Được thôi, bọn họ đã muốn đi thì đi thôi, dù sao tôi cũng thích ăn thịt xiên và canh tê cay của nhà đó.
“ Nhuỵ Tử mời khách nhé, anh biết gần đây em giúp Lạc Mộ Thâm đàm phán thành công dự án lớn, tiền hoa hồng chắc không ít!” Phương Trạch Vũ cười nói.
“ A?” Tôi chẳng biết làm thế nào chỉ quay đầu nhìn Lạc Mộ Thâm, thằng cha này đã nói cho Phương Trạch Vũ bọn họ biết nhanh như thế sao?
Lạc Mộ Thâm nhẹ buông thõng tay, làm động tác vô tội nói: “ Cô nên mời khách, lần trước không phải cô đã nói rồi sao? Lần này chúng tôi cho cô cơ hội được mời khách.”
Mấy luồng điện chạy dọc từ trên trán tôi xuống, đây là tôi mời khách hay là người ta cho tôi cơ hội chứ. Tôi rẻ mạt đến thế sao?
Được thôi, dù sao cũng muốn mời Lạc Mộ Thâm, cần gì để ý thêm ba thằng cha này, dù sao bọn họ đối với tôi cũng rất tốt, tôi cũng thích chơi với bọn họ.
Hơn nữa, đi qua đi lại như thế, tôi thật sự cũng đói rồi.
Nếu như đi đến quán “ Say để quên” ăn món canh tê cay tôi thích ăn nhất và thịt xiên, tôi hết sức vui vẻ.
“ được rồi, chúng ta đi, có điều phải nhanh lên chút, thời điểm bây giờ có lẽ chúng ta không có chỗ ngồi rồi.” Tôi nhìn đồng hồ nói.
“ nếu không sau này chúng ta mua lại nhà hàng đó là được?” Phương Trạch Vũ nói.
“ Tớ thấy được đấy.” Tần Hạo Nhiên lúc nào cũng người hát người hợp vật, hai người như cùng nhau nói đồng thanh vậy.
“ Được cái gì mà được chứ?” Tôi lẩm bẩm, “ các quán ăn ngon còn nhiều, sau này tôi sẽ thường xuyên dẫn các anh đi ăn, các anh không mua nổi hết đâu?”
“ Hì hì, thế thì đi theo Nhuỵ Tử đầu lợn thôi.” Tần Hạo Nhiên cười nói, “ Đi thôi, chúng ta mau đi ăn, tôi thích ăn nhất, nhớ mấy ngày hôm nay rồi.”
Lạc Mộ Thâm trừng mắt lạnh lùng nhìn Tần Hạo Nhiên: “ Xem cậu chẳng khá lên chút nào, tại sao vừa gặp Nhuỵ Tử, trình độ có thể thấy hạ thấp rồi?”
Hừ.
Tôi hằm hằm trừng mắt lườm Lạc Mộ Thâm: “ Anh Đại Thâm, tôi không thích nghe anh nói thế đâu, cái gì mà sau khi vừa gặp tôi thì trình độ hạ thấp chứ? Anh nói như thế, tôi bị tổn thương rồi, tôi không đi nữa, tôi không đi chơi với các anh nữa, đỡ phải sau này lại nói tôi kéo thấp trình độ của các anh xuống.”
Tôi tức hằm hằm đeo chiếc túi nhỏ với tư thế chuẩn bị đi, Phương Trạch Vũ vội vàng kéo tôi lại: “ Ôi Nhuỵ Tử, ai nói trình độ em thấp chứ? Anh thấy ở cùng với em, có thể thấy trình độ của bọn anh mỗi ngày đều tăng ấy chứ?”
“ Đúng thế, chính là như thế, tớ cũng cảm thấy chơi với Nhuỵ tử thật là vui.” Tần Hạo Nhiên cũng vội vàng an ủi tôi.
