Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 46

Lời Thẩm Nhất vừa dứt, cả điện tức khắc lặng ngắt như tờ, ngay cả hệ thống đang trộm uống nước trái cây trên ngự án cũng phải ngẩng đầu lên.

Trong khoảnh khắc cực độ câm nín ấy, Thẩm Miên theo bản năng quay sang nhìn Lục Chương ở bên cạnh.

Ánh mắt hai người giao nhau, sắc mặt Lục Chương cũng mang theo chút trống rỗng không nói nên lời.

Thẩm Miên: Đây là Tô Lặc dụng binh như thần trong nguyên tác?

Lột... lột quần áo người ta.

Đúng là quá đáng! Chưa nhậm chức đã bắt đầu làm trò quấy nhiễu nơi công sở?!

Thẩm Miên vỗ án đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng xông thẳng tới địa lao của Đại Lý Tự.

Trước cửa ngục giam có mấy ảnh vệ đứng canh, Ứng Tông bị vây ở giữa, xung quanh đều là đồng liêu quan tâm hỏi han.

Có một người không biết từ đâu lôi ra được một con thỏ nhỏ trắng phau, rồi nhét vào lòng Ứng Tông như đang dỗ tiểu hài tử, còn thuận tay xoa xoa đầu cậu ta.

Ứng Tông ôm con thỏ, sắc mặt tựa hồ thả lỏng được đôi chút.

Đồng tử Thẩm Miên khẽ rung lên.

Mấy ảnh vệ của y... rốt cuộc là thường ngày mang những thứ gì trên người vậy? Vì sao lại tiện tay có thể móc ra một con thỏ?!

Đối diện bên trong ngục giam, Ô Lặc Hắc Tô bị trói gô lại ném thẳng xuống đất, so với lần trước Thẩm Miên nhìn thấy, nay càng thêm chật vật.

Hiển nhiên đã bị ảnh vệ dưới trướng của y "giáo huấn" qua một trận.

Thanh niên bị trói chéo hai tay sau lưng, nằm vật trên đống rơm như tôm sông mắc cạn, giãy giụa khổ sở.

Thẩm Miên trừng mắt nhìn hắn ta một cái, sau đó đi tới bên cạnh Ứng Tông.

Thiếu niên nghe thấy tiếng có người hành lễ bên cạnh, liền ngẩng mắt lên.

Đôi đồng tử màu lam mang nét hoang dã kia lúc này thoáng ánh lên vẻ tủi rhaan và phẫn nộ.

Thẩm Miên liếc nhìn xiêm y của Ứng Tông đã bị xộc xệch, liền đưa tay chỉnh lại áo cho cậu ta, vô thức hạ thấp giọng: "Hắn vừa rồi... túm quần áo của ngươi?"

Ứng Tông mím môi gật đầu, ánh mắt hung hăng nhìn về phía thanh niên trong phòng giam.

Bị nhét thứ chặn miệng, Ô Lặc Hắc Tô liều mạng lắc đầu.

Không phải! Hắn ta không có ý đó!

Nghe hắn ta giải thích đã! Là hiểu lầm!

Thế nhưng, Thẩm Miên căn bản không có ý định nghe hắn ta giải thích. Y nheo mắt lại, từ trên xuống dưới quét một lượt người hắn ta, lạnh giọng nói: "Trẫm nhớ rõ trước đó đã bảo ngươi, ngoan ngoãn một chút."

"Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Dám động thủ với ảnh vệ của trẫm, còn túm quần áo người ta, ngươi nghĩ cái gì trong đầu vậy hả!?"

Ứng Tông lập tức rụt về phía sau lưng Thẩm Miên, nhìn thanh niên đang nằm trên đống rơm với ánh mắt nhe răng giận dữ.

Nếu Bệ hạ muốn xử lý người này, cậu ta nhất định phải cắn đứt tay phải của tên đó trước!

Ô Lặc Hắc Tô đối mặt với ánh nhìn đầy thù địch của thiếu niên, trong thoáng chốc chỉ cảm thấy cả đầu lẫn tay đều đau buốt.

Hắn ta "ưm ưm" không ngừng, cố dùng ánh mắt cầu xin Thẩm Miên lấy thứ đang bị nhét trong miệng hắn ra.

Thẩm Miên liếc nhìn Ứng Tông đang nép sau lưng mình, rồi lại quay đầu đánh giá Ô Lặc Hắc Tô đang nằm trong phòng giam.

