Lục Chiêu ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa lớn Trương phủ.
Hoàng Đế đã lên xe ngựa, ca ca vẫn đứng yên tại chỗ một lúc lâu, mãi đến khi xe ngựa hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, mới xoay người rời đi.
Rõ ràng chỉ là một cảnh tượng hết sức bình thường, vậy mà Lục Chiêu lại cố chấp nhìn ra được vài phần nhẫn nhịn xen lẫn bi thương trong bóng lưng ca ca mình.
Trong đầu hắn ta không ngừng vang vọng lại cuộc đối thoại vừa rồi ở tửu lâu, bước chân trĩu nặng mà trở về phủ Vệ Quốc Công.
........
"Hửm?"
Trên xe ngựa, Thẩm Miên đang uống trà, nhìn dòng chữ cảnh báo 【Giá trị sinh mệnh -0.5】 chớp nháy trên màn hình hệ thống trước mặt, trầm ngâm một lát.
Không lẽ Trương Thượng thư đang âm thầm nguyền rủa y đấy chứ?
Y suy nghĩ nửa khắc, rồi quyết định...... để Trương Thượng thư đói một ngày.
Một con chuột béo gan to tày trời như thế, lại còn dám âm thầm tính toán trả thù y!?
Hừ.
.....
Trong hai ngày tiếp theo, Thẩm Miên bận đến mức chân không chạm đất.
Vụ án tham ô của Trương Thượng thư khiến triều đình chấn động, trong phủ của ông ta còn lục ra mấy cuốn sổ sách, liệt kê rõ ràng những khoản bạc và hối lộ mà ông ta đã tham trong nhiều năm qua.
Thẩm Miên phải bố trí người thích hợp thay chức Hộ bộ Thượng thư, đồng thời tra xét sổ sách, xử lý tang vật, quét sạch hang ổ cờ bạc...
Trong lúc đó còn điều tra được, tiểu nhị ở trà lâu, kẻ đã gợi ý Trương Liêm đến tiệm cầm đồ kia, thực chất cũng có quan hệ với sòng bạc.
Để tránh rắc rối, trà lâu chỉ chấp nhận dùng bạc để đổi lấy phiếu cược. Mà những kẻ có thể lên được tầng ba đều là khách đã được họ chọn lọc kỹ càng, tuy bạc trong người hết sạch, nhưng trên người ắt vẫn còn mang theo vật quý.
Lúc này, bọn họ liền khéo léo gợi ý những con bạc đó đem đồ đi cầm lấy tiền.
Quả thực có thể gọi là một chuỗi kinh doanh hoàn chỉnh rồi.
Dù có Lục Chương và hệ thống hỗ trợ, Thẩm Miên vẫn cảm thấy đau đầu.
Y mỗi ngày đều đang giằng co giữa việc chăm chỉ làm việc và buông xuôi hoàn toàn, cứ như luyện tư thế gập bụng vậy, thậm chí cảm giác cơ bụng mình sắp rắn chắc ra luôn rồi.
Vì công vụ quá nhiều, Thẩm Miên lại tuyển chọn thêm mấy vị quan viên để cùng nhau xử lý triều sự.
—— Y kết hợp với nội dung trong nguyên tác, lựa chọn vài người hiện giờ chức vị còn thấp, khi nguyên chủ còn tại vị thì không được trọng dụng, nhưng thực chất đều là những người có tài.
Hy vọng sau quá trình tôi luyện, họ đều có thể sớm ngày trở thành trụ cột như Lục ái khanh... không phải, là giống như những bậc hiền tài đắc lực vậy!
Việc của Trương Thượng thư khiến Lục Chương mấy ngày liền phải ở lại trong cung.
Mà theo thời gian hắn ở trong cung càng lúc càng lâu, ở phủ Vệ Quốc Công, tâm trạng của Lục Chiêu cũng càng lúc càng sa sút.
Ngay cả Vệ Quốc Công xưa nay luôn không nhạy cảm với cảm xúc của hài tử, cũng phát hiện có điều bất thường.
Trong bữa sáng, Vệ Quốc Công nhìn thấy quầng thâm dưới mắt của tiểu nhi tử, không nhịn được mà nặng nề đặt mạnh đôi đũa xuống bàn: "Gần đây con làm sao vậy hả?"
"Một ngày hồn vía treo ngược cành cây——"
Lời ông còn chưa nói hết, Lục Chiêu bỗng dài giọng thở ra một hơi: "Phụ thân."
