Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên

Chương 4


Chương thứ tư
...
[Viễn Viễn ló đầu ra nhìn.]
[Viễn Viễn có vẻ sốt ruột.]
Tiểu Khê vén những cây hướng dương to lớn, thò đầu ra nhìn về hướng cửa sổ.
Bên cửa sổ lóe lên một cái bóng, không có gì cả.
[Viễn Viễn phát hiện ra động tác của bạn.]
[Viễn Viễn căng thẳng nằm sấp xuống.]
Độ nhạy bén của người dân nhỏ bé kia cũng cao thật, Trang Khê mỉm cười, tiếp tục điều khiển nhân vật trong trò chơi thu hoạch hoa hướng dương.
Tác dụng lớn nhất của người dân trong thị trấn là bọn họ có thể trồng trọt, có thể chặt cây và làm hầu hết những công việc để giúp cậu tiết kiệm thể lực.

Như vậy thì cậu có thể chơi rất lâu.
Nhưng mà hiện tại Viễn Viễn đang bị thương nặng như thế, đừng nói là canh tác, ngay cả xuống đất còn khó khăn nữa.

Vì vậy cứ để cậu tự làm thì hơn.
Tiểu Khê giơ rìu lên chuẩn bị tiếp tục chặt cây, thế nhưng lời thoại của trò chơi lại làm cậu bị gián đoạn lần nữa.
[Viễn Viễn vụng về ngã lên giường, vết thương bị quẹt trúng.]
[Giá trị sức khỏe của Viễn Viễn -1.]
Tiểu Khê ném rìu đi, nhanh chóng chạy vào phòng.
Nhân vật nằm trên giường giống như chưa tỉnh dậy lần nào vậy, che kín chăn, nhắm chặt mắt.
Giường ở ngay bên dưới cửa sổ.

Nếu không có lời nhắc của hệ thống, Trang Khê cũng thực sự nghĩ rằng Viễn Viễn đang ngủ chứ không làm mấy hành động lén lút như thế.
Chỉ là, có một góc chăn trượt xuống dưới giường, mặt của Viễn Viễn trắng bệch, đôi lông mi khẽ khàng run rẩy vì đau đớn, ngay cả nhịp thở cũng hơi rối loạn.

Không cần nhìn cũng biết, đôi môi đang bị che phủ bởi cỏ cầm máu chắc chắn cũng tái nhợt.
Nếu đây là người thật ngoài đời, hẳn sẽ là một người vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng nhân vật nhỏ bé lại cô đơn thế này, khiến người khác vừa tức giận cũng vừa đau lòng.
Tức giận là vì rõ ràng biết bản thân mình bị thương rất nặng mà còn trèo lên cửa sổ nhìn ngó xung quanh.
Đau lòng là vì Viễn Viễn đau đến mức run rẩy, trán cũng thấm đầy mồ hôi.
Sau khi có thực thể trong trò chơi thì nhiều hành động trở nên dễ thực hiện hơn rồi.

Trang Khê cầm một cái chậu đi ra ngoài.
Cậu vừa ra khỏi cửa thì lời thoại của trò chơi liền bật ra.
[Viễn Viễn mở mắt, nhìn về phía cửa.]
[Tâm trạng của Viễn Viễn -2.]
Trang Khê dừng một chút, tiếp tục đi lấy nước.

Sau khi lấy nước xong thì quay lại, nhúng ướt khăn rồi nhìn vào nhân vật trên giường.
Không biết có thể lau mặt cho nhân vật được không.

Cậu nhấn vào bảng tương tác và chọn [Sờ đầu].

Chiếc khăn ướt sũng dán vào đầu nhân vật.
Trang Khê: "...."
Bong bóng đối thoại bật ra trên đầu nhân vật ấy: "...."
Thật khó khăn, hiện tại nhân vật đành phải kiên trì nhắm mắt, tiếp tục giả vờ "ngủ".
Trang Khê nghiên cứu bảng tương tác.

