Tết đến rất nhanh.
Vào mùng 1 Tết, sáng sớm Thẩm Miên đã bị Tiền công công gọi dậy khỏi long sàng.
Việc phải làm hôm nay vô cùng nhiều, nên Thẩm Miên cũng đành phá lệ dậy sớm.
Khi bị gọi dậy, y vẫn còn ngã nghiêng trái phải, nhìn cứ như thể giây tiếp theo sẽ lăn thẳng xuống đất.
Theo tục lệ Đại Cảnh, đêm trừ tịch phải đón giao thừa, Thẩm Miên chỉ cảm thấy đầu mình vừa mới dính vào gối chưa được ba giây, đã bị người ta gọi dậy.
Tiền công công cực khổ lắm mới gọi được Hoàng Đế dậy, vừa quay đầu lại, chỉ trong chớp mắt, Thẩm Miên đã ngồi gục trên giường, đầu rũ xuống chăn, lại ngủ mất tiêu.
"Ai u!"
Tiền công công vội vàng đỡ y ngồi thẳng dậy, nhẹ giọng gọi: "Bệ hạ? Bệ hạ?"
"Mau tỉnh dậy đi Bệ hạ, một lát nữa là phải bắt đầu tế tổ rồi!"
Thẩm Miên trong cơn mơ hồ cứ tưởng bản thân đã thay xong long bào, nhưng bị tiếng gọi của Tiền công công làm tỉnh lại, phát hiện mình vẫn còn đang nằm trên giường.
Đột nhiên, y cảm thấy một loại bất lực như thể, rõ ràng mình đã làm xong mọi công việc ở công ty, vậy mà mở mắt ra lại phát hiện mình vẫn còn đang nằm trên giường.
Thẩm Miên ngáp một cái dài, khoé mắt rơm rớm nước, cả người toát lên vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Khổ quá đi mất, mùng 1 Tết nhà ai lại phải đi làm thế này hả?!
Y hít sâu một hơi, lắc đầu như muốn tỉnh táo lại, trong lòng hùng hổ bò dậy, tiện tay tát luôn một cái vào 09 đang nằm ngủ bên gối.
Ngủ cái gì mà ngủ, dậy mau cho trẫm!
Cục than đen lăn "ục ục" từ đầu giường đến cuối giường, mơ mơ màng màng duỗi hai cái móng vuốt bé xíu chống đỡ thân thể, thò đầu ra khỏi đống chăn nhăn nhúm: "Ưm? Xảy ra chuyện gì vậy? Động đất à?"
Thẩm Miên bị oán khí bao phủ, liếc nó một cái đầy bất mãn: "Rời giường!"
Cục than đen lập tức rụt đầu lại: Ồ, xem ra là tâm tình của ký chủ động đất rồi.
09 không dám chọc giận vị ký chủ đang mang oán khí rời giường, nó khẽ lắc mình một hồi cho tỉnh táo hẳn, rồi mới bay lên vai Thẩm Miên, dáng vẻ uể oải chán nản bò tới.
Tiền công công nhìn thấy Bệ hạ nhà mình cứ như giây tiếp theo sẽ ngã ngủ luôn tại chỗ, không khỏi đau lòng, vẫn không ngừng đứng bên cạnh giảng giải trình tự nghi thức tế tổ, sợ y lúc cử hành sẽ phạm sai sót.
Đầu óc Thẩm Miên ong ong như bị gõ trống, bèn dứt khoát giao toàn bộ phần nghi thức ấy cho hệ thống ghi nhớ, dặn tới lúc đó nhắc lại cho y là được.
Bàn luận về 100 trăm cách bị người ta dắt mũi.JPG
......
Mãi đến khi chiếc khăn ấm áp lau tới mặt, Thẩm Miên mới hoàn toàn tỉnh táo.
"Đúng rồi."
