Thẩm Miên vốn dĩ cho rằng, Lục Chương nhất định sẽ đem mấy quyển thoại bản đưa nhầm cùng những lễ vật khác đặt chung một chỗ.
Thế nhưng, khi cục than đen mở miệng nói với y rằng, đống thoại bản kia lại được đặt trong phòng ngủ của Lục Chương, trong lòng Thẩm Miên bỗng dưng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Y mang theo tâm tình thấp thỏm bước vào phòng ngủ của Lục Chương.
【Ở bên trong!】
09 từ trên vai Thẩm Miên bay vọt lên, dẫn đường cho ký chủ đi tới phía trước.
Thẩm Miên hoảng hốt: "Không phải chứ, còn sâu hơn vào trong?!"
Sâu vào nữa chính là nội thất, chẳng lẽ lại để thoại bản bên mép giường Lục Chương sao?
Vương quản gia không hiểu ra sao mà đi theo Bệ hạ từ đại môn phủ Quốc Công một đường thẳng vào tận phòng ngủ của Đại công tử nhà mình.
Vương quản gia: ?
Cảm giác luôn có chút không đúng lắm.
Nhưng đây là Bệ hạ cơ mà, cho dù Bệ hạ có muốn dọn cả giường của Thế tử về trong cung, bọn họ cũng không dám dị nghị nửa lời.
"Các ngươi chờ ở đây."
Thẩm Miên quay đầu căn dặn mọi người không cần theo vào nữa, sau đó xách theo đồ vật trong tay, bước vào nội thất.
Cục than đen đi lòng vòng mấy bước, rồi liền bay thẳng về phía đầu giường của Lục Chương.
Thẩm Miên: ?!
Không thể nào, khoan đã, vì sao... vì sao lại đặt ở chỗ này...
Tim Thẩm Miên treo lơ lửng, dường như đã chết lặng một nửa.
Lục Chương thật sự không phát hiện ra mấy quyển thoại bản ấy sao?!
Nghĩ đến thái độ kỳ lạ gần đây của hắn, đầu óc Thẩm Miên như vang lên một tiếng "ong" thật lớn.
Không thể nào... chẳng lẽ, Lục Chương nhìn thấy những thoại bản quá mức chấn động kia, nhất thời không biết nên đối diện với y thế nào, cho nên mới cả ngày trông như có gì đó mất tự nhiên?
Rõ ràng y từng nói là do Thẩm Nhất mua, Bệ hạ hoàn toàn không hề hay biết cơ mà!
Ai mà ngờ được, đường đường là thủ lĩnh ảnh vệ lại có thể đi mua về cái loại đó, cái loại đó...
【Rõ ràng trước đó ký chủ cũng muốn xem mà.】
Hệ thống lơ lửng bên đầu giường của Lục Chương lẩm bẩm.
Thẩm Miên phẫn nộ trừng mắt với nó: "Ngươi vừa nói cái gì?!"
"Sự tình thành ra thế này, rốt cuộc là do ai gây ra hả?!"
Nếu không phải cái hệ thống xúi quẩy này nhìn lén thoại bản rồi còn đặt nhầm chỗ, y sao có thể giao nhầm cả đống lễ vật được!
Nếu hệ thống này còn dám mở miệng thêm câu nào nữa, y sẽ trừ khẩu phần đồ ăn vặt của nó ba tháng!
Thấy ký chủ bắt đầu nổi nóng, 09 im lặng nuốt lời oán than trở vào, bay đến bên vách đầu giường, chỉ sang hướng khác:
【Ký chủ, nơi này có một ngăn bí mật!】
Thẩm Miên: Cảm giác càng lúc càng kỳ lạ.
Rất nhanh, 09 đã giúp y mở ra ngăn bí mật kia. Ánh mắt Thẩm Miên lướt qua một đống bức họa cuộn tròn, rồi lập tức nhìn thấy một góc thoại bản quen thuộc lộ ra từ phía dưới.
Tốt quá rồi!
Nhìn bộ dáng thì có vẻ là vẫn luôn được đặt ở đó, chưa từng bị động tới.
Y thở phào một hơi thật dài, nhẹ nhàng đẩy mớ tranh cuộn sang một bên, từ tốn lấy đống thoại bản ra.
Thẩm Miên đơn giản lật xem một lượt, xác nhận đây đúng là mấy quyển y giao nhầm lúc trước, liền vội vã mở bọc nhỏ mang theo bên người.
