Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 75

Lục Chương nhìn phong di chiếu nằm trên mặt đất, vẻ mặt biến ảo khó lường.

Mãi đến khi có tiểu thái giám tiến lên châm thêm trà, hắn mới giật mình hoàn hồn, vội vàng cúi người nhặt lấy cả tấu chương và di chiếu lên.

Di chiếu bị hắn giấu dưới tấu chương, rồi do dự thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi thu vào ống tay áo.

Thẩm Miên đối với tất cả những việc này hoàn toàn không hay biết.

Lúc này, Bệ hạ đang ngồi trong tẩm điện, chăm chú viết bản kế hoạch chinh phạt.

Lần thân chinh này, y định mang theo Tống Thanh Ninh cùng đi.

Dù sao cậu ta vốn là vai chính trong cốt truyện, trên người còn mang theo linh tuyền không gian, mang theo hẳn là có thể... ừm, hẳn là sẽ có chút tác dụng.

Tô Lặc am hiểu tình hình của Lan Đê, cũng phải mang đi, còn Ứng Tông thì nên để lại Kinh Thành thì hơn.

Đem đệ khống đệ đệ ở lại trong Kinh, y mới có thể yên tâm hơn.

Về phần Lục Chương...

Thẩm Miên khựng lại, rồi ghi tên hắn vào danh sách những người ở lại Kinh Thành.

Cùng một hàng với Lục Chương, còn có mấy vị đại thần thường ngày vẫn cùng nhau nghị sự, xử lý chính vụ.

【Ký chủ?】

Nghĩ đến chuyện tương lai phải đóng quân nơi biên quan ít thì mấy tháng, nhiều thì cả năm, hệ thống lập tức ủ rũ, ngồi xổm trên vai Thẩm Miên, nhỏ giọng khuyên nhủ:【Chúng ta đưa cả nữ đầu bếp của phủ Vệ Quốc Công đi nhé!】

Dù sao chỉ có mỗi Lục Chương ở đây, nữ đầu bếp kia bày ra tay nghề tuyệt hảo cũng không ai nếm thử!

Thẩm Miên hơi do dự một chút: "Được, đến lúc đó ta hỏi thử xem nàng có nguyện ý hay không."

Quả cầu lông lập tức hoan hô một tiếng: 【Hay quá!】

Nó được đằng chân lân đằng đầu: 【Ngự trù trong cung cũng mang theo vài người đi, lần trước canh cá là ai nấu nhỉ, mang hắn đi, chờ đầu xuân chúng ta còn có thể xuống sông bắt cá.】

Gân xanh trên trán Thẩm Miên giật giật, một tay túm cái nhúm lông bé nhỏ đang định bò lên đầu mình kéo xuống: "Chúng ta là đi đánh giặc, không phải đi dã ngoại ăn cơm!"

"Ngươi dứt khoát mang cả hoàng cung đi theo cho xong!"

09 bĩu môi, biến thành một đoàn Slime mềm nhũn nằm trong tay Thẩm Miên:【Aiz...】

Quả cầu than thở: 【Ít nhất cũng phải đưa vài thái y theo chứ?】

"Đương nhiên."

Thẩm Miên lật đống tấu chương, từ dưới rút ra danh sách nhân viên Thái Y Viện, đem tên Văn thái y viết lên đầu tiên.

Hiện tại y cũng bị mọi người ảnh hưởng không ít.

Hễ đến phiên Văn thái y trực thì chuyện lớn nhỏ đều ập tới, chẳng khác nào điềm báo trước tai họa.

Thẩm Miên nghĩ, chi bằng đem ông ta theo bên cạnh, có chuyện gì xảy ra y còn dễ bề ứng phó, còn hơn là để lại trong cung, rồi mỗi lần y vắng mặt thì lại sinh chuyện.

Thẩm Miên sửa sang suốt nửa ngày, mãi đến khi gần tới giờ dùng cơm trưa mới tạm dừng lại, rồi đứng dậy vươn vai, chuẩn bị đi dùng bữa.

Chân y còn chưa bước ra, đã chạm phải ánh mắt do dự muốn nói lại thôi của Tiền công công.

"Bệ hạ?"

Tiền công công liếc qua đống văn thư mà Thẩm Miên đang sắp xếp, thấp giọng hỏi: "Người... định xuất cung?"

Mùa xuân sắp tới, khi còn Tiên Đế tại vị cũng thường nhiều lần du tuần phương Nam. Nếu Bệ hạ muốn ngao du Giang Nam thư giãn, bọn họ hẳn phải sớm chuẩn bị.

Thẩm Miên khẽ "Ừ" một tiếng, bình tĩnh nói: "Lan Đê dạo này không an phận, trẫm chuẩn bị trong thời gian tới  sẽ ngự giá thân chinh."