Trong số các tùy chọn thì chỉ có [Nắm tay], [Sờ đầu], [Ôm] là những tùy chọn bình thường.

Còn có [xx] và [xxxx] mà cậu không biết là gì cả.
Các tùy chọn khác đều là màu xám.
Hiện tại thì chỉ có [Sờ đầu], [Ôm] và [Cõng] là đang phát sáng, nghĩa là cậu không thể làm những hành động khác mà chỉ có thể sờ đầu, ôm ôm, cõng nhân vật đó thôi.
Đây đều là các tùy chọn bị hạn chế kỹ thuật mà chỉ trong những trò chơi cổ xưa mới có.

Vì để vui lòng người chơi, rất nhiều trò chơi của tinh tế đều cho phép bọn họ làm tất cả những hành động mà họ muốn, huống hồ là cái trò chơi phổ biến ở toàn tinh hệ như vậy.
Trò chơi này được chế tác rất tinh xảo.

Thực thể bên trong trò chơi của Tiểu Khê chính là bản mini của cậu.

Ngay cả vết tàn nhang nho nhỏ trên mũi cũng giống hệt nhau.
Tiểu Khê trong trò chơi có thể tự do làm mọi việc mình muốn.

Từ di chuyển bàn, quét nhà đến hái hoa nhặt cỏ ở bất kì đâu cũng đều được hết.

Chỉ có mỗi việc muốn tương tác với Viễn Viễn thì phải dựa theo bảng tương tác thôi.
Chẳng lẽ là vì tôn trọng và bảo vệ những người dân trong thị trấn, sợ thị trưởng là cậu táy máy tay chân muốn làm một số việc gì đó với người dân sao...
Trang Khê cạn lời luôn.
Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì thế?
[Viễn Viễn mở mắt ra.]
Tiểu Khê vẫn luôn im lặng đứng ở đó, có lẽ Viễn Viễn cảm thấy có gì đó không đúng, rốt cuộc cũng chịu mở mắt.
Nhắc nhở của bảng lời thoại kéo Trang Khê ra khỏi những tưởng tượng không đứng đắn.

Cậu cúi đầu nhìn Viễn Viễn, vừa nhìn liền ngạc nhiên.
Trong trò chơi cậu có hai góc nhìn, một là nhìn từ màn hình của quang não, còn có thể đổi thành góc nhìn của Tiểu Khê.
Nhìn từ quang não sẽ giống như ngày hôm qua, khi đã tiêu hao hết thể lực vậy.

Hai nhân vật Tiểu Khê và Viễn Viễn đều như nhân vật hoạt hình, cũng có thể nhìn thấy Viễn Viễn mở mắt ra.

Còn có thể phóng lớn Viễn Viễn lên mà nhìn, thiên về góc nhìn của Chúa trời.
Thế nhưng lại chẳng quan sát được đa chiều và rõ ràng như góc nhìn của Tiểu Khê.

Sau khi đổi sang góc nhìn của Tiểu Khê thì giống như đang trong trò chơi 3D vậy.

Viễn Viễn và cậu đều to ngang nhau, Viễn Viễn đang ở bên cạnh cậu.
Trên mặt Viễn Viễn còn có vết thương, hôm qua những vết thương này nhiều đến nỗi người khác không thể nhìn rõ được gương mặt của nó.


Hôm nay những vết thương ấy vẫn ở đó, còn có cả cỏ cầm máu đang đắp lên cả mặt bên trái và bên phải nữa.
Nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười.

