Ngày thứ hai của kỳ săn thu, không ít người từ sớm đã xuất phát.
Mà Thẩm Miên, sau khi ôm con báo tuyết có bọ chó được Mộc Tê tẩy rửa sạch sẽ, liền ngủ một giấc thẳng đến tận chính Ngọ.
Chờ y rửa mặt xong xuôi, cũng vừa lúc tới giờ dùng bữa trưa.
Tối hôm qua hệ thống vừa mới ăn xong đùi thỏ nướng và bánh long cần, giờ phút này đang canh con báo tuyết sát rạt, chỉ sợ nó lại chạy ra lăn lộn bậy bạ, rồi mang theo một thân bọ chó trở về.
Nó thề, thề luôn! Tuyệt đối không bao giờ lại giúp ký chủ bắt bọ chó nữa!
Hôm qua lúc vừa mới bắt đầu, nó còn quên không bật chức năng làm mờ, suýt nữa... treo máy tại chỗ.
Dùng cơm xong, Thẩm Miên phải bắt đầu xử lý công vụ.
Ra ngoài chơi còn phải làm việc, quả thực khiến nhân sinh không còn chút gì luyến tiếc.
Mang theo tâm tình chết lặng, Thẩm Miên đi tìm Lục Chương.
Trái với y, Lục Chương khi đối mặt với công vụ lại là một bộ dạng đã quen đến mức thản nhiên, tâm tình ổn định như một con... capybara tuấn tiếu.
Thẩm Miên âm thầm cảm thán: Ông chủ đời trước của y, nhất định cực kỳ thích kiểu nhân viên như Lục Chương.
Không biết có phải do dã thú cảm nhận được điều gì hay không, mà hôm nay số lượng con mồi mọi người săn được rõ ràng ít hơn hôm qua rất nhiều.
Thẩm Giác và Lục Chiêu vẫn như cũ, mãi đến tối mới trở về.
Hai người kia cứ như đang thi xem ai thể hiện tốt hơn, trước mặt Hoàng Đế luôn tỏ ra một bộ dáng kiên quyết đảm bảo phải giành được thứ gì đó.
Đến mức khiến Thẩm Miên cũng bắt đầu tò mò, không biết hai người này định cầu xin điều gì?
Y luôn có cảm giác rằng, thêm vài ngày nữa thôi, hai kẻ kia có khi sẽ đào luôn cả mảnh đất săn bắn này lên, lật tung cả trời!
Chạng vạng ngày thứ ba, sau khi trở về, Thẩm Giác chỉ liếc mắt nhìn qua hai con mồi của mình, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Sáng sớm ngày thứ tư chính là buổi phong thưởng, cũng có nghĩa là cuộc vây săn lần này tạm thời khép lại.
Thẩm Miên ngồi ở vị trí chủ tọa, phía dưới bày ra đủ loại phần thưởng: từ trang sức quý giá, dược liệu trân quý, đến binh khí tinh xảo, còn có sáu, bảy con chiến mã do ngoại tộc tiến hiến.
Tiền công công đứng bên dưới, bắt đầu đọc danh sách từ hạng mười trở lên.
Tuy trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nghe thấy tên mình chỉ xếp thứ hai, trên mặt Thẩm Giác vẫn không kìm được mà hiện lên vẻ thất vọng.
Hắn cắn răng, cúi đầu thật thấp.
Sau khi công bố xong thứ tự, đến lượt chọn phần thưởng.
Lục Chiêu là người đầu tiên bước lên, từ mấy con chiến mã hiến tặng chọn ra một con.
Thẩm Miên khẽ ho một tiếng, lên tiếng hỏi: "Trẫm từng nói, có thể chấp thuận cho người đứng đầu lần này một nguyện vọng. Ngươi muốn gì?"
Mau, mau nói đi! Để xem rốt cuộc là chuyện gì khiến Lục Chiêu liều mạng đến thế!
Hôm nào đấy, y lại đi hỏi thăm thử Thẩm Giác mới được...
Lục Chiêu quỳ gối bên dưới bậc thềm, thần sắc lộ ra vài phần do dự.
Hắn ta cảm thấy, nói ra chuyện đó ngay trước mặt mọi người, hình như... không thích hợp cho lắm.
Thay thế huynh trưởng vào cung gì đó, rồi xung quanh lại đang có bao nhiêu ánh mắt dõi theo, Lục Chiêu thoáng cảm thấy nghẹn lời...
