Cuối cùng Vệ Quốc Công bạo nộ túm lấy cổ áo Lục Chiêu, đem người mang ra khỏi cung.
Đợi đến khi hai người đã đi xa hẳn, Tống Thanh Ninh vẫn còn ngập chìm trong xấu hổ ngập trời, hoàn toàn chưa lấy lại hồn vía.
Thẩm Miên hơi thương hại, nhẹ nhàng vỗ vai cậu ta, cố ý chuyển sang chuyện khác: "Được rồi, đi xem lễ vật ngoại bang dâng lên đi, chọn nhiều thêm mấy món, ta sẽ bảo Tiền Dụng chuẩn bị xe ngựa để ngươi mang về."
Tống Thanh Ninh như kẻ mất hồn mà gật đầu, mãi đến khi bị Thẩm Miên dẫn khỏi thiên điện, cậu ta mới bàng hoàng thốt lên: "Hắn—"
"Không sao cả."
Thẩm Miên quay đầu vẫy tay với Lục Chương đang bước về phía này: "Ta nhờ Lục Chương đi khuyên một tiếng."
Trong tay Lục Chương còn bưng điểm tâm, nghe Thẩm Miên nói muốn hắn trở lại khuyên Vệ Quốc Công đừng xuống tay quá nặng, chỉ thản nhiên đáp: "Nó gần đây nói năng không ra gì, đúng là nên nếm chút giáo huấn."
Thái độ kia rõ ràng cho thấy, Lục đại nhân vẫn còn nhớ chuyện Lục Chiêu buông lời châm chọc trong buổi gia yến ngày nọ, nay cũng muốn cho đệ đệ một trận giáo huấn khó quên.
Tống Thanh Ninh nghe tới từ "nói năng không ra gì", theo phản xạ mà sờ sờ khóe môi của mình.
Thẩm Miên nhận lấy điểm tâm, tiện tay bẻ một miếng đưa cho Lục Chương, thúc giục: "Đi mau!"
Lục Chương chỉ có thể thở dài, xoay người đi về hướng Vệ Quốc Công đã khuất bóng.
Thẩm Miên lại nhìn sang Tống Thanh Ninh đang mang đầy lo lắng trên mặt, mềm giọng an ủi: "Nếu ngươi lo, ngày mai hãy đến xem hắn một chút."
Tống Thanh Ninh há miệng, nhưng cuối cùng chẳng thốt ra được lời nào.
Đi... đến phủ Vệ Quốc Công thăm Lục Chiêu?
Nhỡ đâu gặp trúng Vệ Quốc Công, không phải cậu ta xấu hổ đến chết sao?!
Quả nhiên, trên đời không có chuyện xấu hổ nhất, chỉ có càng xấu hổ hơn!
Thật hoài niệm lúc nãy bản thân còn cảm thán "May mà không ai thấy"......
Hu hu.
***
Cuối cùng, Lục Chương vẫn thành công cứu được cái mạng chó của đệ đệ từ tay Vệ Quốc Công.
Lục Chiêu tuy bị đánh một trận nên thân, nhưng nói đi cũng phải nói lại, quan hệ giữa hắn ta và Tống Thanh Ninh rốt cuộc cũng coi như có chút tiến triển.
Thời tiết dần chuyển lạnh, Thẩm Miên vốn không hề để tâm đến khí trời ở Kinh Thành, ai ngờ ngày nọ tắm gội xong, y chưa lau khô tóc đã mở cửa sổ cho thoáng, sáng hôm sau liền nhiễm phong hàn.
Lục Chương vừa tỉnh dậy đã nhìn ra trạng thái của Thẩm Miên bất thường, lập tức sai người mời thái y.
Văn thái y nhìn ánh mắt căng thẳng của Thế tử Vệ Quốc Công, liền cẩn thận bắt mạch cho Thẩm Miên hai lượt.