Vệ Quốc Công thấy hắn ta trông nghiêm túc, theo bản năng nuốt luôn lời định mắng vào bụng.
Lục Chiêu ngập ngừng thật lâu, cuối cùng mới hít sâu một hơi, khó khăn mở miệng: "Ca ca dạo này... đang làm gì vậy, sao con chẳng thấy huynh ấy đâu?"
Thấy hắn ta suy nghĩ nửa ngày chỉ để hỏi mỗi chuyện này, Vệ Quốc Công lập tức bực bội trừng mắt lườm hắn ta một cái: "Gần đây ca ca của con đang giúp Bệ hạ xử lý chính sự, có khi cửa cung đóng rồi thì ở lại trong cung luôn."
Nghĩ đến trưởng tử, giọng ông cũng dịu lại đôi chút: "Bệ hạ trọng dụng ca ca, con cũng nên cố gắng đọc sách, để sau này có thể thay Bệ hạ san sẻ nỗi lo."
Lục Chiêu bĩu môi, không lên tiếng, lẳng lặng dùng đũa chọc chọc vào bát cơm.
Vệ Quốc Công thấy vậy càng thêm giận, quát: "Ăn cơm cho nghiêm chỉnh!"
Tiểu tử này gần đây rốt cuộc là làm sao vậy!?
.....
Khó khăn lắm mới xử lý xong xuôi vụ án tham ô của Trương Thượng thư, Tiền công công lại đến nói với Thẩm Miên, nói rằng cần bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thu săn năm nay.
Số bạc do Trương Thượng thư tham ô, một phần đã được sung vào quốc khố, phần lớn còn lại sẽ nhanh chóng được chuyển thành lương thảo đưa tới biên quan và dùng để cứu tế dân chúng đang chịu nạn hạn hán.
Sau kỳ thu săn, Vệ Quốc Công sẽ quay về biên quan.
——Trời đã bắt đầu se lạnh, không rõ khi nào tộc Lan Đê sẽ quay lại gây loạn, bọn họ không thể lơ là cảnh giác.
Còn Lục Chương, người đi cùng ông hồi Kinh lần này...
Thẩm Miên thì lại định giữ hắn ở lại Kinh Thành.
Y nghiêng đầu, liếc nhìn Lục Chương đang ngồi cạnh mình giúp xem tấu chương.
Giờ đây Lục Chương đã có thể tự mình sắp xếp những tấu chương cần phê duyệt, còn viết sẵn cả ý kiến phúc đáp lên giấy, đưa cho Thẩm Miên xem xét trước.
Thẩm Miên quả thực rất cần một vị Lục ái khanh trung thành lại giỏi giang như thế.
Bằng không, e là Bệ hạ sẽ bị đống tấu chương chất như núi đè cho ngã quỵ mất.
Nhưng nếu giữ cả hai người con của Vệ Quốc Công ở lại Kinh Thành, liệu có khiến người khác cho rằng y không tin tưởng Vệ Quốc Công không?
Hay là...
Lần này để Lục Chiêu theo Vệ Quốc Công đến biên quan rèn luyện một phen?
Trong nguyên tác, thiên phú quân sự của công chính không phải loại thường đâu.
Chỉ là... người này sẽ không bỗng một ngày thần kinh phát tác, tạo phản xông vào hoàng cung, biến y thành cá lát đấy chứ!?
Tiền công công thấy vẻ mặt Bệ hạ thay đổi liên tục, cẩn thận lên tiếng nhắc nhở: "Bệ hạ, không biết người có muốn tới chuồng ngựa lựa vài con ngựa vừa ý?"
Thông lệ thì, mỗi năm Đại Cảnh đều tổ chức hai kỳ săn bắn, thời gian thu săn kéo dài hơn, ước chừng nửa tháng.
Thẩm Miên cảm thấy cuộc sống của mình cuối cùng cũng có ánh sáng rồi.
Đây chẳng phải là đi du ngoạn nửa tháng sao?
Trong đầu y đã bắt đầu tính toán mang theo những gì rồi.
Thẩm Miên cưỡi ngựa không giỏi, cũng chẳng có hứng thú săn bắn cưỡi ngựa gì cho cam.
"Ngựa thì tìm đại một con nào có tính tình ôn hòa là được rồi."
