Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 106

Lạc Mộ Thâm thích thú nhìn mặt tôi từ hào hứng chuyển sang ủ rũ, anh ta không kìm nổi cười lên: “ Này, đừng có mà ỉu xìu như thế được không?”

“ Có thể không ỉu xìu sao? Một trăm vạn mất rồi.” Tôi bĩu môi nói, “ lập tức cảm thấy bụng càng đau hơn. Tôi là anh hùng vô dụng, nhưng sức khỏe của tôi rất lớn.”

Lạc Mộ Thâm cười nhìn tôi: “ Này, nếu như cô thật sự muốn thể hiện, thế thì không nhất định phải nhấc tôi lên, chúng ta chơi vật tay cũng được!”

“ Vật tay sao?” tôi lại hào hừng nói, “ Anh Đại Thâm, anh thật sự là người rất thông minh, tôi chính là cao thủ vật tay, trước đây tôi đánh bại toà nhà nữ sinh đến nỗi không có đối thủ, sau đó tôi thách thức toà nhà nam sinh, cho nên, thi đấu nhất định phải có chút gì đó có lợi cho tôi.”

“ Có lợi... được thôi, cô hai tay tôi một tay.” Lạc Mộ Thâm mở mồm nói.

Tôi lập tức mắt sáng như ngôi sao nhỏ, tôi chỉ đợi câu nói này của anh ta thôi.

A ha ha, Lạc Mộ Thâm, anh không biết sức mạnh của tôi lớn đến mức nào, một tay của tôi chắc không vật nổi anh, nhưng hai tay của tôi thì......ha ha

Tôi giống như đào được cái lỗ cho Lạc Mộ Thâm nhảy xuống vậy, quả thật vui sướng không ngừng.

Lật người xuống giường, tôi và Lạc Mộ Thâm đều ngồi phía trước cái bàn, Lạc Mộ Thâm đưa ra một tay, tôi dùng hai tay vòng lấy tay đẹp vạm vỡ đó của Lạc Mộ Thâm.

“ Anh Đại Thâm, chuẩn bị xong chưa, tôi để anh xem sức mạnh của kiểu con gái như tôi.” Tôi nháy nháy mắt với Lạc Mộ Thâm.

“ Hứ, đồ con gái khoác lác, đợi mà khóc.” Lạc Mộ Thâm thật sự là không thèm để ý đến tôi.

Điều này càng khiến tôi thêm tức giận, Lạc Mộ Thâm, anh hãy chờ xem tôi thắng anh 100 vạn nhé!

Tôi tin tưởng có thể dùng lực vật được cổ tay của Lạc Mộ Thâm, tôi nghiến răng nghiến lợi bật ra mấy chữ: “ bắt đầu.”

Sau đó tôi dùng lực hai tay cùng lúc, sức lực toàn thân tôi đều dồn vào trên cổ tay, vì 100 vạn, tôi dũng mãnh phi thường không ai bằng.

Hồi còn đại học, tôi tin tưởng vào sức mạng hai cánh tay của tôi, thách thức mười bạn học sinh nam, thắng được 9 người.

Nhưng điều khiến tôi không ngờ đó là, Lạc Mộ Thâm thật sự rất khỏe, dù sao tôi cũng không phải đối thủ của anh ta, sức lực đều dồn hết lên tay, khoé miệng Lạc Mộ Thâm khẽ cười, gần như thắng lợi nắm trong tay.

Mẹ ơi, tôi quá kiêu ngạo rồi, tôi cho rằng sức lực của hai tay tôi có thể dễ dàng thắng được Lạc Mộ Thâm, nhưng không ngờ rằng sức lực của gã này khoẻ như thế.

Mặt tôi dồn nén đỏ gay giống như gan lợn vậy, vẫn nhìn thấy lực trên tay Lạc Mộ Thâm không ngừng tăng thêm, tay của tôi bắt đầu chuyển hướng phản về phía tay anh ta......

Tôi vẫn nghiến răng nỗ lực.

Lúc này, Lạc Mộ Thâm ngước mắt nhìn tôi: “ Nha đầu thối, cô nhận thua đi!”

Anh ta đột nhiên dùng lực, thế là tôi bị anh ta dùng lực mạnh ép cánh tay xuống, đột nhiên mất thăng bằng lao vào ngồi trong lòng anh ta.

Trong kí ức của tôi, vẫn là mùi nước hoa nhè nhẹ Boutique, tôi lập tức sững sờ.

Lúc đó trong phòng bệnh, chỉ có hai người chúng tôi, mà lúc đó động tác giữa chúng tôi lại ấm áp như thế, tôi thậm chí giống như tượng gỗ ngây ngô vậy, đầu trống rỗng không nghĩ được gì, không biết nên làm gì, cũng không biết đôi tay nên đặt ở đâu.

Còn Lạc Mộ Thâm cũng thất thần, anh ta cúi đầu nhẹ nhàng nhìn tôi, tay anh ta vẫn ôm chặt tay phải của tôi, không buông ra, anh ta ngẩn người nhìn mặt tôi, ánh mắt sâu như biển......

Nếu như nói, mắt anh ta như biển, tôi thật sự có thể chết trong biển lớn mênh mông này.

Tim của tôi lại lần nữa nhảy nhót lên, gần như muốn chui ra khỏi lồng ngực.

Trong phòng im ắng như thế, chỉ có thể nghe thấy nhịp đập tim của hai bên.

Lúc này, Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng cúi đầu, khoảng cách của môi anh ta với mặt tôi càng lúc càng gần.

Tôi đã không thể suy nghĩ, không biết phải tiếp tục làm gì.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên có tiếng gõ hai lần, nặng nặng, sau đó có giọng nói dễ nghe của Phương Trạch Vũ chuyển đến: “ Nhuỵ Tử, ở bên trong chứ?”

