Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 39

Nghe thấy Lục Chương gọi mình, Thẩm Miên "Hả?" một tiếng, kế đó lui nửa bước về sau, cả người đều rút lại.

Tay phải y vẫn còn giữ cái lá khô vừa nhặt từ trên vai Lục Chương xuống, hơi nghiêng đầu, ánh mắt mang theo nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

Hơi thở ấm áp chợt rút đi, Lục Chương chỉ cảm thấy trái tim mình cũng hơi hơi cứng lại.

Hắn chậm rãi thở ra một hơi, cưỡng ép đè xuống cỗ mất mát trong lòng, lắc đầu nói: "Không có gì."

Thanh niên buông tay phải xuống một cách tự nhiên, phảng phất như chút xúc động lúc nãy chỉ là ảo ảnh thoảng qua.

Hắn cụp mắt, nhìn chằm chằm cái lá khô trong tay Thẩm Miên, giọng nhẹ nhàng: "Thần trước nay không để ý sinh thần... Không nghĩ tới Bệ hạ sẽ chuẩn bị những thứ này, đa tạ Bệ hạ."

Thẩm Miên tiện tay ném cái lá khô kia tới cạnh cửa, liên tục xua tay nói: "Hầy, khách khí cái gì, về sau năm nào cũng giúp ngươi mừng sinh thần!"

Y bỗng nhớ tới gì đó, lại hỏi một câu: "Đúng rồi, ngươi ở Kinh Thành, hoặc là ở biên quan, có bằng hữu nào không?"

"Nếu có người quen, sang năm gọi cả lên, người đông mới náo nhiệt!"

Lục Chương nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ hơi hoang mang.

Thẩm Miên quay đầu thấy hắn như vậy cũng sửng sốt: "Hả?"

Làm sao vậy, sao lại đột nhiên trầm mặc.

Lục Chương thấp giọng nói: "Thần...... cũng không có bằng hữu nào có thể mời đến cùng mừng sinh thần."

Trước kia hắn vẫn luôn hành sự cẩn trọng, thỉnh thoảng hồi Kinh cũng không thân thiết kết giao với nhà nào, dù sao Vệ Quốc Công tay nắm binh quyền, vốn đã dễ khiến Hoàng Đế kiêng dè. Nếu nhà hắn lại thân thiết với người khác, khó tránh khỏi bị gán cho danh xưng kết bè kết cánh.

Mà ở biên quan, phần lớn thời gian của Lục Chương đều là huấn luyện và đọc sách, thỉnh thoảng thông qua người trong phủ truyền tin để cân nhắc tình thế triều đình, hoặc chuẩn bị bài vở cho đệ đệ.

Còn về chuyện kết giao bằng hữu ——

Nơi đó, thật sự quá dễ mất đi bằng hữu. Hôm nay là tri kỷ, ngày mai có khi đã hóa thành vết máu nơi chiến trường. Trải qua vài lần như vậy, Lục Chương liền học được không nên kết giao sâu với đồng liêu.

Hắn cảm thấy, thà rằng chưa từng có được, còn hơn là có rồi lại mất đi.

Thẩm Miên nghe đến đây, sắc mặt thoáng cái lộ ra vẻ chột dạ như vừa lỡ tay chạm đến chỗ đau của người khác.

Xong rồi, chẳng lẽ Lục Chương thật sự không có bằng hữu, giờ lại bị y khơi ra chuyện thương tâm!?

Chết tiệt cái miệng này, ai bảo ngươi nói nhiều!

Giờ phút này y hận không thể trực tiếp quay về nửa phút trước, đem hai câu nói kia rút lại.

Lục Chương thấy vẻ mặt của Thẩm Miên, ánh mắt nhu hòa: "Không cần mời bằng hữu, thần có thể cùng Bệ hạ mừng sinh thần, đã thấy vui mừng lắm rồi."

Cho dù không có bằng hữu, trong lòng hắn cũng đã đủ ấm áp.

Lục Chương cảm thấy, khi còn ở biên quan, lần đầu tiên nhìn thấy con mèo kia giương nanh múa vuốt, giống như nhảy vọt vào ngực hắn, vung móng vuốt, đem lòng hắn cào cho rối tung rối mù.