"Sao vậy, Lục công tử đang suy nghĩ gì thế?"
Thấy hắn ta mãi không mở miệng, Sử Thị lang đứng gần đó cười nói: "Chẳng lẽ là Lục công tử muốn thứ gì đó mà ngại, cho nên không tiện nói tại đây?"
"Hay là Lục công tử muốn quá nhiều thứ, một lúc không biết chọn cái nào mới tốt?"
Từ khi nhi tử nhà mình bị Lục Chiêu đánh một trận, Sử Thị lang liền cùng phủ Vệ Quốc Công kết mối hiềm khích.
Lúc Vệ Quốc Công vừa hồi Kinh, ông ta còn cố nén một trận giận dữ, sau tự cho là mình thăm dò được ý chỉ của Bệ hạ, lập tức dâng tấu chương, hung hăng tố cáo Lục Chiêu một phen.
Chỉ là... hồi bút lúc ấy của Bệ hạ, ông ta nhìn nửa ngày cũng không hiểu vẽ cái gì.
Về sau, Sử Thị lang âm thầm dò xét một hồi, phát hiện tấu chương của các đồng liêu trên triều, nếu không chỉ được phê một chữ "Duyệt", thì chính là bị vẽ thêm một đóa hoa nhỏ.
Dĩ nhiên, phía sau còn có những bản bị lục tục... họa thêm hình gạch xóa.
Sử Thị lang quan sát mấy ngày, tự thấy mình đã tìm ra được quy luật.
—— Bệ hạ vẽ gì lên tấu chương, chính là thể hiện thái độ của ngài.
Ví như trên tấu chương có vẽ hoa nhỏ, tức là Bệ hạ vô cùng hài lòng. Nếu bị vẽ dấu xóa, thì hơn phân nửa lần sau lâm triều sẽ bị mắng cho một trận.
Sử Thị lang cúi nhìn bản tấu của mình bị Bệ hạ vẽ lên một con... ngỗng lớn, trong lòng đột nhiên như khai sáng.
Tuy không rõ rốt cuộc Bệ hạ muốn biểu đạt điều gì, nhưng... ngài vẽ cho ông ta một con thiên nga!
Thiên nga!
Chúng vốn là loài chim cao quý, tượng trưng cho sự thuần khiết trong trắng! Nhất định là Bệ hạ rất coi trọng ông ta!!!
Không trách Bệ hạ không hỏi tội Lục Chiêu, chẳng qua là vì hiện tại ở biên quan Lan Đê vẫn còn phải dựa vào Vệ Quốc Công mà thôi.
Không thấy sao? Bệ hạ hiện tại còn muốn đem Thế tử Vệ Quốc Công đặt ngay dưới mí mắt để yên tâm đấy!
Nghĩ thông suốt điểm này, Sử Thị lang rốt cuộc cũng buông lỏng tâm tình, yên tâm hẳn.
Chỉ là trong lòng ông ta vẫn còn nghẹn một hơi, nên hễ có cơ hội, liền muốn mượn dịp châm chọc bóng gió người của phủ Vệ Quốc Công vài câu.
Thẩm Miên nhìn vẻ đắc ý không che giấu trên mặt Sử Thị lang, nhất thời trầm mặc.
"...Không phải..."
Y có điểm không hiểu, bèn cùng 09 phun tào: "Người này sao không trực tiếp viết 'Ta là vai ác, ta nhìn Lục Chiêu không vừa mắt' lên mặt luôn cho xong?"
Hơn nữa ——
"Mỗi lần nhìn thấy ông ta, ta đều nhớ tới câu chơi chữ: Là lang là cẩu, Thị lang là cẩu."
Cớ sao nuôi chó mà Sử Thị lang lại không hiểu được cách chơi chữ con ngỗng lớn của y.
Cảm giác như sau khi y vẽ cho ông ta xong hình con ngỗng lớn, Sử Thị lang lại càng thêm kiêu căng.
Có điều, hiện tại Sử Thị lang làm việc cũng không có vấn đề lớn gì, Thẩm Miên nhất thời cũng chưa tìm được người thích hợp thay thế, mà nhi tử của Sử Thị lang sau khi bị đánh một trận cũng coi như biết an phận, nên y đành tạm thời nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Lục Chiêu sau khi nghe Sử Thị lang bẩm tấu, biểu tình không thay đổi, nhưng sắc mặt lại chậm rãi đỏ ửng.
