Như Ý Truyện Chi Lan Nhân Tái Hiện

Chương 1


Hố mới, hy vọng mọi người sẽ ủng hộ.

Còn bộ chấp niệm một đời mình đang cạn ý tưởng, nên trong tg này không có chap mới nhé.

Bộ hương mai như cố ngày mai mình sẽ update chap mới~
______
Sau cái chết của Lăng Vân Triệt, Như Ý vô cùng đau khổ, rất lâu mới có thể quên được.

Hai năm sau, nàng bắt đầu chuyến nam tuần lần thứ hai.
Vài ngày sau khi Càn Long dẫn mọi người đến vùng Giang Nam, Như Ý một mình đi thuyền dạo dân gian, đi bộ trên cầu Tây Hồ, vô tình nhìn thấy năm đó khi mới lên làm hoàng hậu cùng Càn Long cùng nhau thưởng thức món bánh đậu đỏ, Như Ý chậm rãi đi về phía đó, người bán bánh nhiệt tình chào hỏi: "Đến đây, ăn thử bánh đậu đỏ của chúng ta đi!" Sau đó Như Ý gắp bánh lên ăn thử, Dung Bội thấy vậy ở bên tai Như Ý nhẹ nhàng nói: "Bánh này không đảm bảo vệ sinh." Như Ý nhìn nàng cười một tiếng, ý bảo nàng đừng lo lắng.


Người bán bánh hỏi Như Ý có ngọt hay không, Như Ý đáp rất ngọt, chỉ là không tìm được mùi vị năm đó.

Tại sao lại không có mùi vị năm đó? Vì mọi thứ đã thay đổi từ lâu!
Như Ý tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy hoa trăm hoa đua nở trong một vườn hoa, nhìn rất thích mắt, phân phó Tam Bảo giúp nàng chọn hoa, cùng Dung Bội tiếp tục đi về phía trước, nàng đi tới một cửa hàng dệt đồ gần vườn hoa, phân phó Dung Bội giúp nàng chọn vải chất liệu tốt, nàng muốn may cho Vĩnh Cơ một bộ y phục, nàng đứng chờ ngoài cửa hàng.
Nhưng không biết vì sao đột nhiên có một chiếc xe ngựa mất khống chế từ trong ngõ phi ra, Như Ý nghe được sau đó quay đầu ra nhưng cũng quá muộn, đầu nàng bị đập mạnh xuống đất, máu tươi chảy đầm đìa.

Dung Bội nghe thấy âm thanh vội vàng chạy ra, trong lòng nàng bất an, vừa đi cả người giống như sắp ngã, nàng ôm lấy Như Ý khóc rống lên vội vàng kêu người, Tam Bảo đang chọn hoa mai cho Như Ý, nhìn thấy cảnh này cũng là chấn động không biết làm sao, hắn lập tức thị vệ đi theo chuẩn bị xe ngựa dùng tốc độ nhanh nhất đưa Như Ý trở về vườn thượng uyển.

Sau khi trở về, Dung Bội lập tức tuyên thái y, lệnh cho Lăng Chi đi tìm Lý Ngọc.

Khi Lý Ngọc biết chuyện thần sắc tái mét, vội vã đến nơi ở của hoàng thượng.

Lúc này hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, Lý Ngọc thở hổn hển chạy vào, hoàng thượng thấy thế tức giận nói: "Lý Ngọc, ngươi càng ngày càng không biết phép tắc!"
Lý Ngọc run rẩy nói: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đi dạo nhân gian bị xe ngựa đụng phải, lúc này không rõ sống chết ra sao! Hiện tại đang ở nhờ nhà dân, các thái y đều đang cứu chữa!"
Hoàng thượng nghe vậy, cây bút cầm trong tay rơi xuống, cảm thấy vô cùng choáng váng, mất vài giây, hắn mới có thể bình tĩnh lại: "Mau, trẫm phải đến đó!" Trên đường đi, hắn hỏi Lý Ngọc: "Vì sao nàng bị xe ngựa đụng, đụng ở đâu?" Lý Ngọc đáp: "Nô tài cũng không biết, sự việc xảy ra khẩn cấp, hoàng thượng, khi đến nơi người hãy hỏi lại."
Đến nơi, hoàng thượng đi vào chỗ Như Ý đang nằm.

Thấy Như Ý nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, vết băng bó dính đầy máu, trong lòng hắn đau đớn, nội tâm như bị kim đâm, "Nàng sao lại bị như vậy? Lúc trước vẫn còn tốt, sao bây giờ lại thành ra như thế này?"
Im lặng một lát, hắn mở miệng hỏi: "Tình trạng của hoàng hậu bây giờ thế nào?" Giọng nói uể oải có chút phiền muộn, thái y đáp lời: "Bẩm hoàng thượng, tính mạng hoàng hậu nương nương giờ đã an toàn, nhưng mất quá nhiều máu nên đã lâm vào hôn mê, không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn."
Hoàng thượng nhíu mày, dừng một lát mở miệng nói: "Nếu hoàng hậu có gì nghiêm trọng, trẫm sẽ lấy đầu các ngươi!" "Vi thần nhất định sẽ cố gắng hết sức, xin hoàng thượng yên tâm." Chúng thái y run rẩy trả lời hắn.

Hắn nhìn về phía Dung Bội phất tay, bảo Dung Bội đi ra ngoài nói chuyện..

Bình Luận (0)
Comment