Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 404

“ Nhưng.....” Tôi vẫn thắc mắc, sự việc vừa xảy ra vẫn còn như hiện ra trước mắt tôi.

Tôi đột nhiên nhớ ra bố của Lạc Mộ Thâm là Lạc Kiến Ba hôm nay còn uy hiếp tôi: Cô có tin tôi giết chết cô không?

Buổi trưa ông ta vừa uy hiếp tôi, bây giờ như thế này, lẽ nào......

Không phải chứ? Ông ta sẽ không độc ác thâm nho như thế chứ?

Tôi quay đầu vẻ nghi ngờ nhìn Lạc Mộ Thâm, tôi có nên nói cho Lạc Mộ Thâm biết không?

Nghĩ kỹ lại, hay là thôi đi, có lẽ thật sự là do thần kinh tôi quá nhạy cảm, có lẽ thật sự là sự cố ngoài ý muốn mà thôi......

“ Thông thường lái xe tải hạng nặng loại này, đều là lái xe đường dài rất mệt, cho nên, bọn họ thường xuyên xảy ra sự cố ngoài ý muốn, có điều, kỹ thuật lái xe của anh vẫn rất tốt,có thể đi tham gia vào đội đua xe được ấy chứ. Yên tâm đi, không sao đâu.” Lạc Mộ Thâm cười hết sức thoải mái. Anh ấy khẽ vỗ vào vai tôi, bàn tay của anh ấy, thật sự rất ấm áp.

“......” Tôi nhẹ cau mày lại.

Lạc Mộ Thâm cười, vừa lái xe, vừa đưa tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại của tôi: “ Yên tâm đi, đây là xã hội pháp trị, làm gì có giết người nhiều như thế chứ?”

“ Xã hội pháp trị, thế mà em còn bị anh chiếm đoạt đấy còn gì?” Tôi bĩu môi nói. Tôi cố gắng để bầu không khí thoải mái hơn một chút.

“ Ôi, sao thế? Bị anh chiếm đoạt mà không can lòng à? Tối nay còn còn muốn chiếm đoạt em nữa đấy.” Lạc Mộ Thâm cố tình gian xảo nói.

“ Anh.....anh.....” Tôi tức đến nỗi nói không ra lời nữa rồi.

“ Đừng nghĩ nhiều thế, anh đùa đấy, sáng sớm mai chúng ta sẽ về quê của em.” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ Đợi khi em quay về, tất cả sẽ qua đi thôi. Em sẽ nhìn thấy, bầu trời chỉ có màu xanh mà thôi.”

“ Vâng.” Tôi nhìn Lạc Mộ Thâm, tâm trạng thoải mái hơn nhiều, đúng thế, người đàn ông này có thể mang đến cho tôi cảm giác an toàn, đặc biệt yên tâm khi ở cạnh anh ấy.

Tôi cảm thấy ở bên anh ấy, mọi thứ với tôi đều tốt đẹp.

Tôi thở dài, dựa nhẹ vào cánh tay phải của anh ấy.

Anh ấy đưa tay xoa nhẹ đầu tôi, bên trái rồi lại bên phải. giống như vuốt lông cho thú cưng vậy.

“ Xùy xùy, tập trung lái xe, đừng sờ nữa, anh đang vi phạm luật giao thông đấy, phải xử phạt.” Tôi tức hầm hầm nói.

“ Anh đột nhiên nhớ ra, vừa nãy lái xe của hai chiếc xe đó bên cạnh đều có người đẹp, cho nên không tập trung tinh thần, suýt chút nữa xảy ra va chạm.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

Tôi liếc mắt lườm Lạc Mộ Thâm một cái.

Thực ra tôi không biết, lúc đó Lạc Mộ Thâm chỉ là muốn tôi có cảm giác yên tâm, không sợ hãi mà thôi, kỳ thực, anh ấy giống tôi, trong lòng anh ấy cũng biết đó không phải là sự cố ngoài ý muốn, chắc chắn có người muốn hại tôi.

Cho nên, anh ấy vội vàng tạm thời muốn đưa tôi rời khỏi thành phố A, sau đó sai người của mình điều tra việc này với việc tôi bị dính líu tới ma túy có liên quan gì nhau không.

Chỉ là tôi không biết, việc điều tra này lại gây ra sóng to gió lớn như thế.

........

Khi chúng tôi xách túi lớn túi nhỏ đứng trước mặt ông bà bố mẹ tôi, do tôi không báo trước với họ, bố mẹ tôi nghĩ rằng ngày mai tôi mới về, càng không nghĩ tôi sẽ đưa Lạc Mộ Thâm về, cho nên, người nhà tôi ai nếu đều ngạc nhiên bất ngờ.

Thực ra tôi muốn tôi báo trước với ông bà bố mẹ tôi, dù sao Lạc Mộ Thâm cũng là lần đầu tiên về nhà tôi, nhưng Lạc Mộ Thâm không cho, anh ấy nói muốn để người nhà tôi bất ngờ.

Tôi nghĩ như thế cũng được, nhưng người nhà tôi xem ra hình như không phải ngạc nhiên vui mừng mà là giật mình.

Khi chúng tôi bước vào cửa, ông bà bố mẹ tôi đang xem tivi ở phòng khách, khi bọn họ nhìn thấy Lạc Mộ Thâm, tôi nhìn thấy mắt họ như đờ đẫn ra.