Y trầm giọng lẩm bẩm, như thể đang thật sự nghiêm túc suy tính: "Hay là dứt khoát đem kẻ này chặt thành từng khối gửi trả về Lan Đê cho tiện."

Động tác giãy giụa của Ô Lặc Hắc Tô lập tức cứng đờ, sau đó liều mạng lắc đầu như trống bỏi.

Thấy Thẩm Miên không thèm để ý đến mình, hắn ta lại đưa ánh mắt cầu cứu sang Lục Chương, người vẫn luôn đứng bên cạnh Hoàng Đế.

Cầu ngươi đó! Nói giúp một câu đi! Trước tiên giúp ta lấy cái vật chết tiệt này ra khỏi miệng với!

Lục Chương đối mặt ánh mắt cầu xin kia, trong lòng lại hiện lên hình ảnh hôm trước khi hắn ta nói mê sảng với Thẩm Miên.

Đáy mắt hắn vụt qua một tia sát ý lạnh buốt.

Thứ hồ ly lắm miệng như vậy, tốt nhất nên hoàn toàn câm miệng thì hơn.

Ô Lặc Hắc Tô: ?

Ánh mắt Thẩm Miên đảo qua người hắn ta chậm rãi, tựa như đang cân nhắc xem nên phân thành mấy phần thì vừa vặn.

Ngay khi không khí lặng ngắt như tờ, Lục Chương đứng bên chậm rãi mở miệng: "Bệ hạ cần gì phải phiền toái như thế. Không bằng trực tiếp lôi ra ngoài chôn đi."

Giọng hắn bình thản như đang hỏi giữa trưa nên dùng món gì: "Đến lúc đó chỉ cần nói với Lan Đê Vương là hắn chết bệnh thế là xong."

Xét thể trạng của người này, chết bệnh trong ngục cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Thẩm Miên: Nhìn ra được, Lục Chương thật sự cực kỳ chán ghét người này!

Y lại kiên nhẫn đợi thêm một lát, đợi đến khi Ô Lặc Hắc Tô từ con tôm nhảy nhót biến thành cá chết nằm bẹp dí, lúc này Thẩm Miên mới thong thả ung dung phất tay sai người tiến lên lấy thứ trong miệng thanh niên kia ra.

"Cho ngươi một cơ hội giải thích, nếu không nói rõ được, vừa rồi không chỉ móng vuốt dám chụp vào y phục người ta, vậy thì móng vuốt đó cũng khỏi cần giữ lại."

Vừa được mở miệng, Ô Lặc Hắc Tô lập tức hít sâu một hơi: "Bệ hạ thứ tội! Vừa rồi tại hạ chỉ vì thấy gương mặt đứa nhỏ này có vài phần giống với đệ đệ của ta, nên mới định xác nhận lại một chút!"

Thẩm Miên nhanh chóng bắt được trọng điểm: "Ngươi xác nhận thì nên kéo khăn che mặt hắn xuống, ngươi lột quần áo người ta làm cái gì?!"

Không xem mặt lại đi xem... nơi khác là sao hả!

Ô Lặc Hắc Tô nghẹn lời một chốc rồi đáp: "Bệ hạ, đệ đệ của tại hạ lạc đường khi còn rất nhỏ, dung mạo có thể đã thay đổi rất nhiều, nhưng hắn từng bị thương một lần nghiêm trọng, trên ống chân có một vết sẹo rất đặc biệt, nhìn một cái là biết, tuyệt đối không nhận sai được."

Thẩm Miên: ?!

Y quay đầu lại, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Ứng Tông đang đứng phía sau.

Ứng Tông thoáng ngẩn ra, kế đó lập tức lắc đầu dứt khoát: "Thuộc hạ không quen biết hắn."

Lúc này còn chưa đợi Thẩm Miên lên tiếng, Ô Lặc Hắc Tô đã vội vàng nói tiếp: "Đệ đệ của tại hạ khi đó còn nhỏ, lại từng sốt cao một trận, không nhớ rõ tại hạ cũng là chuyện bình thường!"

Hắn ta th* d*c dồn dập, đem chuyện năm đó kể ra rõ ràng.

Thì ra Ô Lặc Hắc Tô vốn tên thật là Tô Lặc, xuất thân quý tộc Ô Bốc. Khi hắn ta 11 tuổi bị người hãm hại, còn bị bán làm nô lệ. Không lâu sau, đệ đệ của hắn ta cũng bị bệnh, những kẻ kia thấy đệ đệ là gánh nặng nên định bán rẻ đi.

