Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 234

Thì ra tình cảm của tôi trong mắt người khác luôn chẳng là gì, thì ra, tôi là người bi thảm như thế.

Tôi khóc đến nỗi trời đất u ám, không biết khóc bao lâu, tôi chỉ biết sau đó khóc gần như không còn nước mắt nữa.

Cả đêm, tôi không ngủ được, tôi chỉ ngồi yên lặng trên giường, không bật đèn, tôi chỉ ôm lấy quyển nhật ký của Tử Gia, ngẫm nghĩ lại bốn năm đại học, những tình cảm đã qua.

Bốn năm này, có ba người đàn ông tốt với tôi, nhưng chỉ có một người là thật tâm, còn hai người còn lại đều là giả dối.

Còn tôi thì lại hờ hững với tình cảm thật lòng đó.

Tôi nhớ đến lời Châu Đình nói: Nhuỵ Tử, cậu đúng là ngọc trai không cần, chỉ cần mắt cá.

Tôi không kìm được cười một cách đau khổ, Châu Đình nói không sai, tôi đúng là có mắt không tròng, tôi đã để lỡ một trái tim trong sáng.

Nếu như có kiếp sau, nhất định tôi sẽ không để lỡ.

Cứ như thế, tôi nghĩ linh tinh, dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.

Cho đến khi chuông báo thức khiến tôi tỉnh dậy, tôi mới mệt mỏi bò xuống giường, mặc dù đầu không đau nữa, nhưng tôi cảm thấy toàn thân không thoải mái.

Thực ra không phải vì bị cảm, mà là vì quá đau lòng.

Tôi rửa mặt qua loa, mặc bừa một bộ quần áo, đi ra khỏi cửa.

Bắt đầu từ hôm qua, tôi giống như con người khác vậy, trước đây, mỗi lần đi làm, tôi ít nhất cũng để tâm chọn quần áo, tại vì, tôi hy vọng mỗi ngày Lạc Mộ Thâm nhìn thấy tôi đều sẽ ngạc nhiên.

Nhưng bây giờ, tôi hoàn toàn không có tâm trạng đó nữa.

Tôi không lái chiếc BMW Lạc Mộ Thâm cho tôi mượn nữa, mà là chuyển xe để đến công trình dự án hoa viên Đỉnh Minh, tôi đi xe bus, xong lại chuyển tàu điện ngầm, chen chúc giống như con cá mòi bơi về đầu nguồn vậy.

Nhưng tôi không hề cảm thấy vất vả, ngược lại trong lòng cảm thấy thản nhiên hơn, thực ra, cuộc sống này mới là cuộc sống tôi nên trải qua có đúng không? Cuộc sống trước đây giống như đồng thoại vậy, khiến tôi cảm thấy không chân thực lắm.

Tôi lại nhớ lại Lạc Mộ Thâm trước đây đã từng nói về công chúa hạt đậu, tôi lại cười một cách đau khổ, thật ra, hiện thực chính là hiện thực, công chúa hạt đậu kiểu đó trong mắt tôi là khác người, nhưng trong mắt nhiều người đó là thể hiện sự cao quý.

Hoàng tử cần chính là công chúa hạt đậu cao quý dù cho có nằm trên một hạt đậu cũng không ngủ được, chứ không phải như tôi, vứt trông chuồng lợn cũng có thể ngủ ngon như một con lợn vậy.

Thực ra, Lạc Mộ Thâm là đúng, con người anh ta, người con gái tầm thường như tôi làm sao có thể xứng được với anh ta chứ, anh ta vẫn phong lưu vô độ, đến lúc đó, khi cần kết hôn, vẫn sẽ có một cuộc hôn nhân môn đăng hậu đối, chứ không phải kết hôn với nha đầu như tôi.

Thử hỏi xem, con nhà giàu như anh ta, nếu như khi gặp phải kinh tế khủng hoảng, nếu như bên nhà gái cũng có thực lực kinh tế, chắc chắn có thể giúp đỡ hậu thuận, nhưng tôi có thể giúp được gì cho anh ta chứ? Tôi không thể chỉ ở trong nhà làm vợ hiền mẹ đảm được, như thế sẽ cảm thấy không xứng với anh ta?

Cho nên, chọn lựa của Lạc Mộ Thâm là đúng, anh ta không yêu tôi là đúng, anh ta luôn là người lạnh lùng, sẽ không phải là người không cần giang sơn chỉ cần người đẹp.

Hơn nữa, tôi vốn dĩ cũng chẳng phải người đẹp nghiêng nước nghiêng thành gì, tôi so với mấy người bạn gái minh tinh người mẫu đó của anh ta làm sao sánh được chứ?

Nghĩ đến đây, tôi nghĩ tôi vẫn nên tiếp tục sống cuộc sống bình thường vốn dĩ của tôi thôi, có lẽ, đó mới là thích hợp nhất với tôi, chỉ là, tại sao tim tôi lại nhói đau như thế?

Cả đoạn đường tôi cứ nghĩ linh tinh, đến công trường dự án hoa viên Đỉnh Minh lúc nào không hay.

Ở đó, vẫn đang thi công khói bụi mờ mịt.

Tổng kiến trúc sư Lưu và một vài giám đốc dự án khác nhìn thấy tôi, đều nhiệt tình chào hỏi tôi, tôi cũng hết sức tỏ ra nhiệt tình chào hỏi bọn họ, sau đó, tôi đến phòng làm việc của công trình gặp Trần An An.

