Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên

Chương 61

Mặc kệ ánh mắt người khác, Bối Bối kiên quyết cho rằng đội ngũ đào mỏ của trấn Tiểu Khê sẽ giúp mình qua ải.

Thấy bọn Viễn Viễn đi về phía hầm mỏ, Bối Bối nép gần Tiểu Khê, hỏi nhỏ: “Đàn anh ơi, mặt Viễn Viễn do anh nặn hả? Sao anh nặn giống thượng tướng Quý được vậy? Lần trước ở triển lãm em cũng nặn, mà người ta không cho giữ.”

Quả đúng như cậu đoán.

Trên đường nhìn cử chỉ hồi hộp bẽn lẽn của Bối Bối thì cậu cũng hiểu rồi. Vết thương trên mặt Viễn Viễn đã lành gần hết, còn hơi hồng xíu thôi, gương mặt trước kia bị vết bỏng che khuất đã hiện rõ và không bị che đậy nữa, góc cạnh rõ ràng, khí chất bùng phát, một fanboy cứng của thượng tướng Quý như Bối Ấn sao không nhìn ra cơ chứ?

Nhưng cậu không thể kể chi tiết với cậu ấy được, Tiểu Khê đành gật đầu nói dối: “Anh nặn mặt Viễn Viễn cả đêm đó.”

Viễn Viễn đi trước đột nhiên quay đầu, đôi mắt nó bị che dưới kính râm thật to nên không thấy được cảm xúc trong mắt, gương mặt nhỏ hơi lạnh lùng khiến Tiểu Khê rất xấu hổ.

“Nặn” cả đêm không phải là ý kia đâu đó. (Nặn còn có nghĩa khác là nhéo/véo, ý khác kia là véo mặt Viễn Viễn cả đêm)

Vì không thấy mặt nên càng dễ đoán bừa tâm lý, Tiểu Khê rất muốn chạy tới nói với nó rằng “nặn” mặt không phải là nhéo mặt của nó cả đêm đâu, mà là chỉnh sửa ngoại hình của nhân vật trong trò chơi, tôi nói vậy vì không muốn phiền phức thôi.

Khóe miệng bên dưới kính râm của Viễn Viễn đột nhiên nhếch thành một độ cong đầy ẩn ý.

Tiểu Khê: “…”

Bối Bối: “Ôi, hâm mộ đàn anh quá, mỗi ngày mà nhìn gương mặt của Viễn Viễn là em ăn được thêm hai bát cơm luôn đó.”

Tiểu Khê: “Không đến mức vậy đâu…”

Bối Bối: “Cũng phải, nhìn khuôn mặt của Viễn Viễn sẽ làm em đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức đứng dậy chào theo kiểu quân đội, thề rèn luyện thân thể thật tốt để ra chiến trường giết Trùng tộc cho tinh hệ, bảo vệ tổ quốc.”

Tiểu Khê: “…”

Bối Bối: “Ngắm khuôn mặt của Lễ Lễ mới cần ăn thêm hai bát cơm.”

Ánh mắt Tiểu Khê tìm kiếm Lễ Lễ, vì phải ra ngoài nên Lễ Lễ cố ý thay một chiếc váy xinh đẹp, là chiếc váy lụa ánh trăng trông như sương khói mà Tiểu Khê đã làm cho nó ngày trước.

Bây giờ số váy của Lễ Lễ đã nhiều không đếm xuể, nhưng nó vẫn thích mười chiếc váy mà Tiểu Khê may cho nó nhất. Mười chiếc váy được may từ tơ của những chú tằm Luy Tổ quả thực rất đẹp, nó chỉ mặc vào những dịp quan trọng thôi.

Tiểu Khê thường mang nó đi xem những buổi phát sóng trực tiếp nên kỹ thuật makeup của nó cũng ngày càng giỏi, từ quần áo đến makeup không thể chê vào đâu được. Lễ Lễ hôm nay đẹp khiến người khác nghẹt thở luôn.

Người dân của trấn nhỏ xung quanh Bối Bối đều ngơ ngác vây quanh nó, toàn là người chơi cả, bọn họ thấy Lễ Lễ thì cũng ngơ ngác thật lâu như dân trong trấn, Tiểu Khê thấy có người chơi kề sát Lễ Lễ, nước miếng sắp chảy ra rồi.

