“Mang đi?” Cố Như Cửu sửng sốt một chút, lau bọt nước bắn lên trên mặt: “Lúc hắn dẫn người đi có nói gì không?”
Thu La lắc đầu, hơi suy nghĩ một lát lại nói: “Lúc Hà Minh mang người đi, chỉ nói là xin nương nương chớ phiền lòng vì mấy chuyện thế này.”
“Vậy ư?” Cố Như Cửu suy nghĩ một chút: “Ta đã biết.”
Tắm rửa xong, Cố Như Cửu thay cung váy nhẹ thoải mái, nói với Thu La: “Cho người gọi Hà Minh tới đây, ta có việc muốn hỏi hắn một chút.”
Trong phòng tối, Hà Minh liếc nhìn Bảo Lục sắc mặt trắng bệch, cười nhạo nói: “Ngươi cũng thật tốt số, Hoàng hậu nương nương nguyện ý lưu ngươi một mạng.”
Bảo Lục quỳ rạp trên mặt đất thở phì phò cả người run rẩy, không dám liếc mắt nhìn Hà Minh.
“Nếu ngươi chẳng phải cung nữ thiếp thân bên người Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng nhất định sẽ không dung thứ cho ngươi.” Hà Minh đi tới trước mặt Bảo Lục, nắm tóc của nàng lên ép buộc nàng nhìn thẳng vào mắt của hắn: “Ngươi biết trong cung này có bao nhiêu người muốn bò lên long sàng?”
Môi Bảo Lục trắng bệch như tờ giấy, nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống, chật vật chịu không thấu.
“Ngươi nhìn ngươi xem, từ đầu đến chân có chỗ nào so được với Hoàng hậu nương nương, còn dám mơ tưởng đến chuyện này?” Hà Minh buông tay ra, Bảo Lục té ngã lại xuống đất.
“Đã là thân nô tỳ, ngay cả trung tâm hộ chủ cũng làm không được, vậy còn cần ngươi làm gì?” Hà Minh khinh thường nhìn nữ nhân trên đất, ánh mắt như băng: “Hoàng thượng đối với Hoàng hậu nương nương tình thâm ý nặng, tiện tỳ như ngươi cũng dám làm Hoàng hậu nương nương đau lòng, thực sự là muốn tìm đường chết.”
Nói xong, một cái tát đau rát rơi trên mặt của Bảo Lục, đang chuẩn bị tiếp tục dụng hình với Bảo Lục thì có một tên thái giám bên ngoài đi vào.
Tên thái giám quét mắt nhìn Bảo Lục trên đất, nhỏ giọng nói: “Hà gia gia, Hoàng hậu nương nương muốn gặp ngài.”
Hà Minh lấy khăn tay ra lau tay, búng một nếp uốn trên áo: “Hoàng hậu nương nương đã cho triệu kiến, chúng ta cũng không dám đình lại, người này đành giao cho ngươi coi sóc, nhớ lưu kỹ cái mạng cho nàng.”
“Rõ.” Thái giám đến truyền lời liên tục gật đầu, liếc mắt nhìn cung nữ co ro trên đất, nhíu mày: “Gia gia cứ yên tâm, tiểu nhân chắc chắn sẽ chiếu cố Bảo Lục cô nương thật tốt.”
Bảo Lục ngẩng đầu, chỉ thấy bóng lưng Hà Minh nghênh ngang rời đi, sau đó lại quay đầu nhìn thái giám mặc áo xanh đang đứng trước mặt, nhịn không được cười khổ.
Trong ngày thường, mấy tên thái giám này luôn phải cúi đầu khom lưng ở trước mặt nàng, hôm nay lại dám trên cao nhìn xuống, mà bản thân nàng chỉ có thể lê lết ở dươi chân của hắn.
Từ trước đến nay, nàng đều có địa vị cao cao tại thượng ở trước mặt các cung thị này, thế nhưng dáng vẻ ấy chẳng phải nàng có thân phận, mà là được Hoàng hậu nương nương ban tặng thân phận ấy cho nàng.
Rời khỏi Hoàng hậu nương nương, nàng chẳng là gì cả, bất cứ ai cũng có thể tùy tiện ức hiếp nàng.
