Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 29

Sau khi phát ra tiếng ngỗng kêu, cả người Thẩm Giác cứng đờ.

Ngay sau đó, hắn lập tức giơ tay áo rộng lên che mặt, bước nhanh về phía xe ngựa của phủ Bình Vương.

Đến cuối cùng, gần như là chạy chậm.

Thẩm Miên nhìn theo hướng hắn chạy trốn, ánh mắt liền rơi vào một nhóm người đang đứng nơi xa, là một nhà Trường Ninh Hầu.

Diệp Uyển đã thay một bộ xiêm y thuần tịnh, trong tay nắm chặt một chiếc khăn tay, thoạt nhìn như đang lau nước mắt.

Trường Ninh Hầu đứng bên cạnh bà ta, cúi đầu thấp giọng nói gì đó. Diệp Uyển thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng lại đưa khăn lên chấm mắt.

Khúc phu nhân và Hoắc Vô Ưu thì đứng phía sau hai người họ.

Thẩm Miên không nhìn rõ biểu tình của Khúc phu nhân, chỉ cảm thấy khí thế toàn thân bà dường như có phần hoảng hốt.

Hoắc Vô Ưu đứng bên cạnh Khúc phu nhân, cùng bà trò chuyện. Thế nhưng, mẫu thân thường ngày hỏi gì đáp nấy, hôm nay lại tựa hồ thần trí không yên, chỉ tùy ý gật đầu, không còn đáp lời nhi tử.

Thiếu niên nhìn dáng vẻ của mẫu thân, thần sắc trong khoảnh khắc vặn vẹo.

Ngay sau đó, một nỗi hoảng loạn lớn chậm rãi dâng lên trong lòng hắn ta.

Hắn ta cúi đầu, tay phải siết chặt đến mức móng tay gần như cắm sâu vào da thịt mới chịu buông.

Bên tai Hoắc Vô Ưu, vang lên thanh âm của phụ thân: "Con yên tâm, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể."

Trường Ninh Hầu nhẹ nhàng vỗ lên bả vai Diệp Uyển: "Ta sẽ sai người tiếp tục tìm kiếm."

"Nàng cũng đừng nghĩ nhiều, hiện giờ còn chưa tìm thấy, có lẽ nó đã tự mình lên bờ, hoặc được người nào đó cứu giúp khi đang xuôi dòng."

Hoắc Vô Ưu nhìn Trường Ninh Hầu, chỉ cảm thấy như có một con rắn độc băng lãnh đang chậm rãi bò lên sống lưng hắn ta.

Phụ thân hắn ta... rõ ràng biết Hoắc Yếm không biết bơi.

Con sông kia không nông, nước mấy ngày nay lại dâng cao, khu vực quanh bãi săn lại vắng người, chỉ e người ấy đã sớm...

Hoắc Vô Ưu quay đầu nhìn về phía xa, nơi dòng sông uốn lượn.

Hai khắc sau, hắn ta đột nhiên xoay người, ném hết mọi suy nghĩ trong lòng sang một bên.

Trước kia hắn ta quả thật nhìn Hoắc Yếm không vừa mắt, ai bảo tên đó...

Nhưng Hoắc Vô Ưu chưa từng nghĩ sẽ khiến Hoắc Yếm chết, huống hồ lại là cái chết như vậy.

Hô hấp của hắn ta dần dần trở nên dồn dập, nhất thời không rõ trong lòng mình là thứ tâm tình gì.

Là hối hận, đau khổ?

Hay là——

May mắn?

"Vô Ưu?"

Khúc phu nhân lấy lại tinh thần, nhìn sắc mặt khó coi của nhi tử, hơi sửng sốt: "Làm sao vậy?"

Hoắc Vô Ưu hoàn hồn, gắng nặn ra một nụ cười, lắc đầu nói: "Không có gì đâu."

Hắn ta hạ giọng: "Để con đỡ người lên xe ngựa."

.....

Lục Chương rất nhanh đã cầm bình thuốc trừ bọ trở lại.

Hiện tại hồ ly không còn bọ chó.

Chỉ là, trên người đệ đệ hắn có còn hay không thì... lại khó nói.

Thẩm Miên gọi người lên xe ngựa, trong lòng âm thầm suy nghĩ nên mở miệng nhắc đến chuyện biên quan với hắn như thế nào.

Nếu... nếu Lục Chương muốn cùng Vệ Quốc Công trở về biên quan thì phải làm sao?

Y suy nghĩ hồi lâu, vẫn không thể nghĩ ra người nào hiện tại có thể thay thế được Lục Chương.

Không phải là năng lực không đủ, thì chính là độ trung thành không đạt.

Không có Lục ái khanh, Bệ hạ là y nên làm thế nào bây giờ?!

