Như Lâm Đại Địch

Chương 1

Đau quá!

Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Tống Ngọc Thanh sau khi y bừng tỉnh từ cơn hôn mê. Y mờ mịt đưa mắt nhìn gạch đá rải rác tứ phía, trong lòng lại hơi chút hoảng hốt.

Lạ thật, ta đang nằm ở cái hang quái quỷ nào thế này?

Nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới nhớ ra, ngày đó y gặp phải cường địch, lại bị kẻ đó đâm cho mấy nhát nên mới vô ý rơi xuống vách đá, sau đó ngất đi.

A, không ngờ lại vẫn còn sống.

Tống Ngọc Thanh khẽ nhếch mép, vừa cúi đầu định xem vết thương ra sao đã kinh ngạc phát hiện, vết thương ở trên vai và bụng ấy thế mà đều đã được băng bó tỉ mỉ. Khi y vẫn còn đang ngẩn người nghi hoặc, trước mắt bỗng nhiên tối sầm. Một bóng người cao lớn đang bước nhanh vào sơn động.

“A, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.” Người mới tới khuôn mặt mơ hồ, nghe giọng nói thì có lẽ vẫn còn rất trẻ, “Ngươi ngã từ trên núi xuống, bị gãy chân phải. Ta vừa mới ra ngoài nhặt về mấy tấm gỗ, định bó xương giúp ngươi. Ha ha, ta không phải là đại phu, nhưng trước kia ở trong núi lại hay làm việc này cho thỏ hoang, mèo rừng. Lúc bó xương có hơi đau, ngươi cố gắng chịu đựng một chút.”

Tống Ngọc Thanh nhíu mày, chẳng muốn nghe kẻ kia dông dài chút nào. Y cố gắng cật lực lắm mới nhả ra được một chữ, “Nước…”

“A, thật vô ý quá, ta quên mất là ngươi đã hôn mê lâu như vậy, nhất định sẽ rất khát nước. Được rồi, ngươi có đói bụng không? Ta vừa mới bắt được hai con cá ở bên khe suối, chốc nữa sẽ nướng lên cho ngươi ăn.” Người kia nói năng lộn xộn một tràng xong mới gỡ bình nước ở bên hông xuống, cẩn thận đưa tới bên miệng Tống Ngọc Thanh.

Tống Ngọc Thanh hé miệng uống vài ngụm, vừa mới uống xong liền cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều. Ngẩng đầu lên, lúc này, y mới nhìn thấy rõ ràng dung mạo của người kia— Hắn ước chừng hai mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, tướng mạo đường đường, đôi mắt lại sáng sủa đến động nhân.

Ô, khuôn mặt này hình như cũng hơi quen quen.

Tống Ngọc Thanh có khả năng chỉ cần nhìn qua cái gì là không quên được, vậy nên y chỉ ngây người trong chốc lát liền nhớ ra được đây là ai. Y lập tức vận công đánh một chưởng vào ngực người kia, quát lên, “Hóa ra là ngươi! Vì sao ngươi lại cứu ta? Sư phụ ngươi ở đâu?”

Tự nhiên bị đánh một chưởng, người kia vô cùng kinh ngạc. Hắn cũng hỏi, “Vị đại ca này, ngươi là bằng hữu của sư phụ ta sao?”

“Hả? Ngươi không nhận ra ta?”

“Ôi? Ta biết ngươi sao? Xin lỗi, trí nhớ của ta rất kém, có khả năng là đã quên mất ngươi rồi.”

Tống Ngọc Thanh nghe xong câu này thì ngẩn ra, trong lòng lại thấy ngờ ngờ vực vực.

Y và người trước mắt này thật cũng không tính là quen, nhưng ta đã hạ độc hắn, lại còn là kẻ thù của sư đệ hắn, hắn có lý nào lại không nhận ra ta.

Khi y vẫn còn đang suy nghĩ, bên ngoài động bỗng có một cơn gió thổi vào lạnh buốt.

Y giật mình, vừa mới đưa tay lên sờ mặt thì ngay lập tức biến sắc. Y lạnh giọng hỏi, “Mặt nạ của ta đâu rồi?”

“Cái gì? Ngươi vốn đeo mặt nạ sao? Gương mặt của ngươi đẹp đẽ như vậy, tại sao phải đeo cái thứ đó vào?” Người trẻ tuổi kia vẫn như cũ ngây người, nhưng sau khi cười vài tiếng thì bỗng dưng ngừng lại thất thanh kêu lên, “Tống, Tống giáo chủ?! Hóa ra… Ngươi vẫn còn trẻ vậy à…”

“Hừ, cuối cùng cũng nhận ra ta rồi sao?” Tống Ngọc Thanh hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến bộ dạng ngốc nghếch của hắn mà tiếp tục hỏi, “Mặt nạ của ta ở đâu?”