Trước khi tiến cung, nàng luôn nghe thấy người khác nói trong cung tranh đấu gay gắt, cho nên khi mới bước chân vào cung đều nơm nớp lo sợ cẩn thận từng li từng tí.
Sau đó, nhờ địa vị Hoàng hậu nương nương vững chắc, nắm hậu cung trong tay, lại nhận hết tình cảm của Hoàng thượng, cho nên bọn họ là những người phục vụ bên cạnh Hoàng hậu nương nương cũng thuận nước đẩy thuyền, nhận được vô số người ngưỡng mộ, ngay cả người phục vụ bên cạnh Hoàng thượng cũng tỏ ra khách khi đối với nàng.
Bị người thổi phồng lên, nàng dần dần quên mất chính mình, cũng quên mất tất cả những thứ này đều là Hoàng hậu nương nương cho nàng.
“Hối hận?” Lục y thái giám thấy nàng lộ ra vẻ mặt hối hận, lắc đầu liên tục thở dài: “Ta sáu tuổi vào cung, khổ gì cũng đã trải qua, người nào cũng đã gặp, thế nhưng kẻ đang ở trong phúc mà chẳng biết phúc giống như ngươi vậy thì lần đầu mới được nhìn thấy.”
“Được rồi, chúng ra cũng không nhiều lời.” Lục y thái giám liếc nhìn phía ngoài: “Hà công công đã cho ta chiếu cố ngươi thật tốt, ta cũng không
được lười biếng, muốn oán cũng chỉ có thể tự oán bản thân mình mà thôi.” Nói xong, hắn lấy cây roi treo ở trên tường xuống, vung tay quất mạnh lên người Bảo Lục.
Roi đen thui lượn vòng trong không trung thoạt nhìn chẳng có gì khác biệt với những sợi dây thừng khác, thế nhưng khi quất xuống người lại đau đớn tận xương, những vết roi hiện dần lên trên người nàng, không chừa chỗ nào lành lặn.
Mà sợi roi này cũng có tên rất kiều diễm, nó được gọi là sợi Tơ Mộng.
“A!” Một roi hạ xuống, Bảo Lục lại đau đến mức cuộn tròn người lại.
Đau, đau tận trong tim, đau đến nước mắt không chảy ra được.
“Nương nương, xin cứu mạng!” Nàng kêu gào khóc lóc, chỉ cầu Hoàng hậu nương nương có thể phái người tới cứu nàng.
“Bảo Lục cô nương, ngài xem ngài đang làm cái gì vậy?” Lục ý thái giám lại quất nàng một roi, thấy nàng đau đớn lăn tròn trên đất, trên mặt hắn lại nở nụ cười sung sướng: “Lén làm điều xằng bậy sau lưng chủ tử còn muốn chủ tử đến cứu sao? Ngươi đúng là quá tham lam, muốn chiếm hết mọi chuyện tốt đẹp trên thế gian này.”
Nghĩ đến bản thân mình những năm qua phải lăn lộn trong cung, chẳng khác nào con chó cùng đường phải quẩy đuôi lấy lòng tất cả mọi người, thế nhưng vẫn không tìm được một quý nhân che chở, vì vậy đối với những cung nữ đang ở trong phúc chẳng biết phúc giống như Bảo Lục càng thêm chán ghét, vì thế càng thêm dùng sức vung roi quất xuống nhiều hơn.
Hà Minh đi vào nội điện, thấy Hoàng hậu nương nương mặc cung sam mỏng rộng rãi, tóc đen xõa vai, ngoại trừ trên cổ tay đeo chiếc vòng ngọc ra, trên người không còn trang sức nào khác, hắn không dám đua mắt nhìn thêm nữa, tiến lên nghiêm chỉnh thi lễ một cái.
“Nghe nói Bảo Lục bị ngươi mang đi?” Cố Như Cửu nhắm mắt, ngửa đầu để cho cung nữ xoa bóp đầu cho nàng.
“Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tài cũng là phụng theo lệnh của Bệ hạ.” Hà Minh chắp tay nói: “Nhìn thấy ngài đau lòng như vậy, Bệ hạ không đành lòng.”