Khám xong mạch, ông mới nhẹ nhàng thở ra: "Hồi Bệ hạ, ngài bị phong hàn xâm nhập, thân nhiệt hơi tăng. Thần kê hai thang thuốc, uống độ năm ngày là ổn."
Cho dù Văn thái y đã nói không đáng lo, nhưng Lục Chương vẫn không thể yên tâm.
Thẩm Miên nhìn giá trị sinh mệnh của bản thân cũng không dao động bao nhiêu, liền trấn trấn an Lục Chương: "Không sao đâu, cùng lắm chờ Tống Thanh Ninh trở về, ta bảo hắn điều chế cho ta chút thuốc."
——Đúng vậy, hai ngày nay Tống Thanh Ninh không ở Kinh Thành. Sau khi Lục Chiêu dưỡng thương xong, hai người họ kéo nhau ra ngoại thành du ngoạn.
Y thuật của Văn thái y quả nhiên không tệ, Thẩm Miên uống thuốc hai ngày, sang ngày thứ ba đã thấy bệnh tình thuyên giảm rõ rệt.
Lúc này Lục Chương mới thả lỏng đôi chút, nhưng Thẩm Miên lại cảm thấy, mấy hôm nay Tiền Dụng có vẻ hơi lạ.
Từ hôm y bị sốt, Tiền công công liền như gà mái ấp con, chỉ cần Thẩm Miên ho nhẹ một tiếng, Tiền Dụng đã như gặp đại địch, chạy khắp nơi kiểm tra cửa sổ xem có lùa gió vào hay không.
"Tiền Dụng."
Bởi vì mang bệnh, Thẩm Miên không lên triều, y xử lý sổ con được một lát, liền ngẩng đầu nhìn Tiền Dụng đang bận rộn đến mức chân không chạm đất bên cạnh, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng: "Ngươi nghỉ một lát đi."
Chỉ cần xoay người thôi mà y đã có chút choáng váng.
Tiền công công khẽ siết phất trần, lại dâng thêm cho Thẩm Miên một ly trà nóng, nặn ra nụ cười gượng gạo: "Bệ hạ, nô tài không mệt."
Từ lúc thấy Bệ hạ phát sốt, trong lòng hắn liền hoảng loạn như có trống dồn, chỉ khi tay không ngừng bận rộn, hắn mới có thể miễn cưỡng dời được phần nào sự lo lắng ấy.
Thẩm Miên nhìn bọng mắt thâm quầng của hắn: "Không lẽ từ hôm trước đến giờ, ngươi chưa ngủ được bao nhiêu?"
Tiền Dụng nghe vậy, nụ cười thoáng cứng lại, không biết nên đáp thế nào.
Thẩm Miên chỉ đành thở dài bất đắc dĩ: "Trẫm thật sự không sao, chỉ là phong hàn nho nhỏ, hai hôm nữa là khỏe."
Trên mặt Tiền Dụng vẫn không chút thả lỏng, thế nhưng cuối cùng vẫn bị Bệ hạ ép đi nghỉ.
Nằm trên giường thật lâu, hắn chậm rãi trở mình, mở chiếc hộp gỗ khóa kín cất bên gối, lặng lẽ vuốt thứ chứa trong đó.
Thật lâu sau, hắn thu tay lại, rồi đưa tay lên che mặt, sau đó thở ra một tiếng nặng nề.
Dù Văn thái y nói Bệ hạ không có gì nghiêm trọng, nhưng nếu lại giống như lần trước... hắn phải làm sao đây?
Nỗi hoảng loạn lớn đến mức như muốn nuốt chửng hắn.
Hai ngày không chợp mắt khiến đầu óc mơ hồ, hắn cũng không biết từ khi nào mình đã ngủ mê đi.
Trong mơ mơ hồ hồ, hắn dường như quay lại thuở còn bé.
Năm ấy quê nhà gặp đại hồng thủy, không còn đường sống, Tiền Dụng cắn răng một cái mà tiến cung.