Thế nhưng tất cả những thứ ấy chẳng ảnh hưởng đến sự ác liệt và lạnh lùng trong mắt Viễn Viễn.
Lạnh lùng giống hệt như băng tuyết trên đỉnh núi, ánh mắt ấy vừa trong trẻo vừa tàn nhẫn, lại vừa khiến người khác cảm thấy rét buốt thấu xương.
[Viễn Viễn rất căng thẳng.]
[Viễn Viễn: "Sao cậu ấy lại không nói gì? Sợ rồi sao? Không phải ai cũng nói tôi còn đẹp hơn cả mấy minh tinh à? Cái lũ giả dối đó!"]
[Tâm trạng của Viễn Viễn -2.]
Trang Khê: "...."
Lời thoại đã bán sạch sành sanh những suy nghĩ và lời nói từ đáy lòng của Viễn Viễn, khiến cho hình tượng của Viễn Viễn trong lòng Trang Khê có hơi phức tạp.
Nhưng mà, cũng khá đáng yêu.
Chỉ nhìn ánh mắt mà không hiểu nội tâm của nó quả thật khiến Trang Khê e ngại.
Ngón tay gõ lạch cạch trên màn hình.

Trên đầu Tiểu Khê hiện lên bong bóng đối thoại, Tiểu Khê nói: "Tôi lau mặt cho cậu nhé?"
Câu này không chỉ khiến Viễn Viễn sững sờ mà ngay cả Trang Khê cũng hơi ngơ ngác.
Cậu đang nói chuyện với Viễn Viễn.
Nói chuyện.
Cho dù là có chút tự lừa dối mình, thế nhưng ở trong trò chơi, dưới góc nhìn của Tiểu Khê và Viễn Viễn, cậu đúng thật là đang nói.
Đúng thật là đã lâu không cảm nhận được cảm giác khi nói chuyện rồi.
Tiểu Khê nói: "Tôi làm chưa quen tay lắm đâu."
[Tâm trạng của Viễn Viễn +4.]
Trang Khê ngờ vực.

Sao tự nhiên lại vui lên 4 điểm rồi?
Viễn Viễn vẫn lạnh như băng, chẳng thấy được buồn vui.
[Không quen tay sao? Vậy là chưa từng lau cho người nào khác, là lần đầu tiên.]
Trang Khê: "...."
Vui vì mình chưa từng lau mặt cho ai khác, cậu không hiểu nổi suy nghĩ của người dân nhỏ bé này nữa rồi.

Hơn nữa cậu nói không quen tay cũng không phải có ý đó mà.
Đây không phải là điều quan trọng nhất.

Quan trọng là Trang Khê thích cảm giác nói chuyện cùng Viễn Viễn.
Tiểu Khê: "Cậu bị thương rất nặng, nhưng mà đừng lo.

Thứ đang đắp trên người cậu là cỏ cầm máu, nó sẽ cầm máu và không khiến vết thương nặng hơn nữa."
"Cậu chịu đựng một chút, tôi thử xem có tìm được thuốc giảm đau hay không."
"Ngày hôm qua cậu cứ ôm chặt dâu tây mãi, cậu thích dâu lắm sao? Tôi có thể cho cậu hết dâu tây trong kho, cũng có thể trồng cho cậu một mảnh vườn lớn toàn là dâu."
"Cậu cứ yên tâm ăn đi, ăn nhiều một chút."

Tiểu Khê trong trò chơi liên miên lảm nhảm, giống hệt như một bé lắm lời, so với Trang Khê yên tĩnh khép kín ngoài đời cứ như hai người khác hẳn nhau.
[Tâm trạng của Viễn Viễn +2.]
[Tâm trạng của Viễn Viễn +3.]
[Tâm trạng của Viễn Viễn +2.]
......
Trên mặt Viễn Viễn không có biểu cảm gì cả, nhưng thỉnh thoảng nó sẽ làm như vô tình liếc nhìn Trang Khê vài lần, giá trị tâm trạng cũng dần dần tăng lên.
Khóe miệng của Trang Khê bất giác cong lên.

