Như Ý Truyện Chi Lan Nhân Tái Hiện

Chương 91


Trên thế gian có nàng, tái hiện giai thoại.
Nam Kha nhất mộng hoàng liêm, đông phong cười biệt oanh đào, động đình hồ quang còn tốt.

Đợi nàng tóc dài đến eo, bóng trăng tỏa sáng, vầng trăng tỏa sáng rực rỡ.

Hôm nay là ngày thành hôn của Vĩnh Cơ với trắc phúc tấn.
Hôm nay cũng không phải là lần đại hôn đầu tiên của hắn, chỉ là hôm nay ở trong phòng chờ đợi, mới là điều hắn thích.

Trong lòng hắn tràn đầy vui mừng, tràn đầy đắm chìm, hắn chợt nhớ tới hoàng a mã cùng lời người nói.
Tuy rằng nàng chỉ là trắc phúc tấn của hắn, bất công với nàng, nhưng hắn có thể yêu thương nàng bảo vệ nàng cả đời, giống như năm xưa hoàng a mã bảo vệ ngạch nương.

Hắn còn nhớ tới, khi hoàng a mã chưa chính thức hạ lệnh cho hắn kết hôn, dưới sự che chở của ngũ ca cùng hoàng a mã, hắn xuất cung đi tìm nàng.
Nàng mặc một bộ xiêm y màu xanh đứng bên suối, đôi mắt như nước, khắp nơi tràn đầy thâm tình.
Hắn vốn muốn tìm nàng xin lỗi,nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ đến, nàng chui đầu vào lòng hắn, hắn ngược lại thập phần thỏa mãn lại có chút trấn an: "Muội biết khó khăn của huynh, hiểu được huynh sinh ra ở hoàng gia gian khổ, muội đều hiểu được, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với huynh, dù để muội làm cách cách muội cũng cảm thấy mãn nguyện."
Vậy thì hắn tuyệt đối không thể phụ nàng.
Ngày đó mới gặp, a mã ngạch nương ly tâm, hắn quanh năm rầu rĩ không vui, ngũ ca đau lòng, liền đóng giả hoàng a mã đưa hắn xuất cung giải sầu.
Ngũ ca đưa hắn đến một hồ nước nhỏ câu cá nướng thịt, nước hồ kia mát mẻ, còn có vài phần ngọt ngào, trong lòng hắn tựa như nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ngũ ca phát hiện không mang cái gì theo, liền đi tìm đồ, chỉ còn lại một mình hắn.
Trong lúc hắn đang câu cá, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng khóc nức nở, hắn theo tiếng mà tìm, thì ra là một cô nương vấp phải tảng đá, hắn vội vàng đi lên nhấc tảng đá ra giúp nàng, may mà học được chút y thuật của Giang thái y, hắn lấy ra một chiếc khăn tay, trực tiếp cầm máu lại cho nàng.
Nàng tên là Huệ Tiêu, nàng nhìn thiếu niên trước mặt này, đường nét rõ ràng, ánh mắt của hắn có một loại sức hút, tựa như bi thương, lại như nước.

Thế nhưng, thiếu niên trước mặt này lại không lên tiếng nói một câu, nàng yên lặng nhìn chằm chằm hắn, nàng có cảm giác, hắn không vui vẻ, cũng không biết vì sao hắn không vui vẻ.
Vĩnh Cơ không đành lòng, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mở miệng: "Lên đây, ta cõng cô."
Sau đó, Huệ Tiêu nhìn hắn câu cá, nhìn hắn đưa đùi gà đã nướng cho nàng, nhưng hắn vẫn trầm mặc như vậy.

Cho dù nàng nói lời cảm ơn hắn vài lần, hắn cũng chỉ gật đầu mỉm cười.
Huệ Tiêu chớp chớp mắt, cảm thấy bầu không khí như vậy thật sự quá bí bách, hơn nữa ở nhà nàng cũng rất hiểu chuyện, cũng không đến mức không lên tiếng, cũng coi như là tính tình hoạt bát vui vẻ.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại: "Ngươi...!sao lại không nói lời nào?" Vĩnh Cơ nghe vậy chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm vào cần câu ở hồ nước phía trước, bình thản nói: "Ta không thích nói chuyện, cũng không biết nói gì."
Trong lòng Huệ Tiêu có hứng thú, thế gian này sao lại có người không thích nói chuyện? "Ta tên là Huệ Tiêu."
"Ừ."