09: 【Ký chủ, nhịp tim của Lục Chiêu hiện tại rất nhanh, hửm? Hắn làm sao lại đỏ mặt rồi?】
Thẩm Miên: "Không biết. Nhưng hắn có thể đừng đỏ mặt được không? Không hiểu sao, ta bỗng cảm thấy có chút sợ hãi."
Sao cứ có cảm giác có chút không ổn cho lắm.
Lục Chiêu hít sâu hai hơi, mở miệng: "Bệ hạ."
"Thần tạm thời vẫn chưa nghĩ xong muốn cầu thứ gì, không biết Bệ hạ có thể ban cho thần mấy ngày để tự mình suy xét?"
Thẩm Miên: ?
Y trông giống loại người dễ lừa thế sao?
Tuy trong lòng điên cuồng phun tào, nhưng cuối cùng y vẫn gật đầu đáp ứng.
"Cũng được. Vậy đợi ngươi nghĩ xong rồi nói với trẫm là được."
Lục Chương lập tức cung kính nói lời cảm tạ: "Tạ ơn Bệ hạ!"
Thẩm Giác thì chẳng có tâm tư chọn thưởng, tiện tay chỉ một củ nhân sâm trăm năm, liền lĩnh thưởng lui xuống.
Mà người đứng hạng ba, lại nằm ngoài dự liệu của Thẩm Miên.
Thiếu niên mắt lam quen mặt bước lên, hành lễ không quá thuần thục.
Địch ý trong mắt cậu ta đã tiêu tán không ít, nhưng đối với Thẩm Miên vẫn còn mang theo vài phần cảnh giác.
"Ứng Tông."
Thẩm Miên âm thầm niệm cái tên này trong lòng, thiếu niên này, sau khi tiến vào đội ngũ ảnh vệ, sẽ dùng danh xưng này. Y vừa định mở miệng hỏi cậu ta muốn chọn phần thưởng gì, liền thấy ánh mắt của thiếu niên dừng lại trên một món đồ trang sức đặt phía bên cạnh.
Thẩm Miên:?
Cậu ta thích cái này à?
Y thuận theo ánh nhìn của thiếu niên nhìn sang, hơi cụp mắt xuống, liền thấy Trà Sữa đang ghé một bên, lén duỗi móng vuốt khảy khảy tua rua.
Thẩm Miên:......
Tiền công công thấy thế, mí mắt giật một cái.
Lá gan thật lớn, thế mà cũng dám mơ tưởng tiểu sủng vật của Bệ hạ!
Cuối cùng Ứng Tông vẫn gian nan dời tầm mắt đi, chọn một thanh chủy thủ sắc bén.
Thẩm Miên nhìn vẻ mặt cậu ta như còn luyến tiếc, bèn gọi Tiền công công một tiếng: "Lát nữa ngươi ôm Trà Sữa qua cho cho hắn, nói với hắn trước khi kết thúc vây săn, có thể mang về nuôi mấy ngày."
"Chỉ là bảo hắn đừng để Trà Sữa lăn lộn trên thảm cỏ, dính đầy bọ chó, đến lúc đó khó dọn."
Tiền công công lên tiếng vâng mệnh, sau đó lại rót cho Thẩm Miên thêm một ly trà.
Người xếp thứ tư là một tiểu cô nương, nàng mặc một thân kính trang tuyết trắng, cười hì hì chọn một con ngựa, cảm tạ rằng: "Tạ ơn Bệ hạ, thần nữ rất thích giống ngựa này!"
Giống như trừ Thẩm Giác ra, tất cả mọi người đều rất cao hứng.
Mấy ngày sau đó, không khí của buổi vây săn cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thẩm Miên mỗi ngày đều nhìn người ta ném thẻ bài vào bình rượu để đặt cược đua ngựa, tản bộ trong rừng, câu cá, thi thoảng cùng đại thần đàm luận chút chính sự, cũng tiện tay xử lý luôn đống sổ con mà Lục Chương đã tra xét xong.
Một ngày trước khi khởi hành hồi cung, vào buổi trưa, Thẩm Miên dùng xong ngọ thiện, đang vừa uống nước ngọt nhỏ do Tiền công công chuẩn bị, thì chợt nghe cung nhân bẩm báo, nói rằng Lục Chiêu cầu kiến.
Thẩm Miên lập tức đặt chén xuống: "Tuyên."
Tới rồi, cuối cùng cũng muốn nói rồi!
