Tôi hít một hơi thật sâu, xúc lấy một thìa cơm đưa vào trong miệng, thực ra đồ ăn của nhân viên tập đoàn Lạc Thị nấu rất ngon, cũng rất có dinh dưỡng, nhưng lúc này tôi ăn, giống như là đang nhai rơm vậy.
" Nhụy Tử, tại sao đến bây giờ cậu vẫn còn chưa rời khỏi Lạc Thị hả? tôi cảm thấy rất kỳ lạ." Trần An An cười nói.
" Tôi đi khỏi đây hay không, liên quan gì đến cậu?" Tôi tức giận nói.
" Chúng ta đã từng là bạn tốt của nhau mà? tôi rất quan tâm cậu đấy? Nhụy Tử, cậu suy nghĩ kỹ đi, tốt nhất là cậu hãy đi khỏi đây đi, đi đi, đừng có ở đây làm trò cười cho những kẻ khác, tôi có thể giúp cậu nói với chủ tịch Lạc, đưa cho cậu vài vạn tệ để chi tiêu hay chi phí cho việc gì đó, thật đấy, cậu đừng ở Lạc Thị này nữa." Trần An An cười nói.
" Không cần cậu phải giả dối quan tâm tôi như thế. Đi hay không là việc của tôi, cậu quản làm gì chứ?" Tôi lạnh lùng nói.
" Cậu cứ như thế thì chẳng còn ý nghĩa gì cả, được thôi, cậu đã nói tôi vui, vậy thì tôi nói thật cho cậu biết, tôi thực sự rất rất vui, rất vui khi nhìn thấy cậu bị Lạc Mộ Thâm đá như thế, ha ha ha, " Trần An An cười nói, " giờ cậu chỉ là một nhân viên bình thường của Lạc Thị, còn tôi là thư ký của chủ tịch, giờ cậu nói chuyện với tôi, nhất định phải cẩn thận một chút đấy, bằng không, tôi sẽ khiến cho cậu phải sống không bằng chết đấy, đến lúc đó, chẳng còn ai có thể bảo vệ cậu được đâu." Trần An An cười nói.
Tôi khẽ chớp mắt, không nói gì.
" Bây giờ nếu như cậu ở bên cạnh tôi, đối tốt với tôi, biết đâu, tôi sẽ nói những lời tốt đẹp về cậu cho ngài chủ tịch nghe, không để cậu phải thảm hại như thế này nữa." Trần An An cười nói, " nếu không, cậu sẽ phải chịu bi thương lắm."
Tôi không còn chịu đựng được nữa, tôi đã quá đủ đen đủi bi thảm rồi, con người này vẫn còn giẫm đạp lên những suy nghĩ của tôi, như thế thử hỏi tôi còn có thể chịu đựng tiếp được hay không chứ!
Tôi liền đứng phắt dậy, rồi cầm cốc nước cam tươi đặt trên bàn hất mạnh vào mặt Trần An An.
Trần An An tức giận hét lớn.
" Tô Tư Nhụy, cô......" cậu ta tức điên nói.
" Tôi làm sao? tôi nói cho cậu biết, giờ tôi đang bị điên đấy, nếu như cậu còn móc máy tôi, thì sẽ không phải là một cốc nước hoa quả đâu, mà tôi sẽ tạt luôn axit vào mặt cậu đấy, tôi nói được là làm được." Tôi nổi cơn điên nói.
Trần An An gạt nước trên mặt rồi căm phẫn nhìn tôi.
Lúc này, vài nhân viên nữ đã chạy lại, lấy ra chiếc khăn khô đưa cho Trần An An lau mặt, đồng thời nịnh nọt hỏi thăm: " thư ký Trần, đừng nói chuyện với loại người này nữa, chị xem cô ta thảm hại như thế, lại như một kẻ điên, chị ngồi cùng cô ta làm gì chứ? như thế có phải là hủy hoại thanh thế của mình không? mau. Thư ký Trần, mau đến chỗ bọn em ngồi đi."
Bọn họ tiếp đãi Trần An An như tiếp đãi một thượng đế, Trần An An vẫn cố quay đầu lại lườm tôi một cái.
Sau đó, chẳng còn ai dám ngồi bên cạnh tôi nữa, tôi vừa nhai cơm, vừa im lặng ngồi đó.
Tôi, có lên tiếp tục kiên trì không?
......
Ăn xong, tôi quay về phòng làm việc trước những ánh mắt kỳ thị của mọi người xung quanh, tôi không nói chuyện với bất kỳ ai, đương nhiên, cũng chẳng có ai chủ động nói chuyện với tôi cả.
Tôi luôn cảm thấy được có ai đó đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, nhưng hễ tôi ngẩng đầu lên, thì lại nhìn thấy những ánh mắt vụng trộm đó quay đi một hướng khác rất nhanh.
Thật kỳ lạ, tôi có cảm giác mình giống như một con khỉ được nhốt trong lồng sắt ở vườn thú để mọi người qua lại nhìn vậy?
Tôi khẽ bạt nhẹ vào má, Nhụy Tử, mày nghĩ kỹ đi, mày ở lại đây, một là cười lừa tìm ngựa, hai là, mày phải nhìn xem, có phải Lạc Mộ Thâm giống như những lời Cát Vân nói hay không, có lời khó nói hay không.