Cố Như Cửu nghe vậy trầm mặc trong chốc lát: “Nha đầu này, bổn cung đã quyết định để nàng ta xuất cung, sau khi trở về hãy thả nàng ta ra cung, chuyện còn lại, bổn cung sẽ nói với Bệ hạ.”
“Nô tài tuân mệnh.” Hà Minh không chút do dự đồng ý, hắn đã sớm biết Hoàng hậu nương nương sẽ lưu lại cái mạng cho Bảo Lục, mà Bệ hạ từ trước đến nay vẫn luôn răm rắp nghe theo lời của Hoàng hậu nương nương, cho nên hắn cũng không thấy khó xử.
“Nương nương, có muốn nô tài đem Bảo Lục đến đây không?” Hà Minh lại hỏi.
“Không cần.” Cố Như Cửu lắc đầu: “Ngươi phái người đem nàng xuất cung nhé.”
“Rõ.” Hà Minh tiếp nhận một túi nải to do Thu La đưa tới, tay nải rất nặng, có thể thấy được Hoàng hậu nương nương ban cho Bảo Lục rất nhiều thứ.
Hà Minh khẽ run trong lòng, hành lễ với Cố Như Cửu rồi lui xuống.
Thân là hạ nhân, được hầu cận một chủ tử như vậy thật sự là phúc khí.
Thảo nào Bạch Hiền luôn quẩy đít đi làm việc cho Hoàng hậu nương nương mà vẫn cam tâm tình nguyện như thế, điệu bộ ngoan ngoãn làm một thái giám thân cận bên Hoàng hậu nương nương.
Nếu hắn cũng được hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu nương nương đại khái cũng sẽ có tâm tư giống như Bạch Hiền lúc này.
Bất quá như vậy cũng tốt, nếu Bạch Hiền đã vui vẻ hầu cận bên Hoàng hậu nương nương thì sẽ không còn tâm tư cạnh tranh công việc ở ngự tiền với hắn.
Trở lại phòng tối, Hà Minh thấy Bảo Lục nằm trên mặt đất hơi thở thoi thóp, hăm hở lên tiếng: “Bảo Lục cô nương, nương nương thiện tâm, để cho ta thả ngươi ra cung, ngươi đi tắm, thay quần áo khác, chúng ra đưa ngươi ra cung nhé.”
Bảo Lục chậm rãi ngẩng đầu, tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào trên mặt của nàng, nàng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thân ảnh của Hà Minh khẽ di động trước mắt, ngoài ta không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Sau đó có hai ma ma đỡ nàng đi tắm, thay quần áo, sau đó nàng bị nhét vào trong mã xa.
“Bảo Lục, tự giải quyết cho tốt nhé, đây là Hoàng hậu nương nương sai chúng ta mang đến cho cô nương.” Hà Minh nhét tay nải qua ô cửa xe vào trong cho nàng, cách tấm mành che nên hắn không nhìn rõ vẻ mặt của Bảo Lục, thế nhưng chuyện này chẳng quan trọng: “Sau này tự giải quyết cho tốt.”
Hắn xoay người chuẩn bị rời đi, nghe thấy trong mã xa truyền ra tiếng khóc nức nở, sau đó lại nghe mấy tiếng binh bing, như là thanh âm dập đầu xuống nền xe.
Sớm biết có hôm nay hà tất trước đây? Hà Minh trào phúng cười, xoay người đi.
Xử lý xong chuyện của Bảo Lục, Hà Minh đi về phía ngự thư phòng, vẫn còn chưa đi đến nơi đã nhìn thấy Bạch Hiền đứng canh ở cửa, hắn nhướng mày, đi tới bên cạnh Bạch Hiền, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Trời nóng như vậy, Bạch công công sao lại đứng dưới trời nắng thế này.”
“Làm phiền Hà công công quan tâm, vì Hoàng thượng và nương nương làm việc, tại hạ rất vui.” Bạch Hiền cũng ngoài miệng cười nhưng trong bụng không cười như vậy đáp lời.