Tiểu Khê tưởng Lễ Lễ sẽ giận, nào ngờ Lễ Lễ nói: “Muốn chụp ảnh với tôi hả? 100 kim tệ một lần.”

Tiểu Khê: “…”

Nó bắt đầu kinh doanh luôn rồi á?

Lễ Lễ vừa nói xong thì người chơi nườm nượp đổ xô tới trước mặt nó, thò tay muốn chụp ảnh cùng nó, dường như ai nấy đều quên mất bản thân đến đây vì mục đích gì rồi.

Lễ Lễ còn nói: “Thị trấn của chúng tôi còn có cả rạp chiếu phim và phòng hoà nhạc nữa, ngày mai mọi người có đến không? Muốn nghe tôi hát không? 200 kim tệ một lần thôi.”

“Đồng ý! Đồng ý!”

“Bạn muốn đến trấn của tôi chơi không? Trấn tôi giàu lắm đó.”

“Bạn có thể chụp chung với tôi và tất cả nhân vật của tôi được không?”

“Bạn là người xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp đó! Sao bạn có thể xinh đẹp đến vậy chứ?”

“Tôi véo mặt bạn được không?”

“Hu hu hu tôi trộm bạn đi được không?”

Tiểu Khê: “…”

Đây đúng là thế giới nhìn mặt mà, trong thị trấn cũng thế, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, nhân vật xinh đẹp còn mê hoặc lòng người hơn cả minh tinh.

Lễ Lễ cười khẽ, xung quanh nó nổi lên vài tiếng xuýt xoa nho nhỏ, bầu không khí càng nóng, sự kích động và hưng phấn lan rộng càng thu hút nhiều người hơn.

Chẳng phải mấy người đến khảo sát năng lực đào mỏ của bọn Viễn Viễn, xem có quyết định thuê tụi nó đào mỏ không à?

Viễn Viễn, Trạch Trạch và Dương Dương đã cùng Bối Bối vào thang máy và xuống hầm, Tiểu Khê vẫy tay gọi Lễ Lễ, Lễ Lễ đẩy một người chắn trước mặt mình, nhân vật nam bị nó đẩy chẳng những không giận mà còn ré lên sung sướng.

Tiểu Khê im lặng nhìn nhân vật nam to con hú ra âm thanh fans cuồng đầy nữ tính.

Mấy đứa đứng gần không những thấy bình thường, còn cố ý tựa sát Lễ Lễ như cũng muốn bị bàn tay kia đẩy một cái vậy.

Tiểu Khê: “…”

Khó khăn lắm Lễ Lễ mới tới gần Tiểu Khê, nó cao hơn Tiểu Khê nhưng ôm cánh tay cậu như chim nhỏ nép vào lòng: “Tiểu Khê, cậu đeo kính râm đẹp trai quá à~”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người Tiểu Khê, không phải ghen tỵ thì cũng hận thù.

Trang Khê buồn bực, Lễ Lễ học mấy từ hiện đại này ở đâu thế, học lúc đọc bình luận chạy trên màn hình khi xem livestream mấy anh trai giả nữ sao?

Hơn nữa cậu thấy mình đeo kính râm chả đẹp trai tẹo nào, bởi vì mặt cậu nhỏ mà kính râm thì to, gần như che hết nửa mặt rồi.

Lễ Lễ nói: “Cậu đeo kính râm, Viễn Viễn đeo kính râm, tôi cũng phải đeo.”

Cậu và Viễn Viễn đeo vì không muốn người khác nhận ra, Lễ Lễ thì không cần đâu, nó mặc váy xinh đẹp như vậy không hợp đeo kính râm.

Lễ Lễ lắc lắc cánh tay Tiểu Khê, đôi mắt lấp lánh, trong suốt ngập nước.

Tiểu Khê lập tức mở cửa hàng mua sắm, mua cho Lễ Lễ bốn cặp kính râm, hai mẫu nam hai mẫu nữ, thích kiểu gì đeo kiểu đó.

Lễ Lễ vui vẻ đeo cặp kính râm kiểu nữ màu trà theo Tiểu Khê xuống hầm mỏ, phía sau nó là đám người líu ríu, thang máy khu mỏ chỉ chứa được bảy người, cậu và Lễ Lễ chiếm hai chỗ, vì 5 chỗ còn lại kia mà đám nhân vật suýt đánh nhau luôn.

