đi tới trước đồ làm bếp.

"Xoạt!"

Tiếp theo trong nháy mắt, Tiểu Đương Gia động đao!.

"Xoẹt xoẹt xoẹt!"

Hai tay như huyễn, ánh đao tựa như ảnh.

Các hải tặc chỉ nghe được một những tiếng cắt thái dồn dập, vang vọng khắp trên bong thuyền.

Từng khối thịt lớn nhỏ đều đều, ớt bảy màu rực rỡ, nấm hương, gia vị... hòa quyện, món ăn nhanh chóng xuất hiện ở trước mắt.

Dưới cái nhìn của băng hải tặc Râu Trắng, đây căn bản không phải là nấu ăn, mà quả thực chính là một cuộc biểu diễn đao pháp tinh diệu tuyệt luân, ai cũng không nhịn được phát ra một trận than thở.

"Đao pháp quá tuyệt diệu!"

"Thật lợi hại."

"Hơn nữa, hắn còn trẻ tuổi như vậy, tương lai không thể đo lường a!"

"Không bao lâu nữa, trên cái biển rộng này sẽ xuất hiện một vị đao khách cường đại rồi."

"Hắn đến tột cùng là ai?"

Thậm chí, bản thân Râu Trắng cũng khẽ gật đầu. Hiển nhiên, hắn cũng vô cùng công nhận đao pháp của Tiểu Đương Gia.

Shanks cười nói: "Tiểu Đương Gia cũng sẽ không làm đao khách, hắn là một đầu bếp."

Aizen gật đầu, nói: " Đao pháp của Tiểu Đương Gia lưu loát hơn lúc trước rất nhiều, không biết hắn sẽ làm ra cái dạng món ăn gì."

Rất nhanh, Tiểu Đương Gia liền đưa ra đáp án.

"Hí!"

Theo một trận khói dầu bay lên, mùi thơm cũng bắt đầu lan tràn ra ngoài.

"Chính là cái mùi thơm này!"

"Quá mê người."

"Thật muốn ăn ngay lập tức a."

"Ừng ực!"

Mọi người thấp giọng nghị luận, cũng liên tục nuốt nước miếng.

Mặc dù, Rockstar cũng bị mùi thơm làm cho nước miếng chảy ròng ròng.

Nhưng, hắn không có hoàn toàn say mê, mà là không ngừng di động bước chân, tìm kiếm vị trí tốt nhất.

Trong lòng chân thành nói: Lần này, ta nhất định phải người thứ nhất cướp được thức ăn ngon.

"Đông!"

"Đông!"

"Đông!"

Lúc này, Tiểu Đương Gia dùng một tay để ba cái nồi sắt lớn bỏ vào trên bàn.

Cất cao giọng nói: "Đã làm xong, mời thưởng thức!"

Diệp Húc nghe thế, không chần chờ chút nào, tiến lên mở nắp nồi.

"Xoạt!"

Lập tức, ba cái nồi sắt nơi bắn tán loạn ra vạn đạo kim mang chói mắt, mùi thơm nồng nặc ào ào tản ra.

Nếu như nói thức ăn Tiểu Đương Gia làm trước khi sử dụng Thiên Đạo Chi Quang giống như 1000 cái bóng đèn lóe sáng.

Như vậy, lúc này thức ăn tựa như mặt trời treo ở trên cao, vô cùng chói mắt!

Hơn nữa, vẫn là ba cái mặt trời!

Không ít hải tặc phản xạ có điều kiện lấy tay ngăn trở con mắt.

Mùi thơm vẫn đang tuôn ra.

Rất nhanh, cả boong tàu đều bị bao phủ ở trong sương mù hương thơm đậm đặc, giống như tiên cảnh, cũng rất xa hoa.

Chương 71: Party kết thúc, chuẩn bị chiến đấu!

Thơm!

Quá thơm rồi!

Mọi người giống như bị dìm ngập trong đại dương mùi thịt, hoàn toàn chìm đắm trong đó.

Hồi lâu, hương thơm mới giảm đi chút ít.

Ngay sau đó, thức ăn ngon trong ba cái nồi sắt lớn, xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

Thức ăn ngon?

Không!

Có lẽ phải nói là tác phẩm nghệ thuật!

Trong suốt sáng lóa, ngàn hồng vạn tía, như ảo như mộng!

Làm cho người ta căn bản không nỡ há mồm ăn nó.

Chỉ muốn đứng nhìn nó từ xa, trân quý nó!

Song, Diệp Húc nghĩ đến chính mình mất đi 4000 điểm tích lũy, liền cầm lấy bát đũa, xúc thêm một bát nữa, và vào trong miệng.

"Ưm, ưm!"

"Ừng ực, ừng ực!"

Lập tức, tay và miệng Diệp Húc, tựa như không thuộc về mình, bắt đầu chuyển động rất nhanh.

Ngay sau đó, Râu Trắng cầm lấy bát đũa khổng lồ, xúc đầy một bát lớn.

"Ưm, ưm!"

"Ừng ực, ừng ực!"

Một bát xuống bụng.

Râu Trắng lần nữa hưng phấn kêu lên: "A ha ha ha ha, ăn ngon!"

Theo đạo âm thanh này vang lên, giống như là kéo ra màn che của buổi party hoan khoái.

"Waaaaaa!"

"Ăn thôi!"

"Ăn!"

"Ta muốn ăn!"

Các hải tặc nhanh chóng dũng mãnh lao tới ba cái nồi sắt lớn.

Cả hiện trường vui mừng, náo nhiệt tới cực điểm.

Vốn là Rockstar đứng cách cái bàn gần nhất, thì phải là người thứ nhất ăn được thức ăn ngon, nhưng sau khi Diệp Húc mở nắp nồi ra, người khác là chìm đắm trong mùi thịt, mà hắn bởi vì đứng quá gần, đã suýt bị thơm đến mức ngất đi.

Cho đến lúc này nghe được tiếng hô hưng phấn của các hải tặc, Rockstar mới hồi hồn lại, vội vàng đi theo chen chúc về phía nồi sắt.

Nhưng, quanh nồi sắt tấp nập đầy người, sao hắn có thể dễ dàng tới gần?

Rockstar hao tốn thật nhiều khí lực, mới bỏ được cái muỗng vào trong nồi sắt.

Song, lúc này, ba cái nồi sắt đâu còn thức ăn ngon? Ngay cả một chút nước canh cũng không còn dư lại, tất cả đều rỗng tuếch rồi.

Rockstar thấy vậy, chán nản ngã quỵ trên mặt đất, uể oải nói: "Thức ăn ngon... Lại không còn rồi."

Mọi người của băng hải tặc Râu Trắng thì lao nhao nghị luận không ngừng.

"Món ăn này thật là quá tuyệt vời."

"Quả thực quá mỹ vị rồi."

"Ta chưa từng đã được ăn món nào ngon như vậy."

"Ta sợ ta sau này sẽ không thể ăn được những thứ khác nữa, làm sao bây giờ?"

"Ô ô ô, ăn quá ngon luôn."

Tiểu Đương Gia cười nói: "Mọi người không cần phải gấp gáp, lại có món mới đây rồi."

"Đông!"

"Đông!"

"Đông!"

Theo Tiểu Đương Gia dứt lời, lại có thêm ba cái nồi sắt lớn đặt ở trên bàn.

"Aaaaaaaaaa!"

Các hải tặc thấy vậy, giống như là mãnh thú, liều mạng lao về phía trước.

Rất nhanh, v nồi thức ăn TO, lần nữa bị tranh giành sạch trơn.

...

Râu Trắng thấy các "con trai " ăn đến hứng khởi như vậy, cũng phi thường cao hứng, nói: "A ha ha ha! Ăn ngon!

Hơn nữa, lại còn là cá!

Ta ở trên biển rộng tung hoành mấy chục năm, coi như là đã ăn đủ món cá rồi.

Nhưng, nhưng từng thấy ai có thể nấu cá mà tươi, ngon, thơm, mềm tới mức như thế, quả thực là... Hoàn mỹ!"

Marco cũng nói theo: "Đúng vậy a! Cái loại cảm giác này tựa như cá đang bơi lượn ở trong thân thể ta vậy."

Tiểu Đương Gia sờ sờ cái ót, cười nói: "Bởi vì Vĩnh Linh đao có thể đề cao mức độ tươi ngon của cá."

Râu Trắng gật đầu, nói: "Thì ra là như vậy.

Nếu cây đao này thích hợp để nấu nướng món cá, vậy thì nấu nhiều thêm một chút đi."

Dứt lời, Râu Trắng giơ đại đao trong tay lên cao, chợt phất qua mặt biển.

"Ầm!"

Lập tức, cuồng phong rống giận, biển rộng điên cuồng gào thét.

Vào giờ khắc này, biển rộng giống như là một cái bánh ngọt, bị cắt thành rồi vài khúc.

Tiếp theo, mấy chục con cá khổng lồ nhảy ra từ trong biển rộng, rơi vào trên bong thuyền, không ngừng vẫy đuôi.

"Từng này cá, hẳn là đủ ăn. " Râu Trắng nói.

Tứ Hoàng Râu Trắng, dùng Gura Gura no Mi tự mình bắt cá.

Đây tuyệt đối là một loại vinh hạnh đặc biệt lớn lao!

Tiểu Đương Gia nhìn đủ loại cá lớn, trên mặt cũng hưng phấn vô cùng, nói: "Tốt! Giao cho ta!"

Khói bếp lần nữa bay lên, mùi thơm không ngừng lan tỏa bốn phía.

Chiều nay, tất cả mọi người của băng hải tặc Tóc Đỏ và băng hải tặc Râu Trắng đều ăn đến vui sướng, uống đến tận hứng không dứt.

Bọn họ chưa bao giờ thỏa mãn và vui vẻ như hôm nay.

Trăng sáng treo cao, gió biển gào thét.

Râu Trắng mang theo một thân mùi rượu, nói: "Tiểu Đương Gia, như thế nào, có muốn làm con trai ta hay không?"

Marco cũng vội nói: "Đến đây đi! Tiểu Đương Gia, cha đối với chúng ta rất tốt."

Saatchi cũng nói theo: "Tiểu Đương Gia, nếu như ngươi tới đoàn hải tặc chúng ta, sư đoàn trưởng số 4 sẽ do ngươi làm, ta làm sư đoàn phó của ngươi, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Tiểu Đương Gia sờ sờ cái ót, cười nói: "Xin lỗi, ta vẫn muốn đi khắp tứ phương, khám phá tất cả món ăn ngon trên đời này."

Râu Trắng cười to nói: "A ha ha ha ha! Giỏi lắm, vì lý tưởng, xông về trước đi!"

Tiểu Đương Gia nghe thế, chẳng biết tại sao, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Lý đô đốc.

Vì thế, hắn hai tay ôm quyền, nói: "Vâng!"

"Râu Trắng, rượu của ngươi quả thật không tệ. Tới, cụng ly! " Diệp Húc bưng lên chén rượu, nói.

"Tốt! " Râu Trắng cum cầm một cái bát khổng lồ.

"Ừng ực, ừng ực!"

...

Ban đêm, biển trời tối đen.

Các hải tặc đều uống đến ngã trái ngã phải, đánh giấc khò khè ở trên bong thuyền.

Teach vẫn vô cùng điệu thấp, chậm rãi đứng dậy đi ra từ trong góc, sau khi nhìn chung quanh một vòng, đem ánh mắt rơi vào Tiểu Đương Gia và Vĩnh Linh đao bên hông hắn, trong con ngươi không ngừng ánh lên vẻ tham lam.

Rốt cuộc, không nhịn được hướng đi tới phía Tiểu Đương Gia, cũng cầm lên Vĩnh Linh đao tản ra hàn quang.

Thấp giọng nói: "Quả nhiên là một thanh đao tốt."

Lúc này, phía sau lại đột nhiên vang lên âm thanh trầm muộn của Râu Trắng, "Teach, ngươi đang làm gì đó?"

Trên trán Teach trong nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh, đối với Râu Trắng, có thể nói là hắn sợ hãi đến đáy lòng, lắp bắp nói: "Ta... Ta chỉ muốn nhìn một chút..."

Giọng của người nhanh chóng đánh thức những hải tặc khác.

Lúc mọi người thấy đến Teach cầm trong tay thanh đao thuộc về Tiểu Đương Gia, thì đều nhíu mày.

Bọn họ đều biết thanh đao của Tiểu Đương Gia, có lực lượng vô cùng thần kỳ.

Nhưng, dù thần kỳ đến mấy, cũng không có thể thừa dịp Tiểu Đương Gia ngủ thiếp đi mà len lén trộm mất được!

Râu Trắng quát lên: "Còn không mau trả lại cho Tiểu Đương Gia!"

Teach vội nói: "Vâng thưa cha!"

Tiểu Đương Gia nhận lấy Vĩnh Linh đao, nhất thời có phần không biết làm sao.

Diệp Húc đứng phía nói: "Party đã kết thúc rồi, chúng ta xem ra cũng cần phải trở về.

Tiểu Đương Gia, Shanks... Chúng ta đi thôi."

"Xoạt!"

Diệp Húc vừa dứt lười, băng hải tặc Tóc Đỏ cùng với Tiểu Đương Gia, Đồ Sơn Nhã Nhã, Aizen và Namikaze Minato, đều biến mất ở trên boong tàu.

Người của băng hải tặc Râu Trắng nhìn về phía Teach, thoáng lộ vẻ trách móc.

Suy cho cùng, trước đó không lâu Tiểu Đương Gia còn hao phí thể lực đánh giá, làm món ăn tuyệt hảo mỹ vị cho bọn hắn.

