Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 91

Thẩm Miên vừa thoáng thấy vẻ mặt đáng khinh bỉu của Tống Thanh Ninh, liền hiểu ngay cậu ta muốn mở miệng nói gì.

Tống Thanh Ninh đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Miên nhìn sập nhỏ, rồi lén liếc cái giường lớn: "Nghĩa phụ."

Cậu ta nghiêng người tới gần, giọng nói đầy vẻ tò mò hiếu học: "Các ngài đêm qua... đây là... hửm?"

Hai người này... cuối cùng đã cùng giường chung gối rồi sao?!

Thẩm Miên nhìn nụ cười gian tà treo nơi khóe môi Tống Thanh Ninh, chỉ cảm thấy cạn lời, y không thèm đáp mà hỏi ngược lại: "Vậy hôm qua ngươi cùng Lục Chiêu nói cái gì, cơm chiều cũng không buồn về ăn. Hai người các ngươi là... hửm?"

Vẻ mặt hóng hớt của Tống Thanh Ninh lập tức cứng lại.

Cậu ta khó tin mà trừng mắt nhìn Thẩm Miên: "Nghĩa phụ, chẳng phải ta đã nói rồi sao, ta là thẳng nam đấy?!"

Thẩm Miên: ...

Thẩm Miên chỉ "ha hả" hai tiếng, khẽ lắc đầu: "Thật sao? Ta không tin."

Trong gian phòng này, ngoài bàn ghế ra thì còn thứ gì là thẳng đâu chứ.

Tống Thanh Ninh: Vì sao đồng hương lại nhìn ta bằng ánh mắt này?! Tin ta đi, ta thật sự là thẳng nam!

Thẩm Miên khẽ đẩy cậu ta ra ngoài cửa: "Ta muốn thay quần áo, ngươi ra ngoài chờ một lát."

Tống Thanh Ninh vốn còn muốn biện bạch, nhưng đã bị đuổi ra ngoài.

Vừa mới bước chân qua ngưỡng cửa, cậu ta lập tức chạm phải ánh mắt của Lục Chiêu đang đi đến từ phía bên kia.

Tống Thanh Ninh: ?

Phản xạ đầu tiên chính là muốn chuồn ngay.

Nhớ lại ngày hôm qua, người này cứ lôi kéo mình đi xem thỏ, không hiểu lên cơn gì mà cứ nấn ná không chịu về. Nấn ná mãi đến khi trời đã tối mịt vẫn lải nhải, còn lôi cậu ta lại nói dông dài suốt một khắc đồng hồ về chuyện mình đã đào ổ thỏ này như thế nào.

Tống Thanh Ninh lúc ấy đã buồn ngủ đến mức hoa cả mắt, cậu ta thật sự hâm mộ mấy con thỏ đã ngủ say mà không bị quấy nhiễu.

Ngày hôm qua cậu ta ngồi xổm cả ngày trước ở ổ thỏ, buổi tối lại nghĩ hôm nay phải xuất chinh, cuối cùng ngủ cũng không được yên. Lúc này vừa thấy Lục Chiêu, cậu ta liền cảm thấy eo đau lưng mỏi, cả người như muốn rã rời.

Lục Chiêu trông thấy Tống Thanh Ninh từ chính phòng đi ra, trong mắt lập tức lóe lên một tia quỷ dị.

Hắn ta biết ngay!

Tên Tống công tử này lúc nào cũng lượn lờ bên cạnh Bệ hạ, nhìn bộ dáng kia, nhất định sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất trên con đường trở thành thần tử được Bệ hạ sủng ái nhất của đại ca!

Hắn ta phải dốc sức bảo vệ địa vị độc tôn của đại ca bên cạnh Bệ hạ!

Tống Thanh Ninh định lặng lẽ rời đi, nhưng khóe mắt lại thoáng thấy Lục Chiêu đang đi thẳng về phía mình.

Không, không, không, làm ơn đừng qua đây nữa, xin hãy dừng lại, tha cho ta đi!

Thế nhưng ông trời lại không nghe lời khẩn cầu của cậu ta.

Lục Chiêu bước thẳng tới trước mặt, chắp tay: "Tống công tử."

Tống Thanh Ninh đành treo lên một nụ cười khổ sở: "Lục nhị công tử."

Cậu ta vốn định chào hỏi qua loa rồi rời đi, nào ngờ Lục Chiêu lại cất lời giữ lại: "Tống công tử sáng sớm đã đến tìm Bệ hạ, là có chuyện gì chăng?"

Sự thiếu kiên nhẫn hiện rõ mồn một trên gương mặt Tống Thanh Ninh.

Cậu ta sáng sớm tới chỉ để nhìn xem nghĩa phụ thế nào, đó gọi là hiếu tâm!

Tống Thanh Ninh cười gượng: "À... Thực ra cũng không có việc gì lớn, ta chỉ muốn đến thăm Bệ hạ, tiện thể hỏi một chút xem khi nào khởi hành, còn cần mang theo những gì."

Lục Chiêu thầm nghĩ: Quả nhiên!