Lười diễn trò với hắn, Hà Minh thấp giọng nói: “Hoàng hậu nương nương ở bên trong?”
“Đi vào một lúc lâu, ngươi hỏi cái này làm gì?” Bạch hiền nhếch mắt liếc hắn, bộ dáng chẳng ngờ hắn lại phản ứng như thế.
“Ta có thể làm gì.” Hà Minh cười hì hì: “Vừa đưa vị kia đi ra.”
“Ngươi nói Bảo Lục?” Bạch Hiền cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn bên trong cánh cửa, thấp giọng nói: “Tiểu nhân này cũng thật tốt số.”
“Được rồi, đừng ra vẻ ước ao đố kỵ như vậy.” Hà Minh cố gắng nhỏ giọng: “Ai kêu người ta theo một chử tử tốt làm chi.” Hắn và Bạch Hiền có mâu thuẫn nhiều hơn đi nữa, thế nhưng luận thân phận cũng chẳng khác gì nhau, đều là thái giám không gốc rễ.
Không giống cung nữ này, còn có cơ
hội được ra cung, cho nên có một chủ tử đáng tin cậy là một việc béo bở và vô cùng quan trọng.
Cũng chính vì vậy, hắn càng thêm ghen ghét với những cung nữ đang ở trong phúc chẳng biết phúc như Bảo Lục.
“Làm như ngươi chẳng ghen ghét không bằng.” Bạch Hiền lắc lắc phất trần, trừng mắt nhìn Hà Minh.
Hà Minh đang muốn cãi lại, quay đầu thấy đại nhân mặc quan bào màu đỏ đang đi về phía bên này, lập tức lại ngậm miệng.
Đợi người đó đi lại gần, Hà Minh nhận ra người này là Lễ bộ Thượng thư, tiến lên hành lễ nói: “Tôn thượng thư.”
“Nhị vị công công, Hoàng thượng có ở trong chăng?” So với Lý Quang Cát thì Tôn thượng thư khách khí với các thái giám trong cung hơn rất nhiều.
Hơn nữa, Tôn gia cùng Tư Mã gia có quan hệ thông gia, hiện tại Tư Mã gia co đầu rút cổ, muội muội của lão còn đang làm Thái phi trong cung, cho nên lão rất khách khí đối với các thái giám.
“Xin Tôn thượng thư chờ chốc lát, nô tài đi trước hội báo Hoàng thượng.” Hà Minh nhận thấy tuy rằng Tôn thượng thư cực lực che giấu, thế nhưng trên mặt vẫn còn tỏ ra lo lắng bất an, cho nên cũng không dám chậm trễ, vội xoay người đi vào trong ngự thư phòng hội báo với Hoàng thượng.
Nhưng vào lúc này, ngự thư phòng lại truyền ra tiếng động, sau đó thân ảnh của Hoàng hậu nương nương xuất hiện ở cửa ngự thư phòng.
Tôn thượng thư không ngờ rằng Hoàng hậu nương nương lại đi ra từ trong ngự thư phòng, đầu tiên hắn hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó lập tức lùi về phía sau vài bước hành lễ với Cố Như Cửu.
Bởi vì mớ rối rắm giữa Cố gia cùng Tư Mã gia mà lão lại có quan hệ thông gia với Tư Mã gia, cho nên Tôn thượng thư luôn cảm thấy có chút chột dạ không được tự nhiên mỗi khi gặp mặt người Cố gia.
Hiện tại nhìn thấy Cố Như Cửu, cũng cúi đầu thấp hơn bình thường.
“Vị này chính là lễ bộ Tôn đại nhân?” Cố Như Cửu đi tới trước mặt Tôn thượng thư, chợt dừng bước lên tiếng hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, hạ quan chính thị họ Tôn.” Tôn thượng thư cúi đầu đáp.
“Vậy ngài chính là đại ca của Tôn Thái phi?” Cố Như Cửu nhớ tới Tôn Thái phi vẫn một mực ở trong cung “dưỡng bệnh”, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích.
“Đúng vậy, Tôn Thái phi nương nương chính thị muội muội cùng cha khác mẹ của hạ quan.”
