Như Mật Tựa Đường

Chương 2

Hà Thanh Nhu không phải người Nam Thành, nhưng chị học đại học ở đây, thế nên sau khi tốt nghiệp bèn ở lại đây làm việc. Ngành chị học là kỹ thuật chuyên nghiệp, hiện đang làm việc trong ngành công nghiệp sản xuất ô tô ở tập đoàn ô tô tư nhân lớn nhất toàn quốc: Tập đoàn ô tô Đông Ninh, chi nhánh Nam Thành.

Ngành kỹ thuật chuyên nghiệp ít nhiều cũng tồn tại chuyện phân biệt giới tính, phụ nữ không dễ thăng tiến. Từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ, lăn lê bò trườn suốt năm sáu năm, cuối cùng đầu năm nay đã có chút khởi sắc, tiền lương tăng thành hơn 10000 tệ, nếu cuộc sát hạch cuối tháng mười năm nay không có vấn đề gì, chị sẽ có hi vọng thăng chức làm phó quản lí bộ phận thiết kế.

Bản thiết kế lần này chủ yếu do chị phụ trách, thứ tư đã làm xong công tác bàn giao. Giờ nghe nhân viên thực tập Tiểu Ngô nói vậy, trong lòng chị liền căng thẳng, chị trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Ngô nghẹn ngào nói: "Bộ, bộ phận kiểm định chất lượng phát hiện lỗ bu lông có vấn đề..."

Đối với bộ phận máy ô tô, việc đúc lỗ phải vô cùng tỉ mỉ chính xác, một khi phạm sai sót, hoặc là sản phẩm sẽ bị báo không đạt chất lượng, hoặc sẽ phải đúc lại, đã thế tỉ lệ hợp cách khi đúc lại rất thấp.

Hà Thanh Nhu nhíu mày, vô thức siết chặt tay: "Lớn hay nhỏ? Tổng bao nhiêu linh kiện?"

"Nhỏ, nhỏ hơn 0.02... Tổng cộng mười lăm linh kiện, ngày mai quản lí Dương mới về được, ông ấy bảo em liên hệ chị trước..."

Hà Thanh Nhu thở phào nhẹ nhõm, còn may, vẫn giải quyết được.

Tiểu Ngô mới thực tập hơn hai tháng, dù sao vẫn chưa có kinh nghiệm gì, cách giải quyết vấn đề vô cùng thô thiển, mới xảy ra chuyện đã cảm thấy như trời sập.

"Không sao cả, đừng khóc, chị sẽ giải quyết được." Hà Thanh Nhu an ủi Tiểu Ngô, "Trước tiên em thương lượng với bên bộ phận kiểm định chất lượng, mang bản vẽ về phòng thiết kế sửa lại, sau đó đi tìm bác thợ Giang Phong Nghĩa ở phân xưởng, nói rằng chị nhờ bác ấy giúp đỡ, ba mươi phút nữa chị đến công ty."

"Vâng, vâng..." Người ở đầu dây bên kia vẫn còn đang nức nở, "Cảm ơn chị Hà."

"Ừ, chị cúp máy đây." Hà Thanh Nhu vừa mở cửa vừa nói, chị vào nhà thay trang phục công sở, lấy trà Long Tỉnh cao cấp mua lúc trước ra, đặt vào trong túi giấy bình thường, sau đó lái xe đến công ty.

Tập đoàn ô tô Đông Ninh ở phía đông khu đô thị cũ, lái xe chỉ một lát là đến. Hà Thanh Nhu xách túi giấy đến trước khu nghỉ ngơi của công nhân phân xưởng, đặt túi trà Long Tỉnh vào trong tủ chứa đồ của Giang Phong Nghĩa. Ngày chủ nhật trong công ty thật vắng vẻ, nhân viên tăng ca đều ở dây chuyền sản xuất, khu nghỉ ngơi không có ai cả.

Hà Thanh Nhu cất đồ xong thì đi đến phân xưởng số 2 tìm Giang Phong Nghĩa.