Cuối cùng Lễ Lễ chỉ năm người, năm người kia sung sướng đi vào, mặt phơi phới hưởng thụ, dường như thang máy có Lễ Lễ thì không khí sẽ trở nên ngọt ngào hồng phấn vậy.

Mệt mỏi xuống tới tầng 36, vì chuyện này xen ngang nên bọn họ đã chậm hai phút. Xác quái thú đầy đất, mới vài phút đồng hồ mà bọn Viễn Viễn đã qua ải rồi.

Bọn họ xuống thẳng tầng 37, thấy được bóng lưng Dương Dương và khuôn mặt ngơ ngác của Bối Bối.

Vội vàng đi xuống tầng 38, lần này đã đuổi kịp.

Quái thú tầng 38 là quái xương khô, đây là loại quái rất khó chơi, xương cốt của chúng cực kỳ cứng và khó đánh gãy, người chúng còn có độc xác chết, nếu bị cào trúng HP sẽ giảm liên tục, chưa đến một phút đã bị đưa ra khỏi hầm mỏ.

Bình thường cả trấn cùng lên hội đồng một con, vào hầm mỏ mà đánh được một con là giỏi lắm rồi.

Ở đây có người còn chưa thông đến được tầng 38 mà bị kẹt ở mấy tầng trên, tất nhiên hiểu phía dưới khó khăn thế nào, có người vừa đúng bị kẹt ở tầng này; có người tốn hết bao nhiêu sức lực, thương vong nặng nề mới thông qua, chuyện cũ bi thảm không muốn nhắc lại, chỉ muốn gạt lệ thôi.

Tầng trước bọn họ qua ải nhanh đã gây chấn động lắm rồi, tận mắt nhìn thấy thì càng chấn động muốn rớt cằm luôn.

Con quái xương khô đầu tiên là do Dương Dương đánh chết, gần đây nó đã được Viễn Viễn dạy cho rất nhiều kỹ thuật đánh nhau, nhưng lúc nó đánh mấy con quái xương này chả cần dùng cái kỹ thuật gì mấy, giơ tay bóp nát đầu quái một cách nhanh gọn dứt khoát.

Nếu muốn hỏi tay thây ma với đầu quái xương cái nào cứng hơn thì nhìn cách Dương Dương lật tay, bóp nát bét đầu mấy con quái là biết à.

Những ánh mắt đang ngắm Lễ Lễ đều chuyển qua đôi tay của Dương Dương, cắm cũng rơi xuống đất như đầu của mấy con quái xương vậy.

“Cậu ấy không bị trúng độc à?”

“Cậu ấy đeo loại găng tay đặc biệt nào thế?”

Không chỉ Dương Dương không bị trúng độc, mà Viễn Viễn cũng thế, ngay cả virus của thây ma còn miễn nhiễm được thì độc của mấy con quái xương có là gì đâu chứ?

Viễn Viễn nhặt một cây xương thô nhất của quái xương ở dưới đất, dùng cây xương đó gõ bay đầu bộ xương bên cạnh nó với gương mặt dửng dưng.

Những người khác còn chưa kịp hoàn hồn thì mũi chân nó đã chạm đất, xe lăn quay nửa vòng, trở tay đập bay cái đầu khác.

Về phía Trạch Trạch, mấy con quái kia còn chả động được đến góc áo của nó nữa….

Tầng 38 chỉ mất ba phút.

Đám người ngơ ngác theo ba người xuống dưới, trơ mắt nhìn bọn họ qua hai tầng tiếp theo trong năm phút.

Sau khi qua ải tầng 40, Tiểu Khê lập tức nhận được 3300 kim tệ. Vui đến mức như đang nằm mơ, chưa đầy nửa tiếng đã kiếm được 3300 tiền vàng, đây là điều cậu không bao giờ dám mơ tới.

“Có thể tới trấn tôi trước không? Tôi còn 6 tầng!”

“Tôi còn 3 tầng thôi, qua cái vèo!”

“3 tầng hay 6 tầng thì với họ cũng không có gì khác nhau, tôi đang ở tầng 52 khó quá nè, hu hu hu, tới trấn tôi đi tôi có nhiều tiền lắm.”

