Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 77

"Cái gì?"

Thẩm Miên đưa tay, khẽ chạm lên chỗ Tống Thanh Ninh vừa đánh giá, rồi s* s**ng một vòng.

Ngay sau đó y mới kịp phản ứng, vành tai lập tức đỏ bừng.

Lục Chương!

Trong lòng Thẩm Miên nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng gật đầu trấn định: "Có lẽ là không biết con sâu nào thừa lúc đông giá mà trốn vào. Để ngày khác gọi cung nhân đến quét tước lại cho sạch."

Ánh mắt Tống Thanh Ninh bất giác liếc về phía vành tai của Thẩm Miên.

Tống Thanh Ninh: ...

Cậu ta bỗng nhiên hiểu ra, ngữ khí chan chứa nghi ngờ: "Nghĩa phụ, thật là bị sâu cắn sao?

"Không phải là ngài với Lục đại nhân, hai người vừa rồi ở bên kia——"

"Không có!"

Tống Thanh Ninh còn chưa nói hết, Thẩm Miên đã lập tức cắt ngang, giọng điệu cao hẳn lên: "Sẽ không, tuyệt đối sẽ không! Trong đầu ngươi toàn nghĩ gì vậy, chẳng qua chỉ là bị sâu cắn một chút mà thôi."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Tống Thanh Ninh đã trở nên phức tạp khó nói thành lời.

"Nghĩa phụ."

Cậu ta chậm rãi đặt lát khoai tây xuống, chỉ vào Thẩm Miên: "Ta là sinh viên, chứ không phải kẻ ngu ngốc. Nếu quả thật chỉ là bị sâu cắn, mặt của ngài hiện tại có thể đỏ đến mức ấy sao?"

Thẩm Miên: ...

"Vừa rồi ngươi định tìm ta nói gì ấy nhỉ?"

Tống Thanh Ninh: Không phải chứ, cái đề tài này chuyển hướng cứng nhắc quá đi!

Cậu ta vốn định hỏi thêm mấy câu, kết quả vừa chạm phải ánh mắt lạnh lẽo mang theo sát khí của Thẩm Miên, lập tức đem toàn bộ lời muốn nói nuốt trở vào.

Bát quái tuy đáng quý, nhưng mạng sống càng quan trọng.

Cậu ta tuyệt đối không muốn lại bị nghĩa phụ ấn xuống bàn bắt hoá trang làm giẻ lau.

"Là chuyện lần trước ta nói đó."

Tống Thanh Ninh khẽ ho khan: "Dạo này ta được nhiều điểm tích lũy, ngài xem chúng ta nên mua cái gì thì tốt?"

Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của cậu ta cùng Hoắc Yếm, nhóm lao động cải tạo mà đồng hương đưa tới đã giúp tạo ra không ít giá trị trong không gian.

Mấy ngày trước vừa thu hoạch một đợt mùa bội thu, điểm tích lũy của cậu ta cuối cùng cũng tăng mạnh!

Khối nuôi dưỡng cũng mở khóa thêm không ít công năng mới.

Giờ bọn họ đã có thể nuôi dê con ngoài không gian rồi!

Dê con vừa đáng yêu vừa thơm ngon.

Nghĩ tới dê quay nguyên con, Tống Thanh Ninh nhịn không được nuốt nước bọt.

Dê tuy chưa mua, nhưng gia vị thì cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng.

Hôm nay tiết trời vừa khéo, Tống Thanh Ninh nghĩ chi bằng lập tức dựng một cái bếp lò, nướng ngay một con dê. Da dê còn có thể giao cho hệ thống thu hồi......

"Có ngựa với trâu không?"

Thẩm Miên trầm ngâm một lát, vẫn cảm thấy nên mua vài giống ngựa tốt và trâu tốt. Trâu để cày cấy, ngựa thì dùng làm chiến mã dự trữ.

Trước đó Lan Đê từng đưa tới, chất lượng cũng không tệ.

Tống Thanh Ninh: ......

Đây là phương thức tự hỏi của Hoàng Đế sao?!

Lúc nào cũng chỉ nhớ đến trâu ngựa.

——Còn đầu óc của sinh viên chỉ một lòng nghĩ đến dê quay.

"Có."

Tống Thanh Ninh tạm thời nén đau, buông bỏ nguyện vọng dựng hẳn hai cái chuồng dê, bắt đầu lật xem thương thành: "Trâu rẻ hơn ngựa rất nhiều, ngựa con là rẻ nhất, ta xem thử ——"

"Hình như đều dễ nuôi cả, mà đồ vật trong thương thành, chu kỳ sinh trưởng cũng ngắn."

