Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 10

Hoành thánh rất nhanh đã được nấu chín.

Động tác của Tiền công công lanh lẹ, lập tức đón lấy bát hoành thánh, bày phần của Thẩm Miên ngay ngắn ở chính giữa bàn, sau đó lại lấy ra bộ dụng cụ ăn mang theo, lựa ba viên hoành thánh tròn trịa nhất, bày ra chiếc bát nhỏ tinh xảo, đặt trước mặt y.

—— Thẩm Miên nhìn bát hoành thánh tinh xảo trước mặt, chỉ cảm thấy hoàng lăng của mình lại muốn bắt đầu động thổ.

"Sớm biết vậy, nên mang theo cái bát lớn hơn."

Tiền công công khẽ liếc nhìn cái bát sứ xanh viền hơi sứt mẻ mà chủ quán đưa tới, thần sắc tràn đầy ghét bỏ.

Thứ này, sao có thể đặt trước mặt Hoàng Đế chứ?

Thẩm Miên: y mắt tốt, y muốn vì chủ quán mà lên tiếng.

Rõ ràng đây chính là cái bát lành lặn nhất trong chồng bát kia mà!

Y cầm lấy đôi đũa tử đàn khảm vàng và mã não mà Tiền công công đặt trên gối đũa, đang chuẩn bị động đũa, thì Mộc Tê ở bên cạnh bỗng thấp giọng nói: "Chủ tử, đừng vội."

Thẩm Miên:?

Không phải, chờ đã, Mộc Tê đừng nói là muốn——

Quả nhiên, giây tiếp theo, sắc mặt Mộc Tê thản nhiên, móc ra cây ngân châm, bắt đầu thử độc trong bát hoành thánh của Thẩm Miên.

Thẩm Miên: không cần mà!

Y cúi đầu nhìn màn hình hệ thống trước mắt.

Món hoành thánh này có độc hay không, y còn không biết chắc sao!?

Cuối cùng đợi Mộc Tê xác định an toàn xong, Thẩm Miên liếc nhìn ba người ngồi cùng bàn: "Cùng ăn đi."

Trước khi Tiền công công kịp đẩy từ chối, ánh mắt Thẩm Miên đã bỗng trở nên hung dữ, tựa như hoàng lăng trong lòng y đã đào xong mộ phần: "Ăn!"

Tiền công công rốt cuộc cũng thoả hiệp.

Thế nhưng, mới ăn được một nửa, Thẩm Miên đã bắt đầu thấy hối hận.

—— Y không nên gọi bát lớn.

Hoành thánh của quán này cho hơi nhiều mỡ, hai miếng đầu ăn còn thấy ngon, nhưng đến nửa bát thì y bắt đầu thấy ngấy.

Y dùng đũa nhẹ nhàng chọc chọc mấy viên hoành thánh trong bát, trong lòng hơi do dự.

Ông chủ quán lâu lâu lại lén liếc về phía bọn họ với vẻ mặt hoang mang sợ sệt.

Chừa lại thức ăn... hình như không được hay cho lắm.

Nhưng y thật sự ăn không nổi nữa.

Cho hệ thống? Cũng không ổn.

Mọi người ngồi gần nhau thế này, hoành thánh mà tự dưng biến mất thì quá rõ ràng.

—— 09, chỉ có thể thừa lúc không ai chú ý mà lén húp mấy ngụm canh, tiếc nuối mà thở dài.

Thẩm Miên len lén ngẩng đầu liếc nhìn những người còn lại, phát hiện ngoại trừ y, cả bàn gần như đều đã ăn xong.

Mộc Tê đã bắt đầu húp canh rồi.

Thẩm Miên cắn răng, gắp viên hoành thánh cuối cùng trong bát nhỏ ra.

Y làm được!

Tiền công công đang quan sát sắc mặt Hoàng Đế, chuẩn bị gắp thêm hoành thánh vào bát cho ngài, thì lập tức nhận ra vẻ khác thường của Thẩm Miên. Thế nhưng lần này, hắn còn chưa kịp lên tiếng thì đã có người khác giành nói trước.

"Công tử?"

Lục Chương đặt chiếc bát đã trống không xuống, giọng trầm nhẹ hỏi: "Công tử là đã ăn no rồi sao?"