Y tiện miệng đáp một câu, rồi quay sang nói với Lục Chương: "Đúng rồi, lát nữa ái khanh cũng tới xem đi, trẫm nhớ có vài con bảo mã mới được tiến cống, khanh chọn ba con ưng ý rồi mang về."
Lục Chương thuần thục cảm tạ, thuận tay xếp chồng tấu chương kèm theo đề xuất của mình cạnh tay Bệ hạ.
Thẩm Miên vừa thấy tấu chương, ánh sáng trong mắt lập tức tắt ngúm.
Lục Chương nhìn thần sắc uể oải của y, đáy mắt thoáng hiện lên một tia ý cười không dễ nhận ra.
Hệ thống 09 đang nằm bẹp trên đầu con báo tuyết liền nhỏm dậy: 【Ký chủ, chẳng lẽ ngài không muốn cưỡi ngựa săn bắn sao?】
"Cưỡi ngựa gì, săn bắn gì." Thẩm Miên liếc nó một cái, "Vừa nhìn đã biết lượng đọc của ngươi quá kém."
Là một trong những tình tiết thường gặp nhất trong truyện, đại điển săn bắn gần như lúc nào cũng là điểm then chốt để đẩy mạnh cốt truyện.
Mười lần đi săn, thì hai lần nhân vật chính rơi xuống vực, hai lần mãnh thú chưa được dọn sạch sẽ.
Ám sát... phải đến mười một lần, trong đó tám chín lần là có cảnh người rơi khỏi ngựa.
À, đúng rồi, ngựa bị bỏ thuốc rồi phát cuồng cũng là một tình tiết kinh điển.
Thời buổi này, đến cả ngựa cũng tránh không nổi nạn an toàn thực phẩm, chậc.
Ra ngoài du ngoạn mà còn phải vừa cưỡi ngựa vừa dán mắt lên màn hình hệ thống để theo dõi cảnh báo, chẳng khác nào một tên tập lái đang điều khiển xe container trên đường cao tốc lúc nửa đêm, lại còn phải vừa chạy vừa xem bản đồ chỉ đường.
Nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi rồi.
Thẩm Miên quyết định mang theo mấy cần câu đi câu cá.
Thêm ít đồ để nướng nữa là vừa vặn.
Đây mới là loại tiêu khiển hợp với y nhất.
"Bệ hạ!"
Tiền công công có chút sốt ruột: "Dù sao cũng phải chọn một con ngựa mà người ưng ý, tâm tính ổn định, vóc dáng oai phong mới được."
"Vả lại, con mồi đầu tiên trong buổi săn cũng phải do Bệ hạ tự tay hạ gục ạ."
Thẩm Miên: Hả?
Y mờ mịt nhìn Tiền công công, giơ tay chỉ vào mình.
Ai cơ?
Là y à?
Tiền công công mỉm cười gật đầu.
Đương nhiên là Bệ hạ rồi!
Thẩm Miên kinh ngạc nhìn hắn, quay sang hỏi hệ thống: "Nguyên thân biết cưỡi ngựa bắn cung hả!?"
Không nhìn ra đấy... Y cứ tưởng nguyên thân chỉ đơn giản là một kẻ vừa xinh đẹp vừa độc ác mà não chỉ có một nếp gấp thôi chứ.
【Không rành lắm đâu.】
09 vừa nhai nhóp nhép miếng thịt khô của con báo tuyết, vừa cắn vừa gặm, khiến con báo tuyết mất phần phải gừ lên một tiếng đầy nghi hoặc, nhưng nó vẫn thản nhiên tiếp tục giải thích:【Thời Thái Tổ, Hoàng Đế cùng bá quan cùng nhau săn bắn. Mũi tên đầu tiên và con mồi đầu tiên trong buổi săn, đều do chính Hoàng Đế đích thân hạ thủ.】
【Về sau trở thành truyền thống. Nhưng từ thời Tiên Đế thì... việc đi săn cũng không còn quá nghi thức nữa.】
【Thường thì chọn một con ngựa oai phong đẹp mã, thay y phục cưỡi ngựa, rồi buộc sẵn con mồi dưới đất, để Hoàng Đế bắn một phát là xong.】
Thẩm Miên: ... (Cạn lời)
Y vẫn nên ưu tiên để tâm đến vấn đề an toàn thực phẩm cho ngựa trước đã.
.....
"Ngựa này từ đâu ra vậy?"
