Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 309

Buổi trưa, Lạc Kiến Ba bọn họ ở lại công trường ăn cơm trưa cùng mọi người, đương nhiên, Trần An An cũng thay bộ quần áo lao động ra, thay bằng bộ quần áo công sở của mình.

Công trình dự án bây giờ đã có phòng riêng thay đồ vệ sinh cho các kiến trúc sư và lãnh đạo thư ký, cho nên, mọi người không cần giống như ông bà nông dân sau khi làm ruộng về nhà nữa.

Khi Trần An An đã rửa ráy sạch sẽ bụi bặm xuất hiện trước mặt mọi người, tôi tin rằng Lạc Kiến Ba và Lạc Mộ Phong đều ngạc nhiên sững sờ một chút, tại vì Trần An An đã cởi bỏ bộ quần áo lao động, trông giống như một bông hoa bách hợp yêu kiều duyên dáng vậy.

Mái tóc dài mang theo vài giọt nước ướt xoã trên vai, khuôn mặt trong sáng, đôi mắt sáng ngời có thần, thân hình duyên dáng yểu điệu.... giống như bông hoa được điểm sương mai vào sáng sớm, khác hoàn toàn với hình ảnh đầy bụi đất lúc ở công trường của cậu ta khi nãy.

“ Thì ra Thư ký Trần lại là một người đẹp khiến người khác phải rung động thế này.” Lạc Mộ Phong vẫn cười nhẹ nhàng, nụ cười của anh ấy, thật sự giống như gió xuân tháng 3, êm dịu.....

Trần An An hơi ngại ngùng cúi đầu xuống, đầy vẻ thẹn thùng nói: “ Lạc Tổng quá khen, tôi chỉ là một người con gái vừa tốt nghiệp mà thôi, tôi là bạn học của thư ký Tô, trung học đại học đều là bạn học, chúng tôi đều tốt nghiệp ở đại học A. Chúng tôi cùng nhau ứng tuyển vào Lạc Thị.”

“ Ồ? Như thế sao?” ánh mắt của Lạc Kiến Ba cười càng mê người hơn, “ Như thế chúng ta lại càng gần gũi hơn! Con mắt của Mộ Thâm thật sự rất giỏi, lần này tuyển dụng những nữ sinh đại học đều rất xuất sắc. Xem ra sau này chúng ta nên liên hệ một chút với đại học A, nhân tài giống như thư ký Trần thư ký Tô, có bao nhiêu chúng ta cần bấy nhiêu.”

Ánh mắt của ông ta lướt qua khuôn mặt của Trần An An, trong ánh mắt mang đầy vẻ tán thưởng yêu thích.

Trần An An không kìm được xấu hổ cúi đầu xuống.

“ Thư ký Trần giống thư ký Tô, năng lực làm việc đều rất giỏi, ở công trình này giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, tiến độ công trình nhanh thế này cũng có một phần công sức không nhỏ của bọn họ. Chúng tôi chỉ cần thi công, toàn bộ các việc khác đều do bọn họ sắp xếp.” Tổng kiến trúc sư Lưu cười nói.

“ Ồ, đều là có công lao lớn, sau này chúng tôi sẽ khen ngợi biểu dương.” Lạc Kiến Ba nhìn Lạc Mộ Thâm, cười nói: “ Mộ Thâm, con như thế là không đúng rồi, con nói xem sao con lại để người con gái xinh xắn như hoa như ngọc lại làm việc vất vả ở công trình thế này chứ?”

“ Tại vì.....vốn dĩ thư ký Tô cũng làm việc ở đây, hơn nữa con cảm thấy những người con gái như bọn họ, tâm tư tinh tế, có thể bù đắp những chỗ còn thiếu sót của các kiến trúc sư, có bọn họ ở đây, các kiến trúc sư và giám đốc dự án sẽ càng có thêm trợ thủ đắc lực, sau khi thư ký Tô bị con điều quay trở lại tập đoàn công ty, thì có thư ký Trần đón nhận nhiệm vụ.” Lạc Mộ Thâm tỉnh bơ nói.

Tôi biết, Lạc Mộ Thâm thực ra không thích Trần An An, anh ấy tiếp nhận Trần An An làm thư ký tổng giám đốc, chỉ là tại vì lúc trước tôi khổ sở cầu xin, Trần An An lại là bạn thân của tôi, sau này Trần An An lại đong đưa õng ẹo trước mặt anh ấy, anh ấy mới lấy cớ điều cậu ta đến dự án công trình hoa viên Đỉnh Minh.

Nghe thấy Lạc Mộ Thâm nói như thế, Trần An An vội vàng nói: “ Đúng thế ạ, An An chính là một viên gạch nhỏ, ở đâu cần thì chuyển đến đó, công trình cần An An, An An sẽ chăm chỉ làm việc trong công trường, An An vừa tốt nghiệp, rất muốn học được bản lĩnh chân thực, nếu như thật sự được nhìn thấy dự án hoa viên Đỉnh Minh tiến hành thuận lợi và hoàn thành, như thế dù có phải khô đến mấy cũng không cảm thấy khổ nữa. An An chỉ muốn cống hiến hết mình cho tập đoàn Lạc Thị, những cái khác, An An sẽ không nghĩ nhiều nữa.” Trần An An mồm miệng khéo léo nói.

Trời mới biết cậu ta hy vọng biết bao nhiêu không phải làm ở trong công trường này.