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Miên là gật đầu, nhưng khi y nhìn chiếc bát lớn vẫn còn nửa bát hoành thánh, thì lại rơi vào do dự.

Trong mắt Lục Chương lướt qua một tia thấu hiểu, hắn khẽ cười không thành tiếng: "Nếu công tử đã dùng xong, vậy thuộc hạ có thể xin ngài ban cho một phần thưởng không?"

"Ừm?"

Thẩm Miên đặt đũa xuống: "Muốn gì?"

Lục Chương đáp: "Không biết công tử có thể... ban nốt nửa bát hoành thánh còn lại cho thuộc hạ không?"

Nghe vậy, Thẩm Miên không hiểu sao lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Nhưng y vẫn nhanh chóng đưa tay đẩy chiếc bát lớn bên cạnh sang: "A, ngươi chưa ăn no à? Cho ngươi cho ngươi. Có cần ta gọi thêm một bát nữa không? Dù sao cũng không vội về."

Lục Chương lắc đầu: "Từng đó là đủ rồi, đa tạ công tử."

Cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện phiền phức, Thẩm Miên vui mừng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó thì dựng tai lên.

"Gì vậy? Âm thanh gì mà kẽo kẹt kẽo kẹt thế?"

Tiền công công đang nghiến răng nghiến lợi, liền lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười: "Chắc là có ai đó đang kéo ghế thôi ạ. Ngài có muốn dùng chút điểm tâm không?"

Hắn lại bắt đầu lục lọi trong tay áo: "Còn có mứt quả, hạt dưa, hạnh nhân..."

Thẩm Miên vội ngắt lời hắn: "Thôi, những thứ khác miễn đi, cho ta một quả mơ khô là được."

Lục Chương vừa đặt đũa xuống sau khi giúp Hoàng Đế ăn nốt mấy chiếc hoành thánh còn lại, liền bắt gặp dáng vẻ hai má phồng lên, thong thả nhai mơ của Thẩm Miên.

Trông như một con sóc nhỏ.

Ánh mắt Lục Chương dừng lại, chẳng hiểu sao lại hơi ngứa tay.

"Khụ khụ!"

"Khụ!"

Thẩm Miên đang ngậm quả mơ liếc nhìn Tiền công công: "Ngươi đau họng à?"

"Không... không có."

Tiền công công gượng gạo nở nụ cười, cảnh giác liếc nhìn Lục Chương một cái, sau đó quay sang dò hỏi: "Công tử, chúng ta giờ về được chưa?"

"Vẫn còn sớm, về làm gì?"

Thẩm Miên liếc nhìn thời gian, không mấy bằng lòng.

Giờ vẫn còn sớm, y còn chưa dạo chơi cho đủ.

Tiền công công đang định mở miệng khuyên thêm vài câu, chợt thấy Hoàng Đế nghiêng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm về phía sau lưng họ.

Hai mắt Thẩm Miên như phát sáng.

Trên màn hình hệ thống trước mặt y, đột nhiên xuất hiện một chấm tròn màu xanh lục đang di chuyển chậm rãi, bên cạnh rõ ràng hiển thị: 【Trương Liêm】

【Là đại nhi tử của Trương Thượng thư!】

Quả cầu hệ thống đứng trên mặt bàn, vươn ra một móng vuốt nhỏ, từ xa chỉ cho Thẩm Miên nhìn theo hướng đó.

—— Người quá đông, nó sợ định vị không đủ chính xác, Thẩm Miên lại nhận nhầm người.

Trong lòng Thẩm Miên hừ lạnh một tiếng.

Hay lắm, không ngờ mọi chuyện thực sự đã bắt đầu từ thời điểm này.

Cũng không rõ trong nguyên tác, tên tiểu tử này rốt cuộc đã bán bao nhiêu tang vật.

Mà toàn bộ đều là tiền của quốc khố đấy!

"Ta qua kia xem một chút."

Người kia sắp đi xa rồi, Thẩm Miên không kịp giải thích, lập tức bật dậy, rảo bước đuổi theo hướng Trương Liêm vừa đi.

Lục Chương theo sát sau lưng, Tiền công công vừa đứng dậy thì người bên cạnh đã chẳng còn ai.

Khoé miệng hắn co rút hai cái, vừa thu dọn xong đồ trên bàn, ngoảnh lại liền đối ngay với ánh mắt cảnh giác của ông chủ quán hoành thánh.