Sau khi nhìn thấy lời thoại của trò chơi, độ cong thoáng cứng đờ.
[Viễn Viễn vẫn luôn nhìn bạn, rất vừa lòng.]
[Một trái tim bé bé bay ra từ trong lòng Viễn Viễn.]
[Viễn Viễn: "Miệng của cậu ấy nhỏ thật."]
[Viễn Viễn: "Mặt của cậu ấy tròn tròn."]
[Viễn Viễn: "Mũi của cậu ấy còn có tàn nhang nữa.]
[Viễn Viễn: "Dễ thương thật."]
Ngón tay của Trang Khê cứng đờ, Tiểu Khê trong trò chơi cũng không nói gì nữa, cứ đứng đó một cách ngốc nghếch.
[Viễn Viễn: "Cậu ấy đỏ mặt rồi, nhìn còn đáng yêu hơn."]
Trang Khê lập tức chạy vào nhà vệ sinh và nhìn bản thân mình trong gương.

Cậu không có đỏ mặt mà, Viễn Viễn đang đeo bộ lọc gì vậy chứ?
Người trong gương yên tĩnh, gầy gò, nhợt nhạt, không có sức sống cũng không sặc sỡ lóa mắt.

Giống như cây nấm nhỏ mọc ở góc tối vậy.
Trong trò chơi, Viễn Viễn nói: "Tôi biết."
Câu chữ ngắn gọn, chính chắn, lạnh lùng nghiêm nghị.

Cũng không biết nó nói biết là có ý gì.
Trang Khê quay trở lại với ý định đầu tiên của mình.

Cậu không sử dụng bảng tương tác nữa mà tự lau mặt cho Viễn Viễn dựa theo cách nghĩ riêng.
Trang Khê cầm khăn, đặt lên mặt Viễn Viễn.

Nhưng không thể đặt xuống được.
Cậu thử lại lần nữa, như thể có một lớp bảo vệ cho Viễn Viễn vậy.

Nếu không tuân theo các tùy chọn trên bảng tương tác thì Trang Khê không thể chạm vào Viễn Viễn được.
Vì để xác nhận suy nghĩ này, Trang Khê nhấn chọn [Nắm tay] trên mục tương tác.
Đôi tay nhỏ bé của hai người nắm lấy nhau.
[Bạn nắm chặt tay của Viễn Viễn, có một cảm giác mát lạnh truyền đến tay của bạn.]
[Trong lòng Viễn Viễn run lên, có hơi khiếp sợ.

Nó thử giãy dụa một chút nhưng cũng không rút tay ra.]
["Tay của cậu ấy vừa mềm lại vừa ấm, giống như những đám mây được ráng chiều hôn lấy vậy.]
["Cậu ấy nhiệt tình thật."]
[Tai của Viễn Viễn đỏ lên rồi.]
[Tâm trạng của Viễn Viễn +10.]
Tự dưng điểm lại tăng nhiều đến thế, Trang Khê mở xem bảng số liệu của Viễn Viễn.

Chỉ trong thời gian ngắn thôi mà giá trị tâm trạng đã đạt tới 46.
Trang Khê xác nhận được suy nghĩ của mình rồi, bèn buông tay Viễn Viễn ra.


Cậu vừa rút tay về thì Viễn Viễn lại kéo lấy tay cậu.

Kéo rất mạnh, thân thể bé nhỏ của Tiểu Khê liền nhào vào lòng Viễn Viễn.
Viễn Viễn lạnh lùng thốt lên một chữ: "Ngốc!"
Thế nhưng trong lúc nó không biết, lời thoại lại bán đứng nó rồi.
[Viễn Viễn không biết tại sao, chỉ là không muốn cậu buông tay thôi.]
Trang Khê cũng đã quen với sự trong ngoài bất nhất của Viễn Viễn, cậu không để ý mà cười.

Điều khiến cậu thấy lạ là cậu không có chọn tùy chọn tương tác, thế nhưng lại có thể chạm vào Viễn Viễn.
Là vì giá trị tâm trạng của nó cao sao? Hay là vì đó là do Viễn Viễn chủ động?
Tay của Tiểu Khê sờ sờ Viễn Viễn một cách không thành thật.