Bên trong là những quyển sách vốn dĩ y định tặng cho Lục Chương.
Động tác của Thẩm Miên nhanh nhẹn, mau chóng thay đổi xong đống thoại bản.
Hệ thống lén lút ló đầu ra từ trong bóng tối, len lén nhìn vào bên trong.
Nó vươn một móng vuốt nhỏ nhắn tinh xảo, khẽ khảy mấy cái lên xấp tranh phía trên, giọng điệu đầy tò mò:【Nhưng mà, ký chủ này, ở đây nhiều tranh thật đó?】
【Đều là Lục Chương vẽ sao? Vẽ cái gì vậy, để ta quét thử ——】
"Này!"
Hệ thống còn chưa kịp hành động, Thẩm Miên đã đưa tay đè lấy cái cục lông tròn kia.
Y túm lấy hệ thống, tiện tay ném lên giường: "Ngươi có thể bớt tò mò với chuyện riêng tư của người khác một chút được không?!"
"Nếu lỡ đâu người ta vẽ là không muốn cho ai xem thì sao?"
09 lí nhí lẩm bẩm:【Tựa như tiểu thoại bản của ký chủ?】
Thẩm Miên nghiêng đầu liếc nó một cái: "Miệng nhỏ ——"
Hệ thống lập tức giơ móng vuốt lên bịt miệng, làm động tác kéo khóa miệng, im bặt.
Nó lăn hai vòng trên giường, duỗi lưng vươn eo một cái, sau đó lại bay trở về đậu lên vai ký chủ.
Thẩm Miên đã nhanh chóng đóng gói xong đống thoại bản vừa đổi ra.
Xách theo mớ thoại bản, y cảm thấy trái tim vẫn treo lơ lửng suốt nãy giờ rốt cuộc cũng được thả lỏng phần nào.
Lúc bước ra khỏi phòng, ngay cả bước chân của y cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Vương quản gia nhìn thấy Bệ hạ dường như chỉ đi dạo một vòng trong phòng ngủ của Thế tử, ánh mắt lại càng nghi hoặc.
Thẩm Miên không giải thích gì, trực tiếp bảo hắn ta dẫn mình tới thư phòng của Vệ Quốc Công.
Giải quyết xong nỗi lo trong lòng, hiện giờ mới có thể chuyên tâm làm chính sự!
.....
【Cái bàn bên cạnh cái rương kia!】
09 bay đi rà quét thật nhanh, móng vuốt quơ quào như bạch tuộc:【Bên trong có mấy phong thư, còn cả bên cạnh, ngăn kéo dưới cùng kia nữa ——】
Thẩm Miên liền phân phó thị vệ phía sau: "Dọn cái bàn cạnh cái rương về đây, còn có bên kia..."
Thị vệ lập tức lĩnh chỉ, mau chóng tìm ra toàn bộ đồ vật Bệ hạ căn dặn.
Rất nhanh, nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống đắc ý quay trở lại đậu lên vai ký chủ.
Khi Thẩm Miên mang người ra khỏi thư phòng, Vương quản gia dè dặt tiến lên: "Bệ hạ?"
Thẩm Miên "Ừ?" một tiếng, quay đầu lại: "Chuyện gì?"
Vương quản gia nói: "Đầu bếp nữ trong phủ hôm nay làm điểm tâm, cơm trưa vẫn còn nóng, không biết... ngài có muốn dùng chút rồi hãy hồi cung?"
Hắn ta nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Là món ngài từng nói rất thích, gọi là gì nhỉ... Sáng nay Thế tử đã dặn đầu bếp chuẩn bị sẵn, vốn định cho người đưa vào cung."
Thẩm Miên vốn chưa ăn cơm trưa, nghe thấy có món điểm tâm mình thích, bước chân lập tức chậm lại.
"A, vậy thì..."
Y cân nhắc mớ đồ vật đang cầm trong tay, chậm rãi xoay hướng bước đi: "Vậy trẫm... ăn một chút rồi đi?"
Vương quản gia lập tức cười rạng rỡ: "Dạ được!"
Trong cung, Lục Chương ăn bữa trưa đến thất thần.
Động tác của hắn máy móc mà gắp đồ ăn cho vào miệng, cả người trông như mất hồn lạc vía.