Sau đó còn vẫy đuôi bỏ đi, đắc ý dào dạt.

Thẩm Miên đối diện với ánh mắt hắn, một luồng khí nóng chậm rãi bốc lên từ vành tai.

Sao lại thế này, Lục ái khanh sao có thể nói mấy câu khiến Bệ hạ cũng ngượng ngùng như thế?

"Ai?"

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một bóng người từ chính sảnh xông ra, lớn tiếng la ầm lên: "Hai người còn ngây ngốc ở đây làm gì đó!"

Tống Thanh Ninh ôm chén mì, vẻ mặt lo lắng vô cùng mà ra đón hai người: "Nhanh lên mà vào đi! Mau mau lên, sợi mì này đều sắp nở hết cả rồi!"

Nước cốt hầm đến bốn, năm canh giờ, sắp bị sợi mì hút khô cả rồi.

Vẻ mặt Tống Thanh Ninh đầy đau lòng, nhìn dáng vẻ Lục Chương nếu còn chần chừ, cậu ta hận không thể trực tiếp bẻ miệng hắn ra, đem cả chén mì trong tay đổ vào.

Luồng khí nóng của Thẩm Miên vừa dâng lên chưa kịp tụ lại, trong nháy mắt liền bị đánh tan tành.

Y hào hứng đi vào trong sảnh, vừa đi vừa vẫy tay gọi Lục Chương: "Ngươi mau ăn mì trường thọ đi, lát nữa sẽ dọn món lên!"

Không khí vốn có chút không thích hợp, thoáng chốc đã khôi phục bình thường.

Lục Chương từ lúc trông thấy Tống Thanh Ninh, khóe miệng đã hơi run rẩy.

Hắn lập tức liền hiểu ra, mấy ngày nay Thẩm Miên tại sao cứ luôn chạy đến thành Bắc tìm Tống Thanh Ninh.

Lý trí mà nói, hắn nên cảm tạ Tống Thanh Ninh đã cùng Bệ hạ chuẩn bị cho hắn một buổi sinh thần.

Nhưng về mặt tình cảm, Lục Chương thật sự không cách nào nói lời cảm ơn nổi.

Đứng phía sau, sắc mặt Tiền công công vốn đã hơi đen, giờ nhìn thấy vẻ mặt Lục Chương, liền cảm thấy trong lòng thoải mái hẳn lên.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy, tiểu sai vặt của phủ Hoắc gia sao lại thuận mắt đến thế!

Xem ra, hạnh phúc trên đời đều là do so sánh mà ra cả.

Tiền công công khẽ hất phất trần một vòng duyên dáng, ngoài cười nhưng trong không cười, hơi khom người nói với Lục Chương: "Lục đại nhân, mời vào?"

Lục Chương mang theo vài phần bất đắc dĩ mà bước vào chính sảnh.

Thẩm Miên lúc này đã đứng bên bàn, trước mặt là chén mì trường thọ vừa được đặt xuống lần nữa.

Miệng chén không lớn, lượng mì bên trong vừa đủ cho người trưởng thành ăn hết trong một ngụm.

"Đừng cắn đứt đó!"

Thẩm Miên cầm lấy chén mì đưa cho Lục Chương, sợ hắn không biết cách ăn mì trường thọ nên nhắc trước: "Một ngụm ăn hết!"

Tống Thanh Ninh cũng chạy tới xem náo nhiệt, lớn tiếng nhắc nhở: "Đừng quên canh đó! Cả nồi canh hầm suốt mấy canh giờ!"

Lục Chương nâng chén lên, dưới ánh mắt sáng rực của mọi người, gắp lấy sợi mì.

Mì trường thọ vốn là thứ khiến người cảm động, nhưng giờ phút này lại khiến hắn cảm thấy áp lực tăng vọt.

Chờ hắn ăn xong mì, Thẩm Miên liền vội vã sai người truyền thiện.

Lục Chương quét mắt nhìn quanh, chẳng mấy chốc trên bàn đã bày đầy các món ăn muôn hình muôn sắc, không ít món hắn chưa từng gặp qua.

Cũng không biết Bệ hạ đã chuẩn bị những thứ này mất bao nhiêu thời gian.