Thẩm Miên nhận lấy khăn, giọng vì hơi nóng mà có chút trầm đục: "Cái rương sau bình phong kia là chuẩn bị lễ Tết cho người khác. Ban thưởng năm nay cứ theo lệ cũ, trong mấy cái hộp đó đều có ghi tên, chờ lát ngươi phân phát xuống theo tên."
Tiền công công nghe vậy, động tác khựng lại một chút, sau đó đôi mắt đỏ hoe:
Bệ hạ!
Bệ hạ vậy mà còn đặc biệt chuẩn bị quà thêm cho bọn nô tài, trách không được phải chuẩn bị mấy ngày liền!
Trước đó hắn còn tưởng đều là chuẩn bị cho Lục Chương, trong lòng còn lén mắng Thế tử Vệ Quốc Công mấy ngày.
Bệ hạ là tốt nhất!
Cảm động thật sự.
Tiền công công lén lau nước mắt, cúi đầu lĩnh mệnh.
—— Có điều, sau đó hắn nhìn thấy cái hộp ở tầng trên cùng, lại đặt cùng phần của mình, mà bên ngoài lại ghi tên "Lục Chương", Tiền công công vẫn không nhịn được, lại lén mắng Lục Chương thêm một ngày.
Hắn ở trong cung mấy năm nay không phải sống uổng phí, chức Tổng quản thái giám cũng không phải chỉ để cho có! Nếu nói thật lòng, ánh mắt Thế tử nhìn Bệ hạ... quả thực có chút không thích hợp.
Nhưng mà, hiện tại quan hệ giữa Thẩm Miên và Lục Chương đang tốt đẹp, Tiền công công cũng không dám nói điều gì khiến Bệ hạ mất hứng, chỉ có thể âm thầm lưu ý trong lòng.
Đến khi nghi lễ tế tổ bắt đầu, ba hồn bảy vía của Thẩm Miên đã bay mất một nửa.
Trông thấy bài vị tổ tông của nguyên thân, y bèn tò mò hỏi hệ thống một câu: nguyên thân kia giờ đi đâu rồi?
Không phải đã an bài đi đầu thai rồi chứ?
【Không có.】
09 mang theo vẻ mỏi mệt y chang ký chủ, lẩm bẩm: 【Hắn không muốn làm Hoàng Đế, chỉ muốn sống tùy tâm sở dục. Nhưng lại không ngờ cuối cùng rơi vào kết cục nước mất nhà tan trong nguyên tác. Hắn sống chết không chịu phối hợp giúp ta, ta bèn hỏi hắn muốn làm gì.】
【Hắn suy nghĩ hồi lâu, nói là thích vẽ tranh. Không muốn làm Hoàng Đế gì cả, chỉ muốn làm một họa sư tự do.】
Thẩm Miên trầm mặc một chốc: Ờm...
"Cho nên, cuối cùng ngươi đem hắn đưa đi đâu rồi?"
09 suy nghĩ một lát: 【Ách, lúc ấy vừa vặn có một tiểu thế giới thiếu người, ta liền để đồng nghiệp dẫn hắn theo. Giờ chắc là ——】
Quả cầu hệ thống ngáp một cái, cọ cọ vào bên cổ Thẩm Miên: 【Chắc giờ hắn đang làm công ở một công ty vai chính, muốn vẽ bao nhiêu thì vẽ, muốn vẽ gì thì vẽ cái đó.】
Thẩm Miên nghe đến đó, có chút chột dạ mà liếc nhìn bài vị tổ tiên nguyên chủ, khẽ hỏi: "Không phải chứ? Đây gọi là tự do sao?!"
Y cảm thấy nhận thức về "tự do" của 09 và nguyên thân hình như không giống nhau cho lắm.
09 đưa móng vuốt bé xíu ra gãi gãi đầu:【Ta nhớ công ty kia nói là làm việc linh hoạt, thời gian tự do, còn có trà chiều với bữa ăn khuya nữa.】
Chính nó cũng có chút động tâm.
