Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 37

Sau khi ra khỏi cung, Thẩm Miên ngồi xe ngựa đi thẳng tới Ngọc Tân Viên ở thành Bắc, rồi dừng lại trước tiểu viện mà y đã ban cho Tống Thanh Ninh.

Vừa bước vào cửa, y liền thấy Tống Thanh Ninh đang bận rộn ở tiền viện chăm sóc cây thanh long.

—— Loại thanh long này vốn là bị Thẩm Miên chê bai vì khuyến mãi, sau đó Tống Thanh Ninh cắt ra nếm thử, không ngờ lại ngọt ngoài ý muốn. Thế là cậu ta dứt khoát chọn hạt đem ra, sau khi ươm mầm liền trồng luôn vào trong viện.

Nhờ có linh tuyền tưới tắm, thanh long lớn rất nhanh.

Chỉ là vẫn mãi không chịu nở hoa kết trái, trông như một đám cây xanh trầm mặc an tĩnh.

Nghe thấy tiếng động, Tống Thanh Ninh bước ra, vừa khéo trông thấy Thẩm Miên đang chăm chú quan sát mấy cây thanh long, bèn cảm khái: "Mới có mấy ngày không gặp, tam a ca nhà ta lại lớn thêm rồi."

Thẩm Miên: "......"

Y cảm thấy mình bị công kích tinh thần nhẹ.

Tống Thanh Ninh vội bước đến trước mấy gốc thanh long, từng cây từng cây v**t v*, miệng không ngừng cổ vũ: "Đều là những đứa bé ngoan, các ngươi sẽ sớm ra hoa kết trái, đúng không nào?"

Thẩm Miên chớp mắt một cái, câm nín: "Ngươi đang làm cái gì đấy?"

Thật sự là trồng trọt đến mức điên rồi sao!?

Tống Thanh Ninh nghiêm mặt đứng thẳng dậy: "Thực vật cũng hiểu tiếng người, ta nghe nói, nếu mỗi ngày khen ngợi bọn chúng, chúng sẽ sinh trưởng tốt hơn. Đồng hương à, ngài đừng suốt ngày nói chúng không kết trái, lỡ đâu chúng nghe thấy không vui mà thật sự không kết nữa thì biết làm sao?"

Thẩm Miên: ?

Y chỉ vào một mảnh đất nhỏ bên cạnh: "Vậy mấy cây dược thảo của Hoắc Yếm lớn nhanh thế kia, là vì mỗi ngày hắn đều nói chuyện với chúng sao?"

Tống Thanh Ninh đáp không chút do dự: "Ừm... Nhưng ta cảm thấy chúng ta vẫn nên phân tích tùy theo tình huống cụ thể."

"Cũng có thể là vì bên hắn ánh nắng tốt hơn bên ta."

Thẩm Miên: Rõ ràng đất chỗ ngươi mới là tốt hơn, đúng là sinh viên giỏi tự lừa mình dối người!

Y vòng qua mấy gốc "tam a ca", lập tức đi vào trong: "Đồ chuẩn bị xong rồi chưa?"

Tống Thanh Ninh gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi!"

Trên mặt cậu ta mang theo ba phần đau lòng, bảy phần hiếu kỳ, tiến lại gần bên cạnh Thẩm Miên: "Đồng hương à, nhiều đồ như vậy, là chuẩn bị cho ai thế?"

"Bày ra long trọng thế kia, chẳng lẽ ngài định thổ lộ tình cảm?"

Tống Thanh Ninh dừng lại một chút, nghiêng đầu nói nhỏ: "Không lẽ là... cầu hôn?"

Thẩm Miên bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt tràn đầy kinh hoảng nhìn Tống Thanh Ninh đang cười đến có phần đáng khinh: "Ngươi đang nói cái gì vậy!"

"Đây là chuẩn bị để mừng sinh nhật cho Lục Chương, là để cảm tạ, ngươi hiểu không?"

"Chúng ta chỉ là đồng sự đơn thuần, quan hệ bằng hữu, ngươi làm sao lại có cái tư tưởng đen tối như thế!"

Thấy dáng vẻ đầy chính khí ấy của Thẩm Miên, Tống Thanh Ninh lập tức giơ tay đầu hàng: "Được được được, đơn thuần, đơn thuần, ta sai rồi."

Thẩm Miên vừa xoay người đi, ánh mắt Tống Thanh Ninh liền xoay chuyển một vòng.

Lục Chương cũng thật sự cảm thấy hắn và đồng hương chỉ là đồng nghiệp đơn thuần thôi sao?

Đừng tưởng sinh viên không nhìn ra, lần trước ăn lẩu cùng nhau, mỗi lần cậu ta nói chuyện với Thẩm Miên, người kia đều phải liếc mắt nhìn cậu ta một cái!

