"Thủ... Thủ lĩnh!"
Hai ảnh vệ lo sợ liếc nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm, chỉ sợ Thẩm Nhất sẽ truy cứu chuyện bọn họ lơ là công vụ mà mải buôn chuyện.
Thẩm Nhất chỉ nhàn nhạt mở miệng, khẽ gật đầu, rồi từ trên cây nhảy xuống: "Ta đi phục mệnh, các ngươi ngoan ngoãn đứng yên."
Hai ảnh vệ kia như được đại xá, vội vàng đồng thanh: "Vâng!"
Đợi đến khi bóng lưng Thẩm Nhất dần đi xa, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm, không hẹn mà cùng thở ra một hơi.
May quá, may quá, còn tưởng hôm nay sẽ bị phạt.
......
Thẩm Nhất men theo bóng đêm, lặng lẽ theo sau Lục Chương. Thấy đối phương lập tức hướng về tẩm điện của Bệ hạ mà đi, bước chân hắn cũng hơi khựng lại.
Thủ lĩnh ảnh vệ thoáng do dự, cuối cùng dừng lại ở khoảng cách không xa tẩm điện.
Trực giác của một ảnh vệ lâu năm mách bảo Thẩm Nhất rằng, lúc này tuyệt đối không phải thời điểm thích hợp để bẩm báo.
Mấy năm qua, chính trực giác ấy đã giúp hắn tránh khỏi không ít hiểm nguy.
—— Bao gồm cả lần năm xưa, khi hắn lỡ ngủ quên, suýt nữa bị Mộc Tê nhân lúc sơ hở dùng lưỡi câu cắt phăng đầu lưỡi.
Khi ấy, nếu sớm nghe lời sư phụ, bớt đi đôi câu vô ích, e rằng đã chẳng phải chịu kiếp nạn đó.
Từ dạo đó, Thẩm Nhất luôn ghi nhớ lời dạy của sư phụ, người cũng là cựu thủ lĩnh ảnh vệ: có thể ít nói thì cứ ít nói, muốn sống lâu thì phải giữ miệng.
Thẩm Nhất lặng lẽ đảo mắt quan sát bốn phía, cuối cùng chọn một gốc cây bên ngoài tẩm điện, ẩn mình ổn thoả.
Trong tẩm điện, Mộc Tê đang ôm Trà Sữa bỗng khẽ rùng mình, liền ngẩng đầu nheo mắt nhìn lên những tán cây ngoài kia.
Ánh mắt nàng như lưỡi dao lướt qua từng nhành trụi lá.
Kỳ lạ, rõ ràng không hề có động tĩnh, vậy mà nàng lại cảm thấy cây ấy ồn ào lạ thường.
Thẩm Nhất vội co người lại.
Hắn ghét mùa đông.
Trước kia ghét vì mang mặt nạ thấy lạnh, nay lại ghét vì cây không còn lá, khó mà che giấu bóng hình.
May nhờ sắc trời tối đen, Mộc Tê dường như không nhận ra, nàng chỉ tiếp tục ôm báo tuyết lau sạch móng vuốt cho nó.
......
Cuối cùng, Lục Chương dừng lại trước cửa thiên điện.
Đám thị vệ đang trực thấy hắn thì đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Thị vệ đứng đầu hàng đang định bước lên thỉnh hỏi, thì Tiền công công vừa bưng một cái khay từ trong đi ra. Vừa ngẩng đầu lên, hắn liền nhìn thấy Lục Chương đứng sừng sững ngoài điện, như đang do dự có nên trực tiếp vào điện hay không.
Tiền công công:?!
Đôi mắt hắn mở to, hít mạnh một hơi lạnh, thân mình lùi lại nửa bước, khay trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Không thể nào! Vị thế tử Vệ Quốc Công này... sao lại tự tiện tiến cung?!
Lục Chương không kịp nghĩ đến việc nửa đêm xông thẳng vào cung có thích hợp hay không, vừa nhìn thấy Tiền công công, liền vội bước tới: "Bệ hạ có ở trong không, Bệ hạ... Người ——"
Trong điện, Thẩm Miên đang cùng Tống Thanh Ninh ghé sát nhau nghiên cứu vật trên bàn, nghe động tĩnh liền hơi nghiêng đầu.
"Sao vậy? Là ta hoa mắt, hay ta nghe nhầm?"
