Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 110

Ba ngày nay, từng ngày trôi qua mọi thứ đều thuận lợi với tôi, tuy là ở trong bệnh viện, nhưng có Châu Đình bầu bạn, thời gian trôi qua thật nhanh, chúng tôi ngày nào cũng vui vẻ nói chuyện, còn lén lút hẹn hò nhau ra ngoài đi dạo. Đúng rồi, quên mất không nói, hai chúng tôi đã đi tới , tôi đã dành hai trăm vạn của mình và Châu Đình cũng dành một trăm vạn của cô ấy ủng hộ cho viện.

Nhìn nhưng gương mặt nhỏ đáng yêu của những đứa bé trong viện, tôi và Châu Đình cảm thấy vô cùng hạnh phúc, về vấn đề này, chúng tôi đều có một cách nhìn chung, số tiền này vốn dĩ không thuộc về chúng tôi, nên đem nó cống hiến cho quỹ từ thiện là điều tốt hơn cả.

Chúng tôi hi vọng những cô bé cậu bé đáng yêu ở đây sẽ có thể có được những niềm vui, niềm hạnh phúc của thời thơ ấu như bao đứa trẻ khác, để xóa đi những kí ức đau buồn trong suy nghĩ của các em, tôi hi vọng trong lòng các em luôn giữ một màu xanh tươi sáng.

So với những đứa bé bị bỏ rơi này, tôi thấy bản thân mình còn hạnh phúc gấp trăm nghìn lần, bởi vì, tôi còn có sự thương yêu của bố mẹ mình, tôi được lớn lên trong tình thương yêu vô bờ bến của họ.

Chúng tôi còn cùng chơi trò diều hâu bắt gà con cùng với bọn trẻ, nhìn chúng vô tư chơi đùa vui vẻ, chúng tôi thực sự đều không muốn rời khỏi đây.

" Sau này, sau khi về già tớ nhất định sẽ tới Viện phúc lợi làm việc." Tôi nói với Châu Đình.

" Ừ, phải, tớ cũng muốn, chúng ta chịu khó kiếm tiền, sau này có tuổi rồi, sẽ tới Viện phúc lợi làm việc dưỡng già." Châu Đình cùng đồng ý tuyệt đối với cách nghĩ của tôi.

Tôi thực sự rất vui, tình bạn dài lâu, chúng tôi có cả những cách nhìn chung, cùng quan điểm chung. Không biết là Trần An An sau này có cùng chúng tôi tới làm việc công ở trong viện không đây ?

Đang cùng chời đùa vui vẻ với bọn trẻ, tôi nghe thấy Viện trưởng Dương của Viện phúc lợi bất ngờ bước ra cửa rồi chào hỏi: " Dạ tiên sinh, anh tới rồi à ? "

Dạ tiên sinh ?

Tôi ngạc nhiên đưa mắt nhìn theo giọng nói của Viện trưởng Dương, tôi sững sờ, ngoài cửa, một người đang bước những bước dài tiến vào, phía sau có vài người đi theo, trong tay cầm những túi lớn túi bé, người này tôi quen mà, đây chẳng phải là Dạ Thiên Kỳ sao ?

Tôi mở to mắt, chớp mắt mấy cái, quả không sai, đúng là anh ta rồi.

Tại sao lại có thể gặp Dạ Thiên Kỳ ở đây chứ ?

Thằng cha này đúng là âm hồn không tan à?

Dạ Thiên Kỳ cũng đã nhận ra tôi, anh ta cười rồi tiến lại gần tôi : " Ồ, Anh đã nói chúng ta là một cặp trời sinh mà, sao mà ở một nơi thế này chúng ta cũng có thể gặp nhau chứ ? Suy nghĩ của chúng ta đều giống nhau cả rồi, Nhụy Nhụy, anh thích một người có tấm lòng nhân ái như em lắm."

Tôi có cảm giác miệng mình cứ giật giật không ngừng, phải rồi, tôi đã bị ánh mắt nhìn của thằng cha này làm cho sắp cháy xém đến nơi rồi.