Tống Thanh Ninh nhìn vẻ mặt nghiêm nghị chính trực của Thẩm Miên, khóe miệng khẽ cong lên.

Hắc hắc.

Có dự cảm sau này sẽ có trò hay để xem rồi.

Thẩm Miên một đường đi tới mảnh đất trống ở hậu viện, thấy đồ đạc được bày biện chỉnh tề:

Có đủ loại nguyên liệu nấu ăn ở Đại Cảnh không có, đều là thời gian gần đây bọn họ vơ vét được, lớn nhỏ đủ kiểu, còn có đèn lồng các loại hình dáng khác nhau, thậm chí có cả mấy món trang trí có thể treo lên cây.

Cách đó không xa còn có một đống pháo hoa.

"Thứ chơi vui này đúng là khó mua!"

Tống Thanh Ninh chỉ vào chỗ ấy, thấp giọng lẩm bẩm.

Trong thương thành nơi bọn họ thường mua đồ, cơ bản chỉ bán những thứ liên quan đến nông lâm ngư nghiệp hoặc thực phẩm, còn lại dù có thì cũng ít đến đáng thương, tuyệt đối không thể xuất hiện loại hàng hóa vượt khỏi trình độ kỹ thuật của thời đại này.

Mấy cây pháo hoa kia, là do cậu ta dùng toàn bộ năm lượt rút thăm trúng thưởng mới gom được, lần nào cũng hứa nguyện một thứ giống nhau, mãi mới có thể rút ra được đống này.

Tống Thanh Ninh nhìn thành quả bày biện, ánh mắt phát sáng, pháo hoa trong thương thành không giống đồ Đại Cảnh hiện có, đẹp đến siêu cấp!

Thẩm Miên vỗ vỗ vai cậu ta: "Cảm tạ, đợi lần tới có đợt tiến cống sủng vật mới mẻ đưa lên, ngươi được chọn trước."

Tống Thanh Ninh lập tức quăng luôn mấy tấm phiếu rút thăm trúng thưởng ra sau đầu: "Thật vậy sao, nghĩa phụ!?"

Thẩm Miên đáp: "Thật. Qua đợt này sẽ có người giúp ngươi trồng trọt, ta còn định để ngươi mở một tửu lâu ở Kinh Thành. Tiền vốn ta lo, ngươi phụ trách tay nghề và hương vị truyền thống."

Trà lâu lúc trước bị phong tỏa kia cũng không tồi, vị trí đẹp, ba tầng lầu lại thêm một tầng hầm ngầm, cực kỳ thích hợp để mở một cửa hàng kiếm lời về sau.

Tiệm cầm đồ từng cấu kết với trà lâu cũng bị đóng cửa, Thẩm Miên đang tính sang năm thời tiết ấm áp thì khai trương thêm một cửa hàng nước ngọt.

Tống Thanh Ninh: Cha!

Cậu ta lập tức ân cần chạy quanh khắp mảnh đất của Thẩm Miên, đi xem từng món chuẩn bị một lượt.

Thẩm Miên nhìn xong thì đếm đếm số lượng, khẽ gật đầu.

Đồ đạc đại khái đã đầy đủ.

Lục Chương thường xuyên vào cung, nếu chuẩn bị ở trong cung thì rất dễ bị phát hiện trước, bởi vậy y mới chạy sang chỗ Tống Thanh Ninh để chuẩn bị.

Y ngồi xổm trước đống pháo hoa, quay đầu nói với Tống Thanh Ninh: "Ta vừa hỏi quản gia phủ Vệ Quốc Công, hắn nói Lục Chương trước nay không có thói quen mừng sinh nhật. Ta đã nói trước với hắn rồi, sáng mai ta sẽ bảo Lục Chương ra ngoài, sau đó chúng ta mang theo đồ đến phủ Vệ Quốc Công."

Tống Thanh Ninh hăng hái gật đầu: "Không thành vấn đề!"

Thẩm Miên thấy mọi chuyện đã đâu vào đấy, liền đứng dậy chuẩn bị hồi cung.

Chưa ra đến cửa, y đã đụng phải Thẩm Giác đang từ ngoài đi vào.

Thiếu niên thấy y, thoáng ngây ra một chút, sau đó ngoan ngoãn hành lễ: "Hoàng huynh."

Thẩm Miên nhìn đệ đệ dường như đã thành thật hơn đôi chút, khẽ gật đầu "Ừ" một tiếng.

Thẩm Giác bước đến trước mặt y, muốn nói rồi lại thôi suốt một lúc, đến khi Thẩm Miên bắt đầu lộ ra chút mất kiên nhẫn, hắn mới cúi đầu, nhìn hòn đá nhỏ dưới mũi giày mình mà nghiền tới nghiền lui, giọng nhỏ nhẹ vang lên: "Hoàng huynh ——"

"Kỳ săn thu năm sau, cũng sẽ giống năm nay sao?"

