Nhu Phúc Đế Cơ

Chương 10.1

Cuối tháng Sáu năm Thiên Hội thứ năm, Tông Tuyển đang ở Hạt Tô Quán bất ngờ nhận được thư tay do mẫu hậu y Hột Thạch Liệt thị viết, bên trên chỉ vỏn vẹn vài chữ: "Huynh con hoăng, mau về."


Y có bảy vị huynh trưởng, song y hiểu "huynh" mà mẫu thân nói chỉ có thể là một người - nhị ca của y, người cùng một mẹ sinh với y và cửu đệ Ngoa Lỗ - Hoàn Nhan Tông Vọng.


Tay phải vung roi, không ngừng quất xuống, con ngựa bên dưới tung vó phi điên cuồng, quãng đường ngàn dặm ngút ngàn bị bỏ lại phía sau, xé gió vượt mưa.


Xuyên qua cổng thành kinh sư Hội Ninh phủ, không dừng lại một khắc nào, thoáng chốc đã tới trước cửa chính hoàng cung. Tông Tuyển xuống ngựa, bước thẳng qua cửa cung. Binh lính gác cổng bước lên toan ngăn lại, bước chân y vẫn không hề ngừng, chỉ vung tay giơ lên một chiếc lệnh bài vàng, sắc mặt lạnh lùng, binh lính lập tức lui về hành lễ, cung kính nhường đường cho y.


Tông Tuyển vội vã đi về phía cung thất quen thuộc. Còn chưa tiến vào cửa, từ xa xa trông thấy một góc thân ảnh, y đã lập tức nhận ra, cao giọng gọi: "Mẹ!"


Một người phụ nữ trung niên quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Năm tháng và đau thương đã lưu lại dấu vết trên gương mặt bà, dung nhan không điểm phấn tô son tiều tụy hốc hác. Khoảnh khắc nghe thấy tiếng Tông Tuyển gọi, đôi mắt từng làm say đắm lòng người kia thoáng hiện lên chút thần sắc.


Trông thấy y, bà nở nụ cười: "Tông Tuyển."


Tông Tuyển đi tới ôm lấy mẫu thân, sau đó cẩn thận đánh giá bà. Bà mặc áo ngắn vạt trái màu xanh da trời và váy gấm tím nhạt, chất vải vô cùng bình dị, trên đầu đội mũ ngọc, quấn búi tóc lại bằng một chiếc khăn, bên trên có đính những mảnh ngọc vụn, màu sắc tầm thường.


"Mẹ," Tông Tuyển cau mày, "Không phải Lang chủ đã nói mẹ vẫn sẽ được hầu hạ theo phân lệ của Hoàng hậu sao?"


Hột Thạch Liệt thị gật đầu: "Phải. Ngài ấy đối với ta vô cùng khách khí, tất cả vẫn tuân theo quy củ khi Phụ hoàng con còn tại thế. Là ta tự mình muốn mặc giản dị một chút. Huống chi, nhị ca con lại..."


Nhắc tới việc này, bà muốn khóc mà đã cạn nước mắt, chỉ buồn bã thở dài.


Tông Tuyển phất tay lệnh cho cung nhân lui đi, sau đó hỏi mậu thân: "Nhị ca chết như thế nào? Không phải sức khỏe huynh ấy trước nay vẫn rất tốt sao?"


Hột Thạch Liệt thị cười nhạt, thê lương vô cùng: "Theo họ nói là giữa đường dẫn quân hồi kinh vì thời tiết nóng bức nên nó đã xuống sông tắm nước lạnh, ngay sau đó liền sốt cao đổ bệnh. Lang chủ sau khi hay tin đã nhanh chóng phái một y quan tới chữa trị, song bệnh tình càng lúc càng trở nặng, còn chưa đợi về được tới kinh thành đã chết trên đường."


"Lang chủ phái y quan tới?" Tông Tuyển trầm ngâm, nói, "Thể chất nhị ca trước nay luôn rất tốt, mùa Hè toàn tắm nước lạnh, chưa từng bởi thế mà ốm bệnh bao giờ. Sao lần này lại đổ bệnh, còn càng chữa càng nặng thêm nữa?"