Cuối cùng, Thẩm Miên thậm chí còn nghĩ đến Lục Chiêu.

Dù sao trong nguyên tác, người này sau khi đăng cơ cũng được xem như một đời minh quân, xử lý chính sự cũng rất mau lẹ.

Nhưng chỉ cần nhớ đến dáng vẻ hôm qua của Lục Chiêu khoác chiếc áo ngoài mỏng nhất, quỳ gối phía dưới vừa thẹn thùng vừa ngượng ngùng nói mấy câu như "Tâm duyệt Bệ hạ đã lâu", "Nguyện thay huynh trưởng vào cung", liền cảm thấy một trận lạnh lẽo buốt xương dâng lên trong lòng.

Lục Chiêu giờ phút này trong mắt y, giống như một đồng nghiệp khiến người ta thà rằng đổi việc cũng không muốn chạm mặt.

Lục Chương ngồi trong xe ngựa, yên tĩnh an ổn pha trà cho Hoàng Đế.

Thẩm Miên không lên tiếng, hắn cũng không hỏi.

Tuy hắn biết, Bệ hạ nhất định là có chuyện muốn nói với hắn.

"Khụ."

Cuối cùng, Thẩm Miên sờ sờ bên cổ, thử mở lời: "Hồi Kinh rồi, Lục ái khanh có phải tính toán nghỉ ngơi một thời gian, sau đó cùng Vệ Quốc Công trở lại biên quan?"

Y có hơi khẩn trương, cách xưng hô cũng theo đó mà đổi lại.

Lục Chương đang rót trà cho Thẩm Miên, động tác khẽ khựng lại một chút.

Hắn nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Đế.

Lục Chương không trực tiếp đáp lời Thẩm Miên, ngược lại hỏi: "Bệ hạ hy vọng thần trở về sao?"

Thẩm Miên "Hả?" một tiếng, ngay sau đó liền nói: "Cũng không phải là hy vọng ngươi trở về, chỉ là... tuy ta nhờ ngươi hỗ trợ xử lý mấy bản tấu chương gì đó, nhưng nếu ngươi rất muốn quay lại ——"

Vậy thì y cũng chỉ đành nhịn đau mà buông bỏ thứ yêu thích.

Nghĩ theo chiều hướng tốt, nguyên thân mỗi ngày chuyên sủng gian thần, về sau còn chẳng thèm lên triều mà vẫn cầm cự được một thời gian, chẳng lẽ y lại tệ đến mức khiến Đại Cảnh lập tức lạnh tanh sao?

Hẳn là không đâu?

Lục Chương khẽ cười: "Phía Lan Đê, lần trước nguyên khí đã tổn thương nặng nề, có phụ thân ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì. Thần—"

"Thần muốn làm điều Bệ hạ mong thần làm."

Thẩm Miên đối diện với ánh mắt nghiêm túc của hắn, cổ họng chẳng hiểu sao lại căng thẳng, vội vã gật đầu nói: "À... Vậy, vậy được rồi. Vậy thì Lục ái khanh cứ lưu lại Kinh Thành, giúp trẫm cùng nhau xử lý chính sự nhé?"

Lục Chương gật đầu, đưa chén trà trong tay qua.

Nước trà bên trong, độ ấm vừa phải.

......

Ngày hôm sau sau khi hồi Kinh, Vệ Quốc Công liền tiến cung cầu kiến Hoàng Đế.

Vệ Quốc Công đứng dưới bệ rồng, vẻ mặt tràn đầy đau đớn, tự trách nói: "Thần đã nghiêm khắc dạy dỗ cái tên nghịch tử bất hiếu kia. Nó... aiz, đều là do thần quản giáo không nghiêm!"

Ông thật sự là không còn mặt mũi nào đối diện Thái Tổ! Nghịch tử Lục Chiêu kia, thật sự là...!

Thẩm Miên cũng có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố duy trì thần sắc, làm ra vẻ mây trôi gió nhẹ: "Lục Chiêu còn trẻ, phạm chút sai lầm cũng là chuyện thường."

"Lời hắn nói, trẫm cũng sẽ không để trong lòng. Nếu sau này Lục Chiêu nghĩ thông suốt, muốn trẫm đáp ứng điều gì, lời hứa của trẫm vẫn như cũ có hiệu lực."

Vệ Quốc Công nghe vậy, trên mặt tràn đầy cảm động lẫn hổ thẹn.

Bệ hạ thật nhân từ!

Ông trước kia lại từng hoài nghi Bệ hạ... đúng là tội đáng muôn chết!

Vệ Quốc Công cúi đầu, chắp tay nói: "Đa tạ Bệ hạ khoan thứ."

Nói rồi, trên mặt ông lộ ra vài phần do dự, thử thăm dò: "Bệ hạ, thần còn có một thỉnh cầu."