Người này ngày ngày cứ dính lấy Bệ hạ để làm gì? Vạn nhất khiến Bệ hạ bị mê hoặc, rồi sau đó không còn thân cận với đại ca của hắn ta, mà quay sang trọng dụng Tống Thanh Ninh thì phải làm sao?

Tống Thanh Ninh nhìn sắc mặt Lục Chiêu thay đổi thất thường: ?

Bản thân không có đầu óc thì cũng đừng mơ ước của người khác chứ.

Cậu ta lùi lại hai bước, chậm rãi nói: "Bệ hạ đang thay y phục, ta xin phép đi trước ——"

Lục Chiêu lại bước lên: "Ta có chút chuyện muốn cùng Tống công tử nói, không biết hiện tại Tống công tử có tiện không?"

Không tiện, nghe rõ không, ta nói là không, tiện!

Trong lòng Tống Thanh Ninh gào thét, nhưng khi mở miệng lại thành: "Được, tốt thôi."

Lời từ chối đối với một sinh viên mà nói, quả thật là quá khó khăn, hu hu.

Thẩm Miên đứng bên cửa sổ, hứng thú dạt dào lắng nghe tiếng trò chuyện bên ngoài.

Nghe thấy Lục Chiêu gọi Tống Thanh Ninh đi theo, khóe môi y khẽ cong, rồi nở một nụ cười đầy thâm ý.

Ha...

Y đã nói rồi mà.

Tống Thanh Ninh một chút cũng không thẳng nổi.

Y thấy quan hệ giữa hai người dường như gần gũi hơn không ít, nếu một ngày đứa con ngoan kia mở miệng xin y ban hôn, y nhất định sẽ sảng khoái đồng ý ngay!

Náo nhiệt còn chưa xem trọn, Thẩm Miên bỗng nhiên bị người ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp của Lục Chương vang lên bên tai: "Bệ hạ nghe cái gì thế?"

Trong thoáng chốc, Thẩm Miên phải cố gắng lắm mới nén được thôi thúc muốn quăng người kia qua vai.

"Ngươi... Ngươi đột nhiên động tay động chân làm cái gì vậy?"

Dọa y giật cả mình!

Trước lời chất vấn của Thẩm Miên, Lục Chương không mảy may bận tâm, thậm chí còn kéo y vào trong ngực chặt hơn: "Hai người kia làm sao?"

Thẩm Miên giãy mấy cái không thoát, cho nên đành buông xuôi.

Thẩm Miên đáp: "Đệ đệ của ngươi cùng Tống Thanh Ninh, dạo này quan hệ có vẻ rất tốt."

Lục Chương ngẫm lại tình cảnh hai người kia ở cùng nhau ngày hôm qua, khẽ gật đầu: "Nghe nói hôm qua bọn họ ngồi cạnh nhau, nhìn con thỏ suốt nửa ngày."

Nửa ngày trời!

Ngắm thỏ gì mà tới tận nửa ngày, y thấy hai kẻ đó, nhất định là có vấn đề!

Thấy Thẩm Miên còn lưu luyến bên cửa sổ, Lục Chương liền ghé tới khẽ hôn hai cái lên môi y: "Bệ hạ, nên thay y phục, rửa mặt rồi dùng bữa thôi."

Thẩm Miên: Nói thì nghe hay lắm, nhưng buông tay ra đi!

Phải đến một lúc lâu sau Lục Chương mới chịu thả người. Chờ dùng xong bữa sáng, Thẩm Miên cẩn thận kiểm tra lại một lượt hành lý, rồi mang theo đoàn người rời phủ.

Vệ Quốc Công cùng Triệu Thái thú đã sớm đứng chờ bên ngoài. Thấy Hoàng Đế xuất hiện, mọi người đồng loạt hành lễ.

Trong mắt Triệu Thái thú còn ánh lên chút lệ quang.

Thẩm Miên nhất thời không biết đó là vì lo lắng, hay là vì... kích động.

—— Kích động vì Hoàng Đế cuối cùng cũng sắp rời khỏi thành Tuyên Ninh.

Ban đầu Thẩm Miên vốn tính toán chỉ ở thành Tuyên Ninh vài ngày, rồi trở lại đại doanh Tĩnh Bắc quân. Nhưng sau đó kế hoạch có chút thay đổi, Lục Chương lại một lần nữa khuyên giải, cuối cùng y bèn dứt khoát ở hẳn nơi này.

Mãi về sau, Thẩm Miên dần sinh lòng nghi ngờ, cảm thấy dụng tâm của hắn không được thuần khiết.

Bởi lẽ, nếu trở về quân doanh, Lục Chương sẽ phải đi ở doanh trướng riêng của hắn.

Triệu Thái thú đứng ở hàng đầu, khom người nói: "Thần cung tiễn Bệ hạ."

Dứt lời, ông ta khựng lại một hồi lâu, rồi mới gắng gượng thốt ra vài câu như:

"Chúc Bệ hạ sớm ngày khải hoàn trở về"

"Bệ hạ trên đường vạn phần cẩn thận".