Cùng cha khác mẹ? Thảo nào Tôn Thái phi ở trong cung nhiều năm, cũng không có lui tới bao nhiêu với Tôn gia, nguyên lai là thứ xuất.
Bởi vì nữ tử Đại Phong tương đối dũng mãnh, rất nhiều người có thanh danh thế nhưng không có thiếp, thậm chí ngay cả thiếp thị cũng không có, cho nên thân phận dòng chính và thứ xuất cách biệt rất lớn.
Đại khái đây cũng là nguyên nhân khiến cho năm đó Tôn Thái phi cùng Thụy vương không thể đến được với nhau.
Thân là quý nữ thế gia, cho dù chỉ là thứ xuất thì vẫn là thân phận thiên kim tôn quý, làm sao có thể gả cho một vương gia thân thể tàn tật làm thiếp, đây chẳng phải là ném thể diện gia tộc? Nhưng nàng là thứ xuất, không đủ quý để gả làm vương phi, cho nên chuyện với Thụy vương mới không thành, cuối cùng để cho tiên đế hái được đào.
Làm hoàng phi khác biệt rất lớn với chuyện làm thiếp thị với người trong hoàng thất, Tôn gia chắc chắn sẽ không luyến tiếc một thứ nữ.
Trưởng nữ gả đến Tư Mã gia, thứ nữ gả tiến cung làm hoàng phi, Tôn gia bàn tính rất kỹ lưỡng.
“Gần đây sức khỏe của Tôn Thái phi không tốt lắm, bổn cung đang có ý định để nàng đi biệt cung Lâm An tĩnh dưỡng, không biết ý Tôn thượng thư như thế nào?” Cố Như Cửu vốn không có ý định cho những thai1 phi tâm tư kín đáoThái phi ở lại trong hậu cung, ai biết phía sau các nàng còn có tâm tư gì.
Chỉ là mấy tháng trước nàng mới vừa vào cung đã vội vàng đem cái Thái phi đuổi ra cung, nếu bị truyền ra ngoài thì không được hay cho lắm.
Hiện tại nàng làm Hoàng hậu đã hơn nửa năm, quyền hành trong hậu cung đã nắm chắc trong tay, cho dù đem những Thái phi này đến biệt cung Lâm An, những người khác không phục cũng chỉ biết nín nghẹn trong lòng mà thôi.
“Khí hậu ở biệt cung Lâm An rất dễ chịu, hoa cỏ chim chóc cũng nhiều, là nơi tốt để tĩnh dưỡng.” Tôn thượng thư bình thản khoan thai nhưng rất
cung kính, cho nên sau khi nghe Cố Như Cửu nói như vậy, lão không chút do dự gật đầu đáp ứng.
Dùng một muội muội không có chút tình cảm máu mủ nào với lão đổi lấy hảo cảm của Hoàng hậu và Cố gia, cái cọc này không cần tính cũng biết bên nào nặng bên nào nhẹ.
Huống chi mấy việc trong hậu cung này, mặc dù Hoàng hậu nương nương không nói trực tiếp cũng chẳng có quan hệ gì với lão.
Hiện tại Hoàng hậu nương nương cố ý thông báo, cũng xem như nể mặt mũi của Tôn gia rồi.
Nghe thấy Tôn thượng thư trả lời như vậy, Cố Như Cửu chẳng chút ngạc nhiên nào, nàng khẽ gật dầu với Tôn thượng thư: “Tôn thượng thư nói như vậy, bổn cung cũng yên tâm.”
Chờ Hoàng hậu rời đi, Tôn thượng thư lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra Hoàng hậu nương nương tựa hồ cũng không đem chuyện của Tư Mã gia, giận chó đánh mèo đến Tôn gia bọn họ.
“Tôn thượng thư, Hoàng thượng mời ngài vào.”
“Làm phiền công công.” Tôn thượng thư cười cười, vội vàng đi theo sau lưng Hà Minh vào trong.
Tuy rằng Cố Như Cửu không mấy thích Tôn Thái phi, thế nhưng đối với diễn xuất của Tôn gia, cũng không mấy chú ý đến.