Cặp mắt bên dưới kính râm của Tiểu Khê cong tít, “Bọn tôi về ăn cơm trưa trước đã, ăn trưa xong sẽ đi theo thứ tự đặt trước, mọi người đừng sốt ruột, không sót ai đâu.”

Thoát khỏi đám đông, Tiểu Khê vui vẻ đưa mấy nhân vật của mình về nhà.

Hôm nay ánh nắng rực rỡ, bầu trời trong xanh, chim hót êm tai, tâm trạng Trang Khê cũng rất rất vui.

Dựa theo tiến độ này, buổi chiều nhận thêm mấy mối là hôm nay sẽ kiếm được hơn 10.000, cộng thêm số cậu có là 20.000 rồi, tối ngày mốt dẫn ba nhân vật cùng đi bệnh viện?

Tiểu Khê cười mà đi không nổi luôn.

Các nhân vật đang đi chợt quay đầu thấy cậu còn đang cười ngốc, độ cong của khoé miệng có thể sánh với mảnh trăng rằm.

Vui đến thế à? Là một bé mê tiền, hay do có tiền để khám bệnh cho bọn họ nên mới vui đây?

Trở về nhà thì một bàn đồ ăn ngon chờ sẵn, Tiểu Khê vô thức nghĩ cuộc đời mình sao có thể hạnh phúc viên mãn đến nhường này cơ chứ?

“Minh Minh, trong vòng nửa tiếng chúng ta đã kiếm được 3300 kim tệ rồi!” Tiểu Khê vui vẻ báo cáo với Minh Minh: “Nhiều lắm luôn.”

Minh Minh kéo ghế cho cậu: “Mấy ngày này sẽ kiếm được không ít, những về sau thì không nhiều như thế nữa đâu.”

Ban đầu đông khách là do nhu cầu tồn đọng, giải quyết hết thì số tầng hầm mỏ sẽ không hạn chế thăng cấp trong thời gian ngắn, nhu cầu đánh hầm mỏ lập tức giảm xuống, trừ khi mọc thêm các trấn nhỏ khác.

“Rạp chiếu phim, nhà hàng và phòng hoà nhạc thì kiếm tiền lâu dài hơn.” Minh Minh bổ sung.

Tiểu Khê cười tươi như hoa: “Đủ rồi đủ rồi! Nhiều lắm rồi á.”

Những ngày gần đây bọn họ đã tiết kiệm được rất nhiều kim tệ, trừ đi số tiền để chữa bệnh thì còn có thể tích góp để đưa một đứa đi trải nghiệm “cuộc đời mới” nữa đó.

Bởi vì khối lượng nhiệm vụ đào quặng của hai ngày nay quá lớn, nếu làm thêm những việc khác nữa thì sẽ rất bận, nên bọn họ quyết định là tạm thời tập trung giải quyết mấy việc ở quặng mỏ trước, ba người cùng đi đào quặng. Tiểu Khê và Lễ Lễ sẽ chăm sóc cánh đồng, còn Minh Minh chăm lo ngày ba bữa.

Bàn bạc xong, buổi chiều Tiểu Khê cùng bọn nó đến hai thị trấn nhỏ khác, mấy chỗ còn lại thì để bọn nó tự đi.

Buổi chiều Minh Minh đi câu cá, chốc lát Tiểu Khê nhận được kim tệ từ hầm mỏ, lúc sau lại nhận được kim tệ từ việc bán cá, miệng cậu cười đến mỏi luôn.

Vì để Minh Minh khỏi phải đứng dậy, yên tâm câu cá, nên Tiểu Khê đã tự đi nấu cơm.

Cậu vốn biết nấu cơm, nhìn Minh Minh làm một lần là cậu biết cách vận dụng trơn tru rồi. Nhóm nhân vật đi kiếm kim tệ về cho cậu, cậu không giúp được gì đành phải nấu một bữa cơm ngon lành nóng hổi cho tụi nó thôi.

Khi cởi chiếc mũ 3D xuống nghỉ ngơi, Trang Khê đặc biệt lên mạng học thêm các món tráng miệng đơn giản.

Lúc online lần nữa, cậu vừa nấu cơm vừa cắt dâu tây và việt quất thành những miếng nhỏ, định làm trái cây sấy cho bọn nó bỏ vào túi đồ làm đồ ăn vặt.