Mặc dù máy móc sản xuất có độ tự động hóa và độ chính xác cao thì khi đúc lại cũng cần thợ có kinh nghiệm ra tay, đặc biệt là khi làm số lượng ít. Giang Phong Nghĩa là bác thợ già do tổng công ty đưa đến vào hai năm trước, tính cách hiền lành, dễ nói chuyện.

Hơn nữa công việc của phòng thiết kế và phân xưởng lại thường liên kết với nhau, Hà Thanh Nhu rất thân quen với ông, hai người nói chuyện rất hợp gu, nên lần này chị mới tìm ông nhờ giúp đỡ.

Lúc Hà Thanh Nhu vào xưởng, ông đã chờ sẵn.

Không đợi Hà Thanh Nhu mở miệng, ông đã lên tiếng trước: "Đang làm lại rồi, trước lúc tan ca là xong."

"Cảm ơn bác Giang, làm phiền bác rồi." Hà Thanh Nhu cười nói.

"Con bé bên bộ phận của cháu khóc sướt mướt chạy đến, bác còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì."

"Nhờ bác giúp đỡ nhiều hơn."

Giang Phong Nghĩa xua tay: "Bác thì không sao cả, nhưng mà cháu kìa, suy nghĩ xem phải báo lên trên như thế nào, ước chừng sẽ có vài ba món linh kiện không đạt tiêu chuẩn, sai số lớn như vậy. May mà sai linh kiện nhỏ, nếu là linh kiện lớn thì không chừng đám người ở bộ phận kiểm định chất lượng sẽ bắt chẹt cháu đấy."

Hà Thanh Nhu gật đầu: "Cũng hết cách rồi, giờ chỉ có thể giải quyết việc này xong rồi tính."

"Cũng không phải lần một lần hai đâu, phía bên này bác sẽ gánh vác cho cháu, cháu cố gắng nói chuyện với quản lí Dương đi, đừng để ảnh hưởng đến kỳ sát hạch."

"Cảm ơn bác, cháu cứ làm phiền bác mãi." Hà Thanh Nhu thật lòng cảm ơn.

"Không có gì, cháu phải cẩn thận một chút, đừng để đám người không an phận thủ thường kia tóm được nhược điểm." Giang Phong Nghĩa nhắc nhở chị.

Bản thiết kế phải trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra mới được giao đến bên phân xưởng. Sai sót lớn như vậy, không thể nào không có người nhận ra trước khi đưa vào sản xuất, có điều nguyên nhân là gì cũng rất khó điều tra được. Nếu cấp trên thực sự muốn truy xét, các ban ngành liên quan và nhân viên đều không thoát khỏi trách nhiệm. Mà Hà Thanh Nhu lại là người phụ trách chính, dù có thế nào đi nữa, chị cũng phải đứng mũi chịu sào.

"Cháu sẽ chú ý."

"Được rồi," Giang Phong Nghĩa nói, "Cháu về làm việc trước đi, bên bác làm xong sẽ thông báo cho cháu."

"Vậy lát nữa cháu quay lại."

Hà Thanh Nhu trở về phòng thiết kế liền kiểm tra bản vẽ, so sánh với tài liệu gốc. Quả nhiên, số liệu trong tài liệu gốc là đúng, còn bản vẽ sai mất 0.02.

Chị đanh mặt, không hiểu là mình đã đắc tội với người nào.

Đang nghĩ ngợi thì quản lí Dương gọi đến, chị bình tĩnh lại, nhấn nút trả lời.

Dương Thuận Thành nổi tiếng nóng tính, vừa mở miệng ra là trách mắng một trận. Hai năm qua ông ta thăng tiến rất tốt, gần đây cấp trên có ý định điều động ông ta về tổng công ty, trễ lắm là cuối năm nay. Giờ đi công tác cũng không yên nữa, thật là tức ói máu.

Nếu chuyện này ảnh hưởng đến con đường thăng tiến của ông ta, vậy ông ta chắc chắn sẽ lột da đám cấp dưới cho xem.