"Vẫn là thấy thiếu người một chút..."

Tống Thanh Ninh ngồi phía bên kia Thẩm Miên, đưa đũa gắp một con tôm, nhỏ giọng lầm bầm: "Lần sau gọi thêm người chút, càng náo nhiệt!"

Vốn dĩ cậu ta còn tính rủ cả Hoắc Yếm đến, nhưng Hoắc Yếm lại nói mình không quen mấy trường hợp như thế này.

Có điều, cậu ấy cũng chuẩn bị một phần hạ lễ, nhờ Tống Thanh Ninh mang đến thay cho Lục Chương.

Lục Chương: ......

Không, hắn cảm thấy... không cần phải gọi thêm người nữa.

Bất kể là chính sảnh hay trong lòng, đều đã đủ náo nhiệt.

Chi bằng nói —— hiện tại người đã có chút nhiều rồi.

Trà Sữa ngồi xổm dưới chân Lục Chương, chờ mãi vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì, liền đứng phắt dậy, thân báo trưởng thành vươn dài ra, giơ móng vuốt định vỗ lên bả vai Lục Chương.

Hắc, uy báo đó!

Lục Chương gắp hai con tôm, nhanh nhẹn bóc sạch vỏ, đặt vào đĩa nhỏ trước mặt Thẩm Miên.

Đợi đến khi Thẩm Miên ăn xong tỏ vẻ không cần nữa, hắn mới gắp thêm một con khác, lột vỏ xong rồi đưa cho Trà Sữa.

Trà Sữa khò khè một tiếng, một ngụm nuốt sạch con tôm, rồi lại ngồi ở bên chân Lục Chương, tiếp tục chờ.

Tống Thanh Ninh bên kia ôm chén, đợi mãi cũng không thấy Lục Chương đưa cho mình con tôm nào, trên mặt hiện ra dấu hỏi:?

Tiệc sinh thần hôm nay cậu ta cũng dốc hết sức giúp một tay mà, vì sao lại có cảm giác bị mọi người xa lánh?

Không đợi Lục Chương tiếp tục đút cho Trà Sữa, nó đã chậm rì rì bước đến bên cạnh Tống Thanh Ninh.

Nó vươn móng vuốt nhọn, cọ cọ chiếc mũi ướt lên, nhẹ nhàng móc lấy vạt áo của Tống Thanh Ninh.

Chậc, con người, ngươi mù à, không thấy có báo tuyết ở đây sao?

Sinh viên vừa thấy bộ lông mềm mại kia, lập tức cảm thấy tâm tình mình được chữa lành.

Cậu ta lập tức gắp một khối thịt thỏ lớn đưa cho Trà Sữa.

Thế nhưng, khi vươn tay định sờ sờ lớp lông mịn của nó, Trà Sữa chỉ l**m l**m miệng, linh hoạt né tránh bàn tay kia, rồi quay người đi cọ vào chân Thẩm Miên.

Tống Thanh Ninh:......

Cậu ta thật sự muốn phát điên!

.....

Dùng bữa xong, Thẩm Miên vươn vai một cái, sau khi từ biệt cùng Tống Thanh Ninh và Lục Chương, liền hồi cung.

Tiễn hai người rời đi, Lục Chương một mình đi dạo một vòng khắp trong phủ.

Không rõ Bệ hạ đã phải tìm bao lâu, mới gom được nhiều đèn đến thế.

Ngón tay trỏ của Lục Chương khẽ lướt qua chiếc đèn cung đình treo trước cửa phủ, khóe môi không tự giác cong lên một chút.

Chờ đi đến chính sảnh, bước chân hắn bỗng nhiên khựng lại.

Ngay sau đó, Lục Chương khom người xuống, từ mặt đất phía trước tiền sảnh nhặt lên một cái lá khô.

Hắn nhẹ nhàng cầm lấy cuống lá, chăm chú ngắm nghía trong chốc lát, sau đó rất cẩn thận lấy ra một chiếc khăn tay, tỉ mỉ gói lại cái lá ấy.

Thanh niên cứ đứng yên tại chỗ như vậy hồi lâu, mãi đến khi quản gia đến nhắc canh giờ đã muộn, hắn mới chậm rãi quay về viện của mình.