Giống như tôi nghĩ, khi Trần An An nhìn thấy tôi, cậu ta rất giật mình ngạc nhiên, trong mắt mang đầy vẻ phòng bị và nghi ngờ.

Tôi cố gắng mỉm cười bình tĩnh nói: “ An An, mình đến làm việc cùng cậu.”

“ Cái gì?” Trần An An lạnh lùng nhìn tôi, “ Thư ký Tô đùa gì thế? Khâm sai đại thần của tổng giám đốc đến thị sát à? Ở lại mấy ngày?”

Tôi thật thà cười, dù sao Trần An An cũng là bạn thân của tôi, lúc này, nhìn thấy cậu ấy, tâm hồn yếu đuối của tôi vẫn có chút gì đó an ủi. Khiến tôi cảm thấy tôi không phải người cô đơn một mình. Mặc dù tôi biết cậu ấy sẽ không đối tốt với tôi. Nhưng tôi bây giờ cũng không quan tâm tốt hay không tốt, chỉ muốn tránh Lạc Mộ Thâm là được rồi, ha ha.

“ Mình....muốn ở một thời gian dài, mình nói rồi mà, mình đến để làm việc cùng cậu, cho đến khi dự án hoa viên Đỉnh Minh kết thúc, mình sẽ không quay lại tập đoàn.” Tôi nói.

“ Ồ?” Trần An An cười khẩy một tiếng, “ gió lạnh ở đâu thổi đến thế này? Lạc Mộ Thâm nỡ lòng để bảo bối của mình đến đây đón gió lạnh sao?”

Giọng điệu của cậu ta hết sức chua ngoa cay nghiệt.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: “ An An, mình bây giờ không còn là thư ký tổng giám đốc nữa rồi, mình bây giờ chỉ muốn chăm chỉ làm việc ở dự án hoa viên Đỉnh Minh này, dù sao dự án này cũng là mình tham gia bàn bạc để đạt được, cho nên, mình muốn nhìn dự án này tiến hành, An An, sau này, Lạc Mộ Thâm sẽ không đối tốt với mình, mình chỉ là thư ký rất bình thường của Lạc Thị, cậu xem, mình vẫn luôn coi cậu là bạn thân của mình, mình không quan tâm giữa chúng ta có bao nhiêu hiểu lầm, mình muốn chúng mình vẫn cùng nhau làm việc, cùng kiếm tiền có được không? Chúng ta vẫn là bạn thân chứ?”

Trần An An dường như không thể tin được mà nhìn tôi, mắt tròn mắt dẹt nghi ngờ.

Sau đó, đột nhiên cậu ta cười lên: “ Nói như thế, cậu bị Lạc Tổng đá rồi sao?”

Tôi cắn cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu, mặc dù cậu ta nói rất khó nghe, nhưng chính xác đúng là như thế.

“ Tôi đang thắc mắc tại sao không hung hăng như trước đây chứ?” Trần An An cười nói, “ Cậu bảo bạn trai gì đó của cậu khi đến chửi vào mặt tôi, sao lúc đó không phải thái độ này chứ? Bây giờ biết tôi bình thường rồi, muốn đến nịnh nọt tôi sao? Hừ hừ, Tô Tư Nhuỵ, cậu thật rất biết gió chiều nào xoay chiều nấy! Đáng tiếc, tôi sẽ không trúng kế của cậu, tôi đã không coi cậu là bạn thân từ lâu rồi, loại người phụ nữ như cậu, sao mà xứng làm bạn thân của tôi chứ? Đúng rồi, bạn trai Dạ gì đó của cậu cũng không cần cậu nữa sao? Tại sao không che chở cho cậu nữa chứ? Cậu đi cầu xin hắn ta đi, phạm lỗi gì mà phải đến nơi này chịu tội chứ!”

Cậu ta nói đến là Dạ Thiên Kỳ.

Đúng thế, tôi không muốn tìm Dạ Thiên Kỳ, tại vì tôi không muốn nợ anh ta quá nhiều.

Hơn nữa, nếu như nói Dạ Thiên Kỳ có ý đồ gì với tôi, cũng là vì Lạc Mộ Thâm từ chối tôi mà mất hút sao?

Tôi đối với Lạc Mộ Thâm mà nói, chẳng là thứ gì cả, Dạ Thiên Kỳ giữ lấy tôi thì có tác dụng gì chứ?

Cho nên, tôi không muốn tìm Dạ Thiên Kỳ!

Tôi nhẹ cắn môi: “ An An, cậu không thể không nói khó nghe như thế được sao? Cứ coi như trước đây chúng là không phải bạn thân, bây giờ chúng ta vẫn là đồng nghiệp, tôi đến để phối hợp làm việc cùng cậu, cậu......”

Ý của tôi là, cậu nên đối với tôi tốt một chút chứ!

Trần An An cười ngồi trên ghế, trên mặt có nét gì đó mỉa mai mà không nói ra, tôi thật sự không biết rốt cuộc tôi phạm tội gì với Trần An An, tại sao tôi may mắn thì cậu ta lại tức giận như thế, còn tôi chán nản, thì cậu ta lại vui như thế.
Bình Luận (0)
Comment