Người không thích nói như Lương Cẩn hàn cũng lần đầu tiên nói: “Nhuỵ Tử, em đừng tức giận, ai không muốn đi thì đừng đi, dù thế nào bọn anh cũng đi.”
Ui cha, Lương Cẩn Hàn cũng đứng về phía tôi, tôi nhìn Lạc Mộ Thâm, ánh mắt mang đầy vẻ đắc ý.
Phương Trạch Vũ ba người bọn họ đều nhìn sang Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm hậm hực nói: “ Nhìn tôi làm cái gì? Tôi cũng không nói trình độ tôi cao!”
“ ha ha ha ha.” Tôi không nhịn được cười lên, tên Lạc Mộ Thâm này, ăn trên ngồi trước như thế, mắt lúc nào cũng ngước trên cao, vậy mà bây giờ trước ẩm thực, cũng kinh sợ rồi.
“ Như thế mới đúng, thực ra chúng ta trình độ đều cao mà, phải không Nhuỵ Tử?” Tần Hạo Nhiên thân thiết vỗ vào bả vai tôi, nháy nháy mắt với tôi.
“ Tôi nói bốn vị đại ca, bây giờ không phải lúc chúng ta tranh luận trình độ cao thấp, bây giờ quan trọng là, nếu như chúng ta không đi tranh chỗ ngồi, chỉ còn nước ngồi xổm ngoài cửa mà ăn thôi.” Mặt tôi không biểu cảm nói.
“ Đúng rồi, chúng ta mau đi thôi, xem ra nhà hàng đó khách đến rất đông, lần trước cũng kín chỗ rồi.” Bốn bị thiếu gia đó nói.
Nói đi là đi, chúng tôi từng người lên xe.
Thực ra tôi rất muốn lên xe của Phương Trạch Vũ hoặc là xe của Tần Hạo Nhiên, tại vì hai người này rất dễ khiến khác cảm thấy thân thiết gần gặn, tôi không muốn lên xe của Lạc Mộ Thâm, xe của anh ta giống như một tảng băng lớn vậy, tôi ngồi bên trong, dường như sắp biến thành thịt ba chỉ đông lạnh rồi.
Nhưng tôi cũng chỉ là nghĩ như thế, còn chưa đợi tôi hướng về phía Phương Trạch Vũ, Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn tôi: “ Đầu lợn, lên xe tôi.”
Được thôi, người ta là sếp đã nói như thế, tôi còn dám lên xe người khác sao?
Tôi sống mà không cần kiên nhẫn nữa sao?
Thế là, tôi đành phải mỉm cười lên xe của Lạc Mộ Thâm, sau đó, bốn chiếc xe bóng nhoáng đi hướng đến quán “ Say để quên.”
Lạc Mộ Thâm với mấy người bọn họ đang dừng xe ở trước khách sạn Kim Cương, chẳng có cách nào, đành phải dừng ở đây, tôi vội vàng nói với Lạc Mộ Thâm: “ Anh Đại Thâm, các anh tìm chỗ dừng xe trước, tôi đi vào trong tìm chỗ ngồi trước, sợ nếu đến muộn, thật sự không có chỗ ngồi, sau khi các anh dừng xe xong rồi, thì đi thẳng vào quán tìm tôi là được, anh còn nhớ đường không?”
“ Nhiều lời, đầu tôi giống GPS vậy” . Lạc Mộ Thâm bình thản nói.
“ Được, thế thì tôi đi trước nhé.” Tôi lập tức bước xuống xe Lạc Mộ Thâm, chạy nhanh vào hẻm, đi thẳng đến quán “ Say để quên.”
Cả đoạn đường chạy như điên, khi tôi đến quán “ Say để quên”, phát hiện ở đây người đã kín rồi.
Chẳng có cách nào, quán cơm này quả thật quá đặc sắc, mùi vị rất ngon, cho nên khách quen rất nhiều.
Tại vì là mùa hè, thậm chí bên ngoài cũng kê mười mấy chiếc bàn, người cũng ngồi kín rồi.
Tôi lập tức hỏi người phục vụ chân tay đang bận cuống quýt, “ Xin hỏi bên trong còn phòng riêng không?”, người hầu bàn nói: “ Không còn chỗ nữa thưa cô.”
Ôi, vẫn đến muộn rồi, làm thế nào đây?
Tôi nhìn ra phía sau, Lạc Mộ Thâm mấy người bọn họ chưa vào đến nơi, mấy thằng cha đó bây giờ đang hào hứng, không thể để khi vui thì đến khi buồn lại đi được?
Tôi đang sốt ruột, đột nhiên có một bàn lớn tiếng gọi phục vụ: “ Thanh toán.”
Nhân viên phục vụ đó lập tức nói: “ Cô à, cô xem bàn đó ăn xong rồi, cô đến bàn đó đợi nhé, đợi chúng tôi thu dọn xong, các cô ngồi ở đó.”
Tôi lập tức vui vẻ hẳn lên, tại vì, có chỗ ngồi rồi, tạm thời, ngồi ở bên ngoài vậy, cũng còn hơn là không có chỗ.
Tôi lập tức đứng ở bên cạnh chiếc bàn đó, ý là đợi bọn họ thanh toán xong tôi sẽ ngồi vào đó.
Phục vụ cẩn thận thanh toán xong cho khách bàn đó, sau đó lau dọn bàn, tôi cười híp híp thầm vui mừng, mặc dù ngồi bên ngoài, nhưng dù sao cũng là một chiếc bàn rất to mà?
Ưhm, thực ra ngồi bên ngoài càng mát có phải không? Ăn thịt xiên, ăn canh tê cay, uống bia.....nghĩ thôi đã thích rồi.
Tôi đang nghĩ như thế, còn chưa đợi phục vụ bàn lau sạch bàn, một người phụ nữ đã đặt mông ngồi vào ghế của chiếc bàn đó, sau đó hô gọi: “ Mau qua đây, ở đây có chỗ ngồi.”
Tôi không kìm nổi cau mày lại, cái gì thế, rõ ràng là tôi đã đặt trước chỗ ngồi rồi, tại sao người phụ nữ này không hiểu đến sau xếp sau sao?
Nhưng, tôi nghĩ tôi vẫn nên lễ phép thương lượng với cô ta, có lẽ cô ta không nhìn thấy tôi.
Nghĩ đến đây, tôi cười vỗ vỗ lên bàn, hướng sang người phụ nữ đó, người phụ nữ này khoảng hai mươi mấy tuổi, trẻ cũng không gọi là trẻ hẳn, gần 30 chăng, ăn mặc hở hang, cổ áo trễ hở ra bộ ngực, chiếc quần bò ngắn cũn cỡn để lộ hai bắp đùi trắng, trời nóng như thế này còn đi đôi bốt da cao đến đầu gối, cũng chẳng sợ bí chân.
Lại nhìn lên mặt cô ta, cũng bình thường mà thôi, nhưng trang điểm đậm, mấy lớp phấn dày như đắp đầy lên mặt, mắt thì vẽ xanh ngọc, môi thì đỏ chót, tóm lại, vừa nhìn dáng vẻ cô ta, tôi đã nghĩ đến gái đứng đường rồi.
“ Chị này, chiếc bàn này tôi đã đặt trước rồi, chị xem, tôi đã đợi ở đây lâu rồi.” Tôi nói năng từ tốn thương lượng với cô ta, “ Chị xem có phải nên nhường lại chỗ ngồi này cho chúng tôi không? Dù sao cũng có thứ tự trước sau mà?”
Người phụ nữ đó hằm hằm lườm tôi, một câu thốt ra làm tôi đờ ra ở đó: “ Cô đặt trước à? Ai cướp được thì của người đó.”