Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 109

Không cần nhiều lời, Thẩm Miên đã từ gương mặt của Sử Lập nhìn ra được đáp án.

——Người này vậy mà thật sự nghĩ con ngỗng lớn y vẽ là để khen ông ta!

Bệ hạ cạn lời, liền phất tay ra hiệu cho Kim Ngô Vệ mau chóng áp giải phụ tử bọn họ đi.

Cho dù không hiểu con ngỗng vẽ trong tấu chương, lẽ nào lại nhìn không ra thái độ của y ngay sau đó sao?!

Chẳng lẽ, Sử Lập cho rằng sau khi y nhận tấu chương, lại truyền lệnh tăng cường trị an trong Kinh Thành, là để phòng ngừa lần sau con của ông ta cường đoạt dân nữ thì không bị người ta đánh cho một trận nữa ư?

Thật khó mà tưởng tượng nổi, tại sao ông ta lại ngồi được vào cái ghế Lễ bộ Thị lang.

Hoàn toàn không có chút nhạy bén chính trị nào.

Dù có bổ đầu của ông ta ra, e là cương thi cũng chỉ biết lắc đầu bỏ đi cho rồi.

Phụ tử hai người cộng lại cũng không được nổi một cái đầu óc hoàn chỉnh.

Sử Lập cùng Sử Niên và gia đinh trong phủ đều bị áp giải đi, tiếng cầu xin tha mạng vang dội không dứt bên tai. Đôi mày của Mộc Tê nhíu chặt, cuối cùng vẫn không kìm được, vội bước nhanh đuổi theo đám Kim Ngô Vệ, rồi nhét vật gì đó vào miệng từng người nhà họ Sử.

Thẩm Miên trơ mắt nhìn Mộc Tê, tiện tay cầm mấy túi giấy dầu vừa nãy nhận được từ y vốn định một lát nữa ném đi, nhưng rồi lại vo thành một cục lớn, bất ngờ nhét thẳng vào miệng Sử Niên.

"Ư——!"

Sử Niên bị nghẹn đến trắng dã cả mắt.

"Bệ hạ."

Thấy người đã bị kéo đi hết, Lục Chương liếc qua con mèo gỗ nhỏ trên quầy của Nghiêm cô nương, rồi ân cần đề nghị: "Cũng gần tới giờ Ngọ, ngài có muốn đi dùng bữa không?"

Tiền công công đã sớm đặt sẵn một  nhã gian trong tửu lâu hảo hạng nhất Kinh Thành, chỉ chờ Bệ hạ qua đó.

Thẩm Miên hơi do dự, âm thầm thu lại bụng.

Tuy y đã rất kiềm chế, nhưng cám dỗ dọc đường nhiều không kể xiết, đến lúc này ——

Y đã gần như ăn no!

Nếu đi tửu lâu, e cũng chẳng ăn được bao nhiêu, thật uổng phí.

Trên gương mặt Thẩm Miên thoáng hiện vẻ rối rắm.

Lục Chương lập tức nhận ra tâm tư của Thẩm Miên, khẽ thử gợi ý: "Hoặc là, Bệ hạ dạo thêm một vòng nữa, lát sau hãy đi?"

Tính ra từ nãy đến giờ Bệ hạ đã ăn không ít, e cũng gần no rồi.

—— Kỳ thực, bị Thẩm Miên nhét cho không ít thứ, ngay cả Lục Chương cũng thấy lưng lửng bụng.

Thẩm Miên động lòng: "Cũng được, vậy giờ nên đi đâu trước?"

Lục Chương như ngẫm nghĩ một lát, rồi đề nghị: "Ở phía Bắc thành có chùa Phong Thiền, Bệ hạ có muốn ghé qua xem không?"

Thẩm Miên: ?

Y đến chùa làm gì?

Thấy Bệ hạ nghi hoặc, Lục Chương bèn giải thích: "Thần nghe nói chùa Phong Thiền cầu nguyện rất linh nghiệm, mà lại cách nơi này không xa, phong cảnh cũng thanh nhã."

Hắn lại suy tính, rồi bổ sung thêm một câu: "Trong chùa có món điểm tâm chay làm khá ngon, ngày thường đều giới hạn số lượng. Hôm nay là tiết Thượng Tị, bọn họ sẽ làm nhiều hơn."

Ánh mắt Thẩm Miên thoáng hiện vẻ hứng thú.

Y còn chưa kịp đáp, hệ thống trên vai đã nhảy nhót ầm ĩ:【Là điểm tâm gì?!】

Cục than đen nghe đến chùa thì uể oải, nhưng vừa nghe tới điểm tâm liền như được châm máu gà, hưng phấn thôi thúc Thẩm Miên:【Đi xem đi, ký chủ!】

【Dù sao giờ còn sớm, chờ quay về thì mấy thứ vừa ăn cũng tiêu bớt, rồi chúng ta lại đi dùng bữa!】

Thẩm Miên: ...

