Nhóm Thú Phu Của Ta - Tiểu Cố

Chương 10

Editor: Salad days
Thời Dĩ Thiên nắm lấy thảm lông bên dưới, hơi bình tĩnh nói - "Anh là cữu cữu của Chris?"
Ngón tay Ôn Trạch nhẹ nhàng nắm lấy cằm Thời Dĩ Thiên, hơi hơi nâng lên, ánh mắt đang miêu tả lại cánh mũi cũng đôi môi của Thời Dĩ Thiên. Hắn trả lời - "Đúng rồi"
"Chris vì sao không tới?" - Thời Dĩ Thiên nhẹ thở ra một hơi.
Ngón cái Ôn Trạch chậm rãi xoa xoa môi dưới đầy đặn của Thời Dĩ Thiên, trầm thấp nói - "Em cũng biết đấy, thiên phú của em khá cao, giống đực cộng sinh của em đã mệt mỏi, nên nhóm y tế đề nghị Chris không nên tiến vào phòng em nữa"
Thời Dĩ Thiên đã hiểu, chỉ là bên cạnh không có người hắn thân quen, một mình phải đối mặt với một giống đưc xa lạ dù là ở trong phòng của mình, ở trong biệt thự của mình thì cũng sẽ sợ hãi đó.
Ôn Trạch cúi người, đầu lưỡi liếm qua cánh môi Thời Dĩ Thiên - "Hương vị của em rất ngọt"
Ôn Trạch như có như không mỉm cười, tin tức tố mùi hoa quanh quẩn nồng đậm làm người ra cảm thấy như đang dính dính vào người, nhưng cũng không nồng đậm đến mức làm người ta chán ghét. Mùi hương quả thực rất ngọt nhưng cũng rất thoải mái và sảng khoái. Không giống các tin tức tố của các giống cái khác mà Ôn Trạch đã từng ngửi qua. Những giống cái đó luôn phóng ra tin tức tố của thân thể mình, đúng là có thể làm cho giống đực trầm mê nhưng nó cũng làm cho giống đực mất đi lý trí mà chỉ còn lại thú tính. Ôn Trạch vì vậy mà không nhịn được hoài nghi, giống đực và giống cái giao phối rốt cuộc là vì tác dụng của tin tức tố hay là vì yêu nhau?
Bạch kim Long tộc đã truyền thừa ngàn năm, là một gia tộc cực kỳ khổng lồ, Ôn Trạch còn là thành viên của hoàng tộc, lại còn độc thân, nên có vô số cơ hội có thể tiếp xúc với các giống cái khác. Trong giới quý tộc ở đế đô, cũng không thiếu các giống cái có xuất thân cao quý ái mộ hắn, ở các thể loại vũ hội, tiệc tùng tán tỉnh hắn, chỉ muốn cùng hắn giao phối một lần. Nhưng Ôn Trach hắn đến nay cũng chưa từng hứng thú với một giống cái nào.
Chỉ có giống cái trước mắt này, trước hết là Ôn Trạch không hề chán ghét tin tức tố của Thời Dĩ Thiên. Từ khi giống cái của hắn qua đời, Ôn Trạch cũng đã mười mấy năm chưa có phóng túng qua, Ôn Trạch trước nay vẫn luôn yêu thương người cháu trai Chris này, Chris đã lớn như vậy rồi nhưng rất ít khi nhờ vả hắn điều gì. Cho nên lúc Chris nói, Ôn Trạch cũng đồng ý sẽ kiên nhẫn với giống cái này một chút.
Ôn Trạch lại liếm qua môi Thời Dĩ Thiên lần nữa, vừa dụ hoặc vừa khiêu khích, ý muốn tách mở môi hắn. Nhưng Thời Dĩ Thiên vẫn không hé miệng, trong nội tâm hắn vẫn còn kháng cự. Vị 'cữu cữu' này thậm chí đến diện mạo thế nào còn không biết. Nếu đã không thích hắn, vậy thì còn đến làm gì. Có thể tìm trong kho gen trung tâm một giống đực cấp SS mà nguyện ý làm trượng phu của mình mà.
Thời Dĩ Thiên không phối hợp, Ôn Trạch cũng không để ý, rất là kiên nhẫn. Tiểu giống cái không mở miệng, hắn liền di chuyển hôn đến địa điểm khác. Những nụ hôn nhỏ vụn dừng trên chóp mũi, bên gáy Thời Dĩ Thiên, những sợi tóc mềm mại lại lạnh lẽo của hắn lướt qua da thịt của Thời Dĩ Thiên.
Thời Dĩ Thiên quay đầu sang không muốn tiếp nhận nụ hôn, nhưng chính chỗ sâu nhất trong lòng hắn vẫn khát vọng. Da thịt truyền đến từng luồn điện tê dại, hắn nhịn không được mà xoắn chặt hai chân, như muốn giảm bớt đi khát vọng ở tiểu huyệt. Núm vú trên ngực cũng không tha, từng nụ hôn từng nụ hôn vẫn chậm rãi hôn xuống. Trên cái trán mịn màng của Thời Dĩ Thiên đã lấm tấm mồ hôi, hắn cắn lấy môi dưới để nén lấy tiếng rên rỉ. Tiểu huyệt hắn cũng đã sớm ngập tràn nước rồi, dương v*t cũng rỉ ra tý dịch.