Nhóm nhân vật về nhà, Tiểu Khê đã làm xong cơm nước và đang chờ bọn nó.

“Chào mừng về nhà, mọi người vất vả rồi.”

Tiểu Khê bước lên trước ôm ôm bọn họ, tặng kèm nụ cười tươi rói.

Thật ra cũng không mệt lắm, chỉ hơi mệt chút thôi, nhưng được cậu ôm và nhìn thấy nụ cười ấm áp ấy, khiến bọn họ cảm nhận được cảm giác an yên của những chú chim mệt mỏi trở về rừng.

Chào mừng về nhà, “nhà” là chữ ấm áp nhất với mỗi người bọn nó, là thứ bọn nó ngày đêm ao ước, cực khổ theo đuổi đang ở ngay trước mắt.

Vì có người đang đợi ở nhà, dù bên ngoài có mệt mỏi thế nào thì lòng vẫn thấy ngọt ngào, một cái ôm, một giọng nói, một nụ cười chào đón khi trở về cũng là những điều bình thường nhất nhưng lại ấm áp nhất.

Ngay cả Minh Minh ở bên cạnh, trông cũng không còn quá chướng mắt nữa.

Hiếm khi nhóm nhân vật có dịp ngồi chung bàn, hoà thuận với nhau, Trang Khê xới cơm, chia đũa, chống cằm mỉm cười nhìn tụi nó ăn.

Ánh tà dương chiếu rọi khắp khuôn mặt dường như cũng bị tan chảy bởi nụ cười của cậu, vị ngọt ấm áp lan tỏa khắp nơi.

Mấy nhân vật ngẩng đầu nhìn, cơm trắng trong miệng cũng ngọt theo, niềm hạnh phúc nảy nở khi thấy một người vui vẻ đã vượt quá dự liệu của bọn nó.

Vì quá hạnh phúc nên muốn cậu mãi luôn vui vẻ như thế, bất kể làm gì, phải trả giá ra sao.

Tiểu Khê: “Bây giờ chúng ta có hơn 20.000 kim tệ rồi, đưa Viễn Viễn và Trạch Trạch đi chữa chân và mắt nhé?”

Đây là lời hứa của cậu với Viễn Viễn trước đây, gom đủ tiền sẽ chữa chân cho Viễn Viễn. Cậu chớp mắt, hàng mi như cánh quạt hắt xuống một bóng mờ, nụ cười dần bớt sinh động.

Sau khi chữa lành vết thương trên cơ thể mới tiến hành giai đoạn khác, mà chi phí <Cuộc đời mới> của Viễn Viễn là 0, vậy nên chỉ cần chân nó lành là mua <Cuộc đời mới> luôn, khỏi phải tiết kiệm.

Hiện tại Tiểu Khê vẫn chưa rõ <Cuộc đời mới> là gì, trước đây cậu nghĩ bọn nó sẽ biến thành người máy cao cấp y hệt con người, nhưng có vẻ Viễn Viễn không giống vậy.

Mà khi có cuộc đời mới, Viễn Viễn vẫn ở trong trấn nhỏ của cậu chứ? Hay chỉ còn lại một nhân vật AI Viễn Viễn thôi?

Con người làm sao cùng tồn tại được ở hai thế giới, trong lòng cậu đã biết đáp án là gì.

Viễn Viễn trở về hiện thực làm thượng tướng liên bang kiệt xuất của tinh cầu, mà cậu vẫn là một sinh viên bình thường, hai người chẳng còn liên hệ gì với nhau nữa.

Tiểu Khê không nỡ, Viễn Viễn là nhân vật đầu tiên của cậu, cùng cậu vượt qua những thời khắc khó khăn gian khổ nhất.

Cậu của ngày ấy trầm lặng đến mức gần như tự kỷ, trơ mắt nhìn người bạn duy nhất của mình cũng muốn rời xa, niềm thất vọng đè ép trên sự đau lòng. Cả thế giới của cậu không chỉ tối tăm mù mịt mà còn bị lớp sương mù khói xám xịt lấp đầy, cậu chìm sâu trong lớp sương ấy nhưng lại không thể tìm được bất cứ ai ở xung quanh.