Vừa bước vào chính phòng, Lục Chương liền thấy trong phòng được bày biện ngăn nắp các lễ vật mừng sinh thần.

Cách đó không xa, nơi dễ thấy nhất trên mặt bàn là một tờ giấy viết thư được đặt ngay ngắn.

Lục Chương cầm tờ giấy lên, mở ra, đập vào mắt là nét chữ quen thuộc của Thẩm Miên.

"Trên bàn là lễ vật Tống Thanh Ninh, Hoắc Yếm và các vị trong phủ Quốc Công chuẩn bị cho ngươi. Cái rương dưới đất kia, toàn bộ đều là của ta."

"Không biết ngươi thích cái gì, cứ tùy ý chọn lấy một chút."

"Ngoài ra, Bệ hạ còn có thể ban cho thọ tinh một điều nguyện vọng! Có nguyện vọng gì cứ việc nói cho Bệ hạ."

"Chú ý: Điều này có hiệu lực lâu dài, ngươi có thể nghĩ kỹ rồi hẵng nói."

Cuối thư, Thẩm Miên vẽ thêm một con mèo hoa ngẩng đầu ưỡn ngực, chân trước nâng lên, đuôi dựng thẳng tắp, dáng vẻ kiêu ngạo đầy mình.

Lục Chương đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên đôi tai nhọn nhọn của con mèo trong tranh, không nhịn được bật cười khẽ.

Thật là...

Đáng yêu đến có chút quá mức.

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay mở chiếc rương dưới đất ra trước.

Chiếc rương Thẩm Miên đưa tới lớn đến mức kinh người, bên trong dường như đựng rất nhiều đồ vật.

Khi hắn mở ra mới phát hiện, bên trong không phải lễ vật rải rác, mà là từng tầng hộp lồng hộp.

Những chiếc hộp gỗ tử đàn được chế tác tinh xảo, cái lớn cái nhỏ, từng cái từng cái xếp chồng lên nhau một cách ngăn nắp.

Lục Chương mở một chiếc hộp, phát hiện bên trong là một bộ phấn cửu liên hoàn bằng bạc ròng, khắc hoa vân dơi tinh xảo.

Hắn lại mở chiếc hộp lớn hơn đặt bên dưới.

Bên trong là một con linh lộc được tạc từ một khối ngọc thạch nguyên vẹn, sừng hươu cao vút, miệng ngậm linh chi, đến cả lớp lông tơ trên thân lộc cũng được khắc ra tinh tế không sót mảy may.

Lục Chương từng cái từng cái mở hộp ra, cho đến chiếc hộp cuối cùng.

Hắn đếm sơ qua, phát hiện bản thân đã mở tới mười một chiếc hộp.

—— Mẫu thân Lục Chương qua đời năm hắn 9 tuổi, đến nay vừa tròn 12 năm.

Lục Chương chỉ cảm thấy nơi đáy lòng như có dòng nước mềm mại chậm rãi dâng lên.

Chiếc hộp cuối cùng được bao bọc vô cùng kỹ lưỡng, nằm ở tầng đáy sâu nhất. Khi cầm lên, hắn cảm thấy có chút nặng tay.

Trong lòng đột nhiên sinh ra chút tò mò, khóe môi ẩn hiện một nụ cười khó phát hiện, hắn chậm rãi tháo lớp vải lụa bọc hộp ra.

Vượt ngoài dự liệu của Lục Chương, bên trong thế nhưng là vài quyển sách.

Hắn đặt hộp sang bên cạnh, tiện tay rút một quyển mở ra xem.

Nhưng ngay khoảnh khắc mở sách ra, nụ cười trên mặt Lục Chương lập tức cứng đờ.

.....

Cùng lúc đó, sau khi hồi cung, Thẩm Miên trước tiên ngâm nước ấm tắm rửa, thay y phục xong xuôi mới bước vào nội thất, ngồi xuống bên bàn.

Trên bàn bày sẵn mấy quyển thoại bản dùng để giết thời gian lúc nhàm chán.

—— Những thoại bản này là Thẩm Nhất mua về, phẩm chất không đồng đều, có quyển quá mức kích bạo, thật sự không thích hợp để làm lễ vật mừng sinh thần.