Chủ quán: Trả tiền!

Ngực của Tiền công công phập phồng dữ dội, sau đó móc ra một thỏi bạc vụn nhét vào tay ông chủ quán.

"Không cần thối lại!"

Mãi đến khi đã đi được một đoạn xa, Tiền công công vẫn còn nghe thấy tiếng ông chủ quán nhiệt tình vang vọng phía sau: "Đa tạ đa tạ! Khách quan ăn ngon miệng rồi thì lần sau lại ghé nhé! Lần sau tặng ngài thêm nhiều hơn nữa!"

Đúng là Thần Tài mà!

Ông chủ quán mân mê thỏi bạc trong tay, niềm vui hiện rõ trên gương mặt, không cách nào che giấu nổi.

Mong Thần Tài ngày nào cũng đến.

Tiền công công nghe thấy tiếng vọng phía sau, lập tức bước nhanh hơn.

Ai thèm đến lần nữa!

Không thấy Bệ hạ mới ăn được chưa tới nửa bát đã không nuốt nổi nữa sao?

Dám dùng cái bát có vết nứt để dâng cho Bệ hạ, đời này hắn quyết không bước chân vào quán này thêm lần nào nữa!

Tiền công công nghiến răng nghiến lợi đuổi theo Hoàng Đế.

"Công tử?"

Lục Chương vẫn luôn theo sát bên cạnh Thẩm Miên, thấy y rõ ràng đang lặng lẽ bám theo ai đó, liền uyển chuyển hỏi: "Là có điều gì bất ổn sao?"

Thẩm Miên lắc đầu, ánh mắt gắt gao dán chặt về phía trước, đáp nhanh như gió: "Gặp người quen."

Ánh mắt Lục Chương cực kỳ tinh tường, quét qua đám đông nhộn nhịp phía trước, chẳng bao lâu đã tìm ra được người mà Thẩm Miên vừa nói đến.

Hắn khẽ nheo mắt lại.

Đó là—

Trương Liêm?

Đại nhi tử của Trương Thượng thư, nghe nói bình thường đa phần đều ở nhà đọc sách, hiếm khi ra ngoài.

Thế nhưng, Lục Chương nhìn dáng vẻ Trương Liêm nơi không xa, lại chẳng giống kẻ ít ra khỏi cửa chút nào.

Thẩm Miên cũng nhận ra, đại công tử này, dường như không phải đang đi tới tiệm cầm đồ.

Y mơ hồ nghi hoặc, bèn bảo 09 quét lại một lần nữa.

Lúc trước quả thật có đi ngang qua một tiệm cầm đồ trông rất giống với mô tả trong cốt truyện, nhưng người kia chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, cứ thế đi thẳng qua.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Miên thấy Trương Liêm vòng qua mấy ngã rẽ, cuối cùng bước thẳng tới một tòa trà lâu ba tầng.

Tuy toà trà lâu kia trông khí phái, nhưng cũng chẳng có gì quá đặc biệt.

Có điều xem ra Trương Liêm là khách quen ở nơi đó, gã còn chưa bước qua ngưỡng cửa đã được tiểu nhị từ xa niềm nở chào đón, miệng toàn lời may mắn, cung kính mời gã vào trong.

Trương Liêm dường như rất hưởng thụ sự cung phụng ấy, tiện tay ném ra một túi bạc vụn nhỏ.

—— Còn hào phóng hơn cả Tiền công công khi nãy trả tiền.

Trong mắt Thẩm Miên lập tức hiện lên một tia thất vọng.

Làm rộn cả buổi, chẳng lẽ người này thật sự chỉ tới uống trà?

Y còn tưởng hôm nay có thể bắt được Trương Liêm cùng tang vật ngay tại trận cơ đấy.

"Công tử?"

Tiền công công theo sát phía sau nhìn thấy trà lâu phía trước, sắc mặt lập tức biến thành như trời sập.

Không, không không không.

Mấy chỗ như vậy, món ăn thì lẫn lộn tạp nham, trà cũng chẳng phải loại hảo hạng gì. Bệ hạ lần đầu xuất cung, lỡ mà ăn phải thứ gì không sạch sẽ thì biết làm sao!

