Nghe thấy tiếng động ở cửa, Thẩm Miên lập tức đè con báo tuyết nhỏ đang không ngừng cọ cọ vào bắp chân y dưới gầm bàn lại, nhóc con này rõ ràng còn muốn xin thêm một miếng thịt nữa.
Báo tuyết khẽ kêu "ư ử" một tiếng, ấm ức nằm rạp xuống tấm đệm mềm dưới bàn.
Hai chân trước của nó dẫm dẫm mấy cái lên đệm, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thẩm Miên, lượn quanh như mèo đói rình mồi.
Thẩm Miên dời mắt khỏi đôi tai trông vừa mềm vừa đàn hồi của nó, khẽ ho một tiếng, nhìn Lục Chương đang đứng nơi cửa, chỉ tay về chiếc ghế bên cạnh mình: "Lục ái khanh đến rồi à? Ngồi đi."
Lục Chương hít sâu một hơi, trấn định tinh thần, cung kính hành lễ, lại cảm tạ ân điển ban chỗ ngồi của Thẩm Miên, rồi mới chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên cạnh y.
Thanh niên vừa an vị, cả thiên điện lập tức rơi vào một sự yên lặng vi diệu.
Thẩm Miên nhìn đống tấu chương chất thành núi nhỏ bên tay vì mấy ngày nghỉ chưa xử lý, đang cân nhắc nên mở miệng nhờ Lục Chương hỗ trợ thế nào cho khéo.
Còn tâm trạng của Lục Chương thì... phức tạp hơn nhiều.
Hắn nhắm mắt dưỡng thần, ra sức kiềm chế bản thân không nhìn về phía màn bàn ngay sát trước mắt.
Sau khi nghe được vài lời đồn đãi, hắn tuy đoán được Tân đế hành sự có phần hoang đường, nhưng thật không ngờ, hoang đường đến mức này!
Toàn thân Lục Chương căng cứng, giống như một cây cung bị kéo căng đến cực hạn.
Trước đây, Lục Chương từng phát hiện mấy quyển thoại bản thịnh hành trong Kinh Thành nằm trong đống đồ Lục Chiêu gửi ra biên ải.
Hắn đoán là đệ đệ mình nhất thời cầm nhầm, nghĩ nếu để phụ thân phát hiện tiểu tử này lén xem mấy thứ này, thế nào cũng bị mắng, bèn giữ lại bên người.
Sau này có một lần rảnh rỗi, Lục Chương tùy tay rút một quyển ra, lật xem qua.
Mới xem được vài trang, hắn liền đột ngột gập mạnh quyển sách lại.
Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng Lục Chương bỗng dâng lên một cảm giác mãnh liệt, muốn đánh cho đệ đệ một trận nên thân.
— Dù đã nhiều năm trôi qua, Lục Chương vẫn nhớ rõ cảm giác chấn động khi năm xưa hắn lần đầu đọc thấy đoạn trong thoại bản, một vị Vương gia đem tiểu thư đồng thanh tú giấu dưới bàn, vừa cùng người nghị sự, vừa cùng thư đồng làm chuyện mờ ám.
Thế nhưng, Lục Chương tuyệt đối không ngờ rằng, những tình tiết hắn cho là chỉ tồn tại trong thoại bản diễm sắc, lại thật sự xuất hiện ngay trước mắt mình!
Ánh mắt Lục Chương nhanh chóng lướt khắp một vòng trong điện bên.
Bề ngoài, trong điện dường như chỉ có hắn và Hoàng Đế.
Nhưng Lục Chương hiểu rõ, trừ người đang trốn dưới bàn cùng Hoàng Đế làm chuyện mờ ám, bất kể là cung nữ hay thái giám, thì trong điện này, tất còn ít nhất bảy, tám ảnh vệ võ công cao cường ẩn thân trong bóng tối.