Y lại không phải b**n th**, sao có thể đem loại sách đó ra làm quà cho người ta được!

Vừa nhìn thấy là hiểu, Thẩm Nhất căn bản không hiểu sâu lời y dặn "đừng thấp tục" là có ý gì, còn đưa mấy quyển mà phải mosaic trực tiếp mới nhìn nổi.

Thẩm Miên dành ra nửa đêm, tỉ mỉ chọn lọc trong đống đó vài quyển chế tác tinh mỹ, họa sư vẽ tay tốt, nội dung vừa phải, thuộc dạng nửa che nửa lộ, miễn cưỡng vượt qua tiêu chuẩn thoại bản đoan trang, sau đó gói kỹ lại, cất vào trong hộp, làm món lễ vật cuối cùng tặng cho Lục Chương.

Tuy rằng có hơi khác những thứ mà Lục Chương thường đọc, nhưng y vẫn hy vọng Lục ái khanh sẽ thích.

Còn lại mấy quyển mà y cảm thấy có chút thú vị, tuy nội dung hơi nặng đô, nhưng cốt truyện không tệ, Thẩm Miên định giữ lại tự mình đọc.

Phần còn lại, quá mức vượt giới hạn, Thẩm Miên trực tiếp đem nhét lại vào rương, lặng lẽ giấu đi.

Nếu để người khác biết Bệ hạ đang đọc mấy thứ này, y chẳng phải sẽ xã chết ngay tức thì sao!?

Thẩm Miên cầm lên quyển sách đầu tiên đặt phía trên, bắt đầu đọc.

09 ngồi xổm trên vai y, vừa nhai quả khô, vừa tò mò nhìn theo từng trang một.

09 thường thường "A" một tiếng: 【Từ từ đã, ký chủ, đừng lật trang sau, ta còn chưa xem xong.】

Thẩm Miên:......

Y có chút cạn lời: "Ngươi không phải có thể rà quét sao?"

Như thế nào còn cần ta lật trang cho ngươi!?

09 hạ giọng: 【Cảm giác không giống nhau mà, đọc sách vẫn là tự mình xem mới có cảm giác. Được rồi, có thể lật trang tiếp rồi.】

Bản thoại bản này không có hậu truyện, Thẩm Miên cùng hệ thống rất nhanh đã xem xong.

Y đặt quyển trong tay sang một bên, lại cầm lấy quyển ở dưới.

Vừa lật được hai trang, động tác của Thẩm Miên bỗng khựng lại.

Không đúng, chờ đã ——

Y vội vã lật mặt bìa ra xem, lại giở tiếp phần nội dung phía sau.

Quyển này...... sao y lại nhớ rõ quyển này hình như không phải y giữ lại cho mình!?

Thẩm Miên "A" một tiếng bật dậy, hoảng loạn lật tung toàn bộ sách phía dưới lên kiểm tra.

Không sai, mấy quyển ở phía dưới này, đều là y chuẩn bị đưa cho Lục Chương!

"Sao lại thế này......"

Thẩm Miên lại cầm quyển sách trên cùng lên, giở giở mấy lượt.

Không sai, quyển này vốn là y giữ lại cho mình mà?

Lúc đó y nhìn thấy nội dung trong quyển này, liền xác định đây là phần của mình, còn chồng bên cạnh là của Lục Chương, sau khi đóng gói cẩn thận thì cho vào hộp, đặt cùng một chỗ với những lễ vật tìm được lúc trước.

Vậy mà hiện tại lại thành ra thế này!?

Hệ thống vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường, chỉ lo vội vàng nhét quả khô vào miệng, chuẩn bị chờ ký chủ chọn xong quyển tiếp theo thì ngồi xổm ở chỗ tốt nhất vừa xem vừa ăn.

Giọng Thẩm Miên run nhè nhẹ: "Sách... sách hình như không đúng......"

09 vẫn đang cầm trong tay một mẩu nhân hạch đào, tranh thủ liếc xuống một cái: 【Làm sao vậy, ký chủ, ngài sẽ không phải là... đưa nhầm rồi chứ?】

Chính là quyển trên cùng kia không phải ký chủ giữ lại cho mình sao.

