Nhìn thấy bầu trời bên ngoài điện đã hoàn toàn tối sầm, Ngu Tinh Vũ có chút không ngồi yên được.
[Hệ thống, Thẩm Chước không phải muốn đêm nay sẽ từ hôn với ta sao? Sao hắn vẫn chưa đề cập tới? Yến hội sắp kết thúc rồi, hắn sẽ không phải là đã quên chứ?]
Thẩm Chước: "..." Hóa ra tiết mục cuối cùng là chỉ việc từ hôn.
Nàng thế nhưng biết hắn muốn đêm nay giải trừ hôn ước với nàng, có vẻ còn rất chờ mong.
Diệp Tố: "?" Từ hôn... Tiểu sư muội đang chờ Thẩm Chước từ hôn, nàng thật sự không thích Thẩm Chước nữa sao?
Phong Trần Kiếm Tôn: "?" Quả nhiên tâm trí chưa trưởng thành, thích nhanh, đi cũng nhanh.
Nếu đây chính là tiết mục cuối cùng thì cứ để nàng náo loạn đi.
Hệ thống suy ngẫm nhìn Thẩm Chước: "Kỳ lạ, phản diện lúc này không nhắc đến việc từ hôn, chẳng lẽ phải đợi yến hội kết thúc rồi mới nhắc sao?"
[Không được, dựa theo cốt truyện ta phải bị từ hôn trước mặt mọi người mới được, nếu không ta lấy gì để vu oan nữ chính câu dẫn phản diện chứ?! Ngươi là muốn hại ta bị sét đánh hả!]
Hệ thống: "Nhưng ta thấy vẻ mặt phản diện như thể quên mất chuyện từ hôn rồi, ta không thể giúp được Thân Thân ký chủ đâu, ký chủ cực kỳ thông minh, chỉ có thể tự nghĩ cách thôi~"
Ngu Tinh Vũ: "..." Cái hệ thống chó chết này, ta cần ngươi để làm gì hả.
Hệ thống: "Nhắc nhở nhiệm vụ——Náo loạn yến hội, lúc phản diện đề cập đến việc từ hôn thì vu oan nữ chính câu dẫn phản diện."
"Lời nhắc nhở thân thiện: Nếu không hoàn thành nhiệm vụ trước khi yến hội kết thúc, người chơi sẽ bị hệ thống trừng phạt."
Ngu Tinh Vũ: "..."
[Thật là chết tiệt, phản diện chó chết ngươi mau nói từ hôn đi! Mau nhục nhã ta đi! Mau khinh thường ta đi! Mau đi liếm tiểu nữ chính thơm tho mềm mại của ngươi đi!]
Thẩm Chước: "..." Hừ.
Người ta nói mời thần đến thì dễ mà tiễn thần đi thì khó.
Ngu Tinh Vũ, hôn ước là do ngươi ép buộc, dựa vào đâu mà ngươi muốn ta từ hôn thì ta liền từ hôn, ta lại càng không như ý ngươi.
......
Nhìn thấy yến hội sắp kết thúc, Ngu Tinh Vũ thực sự không thể chờ thêm được nữa.
Đành phải cầm ly rượu đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Chước.
Cũng nhân cơ hội này nhắc nhở: "Nhị sư huynh, ta kính một ly, sư huynh, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta hay không?"
[Nhanh tỉnh rượu cho ta, nhanh nghĩ đi! Mau nói ngươi muốn từ hôn với ta! Ngay lập tức! Bây giờ! Mau lên!]
Ánh mắt Thẩm Chước lóe lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, lời nói khiến người ta tức chết: "Ta không có gì để nói với tiểu sư muội."
Ngu Tinh Vũ sững sờ, đầu như có sấm sét nổ tung.
[Sao có thể không có chứ? Ngươi không phải luôn muốn từ hôn với ta sao? Ngươi bị hội chứng Parkinson nên quên mất à? Chết tiệt!]
"Nhị sư huynh, hay là ngươi suy nghĩ kỹ lại?" Ngu Tinh Vũ chưa từ bỏ ý định hỏi.
Chó phản diện không đề cập đến từ hôn, vậy nàng phải diễn thế nào?
Người tê rần rồi nha!
Thẩm Chước đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mang vẻ mệt mỏi, hành lễ với Phong Trần Kiếm Tôn đang ngồi ở vị trí cao nhất: "Bẩm sư phụ, đệ tử hơi say rồi, xin phép về phòng nghỉ ngơi trước."
Ánh mắt Phong Trần Kiếm Tôn tối sầm lại, có lẽ là vì không thấy được tiết mục cuối cùng nên hơi thất vọng, gật đầu ra hiệu cho Thẩm Chước lui xuống.
Ngu Nguyệt Phất nắm chặt tay, tại sao, tại sao Thẩm Chước lại im lặng không nhắc đến việc từ hôn?
Tại sao Ngu Tinh Vũ đã thành tiểu thư giả rồi, mọi thứ đều thay đổi!
Lúc này, cường giả của các môn phái khác và đệ tử thiên tài cũng đứng dậy, chuẩn bị chào hỏi Phong Trần Kiếm Tôn và Thái Thượng trưởng lão rồi rời đi.
Ngu Tinh Vũ thầm nghĩ chuyện lớn rồi, mọi người đều đi thì yến hội chẳng phải đã kết thúc? Vậy nàng không phải làm nhiệm vụ thất bại rồi sao?
Hệ thống: "Ký chủ mau nghĩ cách đi nha ~ Yến hội sắp kết thúc rồi!"
[Chết tiệt! Nói gì thì cũng không được để chó phản diện đi, ta mẹ nó vẫn tự thêm kịch cho mình vậy!]
"Rắc ——!"
Một tiếng âm thanh thanh thuý vỡ giòn.
