Tôi không muốn quay về đón nhận sự chăm sóc về vật chất của anh ta, tôi không cần!
Như thế, chỉ khiến tôi càng thêm đau khổ, càng khiến tôi cảm thấy bản thân mình đáng thương, cũng càng cảm thấy có lỗi với Tử Gia trên thiên đường.
Tại vì, vốn dĩ tôi nên yêu Tử Gia, nhưng tôi lại yêu anh trai của cậu ấy- Lạc Mộ Thâm.
Điện thoại vẫn vang lên nhạc chuông, y tá ngồi bên cạnh tôi đang chải lông cho những chú chó tò mò nhìn tôi: “ Này, Tiểu Tô, sao không nghe điện thoại thế? Có phải người theo đuổi không? Không muốn cho người ta cơ hội à? Mau nghe đi, nếu không người ta sẽ đau lòng đấy.”
Mấy người khác lập tức cười lên, Âu Dương Nhiễm cũng cười lên: “ Đương nhiên rồi, Nhuỵ Tử xinh đẹp đáng yêu như thế, đương nhiên có rất nhiều người theo đuổi rồi, Nhuỵ Tử, mau nghe đi, nếu không người con trai bên đó sẽ khó chịu chết mất.”
Tôi nhẹ chớp mắt, người gọi đầu bên đó không phải người con trai biết yêu lần đầu, mà là Lạc Mộ Thâm đội trời đạp đất, phong lưu đa tình.
Tôi cười với mấy người bạn tinh nghịch lương thiện đó, tôi nhẹ thở dài, ấn nút nghe nói: “ Alo......”
Đầu dây bên kia không nói gì, tôi chỉ nghe thấy tiếng hơi thở mà thôi.
Đó là hơi thở của Lạc Mộ Thâm.
Khi tôi thích anh, khi tôi yêu anh, tôi sẽ để ý mỗi chi tiết nhỏ của anh, đến hơi thở của anh tôi cũng cảm thấy quen thuộc như thế.
Lúc này, tôi mới hiểu, Lạc Mộ Thâm vẫn ở trong lòng tôi, vẫn không rời xa.
Thực ra, tôi thật sự quá thích anh ta, không biết từ bao giờ, thích anh ta, cho đến khi tôi rời xa anh ta, anh ta vừa gọi điện, là khiến tôi khó chịu, khiến tim tôi cảm thấy nhói đau.
“ Lạc tiên sinh.......” Tôi nhẹ giọng nói, “ Nếu như anh không nói, vậy thì tôi sẽ tắt điện thoại đấy.”
Nghe thấy tôi nói như thế, giọng nói Lạc Mộ Thâm chuyển đến nói: “ Nhuỵ Tử........”
Tiếng “ Nhuỵ Tử” giống như đã bị cách xa nhiều năm mới tôi, thật là vừa lạ vừa quen.
Tôi đã từng thích nghe anh ta gọi Nhuỵ tử nhiều như thế! Cảm giác chiều chuộng như thế. Nhưng bây giờ vừa nghe thấy, trong lòng tôi cảm thấy lạ lẫm, trong lòng cực kỳ khó chịu, không biết nói thế nào.
“ tại sao Lạc tiên sinh lại biết số điện thoại mới của tôi?” tôi nhẹ giọng nói. “ Hình như tôi không nói cho anh biết?”
Hỏi hết câu này, tôi cảm giác câu hỏi của tôi hơi ngớ ngẩn.
Người thần thông quảng đại như Lạc Mộ Thâm Dạ Thiên Kỳ, có cái gì mà không làm được chứ. Tìm một số điện thoại đã là cái gì.
Tôi giống như biến thành con chuột chui vào trong đất, cũng có thể bị anh ta lôi ra ngoài?
Cho nên, kể cả tôi vứt sim điện thoại đi, cũng vẫn không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta. Trừ khi ném tôi vào trong vũ trụ.
“ Nhuỵ Tử.....Cô nghĩ tôi sẽ không tìm ra nơi cô ở sao?” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói, “ Tôi tìm cô rất lâu rồi.”
“ Tại sao phải tìm tôi?” Tôi lạnh lùng nói.
“ Nhuỵ Tử, tôi muốn gặp cô.” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.
“ Nhưng tôi không muốn gặp Lạc Tiên sinh, gặp anh khiến tâm trạng tôi không tốt, phiền Lạc tiên sinh để tôi vui vẻ với cuộc sống tự do, cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt, mặc dù không có được điều kiện tốt như thế, nhưng tôi thích sống với những người bình dân, vui vẻ cùng bọn họ.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“ Nhuỵ tử.........” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.
“ tôi không muốn quay lại mối tình yêu thầm ngốc ngếch đó, Châu Đình nói đúng, chúng ta tuyệt đối không phải người cùng một thế giới, cho nên không thể ở cùng nhau, nói đúng ra, tôi vốn dĩ không xứng với anh, điều này tôi biết, cho nên, Lạc tiên sinh đừng tìm tôi nữa.” Tôi nhẹ giọng nói.
“Nhưng Tử Gia bảo tôi chăm sóc cô.....” Lạc Mộ Thâm nói.
