Thẩm Miên vừa hỏi xong, liền thấy ánh mắt của Lục Chương dừng lại trên hệ thống nhỏ đang nằm trong tay y.
"09 đưa cho ta."
Hắn khẽ dừng, rồi bổ sung: "Nó bảo, đây là vật dụng quan trọng nhất để sinh hoạt ở thế giới này."
Khối vuông nhỏ kia đích xác thuận tay tiện lợi, hiện tại Lục Chương đã phát hiện không ít tác dụng của nó.
09 đắc ý dào dạt, nhảy phóc hai cái trên giường bệnh, trong miệng còn nhét hai quả anh đào, má phồng phồng, chợt "pặc" một tiếng nhổ sạch hạt, kiêu ngạo nói:【Ta chuẩn bị đầy đủ rồi! Sinh hoạt ở hiện đại sao có thể thiếu điện thoại? Vừa truyền tống qua đây, ta liền mua cho Lục Chương một cái.】
Thẩm Miên vốn định với tay lấy quả dâu tây, nhưng ngón tay thon dài đã nhấc ngay cục than đen nho nhỏ kia lên, sắc mặt lạnh lẽo: "Ngươi lấy đâu ra tiền?"
09 bị bóp gáy nhấc lên, lắp bắp một tiếng, nhìn ánh mắt của ký chủ ngày càng nguy hiểm, nó cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi:【Ta... ta dùng tích phân đổi.】
Thẩm Miên khẽ cười, mà nụ cười ấy khiến người lạnh sống lưng: "Tích phân gì?"
Hai cái móng nhỏ của 09 cụp xuống, âm thanh càng thấp: 【Là... tích phân khen thưởng của Cục Quản Lý Nội Đẩy.】
——Nhờ nó không ngừng nỗ lực, cuối cùng Thẩm Miên và Lục Chương cũng đồng ý tiến vào Cục làm việc. Sau khi thông qua khảo hạch và trở thành đồng sự nội đẩy, mỗi người đều được ban thưởng 500 điểm tích phân. Số tích phân bị trừ lúc trước vì ẩn thân thất bại cũng được bổ sung lại đầy đủ.
Đương nhiên, thành công nhập chức nhân viên mới cũng có tích phân kèm theo.
Phần của Lục Chương, sau khi 09 tự mình giúp hắn tạo thân phận mới trong thế giới này, nó lại lấy một phần để mua nhu yếu phẩm cho hắn, phần còn lại thì đổi thành tiền tiết kiệm.
Thẩm Miên siết 09 thành một cục như Slime, nghiến răng: "Thế còn phần của ta thì sao?!"
Chẳng lẽ hệ thống này dám nuốt mất phần của y?!
09 run run đáp, nhỏ giọng như tội nhân đợi xử chém:【Phần của ký chủ... ta dùng để chữa thân thể cho ngài rồi.】
Nếu không chữa, điện tâm đồ của ký chủ lúc ấy thẳng tưng rồi, sao có thể bây giờ thân nhẹ như gió, tung tăng hoạt bát thế này? Còn chưa kể nó còn tự bỏ thêm 30 điểm tích phân vào trong đó!
Thẩm Miên: ...
Ánh mắt của Lục Chương lạnh lùng, như lưỡi dao sắc bén quét thẳng về phía cửa phòng bệnh.
Bên ngoài cửa, ông chủ đang thò đầu nghe lén lập tức rùng mình, lưng lạnh toát.
"Cái... cái kia, Tiểu Thẩm à..."
Ông chủ miễn cưỡng nhích vào trong, nặn ra chút nụ cười gượng gạo, nói với Thẩm Miên đang nằm trên giường:
"Nếu người nhà của cậu tới rồi... cậu cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi bên này. Công ty còn có việc, tôi về trước đây."
Ánh mắt của Lục Chương thoáng quét qua, giá lạnh đến độ khiến người ta run xương. Ông chủ bị ép căng da đầu nói hai câu nữa, cuối cùng lòng bàn chân mềm nhũn, xoay người chạy trốn thật nhanh.
"Thôi kệ đi."
Thẩm Miên giữ chặt cánh tay đang định bước ra ngoài của Lục Chương, trầm giọng hừ lạnh: "Với loại rác rưởi ấy, nói gì cũng vô ích, nhìn ta đây mà bắt ông ta bồi tiền!"
Chỉ có tiền mới khiến hạng ông chủ vô lương đau tận tim gan.
Huống hồ, đây là xã hội hiện đại, Lục đại nhân, dù ngươi có muốn trùm bao tải đánh ông ta, cũng sẽ bị camera ghi lại rồi tống vào cục cảnh sát.
Đương nhiên, hiện tại Thẩm Miên còn chưa biết, chưa đầy hai ngày sau, tin tức ông chủ vô lương áp bức nhân viên đến chết liền nổ tung khắp nơi.