Lục Chiêu hiện đang trấn thủ biên quan, dù cho hiện tại không có chiến sự, các tướng lãnh nơi ấy cũng chỉ vào Kinh một lần vào khoảng tháng Giêng. Kỳ săn thu sang năm, Lục Chiêu phần lớn là sẽ không tham dự.

Nói cách khác... sang năm, có lẽ hắn sẽ có cơ hội...

Thẩm Miên nhìn ánh mắt chờ mong của hắn, cố tình ra vẻ không hiểu: "Giống cái gì?"

Thẩm Giác nghẹn lời một chút, nhỏ giọng đáp: "Là... người đứng đầu sang năm, cũng sẽ đáp ứng hắn một nguyện vọng, có đúng không?"

Vừa nhắc đến việc ấy, trong đầu Thẩm Miên liền không tự chủ được hiện lên hình ảnh Lục Chiêu đỏ mặt quỳ dưới chân y.

Ký ức khó quên chết tiệt kia lại đột nhiên đánh úp tới.

Thẩm Miên ho nhẹ: "Chuyện đó... để sau hẵng nói."

Thẩm Giác rõ ràng có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhường đường.

Thẩm Miên đi được hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại: "Sao thế, ngươi cũng muốn trẫm đáp ứng chuyện gì à?"

Ánh mắt Thẩm Giác khẽ lóe, thấy bên kia có người đang đi tới, hình như là muốn tới xem thảo dược trong viện của Hoắc Yếm, lập tức nuốt lại lời định nói.

"Không, không có gì."

Thẩm Giác hàm hồ đáp: "Không phải chuyện gì to tát."

Nói xong liền chắp tay từ biệt, quay người bước nhanh đến phía Hoắc Yếm.

"Bổn vương tới xem ngươi trồng dược liệu thế nào rồi."

Thẩm Miên nghe thấy giọng Bình Vương có chút cứng ngắc nói với Hoắc Yếm: "Sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa lớn nổi?"

"Đồng hương, ta nói ngài nghe, hắn ngày nào cũng tới đó."

Tống Thanh Ninh ghé sát tai Thẩm Miên, ánh mắt lóe sáng như con chồn đang hóng chuyện: "Hai người kia, tuyệt đối là có chuyện gì đó!"

Thẩm Miên cũng bị tần suất thường xuyên viếng thăm của Bình Vương làm cho giật mình đôi chút.

Tuy trong lòng cũng thấy hai người bọn họ thật chẳng hợp nhau, nhưng y vẫn bình tĩnh nói: "Cũng chưa chắc, mấy ngày nay chẳng phải cũng ngày nào ta cũng đến đây sao?"

Tống Thanh Ninh đột nhiên trừng lớn hai mắt: "Sao có thể giống được!"

"Chúng ta là quan hệ phụ tử thuần khiết!"

Thẩm Miên: ......

Y im lặng xoay người bước ra cửa, lên xe ngựa, trở cung.

....

Xe ngựa vừa mới tiến vào cửa cung, Thẩm Nhất đã theo sát đến bẩm báo, nói mọi chuyện đều đã xử lý thỏa đáng.

"À?"

Thẩm Miên nhìn vị thủ lĩnh ảnh vệ đang đeo khăn đen che mặt, khẽ gật đầu: "Không tệ, mua được bao nhiêu?"

Giọng Thẩm Nhất vẫn trầm ổn: "Hồi Bệ hạ, tổng cộng ba rương."

Thẩm Miên: ???

Không phải chứ... Thẩm Nhất ngươi...

Thẩm Miên nhắm mắt lại, xua tay: "Đem mấy thứ đó đưa đến tẩm điện cho trẫm. Đã nhiều ngày ngươi vất vả, hôm nay không cần thay phiên trực nữa, đi nghỉ ngơi đi."

Thẩm Nhất cúi người hành lễ: "Tạ Bệ hạ."

Thẩm Miên nhìn bóng lưng hắn ta khuất dần, thật sâu thở dài một hơi.

Ba rương...

Nói thế nào đi nữa, ba rương... cũng có hơi nhiều quá rồi đấy?!

Tặng bằng hữu một hai quyển thoại bản khiến người ta cảm thấy hứng thú thì còn chấp nhận được, nhưng mà nếu đem tặng tận ba rương... nhìn kiểu gì cũng thấy không được bình thường lắm đi?

Đối với thân thể cũng không quá tốt.

....

"Bệ hạ trở về rồi?"

Lục Chương vừa mới cất xong bản tấu chương cuối cùng, liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bên ngoài điện.

Hắn tận lực điều chỉnh thần sắc và ngữ khí, không để lộ chút khác thường nào: "Tấu chương đều đã xử lý xong, Bệ hạ muốn dùng bữa bây giờ không?"