Hệ thống này, sớm muộn gì cũng vì miếng ăn mà bị người ta bán đi, lại còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền.

Có điều——

Dù sao đồ cần mua cũng đã mua gần đủ, Thẩm Miên cũng không có nơi nào khác nhất định muốn đi, bèn gật đầu đồng ý, rồi quay người định lên xe ngựa, hướng về phía Bắc thành.

Tiền công công đi phía sau nghe thấy lời của Lục Chương, sắc mặt thoáng u ám.

Hắn thật sự không muốn nói thêm gì nữa!

Lục Chương đó muốn cùng Bệ hạ đến chùa ngắm cảnh, ngắm cây, ăn điểm tâm đó sao?!

Cho dù điểm tâm của chùa Phong Thiền có hạn chế số lượng, nhưng chỉ cần Bệ hạ mở miệng, thì đêm nay người trong chùa cũng có thể dâng cả một gian đầy điểm tâm tiến cung cho Người.

Bệ hạ không biết, nhưng hắn thì rõ quá rồi.

Hôm nay là tiết Thượng Tị, không ít người sẽ đến chùa Phong Thiền buộc lụa đỏ lên cây Tơ Hồng, cầu một lá bùa nhân duyên. Hắn nhìn thế nào cũng thấy Lục Chương chính là ôm cái tâm tư này!

Trước khi rời đi, Thẩm Miên còn dặn dò Chung Thận đang cúi đầu chờ lệnh một bên: "Đợi lát nữa hỏi rõ tình huống của Nghiêm cô nương, rồi nhớ đưa người về tận nhà."

"Chuyện Sử Niên đã làm, phải tra cho minh bạch, đừng quên bắt Sử gia bồi thường cho nàng."

Kẻ nào nên ngồi tù thì vào tù, kẻ nào nên bồi tiền thì bồi tiền.

Tuyệt đối không được cho qua loa!

Nghiêm cô nương không ngờ Bệ hạ nghĩ chu toàn đến vậy, liên tục nói lời tạ ơn, còn muốn quỳ xuống hành lễ.

"Miễn đi, miễn đi."

Thẩm Miên lập tức đỡ nàng đứng dậy, Lục Chương nhân đó nhìn lướt qua mấy món gỗ chạm khắc trên quầy hàng của nàng, từ trong túi rút ra một tờ ngân phiếu.

"E là hôm nay cô nương không buôn bán được gì nữa. Mấy món điêu khắc này tinh xảo lắm, ta đều muốn lấy cả. Tổng cộng bao nhiêu ngân lượng?"

Nghiêm cô nương hoảng hốt từ chối, còn nói nếu Bệ hạ và Thế tử ưa thích, thì những món trên quầy đều có thể tặng không.

"Sao có thể được!"

Thẩm Miên nghiêm giọng: "Trẫm sao có thể tùy tiện lấy đồ của bách tính!"

Cuối cùng, Lục Chương vẫn là bỏ tiền ra mua toàn bộ số gỗ điêu khắc ấy.

Nghiêm cô nương cầm ngân phiếu, vừa đi vừa ngoái đầu, được Chung Thận đưa về.

Số tiền dư, Thẩm Miên cũng không cho nàng trả lại, chỉ bảo rằng đây coi như lỗi trị hạ chưa nghiêm, khiến hôm nay Nghiêm cô nương phải chịu ủy khuất, xem như một phần bồi thường.

Cho đến khi đã đi thật xa, Nghiêm cô nương vẫn còn có cảm giác như mình đang mơ.

Lục Chương cẩn thận thu hết những món gỗ điêu khắc đặt vào trong xe ngựa.

Thẩm Miên ngồi vào trong, bóc một viên kẹo nhỏ mà Tống Thanh Ninh tặng bỏ vào miệng.

"Đúng rồi!"

Y như chợt nhớ ra điều gì, liền lấy từ trong ngực ra con hươu gỗ nhỏ vừa mua đặt lên bàn thấp, rồi đẩy về phía Lục Chương: "Cái này là mua cho ngươi."

Lục Chương đưa tay, khẽ chạm lên cặp sừng hươu, v**t v* mấy lượt, rồi mỉm cười với Thẩm Miên: "Đa tạ Bệ hạ, thần rất thích."

Thẩm Miên: "Ngươi thích là được. Chờ chút...... ngươi đang làm gì thế?"

Lục Chương ngừng động tác, ngẩng đầu: "Gói nó lại để lát nữa tránh bị va quệt."

Thẩm Miên: ...

Cũng đâu cần gói kỹ đến thế, so ra còn tỉ mỉ hơn cả mấy gói hàng gửi đi nước ngoài!

.....