Tô Lặc liều chết ngăn cản, cuối cùng bị đánh một trận thừa sống thiếu chết.

Đợi đến khi hắn ta tỉnh lại từ cơn hấp hối, đệ đệ đã không còn tung tích.

Sau đó, Tô Lặc đổi tên đổi họ, chạy trốn đến Lan Đê, nghĩ trăm phương ngàn kế để được Lan Đê Vương coi trọng, từ tầng thấp nhất từng bước bò lên đến địa vị ngày nay.

Những năm này, hắn ta vẫn luôn âm thầm tìm kiếm đệ đệ, nhưng chưa từng có tin tức.

Tô Lặc thật sự không ngờ, hắn ta lại có thể tại ngục thất Đại Lý Tự của Đại Cảnh, gặp được người giống hệt đệ đệ mình như vậy.

Thẩm Miên nhàn nhạt nói: "Còn chưa chắc đã là đệ đệ ngươi."

Tuy miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng y kỳ thật đã có câu trả lời.

Bởi vì hệ thống vừa rồi đã cập nhật giới thiệu nhân vật trên màn hình.

Y không nhịn được mà phun tào với 09: "Không phải chứ, mấy ngươi cập nhật số liệu cũng quá không toàn diện đi?"

Chẳng lẽ, không nên lần đầu gặp mặt đã phải cập nhật rồi sao?

Khối than lông xù đen sì trên vai y "grừ" một tiếng, lí nhí đáp:【Chủ yếu là tình tiết này vốn không nằm trong nội dung cốt truyện gốc mà, cập nhật chậm chút cũng là có thể lý giải.】

Thẩm Miên: ......

Y thở dài một hơi trong lòng.

Bên kia, Tô Lặc đang tỉ mỉ miêu tả vết sẹo trên ống chân của đệ đệ mình. Thẩm Miên liếc mắt nhìn sắc mặt Ứng Tông, liền biết hẳn là không nhận sai.

Trên mặt Lục Chương thấp thoáng một tia tiếc nuối rất khó phát hiện.

Chậc.

Xem ra tạm thời không thể kéo người ra ngoài chôn được rồi.

"Tiểu Ưng!"

Thấy phản ứng của Ứng Tông, Tô Lặc lập tức kích động đến mức nhảy dựng lên, lại biến thành con tôm đang giãy giụa.

Nhìn bộ dạng đó, nếu không bị trói, e rằng đã sớm nhào tới ôm lấy đệ đệ mình mà hung hăng cọ vài cái rồi.

Thẩm Miên trợn tròn mắt: "Tiểu Anh?!"

Anh và Ưng đều có phát âm là: Yīng

Sao cứ cảm thấy, kênh cốt truyện mình đang ở hình như không được bình thường lắm...

Tô Lặc vội vàng giải thích: "Bẩm Bệ hạ, đệ đệ của tại hạ tên là Tô Ưng."

Thẩm Miên: "À à, à..."

Y quay đầu nhìn về phía Ứng Tông, thấy thiếu niên vẫn còn có chút khó tiếp thu, trong lòng hơi rối rắm.

Tình thế này là sao... Biến thành tiểu nòng nọc đi tìm mẹ mất rồi.

"Ừ... Trước tiên tháo trói cho người đi."

Thẩm Miên phất tay với đám ảnh vệ phía sau, bảo họ cởi trói cho Tô Lặc.

Ánh mắt hồ ly của thanh niên lại một lần nữa hiện lên ý cười, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong đáy mắt hắn có một tia lệ quang nhàn nhạt.

Đợi đến khi người được tháo trói xong, Thẩm Miên mới phát hiện tay phải của hắn ta có một dấu răng máu chảy đầm đìa.

Ứng Tông nghiêng đầu sang một bên, tay vẫn không ngừng v**t v* con thỏ nhỏ trong ngực.

Thỏ con hít hít mũi, nâng móng lên gãi gãi tai.

Tiểu 09 đang túm lỗ tai thỏ kéo qua kéo lại thì hơi xấu hổ, ngừng tay rồi nhanh chóng bay về đậu lại trên vai Thẩm Miên.

"Không sao cả."

Thẩm Miên vỗ nhẹ lên vai thiếu niên: "Ngươi không cần miễn cưỡng bản thân phải tiếp nhận ngay lập tức. Trước cứ từ từ ở chung thử xem sao."