Hà Thanh Nhu lẳng lặng nghe, dù sao cũng quen rồi. Đợi ông ta mắng xong, chị mới nói: "Xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho quản lí, chuyện này tôi đã xử lí xong rồi, tôi sẽ tự đến bộ phận kiểm định chất lượng thêm một chuyến nữa, quản lí không cần lo lắng."

"Vậy phải đợi nước tới chân tôi mới lo hả! Mắt của đám người các cô mù hay làm kiểng hả? Trước khi tiến hành sản xuất không biết đi ngó xem hả? Vừa nghỉ phép là mắt sáng rực, chạy không thấy tăm hơi! Cô nói đi, giờ ai chịu trách nhiệm? Tôi đi công tác về còn phải chùi mông cho cô, tôi nợ cô chắc!"

"Lần này là sai sót của tôi, tôi sẽ báo cáo đúng sự thật."

Tức là chị sẽ gánh hết trách nhiệm, tuyệt đối không liên lụy đến Dương Thuận Thành.

"Bỗng dưng mang đến cho quản lí nhiều phiền toái như vậy, tôi thật áy náy."

Nghe vậy, đầu dây bên kia tạm thời yên lặng, một lát sau mới có tiếng nói vang lên: "Ngày mai tôi về công ty, tôi không muốn nghe bất cứ thông tin gì liên quan đến chuyện này."

"Vâng, quản lí yên tâm."

Bên kia lập tức cúp điện thoại.

Hà Thanh Nhu xoa huyệt thái dương, in lại bản vẽ rồi mang đến chỗ thợ dây chuyền sản xuất.

Bộ phận kiểm định chất lượng năm sau xưởng sản xuất, bình thường đều có người trực. Vì Giang Phong Nghĩa đã đánh tiếng trước, nên những người này đều không làm khó dễ chị.

Đến khi lô linh kiện mới được kiểm tra đạt quy cách, Hà Thanh Nhu mới rời khỏi.

Phía phân xưởng số 2 nhanh chóng hoàn thành việc đúc lại, chỉ thêm vài món không đạt tiêu chuẩn, vấn đề không lớn.

Hà Thanh Nhu trở về phòng thiết kế viết báo cáo, trước sáu giờ giao báo cáo cho quản lí bộ phận.

Chuyện có thể giải quyết thì không phải chuyện lớn, báo cáo chỉ là làm cho có hình thức, nói thẳng ra là viết giấy miễn trách nhiệm cho Dương Thuận Thành, chốn công sở lắm thứ quanh co vòng vèo, giờ chịu thiệt một chút còn hơn là sau này bị kẻ khác ngáng chân.

"Chị Hà." Tiểu Ngô thấy chị liền gọi, đôi mắt Tiểu Ngô hơi đỏ và sưng, cô đang ôm một sấp lớn giấy tờ.

Hà Thanh Nhu gật đầu: "Còn phải tăng ca à?"

"Không phải, không phải ạ, em chỉ sửa sang lại tư liệu nửa đầu năm nay của bộ phận chúng ta, mang đến phòng tài liệu xong là về được rồi."

"Ừ, tranh thủ về sớm đi, bên này tương đối vắng vẻ, buổi tối không an toàn." Hà Thanh Nhu nói.

"Cảm ơn chị Hà, hôm nay..." Tiểu Ngô cúi đầu, chầm chậm nói: "Xin lỗi chị, quản lí Dương nhất định..."

"Chuyện không liên quan đến em,"Hà Thanh Nhu ngắt lời cô, "Đây vốn là trách nhiệm của chị, hơn nữa em đã liên lạc với chị trước, chị nên cảm ơn em mới đúng."

Tiểu Ngô lắc đầu, vẻ mặt xấu hổ: "Lúc em đi đưa bản vẽ rõ ràng không có vấn đề gì cả, hôm nay lại biến thành thế này..."

"Được rồi, mọi chuyện giải quyết cả rồi, đừng nhắc đến việc này trong công ty là được." Hà Thanh Nhu nói. Lời này mà truyền đến tai người có ý đồ, không biết sẽ đặt điều như thế nào. "Mau đến phòng tài liệu đi, gần sáu giờ rồi đấy."