“ Đừng nhắc đến Tử Gia, cậu ấy nhờ vả anh chăm sóc tôi, tôi cảm ơn anh, nhưng bây giờ, cậu ấy đã không còn nữa, sứ mệnh của Lạc tiên sinh đã hoàn thành, anh hãy để tôi đi?” Tôi nhẹ giọng nói.
Nghe thấy tôi nói như thế, giọng nói của Lạc Mộ Thâm cao lên: “ Để cô đi sao?”
“ Đúng, để tôi đi!!!” Tôi nhẹ giọng nói, khi tôi nói hết câu nói này, tôi thừa nhận tim tôi đang rỉ máu.
Đã không thích tôi, thì đừng làm phiền cuộc sống bình lặng của tôi, đừng đến tìm tôi nữa.
Tôi gần như sắp phát khóc rồi, cầm điện thoại mà tay run run.
Âu Dương Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ khác lạ của tôi, anh ta vội vàng ra tín hiệu tay, cùng mấy người y tá ôm chó mèo đi ra ngoài.
Tôi vẫn đứng ở đó.
“ Nhuỵ tử,” Giọng nói của Lạc Mộ Thâm lại thấp xuống, “ Nhuỵ Tử, cô ra đây, tôi đã đứng ở cửa bệnh viện thú y nơi cô làm việc rồi. Cô mau ra đây gặp tôi!”
A?
Tôi không kìm được sững người, anh ta đã đến thành phố S, thậm chí, anh ta đã tra ra được nơi tôi ở, anh ta còn đến tìm tôi.
Tại sao anh ta phải như thế?
Nếu như, anh chỉ cần hoàn thành lời dặn dò của Tử Gia, anh đã làm xong rồi, anh không nhất thiết phải tiếp tục chăm sóc tôi nữa, tôi không cần anh chăm sóc tôi như thế.
Nghĩ đến đây, tôi lạnh lùng nói: “ Không cần đâu, tôi không muốn gặp anh, muốn chấm dứt, chúng ta nên chấm dứt cho rõ ràng, đừng làm phiền nhau nữa, cảm ơn Lạc Tổng đã chăm sóc, nhưng tôi thật sự không cần, mời Lạc Tổng về cho!”
Tôi nghe thấy điện thoại bị ngắt rồi.
Tim tôi nhói đau, có phải tôi thể hiện quá lạnh lùng không?
Anh ta đang đứng ngoài cửa, đứng ngoài cửa sao?
Anh ta đến tìm tôi sao?
Nhưng, anh ta vì Tử Gia đến tìm tôi phải không?
Thế thì tôi không cần!
Nghĩ đến đây, tôi càng hạ quyết tâm, sẽ không đi ra gặp anh ta.
Nhìn thấy dáng vẻ như người mất hồn của tôi, Âu Dương Nhiễm và vài người đi đến: “ Nhuỵ Tử, ai tìm cô thế? Là người theo đuổi sao?”
“ không phải.” Tôi lắc lắc đầu.
“ Vậy thì đó là ai? Cảm thấy giống.......hì hì.........” mấy y tá đó trên mặt vừa nửa cười nửa trêu.
“ Đừng hỏi nữa, cái gì cũng không phải.” Tôi chẳng biết nói gì nữa.
“ Nhưng tôi cũng cảm thấy chính là người theo đuổi!” Âu Dương Nhiễm nháy máy nói.
“ Theo đuổi cái đầu anh ấy!” tôi nhún nhún vai, nhẹ giọng nói, đúng thế, tôi cố ý ra vẻ nhẹ nhõm, tỏ vẻ không có chuyện gì.
Tôi đang nói chuyện với mấy đồng nghiệm, chỉ thấy cửa mở ra, một người bước vào.
“Xin mời vào......” tôi theo bản năng chào hỏi người khách, nhưng vừa ngẩng đầu lên, mặt đờ đẫn ra.
Đó chính là Lạc Mộ Thâm, người mà tôi không muốn gặp.
Anh ta nói không phải là đùa, thật sự đến thành phố S. Cũng thật sự đã đến bệnh viện thú ý rồi.
Tôi đờ đẫn nhìn anh ta, gần như cảm thấy không nói ra được lời nữa rồi.
Chỉ nhìn thấy anh ta trên người anh ta mặc áo khoác da đen, màu sắc lạnh lùng âm u đó càng hiện rõ tư thế hiên ngang của anh ta, anh ta dường như gầy đi một chút, nhưng cũng không làm giảm đi vẻ đẹp trai.
Tôi không kìm được nhẹ thở dài, đàn ông đẹp chính là đàn ông đẹp, lúc nào cũng đẹp trai.
Dù sao hơi gầy một chút.
Có điều tại sao anh ta lại gầy chứ? Còn nữa, tại sao anh ta lại đến tìm tôi chứ?
Thậm chí là đích thân đến, mà không phải là sai người khác.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Lạc Mộ Thâm, mặc dù anh ta gầy đi đôi chút, nhưng vẫn khiến người khác phải sợ hãi, còn tôi, bây giờ nỗ lực không để bị dáng vẻ đó của anh ta làm cho sợ hãi.