" Dạ Thiên Kỳ, sao anh lúc nào cũng đi theo tôi thế, anh là con bọ theo đuôi đấy à ?" Tôi bực tức nói.

Tôi nghĩ là Dạ Thiên Kỳ đã cho người theo dõi tôi, biết tôi tới Viện phúc lợi mới mò tới đây gặp tôi, vì thế, tôi mới tức giận nói những lời đó với anh ta.

Viện trưởng Dương liền nói :" Cô Tô, Dạ tiên sinh thường đến viện của chúng tôi chơi với những đứa trẻ ở đây, anh ấy còn thường xuyên quyên góp, ủng hộ những đồ dùng trong cuộc sống cho những đứa trẻ ở đây, anh ấy là một người rất tốt."

A ?

Mặt tôi lập tức đỏ rực, thì ra Dạ Thiền Kỳ còn đến đây trước tôi, mà còn thường xuyên đến nữa.

Tôi cảm thấy mặt mình đang nóng bừng lên.

" Xin lỗi." Tôi đành phải nhẹ nhàng nói.

" Không sao, anh rất vui, bởi vì được gặp em ở đây, Nhụy Nhụy," Dạ Thiên Kỳ cười nói, anh ta lại nhiệt tình nhìn sang Châu Đình đang đứng bên cạnh tôi, " Còn cả em nữa, tiểu mỹ nữ, xin chào. Em là bạn của Nhụy Nhụy phải không, đây đúng là cuộc hội ngộ do ông trời sắp đặt rồi, bạn của mỹ nữ cũng là một mỹ nữ, anh vừa nhìn một cái đã nghĩ em giống như một diễn viên vậy, em rất giống với diễn viên xinh đẹp nổi tiếng Thang Duy nhé, nhưng em còn xinh hơn cô ấy nhiều."

Châu Đình lập tức phản ứng lại, vội nói : " Xin chào xin chào, Dạ tiên sinh, anh chính là Dạ Thiên Kỳ mà Nhụy Tử từng nói phải không ? Anh quá khen rồi, tôi làm sao đẹp như diễn viên Thang Duy được chứ ? Người ta là một ngôi sao lớn cơ mà.”

" Không phải là anh nịnh em đâu, em đúng là rất giống Thang Duy đấy, anh cũng có người bạn làm trong công ty phát hành phim, nếu em muốn làm diễn viên, anh sẽ giới thiệu em tới đó," Dạ Thiên Kỳ vui vẻ cười, " Nhụy Nhụy từng nói với em về anh sao ? "

" Vâng vâng, thường xuyên nhắc tới anh đấy." Châu Đình liền trả lời.

Tôi lườm Châu Đình một cái, lạnh lùng nói : " Không phải tôi thường xuyên nhắc tới anh đâu, là tôi chỉ nói anh lúc nào cũng quấy rầy tôi, tôi rất ghét."

Châu Đình này thật là, không phải là rất hiểu ý tôi sao ? Chẳng nhẽ bị mấy câu nịnh hót của Dạ Thiên Kỳ làm cho thay đổi nhanh như vậy à ?

Gương mặt đẹp trai của Dạ Thiên Kỳ liền ngắn lại, xuất hiện một nét buồn trên mặt, anh ta buồn bã nói : " Nhụy Nhụy, em nói như thế, thực sự làm anh đau lòng lắm, anh thích em như thế, đối với em tốt như thế, chẳng nhẽ thích một người là có tội sao?"

Thằng cha này dường như là một diễn viên trong phim tình yêu, diễn cảnh si tình thật đạt. Làm tôi thấy chua chút nữa thì rụng cả răng.

Còn Châu Đình thì thấy cảm động đến mức sắp khóc đến nơi rồi.

" Nhụy Tử, sao cậu lại đối xử với Dạ tiên sinh như thế ? Dạ tiên sinh cũng là một người tốt mà đúng không ?" Châu Đình vội nói.

" Này, tôi nói, Dạ Thiên Kỳ, anh đừng có như thế nữa được không ? Tôi đã nói với anh từ đầu, tôi và anh không thể chung một đường, mồi lần gặp anh, tôi đều gặp đen đủi, mấy hôm trước vừa ăn cơm cùng anh, tôi liền bị bạn gái của anh tên Nhã Lan gọi người đến cho tôi một trận làm tôi phải nhập viện, anh có biết là tôi vừa ra viện xong không ? " Tôi tức giận nói.