Một đứa trẻ mới mấy tuổi, muốn tồn tại trong cung thực sự quá khó.
Thái Tổ đối với cung nhân còn xem như khoan dung, nhưng Tiên Đế với bọn họ... từ trước tới nay xem bọn họ như vật tiêu hao.
Dùng không được thì đổi, phạm lỗi thì đánh chết, bọc lại một lớp chiếu rồi ném ra bãi tha ma.
Tiền Dụng không muốn chết, hắn cẩn trọng từng li từng tí mà sống, nguyện vọng lớn nhất chính là một ngày nào đó có thể được ân điển rời cung, trải qua cuộc sống không cần đề phòng từng khắc.
Lúc mới vào cung, những ngày ấy kỳ thật vẫn còn tạm ổn...
Hắn từng được phân đến hầu hạ bên cạnh một vị quý nhân, nhờ tướng mạo tốt, lại biết quan sắc đoán ý, những ngày ấy xem như trôi qua không tệ.
Thế nhưng dần dần, liền có người nhìn hắn không vừa mắt.
Vẻ ngoài đẹp đẽ đôi khi là lý do để được ưu ái, nhưng đôi khi cũng là mồi lửa kéo theo vô số oán hận vô duyên vô cớ.
Ban đầu Tiền Dụng không để tâm.
Mấy kẻ ngu xuẩn đó dùng thủ đoạn không cao minh, thậm chí có lúc còn tự đẩy chính mình vào tròng.
Nhưng rồi số lần nhiều lên, hắn cũng khó tránh khỏi một lần sơ sẩy.
Hôm ấy, một tiểu thái giám thân cận nhất với hắn bỗng nói đau bụng, nhờ hắn thay mình dâng trà bánh cho nương nương.
Tiền Dụng không suy nghĩ nhiều, liền nhận lời.
Chỉ một lần mềm lòng ấy, thiếu chút nữa hại hắn mất mạng.
Trà vốn luôn được pha ấm vừa phải, vậy mà hôm đó lại nóng bỏng đến kinh người, nương nương không chỉ đập vỡ chung trà, còn suýt bị bỏng tay.
Hắn bị người ấn quỳ xuống nền tuyết, cả người tê dại như hóa thành băng.
Ngẩng đầu nhìn về phía bằng hữu, hắn lại bắt gặp ánh mắt tràn đầy ác ý của đối phương.
Trong cung, các quý nhân không muốn nghe bọn nô tài giải thích.
Huống hồ, Tiên Đế căn bản không coi nô tài là người, trong cung có không ít quý nhân coi họ như đồ chơi để mua vui, tùy ý hành hạ.
Nô tài mà phạm lỗi... càng không đáng nhắc đến.
Lý quý nhân năm ấy nhờ gảy đàn tỳ bà hay, cho nên được Tiên Đế sủng ái, bảo vệ đôi tay của mình như bảo vật.
Tiền Dụng khiến nàng ta hoảng sợ, lửa giận bốc lên, liền hạ lệnh hắn chỉ mặc áo đơn, quỳ trên tuyết ba ngày ba đêm mới được đứng.
——Đừng nói ba ngày, với thời tiết hôm ấy, một ngày thôi Tiền Dụng cũng gần như không chịu nổi.
Nhưng không có cách nào khác, mệnh của nô tài chính là như vậy.
Thanh niên 19 tuổi quỳ giữa nền tuyết, gương mặt vốn thanh tú dần trở nên tái nhợt, ngay lúc ý thức hắn sắp chìm vào hôn mê, bên tai bỗng vang lên một giọng trẻ con non nớt.
"Lý nương nương, hắn làm gì ở đây vậy?"
Tiền Dụng gian nan ngẩng đầu, dưới ánh trăng thấy rõ một bóng dáng tiểu hoàng tử.
——Ngũ hoàng tử khi đó vừa tròn 5 tuổi, khoác áo choàng nhỏ, cái mũi hít hít vì lạnh, đôi mắt đen láy tò mò nhìn hắn không chớp.
