Đôi mắt hổ của Vệ Quốc Công gắt gao trừng thẳng vào tiểu nhi tử của mình.
Lục Chiêu đang vặn vẹo thân thể bỗng nhiên khựng lại, rồi cẩn thận ngước mắt nhìn về phía Vệ Quốc Công, vừa khéo chạm phải ánh nhìn muốn giết người của phụ thân.
Thẩm Miên cũng thuận theo ánh mắt của Vệ Quốc Công nhìn qua: "Trên đường trẫm gặp Nhị công tử."
Hoàng Đế mở miệng giải thích: "Nhị công tử cũng định trở về rồi, trẫm liền gọi hắn đồng hành."
Vệ Quốc Công nhìn chiếc túi săn treo bên hông nhi tử, gắng gượng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Đứa nhỏ không nên thân này, khiến Bệ hạ chê cười rồi."
Ông dùng ánh mắt hung hăng giáo huấn nghịch tử: Chờ trở về, phạt con chép 50 lần binh pháp lần trước, mỗi ngày phải luyện võ năm canh giờ mới được nghỉ!
Lục Chiêu hé miệng muốn biện giải, còn chưa kịp thốt thành lời, vạt áo trước ngực bỗng khẽ nhúc nhích.
Một cái đầu hồ ly ló ra.
"Anh anh!"
Hồ ly ngẩng đầu, hướng về phía Lục Chiêu mà kêu lên một tiếng trong trẻo.
Người thì rầu rĩ, hồ thì uất ức.
Vệ Quốc Công: ...
Ông lén liếc nhìn thần sắc của Hoàng Đế, chỉ hận không thể ngất đi ngay tức khắc.
"Nhị công tử tuổi còn nhỏ, tính tình đôi phần bồng bột, cũng là khó tránh khỏi."
Thẩm Miên khẽ an ủi Vệ Quốc Công đang lộ vẻ khó coi, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà rơi xuống con hồ ly trong ngực Lục Chiêu.
Một con hồ ly béo mập, tròn vo như cái bình than nhỏ.
Xem ra, ít nhất trong việc nuôi dưỡng súc vật, Lục Chiêu còn đáng tin hơn Tống Thanh Ninh vài phần.
Lục Chương vốn vẫn lặng lẽ quan sát Thẩm Miên, thấy thế liền thấp giọng mở miệng: "Bệ hạ thích con hồ ly kia sao?"
Hắn còn nhớ, con hồ ly này hình như chính là lúc thu săn hắn bắt về cho Thẩm Miên. Sau đó phát hiện trên người nó có bọ chó, liền tiện tay ném cho Lục Chiêu.
Nếu Bệ hạ thích, hắn có thể đem nó đòi về.
Lục Chiêu còn chưa biết mình sắp từ chủ nhân hồ ly biến thành người nuôi nhờ, ánh mắt của Vệ Quốc Công đã khiến hắn ta như ngồi trên bàn chông, mà con hồ ly trong ngực vẫn không ngừng ngọ nguậy.
Áo trước ngực sắp bung hẳn ra, Lục Chiêu cứng đầu chống đỡ ánh mắt của Vệ Quốc Công, cuối cùng lôi con hồ ly ra, rồi đưa về phía người đứng bên cạnh.
Lục Chiêu nhỏ giọng: "Ngươi... ngươi ôm giúp ta một chút."
Tống Thanh Ninh đứng gần đó, trông thấy cái đuôi hồ ly mềm mại, không chút do dự mà gật đầu.
"Ồ ồ, được."
Ánh mắt Thẩm Miên lập tức đảo qua đảo lại giữa hai người.
Ô hô.
Chẳng lẽ, đây chính là định mệnh không thể thoát sao?
Tống Thanh Ninh đón lấy hồ ly, con hồ ly tròn vo kia cũng không hề sợ người, lập tức cọ vào ngực, vào má cậu ta.
Ngay sau đó, Thẩm Miên liền thấy sắc mặt Tống Thanh Ninh thay đổi.
—— Vốn đã gắng gượng bằng chuyện bát quái để chịu đựng đoạn đường cuối, nhưng vẫn bị xóc đến mức dạ dày lộn xộn, nay lại thêm hồ ly mà Lục Chiêu nuôi không sạch sẽ bằng báo tuyết nhỏ của Thẩm Miên, trên người lúc nào cũng mang theo thứ mùi hôi đặc trưng.
Từ xa xa thì còn tạm, nay lại đột ngột dí sát ngay dưới mũi, Tống Thanh Ninh lập tức chịu không nổi.
Cắn răng nhịn được ba hơi, cuối cùng vẫn nhịn không nổi nữa.