Mấy lời ấy nói ra vừa lắp bắp, vừa ngắc ngứ, khiến Thẩm Miên nhìn thấy đôi mắt quầng thâm của ông ta, trong lòng lập tức sinh nghi —— có tám phần là Triệu Thái thú đã ngồi cả đêm để nghĩ cho ra những câu này.

Thẩm Miên dặn dò Triệu Thái thú vài câu, rồi sải bước ra ngoài leo lên chiến mã đã chuẩn bị sẵn, sau đó thẳng hướng cửa thành mà đi.

Phía sau bọn họ là dân chúng tự nguyện đưa tiễn, phía trước là cửa thành mở lớn, trời cao đất rộng, Thẩm Miên dừng trước cửa thành, hít sâu một hơi.

Mùa đông ở Tuyên Ninh vẫn chưa qua, sáng sớm khí trời còn mang theo giá lạnh, Thẩm Miên khẽ thúc bụng ngựa, làm gương cho mọi người, sau đó thẳng hướng Lan Đê.

"Xuất phát!"

Cục than đen đậu trên vai ký chủ, bắt đầu lách tách chụp hình liên tục.

【Ký chủ, nâng cằm lên một chút... Ừ, đúng rồi, quay mặt nghiêng sang bên phải một chút. 】

Chờ đến khi đại quân dừng lại chỉnh đốn, trong album của hệ thống đã chất đầy toàn bộ là ảnh của Thẩm Miên.

Ngồi trước đống lửa trại, Thẩm Miên nhìn ngọn lửa nhảy nhót, lặng lẽ cử động tay chân.

Lần này bọn họ muốn đánh Lan Đê một trận trở tay không kịp, vì mưu tốc chiến tốc thắng, cho nên suốt đường đi đều gấp gáp.

Thẩm Miên gần như không xuống ngựa lấy một lần.

Tuy Lục Chương đã nhiều phen khuyên y vào xe ngựa nghỉ tạm, nhưng đều bị từ chối.

Lúc còn ngồi trên lưng ngựa thì không thấy gì, nhưng giờ nghỉ ngơi, Thẩm Miên chỉ cảm thấy khắp người đâu đâu cũng khó chịu.

Thấy sắc mặt Thẩm Miên không mấy dễ chịu, Lục Chương khẽ dịch lại gần: "Bệ hạ, để thần xoa bóp một chút cho Bệ hạ?"

Lần này Thẩm Miên không cự tuyệt.

Bệ hạ hiện tại đúng là cần có người xoa bóp thật.

Ở một bên khác, Tống Thanh Ninh mặt mày tái xanh, loạng choạng từ trên xe ngựa bước xuống.

Người vẫn còn đó, mà cứ như thể đã chết đi một hồi lâu.

Bước chân của cậu ta lảo đảo, ngay cả Hoắc Yếm đi sau cũng không nhịn được phải dùng ánh mắt lo lắng nhìn theo.

Thẩm Miên thấy vậy, đang định đứng dậy hỏi thăm nghĩa tử hai câu, liền chứng kiến cậu ta bị Lục Chiêu không biết từ đâu nhảy ra, quàng cổ kéo đi.

Tống Thanh Ninh kêu lên: "Khoan... khoan đã, đừng, đừng lôi..."

Lục Chiêu quyết tâm không để Tống Thanh Ninh có cơ hội quấy rầy Lục Chương và Thẩm Miên, lập tức kéo càng chặt hơn.

Tống Thanh Ninh nhịn không nổi: "Ngươi... ọe!"

Lục Chiêu trợn tròn mắt, giọng ngập tràn kinh hãi: "Này!"

Thẩm Miên trông cảnh hai người ầm ĩ ở xa, lại ngồi xuống chỗ cũ.

Y cảm thấy lúc này vẫn nên đừng bước qua thì hơn.

Ngồi hong lửa thêm chốc lát, cơm tối còn chưa nấu xong, Thẩm Miên liền đứng dậy trở về trướng nghỉ tạm.

Lục Chương đảo trong đống lửa hai cái, từ trong tro nóng khều ra một củ khoai lang.

Hắn khẽ nắn thử, rồi dùng khăn bọc lại, cầm theo vào trong trướng.

"Bệ hạ ăn chút gì trước, thần sẽ xoa vai cho Bệ hạ giải mỏi?"

Thẩm Miên ngáp một cái, không đáp, trực tiếp ngồi xuống ghế thấp.

Đôi tay Lục Chương đặt lên sau gáy y, chậm rãi xoa bóp.

Cơn buồn ngủ kéo đến, Thẩm Miên khép dần hai mắt.

Thấy Bệ hạ thiếp đi ngay trước mặt, Lục Chương khẽ thở dài, rồi cúi người ôm lấy thân hình ấy, định đặt y về trên giường nghỉ ngơi.

Nhưng vừa bế lên, ngoài trướng bỗng vang tiếng gọi của Lục Chiêu: "Bệ hạ, ngài xem thần bắt được cái gì này!"

________
Tác giả có lời muốn nói:

Lục Chương:......

Bình Luận (0)
Comment