Mẫu phi của Ngũ hoàng tử và Lý quý nhân có quan hệ không tệ, cho nên Ngũ hoàng tử đôi khi cũng đến cung này chơi.
Thấy Ngũ hoàng tử, Lý quý nhân lập tức đổi nụ cười dịu dàng, mềm giọng giải thích: "Hắn phạm lỗi, đang tự kiểm điểm."
Tiểu hoàng tử nhăn nhăn chóp mũi nhỏ, cậu bé gần đây bị thương hàn, đầu óc cũng hơi choáng.
Tiền Dụng vô lực mà cúi rạp đầu, Lý quý nhân liếc đến, hắn thậm chí không dám nhúc nhích dù chỉ một tấc, bởi chỉ cần tư thế không đoan chính một chút, hình phạt tiếp theo chắc chắn càng nặng.
"Người này lớn lên đẹp thật."
Tiểu hoàng tử tò mò đi đến trước, rồi quay sang nhìn Lý quý nhân: "Ta muốn mang hắn theo ta chơi, được không?"
Lý quý nhân chỉ hơi do dự một chút, liền sảng khoái gật đầu.
"Miên Nhi thích thì cứ mang theo, bổn cung vừa làm vài món điểm tâm mới, ngươi mang chút về ăn."
Tiểu hoàng tử vui vẻ hẳn lên, ôm lấy điểm tâm, lại kéo tay Tiền Dụng muốn hắn bế mình lên.
Tiền Dụng không dám trái ý, hắn cắn răng chống nền tuyết đứng lên, ôm lấy vị tiểu chủ tử tương lai vào lòng, bỗng cảm thấy cổ mình ấm lên.
Tiểu hoàng tử cởi chiếc khăn lông cáo đang quấn trên cổ mình xuống, khoác lên cổ Tiền Dụng.
"Cho ngươi!"
Miệng tuy nói hào phóng, nhưng ánh mắt lại đầy lưu luyến, còn lén sờ sờ miếng lông cáo: "Thưởng cho ngươi!"
Nói xong, tiểu Thẩm Miên liền nặng nề thở dài.
Cũng không biết đây rốt cuộc là nơi nào, mọi người nói năng đều kỳ quái, cậu bé chỉ muốn về nhà.
Tiền Dụng cúi mắt nhìn cái khăn lông ấm áp trên cổ mình, môi khô khốc run run, khàn giọng nói: "Đa tạ điện hạ."
Ngũ hoàng tử ngửa đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: "Không cần khách khí!"
Tiền Dụng lúc ấy, kỳ thực đã nhìn thấy rất nhiều mặt của Ngũ hoàng tử rồi.
Một tiểu hoàng tử xinh đẹp, nhưng tính tình không tốt là bao, đôi khi ánh mắt còn đượm vẻ âm trầm.
Chỉ là hiện tại—
Tiền Dụng còn chưa kịp nghĩ sâu, tiểu hài tử trong lòng hắn đã quẫy muốn xuống đất, dường như việc hắn ôm lên chỉ là để tiện... đưa khăn lông cáo cho hắn vậy.
Đêm đó, Tiền Dụng liền được tiểu chủ tử dắt về điện của mình.
Mấy ngày kế tiếp, hắn nhanh chóng thăm dò sở thích của tiểu chủ tử, ví dụ như ngài ghét nhất là cà rốt, chỉ cần là trang trí đồ ăn cũng không được.
Cũng may phong hàn của Ngũ hoàng tử dần dần đã khỏi.
"Ngày mai muốn ăn lẩu!"
Tiểu Thẩm Miên kéo tay Tiền Dụng, nhỏ giọng oán giận, còn mang theo vài phần ấm ức: "Muốn ăn lẩu cay."
Tiền Dụng không biết đây là thứ gì, nhưng không ảnh hưởng việc hắn cổ vũ: "Vâng, Ngũ điện hạ còn muốn ăn gì nữa?"