Nó còn len lén nhờ đồng nghiệp tranh thủ mang về vài món đặc sản đồ ăn vặt của tiểu thế giới kia nữa đó!
Thẩm Miên: Được rồi, y hiểu rồi.
Phiên dịch lại một chút, chính là không thể tan tầm đúng giờ, thường xuyên tăng ca, thỉnh thoảng còn tăng ca đến nửa đêm. Cuối tuần cũng chưa chắc được nghỉ hai ngày, chỉ có mấy món đồ ăn vặt để bảo đảm công nhân trên đường không đói chết mà thôi.
Không biết nguyên thân giờ này da đầu có lạnh không, còn có thích vẽ tranh nữa hay không...
Ừm —
Có điều, dựa theo tính tình nguyên thân, y luôn cảm thấy hắn và cấp trên kiểu gì cũng nảy sinh xung đột, đến giờ chắc là chẳng còn nổi một cái nữa.
Lần này Thẩm Miên thật lòng kính cẩn bái lạy trước bài vị, thái độ thành kính hơn không ít.
Xin lỗi các vị, xuyên qua tới đây vốn không phải ý của ta, đều là do hệ thống gây nên. Các vị, aiz, có thể phù hộ thì phù hộ cho nguyên thân nhiều một chút đi, mong hắn tóc khỏe thân an.
Dù sao thì, dù thế nào đi nữa, hẳn là... hẳn là cũng tốt hơn làm người sống dở chết dở ở trong truyện một chút... phải không?
......
Sau nghi lễ tế tổ, bước chân Thẩm Miên lảo đảo quay về tẩm điện.
Ăn chút điểm tâm cho có lệ, y lại phải đi dự đại triều hội.
Đây là triều hội trọng yếu nhất trong năm của Đại Cảnh, văn võ bá quan khắp nơi tề tụ về Kinh triều hạ, ngay cả sứ thần các nước cũng tham dự.
Sau triều hội, mọi người sẽ được nghỉ ngơi một lát, kế tiếp chính là yến tiệc long trọng trong cung.
Mấy ngày trước, khi xem sơ lược chương trình yến hội mà Tiền công công trình lên, Thẩm Miên còn tràn trề mong đợi. Nhưng hiện tại, trong đầu y chỉ có một ý niệm: muốn về ngủ bù.
Ngủ không đủ khiến y cảm thấy giá trị sinh mệnh sụt mất 2 điểm!
Thẩm Miên ngồi trên long ỷ, nghe bá quan và sứ thần không ngừng chúc tụng, chỉ cảm thấy một luồng cay đắng dâng trào nơi cổ họng.
Vốn tưởng trà vừa rồi đắng, giờ ngẫm lại mới thấy là... mệnh mình khổ!
Cũng may đang Tết, không có ai cố ý gây chuyện, ngay cả sứ thần Lan Đê cũng tạm thời biểu hiện thành thật, không giở trò gì.
Thẩm Miên nghe nghe chốc lát, liền bắt đầu tâm trí bay bổng.
Ánh mắt y mơ hồ dừng lại trên người Lục Chương đang đứng không xa.
Nhất định phải tìm một cơ hội hỏi một chút, y thật sự rất muốn biết, gần đây Lục Chương rốt cuộc làm sao vậy.
Lục Chương đã bao lâu rồi không ngủ lại trong cung!?
Tuy rằng trong những chuyện khác, thái độ của Lục Chương đối với y dường như không có gì thay đổi, nhưng Thẩm Miên vẫn cảm thấy ở đâu đó có điều không ổn.
Ngủ không đủ khiến Bệ hạ có phần bực bội, y thậm chí từng muốn túm cổ áo Lục Chương mà hỏi cho ra lẽ: rốt cuộc hắn bị gì vậy, gần đây đang làm cái trò quỷ gì vậy!
Cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh gần như hữu hình của Hoàng Đế, đầu ngón tay Lục Chương khẽ run lên, kế đó liền cụp mắt, khẽ thở dài.