Nghe được bốn chữ "Ngự giá thân chinh", gương mặt Tiền công công liền biến sắc như bị sét đánh.

"Ngự... ngự giá thân chinh?!"

Hắn hoảng hốt véo mạnh cánh tay mình một cái.

Quả nhiên! Khó trách hai ngày nay mí mắt cứ nhảy loạn!

Tiền công công đau đến rít khẽ một tiếng, vội vàng bước theo sau Thẩm Miên, liên tục khuyên nhủ: "Bệ hạ, xin người hãy nghĩ lại, Bệ hạ!"

Tiền Dụng chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

Bệ hạ sao đột nhiên lại muốn ngự giá thân chinh?

Vệ Quốc Công, gọi Vệ Quốc Công đi!

Thẩm Miên dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tiền Dụng, bèn giải thích: "Lan Đê liên tục khiêu khích Đại Cảnh, trẫm dự định sẽ điều thêm binh mã. Đợi khi lương thảo chuẩn bị chu toàn, sẽ ngự giá thân chinh, rồi hợp binh cùng Tĩnh Bắc quân, sau đó thẳng tiến công Lan Đê Vương"

Nước mắt Tiền công công suýt nữa trào ra: "Bệ hạ, biên quan hàn khổ, mà người vừa mới đăng cơ, không bằng... hãy đợi thêm một thời gian nữa?"

Vệ Quốc Công, mau mau hành động đi ——!

Nhưng Thẩm Miên đã bày ra bộ dáng quyết ý, nghe Tiền Dụng khuyên vài câu, liền giả câm vờ điếc không hề đáp lại.

Tiền Dụng: ......

Tất cả đều là lỗi của Tấn Vương!

Nếu không phải hắn cấu kết Lan Đê mưu hại Bệ hạ, thì Bệ hạ đâu đến mức đột nhiên quyết tâm ngự giá thân chinh đánh Lan Đê!

Thẩm Miên sải bước ra ngoài điện, Tiền công công đi sát theo sau, nghiến răng nghiến lợi mà hận.

Tên Tấn Vương kia, thuốc thử cũng đã xong, giờ chẳng còn giá trị gì nữa.

Đợi Hoắc Yếm dùng xong, hắn nhất định sẽ khiến tên này sống không bằng chết!

Chân Thẩm Miên vừa mới bước ra cửa điện, liền nhìn thấy từ xa có hai người đi tới —— Lục Chương cùng Tống Thanh Ninh.

Vốn dĩ Tống Thanh Ninh giống như chú cún nhỏ vừa thoát chuồng, nhưng vừa nhìn thấy Lục Chương liền ngoan hẳn lại.

Cậu ta len lén nháy mắt với Thẩm Miên, rồi điên cuồng ra hiệu về phía Lục Chương.

Nghĩa phụ!

Sắc mặt nghĩa mẫu trông khó coi lắm, là ai đã chọc giận ngài ấy vậy?

Ánh mắt Thẩm Miên vừa quét về phía Lục Chương, thì hắn đã nhanh chóng khôi phục vẻ mặt thản nhiên.

Ngón tay hắn khẽ chạm vào bức chiếu thư giấu trong tay áo, ép mình hít sâu một hơi, rồi bước lên phía trước

Lục Chương cố gắng khiến giọng điệu của mình bình ổn: "Bệ hạ đã xử lý xong chính vụ rồi sao?"

Thẩm Miên thành thật lắc đầu: "Chưa."

"Vẫn còn nhiều việc, mới làm chưa đến một nửa."

Sau đó còn phải cân nhắc xem ngoài cấm quân, thì sẽ điều binh từ nơi nào cho thích hợp, cùng việc chuẩn bị lương thảo, dược liệu...

Thẩm Miên thoáng nhức đầu, khẽ thở dài.

Lục Chương chăm chú nhìn sườn mặt của Thẩm Miên, giọng như vô tình: "Gần đây Bệ hạ... đang xử lý chuyện gì? Thần có thể giúp đỡ không?"

Tiền công công đứng phía sau Thẩm Miên, lần đầu tiên chủ động ra hiệu ánh mắt với Lục Chương.

Giúp đỡ gì chứ, mau khuyên Bệ hạ đi!

Trên chiến trường đao kiếm vô tình, nếu Bệ hạ vạn nhất gặp bất trắc...

Phì phì phì!

Nghĩ đến một nửa, Tiền Dụng vội vàng tự phỉ nhổ trong lòng mấy tiếng.

Bệ hạ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện!

Thẩm Miên nghe lời ấy, trong thoáng chốc sắc mặt có phần mất tự nhiên, ấp úng đáp: "A... chờ dùng cơm xong rồi trẫm sẽ nói cùng ngươi."