Thẩm Miên lại một lần nữa bị năng lực làm việc của hắn chấn động.

Y lên tiếng: "Đã xử lý xong rồi? Vất vả cho ngươi."

"Cùng đi dùng bữa đi, hình như hôm nay Ngự Thiện Phòng có món mới."

Lúc dùng bữa, Thẩm Miên rõ ràng mang vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Lục Chương đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy đối diện người kia mở miệng: "Lục ái khanh, ngày mai ngươi có thể giúp trẫm ra ngoài làm một việc không?"

Vừa nghe thấy xưng hô ấy, tay đang cầm đũa của Lục Chương khẽ khựng lại.

Ở chung đã lâu, Thẩm Miên đã quen gọi hắn là "Lục Chương", chỉ khi nào có chuyện khiến y cảm thấy khẩn trương hoặc không tiện mở lời, xưng hô ấy mới lại biến trở về "Lục ái khanh".

Thẩm Miên cúi đầu, dùng đũa đảo nhẹ cơm trong bát: "Trẫm tính mở một tửu lâu. Nhưng không quá chắc chắn nên bố trí ra sao. Trong thành có hai tửu lâu làm ăn khá tốt, ngày mai ngươi có thể đi xem giúp trẫm một chút không?"

Lục Chương ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn y.

—— Nói dối.

Nếu thật sự là muốn khảo sát tửu lâu, Tiểu Hoàng Đế tất nhiên sẽ hứng thú bừng bừng mà đích thân cùng hắn đi xem.

Rất rõ ràng, Thẩm Miên chỉ là đang tìm một cái cớ để tách hắn ra mà thôi.

Lục Chương thu lại ánh mắt, đem lời nghi vấn vừa lên đến miệng nuốt trở vào, ôn hòa nói: "Vâng, vậy sáng mai thần sẽ trực tiếp đến đó."

Thẩm Miên gật đầu, gắp một miếng cá cho hắn: "Vất vả cho Lục ái khanh."

Lục Chương kẹp lấy miếng cá bỏ vào miệng.

Vị ngọt nhè nhẹ của cá lan trong miệng, vậy mà lại khiến hắn cảm thấy một tia cay đắng chẳng rõ vì đâu.

.....

Sau bữa tối, Lục Chương hồi phủ Vệ Quốc Công, còn Thẩm Miên thì quay về tẩm điện.

Vừa bước vào cửa, y liền thấy ba cái rương lớn đặt chính giữa mặt đất.

Thẩm Miên đã cho tất cả lui xuống, sau đó từng cái một mở rương ra.

Không thể không nói, Thẩm Nhất quả thật là cấp dưới làm việc chu toàn.

Bên trong rương, những quyển sách được sắp xếp chỉnh tề, còn phảng phất hương mực nhàn nhạt. Thẩm Miên lật xem qua một lượt, phát hiện Thẩm Nhất thế mà còn giúp y phân loại sẵn.

09 từ phía sau y thò ra.

—— Kể từ lần suýt nữa hại chết ký chủ, Thẩm Miên đã cấm nó tùy tiện bò lên vai mình.

【Oa...】

Hệ thống tròn mắt nhìn, kinh hô khe khẽ: 【Nhiều thoại bản quá đi mất!】

Không đúng, thế này cũng quá nhiều rồi! Nếu đều đưa cho Lục Chương, thì phải xem đến năm nào tháng nào mới xong?

09 dè dặt hỏi: 【Ký chủ... ngài không phải định đưa hết ba rương này cho Lục Chương đấy chứ?】

"Đương nhiên là không rồi!"

Thẩm Miên vỗ nhẹ vào nó một cái: "Nghĩ gì vậy, sao có thể đưa cả ba rương thoại bản chứ."

Chưa nói đến chuyện khác, nếu Lục ái khanh vì mải mê đọc thoại bản mà giảm hiệu suất công tác thì biết làm sao cho phải!?

Nhưng mà, nhiều thư như vậy, rốt cuộc nên đưa những cái nào, y vẫn cần chọn lựa kỹ càng một chút.

Thẩm Miên lấy ra một chồng thoại bản, đặt lên bàn bên cạnh, sau đó thả người ngã oặt xuống sập, tùy tay cầm lấy một quyển, bắt đầu đọc thử.

— Không phải y muốn xem, chỉ là vì muốn chắc chắn rằng, những gì tặng cho Lục ái khanh đều là tác phẩm nghệ thuật chất lượng cao.

Xem được một lát, đôi mắt Thẩm Miên dần trừng lớn.

Y đột nhiên "bịch" một tiếng khép lại quyển thoại bản bìa cứng hoa lệ trong tay, hít mạnh một ngụm khí lạnh.

Cái này... Thẩm Nhất sao lại mua cả loại này...

Bình Luận (0)
Comment