Hành động của Teach, quả thực có phần đáng xấu hổ!

Teach lần nữa giải thích: "Cha, mọi người... Ta thật sự chỉ muốn xem thử cây đao kia mà thôi."

Râu Trắng trầm giọng nói: "Được rồi! Mọi người nghỉ ngơi đi! Chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến đấu ngày mai!"

"Vâng! " các hải tặc cùng kêu lên.

Chương 72: Hòa Thân gặp bi kịch, đã tới Marineford!

Hôm sau, khí trời âm trầm, mây đen giăng đầy, sóng biển lăn lộn, cuồng phong gào thét.

Khiến cho bầu không khí ở băng hải tặc Râu Trắng, cũng trở nên có phần bị đè nén, trầm muộn.

Mọi người không có hoan thanh tiếu ngữ, reo hò cả trời như ngày hôm qua, mà đều cúi đầu, nhắm hai mắt, yên lặng nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái.

Cho dù là băng hải tặc Râu Trắng uy danh hiển hách, chinh chiến nhiều năm, khi đối mặt với Marineford, cũng cảm nhận được một tia áp lực.

...

Mà băng hải tặc Tóc Đỏ thì lại bất đồng, bọn họ vẫn uống rượu ăn thịt, nhẹ nhàng vui vẻ vô cùng.

Cảm giác như vậy... căn bản như không phải là đi Marineford cướp pháp tràng, mà là đi tới nơi non xanh nước biếc nào đó để du ngoạn.

"Ưm, ưm!"

"Ừng ực, ừng ực!"

Mọi người ăn đến miếng dính đầy dầu mỡ, trên mặt đều là nụ cười.

Diệp Húc nhìn lên trước mặt càng ngày càng nhiều thức ăn ngon, sờ sờ cái bụng đã no căng, lặng lẽ đem lực chú ý rơi vào nhóm chat.

Hồng Hướng Dương: [Chảy nước miếng. Jpg.]

Nữ Hiệp: [Chảy nước miếng. Jpg.] + 1.

Thiên Cổ Đệ Nhất Đế: [Chảy nước miếng. Jpg.] + 2.

Hoa Đà: [Chảy nước miếng. Jpg.] + 3.

Ta Muốn Làm Hokage: [Chảy nước miếng. Jpg.] + 4.

...

Cả cái màn ảnh bị hình ảnh chảy nước miếng không ngừng spam.

Diệp Húc thấy vậy, khóe miệng giương lên, ý niệm khẽ nhúc nhích, một nồi thức ăn to trước mặt liền biến mất.

Ngay sau đó, nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên xuất hiện một đạo hồng quang.

Bao lì xì thức ăn ngon!

Nữ Hiệp: Hì hì hi, rốt cuộc lại có thể ăn thức ăn ngon của Tiểu Đương Gia rồi, cảm ơn Chúa Cứu Thế đại ca ca.

Thủ Khoa Toàn Khóa: Cảm ơn Chúa Cứu Thế đại nhân.

Thiên Cổ Đệ Nhất Đế: Cảm ơn Chúa Cứu Thế đại nhân.+ 1.

Hoa Đà: Cảm ơn Chúa Cứu Thế đại nhân.+ 2.

Ta Muốn Làm Hokage: Cảm ơn Chúa Cứu Thế sư phụ.

Chúa Cứu Thế: Các ngươi hẳn là nên cảm ơn Tiểu Đương Gia mới đúng.

Tiểu Đương Gia: Cảm ơn Chúa Cứu Thế đại nhân.

Chúa Cứu Thế:...

...

Thế giới Hỏa Ảnh, làng Lá, tiệm mì ramen.

Naruto ăn một nửa bát mì, chợt đứng bật dậy, nói: "Sasuke, chúng ta đi!"

Ichiraku không khỏi nghi ngờ nói: "Naruto, ngươi còn chưa ăn xong mì đâu."

"Bây giờ ai còn ăn mì chứ? " Naruto vừa nói, vừa kéo Sasuke tay, nhanh chân đi ra khỏi tiệm mì.

Chỉ còn lại có Ichiraku đứng nguyên tại chỗ, một trận sững sờ.

...

Thanh triều, kinh thành, Hòa phủ.

Hòa Thân không nói cho bất luận kẻ nào, chuyện trong đàu xuất hiện nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên.

Những ngày qua... Hắn một mực lặng lẽ lặn ngụp trong nhóm, len lén xem anime và video trực tiếp.

Thậm chí, khiến cho hắn vào triều đều có chút ỉu xìu.

Đối mặt với Kỷ Hiểu Lamgây khó dễ, cũng không có tâm trạng đểứng đối.

Bởi vì, hắn có loại cảm giác rất chân thực, rằng có lẽ chính mình thật sự tiến vào chỗ mà tiên thần giao lưu.

Mà lúc này, Hòa Thân chiếm được một cái bao lì xì thức ăn ngon từ trong nhóm, sau khi một bát thức ăn thơm ngào ngạt xuất hiện ở trước mặt, rốt cuộc hắn đã hoàn toàn tin chắc phỏng đoán của mình.

Hòa Thân đầu tiên là dùng sức hít hà, vừa mới chuẩn bị động chiếc đũa thưởng thức một phen.

Thì lúc này, phía ngoài vang lên một trận âm thanh rõ ràng.

"Hoàng thượng giá lâm!"

Ngay sau đó, Càn Long cầm lấy chiết phiến, và Kỷ Hiểu Lam cầm tẩu thuốc đi đến.

Hòa Thân cuống quít quỳ lạy nói: "Thần, Hòa Thân, bái kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Càn Long nhẹ nhàng mở ra chiết phiến, nói: "Không cần đa lễ, bình thân."

"Tạ ơn hoàng thượng. " Hòa Thân đứng lên, nói, "Hoàng thượng, sao hôm này ngài lại tới nhà ta vật?"

Càn Long hỏi: "Ngươi là trọng thần, những ngày qua ta thấy ngươi ỉu xìu, có phải bị bệnh hay không?"

Hòa Thân khom người nói: "Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, vi thần không có việc gì."

Càn Long gật đầu, nói: "Vậy thì tốt."

Lúc này, Kỷ Hiểu Lam ở bên cạnh một mực yên lặng lặng yên hút thuốc, bỗng nghi ngờ nói: "Cái mùi gì thế nhỉ?"

Hòa Thân bĩu môi nói: " Cái mùi gì? Cả phòng đều là mùi thuốc lá của ngươi, sắp sặc chết ta rồi đấy."

Kỷ Hiểu Lam khoát tay, nói: "Không, không đúng! Là một loại mùi thơm, mùi thơm của thức ăn."

Càn Long hít mũi một cái, nói: "Hình như đúng là thế thật! Hương vị này, rất đặc biệt.... !"

Kỷ Hiểu Lam chỉ vào cái bát trên bàn, nói: "Mùi thơm hình như chính là từ nơi này."

Tiếp theo, Kỷ Hiểu Lam trực tiếp duỗi tay cầm lên một miếng thịt ở trong bát ăn thử, rồi khiếp sợ nói: "Ừm! Ăn ngon! Ăn quá ngon!

Từ nhỏ tới giờ ta chưa từng ăn món nào ngon như thế!"

Càn Long nghe thế, vội nói: "Mau cho trẫm nếm thử."

Tiếp theo, hắn bước nhanh đến phía trước, quơ lấy bát đũa trên bàn, liền lấp đầy miệng.

"Ừ! Đúng là ăn rất ngon! Còn ngon hơn cả ngự thiện phòng làm, raast ngon!"

Càn Long vừa nói, vừa nhấm nháp, vẻ mặt thỏa mãn.

Hòa Thân thì không được mà nuốt nước miếng.

Đây là thức ăn ngon hắn lấy được từ chỗ của thần tiên, chính mình còn chưa có hưởng qua đâu.

Một lát sau, Càn Long đã ăn sạch cả bát, đánh ợ một cái nói: "Hòa Thân, nhanh mời vị đầu bếp này ra cho trẫm gặp."

Hòa Thân làm khó nói: "Dạ... Đây là thần vô tình lấy được, thần thậm chí còn chưa kịp nếm thử mùi vị như thế nào, thần cũng không biết đầu bếp là ai."

Kỷ Hiểu Lam hét lớn: "Hòa Thân, ngươi thật to gan, dám khi quân!"

Hòa Thân thấp giọng nói: "Kỷ Hiểu Lam, ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Ta khi quân lúc nào?"

Kỷ Hiểu Lam nói: "Hoàng thượng, phần thức ăn ngon này vẫn còn nóng, hiển nhiên, là vừa nấu xong.

Ngoài ra, nếu như tùy tiện lấy được, sao hắn lại dám lấy về, chuẩn bị hưởng dụng chứ?"

Càn Long cũng quát lên: " Hòa Thân lớn mật, ngươi dám khi quân!"

"Bùm!"

Hòa Thân bị làm cho sợ đến mức té quỵ trên đất, cuống quít nói: "Hoàng thượng minh giám, hoàng thượng minh giám, thần thật sự không biết đầu bếp là ai, thần thật sự không biết đầu bếp là ai a."

Càn Long lại không để ý đến lời Hòa Thân nói, đáp: "Dù sao trẫm cũng không quan tâm, nếu như không tìm được đầu bếp, ngươi chính là khi quân!"

Dứt lời, Càn Long trực tiếp xoay người, bước đi ra khỏi Hòa phủ, trên mặt còn mang nụ cười đắc ý.

Ngay sau đó, Kỷ Hiểu Lam cũng đi theo.

Lập tức, cả cái gian phòng chỉ còn lại có Hòa Thân chán nản quỳ rạp xuống đất, lẩm bẩm trong lòng nói: "Biết đi đâu tìm đầu bếp đây?"

Phải biết rằng, bát thức ăn kia là do thần tiên làm, chẳng lẽ lại phải mời thần tiên tới?

Cái này căn bản là chuyện không thể!

Nghĩ tới đây, Hòa Thân không khỏi tức giận nói: "Kỷ Hiểu Lam, đều là tại cái tên Kỷ Hiểu Lam kia!"

...

Diệp Húc hiển nhiên không biết mình phát cái bao lì xì thức ăn ngon ở trong nhóm, sẽ mang cho Hòa Thân phiền toái lớn như thế.

Nếu như hắn biết, đoán chừng hắn sẽ vỗ tay kêu to: Tốt quá ấy chứ!

Trăng lặn xuống, mặt trời lên.

Biển trời nối liền, rực rỡ chói mắt.

Từng đợt gió mát thổi đến, khiến cho cánh buồm, quần áo, đều bay phấp phới.

Diệp Húc nhẹ giọng nói: "Tiểu Đương Gia, cảm ơn ngươi hai ngày này chiêu đãi, ngươi đi về trước đi."

Tiểu Đương Gia gật đầu, nói: "Vâng."

Tiếp theo trong nháy mắt, Tiểu Đương Gia liền biến mất ở trên boong tàu.

Mà Diệp Húc thì chậm rãi đi tới mũi thuyền, nhìn tiểu đảo như ẩn như hiện, cùng với vô số tàu thuyền, nhỏ giọng nói: "Đây chính là Marineford sao?"

Chương 73: Phong tỏa, chiến đấu!

Tàu Moby Dick.

Tất cả mọi người của băng hải tặc Râu Trắng, đều đứng bật dậy, đồng thời đem ánh mắt nhìn về phương hướng Marineford.

Lúc này, bọn họ không còn vui vẻ như hôm qua nữa.

Giờ đây chỉ có chiến ý, và lệ khí!

Marineford thì là cái gì?

Nó dám chém giết người thân của mình, vậy thì đạp bằng nó, phá hủy nó!

Chiến ý dạt dào, lệ khí tăng vọt!

Cả cái hải vực giống như đều sợ hãi, theo đó không ngừng run rẩy lên.

Đây chính là băng hải tặc Râu Trắng, tung hoành biển rộng, băng đoàn hoàng giả tối cao!

...

đĐảo Marineford.

Trên trăm chiếc thuyền lớn thả neo ở bên bờ.

Trên thuyền lớn đứng đầy người.

Theo lý thuyết, dưới sự chuẩn bị trước, đám người mặc áo choàng chính nghĩa hẳn là phải sục sôi ý chí chiến đấu, tràn ngập lòng tin mới đúng.

Nhưng, lúc này, thân thể không ít người như nhũn ra, trên mặt hiện đầy vẻ bối rối, cũng thấp giọng nghị luận.

"Hôm nay lại xử trảm Ace - sư đoàn trưởng số 02 của băng hải tặc Râu Trắng ở chỗ này, các ngươi nói băng hải tặc Râu Trắng có thể tới đây hay không à?"

"Hi vọng họ sẽ không tới đây."

"Trực tiếp giết chết Ace không tốt hơn à, gióng trống khua chiêng như thế làm gì."

Ngay sau đó, một gã cầm kính viễn vọng đột nhiên hét lớn: "Tới, đến rồi! Băng hải tặc Râu Trắng đến rồi!"

"Xoạt!"

Lời này vừa nói ra, mọi người giống như là kiến bò trên chảo nóng, tất cả đều bắt đầu chuyển động.

"Nơi nào?"

"Ở nơi đâu?"

"Tới bao nhiêu người?"

Một đám người nhao nhao hỏi, giống như đạn pháo liên tục bắn ra.

"Sư đoàn trưởng số 01, Marco.

Sư đoàn trưởng số 04, Saatchi.

Sư đoàn trưởng số 05, Vista.

Sư đoàn trưởng số 06, Blamenco.

Sư đoàn trưởng số 07, Rakuyo...