Điểm tâm của chùa Phong Thiền quả nhiên không tệ. Bệ hạ giá lâm, tự nhiên sẽ đi thẳng lối riêng, trụ trì còn tự mình mang đến điểm tâm và bùa bình an.

Khi nhìn thấy bùa bình an, trong mắt Lục Chương thoáng hiện nét mất mát.

"Khụ."

Thẩm Miên mở miệng, giọng có chút gượng gạo: "Nghe nói bùa nhân duyên ở chùa Phong Thiền rất linh nghiệm?"

Trụ trì thoáng sững người, còn Lục Chương ngồi bên cạnh Thẩm Miên thì ánh mắt rõ ràng sáng rực hẳn lên.

Thẩm Miên liếc hắn một cái:

Thật coi Hoàng Đế không biết hắn đang muốn làm gì sao, còn mơ tưởng dùng chút tiểu tâm tư để mê hoặc Hoàng Đế!

Thẩm Miên lại nhét thêm một miếng điểm tâm vào miệng, vừa nhai vừa thuận tay đút cho hệ thống bên cạnh một miếng.

Tiền công công hầu hạ phía sau càng lúc càng cảm thấy nghẹt thở.

Bệ hạ ——!

Cuối cùng, Lục đại nhân cũng toại nguyện, nhận được bùa nhân duyên đồng dạng với Hoàng Đế, còn tự mình đến buộc dải lụa đỏ trên gốc cổ thụ được đồn là rất linh nghiệm, mặt mày hiện rõ vẻ mãn nguyện.

"Hôm nay chùa Phong Thiền thật sự náo nhiệt."

Thẩm Miên nhìn dòng hương khách nườm nượp ở phía xa, cảm khái một tiếng, rồi quay sang nói với trụ trì: "Xem ra cây Tơ Hồng này quả thực linh nghiệm."

Vừa rồi y còn treo cho Tống Thanh Ninh một lá, mong rằng đường tình duyên đời này của cậu ta đừng quá gian truân.

Trụ trì mỉm cười: "Cũng vẫn có không ít sĩ tử đến cầu cho kỳ thi Hội thuận lợi."

Thẩm Miên lập tức có chút xấu hổ: Đáng giận, bị Lục Chương truyền nhiễm rồi, trong đầu toàn nghĩ đến cầu nhân duyên. Vừa rồi thấy ba công tử trẻ tuổi đi cùng nhau, y còn sững người một thoáng.

Y vốn nghĩ, dẫu Đại Cảnh có cởi mở, cũng đâu thể cởi mở đến mức ấy!

Chùa Phong Thiền không chỉ có bùa nhân duyên, mà còn có bùa cầu bình an, trừ tà tránh họa, cầu học hành hanh thông, quan lộ thênh thang... Thẩm Miên nghĩ rằng đã đến thì cũng nên lấy, thế là mỗi loại đều đem về một cái.

Đặc biệt là bùa cầu học hành, y còn mang thêm mấy lá.

Lục Chương nhìn đống bùa trên bàn, trầm mặc một lát: "Bệ hạ, những thứ này—"

"À, cho Tống Thanh Ninh mấy lá nữa."

Y cảm thấy sinh viên kia chắc là sẽ thích, đặc biệt là loại cầu học hành.

Dẫu sao với mấy sinh viên ngày học một quyển, tuần qua một học kỳ, thì việc cầu cá chép hay treo Conan cũng là bước tất yếu để học tập.

Ở đây không có Conan, vậy thì đưa cho Tống Thanh Ninh hai lá đã khai quang cũng không tệ.

Tuy Thẩm Miên không có tín ngưỡng tôn giáo, nhưng... cầu chút may mắn cũng được mà!

Chúc cho sinh viên khoa Nông nghiệp sớm thành tài, ra sức tạo giá trị cho y!

Khi rời khỏi chùa Phong Thiền, trên đường trở về, Thẩm Miên quan sát một vòng, liền phát hiện quanh chùa cũng có không ít cửa tiệm bán đủ loại "vật may mắn cho kỳ thi Hội".

Từ bùa Văn Xương cơ bản, cho đến văn phòng tứ bảo được cho là đã khai quang, khiến Thẩm Miên nhìn hoa cả mắt.

Ngay lúc y sai Tiền công công đến cửa tiệm buôn bán thịnh vượng nhất, chọn mua thử hai món, bỗng có người tiến đến gần Thẩm Miên.

Y khẽ phất tay, ra hiệu cho ám vệ phía sau dừng lại.

"Này, huynh đệ."

Người kia thoạt nhìn ngoài hai mươi, ánh mắt gã quét một vòng trên người Thẩm Miên, trong đáy mắt lóe sáng, thanh âm ép tới cực thấp: "Ngươi cũng là đến dự thi Hội sao?"

Bình Luận (0)
Comment