Vừa nghe thấy Tống Thanh Ninh nói "dễ nuôi", Thẩm Miên lập tức khựng lại.

Thật sao? Y không tin lắm.

Dù gì nếu để một sinh viên tự tay nuôi, tỷ lệ tử vong e rằng rất cao.

"Ngựa thì phải xem ngài muốn giống gì, bình thường thì không quá đắt, ừm..."

Tống Thanh Ninh lộ vẻ do dự: "Con ngựa này, a.....a... đôi tai vàng óng?"

"Giống tốt nhất... cần... mười —— tê!"

Tống Thanh Ninh hít mạnh một hơi.

Quả nhiên, con ngựa kia còn quý hơn cả cái mạng của cậu ta.

Thẩm Miên lại có chút mong đợi: "Loại tốt nhất giá bao nhiêu?"

Giọng điệu của Tống Thanh Ninh đầy bi thương: "Loại tốt nhất ấy, cho dù có giành được phiếu giảm giá trong thương thành, sau khi mua xong, số lượng trâu ngựa mà chúng ta có thể mua sẽ giảm đi một nửa."

Thẩm Miên thất vọng: "Vậy thôi bỏ đi."

Y gõ nhẹ lên bàn: "Cứ mua loại bình thường trước, trâu thì mua ít thôi, chọn vài con nghé giống tốt, còn ngựa thì mua loại chịu tải nặng, sức bền cao."

Tống Thanh Ninh gật đầu, ngay sau đó lại lộ ra vẻ mặt đau lòng như mất hết hi vọng.

Cả đời này của cậu ta, dường như không hề liên quan gì đến chuyện thoát nghèo.

Ngón tay đếm từng điểm tích lũy còn sót lại, Tống Thanh Ninh dè dặt: "Ngoài ra còn cần mua gì nữa không?"

Ánh mắt Thẩm Miên lóe lên sự hứng khởi: "Mua thêm ít binh khí, áo giáp, thuốc súng. Trong thương thành có nhiều loại không?"

Tống Thanh Ninh bất đắc dĩ: "Đồng hương à, đây là hệ thống không gian linh tuyền, lấy trồng trọt chăn nuôi làm chính, không phải hệ thống xưng bá thiên hạ của Long Ngạo Thiên đâu."

"Binh khí tuy có, nhưng không nhiều loại lắm."

May thay, đồng hương chưa mở miệng đòi cậu ta mua súng tự động với xe tăng để cày phẳng Lan Đê.

Thẩm Miên thở dài đầy tiếc nuối.

Y bỗng nhiên có thể đồng cảm với lời 09 từng nói, vị ký chủ nào đó từng muốn mua súng tự động tạo phản.

Nhắc đến chuyện này, Tống Thanh Ninh chợt nhớ ra: "Nói đến binh khí, hình như trước kia Ứng Tông đã cải tiến qua, sau này ngài có thể xem thử."

Thẩm Miên kinh ngạc: "Ứng Tông?"

Tống Thanh Ninh gật đầu: "Ừ!"

Thẩm Miên nhớ lại mỗi lần Ứng Tông trả lại báo tuyết, cậu ta đều mang theo đủ loại đồ vật trở về.

Không ngờ cậu ta còn có thiên phú về phương diện này.

Hai người trò chuyện trong thiên điện của Hạc Vũ Điện khá lâu, Tiền công công chờ ngoài cửa gần như sốt ruột đến mức bứt tai gãi đầu.

Bốn chữ "Ngự giá thân chinh", quả thật khiến Tiền công công nghẹt thở.

Bệ hạ vừa rời khỏi, liền trực tiếp đi sang nơi này, Tiền công công còn chưa kịp hỏi Lục Chương có khuyên nhủ thành công hay chưa.

Hắn thở dài nặng nề, chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình lạnh lẽo.

Một lát sau, Lục Chương cũng bước tới.

Tiền công công còn đang định dò hỏi Lục Chương vừa rồi cùng Bệ hạ nói gì, thì đã thấy Thẩm Miên và Tống Thanh Ninh cùng nhau đi ra khỏi thiên điện.

Thẩm Miên dặn: "Dịch bệnh đã tiêu trừ, mấy ngày nữa ta sẽ bắt đầu điều binh. Chúng ta cứ để đội cấm quân tuyển chọn trước đi, rồi ta sẽ gửi thư cho Vệ Quốc Công, bảo ông ấy chuẩn bị sẵn sàng."

Tiền công công nghe vậy, chỉ thấy trước mắt tối sầm!