Trong tay áo hắn có giấu một món quà đã được tỉ mỉ khắc chạm, định bụng sẽ tặng cho Thẩm Miên, nhưng đã mấy ngày trôi qua, hắn vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để đưa ra.
Lục Chương luôn cảm thấy, đem so với lễ mừng sinh thần của Bệ hạ, thì lễ vật của hắn quá mức đơn bạc, dường như chẳng đủ để biểu đạt tâm ý trong lòng mình.
—— Thế nhưng hắn lại sợ, tấm chân ý đó thật sự bị người kia nhận ra.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh sau khi phát hiện tâm tư của hắn, Bệ hạ sẽ lộ ra vẻ khiếp sợ xen lẫn chán ghét, Lục Chương liền có cảm giác như trái tim mình nặng nề rơi xuống đáy vực.
......
Triều hội vừa kết thúc, Thẩm Miên lập tức trở về tẩm điện, bắt đầu ngủ bù.
Cung yến bắt đầu vào buổi chiều, tính cả thời gian thay y phục và chuẩn bị, y vẫn có thể ngủ được chừng ba bốn canh giờ.
Vùi mình vào chăn mềm, Thẩm Miên khẽ thở ra một tiếng nhẹ nhõm.
Cảm giác như sống lại.
09 cũng bò lên bên gối của Thẩm Miên, biến thành một cục bông nhỏ an tĩnh nằm cuộn tròn.
Một bên khác, Tiền công công đang bận rộn giúp Bệ hạ phân loại lễ vật cho mọi người.
Phía trên cùng chính là hộp quà cho Mộc Tê, Lục Chương, Thẩm Nhất và Tống Thanh Ninh, mỗi phần đều do Thẩm Miên đích thân dùng tơ lụa gói kỹ, đương nhiên, bởi vì lượng công việc khá nhiều, y cũng nhờ 09 giúp đỡ đôi chút.
Phía dưới còn có phần của Hoắc Yếm, Ứng Tông, cùng các ảnh vệ và một ít cung nhân ngày thường vẫn hầu hạ bên cạnh Thẩm Miên. Ngay cả Trà Sữa cũng nhận được một món đồ trang sức nhỏ nhỏ.
Lễ vật của phủ Vệ Quốc Công cùng các Vương phủ khác cũng đều do Thẩm Miên tự mình lựa chọn, chỉ là không đặt chung với những phần quà trước đó.
Tiền công công thừa lúc Thẩm Miên đang ngủ, liền mang lễ phân phát một vòng tới các phủ.
Đến khi Thẩm Miên tỉnh giấc, Tiền công công đã tươi cười đứng chờ trước cửa tẩm điện.
09 ngốc nghếch bò dậy từ trên giường, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.
【...Hửm?】
Nó dụi dụi mắt, nhìn xuống thứ nằm bên dưới thân mình.
"Đưa cho ngươi đấy."
Thấy nó còn ngơ ngác, Thẩm Miên đưa tay xách quả cầu lông lên: "Trước đó ngươi không phải cứ nằng nặc đòi một cái đệm nhung sao?"
09 lập tức tỉnh táo hẳn, nhìn chiếc đệm nhung mềm mại đặt dưới thân, đôi mắt điện tử của nó liền hóa thành hình trứng chần nước sôi:【Ký chủ!】
Hu hu hu... Về sau nó tuyệt đối sẽ không... cố gắng không bao giờ mắng ký chủ nữa!
Thẩm Miên ghét bỏ đẩy quả cầu lông ướt nhẹp ra xa: "Đừng có lấy nước mũi chà lên người ta. Được rồi, chuẩn bị đi ăn cơm đi."
09 bật dậy, như một quả cầu nhím đầy sức sống vọt ra bốn phía: 【Ăn cơm!】
Hôm nay chắc chắn sẽ có món siêu siêu ngon cho xem!