Hắn vốn cho rằng, dù Hoàng Đế có muốn hắn nhập cung "bồi giá" là chuyện hoang đường cỡ nào đi nữa, nể mặt thân phận Thế tử Vệ Quốc công, thì ít nhất, trong thời gian ngắn cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá mức vượt giới hạn.
Nhưng giờ phút này, hắn không còn chắc nữa.
Ngay lúc ấy, Thẩm Miên ở bên cạnh khẽ xê dịch chiếc ghế.
... Sao thế này, sao cảm giác bầu không khí lại có chút ngượng ngùng?
"Khụ, Lục ái khanh?"
Một lát sau, vẫn là Thẩm Miên mở lời trước, phá tan sự im lặng.
Y đẩy quyển tấu chương trên cùng về phía Lục Chương: "Xem đi."
Lục Chương không rõ Hoàng Đế rốt cuộc đang tính toán điều gì, chỉ đành tạm thời cầm tấu chương bên tay lên xem.
Thẩm Miên ước chừng hắn đã xem xong, liền mở miệng hỏi: "Lục ái khanh thấy thế nào?"
Lục Chương đang cân nhắc nên mở lời ra sao, thì bỗng thấy tấm màn dưới chân bàn bên cạnh chân Hoàng Đế khẽ động.
Từ dưới bàn truyền ra tiếng rên khe khẽ, đứt quãng như tiếng khóc nức nở.
Lục Chương lập tức cảm thấy da đầu tê rần, siết chặt tấu chương trong tay, chỉ nghe Thẩm Miên khẽ "hự" một tiếng, sau đó nhíu mày cúi người xuống, như thể muốn trực tiếp vén tấm màn bàn chạm đất kia lên!
Nghĩ tới cảnh tượng có thể "đâm mù mắt" kia, Lục Chương lảo đảo nghiêng người ra sau trong hoảng hốt.
Ngay khoảnh khắc ấy, một cái đầu báo tuyết lông xù thò ra khỏi màn bàn.
Viền nặng của màn bàn đè lên tai nó, khiến đôi tai báo bị ép bẹt thành "tai máy bay".
"Ngươi làm gì đó hả!"
Thẩm Miên ra sức đẩy con báo tuyết nghịch ngợm về lại dưới bàn: "Ngươi mà còn quậy nữa, ta bảo Tiền Dụng mang ngươi ra ngoài bây giờ!"
Báo tuyết khịt khịt kêu ấm ức một hồi, mãi đến khi Thẩm Miên nhét cho nó một miếng thịt khô, nó mới thoả mãn gừ khẽ một tiếng rồi nằm rạp xuống lại.
"Phù——"
Thẩm Miên phủi tay, xoay đầu thì thấy Lục Chương vẫn đang cầm tấu chương, thoáng sững người: "Lục ái khanh?"
Y liếc mắt nhìn bồn đá ướp lạnh đặt không xa: "Ngươi thấy nóng sao?"
Sao cả tai cũng đỏ rồi?
Lục Chương mấp máy môi, hồi lâu mới khó nhọc thốt ra ba chữ: "Thần không nóng."
Thẩm Miên hơi nghi ngờ hắn đang khách sáo, nhưng Lục Chương đã nói vậy, y cũng chỉ đành gật đầu: "À, vậy sao. Không nóng thì tốt."
Lục ái khanh thật quá khách khí, lần sau vẫn nên bảo Tiền Dụng cho thêm nhiều đá nữa mới được.
Y đang định tiếp tục hỏi Lục Chương nghĩ gì về chuyện nêu trong tấu chương, vừa quay đầu liền thấy thanh niên nọ đang trừng mắt nhìn chằm chằm về một phía.
Ánh mắt kia, dường như còn mang theo vài phần không dám tin.
Y hơi cúi đầu, liền thấy chiếc đuôi của báo tuyết nhỏ vẫn chưa thu về.
Chóp đuôi đen nhánh mềm mượt cuộn thành một dấu chấm hỏi lông xù nho nhỏ, dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Miên, nhẹ nhàng lắc lư một cái.