Đó là... Râu Trắng!"

"Hí!"

Mọi người nghe thế, đồng thời hút ngược một miệng khí lạnh, sợ hãi trong lòng càng nhiều thêm mấy phần.

"Toàn bộ thành viên... Băng hải tặc Râu Trắng đều tới."

"Ừng ực!"

Mọi người chỉ cảm thấy cổ họng một trận phát khô, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy lên.

Lúc này, người cầm \ kính viễn vọng lần nữa hét lớn: "Còn có cả... Băng hải tặc Tóc Đỏ! Benn Beckman, Yasopp, Lucky Roo... Shanks!"

"Toàn bộ thành viên băng hải tặc Tóc Đỏ cũng đến!"

Mọi người nghe thế, như bị sét đánh.

"Cái gì?"

"Hai đại hoàng giả tất cả đều đến!"

"Chẳng lẽ bọn họ định phá hủy cả Marineford sao?"

"Thế này thì xong đời."

"Haiz!"

Một gã tướng lãnh thổi lên kèn lệnh, hét lớn: "Toàn thể đứng nghiêm!"

"Xoạt!"

Mọi người nhanh chóng đứng thẳng tắp.

Tướng lãnh tiếp tục kêu lên: "Nhiệm vụ của chúng ta là cái gì? Giết hải tặc!

Lập tức có nhóm hải tặc lớn sắp tới.

Các ngươi nên làm như thế nào?"

"Giết hải tặc! " mọi người kêu to.

"Các ngươi sợ sao? " tướng lãnh hỏi.

"Không sợ! " mọi người đáp.

"Rất tốt! Cầm lên trường thương của các ngươi, rút ra trường đao của các ngươi, chuẩn bị nghênh chiến! " tướng lãnh kêu lên.

"Rầm rầm!"

Lập tức, mọi người cầm lên trường thương, rút ra trường đao, đã sẵn sàng chuẩn bị đón địch.

Ngay tại lúc đó, sự sợ hãi tràn đầy trong lòng bọn họ, cũng theo đó tiêu tán không ít.

Mấy câu nói đơn giản, liền đã điều động cảm xúc của tất cả mọi người.

Không thể không nói, nhân vật có thể trở thành tướng lãnh, đúng là có mấy phần năng lực.

...

Về mặt khác, càng ngày càng nhiều thuyền hải tặc, chạy tới từ bốn phương tám hướng.

Chẳng qua, tất cả bọn họ ngừng lại ở chỗ cách Marineford rất xa.

Hiển nhiên, bọn họ không tính tham chiến, chỉ là muốn quan sát từ xa mà thôi.

Mà khi bọn hắn thấy băng hải tặc Râu Trắng và băng hải tặc Tóc Đỏ, thì đều hiểu được, mình đến đây là đúng rồi.

...

Tướng lãnh trên trăm chiếc trên thuyền lớn, lao nhao giơ đại đao lên cao nói: "Nghênh kẻ địch!"

"Xoạt!"

Lập tức, trên trăm chiếc thuyền lớn, đồng thời xông ra biển, giống như cá diếc sang sông, vây quanh băng hải tặc Râu Trắng và băng hải tặc Tóc Đỏ đang tiến tới.

"Nổ súng!"

"Nổ súng!"

"Nổ súng!"

Trên trăm chiếc thuyền lớn đồng thời nổ súng, chi chít pháo đạn, giống như là châu chấu, đồng loạt bay về phía tàu Red Force và tàu Moby Dick.

Sư đoàn trưởng số 01 - Marco mở ra hai cánh, bắn tán loạn ra vô số ngọn lửa xanh, khiến cho rất nhiều đạn pháo còn chưa hạ xuống, liền đã nổ tan tành.

Sư đoàn trưởng số 04 - Saatchi và sư đoàn trưởng số 05 - Vista, nhanh chóng vung lên song đao, tạo thành một cổ đao phong mạnh mẽ, chém tan rất nhiều đạn pháo trên không trung.

Sư đoàn trưởng số 07 - Rakuyo, đại chùy trong tay hắn giống như sao băng xẹt qua phía chân trời, quét ngang một cái, liền đánh rơi toàn bộ đạn pháo.

...

Về mặt khác, trên tàu Red Force.

Lucky Roo, Yasopp và Rockstar cũng lao nhao giương súng, vung đao, chém tan hết tất cả đạn pháo.

...

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Những vụ nổ rung trời, khói thuốc súng cuồn cuộn!

Nước biển sôi trào, khí sóng chảy ra!

Tàu Moby Dick hình thể lớn, còn không bị ảnh hưởng quá lớn.

Nhưng, Red Force thì ảnh hưởng nghiêm trọng rồi, giống như thuyền nhỏ trong cơn bão táp, tùy thời đều có khả năng bị lật.

Lúc này, lại một vòng pháo đạn bay vụt đến.

Các hải tặc lần nữa ra tay ngăn cản.

Lúc tướng lãnh chuẩn bị bắn vòng pháo đạn thứ ba, Marco thấp giọng quát: "Cho các ngươi công kích lâu như vậy, cũng nên đánh trả rồi!"

Dứt lời, Marco chợt xuất ra một quyền.

Một luồng lửa xanh cự đại giống như cự long gầm thét, giương nanh múa vuốt gào thét lao tới phía những con thuyền lớn.

"Ầm!"

Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc, bốn chiếc, năm chiếc!

Một đường thẳng tắp, ước chừng năm chiếc thuyền lớn đá bị nổ tung, ánh lửa ngất trời, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.

Ngay sau đó, sư đoàn trưởng số 04 - Saatchi và sư đoàn trưởng số 05 – Vista vung lên song đao, tạo thành hai cổ đao phong lốc xoáy, trực tiếp xay nát nhưng chiếc thuyền kia.

Mà người đứng ở trên thuyền, thì máu tươi phun trào, ngã khỏi boong tàu.

Sư đoàn trưởng số 07 - Rakuyo, quét ngang Lưu Tinh Chùy một cái, hai chiếc thuyền lớn đều vỡ nát tan tành.

...

Ngay tại lúc đó, Yasopp liên tục bóp bò.

"Phanh!"

"Phanh!"

"Phanh!"

Mỗi một phát đạn đều nhắm ngay giữa động cơ của con thuyền, để cho từng chiếc từng chiếc thuyền lớn hoàn toàn dừng hoạt động.

Rockstar thì nhảy lên cao, bổ ngang một đao, hai chiếc thuyền bị chia ra làm hai lớn từ trung gian.

...

Mặc dù băng hải tặc Râu Trắng và băng hải tặc Tóc Đỏ đối mặt với hơn trăm chiếc thuyền lớn, nhưng họ vẫn không sợ hãi, vô cùng thong dong.

Rất nhanh, cả cái hải vực giống như đã trải qua đại tai họa, biển lửa cả trời, khói bay dầy đặc.

Sư đoàn trưởng số 04 - Saatchi và Sư đoàn trưởng số 05 - Vista lần nữa vung lên song đao, chém những con thuyền lớn phía trước thành mảnh nhỏ.

Đến đây, tuyến phong tỏa do trên trăm chiếc thuyền lớn tạo thành, đã mở ra một cái lỗ hổng cự đại.

Marco kêu lên: "Dùng hết tốc độ tiến về phía trước!"

Ngay tại lúc đó, Benn Beckman cũng kêu lên: "Dùng hết tốc độ tiến về phía trước!"

Lập tức, hai chiếc tàu Moby Dick và Red Force, chở toàn bộ thành viên băng hải tặc Râu Trắng và băng hải tặc Tóc Đỏ, ở trong lửa đạn đầy trời, nhanh chóng tiến về phía Marineford.

Chương 74: Đồ Sơn Nhã Nhã VS Thanh Trĩ, kịch chiến!

Một khi xuất hiện lỗ hổng, chỉ bằng vào số thuyền lớn còn lại, hiển nhiên là không cách nào ngăn cản băng hải tặc Râu Trắng và băng hải tặc Tóc Đỏ.

Rất nhanh, tàu Red Force và tàu Moby Dick liền chạy ra khỏi vòng vây lửa đạn, cách Marineford cũng càng ngày càng gần.

Lúc này, mặt biển cuộn trào, đột nhiên xuất hiện tầng băng rất dầy, nhưng lại khiến cho tàu Red Force và tàu Moby Dick không cách nào tiến thêm.

Tiếp theo, Thanh Trĩ vóc người cao gầy, tóc quăn chậm rãi đi tới.

Đồ Sơn Nhã Nhã thản nhiên nói: "Để cho ta nhìn xem trái Băng Băng của thế giới Vua Hải Tặc, đến tột cùng là cái gì nào."

Dứt lời, Đồ Sơn Nhã Nhã nhảy xuống, rơi vào trên mặt băng.

Ngay tại lúc đó, tầng băng xung quanh tàu Red Force và tàu Moby Dick nổ tung, rồi nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, lần nữa biến thành nước biển gợn sóng.

Diệp Húc liếc nhìn Đồ Sơn Nhã Nhã, rồi sau đó lên tiếng nói: "Tiếp tục đi tới!"

Tàu Red Force và tàu Moby Dick không hề dừng lại, đi thẳng về phía Marineford.

"Hừm?"

Thanh Trĩ cau chân mày lại, hắn thật sự bất ngờ vì có người lại có thể nhanh chóng phá mở lớp băng dày của mình.

Ngay sau đó, hắn chuẩn bị phát động Thời Đại Băng Hà thêm lần nữa, muốn một lần nữa đóng băng hai chiếc thuyền hải tặc.

Song, mặt biển mới xuất hiện một chút tầng băng, đã rất mau hóa thành nước biển, căn bản không cách nào ngăn cản tàu Red Force và Moby Dick đi tới

Đồ Sơn Nhã Nhã thản nhiên nói: "Ở trước mặt ta, cũng đừng có phí sức lực."

Thanh Trĩ lúc này mới đem ánh mắt rơi vào trên người Đồ Sơn Nhã Nhã, nghi ngờ nói: "Năng lực của ngươi là từ loại trái cây gì?"

Đồ Sơn Nhã Nhã nói: "Băng Hệ pháp thuật."

"Băng Hệ pháp thuật? " Thanh Trĩ cau mày nói, "Tốt, vậy hãy để cho ta thử Băng Hệ pháp thuật của ngươi đi."

Dứt lời, một nhũ băng khổng lồ nhô ra, đâm về phía khuôn mặt Đồ Sơn Nhã Nhã.

Đồ Sơn Nhã Nhã mặt không đổi sắc, giơ tay lên tung ra một quyền.

"Phanh!"

Nhũ băng tan vỡ trong nháy mắt, hóa thành một đống vụn băng, rơi đầy ở trên mặt đất.

Thanh Trĩ trố mắt nhìn, lại là hai cây nhũ băng đâm về phía Đồ Sơn Nhã Nhã.

"Phanh!"

"Phanh!"

Đồ Sơn Nhã Nhã tung ra hai đấm, hai cây nhũ băng đều phát ra tiếng vỡ.

Lúc này, mười mấy cái nhũ băng từ bốn phương tám hướng, đồng thời đâm tới phía Đồ Sơn Nhã Nhã.

Sắc mặt Đồ Sơn Nhã Nhã vẫn không thay đổi, trong nháy mắt quanh thân nàng xuất hiện một cái tầng băng hình tròn, tựa như một quả trứng ướp lạnh, bao quanh nàng ở giữa.

"Ầm!"

"Ầm!"

Nhũ băng đụng vào trứng ướp lạnh, phát ra một trận nổ, cả mặt biển bị đóng băng cũng run rẩy lên theo đó.

Tiếp theo, trứng ướp lạnh chậm rãi tan vỡ, Đồ Sơn Nhã Nhã vẫn hoàn hảo đứng nguyên tại chỗ.

"Ngươi công kích hồi lâu, bây giờ đến phiên ta."

Đồ Sơn Nhã Nhã dứt lời, vô số gai băng nhọn liên tiếp lao về phía Thanh Trĩ.

Thanh Trĩ thấy vậy, chỉ có thế đánh ra, hoặc lộn nhào, hoặc chạy trốn... Không ngừng né tránh.

Song, số lượng gai băng nhọn thật sự quá nhiều, tốc độ cũng thật sự quá nhanh, Thanh Trĩ hiểu được nếu tiếp tục né tránh thì tình huống sẽ hết sức bất lợi đối với mình.

Vì thế, hai tay hắn nhanh chóng ngưng tụ ra một đôi băng đao khổng lồ, lúc gai băng nhọn đã tới, hắn liền dùng khoái đao chém xuống.

"Răng rắc!"

"Răng rắc!"

Quả nhiên, một đống gai băng nhọn đều bị gãy.

Thanh Trĩ nắm chắc thời gian, lại đóng băng mặt biển.

"Xoạt!"

Trong phút chốc, những cái gai băng lao về phía Đồ Sơn Nhã Nhã.

Ngay tại lúc đó, không trung còn xuất hiện vô số trụ băng rất lớn, giống như đạn đạo, ẩn chứa uy thế kinh khủng, điên cuồng đập xuống.

Một bên muốn đối mặt với gai nhọn dưới đất, một bên còn muốn đối mặt với trụ băng trên không trung.

Cho dù là Đồ Sơn Nhã Nhã, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút đáp ứng không xuể, nện bước lộ ra vẻ có phần rối loạn.

Mặc dù, chẳng qua là giao thủ trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Nhưng, Thanh Trĩ đã hiểu được thực lực của Đồ Sơn Nhã Nhã mạnh bao nhiêu, tuyệt đối không thể cho nàng có chút khe hở nào.