Cho dù Thẩm Miên đã nói như vậy, vẻ mặt của Ứng Tông vẫn có chút khó xử.

Cậu ta... không quá thích người kia.

Cảm giác không hợp nhau chút nào.

Cậu ta vẫn thích Thẩm thủ lĩnh hơn, người an tĩnh ít lời, võ nghệ cao cường, thoạt nhìn đã khiến người ta yên tâm.

Điều quan trọng nhất là, Thẩm thủ lĩnh sẽ không vừa gặp mặt đã nhào tới lột y phục cậu ta.

Tô Lặc nhìn vẻ mặt của Ứng Tông, lập tức lộ ra thần sắc đau thương như muốn chết, giơ tay áo che mặt, nghẹn ngào nói: "Quả nhiên, Tiểu Ưng là trách ca ca... trách mấy năm nay ta không tìm được đệ..."

Ứng Tông lập tức lộ ra vẻ mặt luống cuống.

"Chậc."

Thẩm Miên bước lên một bước, chắn thiếu niên sau lưng: "Ngươi thành thật một chút!"

Tô Lặc khụ nhẹ, buông tay áo xuống.

Hắn ta quay sang cười với Thẩm Miên, trong đôi mắt hồ ly đầy vẻ gian giảo.

Thẩm Miên rõ ràng nghe được sau lưng thiếu niên có tiếng nghiến răng ken két.

Cảm giác hai huynh đệ này sống chung, e là không được hòa thuận lắm.

"Ngươi cứ ở đây nửa tháng trước đã. Nếu biểu hiện tốt, trẫm sẽ cho phép ngươi chuyển đến thành Bắc."

Thẩm Miên quả quyết quyết định: "Sau này Ứng Tông cũng sẽ tới đó giúp đỡ, trẫm không ngăn cản các ngươi huynh đệ gặp nhau. Nhưng ngươi phải tôn trọng cảm xúc và ý kiến của Ứng Tông."

Y cảm thấy không nhắc trước vài câu, tiểu sói con này rất có khả năng sẽ bị hồ ly ca lừa đến xoay vòng vòng.

Tô Lặc khựng lại một lát, rồi cúi người thật sâu: "Đa tạ Bệ hạ!"

Hắn ta ngẩng đầu, mỉm cười với đệ đệ mình.

Ứng Tông lập tức quay đầu, tiếp tục v**t v* con thỏ trong lòng, từ chối đối diện.

Thẩm Miên lại quay người, dịu giọng dặn dò thiếu niên phía sau: "Nếu ngươi thấy không thoải mái, hoặc bị ức h**p, cứ tới tìm trẫm, biết chưa?"

Thiếu niên cúi đầu, khẽ đáp một tiếng "Vâng".

Tô Lặc nhìn hai người bọn họ, khóe môi khẽ cong lên.

Ai có thể ngờ rằng, khi hắn ta vì Lan Đê Vương dốc sức, còn làm phó tướng dưới trướng A Sở Hồn, thì đệ đệ mình lại ở bên cạnh Hoàng Đế Đại Cảnh làm ảnh vệ?

Tô Lặc khẽ cười một tiếng:

Quả nhiên —— thật thú vị.

"Khụ."

Lục Chương nhìn bộ dạng của người nọ, liền cảm thấy đau mắt, thấp giọng nói với Thẩm Miên: "Bệ hạ, địa lao âm u lạnh lẽo, chúng ta hồi cung trước đi?"

Thẩm Miên gật đầu, đáp một tiếng.

Chờ sau khi trở về cung, y trầm tư một lát, gọi người đưa một phần trà sữa đến cho Ứng Tông.

Hy vọng có thể khiến đứa nhỏ này vui vẻ hơn một chút.

Sau khi biết đệ đệ mình chính là ảnh vệ của Hoàng Đế, Tô Lặc ngoan ngoãn hơn hẳn.

Sáng mồng 8, một ngày trước khi Vệ Quốc Công trở lại biên quan, lần đầu tiên trong triều hội đầu năm mới, đột nhiên có người đứng ra dâng tấu.

"Bệ hạ!"

Một vị đại thần với vẻ mặt chính khí lẫm nhiên, ông ta đứng ngay dưới bậc vàng, lớn tiếng nói: "Thần muốn tố cáo Vệ Quốc Công thông đồng với địch quốc, có ý mưu đồ làm phản!"

Bình Luận (0)
Comment