Mặc dù họ luôn mong mỏi tôi sẽ tìm được một người bạn trai xuất sắc, nhưng trình độ xuất sắc của Lạc Mộ Thâm đã vượt quá sức tưởng tượng của họ.

Bốn người ngẩn người không nói ra lời, dường như xuất hiện trước mắt không phải là Lạc Mộ Thâm, mà là tổng thống nước Mỹ Obama vậy.

Tôi nhanh nhảu giới thiệu: “ Bố, mẹ, ông, bà, đây là......con.....bạn trai của con, anh Lạc Mộ Thâm.” Khi giới thiệu anh ấy, mặt tôi hơi đỏ lên, tại vì, đây là lần đầu tiên tôi đưa Lạc Mộ Thâm về nhà tôi.

Có cảm giác chân tay luống cuống khi gặp bố mẹ vợ, tôi không biết Lạc Mộ Thâm bây giờ có cảm thấy ngại không.

Lạc Mộ Thâm lập tức kính cẩn cúi đầu chào hỏi ông bà và bố mẹ tôi: “ Cháu chào ông bà, chào cô chú, cháu là Lạc Mộ Thâm.”

Bố mẹ tôi vội vàng đứng lên, bố tôi vốn dĩ đang uống trà với ông nội tôi, ông cuống quýt đặt tách trà trong tay xuống, đưa tay ra bắt tay Lạc Mộ Thâm: “ Chào cháu, tiểu.....tiểu Lạc.”

Hai tiếng “ Tiểu Lạc” này suýt nữa khiến tôi cười phì ra, tôi tin có lẽ chẳng có ai gọi Lạc Mộ Thâm là Tiểu Lạc ấy chứ.

Không biết anh ấy có quen với cách gọi này không.

Tôi nhìn sang Lạc Mộ Thâm, phát hiện dường như anh ấy biến thành một người khác vậy, hoàn toàn không có dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng như bình thường, trên mặt nở nụ cười gần gũi thân thuộc.

Tôi biết, vẻ lạnh lùng khó gần của anh ấy chỉ khi đứng đối diện với một vài đối tượng mà thôi.

Còn khi đối diện với một vài người khác, anh ấy không những biết điều lễ phép, hơn nữa cực kỳ gần gặn, ví dụ như đối diện với tôi, hoặc là với người nhà tôi.

Đối với người nhà tôi tốt, cũng là yêu thương và tôn trọng tôi! Trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp.

Mẹ tôi vội vàng nói: “ Tiểu Lạc, cháu mau vào nhà đi. Bên ngoài lạnh lắm, trong nhà ấm áp hơn nhiều.”

“ Đúng rồi, đừng đứng ở cửa nói chuyện.” Ông tôi và bà tôi cũng nhiệt tình nói.

Trong tay Lạc Mộ Thâm xách túi lớn túi bé, đi theo tôi vào nhà.

Tôi đổi dép đi trong nhà, sau đó tìm một đôi dép mới dùng để cho khách đi đưa cho Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm rất thản nhiên đi vào.

“ Chú, cô, ông, bà, cháu chưa đến chào hỏi mọi người sớm, rất không phải phép ạ!” Lạc Mộ Thâm vừa đi vào phòng khác, vừa vui vẻ hòa nhã nói.

“ Ưh, Nhụy Nhụy cũng không hề báo trước gì, cũng không để cả nhà chuẩn bị gì cả. Cả nhà còn nghĩ ba mươi tết mới về.” Bà tôi nhìn tôi trách yêu.

“ Không phải chuẩn bị gì đâu ạ, anh ấy rất hiền lành. Nhập gia tùy tục mà.” Tôi ở bên cạnh cười nói, nhưng tay tôi lập tức bị mẹ tôi phát nhẹ một cái.

Lạc Mộ Thâm được bố tôi mời ngồi trên ghế sopha của phòng khách, anh ấy cười nhìn quanh căn nhà một phòng khách ba phòng ngủ nhà chúng tôi, cười nói: “ Cô nhà mình sắp xếp đồ đạc gọn gàng sạch sẽ quá.”

“ Đúng thế, mẹ em là người rất cẩn thận gọn gàng, nền đất này một ngày lau tận mấy lần đấy.” Tôi cười nói.

“ Cô cẩn thận như thế, nhưng lại sinh ra một cô con gái lười.” Mẹ tôi thở dài nói.

Tôi nhìn thấy bố tôi lập tức huých vào sau lưng mẹ tôi một cái.

Tôi suýt bật cười, bố của tôi ấy à, còn biết giữ cho tôi hình tượng cơ đấy.

“ Thực ra, Nhụy tử cũng không lười ạ, trong phòng của cô ấy, cũng dọn dẹp rất sạch sẽ, ngăn nắp ạ.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

Tôi cũng lập tức huých nhẹ một cái vào sau lưng Lạc Mộ Thâm.

Đại thiếu gia của tôi ơi, anh đừng có để lộ ra như thế, nếu như để bố mẹ em biết em bị anh đưa vào tròng, làm chuyện đó với anh rồi, bố mẹ em với tư tưởng truyền thống có thể chấp nhận anh mới là lạ đấy.

Cho nên, tôi lại véo anh ấy thêm cái nữa.
Bình Luận (0)
Comment