Ở trong mắt người Tôn gia cao quý này, Tôn Thái phi chẳng phải người mà chỉ là một công cụ mà thôi.
Tôn thượng thư có thể dễ dàng buông tha Tôn Thái phi, chẳng phải vì Tôn Thái phi đã không có giá trị sao?
Tôn Thái phi tiến cung làm phi, Tôn gia thực sự không đạt được nửa phần lợi lộc?
Người đáng trách cũng có chỗ đáng thương, Cố Như Cửu thương cảm Tôn Thái phi, nhưng sẽ không vì phần thương cảm này mà để Tôn Thái phi tính toán bản thân, tính toán Tấn Ưởng.
Đi tới Tĩnh An cung, ở đây không có bầu không khí sôi nổi giống như những chỗ khác, Cố Như Cửu thấy Tôn Thái phi mặc bộ y phục nhạt màu, sắc mặt nhợt nhạt, cười nói: “Đợi sau lễ mừng sinh nhật của Bệ hạ, bổn
cung sẽ đưa Thái phi đi biệt cung Lâm An tĩnh dưỡng, nơi đó núi nước bao quanh, chim hót hoa thơm, là một địa phương tốt để dưỡng lão.”
Sinh nhật của Tấn Ưởng là vào ngày hai mươi tám tháng sáu, từ giờ đến đó còn không đến nửa tháng.
Sau khi Tôn Thái phi nghe được, vẻ mặt lộ ra vẻ cảm kích: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương đã cất công suy tính chu đáo cho ta như vậy.”
Mặc kệ lời này là châm chọc, hay là ý tứ gì khác, Cố Như Cửu đều cười trừ, sau đó nói: “Năm nay chính là lễ vạn thọ đầu tiên của Bệ hạ sau ngày đại hôn, cho nên Bệ hạ đã hạ chỉ triệu hồi phiên vương các nơi quay về cùng uống rượu chúc mừng.”
Hiện nay Đại Phong có vương gia ở đất phong, ngoại trừ Thụy vương ra còn có Trung vương ở Dung Châu, Trung vương là thiết mạo tử vương(*) được tổ tiên truyền thừa, nếu xét từ huyết thống, Trung vương cũng được xem là thúc phụ của Tấn Ưởng, xét đời thì cách bốn năm đời.
(*) thiết mạo tử vương: là tên gọi những vương tước thế tập võng thế dưới thời nhà Thanh, Trung Quốc.
Đời ông bà tổ Trung vương nhờ lập được nhiều chiến công, lại được hoàng đế tín nhiệm, vì vậy nhận được chức thiết mạo tử vương, đồng thời còn được ban cho vùng đất Dung Châu.
Tước vị Trung vương này giờ được truyền đến vị Trung vương bây giờ đã là đời thứ năm.
Bởi vì mấy đời con chaú sau này của họ đều rất cung kính cúi đầu, mấy đời đế vương qua cũng không có ai động đến bọn họ, người của Trung vương phủ vẫn sống thoải mái ở vùng đất Dung Châu.
Người sống quá mức thoải mái, cũng dễ trở nên ngớ ngẩn, cộng với tiên đế chẳng thích chăm lo, cho nên dẫn đến tính tình bị Trung vương hiện nay hơi nóng nảy, rất có tư thái của chu3 vùng đất Dung Châu.
Hồi Cố Như Cửu còn nhỏ từng gặp qua Trung vương một lần, thời điểm đó Trung vương chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tướng tá cao to, đứng trước đế vương vẫn tỏ ra rất hiên ngang.
Bất quá vua nào triều thần nấy, tiên đế có thể bị diện mạo của Trung vương hù dọa, nhưng chưa chắc Tấn Ưởng cũng bị dọa như thế.
Chuyện Trung vương đánh bách tính, cường cướp dân nữ đã không phải là lần đầu
tiên truyền tơi kinh thành.
Với những gì Cố Như Cửu hiểu rõ Tấn Ưởng, nàng cảm thấy trong nội tâm của Tấn Ưởng cũng chẳng muốn gặp mặt vị Trung vương này.