Không biết ai chụp được cảnh xe cứu thương chạy thẳng đến dưới lầu công ty rồi tung lên mạng. Ông chủ vội mở livestream làm sáng tỏ, trên màn hình vừa nói vừa nghẹn mặt, còn nói mấy câu kiểu:
"Người trẻ tuổi phải biết phấn đấu."
"Tôi cũng là vì rèn luyện bọn họ thôi."
"Không phải cậu ta không chết đấy sao? Ai biết có phải trời sinh thân thể của cậu ta kém hay không..."
Một đống câu nói mất nhân tính ấy vừa ra, bình luận mắng chửi cuồn cuộn như nước lũ.
Rồi thì——
Không bao lâu sau, công ty của ông ta đóng cửa.
Đến khi Thẩm Miên cùng đồng nghiệp đi đòi quyền lợi, liền nghe người ta bảo: ông chủ kia, hình như tinh thần cũng... không còn bình thường nữa.
Nghe nói sau đó, mỗi ngày ông chủ đều than với người quen rằng, ông ta mơ thấy mình bị một quả cầu quỷ dị toàn thân đen sì mà đuổi giết. Trên quả cầu kia mọc hai con mắt với ánh sáng màu xanh quỷ mị, vừa lấp lóe vừa gào: 【Áp bức nhân viên, trời không dung đất không tha! Ông chủ khốn khiếp, mau bồi tiền!】
Vừa kêu vừa vung một thanh đao rượt ông ta chém loạn.
Đương nhiên, trừ ông chủ ra thì thiên hạ đều cảm thấy quá đúng, đáng đời ông ta.
Chỉ là nghe đến đó, Thẩm Miên lại mơ hồ cảm thấy những lời mô tả kia... quen quen?
Thẩm Miên: ?
Tuy rằng Thẩm Miên tỏ vẻ bản thân đã khoẻ hẳn, nhưng Lục Chương lại thản nhiên gom đi hơn phân nửa số trái cây còn lại.
"Bác sĩ nói Bệ hạ nên ít ăn mấy thứ này. Chờ ta đi mua chút cháo dưỡng thân cho Bệ hạ?"
Hắn đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Miên, trên màn hình là đủ loại cháo.
Thẩm Miên đang bóp bóp hệ thống muốn độc chiếm dâu tây, liền hơi sửng sốt: "Nhà này?"
Đó là tiệm cháo rất nổi tiếng, ở đó chuyên các loại cháo dưỡng sinh, chỉ là cách bệnh viện hơi xa.
Thẩm Miên hơi lo lắng: "Nhà này có hơi xa, tuỳ tiện chọn chỗ gần cũng được."
Dù sao thân thể của y đã không sao, buổi tối là có thể xuất viện về nhà.
Lục Chương chỉ vào hệ thống nói: "Nó nói cháo gần đây đều không sạch sẽ, Bệ hạ không thích nhà này sao?"
Hắn ngay lập tức thoát ra, mở phần cơm hộp khác trên màn hình. Nhìn dáng vẻ của hắn, nếu Thẩm Miên nói không thích, hắn liền định mua nguyên liệu & tự mình nấu.
Thẩm Miên ngây người nhìn thao tác sử dụng điện thoại thuần thục của đối phương.
Vì sao người này vừa mới tới hiện đại, học một chút đã biết đặt cơm hộp ngay?!
Thẩm Miên vội nắm tay Lục Chương lại: "Đừng đừng đừng! Được rồi, cứ đặt chỗ kia đi."
Thẩm Miên lấy điện thoại của mình ra: "Để ta đặt, ngươi muốn ăn gì?"
Mở phần mềm đặt cơm ra, y mới phát hiện, cửa hàng kia căn bản không làm cơm hộp.
Thẩm Miên: ...
Y lo lắng nhìn Lục Chương đang chuẩn bị bước ra cửa, khẩn trương hỏi: "Ngươi biết đi đường thế nào không? Giao thông công cộng... ngươi có mã QR không? Ta thật sự không sao, nếu không... ngươi đừng đi ——"
Nói được nửa câu, Thẩm Miên bỗng khựng lại.
Một lát sau, y đẩy nhẹ Lục Chương một cái, giơ tay khẽ sờ khoé miệng của mình, rồi nhìn Lục Chương đứng dậy, nâng hệ thống trong tay đặt l*n đ*nh đầu.
"Bệ hạ đừng lo."
Lục Chương nhìn Thẩm Miên mỉm cười: "Ta mang theo nó đi cùng, sẽ không sao đâu."