Phải nhanh chóng đánh bại nàng!

Vì thế, Thanh Trĩ ngưng tụ ra càng ngày càng nhiều gai băng nhọn và trụ băng, uy thế cũng càng thêm mãnh liệt.

"Phanh!"

Rốt cuộc, Đồ Sơn Nhã Nhã sơ sẩy một cái, bị một cây trụ băng đụng phải thân thể, đau đến mức nhướn mày, cấp tốc rời xa phạm vi công kích của trụ băng và gai băng nhọn.

Đồ Sơn Nhã Nhã đứng ở trên mặt băng đàng xa, sắc mặt vô cùng băng hàn, hét lớn một tiếng: "Vô tẫn tửu hồ, mãn thượng!" (vô vàn bầu rượu, tràn đầy)

Tiếp theo, Đồ Sơn Nhã Nhã giơ lên bầu rượu to bên hông, điên cuồng rót rượu vào trong miệng.

"Ừng ực, ừng ực!"

Đợi đến một giọt rượu cuối cùng rơi vào trong cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của Đồ Sơn Nhã Nhã, phía sau nàng chợt xuất hiện chín cái đuôi như ẩn như hiện.

Ngay tại lúc đó, một luồng hơi thở mạnh mẽ đến kinh khủng, từ trong cơ thể nàng ầm ầm bộc phát.

Mặt biển đang đóng băng, giống như là pha lê bị đập mạnh, lấy Đồ Sơn Nhã Nhã làm trung tâm, không ngừng nứt vỡ.

Cuồng phong gào thét, nhiệt độ trong phạm vi hơn mười dặm chợt giảm xuống.

Mặt trời treo trên bầu trời, tinh không vạn lí, lại có những bông tuyết lớn như là lông ngỗng nhè nhẹ rơi xuống.

Nơi xa, tất cả mọi người đều mờ mịt nhìn hướng bầu trời, vẻ mặt không giải thích được.

Mà trên trán Thanh Trĩ thì toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi khó có thể che dấu vẻ.

Chẳng qua, không đợi Thanh Trĩ kinh ngạc bao lâu, bông tuyết nhẹ bay như là lông ngỗng liền ngưng tụ thành một cái băng tiễn, mười cái băng tiễn, trăm cái băng tiễn... Chi chít không thể đếm hết.

Ngay sau đó, tất cả băng tiễn bắn ra giống như đạn, đồng loạt bay về hướng Thanh Trĩ.

Thanh Trĩ vội vàng né tránh, nhưng, số lượng thật sự quá nhiều, căn bản muốn tránh cũng không được!

"Phanh!"

"Phanh!"

"Phanh!"

Cây băng tiễn thứ nhất đâm vào trong cơ thể Thanh Trĩ.

Ngay sau đó, cây thứ hai, cây thứ ba, cây thứ tư... vô số băng tiễn, toàn bộ đều đâm vào trong cơ thể Thanh Trĩ, hắn đau đến mức phun ra một ngụm nước chua, cũng khiến cho hơn phân nửa thân thể hắn bị đóng băng triệt để.

Nếu như là người bình thường, bị như đòn nghiêm trọng này, đã sớm chết được không thể nữa chết rồi.

Song, Thanh Trĩ nhưng ngược lại khí thế đại thịnh, hét lớn một tiếng: "Không nghĩ tới, trên đời còn người sử dụng băng được đến trình độ này, vậy thì thử một chiêu này đi!"

"Xoạt!"

Lập tức, quanh thân Thanh Trĩ không ngừng toát ra khối băng dầy cộm nặng nề, không bao lâu sau, lại mơ hồ tạo thành một con Băng Long dài hơn ngàn mét, thô hơn trăm thước.

Băng Long nhảy vọt lên, che khuất bầu trời, đầu rồng dữ tợn, giống như có lực lượng xé nát màn trời.

Đứng ở trên lưng Băng Long, Thanh Trĩ dùng một đôi con ngươi lạnh lùng, khóa thật chặt Đồ Sơn Nhã Nhã.

Cuối cùng, hét lớn một tiếng: "Đi đi!"

"Xoạt!"

Lập tức, Băng Long phát ra tiếng xé gió, hơi thở kinh khủng vô tận thổi quét, cắn xé về hía Đồ Sơn Nhã Nhã.

Đồ Sơn Nhã Nhã sắc mặt như thường, lạnh lùng nói: "Hình thể càng lớn, uy lực lại càng lớn ư?

Vậy ngươi liền nếm thử một chiêu ta mới tạo ra sau khi xem anime đi!"

"Xoạt!"

Lập tức, vô số khối băng khổng lồ từ trên mặt biển bay lên, cũng giống như là bị Băng Long và Thanh Trĩ hấp dẫn, đồng loạt đập tới.

"Phanh!"

"Phanh!"

"Phanh!"

Khối băng càng ngày càng nhiều, càng đập càng nhiều.

Rất nhanh, đã vây Thanh Trĩ cùng và cả con Băng Long kín mít ở giữa, tạo thành một viên Băng Cầu khổng lồ đường kính mấy ngàn thước.

Xa xa nhìn qua, tựa như một vầng băng nguyệt phát sáng khổng lồ treo ở trên bầu trời.

Rung trời che lấp mặt trời, chói mắt, rực rỡ!

"Băng Bạo Thiên Tinh!"

Chương 75: Hỗn loạn, khói thuốc súng cuồn cuộn!

Yên lặng!

Cả hòn đảo Marineford giống như cũng bị Băng Nguyệt khổng lồ đóng băng, vô cùng yên tĩnh.

Nơi xa, tất cả mọi người đều há hốc mồm, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trong khoảng thời gian ngắn, lại quên mất chiến đấu.

Bọn họ... Đều bị cái tràng diện kinh người kia làm cho hoàn toàn ngây dại.

"Răng rắc!"

Lúc này, mặt ngoài Băng Nguyệt xuất hiện tiếng vỡ ra nhè nhẹ.

Cuối cùng, ầm ầm nứt vỡ!

Vô số khối băng, giống như là thiên thạch từ trên trời giáng xuống, tứ tán rớt xuống.

Nện cho mặt biển đóng băng tan vỡ không ngừng, đảo Marineford tung bay bụi đất, ầm nổi lên bốn phía.

Mà trừ khối băng rơi xuống ra, một cái bóng dáng cao gầy, cũng rơi xuống theo.

Chính là Thanh Trĩ!

Mặc dù bị vô số khối băng đập trúng, bị khối băng khổng lồ hoàn toàn bao lại, hắn vẫn không chết.

Không thể không nói, trái Băng Băng đúng là vô cùng cường đại.

Dĩ nhiên, qua mấy đợt công kích, Thanh Trĩ còn là bị thương không nhẹ, hắn thở hổn hển, cả người lộ ra vẻ vô cùng chật vật.

Mà Đồ Sơn Nhã Nhã sau khi thi triển Băng Bạo Thiên Tinh, yêu lực cũng tiêu hao không ít, trên mặt cũng hiện ra vẻ mệt mỏi.

Chẳng qua, hai người đều không có thời gian để nghỉ ngơi.

Ngay sau đó, hai người đồng thời thi triển thân pháp, hoặc ra quyền, hoặc đá chân, hoặc thúc dục trụ băng... công kích tới phía đối phương.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Mặt khác, sau khi vô số khối băng rơi xuống, cũng kéo đáng người áo choàng chính nghĩa về thực tế, đồng thời phát ra một trận tiếng nghị luận.

"Người kia... Đến tột cùng là ai?"

"Hình như... Hình như chưa từng thấy qua."

"Thế mà lại có thể sáng tạo ra cái loại hiệu quả đóng băng này, quả thực là quá mức đáng sợ."

"Trong biển rộng, đến tột cùng có bao nhiêu hải tặc cường đại?"

"Hội chính nghĩa chúng ta thật sự có thể thắng sao?"

"Chẳng lẽ... Cô ta cũng ăn trái Băng Băng? Nhưng, không phải là mỗi loại Trái Ác Quỷ chỉ có duy nhất một quả đấy sao?"

"Đến tột cùng thì chuyện gì đã xảy ra?"

Mà mọi người trên tàu Red Force và tàu Moby Dick, thì nắm chắc cơ hội lần này, rốt cuộc thành công cập bờ.

"Xông lên a!"

"Đạp bằng Marineford!"

"Cứu ra Ace!"

"Ace, chúng ta tới cứu ngươi rồi đây!"

Các hải tặc lao nhao giơ lên vũ khí, hét lớn, xông thẳng về hướng Marineford.

"Đạp đạp đạp!"

Các chàng trai áo choàng chính nghĩa thấy vậy, nhanh chân chạy tới, điên cuồng nổ súng về phía nhóm hải tặc.

"Phanh!"

"Phanh!"

"Phanh!"

Ánh lửa bắn ra bốn phía, khói thuốc súng cuồn cuộn.

Hải tặc có thể đã tới Marineford, sao có thể yếu ớt?

Bọn họ không ngừng né tránh, rất nhanh liền đã tới trước mặt đám áo choàng chính nghĩa, giơ đao chém giết.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả hòn đảo Marineford văng máu tươi khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

Ngồi ở chủ vị, Kizaru lấy tay chống cằm, hết sức mệt mỏi nhìn tình hình chiến đấu, nói: "Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp nha, bắt giặc phải bắt vua trước."

Dứt lời, thân thể hóa thành một chùm tia sáng, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía trước Râu Trắng.

Duỗi ra ngón tay, tụ tập quang năng.

"Bát Xích Quỳnh Câu Ngọc!"

Song, không đợi Kizaru phát động công kích, Namikaze Minato liền xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Namikaze Minato cầm kunai trong tay, nhắm ngay cổ Kizaru, nói: "Kizaru, không được nhúc nhích."

Kizaru lập tức thu lại công kích, cũng giơ lên hai tay, nói: "Thật là đáng sợ a."

Namikaze Minato tiếp tục nói: "Ta vẫn muốn biết trái Thiểm Thiểm nhanh đến mức nào, hi vọng ngươi cho ta cơ hội."

Dứt lời, một cái kunai chợt đâm lên cổ Kizaru.

"Hưu!"

Lập tức, Kizaru trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, hướng nơi xa bay đi.

Nhưng, lúc Kizaru mới vừa hiện thân, Namikaze Minato cũng xuất hiện theo ở bên cạnh hắn.

Hơn nữa, lần nữa giơ lên kunai, chuẩn bị đâm Kizaru.

Kizaru thấy vậy, lại biến thành một đạo lưu quang, không ngừng né tránh.

Hai người một trốn, một đuổi theo, giống như lưu tinh, vẽ ra hào quang chói mắt trên không trung.

Các áo choàng chính nghĩa thấy vậy, liền phát ra một trận nghị luận.

"Còn đây là ai?"

"Hình như cũng chưa từng thấy qua..."

"Hắn lại có tốc độ nhanh đến thế!"

"Băng hải tặc Tóc Đỏ đến tột cùng là có thực lực như thế nào a!"

"Thật là quá đáng sợ."

...

Hawkeye với hai tròng mắt sắc bén vô cùng, phía sau đeo một thanh kiếm Thánh Giá, đứng ở đàng xa, nhìn thẳng phía trước, tập trung tất cả lực chú ý ở trên người Râu Trắng.

Tiếp theo, chậm rãi rút ra kiếm Thánh Giá.

Lúc này, Shanks lên tiếng kêu to: "Hawkeye, ta biết ngươi muốn khiêu chiến với cường giả thế giới đệ nhất.

Nhưng, Râu Trắng căn bản không phải người mạnh nhất thế giới, ngươi cũng không cần uỗng phí thời gian.

Cho ta chút mặt mũi, đứng thao gia vào trận chiến đấu này!"

Hawkeye nghe thế, con ngươi khẽ nheo lại.

Hồi lâu, lại thả kiếm Thánh Giá vào trong vỏ kiếm.

Xoay người, chậm rãi rời đi.

"Người này, vẫn luôn làm theo ý mình như vậy. " Akainu cau mày nói.

Nơi xa, Doflamingo mặc áo màu hồng quét mắt nhìn Shanks, Aizen và Râu Trắng.

Cuối cùng, vững vàng đã tập trung vào trên người Diệp Húc.

Thấp giọng nói: "Hắn cũng tới, lần chiến đấu này không dễ dàng rồi."

Dứt lời, cánh tay Doflamingo bắn tán loạn ra vô số dây nhỏ không thểnhìn thấy bằng mắt thường, buộc lên đám mây trên không trung, nhẹ nhàng lôi kéo, nhanh chóng thoát khỏi Marineford.

Akainu trầm giọng nói: "Người này cũng đi nha. Quả nhiên, Thất Vũ Hải, cuối cùng cũng chỉ là một đám hải tặc mà thôi, căn bản là không đáng tin cậy! Hẳn là chém giết hết thảy mới đúng!"

Akainu vừa nói chuyện, vừa bước ra một bước, chậm rãi đi tới phía trước, đối mặt với vô số viên đạn dày đặc bắn ra như mưa, giống như rảo bước trong công viên, vô cùng bình tĩnh.

Phàm là thấy hải tặc, liền giơ quyền đuổi giết!

Hắn tựa như một Ma Vương trong địa ngục, người người sợ hãi.

Lúc này, Aizen đèu mắt kiếng, nhìn qua vô cùng văn nhã, đột nhiên xuất hiện ở phía trước.

"Lần trước, ta đã muốn giao thủ với người có thể thao túng nham thạch như ngươi rồi.

Bây giờ rốt cuộc đã có thể như nguyện.