Nàng thậm chí còn cảm thấy, đại khái Tấn Ưởng sẽ mượn lễ vạn thọ này làm lý do, kéo Thụy vương cùng Trung vương ở lại kinh thành.
Trở thành vương gia không có đất phong và đội thân vệ, chẳng khác nào cọp không có răng nanh.
“Ngươi nói gì?” Sắc mặt Tôn Thái phi rốt cục cũng thay đổi, hai mắt bà sáng quắc nhìn Cố Như Cửu: “Ngươi nói phiên vương cũng sắp vào kinh?”
Cố Như Cửu đảo mắt qua người bà, sau đó cười nhạt nói: “Có lẽ vậy, bổn cung vốn bản tính lười nhác, lười tìm hiểu mấy chuyện này, cho nên chỉ loáng thoáng nghe được vài ba câu mà thôi.”
Tôn Thái phi thầm cười nhạt, thân làm Hoàng hậu, ngay cả sinh nhật của Hoàng đế cũng không quan tâm, Hoàng hậu này quả nhiên được cưng chiều thành kiêu.
Nữ nhân như vậy nếu gặp phải nam nhân như tiên đế vậy, chỉ sợ cả đời này đều phải sống trong nước mắt, cũng may số nàng tốt, có thể gặp phải Đế vương hiện nay.
“Bệ hạ yêu thương ngài, cho nên không muốn ngài phải hao tổn tinh thần.” Tôn Thái phi mở miệng cười nói: “Chỉ là làm Hoàng hậu, ngài chẳng để ý đến chuyện gì như vậy, e là cũng không tốt lắm.” Nếu là có cung nữ nào, con gái của vị quan viên nào đó trèo lên, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp.
“Bổn cung cũng nghĩ như vậy, thế nhưng Bệ hạ cứ một mực lo cái này sợ cái kia, luôn cảm thấy ta ngay cả rót tách trà cũng mệt mỏi, cho nên chỉ biết nghỉ ngơi mà thôi.” Cố Như Cửu cười cười, nàng đã tin tưởng những lời Ngụy Thái phi nói, chỉ là không biết vị Thụy vương kia có phong thái bực nào mà dù cho tàn tật cũng có thể làm xiêu lòng Tôn Thái phi sâu như vậy, cho dù tiến cung đã nhiều năm vẫn nguyện ý tính toán thay cho ông ta nhiều như vậy.
“Đó là phúc khí của ngài, được Hoàng thượng chiều chuộng thì tốt hơn bất cứ thứ gì.” Tôn Thái phi miễn cưỡng cười cười, sau đó nói: “Đây là vạn thọ đầu tiên sau ngày Bệ hạ đại hôn, phiên vương cũng nên vào kinh chúc mừng, nếu như bọn họ phải đến, lúc này chắc đang trên đường rồi.”
“Cũng không hẳn đâu.” Cố Như Cửu đặt chén trà xuống: “Dung Châu cách kinh thành rất xa, nếu không thu xếp đi sớm, chỉ sợ kho6ng thể tới kinh thành kịp ngày.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tôn Thái phi mất tập trung cứ thế gật đầu liên tục, người bà đang nghĩ đến chẳng phải Trung vương ở Dung Châu, mà là một vương gia khác.
“Thái phi, bổn cung thấy sắc mặt ngài gần đây tiều tụy không được tốt, ngài nên chú ý đến sức khỏe nhiều hơn.” Cố Như Cửu cười cười: “Ngày còn dài, ngài cũng đừng xuề xòa làm hại cơ thể.”
Tôn Thái phi miễn cưỡng cười cười.
“Đã như vậy, bổn cung cũng không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.” Cố Như Cửu lấy được đáp án mình muốn, đứng lên nói: “Ta trước tiên cáo từ.”
Tôn Thái phi vội vã sai người bên cạnh tiễn Cố Như Cửu ra cửa, mà chính bà cũng ngồi thẳng dậy, khẽ khom người với Cố Như Cửu.
Chờ Cố Như Cửu rời đi, bà mới vén mền đang đắp trên người ra, xuống giường đi tới trước gương đồng.
Nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong gương, cau mày lặng lẽ sờ lên vết nhăn dưới khóe mắt, da đã mất đi độ sáng và co dãn.