Thời Dĩ Thiên bị Ôn Trạch lật người qua, phần lưng trắng muốt lộ ra. Ôn Trạch dừng tầm mắt trên tấm lưng duyên dáng đó, đường cong khe lưng kéo dài đến tận kẽ mông một đường cong duyên dáng động lòng người.
Đôi con ngươi xanh thẳm của Ôn Trạch trầm xuống. Tay hắn chậm rãi vuốt ve phần lưng Thời Dĩ Thiên, cảm xúc tinh tế làm hắn yêu thích đến không muốn buông tay, ngón tay kéo xuống dưới, xoa bóp hai cánh mông mượt mà. Tiện thể cúi người, đem từng nụ hôn ướt át dừng trên hai bên xương cánh bướm trái phải của Thời Dĩ Thiên.
"Ah..." - Thời Dĩ Thiên rốt cuộc nhịn không được nữa, phát ra tiếng rên rỉ ngọt mịn.
Muốn quá.....
Không cần tra tấn hắn như vậy......
Hiện tại hắn cũng không bước dạo đầu nữa, cứ trực tiếp dùng côn th*t mà cắm vào đi. Đã không lộ mặt rồi vì sao cứ chậm chậm rì rì, không trực tiếp cho hắn sung sướng chứ. Hắn thực sự không muốn hướng một người ngoài xa lạ mà cầu hoan.
Thời Dĩ Thiên ủy khuất mà há miệng cắn khăn trải giường, dương v*t thì cọ xát vào giường muốn giảm bớt đi khô nóng của cơ thể.
"Em cũng không ngoan rồi...."
Giọng khàn khàn của nam nhân vang lên, tiếp theo, dương v*t của Thời Dĩ Thiên đã bị một bàn tay nắm lấy.
"Ah......" - Thời Dĩ Thiên kêu một tiếng, lại lập tức cắn lấy khăn trải giường. Quá thoải mái rồi.....
Thời Dĩ Thiên vô thức mà thẳng lưng, tay Ôn Trạch bắt đầu di chuyển. Dâm dịch Thời Dĩ Thiên chảy ra lại càng thêm thuận lợi, Ôn Trạch câu môi cười. Thời Dĩ Thiên nhẫn nại hồi lâu, chỉ cần hơi kích thích, hắn lập tức bắn ra hết tinh dịch trong tay Ôn Trạch.
"Nhanh thật" - Ôn Trạch rút tay lại, ngón tay vuốt lấy chất lỏng, một mùi hương hoa thơm ngọt ngào ập đến trước mặt. Hắn nói lời này kỳ thật cũng không có ý gì, nhưng vẫn làm Thời Dĩ Thiên cảm thấy xấu hổ.
Ở chỗ Thời Dĩ Thiên không thấy, Ôn Trạch nâng tay phải lên môi, vươn lưỡi liếm một chút tinh dịch đang dính trên ngón tay, hầu kết gợi cảm nhấp nhô, lại phun ra hai chữ - "Ngọt lắm"
Nhưng Thời Dĩ Thiên đang rơi vào tình dục, nên không nghe được câu nói đó. Tuy rằng đã bắn qua nhưng tiểu huyệt vẫn không hết thèm khát. Ăn không được côn th*t lớn, chỉ dựa vào cao trào ở dương v*t, căn bản là không giảm bớt được dục hỏa của hắn.
Ôn Trạch lau tay, thong thả mà bắt đầu cởi cúc áo, vẻ mặt của hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng đôi mắt màu xanh đã phảng phất có ngọn lửa cháy bỏng. Nhìn hắn ăn mặc làm hắn có vẻ đơn bạc, cao gầy nhưng lúc cởi sạch lại khác nhau một trời một vực. Đó là một khối thân thể mạnh mẽ, đường cong cơ bắp hoàn mỹ đến từ gen cao cấp, cùng với hai căn cự vật dữ tợn giữa hai chân.
Đúng - là 2 căn.
Thời Dĩ Thiên cảm thấy mình bị ôm lấy, sau đó hai chân bị tách ra. Tưởng tượng đến mình đang phơi bày tiểu huyệt trước một giống đực xa lạ liền muốn khép chân lại, nhưng Ôn Trạch cũng không cho hắn cơ hội đó, mạnh mẽ mà mở hai chân Thời Dĩ Thiên thành chữ M. Vốn dĩ thân thể Thời Dĩ Thiên cũng mềm mại, cơ bản là không còn sức lực nào phản kháng. Tiểu huyệt đang khép mở như cái miệng nhỏ, lúc đóng lúc mở co rút, khát vọng côn th*t có thể lấp đầy mình, chất lỏng chảy ướt đến cả huyệt sau.