Thời điểm ngươi sử dụng nham thạch nóng chảy, tự thân có cảm thấy đau đớn và cực nóng không?

Còn có, thời điểm ngươi sử dụng nham thạch nóng chảy, có cảm thấy sinh mệnh xói mòn không?

Đúng rồi, ngươi có thử kiểm tra xem nhiệt độ nham thạch nóng chảy của mình chưa, đến tột cùng cao bao nhiêu?"

Aizen giống như là một em bé tò mò thích hỏi, liên tục hỏi ra vài vấn đề.

Bộ dáng kia, căn bản là không giống như tới chiến đấu, mà là học giả đến đây để thảo luận.

Akainu nhướn mày, trầm giọng nói: "Ngươi đã muốn biết nhiệt độ là bao nhiêu, vậy thì chính mình thể nghiệm đi!"

Dứt lời, cánh tay phải chợt biến thành nham thạch nóng chảy, chợt oanh kích về phía Aizen.

Thân hình Aizen chợt lóe, dễ dàng tránh né, ung dung nói: "Nhiệt độ là có chút cao, đoán chừng, cùng không khác nham thạch phun ra từ núi lửa là mấy.

Dưới tình huống bình thường, thân thể nhân loại, căn bản là không cách nào thừa nhận loại nhiệt này độ.

Quả nhiên, là Trái Ác Quỷ hoàn toàn thay đổi thể chất!"

Aizen nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.

"Chán sống! " Akainu thấy đối phương không nhìn thẳng chính mình, lúc này giận dữ, lần nữa giơ quyền đánh về phía Aizen.

Aizen nhìn như không thèm để ý, thực ra đã làm xong phòng bị, lần nữa đung đưa thân thể, thành công tránh qua công kích của Akainu.

Chương 76: Trận chiến đẫm máu, cuối cùng cũng thấy Ace!

"Tí tách!"

"Xuy!"

Cuồn cuộn nham thạch nóng chảy, từ trên cánh tay phải của Akainu chậm rãi nhỏ xuống, tạo thành những cái hố trên mặt đất, sương khói dầy đặc, không khí vặn vẹo không ngừng.

Akainu liên tục công kích, nhưng đều bị Aizen thoải mái né tránh.

Rốt cuộc, Akainu nổi giận.

"Đại phóng hỏa!"

Tay hắn chợt hóa to ra, che khuất bầu trời, chợt oanh kích về phía Aizen.

Aizen cau chân mày lại, nhanh chóng rút ra trường đao trong tay.

"Bankai!"

"Ầm!"

Một luồng linh áp mạnh mẽ, điên cuồng phun trào, mặt đất ầm ầm nứt nẻ, sụp đổ.

Thân hình Aizen chợt lóe, tránh được công kích, đồng thời, chợt xuất ra một kiếm.

"Răng rắc!"

Lập tức, một quyền kia bị chia ra làm hai từ trung gian.

Ngay sau đó, đột nhiên nó phát nổ, nham thạch bắn tung tóe.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Nơi xa, mọi người đều trúng chiêu, kêu thảm thiết liên tục, khói lửa tràn ngập.

Thậm chí, còn có một ít khối vụn nham thạch nóng chảy, bay về phía tàu Red Force và tàu Moby Dick, khiến cho Diệp Húc, Shanks cùng với đám người Râu Trắng liên tục phải né tránh và ngăn cản.

Diệp Húc quát lên: "Aizen, nếu như ngươi đánh không lại, liền thay người đi."

Aizen vội nói: "Xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Nói dứt lời, trong nháy mắt Aizen xuất hiện ở bên cạnh Akainu, một đao chợt bổ về phía cánh tay phải của hắn.

"Rầm rầm!"

Cánh tay phải của Akainu rơi xuống, hóa thành một bãi nham thạch nóng chảy, hòa tan mặt đất thành một cái lỗ thủng lớn.

Chẳng qua, ngay sau đó, trong cơ thể Akainu lại vừa chảy ra rnham thạch nóng, cũng chậm rãi ngưng tụ thành một cái cánh tay mới.

Con ngươi Aizen hơi lóe lên, nói lời tán thưởng: "Nham thạch nóng chảy có thể hóa thành cánh tay, đúng là một loại lực lượng không tệ chút nào.

Chẳng qua là... Không biết sau khi ngươi bị chặt rụng cánh tay, sẽ có cảm giác đau không nhỉ?

Ngoài ra, nham thạch nóng chảy có thể khôi phục cánh tay một cách vô hạn ư?"

Dứt lời, thân hình Aizen như huyễn, nhanh chóng vung đao, thoáng vọt qua từ bên cạnh Akainu.

"Lạch cạch!"

Hai cánh tay của Akainu rơi xuống, ngay sau đó, trong cơ thể lại cuồn cuộn chảy ra nham thạch nóng chảy, ngưng tụ thành tay mới cánh tay.

"Vô liêm sỉ!"

Akainu lần nữa giận dữ, hai tay càng ngày càng nhiều nham thạch nóng chảy, mắt thấy liền lại muốn đánh ra "Đại phóng hỏa" rồi.

Aizen lạnh nhạt nói: "Ta mới vừa bảo đảm với Chúa Cứu Thế đại nhân, thế nên, tạm thời ngươi vẫn không thể đánh ra chiêu này."

Dứt lời, Aizen chợt xuất ra một đao.

Quát lên: "Phá đạo chi cửu thập, Hắc Quan!"

Năng lượng màu đen dồi dào, vọt về phía Akainu, tạo thành một cái quan tài màu đen khổng lồ, vững vàng vây Akainu ở bên trong.

Trong phút chốc, cả mảnh thiên địa không còn nhiệt độ cực nóng do nham thạch nóng chảy mang đến nữa.

Có... chỉ là hàn khí lành lạnh và âm lãnh.

Tiếp theo, trên trăm thanh trường kiếm màu đen, thổi quét ra hơi thở lạnh lẽo, đồng loạt đâm vào trong quan tài đen.

Lập tức, cuồn cuộn nham thạch nóng chảy tràn ra khỏi chiếc quan tài đen.

"Xuy!"

Nơi nham thạch nóng chảy đi qua, khói lửa bay lên, mặt đất tràn ngập một mảnh lửa đỏ.

"Răng rắc!"

Ngay sau đó, quan tài đen ầm ầm tan vỡ, Akainu chật vật đứng ở đàng xa, toàn thân chảy ra nham thạch nóng chảy, không ngừng thở hổn hển.

Diệp Húc thấy vậy, mỉm cười nói: "Đóng cửa đánh Akainu, Aizen dùng chiêu này không sai."

...

Đứng ở đàng xa, Chiến Quốc mang mắt kiếng tròn, để kiểu đầu dứa, giống như là một thư sinh yếu ớt, nhìn Marineford không ngừng bị phá hư, và người của áo choàng chính nghĩa không ngừng chết thảm, gương mặt dần dần trở nên méo mó.

Cuối cùng, mang theo đầy ngập tức giận, nhảy xuống.

Quát to một tiếng: "Râu Trắng!"

"Oong!"

Trong phút chốc, quanh thân Chiến Quốc bắn tán loạn ra vạn đạo kim mang chói mắt.

Ngay tại lúc đó, thân thể của hắn không ngừng bành trướng, trở nên to lớn!

Cuối cùng, hóa thành một người khổng lồ giống như Phật Đà Kim Sắc!

Thần thánh, sáng chói!

Giống như có loại lực lượng cường đại trấn áp được hết thảy tà ác.

Chiến Quốc giơ lên quả đấm khổng lồ, chợt phất qua phía Râu Trắng.

Râu Trắng giương khóe miệng lên, nói: "Cũng nên để ta tới giao thủ rồi."

Dứt lời, hắn cũng xuất ra một quyền.

"Ầm!"

Quyền với quyền chạm nhau, không gian giống như xuất hiện tiếng nứt vỡ khe khẽ, biển rộng sôi trào, sóng biển gào thét, cả hòn đảo Marineford đều kịch liệt lay động lên.

Trên trán Chiến Quốc chảy xuống mồ hôi hột, nói lời tán thưởng: "Không hổ là người mạnh nhất thế giới, nhưng, ngươi lựa chọn tới Marineford ta quấy rối, thì chắc chắn là ngươi sai rồi!"

Chiến Quốc dứt lời, lần nữa xuất ra một quyền.

Râu Trắng vui mừng không sợ hãi, lấy quyền đáp lại.

"Ầm!"

Xung quanh, mặt đất cùng với trụ sở ở đằng xa, rốt cuộc không chịu được loại quyền kình kinh khủng này, đồng thời phát nổ, sụp đổ, tạo thành những khe nứt rất sâu.

Bàn về lực lượng, ai có thể so sánh với Râu Trắng?

Mặc dù Chiến Quốc có Phật Đà chi lực, cũng không thể!

"Đông!"

"Đông!"

"Đông!"

Liên tục cùng Râu Trắng va chạm hai quyền, rốt cuộc Chiến Quốc không địch lại, lui về sau ba bước, mới đứng vững thân hình.

Kapp ngồi ở phía xa thấy vậy, ánh mắt ngưng tụ, tung người đi về phía Chiến Quốc, chuẩn bị giúp hắn một tay.

Lúc này, Shanks Tóc Đỏ lại chắn phía trước, cười nói: " Lão già Kapp, ta cảm thấy là ngươi vẫn không nên đi tham gia náo nhiệt đâu.

Ở lại đây chơi với ta đi."

Tiếp theo, Shanks nói với Luffy: "Luffy, lâu lắm không gặp ông của ngươi, ngươi có nhớ ông ngươi không?"

Luffy tiến lên ôm lấy bắp đùi Kapp, kêu lên: "Ông, các ngươi không thể giết Ace ca ca."

Kapp nhìn Shanks chằm chặm, lại nhìn Ace trên đài xử tử, và Chiến Quốc ở phía xa.

Cuối cùng, đem ánh mắt rơi vào trên người Luffy, thở dài.

Tiếp theo, cả người thẳng tắp ngã trên mặt đất, "ngất xỉu".

Shanks thấy vậy, khóe miệng nhẹ nhàng rút ra, nói với Luffy đang còn có chút sững sờ: "Ngươi ở chỗ này chăm ông ngươi đi."

Luffy gật đầu lia lịa, nói: "Vâng."

...

Lúc này, người của áo choàng chính nghĩa cùng nhóm hải tặc vẫn tiếp tục kéo dài cuộc chiến đấu.

Lửu đạn rung trời, đạn bay như mưa.

Những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Gần như mỗi một giây đồng hồ, đều có người chết đi.

Cả hòn đảo Marineford, giống như hóa thành Địa Ngục Tu La, kinh khủng đến cực điểm.

"Ace, chúng ta đi cứu ngươi đây!"

"Ace, chờ chúng ta!"

Từng đợt tiếng hô, vang dội caR thiên địa.

Cứu Ace, là mục đích cuối cùng và niềm tin của các hải tặc.

Con người, một khi đã có niềm tin, liền có thể bộc phát ra lực lượng cường đại.

Đám hải tặc vừa chém giết, vừa xông tới, mặc dù trên người hiện đầy vết thương, nhưng vẫn không ngừng đi tới phía đài xử tử.

Ace nhìn tháy mọi người bị thương, hai tròng mắt mông lung một mảnh, từng giọt nước mắt, không ngừng lăn xuống.

Lúc này, Marco phóng qua những trở ngại nặng nề, bay đến trước mặt Ace.

Sang sảng cười nói: "Ace, ngươi cái tên này, làm sao mà khóc nhè hả.

Được rồi! Ta bây giờ liền tới cứu ngươi, rồi chúng ta cùng nhau chiến đấu!"

Dứt lời, hắn ngưng tụ ra một đoàn Thanh Viêm liền đánh về phía còng tay của Ace.

Song, phía sau lại vang lên một đạo âm thanh âm lãnh: "Cứu hắn? Ngươi còn không có bản lĩnh này!"

Chương 77: Xử trảm, Diệp Húc ra tay!

Theo âm thanh này vang lên, một đạo lôi điện khổng lồ từ trên trời giáng xuống, rơi mạnh vào sau lưng Marco.

"Ầm!"

Một trận nổ ầm vang, Marco ho ra một ngụm máu lớn, phía sau lưng bốc từng luồng khói đen, ngã thẳng xuống đài xử tử.

Ace kinh hoảng hét lớn: "Marco!"

Saint Bruno nhếch miệng cười nói: "Không cần lo lắng đâu, toàn bộ hải tặc tới Marineford hôm nay, đều sẽ phải chết!"

Tuy là nói như vậy, nhưng, Saint Bruno nhìn về phía trận chiến đấu ở phía dưới, ánh mắt cũng biến hóa một trận.

Trong lòng lẩm bẩm nói: "Cô gái chiến đấu với Thanh Trĩ, đến tột cùng là người nào? Tại sao cô ta cũng có năng lực đóng băng mạnh mẽ như vậy?

Tốc độ của chàng trai tóc vàng kia, thế mà có thể đuổi theo Kizaru, thật sự không thể tin nổi.

Còn có... cái chiêu thức mà đao khách kia đánh ra khi chiến đấu cùng Akainu...

Những người này, đến tột cùng là từ đâu nhô ra?"

Hồi lâu, khóe miệng Saint Bruno khẽ câu lên, nhếch miệng cười nói: "Chẳng qua, xuất hiện loại cường giả thế này cũng là chuyện tốt, càng mạnh càng tốt!"

Nghĩ tới đây, Saint Bruno cất cao giọng nói: " Không chuyện ác nào mà hải tặc không làm, tội lớn đến cực điểm!