Mắt Trang Khê sáng lên, đúng là có thể chạm vào!
[Viễn Viễn đỏ mặt rồi.]
[Viễn Viễn: "Cậu...!Cậu ấy sờ mình! Sao cậu ấy lại dám sờ mình chứ!"]
[Viễn Viễn: "Trước giờ chẳng có ai sờ mình thế này, mình có nên chặt tay cậu ấy không nhỉ?"]
[Viễn Viễn: "Nhưng mà cậu ấy sờ cũng thoải mái lắm..."]
Viễn Viễn làm mặt lạnh, tâm trạng lặng lẽ tăng thêm 5 điểm.
Nụ cười lần này của Trang Khê càng lớn và rực rỡ hơn, người dân bé nhỏ của cậu.
Tiểu Khê đang chuẩn bị đứng dậy lau mặt cho Viễn Viễn thì có một tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên, Trang Khê lập tức đi mở cửa.
"Hôm qua tớ chơi vui quá nên lúc về thì đã rất trễ rồi, cũng không kịp tới tìm cậu." Lương Sâm lắc lắc đồ trên tay: "Hôm nay tớ có mua loại bánh ngọt mà cậu thích nhất nè!"
Lương Sâm chẳng đợi Trang Khê nói gì đã nhét bánh ngọt vào tay Trang Khê: "Vừa ăn vừa chơi nhé?"
Hôm qua Trang Khê đã nói rằng không muốn cậu ấy đi tham gia hoạt động đó, muốn cậu ấy cùng chơi trò chơi với mình.

Nhưng mà giờ thì...
"Không ngờ cậu cũng tải "Thị trấn màu xanh" rồi, bọn mình kết bạn thôi."
Trang Khê lắc đầu.
Hiện giờ cậu không chơi cùng Lương Sâm được nữa rồi.
Thêm bạn xong Lương Sâm có thể đến thị trấn của cậu chơi, lúc có hoạt động gì thì người dân bên thị trấn của cậu ấy cũng có thể đến.
Vậy Viễn Viễn phải làm sao bây giờ?
Lương Sâm cười cười, "Khê Khê, cậu giận rồi sao?"
Trang Khê lắc đầu.
Lương Sâm không tin, cậu ấy nhìn Trang Khê bằng một biểu cảm rất phức tạp: "Hôm qua Ngạn Hoa ở khóa dưới đã nói chuyện với tớ đó.

Em ấy thật sự rất tốt, hệt như những gì tớ đã nói vậy, khi nói chuyện không nhanh không chậm, rất hiểu lòng người."
Trang Khê nhìn cậu ấy, ánh mắt bình thản, đợi Lương Sâm nói tiếp.
"Em ấy nói, em ấy là em trai của cậu?"
Tia nắng buổi sáng lấp lánh trên những chiếc lá, xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt của Trang Khê.

Ánh mắt cậu như chứa đựng những cơn sóng dữ, cả ánh sáng lẫn bóng tối pha trộn vào nhau.
Vào thời khắc ấy, Lương Sâm cảm thấy Trang Khê im lặng không phải vì cậu bị câm, mà là vì trong cổ họng cậu có vướng một quả mơ xanh cực kỳ chua chát, chẳng nuốt xuống nổi, cũng không thể nhổ ngược trở ra.

Vướng ở trong ấy cả một đời, không chỉ là không nói nên lời.
Lương Sâm mím môi, nhìn Trang Khê như thế cũng cảm thấy rất khó chịu.

Cậu ta hối hận đến mức chỉ muốn tát cho mình một cái.
Cậu ta cũng không phải không biết chuyện của Trang Khê, sao lại còn bóc ra những vết sẹo vốn đã kết vảy trong lòng cậu chứ?
Hết chương thứ tư

Bình Luận (0)
Comment