Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 100

Nói xong hai chữ cuối cùng, Lục Chiêu gần như gân cổ hét lên đến vỡ giọng.

Thẩm Miên đang uống trà, bất chợt nghe hắn ta rống một tiếng, suýt nữa thì bị sặc.

Lục Chương thấy thế liền vội đưa khăn sang, sau đó sắc mặt trầm xuống, âm u mà quét mắt nhìn ra ngoài trướng.

Thẩm Miên lau khô vệt nước bên khóe môi, vội vàng cho truyền hai người vào.

Nếu còn không cho bọn họ vào, sợ rằng Lục Chiêu sẽ gào đến mức cả doanh trại đều nghe thấy.

Quả không hổ là công chính, khí lực này cũng thật quá dồi dào.

Trước khi Vệ Quốc Công bước vào doanh trướng, liền nghiêng đầu hung hăng trừng mắt tiểu nhi tử một cái.

—— Nghịch tử! Ở ngoài doanh trướng của Bệ hạ mà dám lớn tiếng, còn ra thể thống gì!

Bình thường ông vẫn đóng quân nơi biên quan, đối với đứa con út ở lại Kinh Thành quá mức buông lỏng quản giáo, cho nên mới khiến nó vô pháp vô thiên như hiện giờ.

Vệ Quốc Công cố nén lửa giận, sải bước vào trong trướng, vừa ngẩng mắt lên, liền thấy đại nhi tử nhận lấy chiếc khăn từ trong tay Bệ hạ, ngay sau đó còn cẩn thận gấp lại cất vào trong ngực.

Vệ Quốc Công: ...

Là ông sai!

Năm đó, ông với thê tử thật sự không nên sinh ra hai đứa nghịch tử này!

"Vệ Quốc Công đến rồi?"

Thẩm Miên ban chỗ ngồi, lại sai cung nhân dâng trà: "Vệ Quốc Công có việc gì không?"

Lục Chiêu theo sát Vệ Quốc Công bước vào trong trướng, vừa thấy rõ cảnh tượng bên trong, hắn ta lập tức thở phào một hơi thật dài, căng thẳng trong người cũng buông lỏng, biểu tình thoáng hiện vẻ như trút được gánh nặng.

Cũng may, cũng may, xem ra chuyện buổi sáng chỉ là ngẫu nhiên.

Trong lúc Thẩm Miên cùng Vệ Quốc Công thương nghị kế hoạch kế tiếp, Lục Chiêu đứng một bên mà hồn vía như đã bay tận chín tầng mây.

Lục Chương liếc qua liền biết đệ đệ đang thất thần, rồi quay đầu rót thêm trà cho Thẩm Miên, sau đó lại ung dung dùng một tay bóc hạt khô.

Ngồi một bên, Vệ Quốc Công: ......

Ai ai!

Ông hung hăng bấu mạnh vào đùi, nghiến răng chịu đựng, cố giữ cho vẻ mặt không biến đổi.

Thẩm Miên hơi nghiêng đầu.

Hm?

Kỳ lạ, đã đến tận đất Lan Đê, sao y vẫn còn nghe thấy tiếng kẽo kẹt quen thuộc.

Có điều, âm thanh lần này rất nhanh liền biến mất, Thẩm Miên chỉ nhấp một ngụm trà không để trong lòng.

Đêm xuống, Vệ Quốc Công cùng Thẩm Miên thương nghị xong xuôi liền định cáo lui, nào ngờ lại thấy tiểu nhi tử vẫn đứng một bên, lửa giận bốc lên tận trời, hung hăng trừng mắt: "Còn đứng đó làm gì?"

Thẩm Miên thấy bộ dạng Vệ Quốc Công lúc nào cũng muốn đánh nhi tử, đánh xong đại nhi tử lại đánh đến tiểu nhi tử, y hơi do dự một chút, bèn mở miệng: "À... Vừa nãy chẳng phải Nhị công tử nói muốn tìm trẫm có việc sao?"

Y khẽ gật đầu với Lục Chiêu, ánh mắt khuyến khích: Nói đi.

Lục Chiêu: !

Không phải, thật ra hắn ta...

Nhưng ngay khi Bệ hạ mở miệng, ánh mắt mọi người liền đồng loạt dừng cả lên người hắn ta, đặc biệt là Vệ Quốc Công, dáng vẻ kia hệt như chỉ cần hắn ta dám nói ra lời gì không đứng đắn, ông sẽ lập tức đại nghĩa diệt thân.

Trong lòng Lục Chiêu phát ra một tiếng k** r*n thê lương.

"Thần, thần chính là—"

Hắn ta ấp úng nói không nên lời, ánh mắt đảo loạn khắp nơi.

Thẩm Miên: ?

Hm?

Chẳng lẽ, người này căn bản không có việc gì muốn tìm mình?