Hôm nay, Saint Bruno ta chém giết con của Vua Hải Tặc Gol. D. Roger, thành viên của băng hải tặc Râu Trắng - Potter Kaz. D. Ace!

Thiên hạ chứng kiến!

Chính nghĩa vạn tuế!"

Saint Bruno giọng như chuông lớn, vang vọng khắp cả đảo Marineford.

Không!

Không chỉ là Marineford, thanh âm của hắn còn thông qua điện thoại ốc sên, truyền đến đài truyền hình, truyền đến toàn thế giới!

Lập tức, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn chằm chằm màn hình TV, đồng thời phát ra một trận tiếng nghị luận.

"Đại tin tức, đại tin tức a! Ace dĩ nhiên là con trai của Vua Hải Tặc Roger."

"Sắp hành hình rồi!"

"Năm đó Roger cũng bị chết ở nơi này, không nghĩ tới con của hắn cũng là như thế."

"Cứ như vậy, có thể nói là thời đại của Roger sắp chấm dứt thật sự rồi?"

"Không chỉ là thời đại của Roger, mà còn là sự chấm dứt của cả một thế hệ xưa cũ!

Phải biết rằng, Ace chính sư đoàn trưởng số 02 của Râu Trắng.

Kế tiếp, băng hải tặc Râu Trắng nhất định sẽ gặp tổn hại nặng nề!"

...

Marineford.

Vốn là mọi người vẫn còn đang kịch chiến, vào giờ khắc này cũng không khỏi dừng lại động tác, đồng thời đem ánh mắt tập trung lên dài hành hình.

Hình như Saint Bruno rất thích vẻ mặt hoảng sợ của mọi người lúc này, khóe miệng khẽ câu lên.

Tiếp tục cất cao giọng nói: "Thời gian đã đến, bây giờ hành hình!"

Dứt lời, Saint Bruno tự mình rút ra một thanh trường kiếm, chợt bổ về phía đầu của Ace.

Râu Trắng sắc mặt đại biến, muốn ngăn cản, nhưng lại không thể làm gì.

Bởi vì khoảng cách thật sự quá xa.

Luffy gấp gáp kêu to: "Không được, Ace!"

"Ace! " đám người Marco, Saatchi và Vista, cũng lao nhao kêu to.

Nhưng, Saint Bruno hiển nhiên sẽ không bởi vì bọn họ kêu gào, mà sẽ dừng lại.

Thậm chí, sắc mặt Saint Bruno, càng trở nên dữ tợn và điên cuồng hơn.

"Chết đi!"

"Răng rắc!"

Tiếp theo, trong nháy mắt, không có xuất hiện cảnh tượng máu tươi chảy ra, đầu người rơi xuống đất.

Mà ngược lại thanh kiếm của Saint Bruno, gãy đôi thành hai nửa.

"Hả?"

Nụ cười của Saint Bruno, lập tức đọng lại.

Ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Húc mặc một thân trang phục hưu nhàn đứng bên cạnh, nói: "Ngươi là ai?"

Diệp Húc ung dung nói: "Người sẽ giết ngươi."

"Chán sống! " Saint Bruno trầm giọng quát.

Một đạo lôi điện thô như cánh tay, đột nhiên giáng xuống từ trên trời, rơi thẳng vào trên người Diệp Húc.

"Phanh!"

Khói đen cuồn cuộn dầy đặc, những tiéng nổ không ngừng vang lên.

...

Thấy vậy...

Đám hải tặc ở phái dưới đều lộ ra vẻ lo lắng.

Người của áo choàng chính nghĩa thì kích động vô cùng.

"Thế mà hắn lại có thể điều khiển lôi điện, đây mới là người mạnh nhất!"

"Đối địch với chính nghĩa chúng ta, đây chính là kết quả!"

"Saint Bruno vạn tuế!"

"Hải tặc tất diệt!"

...

Nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên.

Nữ Hiệp: Băng nguyệt phát sáng của Nhã Nhã tỷ tỷ thật là quá đẹp, quan tài đen của Aizen ca ca cũng rất lợi hại, Phi Lôi Thần thuật của Minato ca ca hì ta hoàn toàn không thấy rõ.

Nữ Hiệp: Bây giờ, rốt cuộc cũng đến phiên Chúa Cứu Thế đại ca ca ra tay, thật là quá mong đợi.

Play Boy: Kia tên Saint Bruno thật giỏi làm màu, nếu như ta ở thế giới Vua Hải Tặc, ta nhất định sẽ bắn đạn đạo cho hắn nếm thử.

Hồng Hướng Dương: Đám áo choàng chính nghĩa kia lại cho là Chúa Cứu Thế đại nhân thua, thật là quá buồn cười rồi.

Ta Muốn Làm Hokage: Bọn họ liền sẽ sớm biết, đến tột cùng là chính mình ngu muội cỡ nào.

Thủ Khoa Toàn Khóa: Chúa Cứu Thế đại nhân là mạnh nhất.

...

Như là để nghiệm chứng lời nói của mọi người trong nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên.

Lúc khói đen tiêu tán, Diệp Húc vẫn hoàn hảo không thương tổn gì đứng nguyên tại chỗ.

Người của áo choàng chính nghĩa tại Marineford đều im bặt.

"Hả? " Saint Bruno cau chân mày lại, hắn chắc chắn là vừa rồi chính mình đã đánh trúng đối phương.

Nhưng, tại sao đối phương không ngã xuống?

Hồi lâu, Saint Bruno mới nhếch miệng cười nói: "Thích cố chống cự sao? Ta đây càng muốn xem thử, đến tột cùng thì ngươi có thể chống cự bao lâu!"

"Ầm!"

Lại là một đạo lôi điện lớn bằng cánh tay, ầm ầm rơi vào trên người Diệp Húc.

Song, Diệp Húc vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt thoải mái.

"Trăm vạn Volt!"

"Trăm vạn Volt!"

"Trăm vạn Volt!"

Saint Bruno ngửa mặt lên trời quát, liên tục ba đạo lôi điện lớn bằng bắp đùi, từ trên trời giáng xuống, nặng nề đánh tới phía Diệp Húc.

Đợi đến khi một trận cuồng phong từ đàng xa thổi qua, thân hình Diệp Húc lần nữa hiện ra, hắn vẫn hoàn hảo đứng nguyên tại chỗ.

"Làm sao có thể! " Saint Bruno kinh hãi nói.

Diệp Húc cũng lơ đễnh.

Phải biết rằng, trước đó không lâu hắn đã dùng Gomu Gomu no Mi phiên bản cường hóa —— Trái Cây Biến Hình, đã sớm miễn dịch với lôi điện.

Diệp Húc ung dung nói: "Ngươi công kích hồi lâu, bây giờ đến phiên ta."

Dứt lời, hắn trực tiếp đá bay Saint Bruno.

Saint Bruno bay đi mấy chục thước trên không trung, hao tốn không nhỏ khí lực, rốt cuộc ổn định thân hình.

Hắn đứng xa xa nhìn Diệp Húc, sắc mặt âm tình bất định.

Diệp Húc vẻ mặt như thường, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Saint Bruno, lần nữa đá ra một chân.

Lần này, hiển nhiên Saint Bruno đã chuẩn bị kỹ càng, ở thời điểm Diệp Húc xuất hiện, hắn liền hóa thành một luồng tia chớp, theo một trận thanh âm "Tê tê ", trong nháy mắt đã đi ra phía sau Diệp Húc.

"Một ngàn vạn, hai ngàn vạn, ba ngàn vạn volt đặc biệt, năm ngàn vạn volt đặc biệt!"

Hai tay Saint Bruno tán loạn bắn ra luồng điện chói mắt, không ngừng vặn vẹo, ngưng tụ, mơ hồ hóa thành một con Lôi Phượng giương cánh bay lượn, phát ra một trận tiếng kêu chói tai, mãnh liệt bổ nhào tới hướng Diệp Húc.

"Ầm!"

Một đạo tiếng nổ kinh thiên phát ra, bụi mù chậm rãi bay lên.

Trong bụi mù, một cái chân đạp thẳng lên người Saint Bruno ở phía dưới.

"Ầm!"

Saint Bruno ở trong vô tận hoảng sợ, lần nữa bay ngược ra ngoài, hung hăng đụng vào vách tường phía xa, phát ra một trận nổ ầm vang.

Vách tường liền sụp đổ, đá vụn rơi vãi đầy đất.

Chương 78: Saint Bruno quỷ dị, một quyền kinh thiên!

Người xem TV và mọi người trên đảo Marineford thấy một màn như vậy, thì đều há to miệng, sững sờ ngay tại chỗ.

Bọn họ khiếp sợ vì Saint Bruno có thể khống chế loại lôi điện đáng sợ kia.

Các khiếp sợ hơn bởi Diệp Húc bị lôi điện công kích chính diện, nhưng không tạo thành bất kỳ thương tổn nào.

Shanks thấp giọng nói: "Chắc hẳn là Saint Bruno đã dùng trái Hưởng Lôi rồi.

Chúa Cứu Thế đại nhân miễn dịch với lôi điện, chẳng lẽ là vì ăn trái Gomu Gomu no Mi lần trước ta cho hắn?

Nhưng, hình như có phần không giống lắm a.

Quả nhiên, lực lượng của Chúa Cứu Thế đại nhân, căn bản không phải là thứ mà chúng ta có thể tưởng tượng."

...

Nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên.

Nữ Hiệp: Hì hì, Chúa Cứu Thế đại nhân mới là mạnh nhất. [Đáng yêu. Jpg].

Ta Là Vương Tử: Saint Bruno lại vẫn muốn đánh bại Chúa Cứu Thế đại nhân, hắn còn kém xa lắm.

Hồng Hướng Dương: Hâm mộ đám người Shanks quá, sắp đạt được điểm tích lũy rồi.

Thiên Cổ Đệ Nhất Đế: Đáng tiếc là thời điểm ban đầu đổ xúc sắc, ta không có ném ra được điểm cao. Nếu không, ta cũng có thể đạt được điểm tích lũy rồi.

Bao Chửng: Điểm này... Ta mới có quyền lên tiếng nhất, theo Chúa Cứu Thế đại nhân, nằm hưởng điểm tích lũy!

...

"Ầm!"

Saint Bruno một lên từ trên vách tường, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Húc, cười lạnh nói: "Thì ra là ngươi ăn Gomu Gomu no Mi, miễn dịch với lôi điện sao?

Nhưng, nếu như ngươi cảm thấy như vậy có thể đánh bại ta, vậy thì ngươi hoàn toàn sai rồi!"

"Xoạt xoạt xoạt!"

Lập tức, phía sau lưng Saint Bruno có thứ gì đó ngọa nguậy.

Tiếp theo, một khuôn mặt người có hai sừng bị vô số hắc tuyến cố định xông ra từ phía sau lưng hắn.

Dữ tợn, quỷ dị!

Mọi người vô cùng sợ hãi.

"Kia đến tột cùng là vật gì?"

"Phía sau lưng sao lại có thể thò ra một gương mặt?"

"Thật là quá kinh khủng!"

"Sẽ không phải là bị yêu ma bám vào người đi?"

"Cảm giác thật tà ác..."

...

Saint Bruno nghe được tiếng mọi người nghị luận.

Vì thế, hắn quát lên: "Đây là chiêu thức ta mới nghiên cứu ra tới.

Mặc dù, nhìn qua có phần kinh khủng.

Nhưng, lực lượng nào có điểm gì tà ác?

Có thể chém giết hải tặc, đó chính là lực lượng chính nghĩa!"

Dứt lời, hắn cũng không nữa để ý tới mọi người, khuôn mặt có hai sừng sau lưng chợt phun ra chất lỏng màu tím cuồn cuộn.

"Hí!"

Chất lỏng màu tím nhỏ giọt rơi xuống mặt đất, giống như acid sulfuric, nhanh chóng hòa tan phiến đá trên mặt đất, cũng tản ra một luồng mùi hương gay mũi.

Ngay tại lúc đó, chất lỏng màu tím càng ngày càng nhiều, không ngừng tuôn ra, sau đó ngưng tụ, nhưng lại tạo thành một con Tử Long nhe răng trợn mắt.

Cuối cùng, Tử Long mở ra cái miệng dữ tợn, một ngụm nuốt Diệp Húc vào trong bụng.

Thấy vậy...

Mọi người có kinh ngạc, có nghi ngờ, lần nữa nghị luận ầm lên.

"Đây là... Độc Long!"

"Cái tên hải tặc kia bị Độc Long nuốt rồi, thế là xong đời."

"Độc Long? Đây không phải là năng lực của đại cai ngục Magellan biển sâu mới vừa qua đời không lâu sao?"

"Các ngươi chú ý tới không? Cái người mặt phía sau lưng Saint Bruno, trông có chút giống Magellan."

...

"Rầm rầm!"

Hồi lâu, Độc Long hóa thành một bãi độc thủy, trải đầy ở trên mặt đất.

Mà Diệp Húc thì vẫn bình tĩnh đứng ở không trung.

Saint Bruno nhếch miệng cười nói: "Tiểu tử, bây giờ toàn thân ngươi trúng kịch độc rồi, ta nghĩ hẳn là toàn thân ngươi đang đau đớn khó nhịn, không còn một chút khí lực nào đi?

Không cần cố gắng gượng đâu..."

Song, Saint Bruno còn chưa nói hết lời, một đạo nhân ảnh liền đột ngột xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Chính là Diệp Húc mới bị "Trúng độc ".

"Phanh!"

Diệp Húc lên gối một cái, trực tiếp hất Saint Bruno bay ra ngoài, khiến cho Saint Bruno lần nữa đập vào vách tường vừa nãy.