Ý Bệ hạ đã quyết, đi là không thể đổi!

Hắn chỉ còn biết quay sang nhìn Lục Chương bên cạnh.

Thế tử Vệ Quốc Công, quả thật chẳng có chút tác dụng nào!

Tống Thanh Ninh gật đầu, ánh mắt lại cứ loanh quanh giữa Thẩm Miên và Lục Chương.

Thẩm Miên cau mày: "Ngươi nhìn cái gì?"

Tống Thanh Ninh giật mình, vội vàng lắc đầu: "Không... không có gì."

Đợi đến khi Thẩm Miên quay đi, cậu ta mới nhanh chóng lộ ra một vẻ mặt kiểu như vừa được gặm đường.

Khi trở lại tẩm điện, Tiền công công nhìn Bệ hạ đang cùng Lục Chương thương nghị chuyện điều binh, trong lòng bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

"Bệ hạ?"

Tiền công công gắng gượng trấn tĩnh tinh thần: "Vậy việc thân chinh lần này, người có cần nô tài chuẩn bị gì thêm không?"

Hắn muốn đem tất cả những thứ có thể mang đi, tuyệt đối không thể để Bệ hạ đến nơi biên ải khổ hàn kia mà chịu khổ.

Thẩm Miên suy nghĩ một lát, rồi rút ra mấy tờ danh sách từ một bên đưa tới: "Mấy thứ này, đi chuẩn bị cho đầy đủ. Lúc ta không có ở trong cung, tất cả sẽ trông cậy vào ngươi."

Tiền công công: "Vâng, Bệ hạ... Bệ hạ?!"

Hắn chợt ngẩng phắt đầu.

Không đúng, Bệ hạ đây là có ý gì?!

Bệ hạ... không định mang hắn đi sao!?

Tiền công công như sụp đổ từng tấc một.

Lục Chương đưa tới trước mặt Thẩm Miên một đôi quả khô đã bóc vỏ, giọng điệu bình tĩnh: "Tiền công công yên tâm, một đường này, ta sẽ chăm sóc Bệ hạ thật tốt."

Tiền công công: ......

Bất chợt bên tai Thẩm Miên lại vang lên tiếng kẽo kẹt quen thuộc.

......

Khi nhận được truyền thư của Hoàng Đế, Vệ Quốc Công đang dạy dỗ nhi tử.

"Bảo con chép sách, con chép thành cái gì vậy hả? Câu trước câu sau chẳng ăn nhập, con chép trong mơ à!"

Vệ Quốc Công đứng trước án thư, tay đập bàn cái "rầm", đáng thương thay cho chiếc bàn gỗ run rẩy kịch liệt, thoạt trông như sắp gãy nát.

Lục Chiêu rụt cổ đứng cách đó không xa, không cam lòng mà nhỏ giọng phản bác: "Cũng không thể bắt con chép mười lần, lại còn trong ba ngày đã phải xong, con sao làm nổi, đây chẳng khác gì ép chết người."

Huynh trưởng của hắn ta từ trước đến nay chưa bao giờ phải chép nhiều như thế!

Vệ Quốc Công suýt nữa thì gầm lên: "Không chép cũng được, thì phải học thuộc lòng cho ta! Con tự xem lần trước học thuộc binh pháp, con nhớ được toàn là cái thứ gì!"

Sớm muộn gì ông cũng bị đứa nghịch tử này làm tức chết!

Lục Chiêu nhạy bén ngửi ra mùi vị sắp ăn đòn, may mà ngay lúc Vệ Quốc Công đang tìm kiếm binh khí thuận tay để phạt, thì bên ngoài vang lên tiếng của thân vệ.

Lục Chiêu lập tức thở phào như trút được gánh nặng.

Nhận được phong thư, Vệ Quốc Công chau mày, thần sắc biến đổi liên tục, lật đi lật lại đọc tới mấy lần.

——Bệ hạ muốn... ngự giá thân chinh!?

Chuyện xảy ra ở Kinh Thành, ông cũng đã nghe được ít nhiều phong thanh, nhưng không ngờ Bệ hạ lại quyết đoán đến mức tự mình xuất chinh đánh Lan Đê.

Vệ Quốc Công ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phương xa.

Dường như ân oán giữa Đại Cảnh và Lan Đê bao năm qua, đến đời ông cuối cùng cũng phải có một hồi kết.

Ý nghĩ còn chưa dứt, bên cạnh đã thò ra một cái đầu: "Phụ thân?"

Lục Chiêu liếc mắt đảo tới đảo lui: "Là thư gì vậy, do ca ca gửi đến sao?"