Không được! Trong chồng sách đó còn có hai quyển là ta đặc biệt chọn, chờ mong đã lâu rồi!

Đầu óc Thẩm Miên rối loạn: "Không thể nào, ta rõ ràng đã chia thành hai chồng riêng biệt, quyển ở trên cùng đó chính là ta định giữ lại cho mình, sao lại bị đặt lên chồng của Lục Chương?"

Hệ thống vừa định lên tiếng, cả quả cầu lông bỗng nhiên cứng đờ.

Thẩm Miên lật đi lật lại đống sách trên bàn, không muốn tiếp nhận sự thật phũ phàng này.

Y không dám tưởng tượng nếu thực sự đưa nhầm, Lục Chương sau này sẽ nhìn y thế nào.

Dù chỉ là liếc qua một cái những quyển kia ở trong sân, thì hai quyển ấy cũng đã có phần vượt quá giới hạn rồi.

Quá xấu hổ!

Giữa lúc đang hoảng loạn, Thẩm Miên bỗng nhiên phát giác điều gì đó không ổn.

Cục than đen nằm trên bàn, dường như yên tĩnh đến bất thường.

Thẩm Miên buông thứ trong tay xuống, nhìn về phía hệ thống đang lén lút bò đi.

Cảm nhận được ánh mắt của ký chủ, toàn thân 09 dựng ngược lông, nó rùng mình một cái, lập tức muốn quay người bỏ chạy.

Thẩm Miên mắt nhanh tay lẹ tóm chặt nó.

09 giãy giụa hai lần, đối diện ánh mắt tràn đầy sát khí của Thẩm Miên, run rẩy chột dạ.

Thẩm Miên nở một nụ cười nguy hiểm: "Hệ thống 09 siêu cấp hữu dụng của chúng ta, nhất định biết chuyện gì đã xảy ra, đúng không?"

09 run run rẩy rẩy: 【K-không... không hẳn là ——】

【Kỉ kỉ!】

Bị Thẩm Miên hung hăng bóp một cái, hệ thống phát ra tiếng kêu thảm thiết.

【Đừng bóp đừng bóp! Ta nói, ta nói!】

Giọng Thẩm Miên âm trầm: "Nói nhanh!"

09 ấp úng một hồi lâu, mới rón rén thốt ra: 【Là... là đêm qua, lúc ngài đang tắm, ta không nhịn được trộm xem hai trang......】

Nó nghĩ rằng, dù sao lúc ký chủ tắm rửa thì ảnh vệ đều lui xuống, liền rà quét một lần, thấy xung quanh thật sự không có ai, mới yên tâm vụng trộm đọc.

Dưới ánh mắt tàn bạo ngày càng dữ dội của ký chủ, giọng của quả cầu than càng ngày càng nhỏ: 【Kết quả là...... kết quả Tiền công công bỗng nhiên vào đưa y phục.】

Thật ra thì Tiền công công lần nào cũng vào đúng tầm ấy để đưa đồ, nhưng lần đó hệ thống mải đọc quá, ban đầu căn bản không nghe thấy.

Đợi đến khi nó nghe được tiếng bước chân ngày càng gần của Tiền công công, trong lúc hoảng loạn, liền trực tiếp ném sách trở lại.

Rất có thể là lúc đó, đã ném sai chồng.

Về sau trong lòng sợ hãi, hệ thống dứt khoát không nhìn lại hai chồng sách nữa.

Thẩm Miên nghiến răng ken két: "0!"

"9!!!"

09 chậm rãi rơi hai hàng lệ thành sông, run run chìa móng vuốt ra: 【Ta sai rồi, ký chủ, ngài sẽ tha thứ cho ta... đúng không?】

Thẩm Miên: "Ha hả."

Y nghiến răng, siết chặt quả cầu hệ thống: "Ngươi năm nay, không, đến tận sang năm, đều không được phép xem thoại bản! Cũng không có đồ ăn vặt!"

Nghĩ nghĩ một lát, Thẩm Miên bổ sung thêm một câu: "Kể cả lúc chiếu phim cũng không cho ngươi xem, mau đi diện bích suy nghĩ lại lỗi lầm của mình đi!"