09 ưỡn ngực kiêu ngạo: 【Bây giờ ta đi theo ai trong hai người các ngài cũng được! Hơn nữa, phạm vi cưỡng chế truyền tống của ta còn tăng rồi đấy!】
Đi theo Lục Chương thì dễ nói chuyện hơn ký chủ nhiều, còn có thể tranh thủ gọi thêm đồ ăn cho mình, hê hê.
***
Bởi vì các mục kiểm tra đều không có vấn đề, hôm đó Thẩm Miên xuất viện ngay trong ngày.
Trên đường về, y dẫn Lục Chương ghé siêu thị gần bệnh viện mua chút đồ dùng cần thiết.
Lục Chương đi dọc từng kệ hàng, cân nhắc khẩu vị của Bệ hạ, rồi liên tục để đồ vào xe mua sắm.
Một lát sau, hắn cúi đầu nhìn xe đẩy còn trống khá nhiều, lại thấy Thẩm Miên đang cầm một hộp anh đào nâng lên rồi... chuẩn bị lặng lẽ đặt trả lại.
Lục Chương: ?
Thẩm Miên khựng tay, lúng túng.
Không phải là Bệ hạ không muốn ăn... nhưng nhìn giá mà xem, ái khanh à. Một hộp bé tí mà 400 tệ, với hoàn cảnh hiện tại của Bệ hạ... vẫn hơi nặng đô.
Bắt gặp ánh mắt của Thẩm Miên, Lục Chương chỉ có thể lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Hắn lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt y: "Bệ hạ cứ mua, ta có tiền."
Thẩm Miên không tin tà, nhận lấy điện thoại, nghiêm mặt nói: "Có tiền cũng không thể lãng phí, hơn nữa, mấy cái tích phân kia——"
Còn chưa nói hết câu, ánh mắt của Thẩm Miên bỗng trợn to, nhìn chằm chằm những con số trên màn hình.
Khoan đã! Tại sao Lục ái khanh bây giờ còn giàu hơn cả Bệ hạ?!
Một hồi lâu sau, ánh mắt của Thẩm Miên chậm rãi chuyển l*n đ*nh đầu Lục Chương, nơi hệ thống đang nằm.
09 vội rụt về phía sau, với ý đồ dùng tóc của Lục Chương che chắn thân hình nhỏ bé của mình.
Đáng tiếc, vô dụng! Nó bị ký chủ một phen nhấc lên, bóp gọn trong tay.
Thẩm Miên nghiến răng: "Trả tích phân của ta lại đây!"
09 rầm rì uất ức: 【Không... không còn nữa. Thật sự không còn nữa ký chủ! Ta còn tự bỏ thêm 30 tích phân bù vào cho ngài đó...】
Thẩm Miên gằn giọng: "Cục Quản Lý chỉ tuyển mỗi chúng ta sao? Đừng tưởng ta không biết, ngươi còn kéo thêm mấy người nữa đi làm! Với lại, lần trước ngươi không hỏi ta liền mở công năng mới, có biết tạo thành bóng ma tâm lý cho ta lớn cỡ nào không?!"
09: ?!
Không phải, chuyện đó là bao lâu trước rồi...
Cuối cùng, nó không cam lòng rên một tiếng:【Vậy... vậy nhiều lắm là cho ngài 200 tích phân!】
Thấy Thẩm Miên mở miệng định nói tiếp, nó lập tức hét lên: 【Thật sự hết rồi! Một giọt cũng vắt không ra! Ta vất vả lắm mới bù lại chỗ tích phân bị trừ lần trước đó!】
Đáng giận! Tất cả đều tại tên ông chủ vô lương kia!
Ông ta có biết, chữa trị thân thể của ký chủ tốn kém thế nào không hả?!
09 nghiến răng từ hậu trường tự rút ra 200 tích phân đưa cho Thẩm Miên, cả người tức đến mức phồng như nhím biển.
***
Vài ngày sau, cuối cùng Thẩm Miên cũng biết hệ thống đã an bài cho Lục Chương một thân phận thế nào.
——Một vị phú hào nào đó vừa tìm được con riêng, không có mẹ cùng những người thân khác, lớn lên trong Viện Phúc Lợi, mới tốt nghiệp đại học, hiện được đưa vào công ty gia tộc giữ một chức vụ nhàn tản.
09 nhìn biểu tình của ký chủ, hắng giọng, đĩnh đạc: 【Thân phận này là lựa chọn tốn ít tích phân nhất. Trước mắt không có thân thích trực hệ, hơn nữa, lão phú hào này có nhiều con riêng như vậy, trực tiếp xây dựng cho Lục Chương một thân phận mới cũng không ai hoài nghi, lại còn không cần chiếm thân thể người khác.】
Nói đến đây, 09 lại ríu rít áp sát bên tai Thẩm Miên, giọng mang chút đắc ý bậy bạ:【Dữ liệu thân thể đều dựa theo tiêu chuẩn thế giới này, bây giờ Lục Chương bốn bỏ năm lên chính là sinh viên đại học thanh xuân đó, hắc hắc~】
Thẩm Miên không cảm xúc bóp cục hệ thống đang cười dâm tà ấy trở lại thành hình, ánh mắt rơi về phía Lục Chương đang ngồi trước máy tính.