Hột Thạch Liệt thị đưa mắt nhìn xung quanh, lại quay lại lặng lẽ nhìn y: "Ta cũng cảm thấy kì lạ. Thế nhưng đây cũng chưa chắc là... Làm vậy quá lộ liễu."


Tông Tuyển lại hỏi: "Y quan đó là ai? Thường xuyên qua lại với quyền thần, đại tướng nào trong triều?"


Hột Thạch Liệt thị lắc lắc đầu: "Ta không biết. Không ai nói cho ta những việc này."


Tông Tuyển thoáng ngẫm nghĩ: "Sau khi nhị ca chết, công việc ở Xu mật viện Yến Kinh do ai tiếp quản?" Không đợi mẫu thân đáp lời đã tự mình nói tiếp, "Là Quốc tướng phải không? Như vậy hai Xu mật viện ở Vân Trung, Yến Kinh đều đã rơi vào tay y..."


Tông Vọng là hoàng tử có tài năng nổi trội nhất trong số các con trai của Thái Tổ, từ nhỏ đã thường xuyên theo sát cạnh cha, cùng cha chinh chiến khắp Bắc Nam, lớn lên một chút liền trở thành một dũng tướng uy vọng vô cùng cao, tài dụng binh trong nước Kim không ai bì được. Sau khi Thái Tổ Hoàn Nhan Mân băng hà, người kế vị là tứ thúc của bọn họ Hoàn Nhan Thịnh, cũng rất trọng dụng Tông Vọng, chuyến xuống Nam chinh phạt đánh Tống tan tành này Tông Vọng là công thần số một. Năm Thiên Hội thứ ba, Kim chủ Hoàn Nhan Thịnh dời Xu mật viện vốn nằm ở Quảng Ninh tới Yến Kinh, giao cho Đông lộ quân chủ soái Tông Vọng quản lý. Mà Tông Hàn ngay sau đó cũng lập một Xu mật viện khác ở Vân Trung, nhất thời hai viện ngang hàng, khống chế lẫn nhau, được người Kim gọi là triều đình Đông Tây, cũng khiến sự tranh đấu công khai và ngấm ngầm giữa Tông Vọng Tông Hàn càng ác liệt hơn.


Sau khi Tông Vọng chết, Hoàn Nhan Thịnh quả thực đã để Tông Hàn tiếp quản Xu mật viện Yến Kinh. Hột Thạch Liệt thị trầm mặc không lên tiếng, Tông Tuyển bèn nói tiếp: "Còn cả Tông Bật nữa, huynh ấy có phản ứng thế nào? Không còn nhị ca, về sau huynh ấy sẽ không cần theo sau nhị ca nữa, trở thành một chủ soái trọn vẹn đúng nghĩa..."


Tông Bật tên thật là Ngột Truật, là con trai thứ tư của Thái Tổ, anh trai khác mẹ của Tông Tuyển, cũng thích đọc sách Hán, rất có tài năng.


"Đừng nói mấy việc này nữa." Hột Thạch Liệt thị đột nhiên ngẩng đầu, nét mặt kiên quyết: "Ta gọi con về không phải để bảo con điều tra nguyên nhân cái chết của nhị ca con."


Tông Tuyển thoáng sững sờ: "Mẹ chỉ gọi con về để đưa tang thôi sao?"


Hột Thạch Liệt thị khẽ khàng thở dài, hỏi: "Việc tướng Mạnh An ở Hạt Tô Quán thế nào rồi?"


Tông Tuyển gật đầu, thản nhiên như không nói: "Ở bộ lạc A Cổ Tửu Hoàn Nhan có mấy kẻ thủ lĩnh không phục quan chế của triều đình, đã bị con giải quyết gọn ghẽ rồi."


"Giải quyết gọn ghẽ..." Hột Thạch Liệt thị mỉm cười, "Vậy thì tốt rồi, ta sẽ nói với Lang chủ, để ngài điều con về kinh, về sau nhậm chức quan văn ở kinh thành đi."


