18.
Bọn họ cứ vậy mà ở bên nhau.
Thuận lý thành chương, tựa như mọi chuyện sớm phải như thế.
Thời Trường Đình của ngày nay còn càng bám người hơn ngày trước, hắn không nghĩ tới việc sau khi bày tỏ tâm ý thì đối phương sẽ bám người đến vậy, đương nhiên hắn rất thích bởi vì hắn còn bám người hơn cả y.
Ngày đẹp trời thì đi xem hoa nở đến đêm về lặng lẽ ngắm trăng lên, cùng nhau uống trà hay luyện viết thư pháp, cho dù làm gì thì bọn họ cũng cùng làm nhau, hắn kéo tay y để đối phương dựa vào vai mình. Thỉnh thoảng sẽ kể một hai giai thoại được truyền tai nhau trên phố, bọn họ sẽ trộm nhìn nhau ăn ý mỉm cười.
Y cười lên thật đẹp.
Đôi mắt kia trong veo, sâu thăm thẳm hơi cong lên như mảnh trăng lưỡi liềm mỗi lúc cười, trong đôi mắt ấy phản chiếu bóng hình của hắn.
Hắn cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi cũng đang nhếch lên. Rất nhanh y liền phối hợp với hắn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dùng tay nắm lấy vạt áo của hắn, cả người run lên nhè nhẹ trong vòng tay đối phương.
Hắn thường xuyên cảm thấy mình thật may mắn, tuy đến muộn nhưng người mình lỡ đánh mất cuối cùng cũng tìm lại được. Đúng thật là may mắn, tuy rằng có hơi muộn một chút nhưng tóm lại là vẫn chưa quá trễ.
Hết thảy mọi thứ vẫn còn kịp.
19.
Sau bao lần nỗ lực tìm kiếm cuối cùng hắn cũng tìm được một vị danh y nổi tiếng. Sắc thuốc, xoa bóp, giúp Thời Trường Đình hồi phục là chuyện ưu tiên hàng đầu của hắn, hết thảy mọi chuyện đều là hắn tự mình làm. Thỉnh thoảng Thời Trường Đình trêu chọc hắn quá nhàn rỗi, hắn sẽ gật đầu thật kiêu ngạo, giơ tay phải lên định bóp lấy cổ tay của y nhưng đối phương đã phối hợp nỗ lực chống trả. So với những lần trước thì lần này hắn cảm thấy lực tay của y có sức hơn.
Trong lòng hắn không khỏi mừng thầm, tính tình cũng tỏ ra trẻ con, còn cố tình giả vờ đau khi bị y nắm chặt mà lớn giọng kêu “ai ui” oai oái. Y nghi ngờ nhìn hắn, nhưng hắn không nói gì mà tỏ ra vẻ đáng thương nhìn y, biết chắc y sẽ mềm lòng với mình. Quả nhiên, Thời Trường Đình mở tay ra, cúi đầu nhẹ nhàng thổi một hơi, xin lỗi hắn và hỏi: “Còn đau không?”
Hắn giả vờ yếu đuối nhanh nhẹn gật đầu. Thấy y vẫn như cũ chưa hiểu ý mình, thế là hắn tiếp tục ám chỉ: “Hôn ta đi, như vậy sẽ không đau nữa.”
Tuy rằng trên mặt y tỏ vẻ không tin lắm, nhưng y vẫn ngoan ngoãn nghe lời nắm lấy tay hắn hôn một cái. Hắn nén lại nụ cười trên môi một hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được và cười đến run người.
Thời Trường Đình nhận ra hắn đang giả vờ giả vịt, trong lòng khó chịu đưa tay lên xoa xoa tóc hắn, hắn cười như thằng ngốc nhìn y rồi lại hôn đối phương một cái.
20.
Chuyện phục hồi cần nhiều thời gian để luyện tập nhưng đổi lại kết quả rất xứng đáng. Mỗi ngày hắn cùng Thời Trường Đình viết thư pháp, luyện kiếm, bắn cung, đã nửa năm trôi qua tuy rằng tay của y cử động vẫn còn cứng nhưng gần như đã hồi phục như ban đầu.
Hắn cảm thấy rất vui nên đêm đó liền mở một vò rượu.
Gió đêm mát mẻ nhè nhẹ thổi qua, bọn họ ngồi dưới tán cây ngâm thơ đối ẩm. Không ngờ hắn uống quá chén, không kìm được suy nghĩ đã ấp ủ bấy lâu, cầm ly rượu lên không khỏi ngập ngừng: “Thêm một ly nữa… uống nữa đi.”
“Được.”
Thời Trường Đình đồng ý, y đang định uống rượu tiếp thì bị hắn ngăn lại.
“Không, không phải uống như vậy.”
Ánh mắt hắn hơi né tránh, thanh âm thấp đến mức khó có thể nghe được: "Ta muốn uống... rượu giao bôi."
Nhưng y lại nghe được.
Y nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc và giọng điệu cũng vậy, trịnh trọng trả lời: “Được.”
Sau đó hai người họ khoác tay đối phương cùng nhau uống rượu giao bôi.
Dưới ánh trăng đậm đà làm say lòng người, rượu và người uống rượu cũng say như vậy. Không biết giữa y và hắn là ai đã chủ động nhích lại gần, tay nắm tay và thân thể bọn họ nương tựa vào một chỗ. Khuôn mặt y ửng hồng nhìn hắn tựa như đoá hoa đào kiều diễm nở vào ngày đầu tiên của mùa xuân.
Ban đầu hắn chỉ muốn nhẹ nhàng hôn môi đối phương, nhưng y lại ôm người trước mặt thật chặt, say đắm hôn trả hắn. Vì thế chén rượu và quần áo đồng loạt rơi xuống đất tạo ra một tiếng “đoong” giòn vang.
Ánh trăng vẫn đậm màu như vậy.
Bọn họ nằm dưới ánh trăng làm chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Ánh trăng dịu dàng ngả mình nằm lên hắn, cũng như khoác tấm tơ trắng ngà lên người Thời Trường Đình.
Bọn họ vẫn luôn như vậy, cùng nhau thưởng thức những đêm trăng.
- - - - - - - - - - - -
End.