Tống Thanh Ninh: "Ọe!"
"Thật thất lễ."
Thoạt nhìn cậu ta giống như nửa sống nửa chết, vừa xin lỗi vừa vội vàng nhét con hồ ly trở lại tay Lục Chiêu: "Ta có chút... ọe!"
Nói dứt, Tống Thanh Ninh vừa lăn vừa bò mà chạy sang một bên.
Thẩm Miên nhìn Lục Chiêu đã ngây ra như tượng, chỉ đành thu hồi tầm mắt, không nỡ nhìn thêm.
Được rồi, xem ra việc nuôi súc vật, Lục Chiêu cũng chẳng đáng tin tưởng là bao.
Y nghiêng đầu sang Lục Chương, thần sắc kiên định: "Trẫm không thực sự thích hồ ly."
Vận mệnh vai chính trong nguyên tác, nay lại biến thành vận mệnh có hương vị.
Vệ Quốc Công hung hăng liếc tiểu nhi tử một cái, lặng lẽ kéo trưởng tử ra xa, rồi cùng Thẩm Miên đi về phía quân doanh: "Bệ hạ trước hãy nghỉ ngơi trong doanh, ở thành Tuyên Ninh cũng đã chuẩn bị phủ đệ cho ngài, Bệ hạ có thể—"
"Không cần qua đó."
Thẩm Miên phân phó cấm quân cùng thị vệ đi dựng trại nghỉ ngơi, còn mình thì hít một hơi gió lạnh biên quan, hơi nheo mắt lại: "Trẫm là thân chinh tới, tất nhiên phải ở cùng chỗ với tướng sĩ."
Ừm, khí lạnh nơi đây, Bệ hạ rất thích.
Khiến y có một cảm giác như trở về quê nhà.
Thẩm Miên quay sang nhìn Vệ Quốc Công: "Các tướng sĩ đã dùng cơm trưa chưa?"
Vệ Quốc Công lắc đầu, thành thực đáp: "Còn chưa."
Thẩm Miên nghe vậy liền chỉ tay về phía sau: "Vậy thì vừa khéo, trẫm mang đến không ít đồ vật, lại gọi người giết thêm trâu dê, hôm nay cải thiện khẩu phần cho tướng sĩ."
"Lương thảo ở phía sau, chừng hai ngày nữa sẽ vận tới."
Vệ Quốc Công nghe xong, trên mặt lộ vẻ cảm động, vội vàng lĩnh chỉ.
Rõ ràng tuổi tác chẳng chênh lệch chẳng là bao, thử nhìn Bệ hạ, rồi lại nhìn đến Lục Chiêu!
Nghĩ mà tức đến đau gan.
Khóe mắt vô tình liếc thấy trưởng tử không biết từ lúc nào đã tiến đến sát cạnh Bệ hạ, Vệ Quốc Công chỉ cảm thấy cả buồng phổi cũng đau theo.
......
Tĩnh Bắc quân dưới sự quản lý của Vệ Quốc Công quả thật vận hành rất tốt.
Dọc đường đi, Thẩm Miên quan sát các tướng sĩ đang luyện tập, thấy ai nấy đều có chí khí, y không khỏi khẽ gật đầu.
Vệ Quốc Công thấy Hoàng Đế vừa lòng, trong lòng cũng phấn chấn không ít, liền cười nói: "Bệ hạ, chủ trướng của ngài an bài ở bên kia, doanh trướng của thần đặt ngay bên phải không xa lắm. Bên cạnh đó có thể an trí cung nhân và thị vệ."
Nói đến đây, Vệ Quốc Công mới chợt nhớ ra: Sao lần này Tiền công công lại không theo hầu bên cạnh Hoàng Đế?
Hả?
Theo lẽ thường, tổng quản thái giám hầu hạ bên cạnh, vốn phải đi theo Bệ hạ mới đúng.
Sao lần này lại không thấy?
Vệ Quốc Công nghiêng đầu nhìn trưởng tử: "Lục Chương thì cùng thần—"
"Thần ở cùng Bệ hạ."
Thanh âm của Lục Chương trầm ổn, nhưng những lời hắn thốt ra lại khiến vành tai Thẩm Miên nóng lên: "Trước khi lên đường Tiền công công từng dặn dò thần phải tận tâm chăm sóc Bệ hạ."
Thẩm Miên: Tiền công công vốn dặn dò như vậy với tất cả mọi người!
Vệ Quốc Công nghẹn họng, nhìn chằm chằm vào trưởng tử, đầu ngón tay không khống chế nổi mà run lên vài cái.