Mí mắt Vệ Quốc Công giật giật: "Con!"

Ông nghiêm giọng quát: "Dạo này ngoan ngoãn một chút cho ta! Không được phép chạy loạn bên ngoài, trở về đọc sách cho đàng hoàng!"

Bệ hạ sắp giá lâm, ông tuyệt đối không thể để đứa nghịch tử này lại xuất hiện trước mắt Bệ hạ!

Nghĩ tới đứa nghịch tử khác còn đang ở tận Kinh Thành, Vệ Quốc Công khó nhọc thở hắt một hơi, ông chỉ cảm thấy lồng ngực nặng nề, hít thở cũng khó khăn.

......

Quả nhiên không ngoài dự liệu, vừa nghe Hoàng Đế tuyên bố việc ngự giá thân chinh trong triều, bên dưới lập tức xôn xao một phen, tranh luận kịch liệt suốt hai ngày, nhưng kết quả cuối cùng vẫn định xuống như vậy.

Thẩm Miên chọn mấy vị đại thần thân tín, lệnh cho bọn họ cùng với Kỳ Vương và Bình Vương tạm thời xử lý triều chính khi y vắng mặt, còn những việc không thể quyết được thì đưa thẳng tới biên quan.

Kỳ Vương nghiêm mặt gật đầu, chỉ có Thẩm Giác khi nghe Thẩm Miên muốn mang Hoắc Yếm theo, liền nhảy dựng đòi đi cùng.

"Ngươi thành thật cho ta."

Thẩm Miên lạnh lùng cự tuyệt yêu cầu của đệ đệ: "Hoắc Yếm biết y thuật, ngươi đi thì có thể làm được gì?"

Thẩm Giác: ...

Tiền công công đứng một bên chỉ hận lệ chảy thành sông.

Hắn biết nhiều chuyện lắm đó Bệ hạ, vì sao lại không dẫn hắn theo!?

Lục Chương thì có ích gì chứ! Liệu có biết khi Bệ hạ ngủ thì phải nhóm than thế nào mới vừa, có biết khẩu vị Bệ hạ ưa thích ra sao, điểm tâm mỗi ngày phải phối hợp thế nào hay không!?

Tiền công công lắp bắp mãi, bóng gió khuyên nhủ Thẩm Miên hồi lâu, nhưng vẫn không thể lay động được Hoàng Đế.

Thẩm Miên chỉ nói: "Trong cung trăm việc rối ren, không có ngươi thì khó yên ổn, ngươi ở lại, ta mới yên tâm."

Lục Chương đứng một bên, cũng gật đầu tán đồng: "Đúng thế, việc trong cung vẫn cần Tiền công công lưu lại xử lý."

Tiền công công: ...

Đừng cản hắn, bây giờ hắn chỉ muốn đem vị Thế tử Vệ Quốc Công này xử lý cho xong!

......

Ngày xuất phát, Tiền công công cố nén nước mắt, hết lần này đến lần khác dặn dò Thẩm Miên, lại quay sang dặn từng thị vệ đi theo, ngay cả Mộc Tê cũng bị hắn dặn đi dặn lại cả nửa ngày trời.

Trà Sữa ngồi xổm dưới chân Ứng Tông, ngước nhìn cỗ xe ngựa càng đi càng xa, khẽ "ngao ô" một tiếng đầy khổ sở.

Nhưng rất nhanh, khi thấy Mộc Tê đi ngay phía sau xe, nó lập tức vui vẻ trở lại.

Cuối cùng cũng không còn bị ngày ngày lau chùi chà xát nữa, báo tuyết nhỏ hạnh phúc biết bao!

Biết tin Bệ hạ sắp tới, Vệ Quốc Công lập tức bận rộn lo toan chuẩn bị đủ thứ.

Lục Chiêu nhịn suốt mấy ngày, cuối cùng nhịn không nổi nữa.

Hắn ta v**t v* con hồ ly bên cạnh, ngắm khu rừng xa xa ngoài doanh trướng, trong lòng ngứa ngáy không thôi.

Bệ hạ chắc còn phải hai ngày nữa mới đến nơi, chi bằng mình lẻn ra ngoài săn con thỏ, chứ ở đây mấy ngày đã muốn nghẹn chết rồi!

Vệ Quốc Công bận rộn việc quân, không hề chú ý tiểu nhi tử đã lén rời đi.

Mãi đến khi nghe tin Hoàng Đế lập tức sẽ tới, ông mới phát hiện không thấy bóng dáng Lục Chiêu.

Vệ Quốc Công: ...


_________
Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Quốc Công: Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!

Bình Luận (0)
Comment