Huệ Tiêu dùng ngón tay chọc vào bả vai hắn, nghiêm túc nói: "Ta không cảm thấy ngươi không thích nói chuyện, hẳn là ngươi có bằng hữu mới có thể rầu rĩ không vui như vậy, đã như vậy, ta nguyện ý trở thành bằng hữu của ngươi." Trên mặt nàng có chút đắc ý.
Vĩnh Cơ nghiêm túc đánh giá nàng, trên mặt nàng nở nụ cười, đôi mắt trong suốt cũng chăm chú nhìn nàng, tim cũng đập nhanh hơn.

Huệ Tiêu vươn tay ra: "Thỏa thuận vậy đi." Vĩnh Cơ không thể từ chối, bắt tay với nàng.
Sau khi hồi cung, trái tim của Vĩnh Cơ bị câu nói kia chiếm giữ: "Ta sẽ nhớ tới ngươi, chúng ta còn có thể gặp lại." Ánh mắt của nàng thật đẹp.
Vĩnh Kỳ lấy đồ xong, cũng tán ngẫu vài câu với cô nương kia, vả lại hắn phát hiện tầm mắt của Vĩnh Cơ nhìn chằm chằm nàng ta, hắn cũng âm thầm nhớ cô nương này, đi điều tra gia thế.
Quả thật, coi như hắn là người mai mối, cũng âm thầm sắp xếp bọn họ gặp nhau.
Hắn vén khăn trùm đầu của nàng lên, đôi mắt xuân thủy như mưa của Huệ Tiêu rất đẹp, hắn ngồi xuống ôm lấy nàng, nói những lời chưa bao giờ nói qua.
Hắn khẽ gọi tên nàng là: "Huệ Tiêu." Nàng lắng nghe nhịp đập trái tim của hắn: "Thiếp ở đây."
Vĩnh Cơ nắm tay nàng đi trên đường dài, hôm nay là sinh thần 2 tuổi của An Ý.

Cách trước cửa cung Dực Khôn còn một khoảng cách, Vĩnh Cơ đau lòng không để ý đến nàng từ chối liền cõng nàng lên.
Huệ Tiêu cũng rất quan tâm đến các quy tắc trong cung.

Hoàng thượng đang ôm An Ý đang nói chuyện cùng với Như Ý, lại nghe thấy giọng nói khẩn trương của Vĩnh Cơ: "Đã bảo nàng đừng đeo giày hoa bồn, đi đường xa lại đi bộ như vậy mệt mỏi biết bao."
"Đây là ở trong cung."
"Đúng vậy, ở trong cung phải đi giày hoa bồn." Huệ Tiêu kéo vai hắn.
"Bởi vì bình thường hoàng a mã cũng không cho hoàng ngạch nương đeo giày hoa bồn."
Sức lực của Huệ Tiêu tăng lên, hắn kêu một tiếng.
"Được rồi, mau để thiếp xuống, để hoàng a mã cùng hoàng ngạch nương nhìn thấy sữ không hay."
"Nàng lại nhéo vành tai của ta!"
Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào ngưỡng cửa: "Thằng nhóc này dám thay trẫm sắp đặt lại mọi thứ." Như Ý trừng mắt nhìn hắn một cái: "Thằng bé nói không sai, hoàng a mã được phép làm, liền không cho nhi tử làm phải không? Thiên hạ nào có đạo lý như vậy."
Hoàng thượng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, vẫn phẫn nộ bất bình như cũ: "Thằng bé này, dám biểu lộ tình cảm cùng trẫm, lần sau tuyệt đối không thể để nó vào Dực Khôn cung.".

Bình Luận (0)
Comment