Là Viễn Viễn đã kéo cậu ra khỏi nỗi cô đơn tột cùng, và tìm cho cậu một nơi bình yên đặt trái tim trôi nổi trong sự lẻ loi.

Thế nhưng không nỡ thì sao chứ, đối với Viễn Viễn đây là vấn đề sinh tử, cậu không thể vì tiếc nuối ích kỷ mà khiến Viễn Viễn mất đi tương lai tươi sáng, một thượng tướng liên bang, anh hùng tinh hệ lại bị trói trong một trò chơi.

Viễn Viễn nên có cuộc đời rộng lớn, cả tinh hệ đều nằm dưới chân của nó.

Tiểu Khê bỏ một quả dâu tây vào miệng, che đi vị đắng nơi đầu lưỡi.

Tiểu Khê ăn hết ba quả dâu mới thả tay xuống, cười hỏi bọn nó: “Mai mọi người đi cùng Minh Minh hay đêm nay đi luôn?”

Không biết Viễn Viễn đã dừng đũa từ lúc nào, chiếc đũa nằm im trên ngón tay thon dài của nó, nó bình tĩnh cầm một quả dâu, “Để Trạch Trạch và Minh Minh đi trước đi, hôm nay nhiều người thấy tôi chỉ có một chân, đột nhiên đầy đủ hai chân chẳng phải quá lạ sao?”

Tiểu Khê sửng sốt.

Viễn Viễn đặt đũa xuống, “Đợi hết đợt này, đánh hết đơn hầm mỏ đã.”

“Ừm!” Tiểu Khê gật đầu, cười tít mắt, đôi mắt cong như mảnh trăng non chứa đầy những ngôi sao nhỏ lấp lánh.

Cậu nhìn về phía Trạch Trạch nhưng nó trả lời rất ngắn gọn: “Tôi cũng thế.”

Thật ra dù Trạch Trạch được chữa khỏi thì nó vẫn có thể quấn khăn lụa, chẳng ai biết đâu.

Tiểu Khê không vạch trần, từ đầu đến giờ Trạch Trạch luôn nhường cơ hội cho người khác, không biết có phải ảo giác không mà cậu thấy Trạch Trạch có vẻ kháng cự, hoặc nên nói nó trốn tránh chữa trị.

Nó không muốn, hoặc sợ hãi, chắc có lý do khó nói, Tiểu Khê rất săn sóc không hỏi nó ngay trên bàn cơm.

Cuối cùng cậu nhìn về phía Minh Minh, cười nói: “Vậy Minh Minh đến bệnh viện trước nhé, bây giờ Minh Minh là thần tài và quân sư của trấn chúng ta, không được lười biếng trốn đi ngủ đâu nha.”

“Muốn còn không được ấy.” Minh Minh dằn xuống sự nghi ngờ trong mắt, cười vui vẻ với Tiểu Khê.

Ăn tối xong, Minh Minh muốn xác định vị trí rạp chiếu phim và nhà hàng, nhưng Tiểu Khê không thể chờ nổi nữa muốn kéo nó đến bệnh viện, Minh Minh bất đắc dĩ đành phải theo cậu.

“Sao phải gấp thế?” Bước trên con đường tràn đầy ánh trăng ở trấn nhỏ, Minh Minh cười nói: “Không thể chờ được, muốn bóc lột tôi ngay sao?”

Tiểu Khê mím môi cười, nụ cười dịu dàng hơn cả ánh trăng, “Lúc Minh Minh ngủ lòng không yên ổn.”

Minh Minh sửng sốt.

Tiểu Khê: “Lúc Minh Minh ngủ thường xuyên căng thẳng, nếu trong mơ đã không vui thì mở mắt sống ở hiện thực đi.”

Tiểu Khê: “Còn nữa, chữa trị cần hai ba tiếng, trễ quá tôi không thức được, đến sớm một chút tôi có thể ở bên ngoài đợi Minh Minh.”

Hai người tới cổng bệnh viện, Minh Minh xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Không cần đợi ở đây, về nhà đi.”

Tiểu Khê lắc đầu, muốn đợi.

Minh Minh bất đắc dĩ, nó xoa đầu Tiểu Khê, “Vậy hai chúng ta cùng nhường một bước, cậu về nhà tiếng rưỡi, khi nào tôi sắp ra hãy đến chờ tôi, thế nào?”