Chạng vạng tối, Lục Chiêu vừa từ tửu lâu giải sầu trở về phủ, liền trông thấy trong nhà đột nhiên có thêm mấy con tuấn mã, trong mắt không khỏi lóe lên vẻ vui mừng.
Sao tự dưng trong nhà lại muốn mua ngựa mới thế này?
Hắn ta đưa tay vuốt nhẹ con ngựa ô cao lớn ở bên trái.
Phụ thân đổi tính rồi? Ngựa tốt thế này, vừa nhìn đã biết không rẻ.
Ngựa ô cào cào móng, phì một tiếng, rồi nghiêng đầu, dùng đầu cọ nhẹ vào tay hắn ta.
Gương mặt vốn còn mang vẻ u sầu của Lục Chiêu lập tức lộ ra chút ý cười.
Bình thường hắn ta thích nhất là cùng bằng hữu ra ngoại ô cưỡi ngựa hóng gió, vừa trông thấy giống ngựa tốt như thế, trong lòng liền không giấu nổi niềm vui.
"Là Bệ hạ ban thưởng."
Vệ Quốc Công đứng bên cạnh hắn ta, giọng mang theo mấy phần xúc động: "Bệ hạ nói, sắp tới là kỳ thu săn, liền bảo ca ca con chọn lấy ba con tuấn mã, nói là ban cho nhà ta, mỗi người một con."
Ý cười trên mặt Lục Chiêu chợt khựng lại.
Hắn ta chậm rãi thu tay về.
Đứng bên cạnh chuồng ngựa, những lời vừa nghe trong nhã gian lại vang vọng bên tai Lục Chiêu, không cách nào xua đi được.
Bên trái là "nhập cung bồi giá", bên phải là "ân uy tề thi triển".
Ân uy tề thi triển có thể hiểu là: Vừa ban ơn vừa thi uy, kết hợp mềm mỏng và cứng rắn cùng lúc để đạt được hiệu quả tốt nhất.
Vẻ hân hoan trên mặt hắn ta tiêu tán, trầm giọng đáp một câu, sau đó xoay người đi về viện của mình.
Nửa đường, Lục Chiêu bắt gặp đại phu vừa từ thư phòng của Lục Chương đi ra.
"Nhị công tử."
Triệu đại phu chào hỏi Lục Chiêu một tiếng.
Lục Chiêu dừng bước, gượng cười với ông: "Triệu đại phu đi đâu về vậy?"
Triệu đại phu thấy sắc mặt Lục Chiêu không được tốt, khựng lại rồi đáp: "À, là chuyện lần trước Thế tử sai thuộc hạ kiểm tra chiếc khăn tay."
"Trên đó dính một ít nước trà, có chút vấn đề, nên vừa rồi thuộc hạ mới đến báo lại cho Thế tử."
Bình thường không quan tâm mấy chuyện này, nhưng không hiểu sao lần này Lục Chiêu lại mở miệng hỏi: "Vấn đề gì vậy?"
Triệu đại phu đáp: "Thuộc hạ phát hiện trong nước trà dính trên khăn có pha một loại chất gây nghiện. Nếu dùng nhiều, e là còn ảnh hưởng đến thần trí—"
Trong khoảnh khắc như tia chớp lóe qua, Lục Chiêu chợt nhớ tới chiếc khăn hôm đó, lúc ca ca được thăng quan mang về.
Là ai cho ca ca uống thứ đó? Lại là ai có thể khiến ca ca phải cẩn thận đến mức, lén đem nước trà đi kiểm tra?
Đáp án đã rõ ràng đến không thể rõ hơn.
Những lời sau đó của Triệu đại phu, Lục Chiêu đã nghe không vào nữa. Bước chân hắn ta hốt hoảng, lảo đảo quay về viện của mình.
...
Trong hoàng cung, Thẩm Miên chỉ vào cảnh báo giảm sinh mệnh đang nhấp nháy trên màn hình, tức giận nói: "Ta nói rồi mà!"
"Vừa mới nói đến chuyện cưỡi ngựa săn bắn là có cảnh báo nguy hiểm ngay!"
Y biết ngay mà, đây là hành vi nguy cơ cao đấy!
【Có cần ta giúp không, ký chủ?】
Nghe nói sắp đi săn, tâm trạng 09 vẫn luôn rất tốt, nó hí hửng bay đến:【Lúc đó ta có thể giúp ngài nha~】