Y rõ ràng vừa nghe thấy tiếng của Lục Chương.
Tống Thanh Ninh chăm chú nhìn vật trong tay, thuận tay xoa xoa gò má Thẩm Miên: "Sao thế? Ngài nghe thấy tiếng Lục đại nhân gọi ngài từ phủ Vệ Quốc Công sao?"
Thẩm Miên vừa muốn quay đầu, đã bị Tống Thanh Ninh giữ lại: "Đợi một lát, lập tức xong rồi! Ta thấy như vậy ổn, hiệu quả cũng rất tốt."
Ngoài cửa điện, Tiền công công chặn lại, rồi nở nụ cười gượng ép, ánh mắt lạnh băng nhìn Lục Chương: "Lục đại nhân, ngài đây là có ý gì?"
Chuyện quái quỷ gì thế, tại sao ảnh vệ lại không phát hiện ra Lục đại nhân, để ngài ấy chạy tuốt vào trong cung?!
Hôm nay là Lục đại nhân, ngày mai nhỡ đâu lại là thích khách thì sao!
Ánh mắt Tiền công công sắc bén, hận không thể ngay lập tức ra lệnh cho thị vệ lôi Lục Chương đi.
Trong đêm tối, trên cành cây cách tẩm điện không xa, một cái đầu khẽ ló ra.
Thẩm Nhất từ xa hướng về phía Tiền công công làm một thủ thế.
Ý tứ rõ ràng: thấy không có nguy hiểm, cho nên mới để Lục đại nhân tiến vào.
Trong lòng Thẩm Nhất, hẳn là Bệ hạ cũng muốn gặp Lục đại nhân.
Tiền công công:!?
Tay hắn run lên, suýt nữa bẻ gãy cả cái khay đang cầm.
Giống như có kẻ lặng lẽ đâm dao từ sau lưng —— chẳng lẽ giữa bọn họ đã xuất hiện phản đồ?
"Làm sao vậy?"
Thẩm Miên vẫn nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, liền bước ra cửa, sau đó nhìn thấy Lục Chương, y thoáng ngẩn người: "Sao ngươi lại đến đây?"
Y còn nhớ rõ mình đã hạ lệnh truyền bố cáo, dặn dò mọi người gần đây phải đặc biệt chú ý phòng hộ, giảm bớt thời gian ra ngoài. Người này chẳng những không nghe, lại còn trực tiếp chạy thẳng tới tẩm cung của y.
Ánh mắt Thẩm Miên khẽ dừng trên Lục Chương, hơi thở của hắn rõ ràng có chút gấp gáp: "Chẳng phải ta đã viết thư bảo ngươi đừng lo lắng sao?"
"Nếu ngươi nhiễm bệnh—"
"Bệ hạ..."
Lục Chương nhìn dung nhan tái nhợt trước mắt, sắc mặt hắn càng thêm u ám: "Thần không sợ lây bệnh."
Thẩm Miên: Hả?
Lục Chương khẽ nhắm mắt, cố nén nỗi lòng cuồn cuộn, giọng nói trầm thấp đến cực nhẹ: "Thần đưa Bệ hạ vào trong nghỉ ngơi trước."
Ánh mắt Thẩm Miên càng ngập tràn nghi hoặc, ngơ ngác để hắn dìu mình trở lại tẩm điện.
Tống Thanh Ninh đang loay hoay thu dọn đồ, lập tức dựng thẳng tai nghe ngóng, rồi ló đầu ra từ sau giá treo áo choàng khoác ngoài của Thẩm Miên, mắt lấp lánh nhìn ra:
Hắc hắc... dường như có trò hay để cậu ta xem thử.
Thẩm Miên bị dìu một đường đến long sàng.
Tống Thanh Ninh nhìn bóng hai người dần tiến lại dần, đôi mắt bỗng mở to kinh hãi.
Khoan đã, cái cảnh này... có phải chuyện mà cậu ta nên xem không?!
Thế nhưng hiện tại muốn chạy đã không còn kịp rồi.
Trán Tống Thanh Ninh chậm rãi rịn mồ hôi lạnh, trong lòng chỉ cầu nguyện Thẩm Miên đừng quên trong đây vẫn còn có cậu ta.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, một sinh viên thuần khiết xem loại kịch bổ dưỡng này, có khi bị khoá hỏng mắt mất!