09: 【!!!】

Thuốc bổ!

Không có sách, không có đồ ăn, lại còn không được xem phim... hệ thống thật sự sẽ cô đơn mà chết mất.

Nhưng nhìn sắc mặt u ám của ký chủ, nó đành im thin thít, không dám hé răng.

Thẩm Miên đang bóp hệ thống, lại chợt nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, ngươi hình như cũng chọn hai quyển sách, nội dung là gì?"

Nhìn thấy quả cầu hệ thống đột nhiên trầm mặc, dường như sống chết cũng không chịu mở miệng, trong lòng Thẩm Miên lập tức dâng lên một dự cảm càng thêm bất an.

.....

Phủ Vệ Quốc Công.

Lục Chương nhìn quyển sách trong tay, cả người trong nháy mắt rơi vào hỗn loạn.

Vì sao?

Vì sao Bệ hạ lại đột nhiên đưa cho hắn loại thoại bản này!?

Lục Chương lại một lần nữa nhìn vật trong tay.

Trong cuốn thoại bản ấy, hai nam tử mang tai sói đuôi sói, một trái một phải ôm lấy thiếu niên ở giữa, đuôi của họ quấn quanh bên hông thiếu niên ấy.

Lục Chương cảm thấy bản thân không đủ dũng khí để lật tiếp.

Hắn bỗng nhiên khép sách lại.

Ngay lúc ấy, bên tai Lục Chương vang lên giọng nói từng vang lên trước đó của Thẩm Miên: "Cũng tốt, thích đọc sách...... cũng tốt......"

"Chờ buổi tối ngươi tự mình mở ra xem, không biết ngươi có thích hay không......"

Khoảnh khắc ấy, Lục Chương nhớ lại hôm đó trong sân, khi Lục Chiêu gửi tới một cái rương thoại bản.

—Lục Chiêu.

Đáy mắt Lục Chương thoáng hiện lên một tia sát khí.

Thế tử Vệ Quốc công không muốn tưởng tượng, hiện tại trong lòng Thẩm Miên, hắn rốt cuộc là người thế nào.

Lục Chương đang định đem sách nhét lại vào hộp, phong ấn vĩnh viễn, thì ánh mắt bỗng khựng lại.

Trang đầu vài tờ, mép giấy tựa hồ có dấu vết đã từng bị lật qua.

Hắn nhìn những nếp gấp nhỏ ấy, chậm rãi rơi vào trầm tư.

.....

Thẩm Miên gần như cả đêm không ngủ, y cũng không dám tưởng tượng hiện tại trong mắt Lục Chương, mình đã trở thành loại người gì.

Sau khi bị ký chủ "nghiêm hình bức cung", hệ thống cuối cùng cũng khai ra rốt cuộc đã chọn cái gì.

Thẩm Miên vừa nghe xong, thậm chí không dám hồi tưởng lại nữa.

Chỉ cần hơi tưởng tượng một chút về cảnh tượng Lục Chương mở hộp ra sẽ thấy được gì, y liền cảm thấy bản thân không thở nổi.

.....

Ngày hôm sau, sau khi hạ triều, Lục Chương như thường lệ cùng mấy vị đại thần lưu lại nghị sự.

Mãi đến khi các đại thần khác đều lui ra, Lục Chương cũng đã xử lý xong một nửa tấu chương, Thẩm Miên vẫn còn chống tay lên mặt bàn, vùi đầu như muốn đào một cái hoàng cung dưới đất, vẫn chưa nghĩ ra nên mở miệng thế nào.

Làm sao bây giờ, chẳng lẽ lại nói thẳng: "Lục ái khanh, hôm qua trẫm đưa nhầm sách, đó vốn là trẫm giữ lại cho mình, hay là hai ta đổi lại nhé"?

Không được, quá mất mặt.

Đầu óc Thẩm Miên loạn như tơ vò.

Trong lúc xấu hổ tột cùng, y đột nhiên nảy sinh một chút hy vọng mong manh.

Vạn nhất... trẫm nói là vạn nhất...

Vạn nhất Lục Chương vẫn chưa xem qua đống sách đó là gì thì sao?

Bình Luận (0)
Comment