" Là sao ?" Dạ Thiên Kỳ hơi nhau mày nói, " Em và Nhã Lan đã đánh nhau sao ?"

" Phải, không chỉ đánh nhau, Nhã Lan đó còn gọi ba người đến trợ giúp, bốn người vây đánh mình tôi, nếu tôi không chiến đấu hết sức, chắc giờ đã bị bốn người đó cho đi chầu Diêm Vương rồi." Tôi bực bội lườm Dạ Thiên Kỳ, " Anh mau tránh xa tôi chút, nếu tôi không gặp anh, tôi còn có thể sống tốt hơn chút."

Châu Đình bên cạnh lấy hết sức bấu tôi một cái, nhưng tôi không phản ứng gì cả.

" Tôi nói anh Dạ Thiên Kỳ, cho dù anh và cô Nhã Lan đó có quan hệ như thế nào, là người yêu của anh hay là người hâm mộ anh, cho dù hai người bọn anh đang ở mức độ như thế nào, tôi cũng cầu xin anh hãy nói rõ ràng với cô ta, tôi và anh một chút liên quan đến nhau cũng không có," Tôi tức giận nghiến răng nói.

Dạ Thiên Kỳ khẽ thở dài một cái, một tay anh ta cầm tay tôi, tôi lấy hết sức giật mạnh một cái, vẫn không thể rời tay ra, gặp tên lưu manh, thật đúng là có lý mà nói không thông.

" Nhụy Nhụy, anh xin lỗi, anh xin lỗi, em yên tâm, anh sẽ giải quyết chuyện này, cô ta đã dám gặp em gây chuyện, thì anh sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu, Nhụy Nhụy, anh phải nói rõ với em, Nhã Lan đó chỉ là em gái của anh." Dạ Thiên Kỳ lúng túng nói.

" Ồ, quan hệ của nhà anh thật lằng nhằng, em gái đi yêu anh trai, là kiểu yêu đương cận huyết à ? Loạn luân à ? Kẻ nhà giàu thật loạn, cuộc sống của những người có tiền thực sự tôi không thể hiểu nổi, mà cũng chẳng muốn hiểu, vẫn là câu nói đó, anh tránh xa tôi chút," Mặt tôi không biểu cảm nói.

" Nhụy Nhụy. " Dạ Thiên Kỳ liền đứng thẳng ngay ngắn, chuyển thành một tư thế đĩnh đạc, " Là như thế này, Nhã Lan không phải em ruột của anh, Nhã Lan là do bố anh nhận về nuôi, nuôi cô ấy từ nhỏ trong nhà, cô ấy có lẽ cũng thích anh, nhưng anh chỉ luôn coi cô ấy là em gái ruột của anh thôi, anh đối với cô ấy, không giống với suy nghĩ của em đâu."

Tôi gắng sức chuyển ánh mắt của mình, tôi có gì mà giống với không giống chứ?

Tôi cũng không quan tâm rút cuộc anh thích ai ? Dù sao anh không phải là người tôi thích là được rồi.

Mà cái tên Dạ Thiên Kỳ tỏ tình với bao nhiều người lại nói thích tôi, thực sự làm tôi rất khó chịu lắm biết không ?

Bên trong còn có những đứa trẻ trong viện, còn có Viện trưởng Trần, và Châu Đình, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Làm tôi chẳng dám vả cho thằng cha này vài cái.

" Đủ rồi, anh đừng nói gì ở đây được không ?" Tôi phẫn nộ hằn giọng nói.

" Được, để gặp nhau nơi khác anh sẽ nói với Nhụy Nhụy. " Dạ Thiên Kỳ cười nói, anh ta ra hiệu cho cấp dưới mang quà, lễ vật vào giao tặng Viện phúc lợi, lúc này, tôi muốn cùng Châu Đình rời khỏi đây.

Bình Luận (0)
Comment