Ngu Tinh Vũ hung hăng ném ly rượu đang cầm trong tay xuống đất, còn ném ngay dưới chân Thẩm Chước.
Nước mắt tràn mi mà ra: “Ta chỉ là muốn kính Nhị sư huynh chén rượu, sư huynh liền trốn ra rời đi, như thế nào Ngu Nguyệt Phất vừa mới kính trà cho sư huynh, sư huynh liền uống trà của nàng ta!”
“Nhị sư huynh, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy! Rõ ràng ta mới là đạo lữ của ngươi! Dựa vào đâu mà nàng ta vừa xuất hiện liền cướp đi tất cả ánh mắt của sư huynh!”
“Vừa mới lúc nãy ta thấy nàng ta âm thầm câu dẫn sư huynh! Nhân lúc kính trà mà sờ tay sư huynh! Nếu không phải nàng ta không biết xấu hổ câu dẫn sư huynh, sư huynh sao có thể muốn từ hôn với ta chứ!”
"Nhị sư huynh, hoa nhà không thơm bằng hoa dại sao? Mấy năm qua yêu đương cuối cùng cũng chỉ là cho chó ăn, ôi ôi ôi~(┯_┯)~"
Thẩm Chước: "..."
Diệp Tố: "..."
Phong Trần Kiếm Tôn: "..."
Mọi thứ xảy ra không kịp phòng ngừa, trong điện một mảnh im lặng, không khí đông cứng lại.
Mọi người nhìn Ngu Tinh Vũ lã chả rơi lệ, trong lúc nhất thời thế nhưng lại tin lời của nàng.
Thậm chí có nữ đệ tử nhỏ giọng nói: “Tiểu thư thật cũng tốt quá cơ, mới vừa được đón về môn phái để bái sư, liền câu dẫn vị hôn phu của tiểu sư muội, cũng thật trơ trẽn!”
“Tiểu thư giả cũng thật đáng thương, cha đã thành của người khác, vị hôn phu cũng bị người ta câu dẫn mất, nếu là ta thì chả cần cha với hôn phu kiểu này.”
….
Nghe được mọi người bàn tán, Ngu Nguyệt Phất hận không thể xé nát miệng Ngu Tinh Vũ.
Người đáng bị nhục nhã là Ngu Tinh Vũ, nhưng hiện tại tất cả mọi người lại đang chỉ trích nàng ta! Còn tin mấy lời ma quỷ của Ngu Tinh Vũ!
Nàng ta sờ tay Thẩm Chước lúc nào chứ, bọn họ bị mù ư? Đây rõ ràng là vu oan!
“Phụ thân, sư phụ, Niệm Nhi không có, Niệm Nhi chẳng qua chỉ mời Nhị sư huynh một ly trà, thật sự không có sờ tay sư huynh! Niệm Nhi thật sự không làm gì cả.”
“Là Giảo Giảo quá thích Nhị sư huynh nên mới hiểu lầm Niệm Nhi.”
Ngu Tinh Vũ luôn ghi nhớ nhân vật mình ác độc cộng thêm nhiệm vụ vu oan nữ chính, ánh mắt sắc bén lại điên cuồng nói: “Ngu Nguyệt Phất, ngươi đừng ở đây giả vờ yếu đuối đáng thương! Chính vì ngươi, Nhị sư huynh mới muốn từ hôn với ta!”
“Ta nói cho ngươi biết, hôm nay chính là từ hôn, ngươi cũng đừng mơ có được sư huynh!”
“Ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất nên tránh xa Thẩm Chước một chút, hắn là của ta, ngươi còn dám câu dẫn hắn, ta sẽ lột da ngươi!”
Thẩm Chước:“……” Nếu không phải nghe được tiếng lòng của nàng, hắn thật sự tin nàng yêu hắn đến tận xương tủy.
Thật không ngờ có một người có thể diễn vai yêu người khác chân thật đến vậy.
Cả người Ngu Tinh Vũ như bị vắt kiệt sức lực, nhưng cũng cảm thấy rất sảng khoái.
[Hệ thống, hệ thống, thế nào? Ta có đủ vu oan nữ chính không, đủ độc ác không? Nhiệm vụ này hoàn thành rồi phải không?]
Thẩm Chước / Phong Trần Kiếm Tôn / Diệp Tố / Ngu Nguyệt Phất: “……?!”
—-Nhiệm vụ, hóa ra tất cả những gì Ngu Tinh Vũ làm tối nay đều là vì cái gọi là nhiệm vụ.
—-Nhưng nàng rốt cuộc đang nói chuyện với ai, là ai ra lệnh cho nàng…
Hệ thống: "Trải qua kiểm tra đo lường, nhiệm vụ ký chủ thất bại, lý do nhiệm vụ thất bại: Phản diện không đứng trước mọi người đề xuất giải trừ hôn ước với ký chủ, nhiệm vụ thất bại."
"Xét thấy ký chủ có hành vi vu oan nữ chính, hình phạt giảm một nửa, sau ba giây, hệ thống sẽ dùng sét đánh trừng phạt ký chủ, 3 ... 2 ... 1 ... 0!"
"Răng rắc!" Một tiếng sét đánh xuống.
Ngoại trừ hệ thống và Ngu Tinh Vũ, người khác không thể nghe được hoặc nhìn thấy.
Vì thế, mọi người nhìn thấy chính là—- Ngu Tinh Vũ đột nhiên khó thở, phun ra một ngụm máu tươi, người ngã xuống đất.
Không nghĩ tới, nàng là bị sét đánh ngất.
Cũng may Thẩm Chước ở gần Ngu Tinh Vũ nhất, vô thức đưa tay ra đỡ, lại bị một bóng người dịch chuyển đến cướp trước.