Hình ảnh khi ấy ở phủ Trương Thượng thư, Bệ hạ chỉ tùy ý đi một vòng đã có thể tra ra vô số chứng cứ phạm tội, từng cảnh từng cảnh cứ lặp đi lặp lại trước mắt hắn, không ngừng hiện lên.
Hiện giờ, Bệ hạ hẳn là đã phát hiện ra những bức hoạ trong ngăn bí mật kia rồi.
Nếu biết hắn cất giữ tâm tư như vậy với Bệ hạ, thì sẽ có phản ứng ra sao?
Lục Chương vươn tay về phía bát canh cá gần đó, nhất thời thất thần không cẩn thận làm đổ canh ra tay, bị bỏng đến rụt tay lại.
Vệ Quốc Công ở một nhịn không được đặt đũa xuống.
Ông cau mày, nhìn trưởng tử đang tâm trí bay bổng của mình: "Con đang nghĩ cái gì vậy?"
Sắc mặt Vệ Quốc Công nghiêm nghị, đánh giá Lục Chương từ trên xuống dưới một lượt: "Hôm nay sao lại thất thần như thế?"
Lục Chương lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay bị bỏng, rũ mắt lắc đầu: "Không có gì."
"Chỉ là đang nghĩ đến chuyện triều đình khi nãy."
Vệ Quốc Công không nghi ngờ, gắp một miếng sườn nhỏ bỏ vào bát: "Con lo nghĩ làm gì, Bệ hạ ắt sẽ tra ra chân tướng rõ ràng."
"Đúng rồi, hai hôm nữa ta sẽ trở lại biên quan, con ở lại Kinh Thành nhớ hầu hạ phụ tá Bệ hạ cho tốt, biết chưa? Bệ hạ chính là..."
Câu nói kế tiếp của Vệ Quốc Công, Lục Chương không nghe rõ.
Trong mắt hắn hiện lên một tia u sầu.
Hắn... còn có cơ hội phụ tá Bệ hạ nữa sao?
Nếu bị phát hiện có loại tâm tư kia với Bệ hạ, bị ban chết tại chỗ cũng đã xem là khai ân rồi.
Lục Chương hiện tại chỉ mong sao bản thân đừng làm liên lụy đến phủ Vệ Quốc Công.
Phủ Quốc Công vẫn còn Lục Chiêu, tuy không được xem là người có tài, nhưng nghe phụ thân nói, nó lại có chút thiên phú trong binh pháp.
Từng ý niệm lần lượt lóe qua trong lòng Lục Chương, cuối cùng gom lại thành một tia kỳ vọng nhỏ nhoi:
Hy vọng Bệ hạ sẽ không phát hiện ra những bức hoạ kia.
Những bức hoạ phơi bày tâm tư không thể nói kia của hắn.
Lục Chương dùng cơm trưa qua loa xong, liền được Tiền công công đưa về thiên điện nơi hắn từng ở lại trong cung.
Vệ Quốc Công tạm thời được an bài nghỉ ngơi ở một chỗ khác.
Tuy thời gian có hạn, nhưng Tiền công công vẫn nhanh chóng thu xếp ổn thỏa nơi nghỉ cho mỗi người.
Thẩm Miên mang theo điểm tâm và đồ ăn vặt Vương quản gia đưa, trở về trong cung.
Y đem mớ thoại bản đã đổi trả về đặt trong tẩm điện, sau đó lại tự mình rót một ly Coca.
Uống xong, Bệ hạ thở phào một hơi thật dài.
Tốt quá rồi, cuối cùng cũng giải quyết xong một việc lớn.
Nếu có thể thuận tiện biết luôn vì sao dạo gần đây Lục Chương cứ kỳ kỳ quái quái, thì lại càng tốt hơn.
Nghĩ đến một nửa, ánh mắt Thẩm Miên đột nhiên dừng lại trên bàn, nơi đặt bình uyên ương chuyển hương.
Lục Chương không nói, vậy thì y đi hỏi!
Y thật sự chịu không nổi cái cảm giác cứ phải đoán tới đoán lui này!
Thẩm Miên lập tức cao giọng gọi ra ngoài cửa: "Tiền Dụng ——!"
Tiền công công đang chờ sẵn ngoài cửa lập tức chạy vào: "Bệ hạ có gì phân phó?"
Thẩm Miên nói: "Trong cung còn loại rượu nào?"