Thẩm Miên khẽ động lòng, lập tức như ngộ ra điều gì —
Lục Chương ở trong lòng công chính Lục Chiêu, là vị huynh trưởng không gì làm không được, nhưng thực tế, hắn hiện giờ mới chưa đến 21 tuổi!
Y đã bị xã hội tát cho mấy năm trời, lúc này không khỏi cảm khái:
Lục ái khanh... vẫn còn trẻ.
Bỗng nhìn thấy thứ mềm mềm xù xù, nhất thời không rời nổi mắt, muốn chạm thử một chút cũng là chuyện thường tình.
Thế là Thẩm Miên lại đem báo tuyết nhỏ từ dưới bàn lôi ra, hào hứng mời gọi: "Lục ái khanh, muốn sờ thử không?"
Lục Chương còn chưa kịp từ chối, sợ hắn lại khách sáo, Thẩm Miên đã trực tiếp nhét báo tuyết vào lòng hắn.
Luống cuống tay chân đỡ lấy con báo tuyết nhỏ, toàn thân Lục Chương lại càng thêm cứng ngắc.
Bị người lạ ôm vào lòng, báo tuyết nhỏ vừa "grừ" khẽ một tiếng cảnh giác, đã bị Thẩm Miên đưa tay chụp lấy mõm, bóp nhẹ một cái.
Trong mắt Thẩm Miên thoáng hiện sát ý.
Đây là sức lao động trung thành mà ta phải vất vả lắm mới bắt được đấy! Nghịch tử! Đối xử tử tế vào cho ta!
Báo tuyết bị ánh mắt mang tính uy h**p của Thẩm Miên trừng cho một cái, khẽ kêu "grừ" một tiếng, rồi chầm chậm đặt đầu lên cánh tay của Lục Chương.
Thẩm Miên rất hài lòng với biểu hiện của báo tuyết.
Y cảm thấy Lục Chương chắc cũng phải hài lòng lắm.
Dù sao thì từ nãy đến giờ, Lục Chương vẫn luôn ôm báo tuyết không buông tay.
Thẩm Miên nhân cơ hội, bắt đầu để Lục Chương giúp mình xử lý chính vụ.
Theo từng lời góp ý mà Lục Chương chậm rãi đưa ra, ánh mắt của Thẩm Miên ngày càng sáng rỡ.
Lục ái khanh, đúng là rường cột nước nhà!
Thậm chí, chỉ số giá trị sinh mệnh của y còn tăng lên 2 điểm!
Thẩm Miên đẩy đĩa trái cây về phía Lục Chương một chút: "Lục ái khanh quả nhiên tài hoa hơn người, đúng như lời đồn!"
Lục Chương không hiểu lời đồn kia y nghe từ đâu.
Trước khi hắn kịp nói mấy câu khách sáo nữa, Thẩm Miên đã nhanh chóng đặt một chồng tấu chương xuống trước mặt hắn: "Có Lục ái khanh ở đây, trẫm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, mấy bản này cũng làm phiền ái khanh rồi."
Lục Chương nhìn cây bút mà y đưa qua, uyển chuyển nói: "Bệ hạ, chuyện này e là không hợp quy củ."
Thẩm Miên khoát tay: "Trẫm chẳng phải đã nói rồi sao, chỗ trẫm không có nhiều quy củ đến thế."
Lục Chương: ?
......
Lục Chương vẫn ngồi trong thiên điện mãi đến giờ Hợi.
Hoàng Đế có nhiều quy củ hay không thì hắn vẫn chưa dám chắc, nhưng hắn quả thực nhận ra, vị Tân Đế này... nhẹ nhàng đi không ít.
Trong lúc xem tấu chương, Tân Đế uống cạn một ấm trà, cắn hết nửa đĩa hạt dưa, ăn ba miếng điểm tâm, năm hạt óc chó cùng đủ loại trái cây.