Thẩm Miên khẽ liếc về phía giá áo, đưa tay đẩy Lục Chương ra, cố tách khoảng cách giữa hai người: "Ngươi định làm gì?"
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, y đã bị Lục Chương ôm chặt lấy.
"Bệ hạ..."
Trong giọng nói trầm thấp ấy mang theo một tia run rẩy khó phân biệt, không rõ là để trấn an Thẩm Miên, hay để trấn an chính mình: "Sẽ không sao đâu. Thái Y Viện nhất định sẽ có cách, Bệ hạ... Người sẽ không sao đâu."
Thẩm Miên: Hình như đã hiểu vì sao người này lại đột ngột xông vào cung.
Y quên mất, khi sai người truyền ra tin Hoàng Đế nhiễm bệnh, lại chưa kịp báo cho Lục Chương hay.
Lục Chương buông y ra, đưa tay khẽ chạm lên trán Bệ hạ.
Sắc mặt y tái nhợt, trên gò má lại phớt hồng, rõ ràng là sốt cao.
"Bệ hạ phát sốt rồi, đêm nay lạnh lẽo, xin người nên nằm xuống nghỉ ngơi."
Thẩm Miên vội đè tay hắn lại: "Ngươi cứ như thế mà chạy tới, chẳng lẽ không sợ nhiễm bệnh sao?"
"Thần không sợ."
Lục Chương lặng lẽ nhìn Thẩm Miên, rồi lần nữa ôm chặt lấy, khẽ hôn lên trán y: "Bệ hạ, bất kể thế nào, thần vẫn sẽ luôn ở bên người."
"Thần không sợ nhiễm bệnh, cũng..."
"Cũng không sợ chết."
Thân hình hắn khẽ run, biểu tình kiên định như thể chỉ cần Thẩm Miên gặp chuyện, hắn cũng cam nguyện theo y xuống mồ.
Sau tấm giá áo không xa bỗng truyền ra tiếng động rất khẽ.
Thẩm Miên lập tức giật mình như bị sét đánh, luống cuống tay chân thoát khỏi vòng ôm của Lục Chương.
"Biết rồi, ngươi không sợ chết."
Trong đầu y thoáng chốc hiện về cảnh tượng lần trước người này "uống độc dược", cảm giác xấu hổ khi ấy lại ào ạt trào dâng.
"Có điều, người có thể chết, nhưng không thể... mất mặt chết."
Y chỉ chỉ khóe môi Lục Chương, lại đưa cho hắn một chiếc khăn sạch: "Lau đi."
Lục Chương không hiểu "mất mặt chết" là có ý gì, chỉ ngây ngẩn tiếp nhận khăn, rồi chậm chạp lau xuống.
Khi lau xong, hắn nhìn thấy trên khăn còn lại dấu vết trắng nhạt, trên mặt thoáng hiện vẻ nghi hoặc.
Thẩm Miên giải thích: "Ta nghĩ, đã muốn tung tin ta nhiễm bệnh, chi bằng diễn trò đến cùng, thừa cơ bắt hết những kẻ có tâm tư bất chính trong cung."
Trong cung vốn không phải là một khối sắt liền lạc, Thẩm Miên nhân cơ hội này muốn chỉnh đốn triệt để triều cục.
Y chỉ vào dấu vết trắng trên khăn, rồi ra hiệu về phía sau lưng mình: "Tống Thanh Ninh làm ra đấy. Thế nào, hiệu quả không tồi đúng không?"
Lục Chương thoáng cứng người.
Tống Thanh Ninh đang thò thụt tìm cơ hội chuồn đi, liền lập tức cứng đờ.
Tống Thanh Ninh: "Khụ khụ—"
Cậu ta chậm rãi đưa tay phải lên che kín hai mắt: "Ta... ta đi ngủ trước đây, Bệ hạ. Vừa rồi bột phấn rơi vào mắt, ta đi rửa một chút."
Nói xong, tay trái loạng choạng vung vẩy như mò trong không khí, bước chân lảo đảo đi ra ngoài.
"Bộp!"
"Áu!"
Chỉ nghe một tiếng vang lớn cùng tiếng kêu thảm thiết, Tống Thanh Ninh đã đầu đập vào khung cửa, che mắt biến thành che trán, cắm đầu chạy trối chết khỏi tẩm điện.