Tiền công công hơi khựng lại: "Bệ hạ giờ muốn uống rượu? Vậy... lần trước lúc ngài ngâm nước nóng từng uống rượu hoa đào, cảm thấy thế nào?"
Thẩm Miên liên tục xua tay: "Không cần loại đó, có thứ nào mạnh hơn không?"
Trong mắt y ánh lên tia sáng hưng phấn: "Muốn loại mà chỉ hai ly là đã có thể say!"
Tiền công công: ?
Hắn hoàn toàn không hiểu Bệ hạ rốt cuộc muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Có, có."
Nghĩ đến tửu lượng của Bệ hạ, Tiền công công có chút do dự, vẫn cố gắng khuyên nhủ: "Bệ hạ, ngài vẫn nên uống ít một chút rượu mạnh thì hơn..."
"Ta biết rồi."
Thẩm Miên đem Coca và trà sữa còn lại trong bình đổ hết ra: "Không phải ta uống. Ngươi đi lấy một vò rượu mạnh lại đây là được."
"Nhớ chuẩn bị thêm ít nước ấm."
Tiền công công vừa rời đi, 09 đã nhào lên bàn, bắt đầu đổ trà sữa và Coca vào miệng mình:【Ký chủ không uống à?】
Thẩm Miên nhìn nó uống trà sữa mà cảm giác cả hàm răng đều ê ẩm: "Không uống, ngươi uống hết đi."
Y còn có việc quan trọng phải làm.
Chờ đến khi Tiền công công mang vò rượu trở về, Thẩm Miên lập tức mở nắp vò, bắt đầu đổ rượu vào trong bình.
Sau đó, y vặn cơ quan, nghiêng về một bên rót thêm ít nước ấm.
"Đại công cáo thành!"
Thẩm Miên lộ ra nụ cười hài lòng, đặt bầu rượu lên bàn trình lễ, lại xách theo hộp điểm tâm vừa mang về: "Lục Chương dùng cơm xong chưa?"
Tiền công công gật đầu: "Dạ, Bệ hạ, Lục đại nhân đã dùng cơm, hiện giờ đang nghỉ ngơi ở thiên điện phía trước."
Thẩm Miên đem hộp thức ăn giao cho Tiền công công, dặn Mộc Tê bưng bàn trình lễ, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Được, vậy trẫm đi một chuyến."
"Đúng rồi, đem mấy thứ lấy từ phủ Quốc Công về chuyển qua cho Vệ Quốc Công, bảo ông ấy xem trước."
Ngoài cửa, thị vệ lĩnh mệnh lui xuống, đi chuyển đồ cho Vệ Quốc Công.
Thẩm Miên vừa suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, vừa một đường chạy như bay về phía thiên điện nơi Lục Chương đang nghỉ lại.
Tiền công công cơ hồ phải chạy lúp xúp mới đuổi kịp bước chân của Hoàng Đế.
Hắn nhìn đống đồ trong tay, lại quay đầu nhìn Mộc Tê đang cẩn thận bưng bình rượu theo sau, ánh mắt dần hiện ra vẻ kinh hãi.
Bệ hạ muốn loại rượu hai ly là có thể say... là định cho Lục Chương uống?
Uống xong rồi... muốn làm cái gì?
Biểu tình Tiền công công biến đổi liên tục.
Chắc... chắc là do suy nghĩ của hắn bẩn thỉu, chứ nhất định không phải như hắn nghĩ đâu!?
....
Nghe thấy cung nhân vào thông truyền rằng Bệ hạ giá lâm, Lục Chương lập tức đứng dậy ra ngoài nghênh tiếp.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt hắn bỗng khựng lại.
Hắn nhìn dáng vẻ bước gấp của Thẩm Miên, lại nhìn Mộc Tê đi theo phía sau, cuối cùng ánh mắt rơi xuống bình rượu trên bàn trình lễ.
Hắn... tất nhiên nhận ra cơ quan trong bầu rượu kia.
Cũng hiểu rõ thứ này là dùng để làm gì, càng hiểu được ý nghĩa của việc Hoàng Đế tự mình ban rượu cho thần tử là gì.
Lục Chương rũ mi mắt xuống, che giấu ánh nhìn vừa phức tạp lại bi thương trong mắt.
Quả nhiên ——
Bệ hạ, quả nhiên vẫn là đã phát hiện rồi.