"Làm sao có thể thế được! " Saint Bruno nhìn thấy Diệp Húc vẻ mặt thoải mái, khó nhọc nói.

Diệp Húc căn bản là không có ý trả lời, trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên người Saint Bruno, nhấc chân liền chuẩn bị đá vào đầu của hắn.

"Xoạt!"

Lúc này, phía sau lưng Saint Bruno, lại có thứ gì nhanh chóng chuyển động.

Một mặt người có cái miệng rộng, nhảy ra từ sau lưng hắn.

Tiếp theo, trong nháy mắt, đầu của Saint Bruno biến thành kim cương sáng lóng lánh.

"Đông!"

Diệp Húc chân đá lên cái đầu biến thành kim cương của Saint Bruno, phát ra một trận âm thanh trầm muộn, căn bản là không có tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với hắn.

Mọi người thấy vậy, lần nữa kinh ngạc nghị luận rào rào.

"Đầu biến thành kim cương! " một tên áo choàng chính nghĩa nói.

"Jozu, mặt người phía sau lưng Saint Bruno có vẻ là Jozu! " Sư đoàn trưởng số 04 - Saatchi của băng hải tặc Râu Trắng nói.

"Đáng chết! " Sư đoàn trưởng số 05 - Vista quát lên.

"Đầu tiên là Magellan, sau đó lại là Jozu, đến tột cùng hắn đã làm gì? " một gã hải tặc nói.

...

Saint Bruno nhếch miệng cười nói: "Như thế nào, cao su có thể đánh được kim cương sao?"

Diệp Húc thản nhiên nói: "Đánh không được ư?"

Dứt lời, Diệp Húc chợt xuất ra một quyền.

Một quyền này, giống như diệt thế chi quyền, có khả năng hủy thiên diệt địa, kinh khủng đến cực hạn.

Một đấm xuất ra, thiên địa tĩnh lặng!

Quyền phong tuôn ra, lực lượng lao nhanh!

Một quyền rơi xuống, Saint Bruno không có bất kỳ khả năng chống cự nào, hắn lại bay ngược ra ngoài, cái đầu kim cương của hắn cũng nứt ra, bể tan tành.

Hắn phun ra một ngụm máu tươi!

Ngay tại lúc đó, kiến trúc phía sau hắn, hóa thành phấn vụn chỉ trong nháy mắt.

Thậm chí, từ hải vực tới bầu trời, không hiểu sao lại xuất hiện một cái khoảng cách khổng lồ!

Nước biển, bầu trời, như bị cái gì chia rẽ, không thể nối liền như cũ.

Yên lặng!

Tại hiện trường, thậm chí là toàn bộ thế giới đều hoàn toàn yên tĩnh.

Mọi người đều há hốc mồm, ngây ngốc nhìn một màn này, thật lâu vẫn không cách nào lấy lại tinh thần.

... Đây thật sự là lực lượng vốn có của loài người sao?

"Khụ khụ!"

Saint Bruno toàn thân rách rước dùng sức ho khan mấy tiếng.

Lúc này, sau lưng của hắn lại xuất hiện ba cái mặt người, một khuôn mặt có đôi mắt xếch toát ra bão cát cuồn cuộn, một khuôn mặt tóc bạch kim tràn ngập ra khói trắng đậm đặc, một khuôn mặt có cái mũi dài tản mát ra một loại năng lượng kỳ dị.

Còn có cả khuôn mặt của Jozu và Magellan xuất hiện lúc trước.

Lúc này, phía sau Saint Bruno, có tổng cộng năm cái mặt người không ngừng giãy dụa.

m tà, dữ tợn!

Giống như ma quỷ trở về từ Địa Ngục, làm cho người ta không rét mà run.

Mọi người ở Marineford thấy vậy, lần nữa phát ra một trận nghị luận.

"Cái khuôn mặt này... Hình như là Smoker chết trận trước đó không lâu, hơn nữa, hắn còn đang không ngừng tỏa hơi nước, đây là hắn năng lực của trái Yên Vụ."

"Khuôn mặt ở giữa, là đoàn trưởng Foxy của băng hải tặc Foxy mới bị thắt cổ!"

" Khuôn mặt bên trái, có điểm giống Crocodile - một trong Thất Vũ Hải!"

"... không phải là những người này đều chết hết rồi sao? Tại sao mặt của bọn họ và năng lực của trái cây, sẽ xuất hiện ở sau lưng Saint Bruno?"

Tiếng nghị luận, giống như là thủy triều, liên tiếp vang lên.

Thật sự là, Saint Bruno quá mức quỷ dị.

Đối với lần này, Saint Bruno lại tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ.

Hắn thở hổn hển, dùng một đôi con ngươi mơ hồ hiện đỏ, chăm chú nhìn Diệp Húc.

Điên cuồng cười to nói: "Ta thừa nhận ngươi rất mạnh!

Nhưng mà, trên người của ta có năng lực của ba loại trái cây hệ tự nhiên, năng lực của hai loại trái cây hệ siêu nhiên, ngươi vĩnh viễn sẽ không thể giết chết ta! Ha ha ha!"

Chương 79: Kết thúc, trở về!

Nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên.

Hoa Đà: Saint Bruno vá mặt người vào trong thân thể của mình sao? Loại giải phẫu này thật sự có thể thành công ư?

Nữ Hiệp: Cái tên Saint Bruno này thật sự quá độc ác, quả thực còn ghê tởm hơn độc nhân lần trước gấp trăm lần! @ Hinamori Amu, Amu, ngươi nói đúng không? [Ói. Jpg.]

Hinamori Amu: Hừ!

Hồng Hướng Dương: Ta cảm giác hôm nay ăn không vào nữa.

Nữ Hiệp: Chúa Cứu Thế đại ca ca, nhanh nhanh giết chết hắn đi!

Chúa Cứu Thế: Đúng là nên sớm giết chết.

Orochimaru: Không hổ là Chúa Cứu Thế đại nhân, dưới tình huống như thế, vẫn còn có thời gian để nói chuyện phiếm.

Thủ Khoa Toàn Khóa: Chúa Cứu Thế đại nhân là mạnh nhất!

...

Thế giới Vua Hải Tặc.

Diệp Húc dùng ánh mắt hết sức bình thản nhìn Saint Bruno, nói: "Năm trái tim, năm loại năng lượng, đây thật giống với năng lực của Kakuzu."

Nụ cười của Saint Bruno lập tức cứng lại, trầm giọng nói: "Làm sao ngươi lại biết Kakuzu? Đến tột cùng thì ngươi là ai?"

Diệp Húc tiếp tục nói: "Ngươi đã biết Kakuzy, vậy hẳn là ngươi cũng biết chiêu này đi."

Khi đang nói chuyện, Diệp Húc chậm rãi giơ lên tay phải.

Lập tức, một quả cầu năng lượng xoay tròn với tốc độ cao xuất hiện ở lòng bàn tay hắn.

Saint Bruno thấy vậy, trên trán toát ra mồ hôi, hoảng sợ kêu lên: "Rasengan!"

Phải biết rằng, Kakuzu chết chính bởi chiêu này.

Dĩ nhiên, trên tay Diệp Húc không phải là Rasengan, mà là Rasengan sau khi cường hóa - Loa Toàn Đạn.

"5 giây, ngươi chỉ có 5 giây để sống. " Diệp Húc thản nhiên nói.

Dứt lời, Diệp Húc lặng lẽ dồn sự chú ý vào hệ thống thuộc tính.

Năng lượng: 400/700.

Điểm tích lũy: 61120.

Cấp bậc: Hành Tinh cấp.

Công pháp: Hàng Yêu Bổng Pháp (bậc năm tiền kỳ)...

Thể chất: Biến Hình Thể (sơ cấp).

Kỹ năng đặc biệt: Vô Ngã Chi Cảnh (mỗi giây đồng hồ 1000 điểm tích lũy).

"Ting, có sử dụng Vô Ngã Chi Cảnh hay không?"

"Có!"

...

"Xoạt!"

Lập tức, màu sắc của Loa Toàn Đạn trong lòng bàn tay Diệp Húc đậm lên rất nhiều, thể tích cũng to lên rất nhanh.

Gần như là trong chớp mắt, nó liền biến thành một quả cầu năng lượng khổng lood có đường kính mười mấy mét.

Quả cầu năng lượng xoay tròn với tốc độ cực cao, nhấc lên một luồng cơn lốc mạnh mẽ, đồng thời phát ra một trận thanh âm kịch liệt, khiến người ta nghe thấy mà đau tai.

Saint Bruno thấy vậy, tựa như thấy Tử Thần, căn bản không hề có tâm tư để ngăn cản.

Cả người hóa thành một đạo thiểm điện, một cái chớp mắt đã vọt xa vạn mét, cấp tốc chạy trốn vào trong biển rộng vô tận.

Nếu như người hắn đối mặt là Naruto, có lẽ, hắn thật sự có thể chạy trốn.

Song, người hắn đối mặt, là Diệp Húc đã mở ra Vô Ngã Chi Cảnh, sử dụng Loa Toàn Đạn.

Như vậy, Saint Bruno có chạy trốn kiểu gì, cũng chỉ là phí sức mà thôi.

Lúc Saint Bruno bay đến trên biển rộng, cho là mình thành công chạy trốn, thì Loa Toàn Đạn liền vô cùng đột ngột xuất hiện ở đỉnh đầu của hắn.

"Ầm!"

Một trận nổ kinh thiên, chấn động cả thế giới Vua Hải Tặc.

Luồng năng lượng kinh khủng, khơi dậy Thủy Mạc cao vạn trượng, khiến cho mặt ngoài thế giới Vua Hải Tặc hình tròn, giống như xuất hiện một cái bọc ánh sáng lam sắc cự đại.

Bầu trời, biển rộng, đồng thời phát nổ, tạo thành vô số lỗ thủng khổng lồ, vô cùng kinh người.

Mội cái vòi rồng khổng lồ nối liền từ mặt biển đến lỗ thủng đen kịt trên bầu trời, không ngừng xoay tròn và bay lên.

Yên lặng!

Vào giờ khắc này, toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh lại.

Mọi người... Bao gồm Thanh Trĩ, Chiến Quốc, Akainu và Râu Trắng... Đồng thời ngẩng đầu, đem ánh mắt tập trung vào vòi rồng, há hốc mồm, căn bản không cách nào nói ra lời gì.

Thật sự là... Tràng diện này quá mức kinh người rồi.

Diệp Húc đã sớm đóng lại Vô Ngã Chi Cảnh, hồi tưởng đến cái loại cảm giác sướng khoái kia, trong lòng cũng vô cùng hứng khởi.

Tiếp theo, hắn cúi đầu quét mắt một vòng nhìn mọi người đang kinh hãi ở phía dưới, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

Muốn... Chính là hiệu quả như vậy.

Lúc này, trong nhóm chat Bao Lì Xi Chư Thiên vang lên một đạo thanh âm dễ nghe.

"Ting!"

"Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ, chém giết luân hồi giả Saint Bruno."

"Chúa Cứu Thế đạt được 18000 điểm tích lũy."

"Đồ Sơn Nhã Nhã đạt được 8000 điểm tích lũy."

"Tia Chớp Vàng đạt được 8000 điểm tích lũy."

"Đội Trưởng Đội 5 đạt được 8000 điểm tích lũy."

"Cho Ta Chút Mặt Mũi đạt được 8000 điểm tích lũy."

Chúa Cứu Thế: Gần nhất ta đã khôi phục một phần vạn thực lực, rồi lại hao tốn chút thời gian, thay đổi Rasengan một chút... Uy lực, cũng miễn cưỡng xem như là có thể.

Hồng Hướng Dương: Dâng trà cho Chúa Cứu Thế đại lão miễn cưỡng coi như là có thể. [Dâng trà. Jpg.]

Thiên Cổ Đệ Nhất Đế: Dâng trà cho Chúa Cứu Thế đại lão miễn cưỡng coi như là có thể. [Dâng trà. Jpg.] + 1.

Optimus Prime: Dâng trà cho Chúa Cứu Thế đại lão miễn cưỡng coi như là có thể. [Dâng trà. Jpg.]+ 2.

Orochimaru: Dâng trà cho Chúa Cứu Thế đại lão miễn cưỡng coi như là có thể. [Dâng trà. Jpg.] + 3.

...

Cả nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên, bị spam trong nháy mắt.

Diệp Húc thấy vậy, khóe miệng lại câu lên.

Sau đó lại nhìn lên trên đảo Marineford, cất cao giọng nói: "Các ngươi còn muốn đánh sao?"

m thanh của Diệp Húc cũng không tính là quá lớn, nhưng vẫn vang vọng cả hòn đảo Marineford.

"Rầm rầm!"

Đám người áo choàng chính nghĩa nghe thấy thế, kìm lòng không đậu liền vứt tất cả vũ khí trong tay xuống mặt đất.

Ngay cả Thanh Trĩ, Chiến Quốc, Kizaru và Akainu, tất cả bọn họ đều cũng cúi đầu xuống.

Đánh?

Làm sao mà đánh được?

Đánh với kẻ chỉ cần giơ một cái tay lên là đã có thể đục lỗ đất trời ư?

Kia quả thực chính là điên rồi.

Diệp Húc hài lòng gật đầu, cất cao giọng nói: "Ta tuyên bố, trận chiến kết thúc!"

"Yaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Lập tức, tất cả hải tặc cùng hô hào ầm ỹ.

Bọn họ hoan hô, bọn họ reo hò!

Bởi vì, bọn họ thắng lợi rồi!