Tiểu Thẩm Miên cau chặt đôi mày nhỏ: "Lại... lại một đĩa cà rốt đi."
Tiền Dụng kinh ngạc không thôi: "Không phải điện hạ ghét nhất món đó sao?"
Tiểu Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn vị đại ca ca luôn chăm sóc mình mấy ngày nay: "Không phải ngươi thích cái đó sao?"
Cậu bé vừa ghét bỏ vừa nhẫn nại, gương mặt nhỏ nhắn rối rắm đến đáng thương: "Ta... ta có thể để ngươi ăn cái đó cuối cùng trong nồi."
Tiền Dụng lập tức nở nụ cười, cúi người cẩn thận quấn chặt áo choàng cho tiểu chủ tử.
Đáng tiếc... đĩa cà rốt ấy, cuối cùng hắn vẫn không được ăn.
Bởi vì hôm sau, khi Tiền Dụng đến xin chỉ thị tiểu chủ tử muốn ăn gì cho bữa trưa, vừa bước vào liền chạm phải một đôi mắt mang theo vài phần âm trầm quen thuộc.
Câu nói kế tiếp lập tức bị hắn nuốt xuống.
Không... không giống.
Về sau, hàng trăm hàng nghìn đêm bừng tỉnh trong mộng, Tiền Dụng đều tự hỏi: ngày ấy, tiểu chủ tử của hắn rốt cuộc đã đi đâu?
Tiền Dụng không biết, hắn không có cách nào khác, cũng chỉ có thể chờ mãi...
***
Lúc tỉnh dậy, Tiền Dụng khẽ giơ tay, lau đi nơi khóe mắt chút ẩm ướt còn vương.
Hắn nhìn sắc trời bên ngoài ô cửa, chợt sực tỉnh, vội vàng sửa sang y phục cho chỉnh tề rồi lập tức đi về phía tẩm điện của Bệ hạ.
Vừa bước vào, hắn liền thấy Bệ hạ đang ghé người tựa lên bàn.
Những ngày qua Thẩm Miên bị quản thúc nghiêm ngặt chuyện ăn uống, hôm nay vừa bảo thái y bắt mạch, nghe nói thân thể đã hoàn toàn hồi phục, Thẩm Miên lập tức bảo Lục Chương đi mua bánh nhân thịt cùng nước đường ở thành Đông cho y.
Vốn định xem qua sổ sách một lượt trước bữa ăn, nhưng xem chưa được bao lâu y đã thấy mệt.
Tiền Dụng nhìn Bệ hạ ngủ say, vội bước tới, khẽ gọi: "Bệ hạ... Bệ hạ?"
Thẩm Miên mơ màng ngẩng đầu, đối diện là gương mặt lo lắng đến căng thẳng của Tiền công công.
Tiền Dụng nhỏ giọng nói: "Ngồi ở đây không thoải mái, nếu ngài mệt, không bằng vào trong nghỉ ngơi?"
Thẩm Miên không đáp, chỉ lặng im nhìn Tiền Dụng một hồi lâu, rồi y đột nhiên mở miệng: "Tiền Dụng."
Bệ hạ ngồi dậy: "Ngày mai ta muốn ăn lẩu."
Tim Tiền Dụng đập mạnh, hắn còn đang ngơ ngác thì nghe Bệ hạ nói tiếp: "Và chuẩn bị thêm một đĩa cà rốt."
Tiền Dụng kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy tiểu chủ tử mỉm cười nhìn mình: "Không phải ngươi thích cái đó sao?"
________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiền Dụng: Bệ hạ!!! QAQ
Phục bút cho mở đầu văn: Lúc nhỏ Thẩm Miên phát sốt từng vô tình xuyên tới thế giới này, nhưng vì sinh bệnh và tuổi còn nhỏ, sau khi khỏe lại liền quên mất, nhưng hôm nay y đã nhớ ra rồi.