Xem ra tôi phải tập trung thích ứng một thời gian.
Tôi thở dài, khó khăn lắm mới bò dậy được, kéo lê tấm thân mệt mỏi đi ra khỏi nơi tơi thuê trọ, tìm kiếm đồ ăn khắp nơi, tìm rất lâu sau, cuối cùng cũng tìm đến được một quán bán đồ canh cay, tôi mua một bát canh đó, sau đó mua thêm hai tệ tiền bánh bao cuốn, ăn bánh bao cuốn đó với bát canh cay kia, tôi cố gắn nhồi nhét vào bụng bữa tối của mình.
Vừa ăn vừa nghĩ lại cảnh tranh nhau ăn canh cay cùng với Lạc Mộ Thâm, tôi không kìm được đã rơi nước mắt, từng giọt từng giọt nước mắt cứ rơi vào trong bát canh, nhưng đều đã bị tôi nuốt vào trong bụng.
Thực sự tôi cảm thấy khó chịu lắm, tại sao tôi vẫn còn nghĩ tới anh ta? Bởi vì, tôi vẫn còn rất nhớ anh ta, kí ức của anh ta đã khắc quá sâu đậm trong trái tim tôi rồi. Giống như khắc từng dòng chữ lên một viên ngọc trắng, từng chữ từng chữ rất rõ nét.
Tôi lau hai dòng nước mắt trên mặt mình, tự thầm nhủ với bản thân, Nhụy Tử, mày nhất định không được nghĩ tới Lạc Mộ Thâm nữa, chẳng phải là đã nói mày muốn sinh sống ở thành phố này sao?
Tôi nghiến răng nghiến lợi hùng hục ăn hết chỗ bánh và canh đó, một bữa cơm chỉ tốn có 7 tệ, tôi lại nhớ tới lúc ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm, thời kỳ tiêu tiền như nước đó, haizz, xem ra, tôi hết thời rồi, bây giờ mới là cuộc sống mà tôi nên sống.
Vậy thì tôi sẽ cứ hưởng thụ cuộc sống như thế này của tôi đi, nhân lúc trong túi vẫn còn gần 500 tệ, tôi phải nhanh chóng tìm lấy một công việc cho mình.
Tôi tự thầm cổ vũ động viên mình, Nhụy Tử, nhất định phải cố gắng lên!
Ăn tối xong, tôi đứng dậy đi về nơi tôi thuê trọ, lúc này đã là tháng 12 rồi, thành phố S thực sự rất lạnh, tôi kéo kín áo lặng lẽ bước đi giống như một chú chim bé nhỏ tìm về chỗ ở của mình, nhưng do không chú ý nên tôi đã bị lạc đường, tôi tìm kiếm rất lâu, mới tìm ra được chỗ ở của mình, lúc này, tôi dường như đã trở thành xác ướp rồi.
Tôi nhìn về tòa nhà đó, đang lúc bước nhanh, nghĩ muốn được hòa mình vào bể nước ấm, thì tôi lại thấy có một cái bóng đang đi theo sau tôi, "vù" tôi chưa kịp phản ứng gì, thì cái túi trong tay của tôi đã bị cướp đi mất, tôi vội quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy một gã thanh niên chỉ tầm gần 20 tuổi đang ôm cái túi của tôi hùng hục chạy về hướng tây.
" Cướp, có người ăn cướp, có người ăn cướp túi của tôi." Tôi vừa chạy đuổi theo vừa hô hoán, sao tôi lại đen đủi thế, đúng là chó cắn áo rách, bây giờ trong người tôi chỉ còn có chưa đến 500 tệ, mà lại còn bị tên ăn cướp đó cướp đi mất?Tôi thực sự như muốn nổi điên lên rồi.
Tôi vừa hô hoán bắt cướp, vừa đuổi theo sau tên cướp giật đó. Nhưng con đường này hôm nay, đúng là " tập trung quét tuyết trước cổng, mặc kệ sương giá trên mái ngói", không có một ai đến giúp đỡ tôi, ngược lại bọn họ chỉ nhìn như đang xem một trò chơi.
Chiếc giày cao gót dưới chân đã làm giảm đi tốc độ của tôi, chỉ biết nhìn theo tên ăn cướp đó càng ngày càng cách xa tôi, tôi lo là vì, chứng minh thư, ví tiền và nhiều thứ khác đều nằm trong chiếc ví đó, làm lại chứng minh thư, đến ngân hàng làm lại thẻ thực sự đều rất phức tạp! Mẹ kiếp, thằng cha này. Tao sẽ sống chết với mày.
" Két..." Đúng lúc tôi đang chuẩn bị tăng tốc đuổi theo tên trộm, thì đột nhiên có một chiếc xe moto phanh gấp dừng cạnh tôi, trên xe là một người đội chiếc mũ màu xanh lao đến trước mặt tôi nói: " Lên xe, tôi đèo cô đuổi theo."
Lúc này, tôi chẳng còn kịp suy nghĩ điều gì, liền vội vàng nhảy lên xe, chiếc xe máy lập tức phóng đi như bay theo hướng tên cướp đang chạy.
Càng ngày càng gần, khi chiếc xe máy gần đuổi kịp tên cướp, thì hắn đột nhiên quay người, chạy rẽ vào một con ngõ nhỏ bên cạnh, còn chiếc xe máy cùng cua rẽ vào ngõ tiếp tục đuổi theo.