Chiến thắng bè lũ áo choàng chính nghĩa, chiến thắng Marineford!

Đây tuyệt đối là thắng lợi khổng lồ, thắng lợi trước nay chưa từng có!

Bọn họ... Đều muốn giương tên trên biển rộng, vạn người xưng tán!

Mà sở dĩ xuất hiện cái kết quả này, chính là nhờ cái người thanh niên mặc trang phục hưu nhàn kia.

Tất cả hải tặc đều nhìn về phía Diệp Húc với ánh mắt tràn đầy sùng bái.

Trong lòng Diệp Húc cũng cao hứng không dứt, trở lại mặt đất, chậm rãi đi tới phía trước.

Lúc đi tới bên cạnh Akainu, hắn không nhịn được mà tung một quyền đánh cào đầu của hắn, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài.

"Phanh!"

Akainu khó khăn bò dậy, dùng có phần sợ hãi nhìn về phía Diệp Húc với ánh mắt khó hiểu.

Không phải là nói trận chiến kết thúc sao?

Đám người Chiến Quốc lao nhao quăng tới ánh mắt lo lắng, nhưng vẫn không có lên tiếng nói chuyện.

Bởi vì, bọn họ hiểu được chính mình lên tiếng căn bản không có bất cứ tác dụng gì.

Thậm chí, có lẽ còn có thể mang đến cho mình tai họa đáng sợ.

Ở trước lực lượng tuyệt đối, hết thảy mọi thứ, đều là vô lực.

Diệp Húc thoải mái cười nói: "Xin lỗi, chỉ là ta đột nhiên muốn đánh đầu chó mà thôi."

Đột nhiên muốn đánh đầu chó?

Đối với lý do này, mọi người còn có thể nói gì?

Akainu chỉ đành phải yên lặng cúi thấp đầu, không có lời nào để nói.

Diệp Húc tiếp tục sải bước chậm rãi đi về phía biển rộng.

Những hải tặc khác, giống như một đám fan thiếu não, không hẹn mà cùng đi theo phía sau Diệp Húc.

Các hải tặc, tới vội vã, đi cũng vội vã, chỉ để lại Marineford với một mảnh đống hỗn độn.

Đang lúc các hải tặc chuẩn bị lên thuyền rời đi, Ace trên đài xử tử đột nhiên gào to: "Này! Các ngươi quên ta mất rồi, mau giúp ta tháo xiềng xích ra a!"

Các hải tặc nghe thế, thân thể thoáng cương cứng.

Bọn họ lúc này mới nhớ tới, mục đích tiến công Marineford lần này, là vì cứu Ace.

Vậy mà hôm nay, sau khi đánh thắng trận, bọn họ lại quên mất Ace.

Ace, đúng là người đàn ông thê thảm nhất đời này.

Chương 80: Nhắc nhở, upload công pháp mới!

Marco mở ra hai cánh Thanh Viêm, nhanh chóng bay đến đài xử tử, một đao chặt đứt còng tay củaAce.

Đến đây, hành động giải cứu lần này, thành công viên mãn.

Trận chiến hoàn toàn kết thúc!

...

Thời điểm gần lên tới thuyền, Diệp Húc đi tới bên cạnh Râu Trắng, sang sảng cười nói: "Râu Trắng, có cơ hội gặp lại!"

Râu Trắng đáp: "Tốt!"

Diệp Húc gật đầu, mới thấp giọng nói một câu: "Cẩn thận Râu Đen Teach."

Rồi sau đó, hắn liền đi lên tàu Red Force.

Râu Trắng vô cùng yêu thương và tin tưởng các "Con trai" của mình.

Nếu như trước kia có người nói những lời này, Râu Trắng sẽ cảm thấy đối phương đang khích bác quan hệ của mình và con trai.

Râu Trắng sẽ không chút do dự ra tay chém giết đối phương.

Nhưng, người nói những lời này là Diệp Húc.

Như vậy Râu Trắng liền phải xem xét lại thật kỹ rồi, hắn khẽ gật đầu, cũng ghi tạc chú ý trong lòng.

Bởi vì, Râu Trắng đã được chứng kiến lực lượng cường đại của Diệp Húc, hắn vô cùng rõ ràng, đối phương căn bản không có lý do để khích bác.

Đồng thời, trong đầu yên lặng nói: "Teach, hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng."

"Nhiệm vụ hoàn thành, cần phải trở về. " Diệp Húc liếc nhìn hải vực phía xa, nói.

Đồ Sơn Nhã Nhã và Namikaze Minato bình tĩnh gật đầu.

Trên thực tế, nội tâm một chút cũng không bình tĩnh.

Mặc dù, từ nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên, bọn họ đã biết rất nhiều thế giới tồn tại.

Nhưng, biết và chân chính tự mình trải nghiệm, căn bản là hai chuyện khác nhau.

Aizen giơ lên Trái Ác Quỷ không biết lấy được từ chỗ nào, cười nói: "Hi vọng nghiên cứu của ta, có thể có đột phá lớn."

Tiếp theo trong nháy mắt, Diệp Húc, Aizen, Namikaze Minato và Đồ Sơn Nhã Nhã cùng nhau biến mất ngay tại chỗ.

...

Diệp Húc mới vừa trở lại gian phòng, nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên liền vang lên một trận âm thanh lanh lảnh.

"Ting! Đồ Sơn Nhã Nhã đã phát cho bạn một cái bao lì xì chuyên chúc."

"Ting! Tia Chớp Vàng đã phát cho bạn một cái bao lì xì chuyên chúc."

"Ting! Đội Trưởng Đội 5 đã phát cho bạn một cái bao lì xì chuyên chúc."

"Chúc mừng ngài, đạt được 500 điểm tích lũy."

"Chúc mừng ngài, đạt được 500 điểm tích lũy."

"Chúc mừng ngài, đạt được 500 điểm tích lũy."

Diệp Húc thấy vậy, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên, 150 điểm tích lũy đổi lấy 1500 điểm tích lũy, làm ăn thành công!

Tiếp theo, Diệp Húc dồn sự chú ý vào hệ thống thuộc tính.

Năng lượng: 700/700.

Điểm tích lũy: 80620.

Chuyển đổi.

Năng lượng: 800/800.

Điểm tích lũy: 70620.

Chuyển đổi.

Năng lượng: 1200/1200.

Điểm tích lũy: 30620.

Đến đây, Diệp Húc mới ngưng chuyển đổi.

Hắn cảm thụ được năng lượng bồng bột trong cơ thể, cả trái tim cũng nhộn nhạo lên.

Ngay sau đó, theo thói quen cầm lên điện thoại.

Liếc nhìn tin nhắn nhắc nhở.

Ngân hàng: Châu báu Vương Phúc chuyển vào 100000000 tệ.

1 trăm triệu!

Hôm nay, mình cũng là phú ông trăm triệu rồi!

Diệp Húc đếm đi đếm lại 5 lần, cả khuôn mặt cười đến mức nở hoa.

...

Lúc này, tại thế giới Thiếu Niên Ca Hành.

Lôi Vô Kiệt nhìn chằm chằm quan tài vàng trên xe ngựa, nói: "Tiêu Sắt, ngươi nói trong quan tài là vật gì?

Ta nghe trên giang hồ nói, chiếm được đồ vật bên trong, có thể không lo cơm áo nữa.

Có phải là cũng có bánh bao ăn không bao giờ hết không? Hắc hắc."

Tiêu Sắt ỉu xìu lắc đầu.

Tư Không Thiên Lạc ở một bên phản bác: "Nói gì sai à? Trên giang hồ nói rằng, chiếm được đồ vật bên trong, có thể nhất thống giang hồ đấy.

Lại còn bánh bao?

Ta xem ngươi là bị ngu đi."

"Rột rột!"

Nói tới đây, bụng của Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt, Đường Liên cùng với Tư Không Thiên Lạc đều kêu lên.

Bốn người không khỏi cúi đầu xuống, thở dài.

"Đạp đạp!"

Lúc này, nơi xa truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.

Một đoàn người mặc áo đen, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, nhanh chân chạy tới.

Lôi Vô Kiệt, Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc biến sắc, vội vàng ra tay ngăn cản.

Nhưng, không biết làm sao số lượng người mặc áo đen quá nhiều, trong đó, còn không thiếu cao thủ.

Rốt cuộc, một gã mặc áo đen đã thành công tới trước vàng quan tài, cũng kéo được nó ra ngoài.

"Phanh!"

Nắp quan mở ra.

Lập tức, mọi người đồng loạt đem ánh mắt, tập trung vào quan tài, tất cả đều muốn nhìn thử bên trong đến tột cùng là vật gì.

"Ba !"

Đột nhiên, một đôi tay mảnh mai thon dài trắng noãn như ngọc, vươn ra từ trong quan tài vàng.

Tiếp theo, Hòa Thượng Vô Tâm bạch y thắng tuyết, kiều diễm vô song, ngồi dậy.

"Oa! Xác chết vùng dậy rồi! " Lôi Vô Kiệt kinh hãi kêu to.

Những hắc y nhân kia cũng cảm nhận được một tia sợ hãi, nhìn thoáng qua lẫn nhau, lúc này mới đồng thời tiến lên, chuẩn bị bắt Vô Tâm.

Song, người mặc áo đen mới vừa nhích tới gần một bước, Vô Tâm đảo mắt lạnh qua, liền đánh bay toàn bộ đám kia ra ngoài.

"A Di Đà Phật. " Vô Tâm nhẹ giọng nói.

Lôi Vô Kiệt có phần lắp bắp nói: "Hòa thượng, ngươi là người hay quỷ?"

"Hiển nhiên là người. " Vô Tâm đáp.

"Là người? Vậy ngươi có thể ở trong quan tài không ăn không uống lâu như vậy ư? " Lôi Vô Kiệt lại hỏi.

Vô Tâm lắc đầu, nói: "Trước đó không lâu, ta còn ăn một phần mỹ thực thần tiên mà thiên hạ không thể có."

Nói tới đây, Vô Tâm như vừa hồi tưởng tới món ngon của Tiểu Đương Gia, không khỏi nuốt ngụm nước miếng.

"Mỹ thực thần tiên ư? " Lôi Vô Kiệt như tên trộm nhìn lại vào quan tài vàng, phát hiện bên trong thật sự có một cái bát.

Cuối cùng, lại hỏi: "Đúng rồi, những ngày qua ngươi một mực ngủ trong quan tài ư?"

Vô Tâm lần nữa lắc đầu nói: "Xem anime, xem video trực tiếp."

Anime?

Video trực tiếp?

Mọi người nghe thế, vẻ mặt đều ngơ ngác.

...

Hôm sau.

Xe cộ trên đường, tựa như bị gió nhẹ của buổi sáng sớm, trêu chọc cho có phần hưng phấn khó nhịn, lao nhao phát ra tiếng gào thét trầm thấp, phía sau nối tiếp phía trước, nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể.

Song, dục tốc bất đạt.

Càng gấp gáp, tốc độ càng là chạp.

"Phanh!"

Rốt cuộc, hai chiếc xe đâm vào nhau, khiến cho con đường vốn đã chật chội, hoàn toàn không thể di chuyển.

Ngồi ở trong BMW X5, Diệp Húc thấy vậy, lại nhìn đèn vàng nhảy lên ở phía trước, không khỏi có phần nhàm chán. Vì thế, hắ lặng lẽ dồn lực chú ý vào nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên.

Tia Chớp Vàng: Thiên Đạo Chi Quang quá thần kỳ! Tốc độ chảy Chakra và tốc độ kết ấn của ta, tất cả đều nhanh lên rất nhiều.

Tia Chớp Vàng: Ngoài ra, công pháp trong nhóm, quả thực là cường đại đến mức không thể tưởng tượng. Dĩ nhiên, cực kỳ khiến cho ta bội phục, vẫn là một chiêu cuối cùng của Chúa Cứu Thế đại nhân đã giết chết Saint Bruno.

Tia Chớp Vàng: Chiêu đó... Ta cảm giác như là Chúa Cứu Thế đại nhân căn cứ theo nguyên lý của Rasengan, một lần nữa chế tạo nên chiêu thức.

Tia Chớp Vàng: Với thời gian ngắn ngủi như vậy, mà lại có thể sáng tạo ra chiêu thức đáng sợ kia, quả thực... là ta bội phục đến cực điểm!

Ta Muốn Làm Hokage: Thứ mà Chúa Cứu Thế sư phụ sáng tạo, dĩ nhiên là cường đại.

Chúa Cứu Thế: Namikaze Minato, ngươi đã thích chiêu này như thế, thì hãy học đi.

"Ting! Chúa Cứu Thế thành công upload sách kinh nghiệm Loa Toàn Đạn."

Nữ Hiệp: Hì hì, lại có công pháp mới, xoáy nước bắn ra phi thường cường đại, nhưng, ta vẫn là thích Thần Kiếm Quyết hơn một chút.

Cho Ta Chút Mặt Mũi: Đây cũng là công pháp rất đỉnh cao.

Hồng Hướng Dương: Ha ha ha! Nếu như ta học xong xoáy nước bắn ra, có phải ta cũng có thể tung một chiêu khiến Iron Man nổ thành mảnh nhỏ không?

Play Boy: Hồng Hướng Dương, bây giờ ta đã có hơn 500 điểm tích lũy rồi đấy.

Hồng Hướng Dương: Đại lão, ta sai lầm rồi. [Quỳ lạy. Jpg].

Tia Chớp Vàng: Thế mà đã upload bộ công pháp kia rồi, Chúa Cứu Thế đại nhân, thật sự cám ơn ngài.

Bình Luận (0)
Comment