“Khi ta nhặt được ngươi ở dưới chân núi, ngươi đã là như vậy rồi, chưa từng thấy cái mặt nạ nào cả.” Dừng một chút, hắn hạ giọng thì thầm, “Ta nếu nhìn thấy cái mặt nạ đó, còn cứu tên đại ma đầu như ngươi làm gì.”

Nghe nói như vậy, Tống Ngọc Thanh nheo mắt lại, trong con ngươi lại hiện lên sát ý. Y hít mạnh một hơi, vừa mới gượng ngồi dậy được liền vươn tay nhét vào miệng người kia một viên thuốc đen sì.

Người kia không kịp phòng bị, sau khi tinh thần hồi phục thì đã nuốt viên thuốc kia xuống mất rồi. Hắn chỉ đành dùng sức ho khan mấy tiếng, hỏi, “Thuốc gì vậy?”

“Đây là Thất tình hủ cốt đan ta mật chế. Trong bảy ngày nếu không kiếm được thuốc giải, ngươi sẽ chết vì toàn thân thối rữa.”

“Tống giáo chủ, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại hại ta?”

“Sợ cái gì? Nếu thực sự muốn cái mạng này, ta đã cho ngươi uống thứ độc khiến ngươi chết ngay tại chỗ rồi.” Chân khí trong người tiêu tan hết, Tống Ngọc Thanh đành phải nằm vật ra đất lần nữa. Y cười ha ha, “Giờ ta đang trọng thương, không tiện hành động nên muốn phiền ngươi làm giúp ta một việc. Làm xong chuyện này, ta nhất định sẽ đưa ngươi thuốc giải.”

Dù ngoài miệng nói dễ nghe nhưng trong lòng y lại âm thầm suy nghĩ: Không thù không oán? Hừ, sư đệ ngươi đã bị ta giết chết từ đời nào rồi, vết thương trên người ta tất cả lại đều là do sư phụ ngươi ban tặng, không thù không oán cái nỗi gì?

Bởi vì có việc phải lợi dụng đối phương, y đành phải che giấu sự thật, tùy tiện nói bậy lừa gạt đối phương một phen.

Nam tử trẻ tuổi tính tình thành thật quả nhiên tin ngay thứ chuyện ma quỷ của Tống Ngọc Thanh. Sờ sờ mũi, hắn đành tự nhận mình đúng là không may, “Được rồi, Tống giáo chủ có gì phân phó, cứ việc nói ra đi.”

“Ngươi đi tìm cái mặt nạ về đây cho ta.”

“A? Chỉ là cái mặt nạ mà thôi, việc gì phải phiền phức như vậy? Ngươi ngã từ trên vách núi xuống, có khi mặt nạ đã bị hủy từ lâu rồi cũng nên…”

“Ngươi thì biết cái gì?!” Tống Ngọc Thanh trừng mắt, biểu cảm gương mặt bỗng trở nên vô cùng đáng sợ. Phóng ra một cây độc châm, y hung tợn quát, “Nhanh đi cho ta!”

Người nọ khó khăn lắm mới tránh được độc châm. Hắn bực mình lầm bầm, “Hung dữ cái gì không biết? Chưa từng thấy kẻ nào lại lấy oán trả ơn như vậy.”

Tuy ngoài miệng oán giận, hắn vẫn xoay người đi ra cửa động.

Vừa mới đi được vài bước, hắn lại đã nghe thấy tiếng Tống Ngọc Thanh ở sau lưng gọi, “Này!”

“Sao?”

“Ngươi tên là gì?”

Người nọ ngẩn người, sau lại thấy buồn cười, “Tống giáo chủ nói quen ta, thế mà lại không biết tên ta?”

“Hỏi thừa.” Tống Ngọc Thanh cười lạnh, trả lời lại như đương nhiên phải vậy, “Ta cũng chẳng hơi đâu mà đi nhớ tên những kẻ qua đường.”

Nam tử trẻ tuổi thấy bộ dạng không thèm nói lý kia của y thì dở khóc dở cười. Hắn không thể làm gì khác hơn là lắc đầu thở dài, sau mới chậm rãi nói ra tên của mình, “Lục Thiết Âm.”
Bình Luận (0)
Comment