Mấy ngày nay, y vẫn luôn suy nghĩ nên mở lời với Lục Chương thế nào.

Dù biết hắn nhất định phản đối, nhưng ít nhất cũng phải nói cho hắn một tiếng.

Nếu để đến khi mọi chuyện đã an bài mới nói, thì thật sự không ổn.

Hơn nữa, có vài điều y cũng muốn nghe thử ý kiến của hắn.

Lục Chương nghe vậy chỉ khẽ đáp một tiếng, sau đó lặng lẽ trầm mặc.

Tống Thanh Ninh đứng bên cạnh vò đầu bứt tai, cậu ta chỉ cảm thấy cả người khó chịu.

Sao bầu không khí lại đột nhiên thành thế này, cầu xin đấy, hai người nói vài câu đi chứ?

Thế nhưng, cả hai đều chìm đắm trong tâm tư của riêng mình, nghĩ ngợi cách để mở miệng, nhất thời chẳng ai đoái hoài đến sự sống chết của sinh viên họ Tống.

Bữa trưa liền trôi qua trong bầu không khí tĩnh lặng ấy.

Tống Thanh Ninh chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên.

Cậu ta vốn có chuyện muốn thương lượng với Thẩm Miên, nhưng mãi không tìm được cơ hội mở miệng.

Đến lần thở dài thứ bảy, cuối cùng Thẩm Miên cũng không nhịn được: "Ngươi làm sao vậy?"

Tống Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn Thẩm Miên, rồi lại liếc sang Lục Chương, lúng túng nói: "À... ta có chuyện muốn bẩm với Bệ hạ, nhưng mà... Lục đại nhân..."

Ý tứ rõ rành rành —— Lục đại nhân có thể né tránh một chút không?

Lục Chương khẽ rũ mắt, giọng lạnh nhạt: "Ý ngươi là, có chuyện ta không tiện nghe sao?"

Sau gáy Tống Thanh Ninh tức thì dựng thẳng từng sợi lông tơ.

Cậu ta gượng cười: "À, cũng... không phải."

"Chỉ là——"

Tống Thanh Ninh quay sang Thẩm Miên, ánh mắt khẩn cầu.

Nghĩa phụ, cứu mạng!

Ngay cả Thẩm Miên cũng cảm nhận được sát khí toát ra từ Lục Chương: ......

Y hắng giọng, gạt tạm cảm giác không lành kia sang một bên, bảo với Tống Thanh Ninh: "Thôi, để lát nữa ta đến tìm ngươi, trước tiên ngươi cứ về đi."

"Ồ ồ!"

Tống Thanh Ninh như được đại xá, liên tục gật đầu: "Được được, vậy hai người cứ nói chuyện, ta đi trước!"

Khi rời đi, cậu ta còn lén làm một thủ thế với Thẩm Miên.

Cố lên nghĩa phụ, mau mau khiến Lục đại nhân trở lại bình thường đi, bây giờ khí tức quanh thân của ngài ấy đủ đông cứng chết ba mạng sinh viên rồi đấy!

Thẩm Miên: ?

Y nhìn theo bóng dáng Tống Thanh Ninh thoáng cái đã biến mất, lại phất tay bảo bọn cung nhân lui xuống.

Tiền công công: !

Trước khi đi, Tiền Dụng còn hung hăng trừng Lục Chương một cái.

Khuyên can Bệ hạ đi!

Nếu không, hắn sẽ lập tức chạy đến chỗ Vệ Quốc Công cáo trạng!

Lục Chương hoàn toàn không bận tâm đến gương mặt méo mó của Tiền Dụng, chỉ khẽ v**t v* cuộn di chiếu giấu trong tay áo, nhẹ giọng gọi: "Bệ hạ?"

Trong lòng Thẩm Miên thoáng căng thẳng: "Chuyện... chính là việc của Tấn Vương——"

Lục Chương lặng lẽ chờ y nói tiếp.

Thẩm Miên bèn nhanh chóng đem ý định của mình thuật lại đôi lời.

Y vừa dứt lời, cả đại điện lập tức rơi vào tĩnh mịch chết lặng.

Thẩm Miên cẩn thận dò xét phản ứng của Lục Chương.

"Bệ hạ."

Qua một hồi lâu, Lục Chương mới chậm rãi mở miệng: "Biên quan hiểm nguy, Bệ h* th*n ngọc ngàn vàng, việc này vẫn nên thận trọng suy xét."

Thẩm Miên lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế.

Quả nhiên, Lục Chương cũng không muốn để y đi.

Bệ hạ cố gắng khuyên giải Lục ái khanh: "Yên tâm đi, trẫm đã chuẩn bị rất chu toàn rồi."

