Tôi không biết rốt cuộc bản thân mình muốn gì. Tôi nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của mình, lại nghĩ đến giấc mơ tình ái với Lạc Mộ Thâm, lại nghĩ đến bản thân khi vừa nhìn thấy Lạc Mộ Thâm lại trở nên rất vui, tôi lập tức bực bội dựa lưng vào ghế, mắt nhắm lại.
Tôi, lại bắt đầu thích Lạc Mộ Thâm sao, thích tên tổng giám đốc lạnh lùng phong lưu đó sao?
Đây......không phải đang đùa chứ?
Tại sao tôi lại có thể thích anh ta được chứ?
Tôi lấy hết sức lắc đầu, muốn hình ảnh của anh ta trong đầu tôi biến mất.
Không đúng, tôi chỉ là thấy cảm kích mà thôi, tôi ở thành phố này cô đơn quá, cho nên sếp đối tốt với tôi, tôi mới cảm động rơi nước mắt, người đàn ông tôi thích phải là người khi yêu cực kỳ chuyên tâm chung thuỷ, sao có thể là loại lãng tử phong lưu như thế chứ?
Anh ta không thân thiết với tôi, tôi nên cảm thấy vui mới đúng, tôi phải giữ khoảng cách với anh ta hơn nữa.
Tôi chỉ là thư ký của anh ta, hoặc là nói, tôi chỉ như một đứa em gái của anh ta mà thôi.
Nghĩ như thế, trong lòng tôi dễ chịu hơn rất nhiều.
Giữa tôi và Lạc Mộ Thâm, mãi mãi không thể ở bên nhau được, mãi mãi không thể xuất hiện cùng lúc, điểm này, tôi tin tôi và anh ta đều hiểu rõ.
Thôi được rồi, buổi tối anh ta đã không đi ăn cùng, tôi tự đi ăn cũng được, tôi tự thưởng cho mình một bữa thật ngon mới được.
Quyết định như thế, tôi gửi tin nhắn cho Trần An An: “ Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?”
Nhưng An An nhanh chóng trả lời tôi: “ mình đã có hẹn rồi.”
Được thôi, tôi lại gọi điện cho Châu Đình, kết quả là Châu Đình nói cậu ấy phải đi xem mặt, hừ, tôi bây giờ thật sự quá cô đơn. Tôi lập tức cảm thấy mình đã bị thế giời này bỏ rơi rồi.
Nghĩ một lúc, tôi quyết định, tự đi ăn.
Buổi chiều, cuối cùng Cát Vân cũng đưa một ít tài liệu bảo tôi dịch, như thế cũng tốt, có công việc rồi, tôi cũng không còn thời gian mà nghĩ linh tinh nữa.
Sau khi kiên trì cả buổi chiều, cuối cùng cũng tan làm, vì tránh phải gặp mặt Lạc Mộ Thâm, tôi vội vàng rời khỏi công ty.
Một mình lang thang trên phố đi bộ, tôi phát hiện dù cho tôi có tiền, nhìn những túi hàng hiệu trong những cửa hàng xa xỉ đắt đỏ đó, rồi quần áo, tôi vẫn chẳng có hứng thú mua bán gì.
Thực ra, tôi đều cảm thấy những đồ vật đó rất xấu.
Những đồ hàng hiệu xa xỉ phẩm này tung hoành bao nhiêu năm rồi, chẳng nhẽ không có ai bảo rằng bọn chúng rất xấu sao?
Tôi đi dạo cả buổi, sau đó đi vào khu ẩm thực rất nhộn nhịp ăn đồ xiên nướng và canh tê cay gì đó, sau đó, tôi dự định về nhà.
Lúc đó, đã là 8 giờ tối rồi. Tôi rẽ vào một con phố, hướng về bến xe bus, định ngồi xe bus về nhà.
Khi tôi vòng qua một hoa viên của phía đông toà nhà chính phủ thành phố, đột nhiên nhìn thấy mấy thanh niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, ăn mặc dị thường, nhìn thấy mấy thanh thiếu đó cả nam cả nữ đi từ góc vườn hoa tiến đến.
Nhìn thấy tôi đi về hướng trạm xe bus bọn chúng tiến đến gần, trên mặt mấy thiếu niên đó hiện ra nụ cười đen tối lạnh lùng.
Nhìn điệu bộ của bọn chúng, tôi toàn thân như có luồng khí lạnh.
Bản thân cũng nhạy cảm, tôi cảm thấy có chút dự cảm không tốt, buổi tối tôi chỉ có một mình, tôi phải mau chóng về nhà.
Tôi nhanh chân bước, muốn nhanh chóng bước qua bên cạnh mấy tên thiếu niên đó, nhưng mà, mấy người đó ngậm thuốc lá, điệu bộ ngông nghênh tiến đến, giơ tay ra chặn đường của tôi.
“ con ranh, mày đứng lại!” mấy thiếu niên đó lạnh lùng nói.
Trong tích tắc tôi đề cao cảnh giác, trừng mắt nhìn mấy người nam nữ thiếu niên đó: “ Các người muốn làm gì?”
Lẽ nào là mấy kẻ lưu manh ?
Tôi không kìm được hơi thấy đau đầu, trật tự xã hội bây giờ thật sự kém quá, mấy nha đầu thiếu nữ thiếu niên này lại dám cản đường tôi.