Thẩm Miên uống một ngụm trà, thản nhiên nói: "Chuyện gì? Vệ Quốc Công cứ nói."

Vệ Quốc Công cẩn thận lựa lời: "Thần lần này trở về, muốn mang theo tiểu nhi tử không nên thân kia của thần."

"Đứa nhỏ này từ nhỏ đã thiếu sự dạy dỗ của thần, đến nay lại càng thêm chẳng ra gì. Thần nghĩ sau này sẽ mang theo bên người, để rèn luyện nghiêm khắc một phen."

Thẩm Miên ngoài mặt vẫn như gió lặng sóng yên, nhưng trong lòng thì cùng 09 điên cuồng ăn mừng:

Vệ Quốc Công thật đúng là thấu hiểu lòng trẫm!

Trong nguyên tác, sau khi trong nhà gặp đại biến, Lục Chiêu rất nhanh đã bộc lộ thiên phú, Thẩm Miên cũng đang cân nhắc cho hắn ta một cơ hội vì nước mà lập công. Chỉ là y hơi lo, người khác sẽ cho rằng y nhìn Lục Chiêu không thuận mắt, nên mới cố ý đẩy hắn ta ra ngoài.

——Dù rằng, đúng là có hơi không thuận mắt thật đấy.

Dù sao thì, chỉ cần Lục Chiêu ở xa y một chút, loại cảm giác ngượng ngùng này sẽ tiêu tán nhanh hơn nhiều.

Đến nỗi hắn ta lại cùng thụ chính phát sinh tuyến tình cảm...

Thẩm Miên tin rằng, người có duyên tất sẽ thành thân thuộc, huống hồ, hiện tại Lục Chiêu đã khác biệt khá nhiều so với thiết lập nhân vật trong nguyên tác.

Y, vị đại thiện nhân này, liền quyết định giúp bọn họ điều chỉnh một chút.

Hiện tại, điều quan trọng nhất đối với bọn họ không phải là yêu đương, mà là công vụ!

Không ngờ Vệ Quốc Công lại chủ động đề xuất.

Thẩm Miên trầm ngâm chưa đến ba giây, liền sảng khoái gật đầu.

"Vấn đề lương thảo đã được giải quyết, về sau nếu biên quan có nhu cầu gì, Vệ Quốc Công có thể tùy thời tấu trình."

Nhìn thấy Vệ Quốc Công cảm động đến mức như thể muốn về phủ đánh cho Lục Chiêu hai trận ra trò, Thẩm Miên đại phát từ bi, lại bổ sung một câu: "Trẫm thấy Lục Chiêu rất có phong thái tướng soái tương lai, Vệ Quốc Công có thể cho hắn thêm chút cơ hội rèn luyện."

Vệ Quốc Công sững sờ, kế đó vội vàng khom người tạ ơn.

Tướng soái tương lai? Là ai?

Lục Chiêu sao?

Vệ Quốc Công mang theo tâm tình mơ hồ rời khỏi đại điện, chỉ cảm thấy Hoàng Đế tám phần là nói khách sáo cho qua chuyện mà thôi.

Chờ đến khi hồi phủ, Vệ Quốc Công vừa bước chân qua cổng, liền trông thấy tiểu nhi tử đang mang theo hồ ly chạy loạn khắp sân.

Mạch máu trên trán ông cơ hồ nháy mắt nổi bật lên.

Bệ hạ quả nhiên là nói khách sáo!

"Phụ thân!"

Lục Chiêu trông thấy Vệ Quốc Công, lập tức giống như con vịt bị bóp cổ, đứng khựng lại.

Nhưng ánh mắt Vệ Quốc Công nhìn hắn ta, rõ ràng là dán chặt lên con hồ ly cách đó không xa, hận không thể đem cả tròng mắt ném tới.

"Chạy loạn cái gì!"

Vệ Quốc Công nhìn bộ dạng này của hắn ta, càng thêm nhức đầu: "Bảo con trở về chăm chỉ đọc sách, con đọc rồi sao?"

Lục Chiêu mở to hai mắt: "Đọc rồi!"

Vệ Quốc Công: "Đọc được bao nhiêu?"

Lục Chiêu thoáng chốc liền xì hơi, không còn khí thế.

Hắn ta ấp a ấp úng, nửa câu cũng không nói nên lời.

Nếu nói cho phụ thân biết mình chỉ mới xem được ba trang sách... chẳng phải sẽ bị đánh một trận ra trò sao!?

Vệ Quốc Công khẽ nhắm mắt lại.

Ông vốn dĩ dự tính, kêu trưởng tử theo mình ra biên quan rèn luyện, còn tiểu nhi tử thì lưu lại Kinh Thành, một là để Hoàng Đế yên tâm, hai là cũng ôm chút hy vọng trong nhà có thể xuất hiện một người thật sự có thiên tư học hành.