Vậy thì vừa rồi Lục Chiêu ở ngoài doanh trướng kêu lớn tiếng như thế là để làm cái ——

Khoan đã!

Nghĩ đến nửa chừng, Thẩm Miên lập tức nhớ tới chuyện buổi sáng.

Không lẽ Lục Chiêu tưởng rằng y với Lục Chương ngày ngày ở trong doanh trướng làm ra mấy chuyện bậy bạ, sợ Vệ Quốc Công vào bắt gặp, cho nên mới gào to đến vậy?!

Mắt thấy vành tai Bệ hạ bỗng ửng đỏ, Lục Chương: ?

Trong mắt hắn hiện lên mấy phần nghi hoặc.

Đúng lúc Vệ Quốc Công sắp bạo nộ đánh nhi tử, Thẩm Miên bỗng cất giọng: "Nhị công tử là muốn cùng trẫm nói chuyện về mấy con chim ưng đó phải không?"

Đám người Lan Đê rút lui trong cảnh thua chạy tán loạn, ngay cả súc vật và quân nhu đều bỏ lại, huống chi là vài con chim ưng kia.

Ngoại trừ con bán trưởng thành dẫn đường, những con khác đều trong tình trạng chẳng ra sao.

Rõ ràng bọn Lan Đê chỉ coi chúng như công cụ thuần túy, trong máng ăn còn vứt mấy thứ nội tạng dê bò đã bắt đầu thối rữa, Thẩm Miên thoáng xem qua, liền lập tức ra lệnh cho người đổi chỗ tử tế để nuôi dưỡng lại.

Tống Thanh Ninh đối với mấy con chim ưng kia hứng thú vô cùng, bị mổ mấy lần mà vẫn ngày ngày chạy đến xem không biết bao nhiêu lượt.

Lục Chiêu cũng thế.

Trong tình thế cấp bách, Thẩm Miên chỉ có thể nghĩ ra chuyện này.

Lục Chiêu lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Bệ hạ, trong mắt dường như còn ánh lên lệ quang.

Bệ hạ!

Ân cứu mạng, Bệ hạ!

Hắn ta liên tục gật đầu: "Phải, phải, thần chính là muốn hỏi Bệ hạ, mấy con chim ưng kia... có thể giao cho thần chăm sóc khômg?"

Vệ Quốc Công nghe vậy, lại hung hăng trừng mắt tiểu nhi tử một cái.

Tiểu tử này này quả thực—

"Ừ."

Thẩm Miên hơi mơ hồ, chỉ phất tay bảo: "Vậy giao cho Lục nhị công tử."

Lục Chiêu liên tục tạ ơn, sau đó theo Vệ Quốc Công rời khỏi doanh trướng.

Mộc Tê lặng lẽ dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Lục Chiêu, bàn tay vô thức đặt lên chủy thủ bên hông khẽ vuốt qua lại.

Đi được một đoạn, Lục Chiêu bỗng cảm thấy sau gáy rét lạnh, liền bất giác kéo chặt áo choàng ngoài.

Sao lại thế này? Rõ ràng hiện giờ bọn họ đang ở đất Lan Đê, khí hậu vốn không đến mức giá lạnh, sao hắn ta lại cảm thấy rét run thế này?

Xem ra về sau hắn ta còn phải chăm chỉ rèn luyện thêm.

Dù sao, hắn ta chính là người phải thay đại ca gánh vác trọng trách của phủ Vệ Quốc Công!

Vệ Quốc Công nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của tiểu nhi tử, thẳng đến khi đã trở về doanh trướng của mình, cuối cùng không thể nhịn được nữa: "Con rốt cuộc là thế nào?!"

Ông hung hăng vỗ mạnh bàn: "Ở ngoài trướng của Bệ hạ mà lớn tiếng ồn ào, con có mấy cái đầu? Quy củ trước kia dạy cho con đều cho chó ăn cả rồi sao??!"

"Làm việc hồ đồ như thế, còn ra thể thống gì!"

Lục Chiêu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Người cũng đâu có dạy con quy củ gì nhiều đâu..."

Vệ Quốc Công trừng mắt: "Con vừa nói cái gì?!"

"Không, không có gì."

Lục Chiêu vội vàng lắc đầu, nhìn phụ thân, bỗng nhiên khẽ thở dài.

"Con chỉ là... cảm thấy vừa rồi thanh âm cung nhân thông báo quá nhỏ."

Hắn ta trịnh trọng dặn dò: "Phụ thân, nếu về sau người đến chỗ Bệ hạ, thì nhớ phải lớn tiếng hô một tiếng ở trước cửa."

Đừng để thấy phải chuyện không nên thấy, ôi, hắn ta thật sự vì đại ca mà lo đến vắt kiệt tâm can.

Vệ Quốc Công: "?"

Ông vừa muốn mắng nhi tử, nhưng không biết nhớ tới điều gì, bỗng chốc lại trầm mặc.