Thậm chí, còn tranh thủ thời gian đút cho con báo tuyết đang gối đầu trên đùi của hắn một miếng thịt khô.
Báo tuyết ăn đến vui vẻ, hai chân trước như nở thành hai đóa hoa nhỏ, bắt đầu dẫm dẫm trên đùi Lục Chương.
Vì Lục Chương kiên quyết không chịu viết chữ lên tấu chương, Thẩm Miên đành đợi hắn đọc xong, hỏi ý kiến rồi mới tự mình phê duyệt.
Sau đó, Lục Chương liền thấy Hoàng Đế lần lượt: Vẽ hoa nhỏ lên 5 bản tấu chương, 25 bản tấu chương ghi chữ "Duyệt", mấy bản còn lại thì ghi đôi dòng đáp ý cho có lệ, đến quyển cuối cùng...
Lục Chương nhìn hình vẽ trên bản tấu cuối cùng, trầm mặc.
...Cái này là... ý gì?
"Bệ hạ."
Cuối cùng, Lục Chương vẫn không nhịn được, hạ giọng hỏi: "Đây là——?"
"À."
Thẩm Miên liếc mắt nhìn qua: "Là một con ngỗng lớn."
Y ngồi thẳng dậy: "Sao vậy, trông không giống sao?"
Lục Chương lắc đầu: "Bút pháp của Bệ hạ linh động, vẽ sống động như thật."
Chỉ là hắn vẫn không hiểu, tại sao lại phải vẽ một con ngỗng lên tấu chương.
Bản tấu này được y đặt riêng sang một bên, là bản duy nhất không đưa cho hắn xem.
Thẩm Miên nghe vậy, đắc ý hếch cằm lên.
Đương nhiên rồi, y dù sao cũng coi như nửa người trong nghề, vẽ một con ngỗng chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.
Lục Chương trầm ngâm chốc lát, dò hỏi: "Bệ hạ, không biết thần... có thể xem qua bản tấu này không?"
——Nếu là ngày thường, Lục Chương tuyệt đối sẽ không mở miệng, nhưng Tân đế đối với hắn quá mức khác thường, hắn muốn thử thăm dò một chút.
Thẩm Miên khựng lại một chút, có vẻ hơi do dự.
Nhưng cuối cùng, y vẫn đưa bản tấu trong tay sang cho hắn.
Lục Chương nhanh chóng đọc lướt qua, ngoài những lời nịnh hót nhạt nhẽo và mấy câu chào hỏi, phần còn lại toàn là lời tố cáo Lục Chiêu cùng phủ Vệ Quốc Cômh bọn họ.
Hắn liếc nhìn dòng ký tên.
Lễ bộ Thị lang — Sử Lập.
Sử đại nhân trong tấu chương khóc lóc kể rằng, tiểu nhi tử của mình mấy hôm trước ra phố chơi, chẳng rõ vì cớ gì đắc tội với Nhị công tử của phủ Vệ Quốc Công, bị đối phương giữa đường ra tay đánh đập, khiến nhi tử vô tội của ông ta bị hành hung một trận thê thảm.
Tiểu nhi tử của ông ta mình mẩy đầy máu được người khiêng về, nằm liệt giường suốt ba ngày, đến nay thương tích trên người vẫn chưa lành hẳn.
Lục Chương suy nghĩ một lát, rồi nhớ ra chuyện này.
Khi ấy hắn và phụ thân vừa hồi Kinh, ngày hôm sau Sử Thị lang còn đích thân mang lễ vật đến bái phỏng, nhận tội thay nhi tử, nói tiểu tử hành xử vô độ, khiến tiểu công tử phủ Vệ Quốc Công tức giận, chỉ mong Quốc Công đại nhân rộng lượng bỏ qua, bọn họ lúc ấy mới biết có chuyện xảy ra.