Cảm thấy kinh ngạc, Tông Tuyển ngây ngốc hỏi: "Vì sao? Mấy năm nay con vẫn thường xuyên chinh chiến bên ngoài, sớm đã quen rồi. Nếu quay về kinh, Lang chủ cùng lắm sẽ chỉ sắp xếp cho con cái chức hão, chẳng phải con sẽ nhàn rỗi quanh năm suốt tháng sao?"


"Như vậy không tốt sao?" Hột Thạch Liệt thị như chìm vào suy nghĩ, "Con đừng có học theo nhị ca con, đoạt được Trung Nguyên mà mình muốn rồi, lại mất luôn tính mạng... Ta chỉ có một mình Tông Vọng là đứa con trai có năng lực, hai đứa còn lại đều bất tài vô dụng, ở kinh thành giữ chức hão, nhàn rỗi vô tích sự cả ngày, sẽ không uy hiếp tới bất cứ ai, cũng không ai xem bọn họ ra cái gì."


Ngữ khí lạnh lẽo như gió Thu của mẫu thân nhàn nhạt lướt qua, tức thì trong lòng hiểu rõ. Tông Tuyển trầm mặc hồi lâu, mới đáp: "Được, con quay về."


Hột Thạch Liệt thị im lặng quan sát y: "Con thực sự hiểu ý ta muốn nói gì?"


Tông Tuyển gật đầu: "Vâng, con hiểu."


Hột Thạch Liệt thị ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Con vẫn luôn đọc sách của người Hán?"


Tông Tuyển đáp phải, Hột Thạch Liệt thị tán thưởng gật đầu: "Nay không còn giống như khi xưa Phụ hoàng con tại thế nữa. Chiến đấu, không phải chỉ trên lưng ngựa. Đọc nhiều sách của người Hán có ích lợi."


Dứt lời bèn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Tông Tuyển: "Vẫn không chịu cạo đầu sao? Vì chuyện này mà hồi nhỏ đã bị Phụ hoàng con đánh không ít lần, nhưng vẫn kiên trì tới hiện tại... Cả ngày cứ xõa xượi như thế, còn ra thể thống gì!"


Kiểu tóc phổ biến của đàn ông Nữ Chân là cạo trọc nửa đầu, chỉ để lại phần tóc sau gáy tết lại thành một hoặc hai đuôi sam. Mà Tông Tuyển lại không chịu cạo đầu giống thế, kiên trì để cả đầu tóc dài, ngày thường hay tùy ý buông xõa, thi thoảng cũng búi lại cài trâm. Lúc này nghe mẫu thân hỏi, y bèn cười cười, nói: "Nay mọi người cũng thấy quen rồi, sẽ không ai hỏi nhiều."


"Chạy không ngừng nghỉ rất lâu rồi đúng không? Tóc bị gió thổi rối hết rồi." Hột Thạch Liệt thị xoay người bước vào phòng trong lấy ra một chiếc lược trên bàn trang điểm, ngồi xuống, ôn hòa nói với Tông Tuyển: "Nào, mẫu hậu chải đầu cho con."


Tông Tuyển bước tới, quỳ xuống trước mặt mẫu thân. Hột Thạch Liệt thị nhẹ nhàng giữ đầu y, động tác chải tóc nhẹ nhàng mà tỉ mỉ. Cây lược chậm rãi trượt xuống theo mái tóc y, nơi răng lược đi qua, tóc đen bị rẽ thành từng hàng song song, sau đó lại hòa vào nhau như cũ, trở nên gọn gàng trơn mượt dưới bàn tay mẫu thân.


Đột nhiên đỉnh đầu Tông Tuyển mát lạnh, giống như có giọt nước từ trên rơi xuống.


"Mẹ..." Không ngẩng đầu, Tông Tuyển rầu rầu khẽ gọi.


"Nó mới ngoài ba mươi tuổi..." Giọng nói Hột Thạch Liệt thị có chút nghẹn ngào.


"Mẹ," Tông Tuyển lại không chút đau thương nào, chỉ bình tĩnh nói: "Nếu đã có tiền căn, nhất định sẽ tới một ngày, con cho bọn chúng thấy hậu quả." 

Bình Luận (0)
Comment