Cậu ta hận không mọc đôi cánh dài để bay về toà nhà tập đoàn công ty làm nhân viên văn phòng, mỗi lần tôi đến công trường đều nhìn thấy cậu ta ngồi trong văn phòng làm việc của dự án, rất ít khi ra ngoài công trường đón gió lạnh.

Nhưng hôm nay không biết tại sao, nghe tin chủ tịch hội đồng quản trị Lạc Kiến Ba đến dự án hoa viên Đỉnh Minh thị sát, kết quả cậu ta xuất hiện với dáng vẻ vất vả khổ cực ở công trường, còn được Lạc Kiến Ba để ý, ấn tượng rất sâu, rất tốt.

Tôi dám cá cược, khẳng định Trần An An để lại ấn tượng với Lạc Kiến Ba tốt hơn tôi nhiều.

Trong lòng tôi thở dài một tiếng, được thôi, nếu như thật sự như thế, Trần An An, cũng có thể như thế, trong lòng cậu ta chắc chắn sẽ bình tĩnh hơn chút, nếu như Lạc Kiến Ba vì ấn tượng với cậu ta tốt, điều cậu ta quay lại toà nhà tập đoàn làm việc, như thế cũng được, bình tâm mà nói, tôi cũng không hy vọng cậu ta phải chịu khổ mãi trong công trường. Hơn nữa, bên cạnh tôi bây giờ đã có Lạc Mộ Thâm, cậu ta chẳng có cái gì, nghĩ lại như thế, trong lòng tôi không thể quá ác có phải không?

Đây là cách nghĩ của tôi, tôi cũng là thay cậu ta mà nghĩ. Chỉ là, không ngờ rằng phát triển sự việc sau này, vượt quá dự đoán của tất cả mọi người.

Tại vì yêu thích Trần An An, Lạc Kiến Ba cố ý để Trần An An ngồi bên cạnh ông ta, ông ta vừa ăn vừa hỏi tỉ mỉ Trần An An tình hình, Trần AN An thật sự đối đáp trôi chảy.

Lạc Kiến Ba thật sự rất vui.

“Mộ Thâm, nhân tài như thế đừng để cô ấy ở lại công trường dự án, quá lãng phí, hơn nữa dự án hoa viên Đỉnh Minh đã đi vào khuôn khổ rồi, để thư ký Trần quay về toà nhà tập đoàn làm việc đi, ở đó cần nhân tài như thế hơn.” Lạc Kiến Ba cười nói.

A?

Tôi không kìm được sững sờ một lát, Lạc Kiến Ba lại tự mình nói cho Trần An An sao?

Lạc Mộ Thâm cũng hiện rõ vẻ sững sờ, anh ấy cười nói: “ Chủ tịch hội đồng quản trị đã nói như thế, thế thì mời thư ký Trần quay về tập đoàn làm việc nhé.”

Trần An An vui mừng cúi đầu nhìn Lạc Kiến Ba: “ Thật sa chủ tịch? Thật sự bảo tôi quay về toà nhà tập đoàn sao?”

“ Thật chứ.” Lạc Kiến Ba cười nói.

“ Chủ tịch thật có tấm lòng nhân ái, không mong nhìn thấy người con gái yếu đuối như thế lại vất vả khổ cực dãi nắng dầm sương ở công trường như thế này.”Tổng kiến trúc sư Lưu cười nói, “ Chủ tịch, hay là lần này phái thư ký nam đến chỗ chúng tôi đi? Đỡ phải điều người đi sau một thời gian, con trai chịu gió mưa khổ sở là chuyện bình thường.”

“ Được, Mộ Thâm, có nghe thấy không?” Lạc Kiến Ba cười nhìn Lạc Mộ Thâm.

Nụ cười đẹp đó hiện trên khoé môi Lạc Mộ Thâm, anh ấy nhẹ giọng nói”: “ Tôi biết rồi, thưa chủ tịch.”

Tôi nhìn thấy trong mắt Trần An An ánh lên nét vui mừng và đắc ý.

Khoảnh khắc đó, tôi không biết bản thân mình đang có tâm trạng gì, tại sao lại cảm thấy trong lòng mình giống như có bóng râm mờ tối vậy?

Đúng thế, là dự cảm chẳng lành, chắc chắn là dự cảm chẳng lành.

Như cụ thể thế nào, tôi không nói rõ được.

...... Từ dự án hoa viên Đỉnh Minh quay về, tôi vẫn ngồi trên xe của Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm quay đầu nhìn tôi, tôi đang cau mày lại.

“ Nghĩ cái gì thế?” Anh ấy đưa tay ra vỗ nhẹ vào tay tôi.

“Không có gì.” Tôi nhẹ giọng nói.

“ Còn không có gì? Mặt mày đều nhíu hết cả vào thế kia.” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói, “ Nói ra đi, để trong lòng không tốt đâu.”

“ Em cũng không nói ra được là chuyện gì, không sao, gần đây lúc nào cũng suy nghĩ linh tinh. Có lẽ là quan tâm nhiều quá.” Tôi nhẹ giọng nói.

“ Ồ, em quan tâm ai thế? Nếu như quan tâm người đàn ông nào đó, cẩn thận anh nhốt em vào chuồng lợn đấy.” Lạc Mộ Thâm nửa đùa nửa thật cười nói.
Bình Luận (0)
Comment