Lục Chiêu tiến vào trướng, đầu tiên là nghiêm chỉnh hành lễ, sau đó ngập ngừng khom người quỳ xuống trước mặt y, còn chưa mở miệng, sắc mặt đã mơ hồ mang theo vài phần ửng đỏ.
"Hắn thật sự......"
Thẩm Miên ghé vào bên chén nước ngọt, thấp giọng nói với hệ thống: "Hắn có thể đừng cứ đỏ mặt không? Thật sự rất đáng sợ đó!"
Y thật sự bị dọa rồi đó!
Tổng cảm giác như có chuyện gì không quá thích hợp sắp xảy ra.
Một lúc sau, Lục Chiêu mới thấp giọng nói: "Thần... có chút... có chút chuyện muốn bẩm... không biết Bệ hạ có thể lui người trước không..."
Thẩm Miên gật gù trong lòng.
À, xem ra là việc khiến hắn ta xấu hổ.
Rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ là muốn xin đi theo Vệ Quốc Công ra biên quan?
Lục Chiêu ở phương diện này đích xác có thiên phú, lại có Vệ Quốc Công dìu dắt, Thẩm Miên cũng có thể suy xét một phen.
Rất nhanh, trong doanh trướng, ngoại trừ ảnh vệ ẩn mình trong bóng tối, chỉ còn lại Thẩm Miên cùng Lục Chiêu.
Ánh mắt Thẩm Miên rơi xuống trên y phục của Lục Chiêu, bỗng nhiên cùng 09 lặng lẽ nói: "Y phục của công chính này... có phải hơi nhỏ không?"
Như thế nào lại cảm thấy ăn mặc như vậy có phần khẩn trương......
Nếu không thì bảo Lục Chương mang về mấy xấp tơ lụa, tìm người làm cho đệ đệ hắn mấy bộ đồ mới?
"Bệ hạ."
Người khác đều lui ra, Lục Chương ưỡn thẳng lưng, cố ý chọn một bộ y phục hôm nay có thể hoàn mỹ tôn lên vóc người hắn ta.
—— Nghĩ tới nghĩ lui mấy ngày nay, Lục Chiêu cảm thấy chuyện này không thể nói trắng ra.
Dù sao Bệ hạ cũng là người sĩ diện.
Nếu trực tiếp nói rõ Bệ hạ vì kiêng dè phủ Vệ Quốc Công, không những lấy cớ gọi đại ca ngày ngày vào cung làm bạn, lại còn âm thầm sai người đưa loại trà có thể khiến người ta nghiện uống... Chỉ sợ thứ đang chờ hắn ta là một trận lôi đình giận dữ của Bệ hạ.
Vẫn nên uyển chuyển một chút thì hơn.
Dáng vẻ Lục Chiêu như vậy, cũng khiến Thẩm Miên khẩn trương theo.
Y nâng chén, uống một hớp lớn nước ngọt, để giảm bớt căng thẳng.
Lục Chiêu: "Bệ hạ, thần ——"
Hắn ta hít sâu một hơi, chuẩn bị đem lời kế tiếp một hơi nói hết.
.....
Trong doanh trướng Vệ Quốc Công.
Lục Chương vừa câu cá trở về, liếc mắt liền trông thấy phụ thân đang ngồi trước án, cau mày.
—— Ngày hôm qua Thẩm Miên nói loại cá này ăn rất ngon, hôm nay Lục Chương bèn đi câu thêm mấy con mang về.
Định tối nay nướng cho Bệ hạ ăn.
"Phụ thân."
Lục Chương nhìn vẻ mặt của phụ thân, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Sắc mặt của Vệ Quốc Công đầy lo lắng: "Đệ đệ con vừa rồi cùng ta nói mấy lời rất kỳ quái."
"Nó nói cái gì mà trưởng thành rồi, muốn ta tự chăm sóc bản thân cho tốt, còn nhắc tới chuyện trước kia con chịu khổ linh tinh gì đó."
"Đúng rồi, nó hình như còn muốn tìm con, nhưng con không có ở đây, nó liền đi ra ngoài rồi."
Lục Chương khẽ nhíu mày, xoay người bước ra khỏi doanh trướng.
Hắn đi đến trước mặt của một thị vệ phủ Vệ Quốc Công, hỏi: "Nhị công tử đi đâu?"
"Đại công tử!"