Tiểu Khê nghĩ nghĩ, gật đầu.

Minh Minh mỉm cười, “Chờ tôi ra rồi sẽ kiếm tiền bất kể ngày đêm cho cậu luôn.”

Tiểu Khê chưa kịp nói mình không phải bé mê tiền đâu, càng không phải trưởng trấn độc ác bóc lột sức lao động của nhân vật. Chẳng qua Minh Minh không cho cậu cơ hội đó, nó đặt nụ hôn nhẹ như cánh hồng lên trán cậu, nhân lúc cậu sửng sốt thì đi vào bệnh viện.

Trông thấy cánh cửa đóng lại, Tiểu Khê sờ sờ trán của mình, đứng một lúc rồi bật cười, xoay người chạy ra sau hẻm núi.

Xe lửa nhỏ kéo bốn chiếc rương chứa đầy những hạt giống của Minh Minh về, lúc đầu cậu còn chưa rõ lắm nhưng giờ cậu hiểu cả rồi, bốn chiếc rương ấy chứa đầy những giấc mộng đẹp mà Minh Minh khóa chặt trong lòng.

Các hạt giống này, mỗi hạt đều do Minh Minh thu gom thật cẩn thận. Có lẽ trong mỗi đêm tối u ám kia, nó luôn cất giấu một hạt giống vào lòng, nghĩ đến những ngày sau này sẽ trồng những hạt giống ấy bên ngoài mảnh đất ở căn nhà nơi phố núi, đây là niềm động lực của nó, xốc lại tinh thần và tiến về phía trước.

Từ khi nó đến thị trấn, ngoài lúc ngủ ra thì đi kiếm tiền cho cậu, nó vẫn chưa kịp nhìn thấy hạt giống của mình đã nở những đoá hoa thế nào.

Tiểu Khê gieo ít hạt giống ở sau núi và trước cửa, đợt đầu là trồng ở sau núi, cậu muốn tìm thử coi, chắc luống đầu tiên đã trưởng thành rồi, có khi còn trổ vài bông hoa.

Thị trấn giữa đêm rất yên ắng, ánh trăng hắt lên triền núi, giúp Tiểu Khê chiếu sáng một góc trời.

Cậu tìm khắp cả ngọn núi, băng qua bụi cỏ và rừng cây hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng gom đủ hoa ôm đầy trong ngực.

Cậu mỹ mãn ôm những bông hoa quý giá về cổng bệnh viện, tạm thời đăng xuất nghỉ ngơi vì mũ thực tế ảo không thể chơi quá hai tiếng, phải giữ thời gian để chờ Minh Minh.

Cậu mong lúc Minh Minh khỏe mạnh bước ra khỏi bệnh viện, thứ đầu tiên nhìn thấy sẽ là mùa xuân mà nó hằng mong ước.

Trang Khê luôn chú ý đến thời gian, nửa tiếng sau lập tức đội mũ, đứng ngoài cửa háo hức đợi.

Đợi chừng nửa tiếng hơn thì cổng bệnh viện mở, Minh Minh bước từ trong ra.

Nó là nhân vật ít thay đổi nhất sau khi được chữa trị, trông không khác chỗ nào cả. Tiểu Khê sửng sốt xíu thì lập tức ôm bó hoa chạy về phía nó, nhét hoa vào tay Minh Minh.

“Minh Minh, cậu thấy sao rồi?”

Minh Minh nhận lấy bó hoa, ánh mắt sáng ngời ấm áp: “Tinh thần thoải mái, cảm giác giống như mọi buồn bực trong người bị rút ra hết và rót thêm luồng sức sống mãnh liệt vào cơ thể.”

Ánh mắt dịu dàng của nó rơi trên khuôn mặt của Tiểu Khê, chăm chú mà dịu dàng: “Cám ơn cậu, Tiểu Khê.”

Tiểu Khê mỉm cười, vui không tả nổi.

[Chúc mừng bạn đã chữa trị thành công cho Minh Minh, tiếp tục cố gắng nha~]

[Minh Minh đã kích hoạt quyền hạn <Cuộc đời mới>, hiện tại bạn có ba nhân vật Lễ Lễ, Dương Dương và Minh Minh đã kích mở quyền hạn này, hãy cố gắng mở ra một cuộc đời mới cho các nhân vật của bạn nha!]

