Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 194

Tôi đành chịu không biết làm sao. Thôi vậy, người ta đến Vương Thị làm việc, tôi không thể giới hạn hành vi cử động của người ta. Cũng không thể nói nơi nào tôi đến thì người ta không được đến?

Được thôi, tôi không để ý anh ta là được rồi? Tôi đi thẳng về phía trước.

Đi vào toà nhà tập đoàn Vương Thị, tôi đi đến quầy lễ tân, lễ phép nói với cô nhân viên phục vụ: “ Chào cô. Tôi là thư ký Tô Tư Nhuỵ của Tổng Giám đốc Lạc Thị, tôi đến tìm Vương Tổng. Hôm qua đã hẹn trước rồi.”

Cô nhân viên lễ tân vội vàng gật đầu, gọi điện thoại nội bộ, sau đó cười nói với tôi: “ Cô Tô, Vương Tổng chúng tôi mời cô đi thang máy dành cho lãnh đạo lên tầng 20.”

Tôi lập tức cảm ơn, đi vào phía bên trong.

Tôi nghe thấy đằng sau tiếng cô nhân viên lễ tân hết sức vui mừng nói với Dạ Thiên Kỳ: “ Chào Dạ Tổng.”

Giọng nói đó cực kỳ nhẹ nhàng, ấm áp. Dường như muốn bổ nhào tới, tôi lập tức cảm giác nổi da gà khắp người.

Tôi biết, có lẽ Dạ Thiên Kỳ thường xuyên đến Vương Thị, cho nên nhân viên lễ tân đó quá quen hắn ta rồi, như lời Dạ Thiên Kỳ nói, anh ta thật sự có duyên với phụ nữ. Nhưng tại sao tôi không thích nổi hắn ta chứ?

Tôi đang sững người, nghe thấy Dạ Thiên Kỳ cười chào hỏi lại với mấy cô nhân viên lễ tân đó, sau đó nói một câu: “ Đi cùng bạn gái tôi đến.”

Tôi suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Thật là, tại sao lại tuỳ tiện nói tôi là bạn gái anh ta chứ?

Tôi hầm hầm quay đầu trừng mắt lườm Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ nháy mắt với tôi, cười hết sức mê người.

Còn mấy cô nhân viên lễ tân đó nhìn tôi, cũng không kìm được vẻ ngưỡng mộ.

“ Tôi không phải bạn gái của anh ta!” Tôi không nhịn được gào lên một tiếng.

“ Đúng, không phải bạn gái tôi, là vợ tôi.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Tôi thật lòng muốn ném cái túi trong tay vào khuôn mặt tuấn tú đó, ném cho nát cái mặt đó ra.

Nhưng hắn ta vừa nói câu đó, mấy cô nhân viên đó càng ngưỡng mộ hơn, mắt long lanh nhìn tôi quan sát.

Tôi biết bọn họ nghĩ thế nào, bọn họ nhất định nghĩ, người con gái này là thư ký Tổng Giám đốc Lạc Thị, lại là bạn gái của Dạ Thiên Kỳ, thật sự khiến người khác quá ngưỡng mộ.

Thực ra, tôi đâu phải?

Tôi trở thành thư ký Lạc thị, cho đến việc gặp Dạ Thiên Kỳ, bản thân tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa?

Thôi vậy, tôi lại cố nhịn.

Tôi quay đầu lại, không thèm để ý Dạ Thiên Kỳ, đi đến trước thang máy, đúng lúc thang máy vùa xuống, tôi đi thẳng vào trong thang máy, đang định ấn nút đóng cửa, tên Dạ Thiên Kỳ đó cũng chen vào.

“ Còn anh nữa. Đừng quên anh.” Dạ Thiên Kỳ cười rồi đi vào, cửa thang máy đóng lại, lúc này, trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi, lần đầu tiên tôi và Dạ Thiên kỳ đứng trong không gian hẹp như thế, cảm thấy không tự do chút nào.

Tôi cố ý không nhìn Dạ Thiên Kỳ, chỉ đứng ngay ngắn ở đó, mắt nhìn chằm chằm vào cửa thang máy ở trước mặt.

Cánh cửa thang máy sáng như gương phản lên hình bóng tôi và Dạ Thiên Kỳ, tôi không thể không thừa nhận, mỗi lần đứng cạnh Dạ Thiên Kỳ, đều cảm thấy hai người xem ra rất đăng đối.

Thấy tôi đang nhìn hình bóng phản trên cánh cửa, Dạ Thiên Kỳ cố ý cười đứng sát vào tôi, tôi lại đứng lệch sang bên cạnh một chút, hắn ta cũng dịch sang theo, tôi lại dịch sang, hắn ta lại lấn sang, cứ như thế dường như sắp ép tôi vào sát tường thang máy rồi.

Hắn ta không giống Lạc Mộ Thâm, trên người Dạ Thiên kỳ không có mùi nước hoa nhè nhẹ, cũng không có mùi thuốc lá phảng phất, trên người hắn ta, là mùi tự nhiên đơn thuần của người thanh niên trẻ trung.

