Hệ thống đang len lén hút nước quả trên bàn, vừa nghe câu kia thì lớp lông tơ lập tức dựng đứng, trong chớp mắt do dự nhìn ly nước trái cây, có chút không nỡ mà cất tiếng:【Ừm... cái đó, ký chủ, có cần ta tránh đi một lát không?】
Hu hu hu, đừng mà, nó còn muốn uống thêm chút nữa cơ!
Thẩm Miên không thèm để ý đến hệ thống vừa giả khóc vừa hút lén kia.
Y dùng khuỷu tay ngăn lại Lục Chương đang định ghé sát tới gần, cứng rắn xoay cổ sang một góc độ cứng nhắc: "Ngươi... ngươi nói chuyện gì thì cứ nói, dựa gần như thế làm gì!"
Mưu đồ dùng sắc để mê hoặc Bệ hạ, tâm tư quả là hiểm ác!
Lục Chương nhìn Thẩm Miên với ánh mắt trong trẻo thuần lương như một vị thần tử trung trực đang dốc lòng can gián, nhưng trên thực tế, bàn tay của hắn đã âm thầm muốn lướt xuống eo của Bệ hạ.
Thẩm Miên còn chưa kịp mở miệng quở trách, đã bị Lục Chương vòng tay ôm lấy: "Đường vào Kinh còn cần thêm chút thời gian, chi bằng Bệ hạ hãy nghỉ ngơi trước?"
Lục Chương lấy một chiếc đệm mềm đặt lên đùi mình, ánh mắt mang theo vài phần mong chờ.
Thẩm Miên: ......
Y lập tức vén màn xe, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, kiên quyết cự tuyệt: "Không cần, trẫm không buồn ngủ."
Lục Chương nghe vậy, rồi khe khẽ thở dài, có chút tiếc nuối mà đặt lại chiếc đệm: "Vậy thì thần xin giúp Bệ hạ bóc ít hạt thông."
Đôi mắt của 09 sáng bừng, lập tức chạy tới trong tầm tay Lục Chương, chực chờ sơ hở để trộm vài hạt thông kia.
Thấy Thẩm Miên không nói gì, Lục Chương lại khẽ nghiêng người tới gần: "Bệ hạ, không phải người đã đồng ý với thần rồi sao?"
Thẩm Miên:?!
Y không hề, y nào có, người này sao lại dám tùy tiện bịa đặt!
Thẩm Miên hắng giọng: "Ai nói trẫm đồng ý, trẫm còn phải suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định!"
Lục Chương nghe thế chỉ gật đầu, không nói gì thêm, tiếp tục thong thả bóc hạt thông.
——Thuốc trị thương lần này mà Tống Thanh Ninh đưa hiệu quả vô cùng tốt, vết thương trên tay phải của Lục Chương đã khép lại, nhưng Bệ hạ hình như rất lo hắn lại gặp vấn đề, cho nên vẫn luôn không cho phép hắn dùng tay phải quá nhiều.
Xe ngựa lắc lư tiến về phía trước, Thẩm Miên tựa đầu về phía cửa sổ, khe khẽ ngáp một cái.
Không bao lâu sau, vị Bệ hạ nhất quyết cho răngd mình không buồn ngủ, đã nghiêng trái ngả phải mà ngủ say.
Ngay lúc đầu quý giá của Bệ hạ sắp va vào vách xe, hệ thống đã vội vàng bay qua, định liều thân làm cái đệm thịt, thì một bàn tay bất ngờ đưa tới, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu y.
"Ưm."
Thẩm Miên mơ màng khẽ hừ một tiếng, cọ cọ vào lòng bàn tay Lục Chương.
"Không sao."
Lục Chương ghé sát bên tai, thấp giọng: "Bệ hạ cứ ngủ đi, đến nơi thần sẽ gọi người."
Thẩm Miên tự điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Chờ đến khi Thẩm Miên lần nữa mở mắt, liền cảm thấy tầm nhìn khác lạ.
Y khẽ cử động, mới phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã nằm xuống.