"Năm trước Lan Đê vốn đã tổn hao nguyên khí, chuyện dịch bệnh cũng không thể thành công, trận chiến này Đại Cảnh tất thắng."

"Ngự giá thân chinh vừa có thể khích lệ sĩ khí, lại có thể tốc chiến tốc thắng. Lan Đê thật sự đã nhảy nhót quá lâu rồi."

Thẩm Miên nói đến khô cả miệng, Lục Chương vẫn không hề động dung.

Thẩm Miên thầm than: Người này còn khó đối phó hơn cả Tiền Dụng!

Lục Chương ngẩng mắt, bình tĩnh đối diện cùng Thẩm Miên: "Nếu vậy, thần sẽ theo Bệ hạ ra biên quan."

Lời sau của Thẩm Miên khựng lại: "À... chuyện này..."

Y lập tức dời mắt đi: "Trẫm thấy ngươi vẫn nên ở lại Kinh Thành thì hơn."

"Có Lục ái khanh tọa trấn Kinh sư, trẫm mới yên tâm."

Y vừa dứt lời, khóe môi Lục Chương bất chợt nhếch nhẹ.

Thế nhưng, trong mắt nam nhân lại không hề có nửa phần ý cười: "Triều đình còn có người khác thủ hộ, thần lo lắng cho Bệ hạ. Vì sao Bệ hạ không chịu mang thần cùng đi biên quan?"

Thẩm Miên: "Ôi chao, ngươi lo gì chứ! Trẫm chuẩn bị đâu ra đó cả rồi, sẽ nhanh chóng trở về thôi!"

Thanh âm Lục Chương vẫn bình thản, nhưng bên dưới lại đè nén một thứ gì đó sâu kín: "Bệ hạ nói trận này có mười phần nắm chắc?"

Thẩm Miên thấy thái độ của hắn đã bớt căng cứng, liền vội gật đầu: "Đương nhiên rồi!"

Lục Chương không đáp, chỉ đứng dậy, rồi chậm rãi bước về phía Thẩm Miên.

Thẩm Miên: ?

Y theo bản năng rụt lại, thẳng người tựa vào lưng ghế, ngẩng đầu: "Ngươi làm gì vậy?"

Người này rốt cuộc muốn thế nào?

Lục Chương cúi đầu, gần như phủ kín cả thân thể Thẩm Miên: "Nếu Bệ hạ đã nắm chắc mười phần, vậy thì cớ gì còn phải lưu lại di chiếu!?"

Thanh âm hắn bất giác cao vút.

Thẩm Miên lại sửng sốt, đôi mắt đầy mờ mịt: "Di chiếu gì cơ?"

Y huých vào hệ thống bên cạnh: "Cái gì, di chiếu? Ta để lại cái đó khi nào?"

09 chớp mắt, lắc lư qua lại: 【Không biết nha, chẳng phải ký chủ viết sao, hệ thống làm sao biết được.】

Thẩm Miên: ...

Vậy y còn cần cái hệ thống này làm gì!

Lục Chương nhìn dáng vẻ ấy của Thẩm Miên, chỉ cảm thấy trong lòng bốc lên một ngọn lửa vô danh.

Vì sao, bất kể là ngự giá thân chinh hay lưu lại di chiếu, Bệ hạ đều có thể thản nhiên như thế?

Như thể... như thể Thẩm Miên chưa từng đặt hắn vào trong lòng, càng không coi trọng tính mạng của chính mình.

Trong ngực Lục Chương bỗng dâng lên một cơn hoảng loạn mơ hồ.

Ngực hắn phập phồng dồn dập, ánh mắt rơi xuống hõm cổ trắng nõn của Thẩm Miên.

Thật muốn... thật muốn đem người trước mặt này ——

Ngay khoảnh khắc đó, trên màn hình hệ thống của Thẩm Miên, cảnh báo sinh mệnh đột nhiên nhảy loạn lên.

Thẩm Miên: !?

Y cả kinh thất sắc.

Không phải, đây là chuyện gì?!

Rõ ràng từ lúc y chuẩn bị ngự giá thân chinh đến nay, giá trị sinh mệnh đều không hề dao động, chẳng lẽ Lục ái khanh thật sự định hành thích vua sao?!

Đúng lúc hai người đang giằng co, con số trên màn hình rốt cuộc cũng ổn định lại.

Khóe mắt Thẩm Miên liếc qua....

【 Giá trị sinh mệnh -9 】

"...Cái quái gì đây?"

Thẩm Miên nhìn dòng chữ nhấp nháy ấy, sững sờ một thoáng, sau đó liền thất thanh gào lên với hệ thống: "Cảnh báo sinh mệnh này là sao?!

"Tại sao nó lại biến thành màu vàng?!"

Bình Luận (0)
Comment