Kết quả, kết quả là thế này đây!

Vệ Quốc Công từ bỏ hy vọng.

Ông trầm mặt: "Được rồi, nếu không muốn đọc sách thì thôi vậy."

Lục Chiêu thoạt đầu vẻ mặt vui mừng, kế đó bỗng nhận ra điều gì không đúng, liền vội vàng thu lại phần hân hoan kia.

Hắn ta run run rẩy rẩy hỏi: "Phụ thân?"

Chẳng lẽ, phụ thân muốn trục xuất hắn ta ra khỏi gia môn đó chứ!?

Vệ Quốc Công lạnh mặt: "Mấy năm nay mặc con ở lại Kinh Thành, con xem con thành cái dạng gì rồi!"

"Cũng trách ta ít hồi Kinh, quản giáo con không chu toàn."

Trong ánh mắt chột dạ của Lục Chiêu, Vệ Quốc Công tuyên bố quyết định của mình: "Vừa rồi ta đã tấu trình với Bệ hạ, lần này sẽ dẫn con cùng rời Kinh!"

Lục Chiêu:!?

Hắn ta ngây ra như phỗng nhìn Vệ Quốc Công.

Không... không cần đâu mà!?

Thế nhưng còn chưa kịp mở miệng cầu xin, Vệ Quốc Công đã cười lạnh một tiếng: "Ba ngày sau liền xuất phát. Nếu là ta, thì nên mau chóng thu dọn hành lý, miễn cho đến lúc đó ngay cả chăn đệm cũng không có mà dùng!"

Nói xong, ông cũng mặc kệ tiểu nhi tử có phản ứng gì, lập tức sải bước đi thẳng về phía thư phòng.

Lục Chiêu ngây người ra thật lâu, sau đó phát ra một tiếng k** r*n thê lương.

......

Ảnh vệ hành sự quả nhiên tốc độ nhanh chóng, đáng để tín nhiệm. Chẳng bao lâu, một phong mật tin về chân tướng sự kiện Hoắc Yếm rơi xuống nước đã được đưa tới trước án thư của Thẩm Miên.

Bên trong còn kèm theo kết quả điều tra thân thế hai đứa nhỏ của Trường Ninh hHầu 15 năm trước.

Thẩm Miên xem xong toàn bộ tin tức, trên mặt hiện ra biểu tình khó mà nói rõ thành lời.

09 ghé vào bàn, tạm ngừng bộ phim vừa rồi đang chiếu cho bọn họ xem.

—— Đây là vị ký chủ duy nhất mạnh mẽ khen ngợi công năng của nó.

Quả cầu lông nhỏ bay đến đậu trên vai Thẩm Miên, ghé mắt nhìn mật tin trong tay y.

Xem xong, quả cầu đen tuyền cũng lặng lẽ trầm mặc.

Ảnh vệ quỳ gối dưới bậc, lặng im chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Hoàng Đế.

Thẩm Miên day day mi tâm: "Các ngươi đem người kia cứu về, đưa đến Khúc phủ."

"Chuyện nhà của hai nhà bọn họ, cũng nên để người Khúc gia biết."

Ảnh vệ lĩnh mệnh, không một lời lui xuống.

Thẩm Miên đặt hệ thống xuống dưới, nhẹ nhàng x** n*n hai cái, rồi tiếp tục xem nốt nửa bộ phim còn lại.

Trên bàn y đặt một đĩa bánh kem nhiều màu được cắt thành từng miếng nhỏ, Thẩm Miên thỉnh thoảng bốc một miếng, đưa vào miệng.

Thụ chính đúng là chịu thương chịu khó.

"Xem ra qua hai ngày nữa, hẳn là có trò hay để xem."

Thẩm Miên nuốt bánh kem, ý vị thâm trường nói với hệ thống.

Ba ngày sau, khi lâm triều.

Tiền công công vừa mới chuẩn bị tuyên đọc lệnh "không có việc gì, bãi triều", thì thượng tướng quân của Hữu Giám Môn Vệ, huynh trưởng của Khúc phu nhân, Khúc Lê, bỗng nhiên tiến lên quỳ xuống.

Ông dập đầu hành lễ, lớn tiếng cáo trạng Trường Ninh Hầu cùng thiếp thất Diệp Uyển, nói rằng 15 năm trước hai người kia đã âm thầm tráo đổi hài tử của muội muội với hài tử của Diệp Uyển, đưa thứ xuất thay vào vị trí đích xuất. Về sau vì sợ việc xấu bị bại lộ, lại hạ độc thủ, hại chết trưởng tử của chính thất.

"Thần còn thỉnh Bệ hạ vì Khúc gia chúng thần làm chủ, trả lại công đạo cho muội muội của thần!"

Bình Luận (0)
Comment