"Bệ hạ?"
Thẩm Miên còn chưa kịp tỉnh táo hẳn, bên tai đã vang lên một giọng nói trầm thấp: "Vừa rồi người đã đồng ý rồi, phải không?"
Đầu óc của Bệ hạ bị xe ngựa lắc lư đến choáng váng, nghe thấy giọng Lục Chương thì mơ hồ ngồi dậy, khẽ đáp: "Ừ."
"Bệ hạ!"
Ngoài xe ngựa bỗng truyền đến tiếng của Tiền công công.
"Hửm?"
Nghe được thanh âm quen thuộc, Thẩm Miên giật mình, lập tức tỉnh táo hẳn.
Lúc này y mới phát hiện một tay của mình đang chống lên chiếc đệm mềm, mà dưới đệm mềm ấy chính là đôi chân thon dài hữu lực của Lục Chương.
Thẩm Miên: ?!
Thẩm Miên: !
Bệ hạ "soạt" một cái rụt tay về, ngồi thẳng dậy, lập tức nhìn chằm chằm vào Lục Chương.
Y... từ khi nào lại ngủ ngay trên đùi Lục Chương?
Lục Chương vô tội nhìn lại, chậm rãi giải thích: "Thần thấy Bệ hạ thật sự quá mệt nhọc, cho nên mới muốn để người chợp mắt một chút."
Trong lúc Thẩm Miên còn trầm mặc, Tiền công công ở bên ngoài lại bất giác thu nụ cười, lông mày cau chặt.
Xui xẻo thật, hình như hắn nghe thấy giọng của Thế tử Vệ Quốc Công.
Không phải nói người Vệ Quốc Công đều ở lại bên đất Lan Đê để xử lý chuyện sau đó hay sao, vì sao Lục Chương lại có mặt ở đây?
Tiền công công hít sâu một hơi, nâng giọng thêm một chút: "Bệ hạ?"
Các đại thần lúc này đã quy củ xếp hàng ngay ngắn trước cửa cung, chuẩn bị nghênh đón Bệ hạ khải hoàn hồi triều.
Thẩm Miên đưa tay, khẽ vén màn xe lên.
Vừa trông thấy Bệ hạ, Tiền Dụng lập tức nở nụ cười, vành mắt còn thoáng ngấn lệ.
Ôi, chuyến này Bệ hạ ra ngoài sao lại gầy đi nhiều đến thế!
Mộc Tê kia rốt cuộc hầu hạ thế nào? May mà hắn đã dặn Ngự Thiện Phòng chuẩn bị sẵn sàng, lần này nhất định phải bồi bổ cho Bệ hạ thật tốt!
Nhưng khi trông thấy Lục Chương ngồi ngay bên cạnh Bệ hạ, nụ cười của Tiền công công trong nháy mắt liền cứng lại.
Quả nhiên... hắn không nghe lầm, Lục Chương thật sự ngồi chung một cỗ xe với Bệ hạ trở về!
Tiền công công bất mãn liếc xéo Mộc Tê đang đứng bên xe.
Sao lại không ngăn cản chút nào!
Thẩm Miên vốn định nói với Tiền Dụng đôi câu, nhưng liếc mắt thấy đám đại thần đứng phía sau hắn, liền "vèo" một tiếng buông màn xe xuống.
"Các ngươi đợi một lát."
Y ném chiếc đệm mềm trên người Lục Chương sang một bên, sau đó chỉnh lại cổ áo không biết từ khi nào đã bị xô lệch, rồi quay sang nhìn Lục Chương, chỉ vào áo ngoài của hắn đã có chút nhăn nhúm: "Ngươi, quần áo... mau chỉnh tề lại một chút!"
Toàn nếp nhăn thế kia, còn ra thể thống gì nữa mà ra ngoài gặp mặt!
Ngoài xe, đồng tử của Tiền công công lập tức chấn động.
Không phải chứ, Bệ hạ?
Ngài vừa rồi ở trong xe rốt cuộc đã làm cái gì vậy?!