“ Tôi nói anh, ông nội đáng kính, anh đứng có như chiếc bánh to dính vào người tôi như thế có được không? Tôi sắp bị anh ép cho bẹp rồi. Trong thang máy lẽ nào chỉ có mỗi chỗ đứng chật này sao? Anh cứ dán vào tôi như thế, may là sắp mùa đông rồi, nếu không tôi cũng bị anh ép cho ra mỡ rồi.” Tôi trừng mắt hầm hầm nhìn hắn ta.

“ Chẳng còn cách nào, anh là thích dính vào em thì làm thế nào? Nếu như em bị ép ra mỡ, anh nấu cho em bát canh. Nếu như em muốn anh không dính vào em cũng được, em phải đồng ý với anh một việc.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Việc gì?” Tôi lập tức dỏng tai lên, ông trời ơi, đừng để cái kẹo cao su này dính vào người con nữa.

“ Chỉ cần em đồng ý làm bạn gái anh là được rồi.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Khoảnh khắc đó, tôi thật rất muốn ông trời cho tia sét đánh chết tên vô liêm sỉ này đi.

“ Anh muốn dính thì dính đi, tôi chết cũng không làm bạn gái của anh.” Tôi gườm gườm lườm hắn ta.

“ Được.” Thằng cha này “ lạch cạch” một tiếng đã dựa sát vào người tôi rồi, đẩy cũng không ra.

Tôi quả thật không còn gì để nói nữa, tại sao lại gặp phải tên mặt dày này chứ.

Đặc biệt là nhìn thấy hình bóng phản trên tường thang máy, tôi nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ thân hình cao lớn như con chim nhỏ dựa sát vào bên cạnh tôi, còn cố nghiêng đầu vào bả vai tôi, tôi không kìm được nguyền rủa hắn ta, tại sao không chặt luôn cái cổ hắn ta đi chứ?

Tôi vẫn trừng mắt lườm hắn ta, nhưng Dạ Thiên Kỳ cố tình coi như không nhìn thấy, nét mặt rạng ngời hạnh phúc. Thằng cha này dính chặt vào tôi cho đến khi cửa thang máy mở, chúng tôi giống như em bé sinh đôi bị dính vào nhau vậy, đi ra khỏi thang máy đến phòng tổng giám đốc Vương Kim Đào.

Được thôi, từng người đi qua trước mặt đều dùng ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu nhìn tôi và Dạ Thiên Kỳ, tôi cảm thấy xấu hổ không biết chui vào đâu, nhưng mặt thằng cha này như cây củ cải, không đỏ không trắng.

Còn tôi, quả thật chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào thôi.

Tôi ôm tập tài liệu lớn gõ cửa phòng tổng giám đốc, Vương Kim Đào nhìn thấy chúng tôi, mắt trợn ra như quả chuông lục lạc.

“ Tại sao hai người lại đến cùng nhau thế.” Ông ta ngạc nhiên nói.

Tôi cười đau khổ: “ Vương Tổng, tôi đến báo danh với ngài, đại diện Lạc Thị đến bàn bạc thủ tục dự án hoa viên Đỉnh Minh, sau này tôi là người đưa tin cho hạng mục này.”

Vương Tổng gật gật đầu: “ Tiểu tô, chú biết lâu rồi, chú cũng biết hôm nay cháu đến, chú là muốn hỏi cháu, cháu trai Thiên Kỳ của chú sao lại dính vào người cháu thế?”

“ ha ha.” Dạ Thiên Kỳ cười lên, “ Chú Vương, chú không biết chứ, Nhuỵ Nhuỵ là bạn gái cháu? Cháu thích cô ấy quá nên thích dính vào cô ấy như thế đấy.”

“ Quỷ mới là bạn gái của anh.” Tôi hầm hầm nói, tôi dùng cách tay hết sức huých vào ngực tên Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ khoa trương nói: “ Chú Vương, chú có thể hiểu đánh là thương, chửi là yêu không?”

Nghe hắn ta nói thật buồn nôn quá.

Vương Kim Đào đó cười lên: “ Ái chà, Thiên Kỳ, con mắt nhìn người của cháu chuẩn đấy, Tiểu Tô này lần trước gặp chú có ấn tượng rất tốt, hết sức hài lòng, cô gái rộng lượng, thông minh lanh lợi, lại xinh xắn đáng yêu, thảo nào bao năm trời Thiên Kỳ cháu không có bạn gái, thì ra số mệnh ông trời sắp đặt cho cháu gặp cô ấy rồi?”

Tôi cảm thấy cơ thịt trên mặt tôi sắp co rúm lại rồi.

“ Đúng thế đúng thế, chú Vương.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Đợi chúng cháu kết hôn, chú Vương là người làm chứng cho chúng cháu nhé.”

Tôi bực mình cấu vào lưng Dạ Thiên Kỳ một cái, hừ, ai muốn kết hôn với anh chứ?

Vương Kim Đào cười phá lên: “ Được, nhất định nhất định.”

“ Còn nữa, bạn gái cháu gần đây bận dự án bên Chú Vương và Lạc thị, chú Vương đừng bắt cô ấy làm nhiều, cô ấy mệt là cháu thương lắm.” Dạ Thiên Kỳ cười giơ ngón tay đẹp đẽ đó ra, vẻ thương yêu vuốt ve mặt tôi.

Tôi há mồm ra, cắn mạnh một cái vào đầu ngón tay hắn ta, Dạ Thiên Kỳ đau đến nỗi mồ hôi chảy cả ra.

Bình Luận (0)
Comment