Đợi đến khi bóng dáng và tiếng động của Tống Thanh Ninh biến mất hẳn, Lục Chương vẫn đứng ngây dại tại chỗ.
Thẩm Miên khẽ vỗ vai hắn: "Hoàn hồn đi!"
Lục Chương chăm chú quan sát gương mặt của Thẩm Miên, giọng ngập ngừng: "Tin tức Bệ hạ nhiễm bệnh... là cố ý truyền ra?"
Thấy Hoàng Đế khẽ gật đầu, hắn mới lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.
Thẩm Miên trở lại bàn, xách lấy một chồng tấu chương nhét hết vào lòng Lục Chương: "Nếu đã đến, vậy Lục đại nhân không sợ chết, thuận tiện đem chồng tấu chương này mang về xử lý cho trẫm."
Lục Chương hơi hơi gật đầu, tựa hồ chẳng để tâm đến chuyện xấu hổ ban nãy: "Vâng, Bệ hạ."
Thẩm Miên thoáng liếc qua vành tai hồng hồng của hắn, trong lòng khẽ "Chậc" một tiếng.
Lục Chương ôm chồng tấu chương, rất nhanh lại hiện nét khó xử: "Chỉ là, dịch bệnh lần này đến dữ dội, Bệ hạ đã hạ cáo thị khuyên mọi người bớt ra ngoài. Vậy chi bằng... đêm nay thần ở lại ngay thiên điện? Như thế cũng đỡ cho cung nhân ngày ngày phải mang sổ đến phủ Quốc Công."
Thẩm Miên: ?
Lúc này thì lại biết nghe lời rồi sao!?
Thấy y chưa trả lời, Lục Chương liền bước thêm hai bước, nghiêng mình đến gần tai Hoàng Đế, giọng nói trầm thấp như gió thoảng: "Bệ hạ?"
Luồng nhiệt nóng hổi lướt qua cổ khiến Thẩm Miên lập tức nghiêng người né tránh: "Được, được, kêu Tiền công công sắp xếp cho ngươi!"
Đôi mắt Lục Chương lập tức ánh lên ý cười: "Thần tạ ơn Bệ hạ."
.....
Ngoài điện, Thẩm Nhất trên cây đã đổi đến ba tư thế, mới trông thấy Lục Chương được Tiền công công mặt đầy oán khí đưa đi.
Đợi hai người đi xa, hắn mới từ trên cây nhảy xuống, chuẩn bị đi bẩm báo.
Ai ngờ mũi giày vừa chạm đất, dưới chân trượt một cái, suýt nữa ngã sấp xuống, may nhờ thân thủ nhanh nhẹn mới đứng vững.
Hắn cúi đầu nhìn kỹ, chỉ thấy ngay chỗ mình đặt chân có một mảng băng mỏng.
Thẩm Nhất chợt nhớ ra, khi nãy Mộc Tê ôm báo tuyết đi ngang, dường như có tiện tay ném cái gì xuống đất.
Mộc Tê từ xa trông thấy Thẩm Nhất đứng vững vàng, nàng khẽ chậc tiếc nuối một tiếng, rồi xoay người ôm báo tuyết vào tẩm điện giao cho Thẩm Miên.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, Thẩm Miên ôm báo tuyết đang định nằm xuống thì bên cạnh chợt lóe một bóng người.
Thẩm Nhất quỳ một gối xuống đất: "Bệ hạ, thuộc hạ đã tra được sự tình."
Ngừng một thoáng, hắn cảm thấy có một số việc phải nói rõ: "Lúc đổi ca, ảnh vệ thấy Lục đại nhân trèo tường vào cung. Nhưng thuộc hạ thấy thần sắc Lục đại nhân sầu lo, dường như có việc gấp tìm Bệ hạ, cho nên không ngăn cản."
Bọn họ rõ ràng là trông thấy và cho phép đi vào, chứ không phải không phát hiện.
Ảnh vệ có thể hay lời, nhưng tuyệt đối không phải hạng ăn không ngồi rồi.
Thẩm Miên: ...... Không phải, trẫm có hỏi chuyện này sao?!
Nhớ tới dáng vẻ Lục Chương khi vừa trông thấy mình, Thẩm Miên hơi mất tự nhiên, nghiêng mắt tránh đi, chỉ đáp: "Ừ, trẫm đã biết. Ngươi điều tra được những gì, mau nói đi."