Vì yêu thích bạn nên Minh Minh đã chuẩn bị một phần quà cho bạn, xin hãy nhanh chóng điền địa chỉ vào đây.]

Từng thông báo vang lên bên tai Tiểu Khê, hồi chưa mở chế độ 3D thì thông báo là chữ viết trên màn hình, sau khi mở chế độ 3D rồi thì chuyển thành giọng nói.

Tiểu Khê sửng sốt, sao cậu cảm thấy âm thanh này có hơi phơi phới, chẳng giống âm báo nghiêm túc máy móc của trò chơi chút nào cả.

Minh Minh rũ mắt đánh giá những đóa hoa tươi trong ngực, hoa vẫn còn tươi chắc vừa được hái không lâu, nó chưa từng thấy loài hoa này ở khu vực gần nhà.

Nó nhìn Tiểu Khê, Tiểu Khê chưa kịp nói thì Minh Minh đã đưa tay lên đầu, nhặt một chiếc lá nhỏ trên tóc cậu xuống.

Tiểu Khê cười xấu hổ, “Minh Minh, tôi đã tự ý gieo hạt giống cậu thu gom ở sau núi, chúng trổ bông rồi, tôi nghĩ cậu sẽ muốn nhìn nên đã…”

Minh Minh ngồi xổm xuống, gỡ quả ké đầu ngựa dính trên ống quần rồi buộc dây giày sắp tuột cho Tiểu Khê.

Hôm nay Minh Minh mặc một chiếc áo sơ mi cao cấp màu trắng, những ngón tay vốn sống trong nhung lụa lại đặt trên đôi giày bẩn dính đầy bùn và vụn cỏ của cậu.

Tiểu Khê thấy không quen lắm muốn lùi về, nhưng Minh Minh giữ chân cậu: “Đừng nhúc nhích.”

Tiểu Khê mím môi, ngoan ngoãn đứng yên nhìn Minh Minh buộc dây giày cho mình, gỡ từng quả ké đầu ngựa, vẻ mặt nó chăm chú mà dịu dàng dưới ánh trăng nhu hòa, chảy vào lòng Trang Khê biến thành từng dòng nước ấm.

Cậu luôn cảm nhận được sự ấm áp, và chăm sóc chu đáo khi ở cạnh Minh Minh. Trang Khê thầm nghĩ, nếu mình có anh trai thì người ấy chắc chắn sẽ giống như Minh Minh vậy.

Người ấy luôn chuẩn bị tốt mọi thứ cho cậu, sẵn sàng dọn dẹp đống hỗn độn mà cậu gây nên.

Lúc uất ức sẽ ôm cậu, nấu đồ ăn mỗi khi cậu đói, biến ra thật nhiều tiền bảo cậu không cần tiêu xài tiết kiệm, dứt khoát cõng cậu về nhà khi cậu bị bệnh hoặc chịu tổn thương.

Bên cạnh người ấy, cậu chẳng phải lo lắng hay sợ hãi gì nữa.

Minh Minh đứng dậy, nụ cười của Tiểu Khê đã dịu dàng hơn ánh trăng, lấp lánh hơn cả sao trời. Cậu bước tới ôm lấy cánh tay Minh Minh, không hề bận tâm gì nữa mà dụi dụi mặt vào cánh tay áo màu trắng của nó.

“Minh Minh tốt quá đi.” Tiểu Khê nói nhỏ.

Minh Minh cười khẽ, nụ cười hoà tan mọi thứ đang bao bọc lấy Tiểu Khê.

Tiểu Khê nói nhỏ: “Khi bé tôi luôn hâm mộ những người có anh chị, giờ không phải hâm mộ nữa rồi.”

Minh Minh sửng sốt, ánh mắt rơi trên những bông hoa trong lòng, không biết là đang nghĩ hay tìm kiếm gì đó. Lát sau, nó rút một nhành hoa hồng xanh bị nhóm hoa cẩm chướng dồn vào trong góc, đặt vào tay Tiểu Khê.

Giọng nó hoà cùng ánh trăng: “Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu, cho đến tận lúc tôi chết hoặc tan biến đi.”

___________
Bình Luận (0)
Comment