Ôn Trạch vươn tay xoa lấy tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên, ấn vào nếp uốn mềm mại, ngay sau đó liền cắm hai ngón tay vào. Vách thịt thành ruột ướt nóng lập tức chờ không nổi mà hút lấy ngón tay Ôn Trạch.
"Ah...." - Thời Dĩ Thiên nhịn không được mà thẳng eo, muốn đưa hậu huyệt đến phía trước. Hai ngón tay cơ bản là không đủ.
"Không....không cần....."
Không cần ngón tay mà.....
"Không cần?" - Ngón tay Ôn Trạch chậm rãi chọc ra rút vào hậu huyệt, làm thịt huyệt càng thêm ướt mềm.
Hắn cúi người cắn lên lỗ tai Thời Dĩ Thiên, hơi nóng phun lên vành tai Thời Dĩ Thiên.
"Vậy tôi liền rút ra"
Hắn nói được là làm được, thực sự đem ngón tay rút ra ngoài.
"Không....muốn..."- Thời Dĩ Thiên gấp đến sắp khóc tới nơi.
"Là muốn hay không muốn?" - Ôn Trach bên tai ôn nhu hỏi.
Cùng lúc, hắn đã để hai căn dương v*t lớn để trước hai tiểu huyệt của Thời Dĩ Thiên. Quy đầu truyền đến cảm giác nóng bỏng, làm cả người Thời Dĩ Thiên run lên, sợ tới múc thắt chặt tiểu huyệt lại.
Hai căn?
Vậy hắn là Long tộc hay Xà tộc? Hay là Thằn lằn tộc?
Mọi người trên Lam Tinh đều biết, chỉ có những chủng tộc này là có hai căn dương v*t.
Long tộc là hoàng tộc, Thời Dĩ Thiên cũng không dám đoán vị cữu cữu này là Long tộc. Như vậy thì chỉ còn Xà tộc hoặc Thằn lằn tộc.
Nhưng hai chủng tộc này đều không phải là chủng tộc mà Thời Dĩ Thiên thích. Chris rõ ràng là một hùng sư (sư tử), vì sao lại có cữu cữu là chủng tộc máu lạnh vậy chứ?
Giờ phút này dù không thích thì dù sao tên cũng đã lên dây. Nhưng nếu xét về ngoại hình thì Thời Dĩ Thiên cảm thấy có lẽ mình dễ tiếp thu Xà tộc hơn.
Như vậy, cữu cữu của Chris là Xà tộc thì tốt hơn.
"Hửm...?" - Tóc Ôn Trạch dài buông xuống hai bên tai Thời Dĩ Thiên, hắn giống như một người thợ săn đang chờ con mồi của mình sa lưới vậy.
Thời Dĩ Thiên mang theo tiếng khóc nức nở - "Muốn....Muốn mà....."
"Đừng sợ" - Ôn Trạch hôn lấy trán Thời Dĩ Thiên - "Tôi sẽ dịu dàng"
Nhưng động tác của hắn và ngữ khí lại hoàn toàn tương phản, hai căn dương v*t giống như hai thanh đao, không hề lưu tình mà đâm vào tiểu huyệt trước sau của Thời Dĩ Thiên.
"Ah...ah....."
Thời Dĩ Thiên hét lớn, tiểu huyệt cùng hậu huyệt cùng co rút, lượng lớn dâm dịch xối lên đỉnh quy đầu Ôn Trạch, thế nhưng lại cao trào. Ôn Trạch bị Thời Dĩ Thiên hút đến hít sâu một hơi, cúi xuống hôn lấy môi Thời Dĩ Thiên, thấp giọng nói - "Bé yêu, em làm tôi thực ngoài ý muốn"
Hắn không cho Thời Dĩ Thiên nghỉ ngơi, liền bắt đầu đâm chọt, mỗi lần đều đưa toàn bộ đi vào, hoàn toàn khác xa với hai chữ 'dịu dàng', có lúc Thời Dĩ Thiên tưởng như mình bị cắm đến tử cung. Tốc độ của hắn càng ngày càng nhanh, tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên cũng phun thêm dâm dịch, giống như lúc nào cũng đang cao trào.
"Không cần.....ahh...ô..." -Thời Dĩ Thiên khóc xin tha - "Từ bỏ......."
Tên rắn này cũng hung hăn quá rồi.
Hai tiểu huyệt cũng cao trào không ngừng. Thời Dĩ Thiên còn hoài nghi chính mình có thể nào vì phun quá nhiều nước mà chết vì mất nước không.
"Vì sao lại không cần?" - Ôn Trạch nói chuyện hơi thở vẫn ổn định, giống như không phải đang vận động vậy.
"Tin tưởng chính mình, em có thể thừa nhận được"
"Sẽ chết......" - Thời Dĩ Thiên khụt khịt nói.
"Ahh....xin người......cữu cữu..."
Nghe đến tiếng cữu cữu, Ôn Trạch dừng động tác một giây, hơi hơi gợi lên nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment