Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 187

Thằng cha này muốn gạ gẫm ngủ với Trần An An sao?

Tôi đang nghĩ thế đột nhiên nghe thấy Lạc Mộ Thâm nói: “ Người bạn thân này của cô, quả thật khác cô rất nhiều.”

Tôi ngạc nhiên nhìn sang Lạc Mộ Thâm, đang định khen An An vài câu, Lạc Mộ Thâm lại tiếp tục nói: “ Tô Tư Nhuỵ, bảo cho bạn cô biết, an phận cho tôi chút, tôi đã điều cô ta lên thì cũng có thể đá cô ta đi bất cứ lúc nào.”

Ơ?

Tôi tức khắc đờ người ra, Lạc Mộ Thâm rốt cuộc là ý gì chứ?

Tôi nghĩ ngợi một chút, có phải do Lạc Mộ Thâm vẫn để ý việc cãi nhau ở bộ phận kinh doanh, cho nên, anh ta có ấn tượng không tốt với Trần An An?

“ Lạc Tổng, tôi không phải nói rồi mà, An An chỉ là bị tổng giám sát Dương Siêu lừa, một người con gái vừa tốt nghiệp.....” Tôi đang định tiếp tục nói, Lạc Mộ Thâm liền nói: “ Tô Tư Nhuỵ , rốt cuộc cô là sếp hay tôi là sếp ?”

Tôi lập tức mắt trợn tròn, giống như con chuột con đành nói: “ Đương nhiên anh là sếp rồi.”

Lạc Mộ Thâm dựa người vào chiếc ghế tổng giám đốc đó, nhẹ giọng nói: “ Tôi không thích loại phụ nữ trước mặt tôi đong đưa này nọ, cô ta là thư ký thì nên làm tốt bổn phận của thư ký.”

Đầu tôi lùng bùng, cố hết sức để hiểu lời của Lạc Mộ Thâm, lẽ nào.....

An An cố tình đong đưa trước mặt anh ta sao?

“ Vâng, tôi sẽ bảo cô ấy.” Tôi đành phải nói với Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm phẩy phẩy tay, tôi mới lau mồ hôi lạnh đi ra cửa, trong lòng tôi đang rối bời, tôi phải nói thế nào đây? Biết nói thế nào với Trần An An đây?

Suy cho cùng tôi là bạn thân của cậu ấy, nếu như Lạc Mộ Thâm thật sự không hài lòng về cậu ấy, vậy thì sau này cậu ấy không được suôn sẻ rồi.

Nghĩ đến đây, tôi đẩy cửa phòng làm việc của Trần An an, sau khi hỏi han cậu ấy một hồi, tôi khéo léo bảo Trần An An, sau này khi làm việc đừng có nghĩ đến những việc linh tinh.

“ Mình làm sao chứ? Cậu là ý gì thế?” Trần An An có vẻ hơi tức giận nhìn tôi nói.

Tôi quả thực ngại khi phải nói lại nguyên văn lời của Lạc Mộ Thâm bảo cho cậu ấy, đành phải vòng vèo 360 độ, cố gắng hết sức chuyển thành ý nói khi trước mặt Lạc Mộ Thâm phải nghiêm túc hơn.

Trần An An lạnh lùng nhìn tôi nói: “ Cái gì mà nghiêm túc chứ, cậu nói mình không nghiêm túc sao? Cậu đang lên mặt với mình sao, mình nói cậu Nhuỵ tử, cậu bây giờ có phải đang dè chừng mình không?”

“ Dè chừng cậu?” Tôi ngạc nhiên nhìn Trần An An.

Trần An An cười khẩy một tiếng: “ Nhuỵ Tử, nói thật, cậu bây giờ có phải đang lo lắng mình sẽ cướp mất vị trí của cậu, sợ Lạc Mộ Thâm sẽ thích mình đúng không?”

Tôi bị lời của Trần An An làm cho điếng người rồi.

“ An An, tại sao cậu lại nói thế, mình chỉ là đang nhắc nhở cậu.....” Tôi hậm hực nói.

Không ngờ, Trần An An cầm tập tài liệu đập “ rầm” một tiếng xuống bàn, đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nhìn tôi nói: “ Mình không cần cậu nhắc nhở, Tô Tư Nhuỵ, có phải cậu cảm thấy điều mình lên, sẽ uy hiếp vị trí của cậu, cậu sợ Lạc Mộ Thâm sau này sẽ không quan tâm cậu, không chiều chuộng cậu nữa? Cậu đang cảnh cáo mình sao? Mình đã làm gì chứ? Mình chỉ là mang đến cho sếp cậu một tách cà phê, mà đã làm cậu ngứa mắt sao?”

Dáng vẻ tức giận của cậu ấy, giống như sắp ăn thịt tôi vậy.

“ Mình sao có thể giận cậu được chứ? Nếu như mình giận cậu, sao mình còn xin Lạc Tổng giữ lại cậu chứ? Mình chỉ là đang nhắc cậu mà thôi? Vốn dĩ đều là mình mang cà phê.......” Tôi khó khăn nói.

Nhưng còn chưa đợi tôi nói hết, cậu ấy lại xù lông lên: “ cho nên? Cậu nhìn thấy mình mang cà phê đến cho Lạc Tổng, cậu tức à? Thư ký mang cà phê cho sếp thì làm sao chứ? Tô Tư Nhuỵ, cậu đang nhắc nhở rằng cậu đã giúp mình một việc lớn, bảo mình phải nhớ ơn cậu có phải không? Không sai, mình rất cảm kích cậu, lương tháng này của mình đều sẽ mang tặng cậu gọi là phí cảm ơn có được không? Trước đây là cậu mang cà phê cho sếp, sao nào? Mình không thể làm sao? Mình chỉ là muốn chăm chỉ làm việc tạo ấn tượng tốt với sếp một chút thì sao nào? Mình cướp bát cơm của cậu à? Cậu dè chừng mình như thế, sợ mình cướp mất bát cơm của cậu sao?”

Từng chuỗi câu hỏi của cậu ta dường như đạn bọc bắn vào người tôi vậy, mãi một lúc lâu tôi cũng không phản ứng lại được.

Cậu ta tại sao lại nghĩ tôi như thế chứ?

Tôi là có lòng tốt, tôi không muốn Lạc Mộ Thâm ghét cậu ấy mà thôi!

Tôi cũng không muốn có bất hoà tình bạn giữa tôi và cậu ấy, cho nên tôi nói: “ An An, mình tin tưởng cậu, mình không phải sợ cậu cướp bát cơm của mình, ai mang cà phê mà chẳng giống nhau, thực ra mình rất muốn làm việc cùng cậu, được làm việc cùng cậu, mình thực sự rất vui, nhưng Lạc Mộ Thâm không thích con gái dáng vẻ đong đưa.......”

“ Rầm!” Trần An An đập tay lên bàn, doạ tôi giật này người.

“ Tô Tư Nhuỵ, cậu nói ai ở trước mặt Lạc Mộ Thâm làm tư thế đong đưa? Mình nói cho cậu biết Tô Tư Nhuỵ, đừng cho rằng cậu giúp mình là cậu có thể giáo huấn mình, là có thể đổ chậu nước đái lên đầu mình, mình mang cà phê cho sếp là đong đưa dụ dỗ sao? Tô Tư Nhuỵ, con người cậu, tại sao lại khiến tôi buồn nôn thế?” cậu ta tức đến nỗi sắc mặt đỏ như gan lợn vậy.

Tôi quả thật bị cậu ta chặn họng nói không ra hơi rồi, tôi từ trước đến này chưa bao giờ ngờ rằng giúp An An, cậu ta lại thù địch với tôi như thế.

“ An An, cậu tin mình cũng được, không tin cũng được, mình là muốn tốt cho cậu.” Tôi cố gắng nhẫn nhịn giữ giọt nước mắt ở khoé mắt, quay người bước đi.

“ Vì tôi sao? Cậu bây giờ hối hận rồi chứ gì? Cậu hối hận vì điều tôi lên rồi phải không? Cậu là bảo bối của Lạc Mộ Thâm, cho nên cậu sợ tôi cướp mất vị trí của cậu.....” Trần An An còn ở đó mà căm giận nói.

Tôi quả thật nghe không lọt tai nữa, kéo cửa đi thẳng ra ngoài.

Về đến phòng làm việc của mình, tôi nghĩ lại, nước mắt không ngừng chảy ra.

Tại sao chứ, tại sao lại biến thành thế này chứ?

Tôi hết lòng vì người chị em Trần An An của tôi, thậm chí tôi còn quỳ trước mặt Lạc Mộ Thâm cầu xin cho cậu ta, nhưng cậu ta vẫn thù địch tôi.

Tôi không biết cậu ta ở trước mặt Lạc Mộ Thâm cố tình đong đưa thế nào, Lạc Mộ Thâm chỉ nói như thế, tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu ta, cậu ta lại nói tôi đố kị ghen ghét cậu ta, sợ cậu ta cướp mất vị trí của tôi trong lòng Lạc Mộ Thâm, tôi có vị trí gì chứ, tôi cũng chỉ là thư ký của anh ta mà thôi.

Chỉ vì vị trí này mà khiến cậu ta căm hận sao?

Tôi khóc một lúc, gạt khô nước mắt, tôi thật sự cảm thấy Trần An An hoàn toàn không giống như hồi đại học nữa, khi còn ở trường đại học, là một người con gái lương thiện khéo léo đáng yêu, bây giờ, tại sao, cậu ấy dường như một con nhím vậy, gió thổi cỏ lay là dựng hết gai lên, cậu ấy không tin tưởng tôi thật sự vì muốn tốt cho cậu ta, luôn nghĩ tôi muốn hại cậu ta.

Lúc nào cũng cảm thấy tôi chỉ biết một mình tôi, không muốn cậu ta hơn mình, tôi thật sự oan ức quá!

Tôi lại lau nước mắt, một lúc sau nước mắt ướt đẫm tay rồi.

Đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên, tôi nhìn trên màn hình hiển thị, vậy mà là Tần Á Á gọi đến.

Cô ấy tìm tôi có việc gì thế?

Tôi vội vàng nghe máy, nhưng nghe thấy giọng Tần Á Á thút thít trong điện thoại: “ Nhuỵ Tử.....hu huhu......”

“ Á Á, sao thế?” Tôi ngạc nhiên nói.

“ Nhuỵ Tử, Mộ Thâm có ở đó không?” cô ấy nức nở nói.

“ Sếp có ở phòng làm việc!” Tôi ngạc nhiên nói, Tần Á Á là bạn gái của Lạc Mộ Thâm, theo lý mà nói cô ấy gọi thẳng cho anh ta mới đúng, tại sao lại gọi điện cho tôi?

“ Nhuỵ Tử, anh ấy bây giờ không nghe điện thoại của mình.” Tần Á Á khóc nói.

Bình Luận (0)
Comment