Thậm chí hắn còn từng nghe nói, có nơi vì muốn giữ chân khách, sẽ bỏ thêm vào đồ ăn vài thứ khiến người ta dễ sinh nghiện.

Tiền công công suýt nữa thì lập tức bảo người hồi cung, gọi Văn thái y chuẩn bị ứng biến khẩn cấp.

Thẩm Miên liếc nhìn Tiền công công đang muốn nói lại thôi.

Bây giờ nhìn hắn, thật giống như phụ huynh lo con mình ăn đồ ăn vặt rẻ tiền ở cổng trường.

Y khựng lại một chút, thuận miệng an ủi: "Ta chỉ vào xem thôi."

Nghe vậy, Tiền công công mặt mày xám ngoét mới thở phào nhẹ nhõm.

Lục Chương nghe đoạn đối thoại giữa hai người, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.

Thấy bóng dáng Trương Liêm biến mất sau cửa, Thẩm Miên liền dẫn ba người cùng bước vào trà lâu.

Trước khi đặt chân vào, Mộc Tê kín đáo ngẩng đầu đảo mắt một vòng dò xét.

Tiểu nhị đón khách chỉ liếc mắt nhìn sơ qua mấy người Thẩm Miên, liền lập tức nở nụ cười rạng rỡ với y.

Hắn ta thầm nghĩ, tiền thưởng tháng này của mình chắc lại tăng thêm rồi.

"Vị công tử này trông lạ mặt, là lần đầu tới đây phải không ạ?"

Mặt mũi tiểu nhị thanh tú, giọng nói trong trẻo đầy sức sống: "Trà lâu của bọn tiểu nhân ăn uống đều có, đại sảnh thì náo nhiệt hơn, nếu công tử thích yên tĩnh thì tầng hai có nhã gian, không biết ý công tử thế nào—"

Thẩm Miên nhướng mày: "Trà lâu các ngươi chẳng phải có ba tầng sao?"

Vừa bước qua cửa, Mộc Tê liền hạ giọng bẩm: "Người mà công tử theo dõi, dường như đã lên tầng ba."

Không hổ là cựu ảnh vệ, ánh mắt quả thực tinh tường!

Thẩm Miên tặng cho Mộc Tê một ánh nhìn tán thưởng, sau đó lại khẽ nhíu mày nghi hoặc:

Tên tiểu nhị kia chỉ nhắc tới tầng một và tầng hai, vậy... tầng trên cùng là để làm gì?

Tiểu nhị mỉm cười càng thêm cung kính: "Cái đó... tầng ba là chỗ riêng, chuyên dành cho khách quý đến tiêu khiển, nghe khúc giải sầu."

Thẩm Miên bày ra dáng vẻ công tử nhà quyền quý, giọng điệu cao ngạo: "Khách quý?"

"Bổn công tử chẳng lẽ không phải khách quý?"

"Ôi chao, sao lại không phải chứ!"

Tiểu nhị đập đùi một cái: "Khí độ của công tử đây, vừa nhìn liền biết không phải người tầm thường. Có điều, trong tửu lâu của chúng ta có quy củ, chỉ những ai thường xuyên lui tới, tiêu trên 100 lượng bạc trở lên, mới được lên tầng trên."

"Chậc."

Thẩm Miên nhíu mày hừ lạnh một tiếng, liếc mắt ra hiệu cho Tiền công công phía sau.

Tiền công công hơi do dự, nhưng rồi vẫn nhanh chóng móc ra một tờ ngân phiếu.

Không phải chứ, sao hắn cảm thấy nơi này... có chỗ nào đó là lạ?

Đôi mắt tiểu nhị lập tức trợn tròn, nhưng miệng vẫn không chịu thả lỏng: "Cái này... cái này là quy định trong trà lâu, thật sự không dám trái..."

Ánh mắt hắn ta như dính chặt vào tờ ngân phiếu, không thể dời đi nổi. Thẩm Miên khẽ hừ một tiếng, làm bộ muốn quay người bỏ đi.

Tiểu nhị lập tức cuống lên: "Ôi chao, vậy... vậy tiểu nhân phá lệ một lần, mời công tử theo lối này!"

Hắn ta vội vàng nhét ngân phiếu vào ngực áo, vẻ mặt nịnh nọt dẫn Thẩm Miên lên lầu.

Bình Luận (0)
Comment