Nghịch tử này... thật sự là muốn đường đường chính chính mà chăm sóc Bệ hạ sao? Rõ ràng là, rõ ràng là...
"Lục ái khanh ở tạm trướng kia đi."
Thẩm Miên đưa tay chỉ vào chướng nhỏ bên cạnh chủ trướng: "Bàn việc cũng tiện."
Lục Chương gần như lập tức lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
Chủ trướng của Bệ hạ rộng lớn thênh thang, dù Bệ hạ không muốn ở chung, nhưng với diện tích ấy, nếu dựng thêm một cái bình phong phân ra một bên, thì cũng đâu có gì trở ngại.
Đáng tiếc.
Vệ Quốc Công chỉ cần liếc mắt đã biết trưởng tử đang nghĩ gì. Ông lại nhìn sang thần sắc tự nhiên như thường của Hoàng Đế, trong đầu nhất thời hỗn loạn như cuộn chỉ rối.
Chuyện lần trước, Bệ hạ thực sự đã dễ dàng bỏ qua như vậy sao?
Hay là giống như nghịch tử đã từng nói... Bệ hạ kỳ thực cũng——
Không thể nào! Chẳng lẽ Bệ hạ lại bị tên nghịch tử này mê hoặc rồi sao?!
Vừa nghĩ tới đây, Vệ Quốc Công liền giật mình lắc mạnh đầu.
Thôi thôi, vẫn là đừng nghĩ nữa.
Cảm giác nếu còn nghĩ tiếp, ông sẽ không kìm nổi mà phải vì Bệ hạ... thanh quân trắc mất.
Vệ Quốc Công vội vàng dẫn Thẩm Miên vào trong chủ trướng.
Mọi chuyện trong trướng đã sắp xếp thỏa đáng. Dẫu trước đó Vệ Quốc Công vốn cho rằng Bệ hạ sẽ không thường trú nơi quân doanh, sớm muộn cũng sẽ dời đến phủ đệ trong thành Tuyên Ninh gần kề, nhưng ông vẫn chuẩn bị chu đáo hết thảy.
Tin tức Hoàng Đế muốn cải thiện bữa ăn cho binh lính được truyền đi, chẳng bao lâu sau liền vang lên tiếng hoan hô của tướng sĩ.
Toàn doanh trại lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Trâu dê do Lan Đê tiến cống, đem ra tẩm bổ binh lính cũng vừa khéo.
Thẩm Miên mỉm cười cất bước vào trướng.
Lục Chương theo sát ngay sau, Tống Thanh Ninh thì lảo đảo bước vào với vẻ mặt tái nhợt, Hoắc Yếm lẳng lặng tiến lên đưa cho cậu ta một viên thuốc.
Tống Thanh Ninh nhận lấy, mới vừa nuốt vào miệng, sắc mặt lập tức nhăn nhúm.
Đắng, thật là đắng!
Mộc Tê ở phía sau khựng chân một thoáng, rồi cũng nối gót vào trướng.
Ồn... ồn ào quá...
Lục Chiêu vẫn đứng ngoài cửa trướng, cùng thân vệ giữ trướng khe khẽ nói cười, bỗng dưng rùng mình một cái.
Trong trướng, Thẩm Miên nhìn bàn ăn bày đầy sơn hào hải vị, liền bảo Vệ Quốc Công kê thêm mấy chiếc ghế.
"Đã vậy mọi người còn chưa dùng cơm, thì cùng ăn đi."
Y nghiêm nghị nhìn Vệ Quốc Công: "Có điều, từ nay về sau, bữa ăn của trẫm không cần phải thịnh soạn như thế, tướng sĩ ăn gì, trẫm ăn giống như vậy là được."
Vệ Quốc Công liên tục gật đầu, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Minh quân, Bệ hạ quả nhiên là minh quân!
Thẩm Miên rửa tay xong, Lục Chương thản nhiên đưa tới một chiếc khăn sạch: "Đúng rồi, Bệ hạ."
"Sao không thấy Tô Lặc?"
Vệ Quốc Công trông thấy hành động kia, chỉ cảm thấy hô hấp nghẹn lại, không nhịn được mà lùi thêm hai bước về phía cửa trướng.
"Ngươi nói ——"
Ngoài doanh trướng, Lục Chiêu thấp giọng thì thầm với thân vệ: "Chắc là ta có thể về rồi chứ? Bây giờ phụ thân cũng không rảnh mà để ý đến ta đâu."
Hắn ta nghĩ bụng, sau khi trở về thì ngoan ngoãn ở yên, phụ thân dạo này nhất định phải xoay quanh Bệ hạ, nói không chừng sẽ quên bẵng mất hắn ta!