Tôi hi vọng anh ấy nói có lời thầm kín trong lòng lắm, bởi vì phải có gì đó không thể nói ra được nên anh ấy mới bỏ tôi.
Tôi hi vọng anh không phải chán ghét tôi mà vứt bỏ, anh ấy là yêu tôi thực lòng.
Cũng có thể, đúng là anh ấy làm thế là để bảo vệ tôi?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng tôi liền có một tia hi vọng sáng lên.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình không còn yếu đuối nữa, toàn thân giống như vừa được tiếp thêm sức mạnh.
Khó khăn lắm mới tới được thời điểm tan làm, đồng nghiệp trong phòng hậu cần từng nhóm từng nhóm ra về, tôi cũng cúi gầm mặt bước ra khỏi phòng làm việc rời khỏi công ty.
Tôi đột nhiên có một ý tưởng, tôi chạy xuống tầng hầm để xe, để xem Lạc Mộ Thâm đã đi hay chưa.
Tôi đưa mắt nhìn về phía những chiếc xe đắt đỏ trước mặt mình, nhưng tôi lại chẳng thấy chiếc xe Koenigsegg quen thuộc ấy nữa.
Lạc Mộ Thâm nói thích nhất là chiếc xe đó, thời gian anh ấy lái chiếc xe đó cũng là dài nhất, và tôi ngồi xe đó cũng là nhiều nhất.
Nhưng bây giờ, chẳng còn nữa.
Tôi cảm thấy thất vọng, như vậy thì, có hai khả năng, một là anh ấy đã đi rồi, hai là, anh ấy đã đổi xe khác rồi.
Anh ấy thay người tình, cho nên tiện thể thay luôn xe mới.
Tôi thở dài, đợi ở tầng để xe một hồi lâu, mới đi.
Xem ra, anh ấy đúng là không còn muốn gặp mặt tôi nữa rồi.
Tôi mệt mỏi ngồi xe bus về chỗ ở của mình, trước mắt, tôi vẫn ở đây, chưa biết chừng tới một lúc nào đó, cũng có thể tôi sẽ bị đuổi ra khỏi đây cũng nên.
Vì thế, tôi phải nhanh chóng tìm được công việc mới?
Khi tôi còn chưa lấy chìa khóa ra, thì bỗng nghe thấy điện thoại trong túi kêu lên.
Tôi rút điện thoại ra, trên màn hình điện thoại hiện ra một số điện thoại quen thuộc, cũng là một cái tên rất quen thuộc với tôi: Dạ Thiên Kỳ.
Là Dạ Thiên Kỳ......
Tôi liền ấn nghe điện thoại, tuy tôi cố tỏ ra mình vẫn bình thường, nhưng giọng nói của tôi vẫn lộ ra sự yếu đuối và mệt mỏi của cơ thể.
" Alo, Nhụy Nhụy." Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng hỏi tôi qua điện thoại.
Tôi nghe thấy giọng nói của Dạ Thiên Kỳ, tự nhiên cảm thấy mình như muốn khóc, bởi vì, tôi biết Dạ Thiên Kỳ là thực lòng tốt với tôi, quan tâm tôi giống như một người thân của tôi vậy.
Anh ta gọi điện cho tôi lúc này, là vì cũng đã biết tôi đã gặp chuyện gì sao?
" Alo, Dạ Thiên Kỳ." Tôi khẽ nói, trong giọng nói có chút buồn bã.
" Nhụy Nhụy, anh ở Mỹ có xem thời sự, thế nên đã vội quay về, em vẫn ổn chứ?" Dạ Thiên Kỳ quan tâm tôi hỏi.
Tôi nỗ lực cười lên thành tiếng, tuy tôi biết Dạ Thiên Kỳ không thể thấy tôi cười, nhưng thực sự tôi rất muốn bản thân mình phải nỗ lực kiên cường hơn.
" Vẫn ổn, anh Thiên Kỳ, anh biết hết rồi sao?" Tôi khẽ nói.
" Em vừa về tới cửa nhà, vẫn chưa vào phòng, thì anh đã gọi tới rồi." Tôi cười nói.
" Nhụy Nhụy, ra ngoài một chuyến đi. Anh sẽ tới chỗ em ngay, em ra ngoài được không?" Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.
" Được." Tôi mắm môi nói, trong những lúc buồn bã như thế này, thực sự tôi rất muốn có một người bạn ở bên cạnh an ủi mình, nhưng tôi ngại không dám làm phiền tới Châu Đình, cậu ấy thường xuyên phải làm thêm giờ, rất vất vả, hơn nữa đã có bạn trai rồi, tôi sao có thể vì nỗi buồn của mình, mà khiến người bạn của mình phải buồn lòng hơn.
Tôi như vậy có đủ tư cách làm bạn của mọi người không?
Thế nhưng bây giờ tôi rất buồn, giốn như trong con mưa bão, tôi lênh đênh giữa biển khơi sóng lớn, mong chờ một chiếc thuyền nhỏ tới cứu vậy.
Tôi thực sự rất hi vọng lúc này tôi có thể dựa vào một bờ vai vững chắc để tôi có thể thoải mái khóc thật to, cho nhẹ đi nỗi lòng của mình.
Đúng lúc này, Dạ Thiên Kỳ tới rồi.