Thị vệ ngẩng đầu thấy Lục Chương, vội vàng hành lễ: "Nhị công tử không có nói gì, nhưng thuộc hạ thấy ngài ấy hình như đi về hướng bên kia."
Gã giơ tay chỉ sang bên phải, động tác của Lục Chương lập tức khựng lại.
Đó là hướng doanh trướng của Hoàng Đế.
Lục Chương liền nói vài câu với Vệ Quốc Công, bỏ lại giỏ cá, xoay người bước nhanh về phía Thẩm Miên.
Đệ đệ hắn mấy ngày nay có chút không bình thường, Lục Chương hơi lo lắng tên nhóc ấy sẽ nói ra điều gì không thích hợp với Thẩm Miên.
......
Trong ngự trướng, Lục Chiêu nói: "Bệ hạ!"
Hắn ta lấy giọng nghiêm túc: "Thần... thần tâm duyệt Bệ hạ đã lâu, không biết Bệ hạ có thể để thần thay thế huynh trưởng vào cung không?"
"Phụt ——"
Một ngụm nước ngọt Thẩm Miên còn chưa kịp nuốt xuống, vừa nghe rõ Lục Chiêu nói gì, lập tức phun hết ra ngoài.
"Khụ khụ khụ khụ!"
Sắc mặt Thẩm Miên đầy hoảng sợ, lập tức phát ra một trận ho khan kinh thiên động địa.
"Bệ hạ?!"
Tiền công công nghe thấy động tĩnh, vội vàng vọt vào trong trướng, cuống quýt giúp Thẩm Miên thuận khí: "Ai u, sao lại làm Bệ hạ sặc thành như vậy?"
Đám ảnh vệ ở chỗ tối cũng đồng loạt trợn to mắt nhìn, trong đó có một người nhất thời sơ suất, suýt chút nữa trực tiếp ngã từ trên đỉnh trướng xuống.
Mấy người liếc nhìn nhau, còn chưa kịp cân nhắc xem lời của Lục Chiêu có tính là hành thích hay không, thì thủ lĩnh Thẩm Nhất đã bước vào doanh trướng.
"Bệ hạ."
Giọng Thẩm thủ lĩnh vẫn trầm ổn như thường: "Vừa rồi Hoắc Yếm ở bờ sông bị ngựa đang hoảng sợ hất xuống nước ——"
Câu sau còn chưa kịp nói ra, Thẩm Nhất đã thấy sắc mặt Hoàng Đế vặn vẹo đến khó coi.
Thẩm Nhất: ?
Hắn yên lặng nuốt câu nói còn lại trở vào.
"Khụ khụ, cái... cái gì ——"
Thẩm Miên cố sức từ trên bàn ngồi dậy, ra hiệu cho Thẩm Nhất tiếp tục nói: "Làm sao... khụ khụ khụ!"
"Bệ hạ!"
Tiền công công hoảng loạn tay chân, liên tục gọi người đi truyền thái y: "Ngài đừng nói nữa, mau thuận khí!"
Mộc Tê bước lên, giơ tay định giúp Thẩm Miên vỗ lưng.
Thẩm Miên thấy cánh tay nàng nổi rõ cơ bắp, sắc mặt lập tức càng thêm hoảng sợ.
Không không không, không cần!
Màn hình hệ thống bị nước ngọt văng trúng, nhỏ nước loang lổ, nó vội vàng lau chùi rồi hiện lên cảnh báo cực lớn về giá trị sinh mệnh: 【-5】
Nó cảm thấy thông báo giá trị sinh mệnh dao động như vậy, phải điều chỉnh tăng thêm độ cảnh báo mới được.
Nếu sớm hơn ba giây, ký chủ đã không uống ngụm nước ngọt kia.
Nó cũng sẽ không bị đổi thành hệ thống đường tí!
Đường tí: hệ thống toàn bị vạ lây vì đồ ngọt.
Lục Chương bước vào sau, liếc mắt liền thấy một cảnh tượng hỗn loạn hết sức.
Hắn nhìn lướt một vòng quanh trướng, ánh mắt như mũi tên xuyên thẳng tới đệ đệ đang quỳ trên mặt đất với vẻ mặt mờ mịt.
Lục Chiêu ngơ ngác quay đầu, chạm phải ánh nhìn âm trầm của đại ca nhà mình.
Hắn ta bỗng dưng rùng mình một cái, lập tức quay đầu lại, đem đầu gắt gao vùi vào ngực.