“Thì ra đã nhiều năm trôi qua như vậy.” Tôn Thái phi vỗ về gương mặt, hoảng hốt nói: “Ta đã già rồi.”
Thời gian có tốt đẹp đi nữa, cũng có một ngày đi qua, tựa như gương mặt này của bà, theo thời gian trôi qua đi đã dần mất đi vẻ kiều diễm, biến thành xấu xí tiều tụy và tái nhợt.
“Thái phi nương nương.” Tiễn Hoàng hậu nương nương trở về xong, thiếp thân nha hoàn thấy vẻ mặt bà không tốt lắm, vội vàng tiến lên.
“Ta không sao.” Tôn Thái phi đứng lên, ánh mắt vẫn không dời khỏi gương đồng: “Ngươi đi hỏi thăm một chút, lần này lễ vạn thọ của Bệ hạ, phải chăng phiên vương sẽ vào kinh?”
Nếu phiên vương sẽ nhập kinh, vì sao trong thư hắn gửi cho mình lại không thấy đề cập đến chuyện này?
“Nương nương.” Thu La đi vào trong nhà, đi tới bên cạnh Cố Như Cửu đang xem sách nhỏ giọng nói: “Tôn Thái phi ở Tĩnh An cung hai ngày gần đây đều nhờ thái y viện điều phối phương thức dưỡng nhan.”
“Người đẹp nhờ phấn son, càng tốt.” Cố Như Cửu gật đầu, bỏ sách trong tay bỏ xuống: “Bên phía Tiền Thái phi có động tĩnh gì không?”
Thu la lắc đầu: “Từ lần trước Tĩnh An cung truyền ra tin đồn có chuyện ma quái, Tiền Thái phi vẫn yên lặng ở trong cung, hầu như rất ít đi ra ngoài, ngay cả chỗ Ngụy Thái phi cũng không đến.”
“Vị này cũng không hẳn là tĩnh tâm.” Cố Như Cửu phòng bị Tiền Thái phi cũng chẳng kém gì Tôn Thái phi.
Nàng nhớ rõ hôm Tĩnh An cung xảy ra chuyện ma quái, lúc nàng chạy tới Tĩnh An cung thì ngay cả tóc cũng không kịp búi, mà Tiền Thái phi lại tóc tai chỉnh tề, không một cọng rối loạn.
Tiền Thái phi tự thừa nhận rằng đã dưỡng thành thói quen, ban đêm ngủ không được, thế nhưng ai ban đêm ngủ không được, còn để búi tóc nặng nề như vậy ngồi chờ ở trong phòng?
Đừng nói là bởi vì chờ đợi tiên đế đã thành thói quen, tiên đế đã chết năm sáu năm qua rồi, phải yêu tiên đế sâu sắc cỡ nào mới không muốn bỏ thói quen này đi?
Trên thực tế, những nữ nhân trong hậu cung này có bao nhiêu tình cảm thật lòng với tiên đế?
Khi hai chủ tớ đang bàn luận Tiền Thái phi, nào biết có một cung nữ vội vã đi đến, trên mặt còn ướt đẫm mồ hôi.
“Nương nương, không xong, Ngụy Thái phi và Tiền Thái phi đang đánh nhau trong vườn.”
May là Cố Như Cửu cũng đủ bình tĩnh, nghe cung nữ này hội báo xong, mặt nhăn lại, hoàng cung tự khi nào lại chẳng khác nào đầu đường đầu chợ thế này, đường đường là Thái phi còn động tay động chân với nhau?
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, bọn họ cũng không thấy xấu hổ sao?
Ngụy Thái phi xuất thân hàn môn không hiểu lễ nghi thế gia, thế nhưng Tiền Thái phi quý nữ thế gia, thế nào còn động tay động chân cùng Ngụy Thái phi.
“Được rồi, đi xem nhé.” Cố Như Cửu xoa xoa trán, hận không thể đưa mấy Thái phi này đến biệt cung Lâm An ngay ngày mai.
Đến lúc đó bất kể các nàng quậy cỡ nào cũng nhắm mắt làm ngơ.