......

Vệ Quốc Công cùng Thẩm Miên thương nghị việc tiếp theo chính là xử trí tàn dư của Lan Đê.

Thẩm Miên vốn định nghỉ ngơi đôi ngày, rồi sẽ tiến sâu vào đất Lan Đê, ép chúng triệt để rút lui về phương Bắc, khiến chúng vĩnh viễn không còn cơ hội quấy nhiễu Đại Cảnh.

Thế nhưng chưa kịp khởi hành, tin tức nội loạn từ tàn dư Lan Đê đã truyền tới.

Lan Đê Vương sau khi bị Lục Chương áp giải về doanh, vẫn luôn bị nghiêm ngặt trông giữ, còn tưởng rằng mấy tên nhi tử của mình chạy thoát rồi sẽ sớm tới cứu viện.

Kết quả không ngờ, thế lực yếu nhất là Tam vương tử lại hoả tốc dâng thư quy hàng, nguyện mang toàn bộ thủ hạ phụ thuộc Đại Cảnh.

Đằng sau còn liệt kê một chuỗi dài những điều như đời đời xưng thần, năm nào cũng triều cống vào kinh... Thẩm Miên không buồn đọc kỹ.

—— Dù sao thì uy tín của Lan Đê trên phương diện này không những ít ỏi mà gần như không có. Mỗi lần bại trận thì lời lẽ còn hay hơn bất cứ ai, nhưng hễ lấy lại hơi thở là lập tức ngấm ngầm giở trò.

Nhị vương tử và Tứ vương tử đều có thế lực ngoại tộc không nhỏ.

Sau khi phụ vương bị bắt, hai kẻ này liền chạy lên phương Bắc, tuyệt nhiên không đoái hoài tới sống chết của Lan Đê Vương, gấp gáp dựng cờ xưng Vương riêng.

Tuy rằng đôi bên đều muốn nuốt trọn lẫn nhau, nhưng bởi thế lực không chênh lệch mấy, lại e ngại Đại Cảnh thừa thắng truy kích, cho nên nhất thời chỉ có thể cầm cự giằng co.

Giằng co hai ngày, hai bên lại đồng loạt sai sứ giả dâng thư cầu hòa đến Đại Cảnh.

Thẩm Miên còn gọi hệ thống hỗ trợ dịch thuật.

Xem xong, người và hệ thống cùng lúc rơi vào trầm mặc.

—— Hai kẻ này quả nhiên là huynh đệ, thư cầu hòa mà trùng khớp đến 85,9%.

Mà bộ tộc Ô Bốc vốn gió chiều nào xoay chiều ấy, nghe tin gió không thuận, lập tức trở mặt, nhanh chóng sai sứ giả chạy đến Đại Cảnh.

Nghe nói sứ giả Ô Bốc khóc lóc thảm thiết, đem tội trạng Lan Đê c**ng b*c áp bức ra sức tô vẽ, còn khổ sở kể lể đủ điều.

Chỉ có điều, chuyện bản thân bọn họ lúc trước tham lợi bao nhiêu, thì tuyệt nhiên không hề nhắc đến.

Đại vương tử Lan Đê cũng bị Ô Bốc bắt trói như cái bánh chưng, đưa nộp cho Đại Cảnh.

Có điều, ngoài con tin ấy, Ô Bố  không hề có ý định tặng thêm thứ gì cho Đại Cảnh.

Nghe nói binh mã của Đại vương tử rơi vào ổ phục kích, gần như toàn quân bị diệt, những kẻ bị bắt sống thì đều đã bị Ô Bốc lùa đi đào mỏ.

Thẩm Miên nghe tin tức từ Tô Lặc truyền đến, không khỏi tiếc nuối hồi lâu.

Không ngờ ngay cả nhân công cũng bị Ô Bốc cướp mất một nửa!

Y bèn trực tiếp giao việc Ô Bốc cho Tô Lặc toàn quyền xử trí. Nghe nói giữa hắn và bên kia vốn có hiềm khích cũ, huống hồ lần này Ô Bốc còn dám ngả về phía Lan Đê, suýt nữa khiến Đại Cảnh tổn thất nặng nề, ắt phải dằn mặt một phen mới được.

Vệ Quốc Công thuận thế dâng lời khuyên: nay Đại Cảnh đã toàn thắng, tàn dư Lan Đê cũng rút vào sâu trong nội địa phương Bắc, Bệ hạ có thể sớm ngày hồi kinh.

Thẩm Miên do dự chốc lát, rồi cũng gật đầu đồng ý.

—— Bởi trong phong thư Tiền công công gửi tới đã đầy ắp huyết lệ bi thương.

E rằng, nếu mình không mau quay về, Tiền công công sẽ khóc đến tắt hơi ở Kinh Thành mất thôi.

Bình Luận (0)
Comment