Chắc chắn là do Lục Chương kia lại dụ dỗ Bệ hạ rồi!
Tiền công công siết chặt lấy phất trần trong tay, nghiến răng mà không phát ra tiếng.
Chốc lát sau, sau khi chỉnh trang lại quần áo gọn gàng, Thẩm Miên liền bước xuống xe ngựa.
Các đại thần ra nghênh giá đều đồng loạt cúi người hành lễ. Đứng ở hàng đầu chính là Thẩm Giác và Thẩm Khác, hai người đứng cách nhau khá xa, giống như là đang giận dỗi, không buồn liếc nhau lấy một cái.
"Chư vị ái khanh bình thân."
Thẩm Miên phất tay gọi bọn họ đứng dậy, rồi dặn dò đôi câu, nói rằng trận chiến ở Lan Đê lần này đã toàn thắng, sau đó sẽ ban cho mọi người ba ngày nghỉ để tẩy trần chúc mừng, rồi mới dẫn đoàn người đi thẳng vào cung.
Các đại thần nghe vậy, nét mặt tức khắc hân hoan.
Ai lại không thích được ban thưởng thêm mấy ngày nghỉ ngơi cơ chứ?
Lục Chương đi theo ngay sau lưng Thẩm Miên, ung dung mà khéo léo chen Tiền công công ra phía ngoài hàng.
Tiền Dụng: ???
Hắn suýt nữa đã giơ phất trần lên quật thẳng vào mặt Lục Chương.
Khóe mắt vừa thoáng thấy động tác tay phải có chút cứng ngắc của Lục Chương, Tiền công công liền nheo mắt, lập tức tiến lên một bước nói với Thẩm Miên: "Bệ hạ, nô tài nghe nói Lục đại nhân lần này xuất chinh bị thương?"
Hắn cất giọng đầy thành khẩn, mang theo mười phần lo lắng, trông hệt như rất để tâm đến thương thế của Lục Chương: "Nô tài đã cho mời thái y, Bệ hạ xem có nên để thái y theo Lục đại nhân về phủ Vệ Quốc Công, để cẩn thận khám cho một lượt hay không?"
Rồi hắn quay đầu lại, khóe môi khẽ nhếch, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Lục Chương: "Lục đại nhân cũng nên sớm hồi phủ tĩnh dưỡng mới phải."
Nhanh chóng dọn về phủ Vệ Quốc Công của ngài đi!
Bước chân của Lục Chương khựng lại, sau đó khóe môi khẽ cong, nói với Tiền công công: "Đa tạ Tiền công công quan tâm, có điều Bệ hạ vừa mới đồng ý cho ta dọn đến ở tại Hạc Vũ Điện."
Trong đầu Thẩm Miên lập tức hiện ra một dấu chấm hỏi nhỏ.
Hửm?
Sao y lại không biết mình đã đồng ý từ khi nào vậy?
Lục Chương lại khẽ nghiêng về phía Thẩm Miên: "Vừa rồi lúc Bệ hạ tỉnh lại, thần đã hỏi, không phải người đáp ứng cho thần đến Hạc Vũ Điện sao?"
Thẩm Miên: ......
Người này thật đúng là...
Tiền công công lập tức quay sang nhìn Thẩm Miên, trong mắt tràn đầy mong chờ.
Bệ hạ, mau từ chối Lục đại nhân đi!
Thẩm Miên tránh đi ánh mắt ấy, khẽ hắng giọng: "Vậy... vậy thì sai người thu xếp đi. Ngày mai ngươi chuyển sang ở tạm thiên điện của Hạc Vũ Điện đi, hình như chỗ đó không có ai ở thì phải."
Nụ cười trên gương mặt Tiền công công thoáng cái liền ảm đạm hẳn.
"Hoàng huynh!"
Tiền công công còn chưa kịp hoàn hồn, Thẩm Giác đã bước nhanh tới.
Hắn vội vàng kêu lên: "Hoắc Yếm không trở về sao?"