Mấy ngày gần đây, thời gian hắn nhìn điện thoại cùng máy tính ngày càng tăng, gương mặt nghiêm túc trông như đang nghiên cứu chuyện gì quan trọng.
Hơn nữa, chỉ cần Thẩm Miên đi lại gần, Lục Chương liền hơi nghiêng người đóng laptop lại, bộ dáng như không muốn cho y thấy mình đang làm gì.
Quan sát mấy hôm, ngoài chuyện chuyển phát nhanh giao tới càng ngày càng nhiều, Thẩm Miên không phát hiện gì khác.
Mấy món đồ hắn mua kia... Thẩm Miên nghĩ nát óc vẫn đoán không ra.
Người này... hình như thích ứng với đời sống hiện đại quá tốt thì phải.
Thẩm Miên mang theo ánh mắt với ý vị sâu xa nhìn thẳng bóng lưng của Lục Chương.
Cảm giác được sau lưng có người nhìn, Lục Chương lập tức khép máy tìmh, bước đến cạnh và ôm Thẩm Miên vào lòng, rồi hôn khẽ nơi khoé môi của thanh niên: "Bệ hạ không vui?"
Thẩm Miên cố làm như không để tâm:
"Ngươi gần đây đang nhìn cái gì?"
Lục Chương cúi đầu nhìn vẻ mặt của Thẩm Miên, khoé môi cong lên chút ý cười: "Bệ hạ cũng muốn xem?"
Thẩm Miên quay đầu đi, vành tai ửng đỏ: "Ta... ta cũng không phải rất muốn biết."
Lục Chương giơ tay, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm của y, thấp giọng hỏi: "Ta gần đây mua vài thứ, Bệ hạ có muốn nhìn thử không?"
Thẩm Miên lập tức bật ra biểu tình oan ức: "Không có! Ta mới không tùy tiện xem người khác mua cái gì!"
Xem y như người nào chứ!
Lục Chương khẽ thở dài, mang theo chút tiếc nuối: "Tưởng rằng Bệ hạ sẽ nhìn."
Dấu chấm hỏi lập tức hiện trên đầu Thẩm Miên.
Thẩm Miên nhìn Lục Chương mở tủ quần áo, lôi ra một cái rương đặt trước mặt y: "Bệ hạ nhìn xem, có thích không?"
Chưa kịp cảm giác nguy hiểm, Thẩm Miên đã đưa tay mở ra.
Đồng thời, Lục Chương thuận tay nhéo hệ thống, quăng ra ngoài cửa, rồi đóng cửa phòng "cạch" một tiếng.
Vừa mở nắp rương, Thẩm Miên hít mạnh một hơi —?!
Bên trong toàn là —— vật dụng tình thú.
Thẩm Miên lập tức không muốn biết Lục Chương mấy hôm nay đang xem gì trên máy tính nữa!!!
"À... Ừm..."
Ngẩng đầu đối diện ánh mắt nóng bỏng kia, Thẩm Miên lùi một bước, giọng run run: "Trời cũng... không còn sớm, hay là... chúng ta... đi ngủ trước?"
"Ừ."
Ngoài dự liệu của Thẩm Miên, Lục Chương lại gật đầu rất nghiêm túc: "Quả thật nên."
Nhưng còn chưa kịp để Bệ hạ thở phào, tay của Lục Chương mở nắp rương đã bị chặn lại.
Lục Chương cúi người sát bên tai, giọng trầm mà mang ý cười nguy hiểm:
"Quả thật... nên nghỉ ngơi."
Lục Chương lấy từ trong rương ra một vật, thuận thế đè Thẩm Miên xuống giường, ánh mắt sâu như đêm: "Bệ hạ thích hai món này?"
Hắn cúi sát, giọng trầm thấp lại ôn nhu khiến sống lưng người ta run rẩy: "Mấy ngày nay ta học được rất nhiều điều, Bệ hạ nhất định sẽ thích."
Thẩm Miên: ?!
Chờ......khoan đã!
Ngươi gọi đây là... học tập đứng đắn?!
Bệ hạ hoảng loạn cứng người, gương mặt đỏ bừng đến mức sắp bốc khói.
______
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Miên: Trẫm không thích mấy thứ này! Lục ái khanh sao lại làm ô uế một người trong sạch như trẫm?!
Lục Chương: Nhưng hai món này... Bệ hạ xem lâu nhất.
Thẩm Miên: ...