Tim tôi run rẩy, vội vàng từ trong lòng của Lạc Mộ Thâm đứng dậy.

Bầu không khí ấm áp đột nhiên bị phá vỡ rồi.

Tôi vội vàng chỉnh lại tóc của mình, Lạc Mộ Thâm vẫn với tư thế bình tính ngồi ở đó, gần như hồi phục hoàn toàn trạng thái.

“ Anh Đại Vũ, em ở đây, anh Đại Thâm cũng ở đây.” Tôi vội vàng nói.

Phương Trạch Vũ đẩy cửa bước vào: “ Này, Nhuỵ Tử đầu lợn, mặt em sao mà đỏ thế, bị luộc trong nồi à?”

Thằng cha này thật thích đùa.

Tôi cảm ơn anh ta đột nhiên đến thăm, nếu như anh ta không phải đột nhiên đến, tôi thật sự không biết bước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa, tôi phát hiện, vậy mà tôi.....động lòng rồi.

Đúng thế, đối với tên Lạc Mộ Thâm lòng dạ thâm độc này.

Mặt của tôi phát sốt, thật sự không biết nên nói gì.

“ Này, hai người làm cái gì thế?” Phương Trạch Vũ cười hỏi.

“ Không có gì, chính là ăn no rồi không có việc gì làm, vận động một chút.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.

“ Ồ? Vận động?” Trên mặt Phương Trạch Vũ lập tức xuất hiện điệu cười bỡn cợt ranh mãnh.

Hừ, tên này rốt cuộc đang nghĩ gì thế?

“ Anh Đại Vũ, anh đừng có nghĩ lung tung. Chúng tôi chỉ là đang thi đấu vật tay thôi.” Tôi vội vàng nói, thằng cha này đừng có mà hiểu lầm.

“ Không sai, là đang thi đấu vật tay, mà còn có người bị thua 100 vạn kìa.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

Tôi càng ngày càng hối hận rồi, tôi thật sự không thể so được với những người có tiền này, chỉ có một lúc mà thua tận 100 vạn.

Xem ra, con người thật sự không thể quá tham lam!

Vừa chớp mắt, tôi thua 100 vạn rồi.

Có điều, so với thua 100 vạn, tôi càng thêm lo lắng trái tim tôi đã thua cuộc.

Vừa này ngồi trên đùi của Lạc Mộ Thâm, tôi thật sự có cảm giác thần bí gì đó, cảm giác đó là gì? Tôi không biết nói thế nào, nhưng tôi biết cảm giác này khi tôi ở cùng Đường Nhiên đều không có.

Dù sao tôi cảm thấy cảm giác đó khiến tôi nhìn thấy mà giật mình, khiến tôi tinh thần bất định.

Lạc Mộ Thâm, thật sự là một con yêu quái, khiến cho người khác phải mê hồn.

Tôi đang nghĩ lung tung, Phương Trạch Vũ cười nhìn tôi: “ Đừng sợ, Nhuỵ Tử đầu lợn, thua rồi không sợ, anh chống lưng cho em, tiền em thua, anh trả cho em.”

Khoảnh khắc đó, tôi thật sự muốn ôm Phương Trạch Vũ mà hét lên “ Anh Đại Vũ vạn tuế!”

Thằng cha này thật sự là người tốt.

“ Anh Đại Vũ, em giờ mới biết anh quả thật quá tốt.” Tôi cảm động nói, không thể cảm động được sao? Vừa chớp mắt, vốn dĩ một trăm vạn bay mất lại bay về rồi.

“ Hì hì, còn nói nhận anh làm anh trai khiến em phải khổ sở không ?” Phương Trạch Vũ cười nói, “ Đợi em khỏi rồi mời anh ăn cơm. Anh thấy Nhuỵ Tử phát hiện chỗ ăn rất ngon.”

“ Vâng. Chắc chắn, anh Đại Vũ, anh muốn ăn gì em sẽ dẫn anh đi ăn cái đó.” Tôi vội vàng nói.

Truyện cười, tiết kiệm 100 vạn, mời anh ta ăn no bữa cơm cung đình tôi cũng đồng ý.

“ Hứ.” Lạc Mộ Thâm liếc xéo tôi một cái, “ đều ăn toàn đồ bẩn.”

“ Nhưng anh không phải cũng ăn rất vui vẻ sao?” tôi ấm ức nói.

“ Cô ăn nhiều đồ mất vệ sinh nên giờ bụng mới thế đấy.” Lạc Mộ thâm tiếp tục độc địa nói.

“ Xin anh đấy, tôi không phải tại vị bụng xấu mới đau được không?” Tôi lại biện minh.

“ Thế tạo sao phụ nữ khác không đau?” Lạc Mộ Thâm tiếp tục nói.

“ Anh làm sao biết phụ nữ khác không đau, anh đi hỏi từng người một chắc?” Tôi lại phạm phải cái tật ngang ngược rồi.

“ Cô.....thật muốn đâm chết cô.” Lạc Mộ Thâm trừng mắt nhìn tôi nói.

Phương Trạch Vũ vội vàng nói: “ Thôi nào, đừng chọc nữa, Mộ Thâm, Nhuỵ Tử còn là bệnh nhân kìa, để bệnh nhân nghỉ ngơi đi, tôi còn có việc cần bàn bạc với cậu nữa.”

Thì ra anh ta là đến tìm Lạc Mộ Thâm, tôi thật sự tò mò quá, tại sao anh ta biết Lạc Mộ Thâm vẫn ở trong phòng bệnh của tôi chứ?

Bình Luận (0)
Comment