"Con định đi đâu?"
Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Vệ Quốc Công.
Lục Chiêu: ...
"Ngươi nói Tô Lặc sao."
Trong trướng, Thẩm Miên bước đến gần bàn, tiện tay nhón một quả khô bỏ cho hệ thống: "Tô Lặc ta tự có an bài khác."
Lục Chương trầm ngâm chốc lát, tỏ ra thành khẩn khuyên nhủ: "Người này tâm tư ngoắt ngoéo, Bệ hạ không nên quá mức tín nhiệm."
Trông cứ như hồ ly, quả thực khiến người ta chán ghét.
Thẩm Miên quay đầu liếc qua sắc mặt Lục Chương: "Không sao, đệ đệ hắn còn ở Kinh Thành. Nhưng mà, ngươi lại ghét hắn đến thế ư?"
Lục Chương không lên tiếng, nhưng biểu tình đã nói rõ hết thảy —— ghét bỏ đến tận cùng.
"Được rồi, trước tiên dùng bữa."
Thẩm Miên kéo hắn ngồi xuống, lại ngoảnh về sau gọi: "Lục Chiêu, ngươi cũng lại đây đi."
Y sắp xếp chỗ cho Lục Chiêu ngồi ngay cạnh Tống Thanh Ninh.
Sắc mặt Tống Thanh Ninh nhất thời chua xót, lặng lẽ xê dịch ghế qua một bên.
Xin thứ lỗi, nhưng vừa thấy đệ đệ của Lục đại nhân, cậu ta liền như ngửi thấy cả một mùi hồ ly.
Thẩm Miên: ...
Quả nhiên, tuyến tình cảm trong nguyên tác bỗng trở nên gập ghềnh rồi.
Y thu ánh mắt lại, kết quả phát hiện đĩa thức ăn trước mặt mình đã chất cao như núi.
Thẩm Miên: ?
Bệ hạ quay sang nhìn Lục Chương đang không ngừng gắp thức ăn cho mình, cố gắng dùng ánh mắt ngăn cản: Người này, có thể chú ý một chút không?!
Không thấy sắc mặt Vệ Quốc Công bên kia đã bắt đầu khó coi rồi sao?
"Bệ hạ sao lại không ăn?"
Lục Chương chẳng mảy may bận tâm đến phụ thân nhà mình, còn rót thêm chén trà đưa đến trước mặt Thẩm Miên.
Thẩm Miên hơi xê dịch ra xa, thấp giọng cảnh cáo: "Trẫm nói cho ngươi biết, nếu lát nữa Vệ Quốc Công đánh ngươi, lần này trẫm cũng không quản đâu."
Lục Chương ngẩng mắt khẽ cười với Thẩm Miên, cũng nghiêng người lại gần, ép giọng xuống thấp: "Có Bệ hạ ở đây, phụ thân không dám."
Hắn dừng một nhịp, lại nói tiếp: "Nếu Bệ hạ lo lắng, chi bằng cho thần kê một chiếc giường nhỏ trong trướng..."
"Không được."
Thẩm Miên lập tức ngồi ngay ngắn: "Trẫm đã nói từ trước rồi, không được."
"Đành vậy thôi."
Lục Chương khẽ than: "Thế thì thần chỉ có thể phó mặc cho số mệnh."
Thẩm Miên: ...
Y cạn lời, gắp một miếng thịt dê bỏ vào miệng.
Vệ Quốc Công ở một bên nhìn Hoàng Đế, trong lòng đau đớn như thấy một đứa trẻ ngoan ngoãn bị dạy hư.
.....
Mà ở một nơi khác, trong trướng của Lan Đê, Đại vương tử Đạt Ha Tô cùng các tướng lĩnh đang thương nghị cùng Lan Đê Vương về việc khởi binh tiến đánh Đại Cảnh.
"Trước đó không lâu có tin truyền đến, nói là trong Kinh Thành Đại Cảnh dịch bệnh hoành hành, ngay cả Hoàng Đế cũng nhiễm bệnh."
Đạt Ha Tô cười rạng rỡ: "Tính theo thời gian, giờ này Kinh Thành Đại Cảnh hẳn đã loạn cả lên."
Lan Đê Vương ngồi chủ vị, trên gương mặt che giấu không nổi tham vọng nóng bỏng, gật đầu cười to: "Ừ, tốt lắm!"
"Lan Đê ta, cũng nên cùng Đại Cảnh quyết một phen cao thấp rồi!"
"Đi, chuẩn bị cho tốt! Lần này, nhất định phải đánh cho bọn chúng trở tay không kịp!"