Không ngờ đó là một con ngõ cụt, cuối ngõ là một cánh cửa bằng sắt, lúc này, tên cướp đã trèo lên chiếc cổng sắt đó, có thể một giây sau đó, hắng sẽ vượt qua cánh cửa, đồng thời bỏ chạy thoát thân.
Như thế, tôi sẽ không bao giờ bắt được nó nữa.
" Tên ăn cướp, tao sẽ không để yên cho mày đâu!" nhưng phẫn nộ trong người tôi dường như được chuyển thành sức mạnh, trong tình huống như thế này, tôi bám vào vai người lái xe máy rồi đứng dậy, tay phải cởi chiếc giày cao gót của tôi ra, nhằm thẳng vào tên cướp đang trèo trên cánh cổng, " Vèo..."
Chiếc giày cao gót của tôi vẽ một đường cong tuyệt mỹ trên không trung, nhằm thẳng hướng tên cướp mà bay tới, rất chính xác, chiếc giày đã cắm thẳng vào sau gáy của tên cướp.
" Ai da..." một tiếng kêu kêu lên, tên trộm từ trên cánh cổng rơi xuống, chiếc túi của tôi ở trong tay cũng rơi ra một hướng.
Chủ nhân của chiếc xe máy sững sờ một lúc, anh ta thực sự không thể ngờ rằng một cô gái mảnh khảnh, yếu đuối ngồi sau xe của mình lại có thể dũng mãnh như vậy, chiếc giày cao gót đó ném, quá chuẩn....
Tôi nhảy xuống khỏi xe, bước tới trước mặt tên cướp đang nằm thê thảm trền nền đất nhặt lấy túi của mình, rồi nhằm thằng vào mặt tên cướp đạp một cái thật mạnh.
Vừa đạp tôi vừa nói: "Đồ ăn cướp, ăn cướp, tuổi còn trẻ, sức dài vai rộng làm gì chẳng được, lại còn đi ăn cướp, hả? Dám cướp túi của bà, sao mày không nghe ngóng, dò hỏi xem tao là ai, chị mày đây khi tung hoành xã hội, thì mày còn chưa được đẻ ra đâu, dám cướp túi của tao, mày muốn tao phải đi ăn mày đúng không. Mày muốn tao phải chết đúng không? Mày thực sự quá độc ác, tao đánh chết mày, đánh chết mày, thằng trộm cướp như mày, khốn nạn như mày, tạo phải thay xã hội tiêu diệt mày."
Tôi nghĩ tôi lúc này chắc giống như một cơn cuồng phong, con người trong lúc nóng tính, thực sự có thể cuốn đi tất cả, những tức giận đó tạo thành sức mạnh khó lường cho tôi, gã thanh niên cao khoảng 175cm đó đã bị tôi đánh cho tơi bời, kêu khóc thảm thiết.
Giờ tôi mới hiểu tại sao hồi nhỏ có một cụ già có thể bắt được một tiểu tử lừa gạt, trong lúc nổi cơn phẫn nộ, cụ già đã đánh chết tên lừa gạt trẻ tuổi đó, đó là bởi vì tức giận có thể tạo nên được sức mạnh khó lường!
Tên cướp trẻ tuổi đó bị tôi đánh cho vô cùng thảm hại, chỉ biết cầu xin:" Xin tha mạng, chị ơi, xin tha mạng!"
Lúc này, người lái xe moto đã báo cảnh sát, rất nhanh sau đó cảnh sát đã tới hiện trường.
Tên trộm đáng thương liền bị còng tay áp giải lên xe cảnh sát, cảnh sát ghi chép lại vài câu theo lời khai của tôi, và cũng không quên biểu dương việc làm của tôi và người lái xe máy, rồi sau đó mới rời đi.
" Cảm ơn anh! Nếu không có anh, túi của tôi chẳng thể lấy lại được mất. Cũng có thể sẽ phải lang thang đầu đường xó chợ, anh đã cứu tôi rồi, anh đúng là ân nhân cứu mạng tôi!" Tôi mỉm cười nói với người lái xe máy, " Xin hỏi, tên anh là gì ạ?"
" Âu Dương Nhiễm!" người lái xe đó bỏ chiếc mũ trên đầu xuống, mỉm cười bắt tay tôi.
Khi chiếc mũ được bỏ ra, tôi đã sững sờ một lúc, thì ra ẩn trong chiếc mũ là một khuôn mặt vô cùng đẹp trai và đáng yêu!
Anh thanh niên này tuổi đời vào khoảng 25,26 tuổi, thân hình của anh cân đối, cao khoảng 178cm, khuôn mặt rất hiền lành và tươi tắn, tuy rằng không đẹp trai theo kiểu lạnh lùng như Lạc Mộ Thâm Phương Trạch Vũ bọn họ, nhưng anh ta vẫn có một nét đẹp trai riêng biệt, khiến người khác cảm thấy rất có thiện cảm, đặc biệt là đôi mắt, cứ hễ cười, thì hơi híp lại, giống như trăng lưỡi liềm vậy, thực sự rất đáng yêu.
Nụ cười của anh ta khiến cho những muộn phiền trong lòng của tôi dường như tan biến đi tất cả, trong lòng cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.