Nhưng hắn nhớ rõ, sau đó phụ thân có hỏi lại Lục Chiêu, mà Lục Chiêu nói khi đó ra tay là vì tận mắt chứng kiến tiểu công tử nhà họ Sử muốn cướp nữ tử nhà lành giữa phố?
—— Rõ ràng khi ấy Vệ Quốc Công mới khải hoàn hồi triều, Sử Thị lang chưa rõ thái độ của Bệ hạ ra sao, nên chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ.
Mà một khi thấy rõ Bệ hạ có phần kiêng dè phủ Vệ Quốc Công, lập tức trở mặt.
Toàn bộ bản tấu văn từ tha thiết, ai không rõ nội tình thật sự sẽ tưởng nhi tử của Sử đại nhân là người bị oan ức đến tận trời, còn phủ Vệ Quốc Công thì hống hách ngang tàng, khinh quân phạm pháp đến cùng cực.
Dù vậy, việc Lục Chiêu giữa phố động thủ, xác thực cũng có phần không ổn.
Lục Chương lặng lẽ thở dài một tiếng.
"Lục ái khanh?"
Thẩm Miên khẽ ho một tiếng: "Xem xong rồi chứ?"
Nghe vậy, Lục Chương lập tức đặt bản tấu xuống bàn, đứng dậy nhận tội: "Bệ hạ, đệ đệ của thần xác thực có chút bướng bỉnh, nhưng tuyệt đối không phải kẻ vô cớ hành hung người giữa phố. Thỉnh Bệ hạ minh xét—"
Thẩm Miên vội vàng ngăn lại: "Được rồi được rồi, trẫm biết rồi."
Thế tử Vệ Quốc Công thì đúng là trung thành, nhưng mà... người này lại quá mức nghiêm túc quy củ.
Hoàn toàn chẳng giống người xuất thân từ võ tướng chút nào.
Thẩm Miên quan sát vẻ mặt Lục Chương, mở miệng nói: "Trẫm nghe nói rồi, chuyện này không phải lỗi của Lục Chiêu."
Đừng có bày ra vẻ mặt sắp về đánh đệ đệ thế chứ!
Vừa nãy hệ thống còn chiếu cho y xem đoạn tình tiết này:
Nhi tử của Sử Thị lang định cưỡng ép dân nữ ngay giữa phố, kết quả bị công chính đi ngang qua ra tay nghĩa hiệp, đánh cho một trận nên thân.
Sử Thị lang vì chuyện đó ghi hận trong lòng, sau khi phủ Vệ Quốc Công lâm vào cảnh sa sút, ông ta nhân cơ hội đá thêm không ít cú.
Không ngờ rằng, vòng tới vòng lui, người sống sót duy nhất của phủ Vệ Quốc Công... lại trở thành Hoàng Đế.
Ngày Lục Chiêu dẫn quân đánh vào Kinh Thành, Sử Thị lang sợ đến phát bệnh, còn chưa đợi Lục Chiêu xử lý thì đã suýt mất mạng.
Thẩm Miên búng nhẹ vào tấu chương trong tay.
Hy vọng người này hiểu được ý của y, biết điều một chút, đừng làm bậy nữa.
Ừm, còn nữa, phải tăng cường công tác trị an trong Kinh Thành, lần sau gặp loại rác rưởi như thế, bắt lại luôn!
Thấy Lục Chương vẫn còn nhìn bản vẽ con ngỗng, Thẩm Miên bèn bốc một quả anh đào: "Lục ái khanh còn đang thắc mắc vì sao trẫm lại vẽ con ngỗng à?"
Cảm nhận được Hoàng Đế thật sự không có ý trách tội, Lục Chương gật đầu: "Xin Bệ hạ chỉ giáo."
Thẩm Miên khích lệ: "Lục ái khanh có biết, ngỗng kêu như thế nào không?"
Lục Chương: ?
Thẩm Miên khép bản tấu lại, nhè hạt anh đào ra: "Ngỗng kêu rằng——"
"Quác quác quác!"
(Thùng rỗng kêu to)