"Vâng," Tiểu Ngô gật đầu lia lịa, "Vậy ngày mai gặp lại."

"Ngày mai gặp." Hà Thanh Nhu nói, bận rộn suốt một buổi chiều, giờ chị chỉ muốn về nhà ngâm nước nóng tắm, sau đó nằm lăn ra như chết mà nghỉ ngơi. Đôi chân chị vô cùng nhức mỏi, đạp lên mang giày cao gót bước đi, kéo lê từng bước, không chút sức lực.

Chị bước vào thang máy, nhấn nút tầng một, cửa thang máy chậm chạp đóng lại.

Ngay lúc cửa sắp hoàn toàn đóng lại, bất chợt từ từ mở ra.

Hà Thanh Nhu vô thức nhìn sang, một đôi chân thon dài thẳng tắp đập vào mắt chị, giày cao gót mũi nhọn màu da, mu bàn chân trắng nõn, quần tây ống đứng, áo vest chiết eo, thoạt nhìn có vẻ gọn gàng và lão luyện. Nút áo nơi cổ để mở, không mất vẻ gợi cảm.

Là cô ấy.

Hà Thanh Nhu giật thót, ra vẻ bình tĩnh mà dời tầm mắt.

Lâm Nại đương nhiên nhận ra chị, nhưng cô không nói năng hay hành động gì, chỉ vô cùng hờ hững đứng góc bên trái phía trước mặt chị.

Cửa thang máy khép lại, không gian trở nên chật hẹp, rõ ràng nhiệt độ không khí khoảng chừng hai mươi độ, giờ phút này bỗng trở nên nóng bức ngột ngạt.

Lưng của Lâm Nại rất thẳng, đường cong cân xứng, dáng hình xương cánh bướm như ẩn như hiện. Người ta nói, xương cánh bướm là tiêu chí của một người đẹp, sẽ khơi gợi ham muốn tiếp xúc của người khác. Mười mấy tiếng trước đây, Hà Thanh Nhu đã từng cảm nhận thật rõ điều ấy, hấp dẫn và quyến rũ đến vậy, dẫn dắt chị say đắm sa vào.

Nhưng bây giờ, đối phương mặc đồ công sở, trang điểm tỉ mỉ, có vẻ vô cùng nghiêm chỉnh, đoan trang.

Thật là kì lạ.

Hà Thanh Nhu thu hồi tầm mắt nhìn thẳng về trước, nhưng mặt kính thang máy phản chiếu thân hình cao gầy yểu điệu của Lâm Nại, chị không nhịn được liếc mắt nhìn vào, chính nhờ cái nhìn này, chị phát hiện Lâm Nại cũng đang nhìn chị.

Lâm Nại khẽ cười một tiếng, khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch lên, có thâm ý mà nói: "Rất có duyên."

Hà Thanh Nhu không nói gì, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị của thang máy, chỉ mong nhanh chóng đến tầng một.

Dường như những con số trên màn hình thay đổi thật chậm. 5, 4, 3...

Ting--

Thang máy dừng lại ở tầng hai.

Cửa thang máy tự động mở ra, một anh công nhân đẩy hàng đứng trước thang máy, thùng hàng cao khoảng nửa người, xem ra thang máy có thể chứa được. Anh ta ló đầu ra từ phía sau thùng hàng, lịch sự nói với nói với Hà Thanh Nhu: "Chào cô, nhờ cô đứng sang bên cạnh một chút, cảm ơn nhiều ạ."

Hà Thanh Nhu đáp lời, định đi sang bên phải thì cánh tay trái bị kéo sang phía bên trái.

Người công nhân liền đẩy xe vào, sợ không có chỗ đứng nên lại đẩy sang trái thêm lần nữa.

Hà Thanh Nhu suýt nữa bị đẩy vào lòng Lâm Nại, hai người cách nhau quá gần, gần đến mức nơi cổ đều cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Nóng nực, ngọt ngào, tràn từ cổ họng xuống lồng ngực.

Bình Luận (0)
Comment