Bọn họ có phải là muốn lên mạng, không có tiền, cho nên muốn kiếm chút tiền tiêu không?
Tôi khó hiểu nghĩ, sau này tôi thật sự có nhiều tiền rồi, nhất định phải trợ giúp sự nghiệp giáo dục của nước tôi, dạy dỗ tận tình những đứa trẻ này.
Gần đây tôi cũng không may mắn lắm, gặp lưu manh còn nhiều hơn cả đời này gặp phải.
Tên Dạ Thiên Kỳ đó, chính là một tên lưu manh lớn nhất.
Bản thân đến tên lưu manh lớn nhất còn gặp rồi, sợ gì gặp mấy tên lưu manh trẻ ranh này chứ?
Nghĩ đến đây, mặt tôi một chút sợ hãi cũng không có.
“ làm gì hả? Bọn tao đợi mày lâu lắm rồi, mới xuất hiện, đồ gái điếm.” Mấy tên thiếu niên bất lương đó nói năng lỗ mãng, tôi không kìm được nhíu mày cau có.
“ Bọn mày đợi tao làm gì?” Tôi lạnh lùng hỏi, “ Tao không quen biết bọn mày?”
Đúng thế, bản thân tự nghĩ từ trước đến nay chưa bao giờ gặp những nam nữ thiếu niên bất lương bụi đời như thế này.
“ Hừ, mày không biết bọn tao, nhưng bọn tao biết mày, mày chính là nha đầu thối không biết xấu hổ lại còn dám đi dụ dỗ bạn trai người khác!” một thiếu niên tức giận nói, “ còn giả vờ vô tội à?”
“ Ai dụ dỗ bạn trai người khác chứ? Các người nhận sai người rồi.” Tôi không kìm được, cảm thấy rất khó hiểu.
“ đừng giả bộ vô tội nữa, chính là mày, bọn tao còn lâu mới nhận nhầm, cái đồ nha đầu thối mày, mày cũng không nhìn lại bản thân mình đi, cái dáng vẻ xấu xí của mày mà cũng đòi tranh người yêu với người đẹp à?” một thiếu nữ bất lương căm giận nói.
“ Tao không cướp bạn trai của ai hết, hơn nữa, kể cả tao có cướp, cũng chẳng phải việc của bọn mày?” tôi lạnh lùng nói.
“ Lại còn già mồm à? Nha đầu thối!” một đứa con gái khác căm hận nói, “ còn già mồm nữa!”
Tôi bình tĩnh trừng mắt nhìn bọn chúng, vừa sốt ruột nhìn sang bên đường, kỳ lạ, bình thường ở đây có rất nhiều người qua lại, tại sao hôm nay vào lúc này lại không có một bóng người đi qua là sao?
Lẽ nào là đoán được ở đây sắp xảy ra chuyện gì, những người gan bé lại đi đường vòng tránh phiền phức rồi sao?
Lúc này, trời bắt đầu có mưa nhỏ lất phất rồi.
“ không liên quan gì đến bọn tao sao? Nói cho mày biết, hôm nay bọn tao thay trời hành đạo, nha đầu thối như mày đi cướp bạn trai của người khác, hôm nay nếu như không dạy dỗ mày một chút, nha đầu thối như mày không biết tại sao hoa lại có màu đỏ?” một đứa con gái đầu gấu nhảy lên, giơ tay ra định cho tôi một cái bạt tai.
Tôi nhanh nhẹn lé người, tránh được cái bạt tai đó.
Tôi đã từng nói tôi là từ nhỏ đã có tinh thần thể thao, không phải yếu ớt như bông hoa Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.
Đứa con gái đó không tát được tôi, suýt chút nữa mất đà ngã xuống.
“ Nha đầu thối, mày còn dám tránh à?” đứa con gái đó hất đầu hướng về phía mấy tên bất lương đó, “ mau giữ lấy nó!”
Mấy tên lưu manh đó nhất loạt xông lên, tôi hoa chân múa tay trái phải, nhưng cũng chỉ có hai tay, hảo hán không áp được người đông, tôi bị mấy tên lưu manh đó ấn xuống mặt đường ẩm ướt.
“ Bọn mày làm thế này là phạm pháp. Bỏ tao ra!” tôi hét lớn lên.
“ Phạm pháp à? Hừ hừ, bọn tao chính là pháp luật đấy, nha đầu thối! Ai bảo mày đi cướp bạn trai người khác!” một đứa con gái lấy hết sức của nó, tát cho tôi một cái, lực của nó rất mạnh, dường như mắt tôi lúc đó đầy sao vàng, trong tích tắc cảm thấy mặt của mình nóng bừng lên.
“ Giữ chặt lấy nó, tao phải cho vài nhát dao vào khuôn mặt đáng ghét đó của nó! Xem nó có dám đi dụ dỗ đàn ông nữa không!” đứa con gái nhãi ranh căm giận nói, vậy mà nó mang theo một cái kéo, cái kéo ánh lên màu bạc được nó lấy từ trong túi ra, đứa con gái đó cười tiến sát gần vào mặt tôi, “ mặc dù dáng vẻ mày còn xa mới được coi là đẹp, nhưng cũng là một còn hồ ly, tao phải rạch vào khuôn mặt mày bảy, tám nhát, rồi cắt sạch tóc của mày, xem mày có dám đi dụ dỗ đàn ông nữa không?”